Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Vân Chiêu Nghi
Lần này tương đối nhiều người Vương gia đi theo.
Vốn dĩ trong khoảng thời gian này, bởi vì sự kiện gạo mốc, Hoàng Thượng đối với Vương gia lãnh đạm không ít. Nhưng lần này nam tuần, lại nói Hoàng Thượng vẫn là coi trọng nhà ngoại của mình. Bằng không cũng sẽ không mang nhiều người Vương gia đi Nam tuần như vậy.
Cả trong kinh thành cũng là cho Âu Dương thủ phụ ở lại tọa trấn. Âu Dương thủ phụ chính là học trò của Vương thái sư.
Đầu xuân Vương thái hậu bị mấy trận bệnh, tâm tình cũng không tốt. Lần này Hoàng Thượng Nam tuần, để Thái Hậu đi phía Nam sơn thủy hữu tình ở một thời gian, có thể nói thật sự rất hiếu thuận.
Cho nên trong lòng người Vương gia đều có một loại cảm giác tự hào.
Suy nghĩ một chút, từ trên xuống dưới Đại Sở này, còn nhà ai có thể có đãi ngộ như Vương gia? Căn bản là không có.
Mỗi ngày Thái Hậu gặp người nhà mẹ đẻ một lần, thuận tiện lại tự tại, so với thời điểm ở trong cung, tâm tình khá hơn nhiều.
Đương nhiên, mọi người cố tình không nói đến người nhị phòng Vương gia. Bởi vì chuyện gạo mốc này, nhị phòng Vương gia xem như bị người xa cách, lần này Nam tuần, cũng không có người nhị phòng Vương gia đi theo.
Cũng là Thái Hậu nương nương dễ tính, không bắt nhóm con dâu lại đây hầu hạ. Bằng không các nàng nào có thể tự tại như vậy? Lão thái thái tam phòng Vương gia nói.
Kỳ thật càng là trong hoàng cung, càng không có đạo lý mỗi ngày con dâu đi hầu hạ mẹ chồng. Trong cung nhiều cung nhân như vậy, còn có thái giám, nào có cần Hoàng Hậu và phi tần mỗi ngày đi gắp thức ăn cho Thái hậu?
Vị Tam lão thái thái này cũng biết trong lòng Vương thái hậu không hài lòng với Quý phi, cho nên mới nói như vậy.
Thừa Ân công phu nhân không lên tiếng, bởi vì nữ nhi bà cũng là phi tần. Nếu mỗi ngày hầu hạ, chẳng phải nữ nhi bà cũng phải vậy?
Hơn nữa, lần này Thái Hậu không cho nữ nhi bà đi theo lại đây, tâm tình của bà cũng không vui vẻ, chỉ lẳng lặng nghe.
Cũng không biết một mình Minh Nhã ở trong cung thế nào. Lần này là cơ hội rất tốt lại cứ như vậy bỏ phí.
Thái Hậu còn vui vẻ như vậy, chẳng lẽ lại nghĩ tìm cô nương Vương gia khác tới thế thân nữ nhi của mình?
Đừng nói Thừa Ân công phu nhân không nên nghĩ như vậy, bởi vì Vương thái hậu đã có tiền lệ làm thế. Vương Nhàn Nhã còn không phải do Vương Thái hậu ngầm vứt bỏ?
Chỉ là từ nhỏ nữ nhi của mình đã được dạy dỗ cẩn thận. Vương thái hậu hẳn sẽ không dễ dàng từ bỏ. Lại nói, trong tay nữ nhi mình còn có Ngũ hoàng tử.
Thừa Ân công phu nhân cảm thấy mình nên thắp hương bái Phật nhiều hơn, phù hộ nữ nhi nhanh chóng sinh hài tử. Nhưng vừa nói đến sinh hài tử, bà liền nghĩ tới thứ mà nữ nhi không có. Hoàng Thượng không tới thì sao có thể sinh hài tử đây? Cứ thế lãng phí thời gian mấy tháng. Cho nên trong lòng Thừa Ân công phu nhân có oán giận với Vương thái hậu.
Lần này Nam tuần, đi nhiều địa phương. Chỉ là Thái Hậu lão nhân gia bà muốn đi hành cung Thanh Châu ở tạm. Rốt cuộc lão nhân gia bà lớn tuổi, lần này lại đây cũng chủ yếu là để an nhàn dưỡng lão. Hoàng Thượng còn có công sự phải làm, không có khả năng mang theo Thái Hậu đi nơi nơi, như vậy Thái Hậu cũng quá sức mệt mỏi.
Cái địa phương Thanh Châu này, từ mấy triều đại trước đã xây dựng hành cung ở đây, dựa núi nhìn sông, khí hậu hợp lòng người. Mỗi hoàng đế Đại Sở đều đã từng qua đây.
Trước kia còn có vị Thái thượng hoàng không ở kinh thành, trực tiếp đến biệt viện Thanh Châu ở. Bởi vì khí hậu tốt, hoàn cảnh cũng tốt, cho nên vị Thái thượng hoàng kia sống đến gần một trăm tuổi.
Đối với mọi người mà nói, biệt viện Thanh Châu là địa phương dưỡng sinh rất tốt.
Hoàng Thượng cũng thấy trong khoảng thời gian này Thái hậu luôn bệnh tật, cho nên muốn cho Thái Hậu đến biệt viện Thanh Châu ở một thời gian, ít nhất có thể dưỡng thân thể tốt hơn một chút.
Thái Hậu bên này còn có người Vương gia ở cạnh, cho nên cũng không tịch mịch.
Ở trên kênh đào, tới địa giới Thanh Châu, quan lại ở Thanh Châu đều tới tiếp giá.
Trực tiếp đưa Hoàng Thượng và Thái Hậu đến biệt viện Thanh Châu.
Ở biệt viện Thanh Châu vốn dĩ Lý Già La cũng có viện riêng của mình. Nhưng Hoàng Thượng ở biệt viện Thanh Châu không được mấy ngày, cho nên trực tiếp sắp xếp Lý Già La ở tại sương phòng của Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng còn phải đi các nơi tuần tra, cũng không phải lại đây an dưỡng. Nếu đến để nghỉ dưỡng, còn không bằng hắn ở lại trong kinh thành.
Cho nên sau yến tiệc tiếp đón, Hoàng Thượng phải cáo từ với Thái Hậu, để Thái Hậu ở lại biệt viện Thanh Châu an dưỡng. Đến thời điểm muốn trở về, cấm vệ đều ở lại, bất cứ khi nào cũng có thể trở về.
Vương thái hậu nói: Ngươi yên tâm đi đi. Ai gia bên này sẽ tự chiếu cố bản thân, để Quý phi chăm sóc ngươi ở trên đường. Nhưng chỉ có một mình quý phi, sợ là...?
Thật ra Vương thái hậu muốn chọn cho Hoàng Thượng thêm vài người. Nhưng nghĩ lần này Hoàng Thương mang bà ra ngoài, cả người Vương gia cũng đều mang theo, là cho chính mình một cái bậc thang, không nói thẳng ra.
Hoàng Thượng nói: Trẫm một đại nam nhân, bên người còn có Lưu Vĩnh Toàn, cần nhiều người như vậy làm gì? Mẫu hậu yên tâm, trẫm đi làm công sự, mang theo Quý phi, chẳng qua là để nàng chiếu cố cuộc sống hàng ngày của trẫm thôi.
Vương thái hậu thầm nghĩ, tất nhiên có rất nhiều người có thể chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của ngươi. Nhưng ngươi chỉ mang một mình quý phi, có thể thấy được là bất công.
Lần này các phi tần đi theo xem ra cũng chỉ có thể lưu tại biệt viện Thanh Châu bồi chính mình cái lão thái bà này.
Nhưng cũng không sao, người kia leo càng cao, đến lúc ngã càng đau. Hiện giờ Võ thị này được sủng ái, được Hoàng Thượng đối đãi đặc biệt. Chờ về sau nàng ta rớt đài, các phi tần này bị nàng ta cướp mất cơ hội sẽ chà đạp nàng ta như thế nào đây?
Trong cung sóng sau xô sóng trước, ai nói chuẩn được?
Một sự tình nho nhỏ cũng có khả năng làm ngươi ngã từ trên cao xuống dưới.
Buổi sáng sau khi Lý Già La tỉnh lại, cũng đã ở trên xe ngựa. Tối hôm qua hai người phấn đấu đến nửa đêm, cuối cùng Lý Già La trực tiếp ngủ thiếp đi vì mệt.
Hiện tại tỉnh lại vừa thấy, xe ngựa này sao không giống như xe ngựa ngự dụng? Mà rất giản dị? Sau đó lại xem quần áo của mình, căn bản là quần áo của một phụ nhân gia đình phú quý. Lý Già La nháy mắt minh bạch, đây là Hoàng Thượng muốn cải trang đi tuần.
Cũng đúng, nếu tùy tiện đi ra ngoài, đó không phải nói cho mọi người, hoàng đế lại đây, các ngươi nhanh chóng đem giấu những đồ không nên xuất hiện đi? Tương đương là nhắc nhở mọi người, nào còn có thể tra ra cái gì?
Chỉ có ở dưới tình huống mọi người không hiểu rõ, âm thầm hỏi, mới có thể biết những chuyện mà khi hỏi với thân phận hoàng đế không thể biết được.
Anh Đào thấy chủ tử nhà mình tỉnh, vội hỏi: Chủ tử, người có đói bụng không ạ? Chủ tử còn chưa ăn cơm sáng.
Lý Già La nói: Lần này đi cùng chúng ta có bao nhiêu người? Nếu cải trang, như vậy khẳng định không thể mang quá nhiều người, bằng không không phải bại lộ sao?
Anh Đào thấy chủ tử không cảm thấy kỳ quái, ngược lại hỏi có bao nhiêu người. Nhưng chủ tử nhà nàng chính là lợi hại, cái này cũng không là gì, liền nói: Chủ tử, nha hoàn bên người chỉ có mình nô tỳ. Hiện tại nô tỳ là nha hoàn của chủ tử. Lão gia nói, phải kêu chủ tử là phu nhân, không cần kêu chủ tử.
Anh Đào có chút ngượng ngùng. Nàng ở trong cung, kêu đều là nương nương, ở bên ngoài có đôi khi kêu chủ tử, nhưng kêu phu nhân, vẫn là lần đầu tiên đâu. Nàng không quen, cho nên vừa rồi không dám kêu.
Lý Già La cười, lão gia này nhất định chính là Hoàng Thượng. Lý Già La hỏi: Ừ, ta hỏi chính là bên người lão gia có bao nhiêu người? Lão gia thân phận cao quý. Người không an bài thỏa đáng, ta rất lo lắng.
Ai, cả Lý Già La cũng có chút không quen. Ở trong cung, kêu bổn cung bổn cung đã nhiều năm, hiện tại mở miệng cũng không thuận.
Anh Đào cười nói: Lão gia nói, bảo phu nhân không cần lo lắng. Bên người người đều an bài rất thỏa đáng, trước mắt có Lưu quản gia, có hai gã thị vệ, còn có một phụ tá Trương đại nhân, mặt khác còn có một biểu đệ họ hàng xa.
Biểu đệ họ xa? Đây là ai, đến thời điểm Lý Già La rốt cuộc biết biểu đệ họ hàng xa này là ai, không khỏi cười, thế nhưng là Dương Phấn.
Nhưng tính ra, Hoàng Thượng vẫn là trượng phu muội muội của Dương Phấn. Nói Dương Phấn là biểu đệ, miễn cưỡng tính vậy đi.
Dương Phấn là thống lĩnh cấm quân, tất nhiên võ công không cần phải nói, tuyệt đối là một địch trăm.
Mặt khác hai gã thị vệ cũng là thị vệ đại nội, thân phận trước mắt của bọn họ chẳng qua là thủ vệ của lão gia và phu nhân. Hai người vốn ở kinh thành làm buôn bán, hiện tại muốn trở về quê, mừng thọ người lớn trong nhà.
Cho nên dọc đường đi không nhanh không chậm, cũng không có người hoài nghi.
Về phần vị Trương đại nhân kia nghe nói sau khi Âu Dương thủ phụ nghỉ hưu, Hoàng Thượng có khả năng để hắn nhận chức thủ phụ. Lần này cùng nhau lại đây, cũng là để vị Trương đại nhân này quan sát chuyện dân sinh, về sau dễ bề làm việc.
Bên người Trương đại nhân chỉ mang theo một thư đồng. Rốt cuộc, dọc đường này cũng cần có người hầu hạ hắn. Về phần Hoàng Thượng lão gia này có Lưu Vĩnh Toàn vị quản gia toàn năng, cái gì cũng an bài chu đáo.
Hoàng Thượng, mang vài người thế này, thần thiếp vẫn có chút không an tâm, lỡ như gặp tình huống khẩn cấp. Lý Già La lo lắng nói.
Không cần lo lắng, trừ bỏ những người này, trẫm cũng ngầm phái người. An toàn của đoàn người chúng ta không thành vấn đề. Trừ phi là gặp đội quân tạo phản. Chỉ là, người muốn tạo phản, cũng không thể nói cái gì. Ít người có chỗ tốt của ít người, nhưng thật ra trẫm muốn nhìn xem, thần tử của trẫm nói thái bình thịnh thế rốt cuộc là cái dạng gì.
Đến trước mặt hoàng đế luôn luôn nói tốt lên. Rốt cuộc Hoàng Thượng là trời cao hoàng đế xa. Lần này Hoàng Thượng đi ra ngoài, cải trang cũng là có mục đích.
Đương nhiên, hắn cũng để lại chuẩn bị phía sau, cũng đã suy xét đến tình huống xấu nhất. Nếu chính mình bất hạnh gặp chuyện gì, như vậy kinh thành bên kia, hắn cũng đã để lại mật chỉ. Có Hoàng Hậu tọa trấn, còn có Uy Viễn Hầu, hắn lại mang đại bộ phận người Vương gia lại đây, tin tưởng sự tình sẽ không đáng lo ngại.
Đương nhiên, không có chuyện là tốt nhất. Hiếm khi được cải trang thành thân phận khác ra ngoài, xem tâm tình quý phi cũng vui vẻ hơn nhiều ở trong cung.
Một hoàng đế đến an toàn của chính mình cũng không thể đảm bảo, vị trí hoàng đế này cũng không cần làm nữa.
Nhưng quý phi dù sao cũng là lo lắng cho mình. À không, hiện tại hẳn phải gọi là phu nhân.
Hoàng Thượng cảm thấy cách xưng hô này rất tốt, dọc đường đi, kêu phu nhân rất nhiều lần, làm cho Lý Già La có chút dở khóc dở cười. Kỳ thật, phu nhân chân chính của Hoàng Thượng phải là Hoàng Hậu, nàng nhiều lắm tính là quý thiếp. Nhưng nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cùng với bộ dáng luôn tâm sự nặng nề, còn không bằng thừa dịp này, thả lỏng một chút. Bằng không chờ lúc hồi kinh vào hoàng cung, tất cả đều trở lại như cũ.
Lý Già La chưa bao giờ hỏi đến chính sự của Hoàng Thượng. Dọc đường đi đều có Lưu Vĩnh Toàn an bài, nàng vui vẻ tự tại.
Đoàn người này chỉ có hai nữ nhân nàng và Anh Đào. Lý Già La trừ bỏ hầu hạ Hoàng Thượng, thật sự không có việc gì.
Hôm nay, thời điểm chạng vạng, bọn họ tới một gian khách điếm. Lần này Lưu Vĩnh Toàn không giống lần đầu tiên, yêu cầu phòng thượng đẳng. Bởi vì Lý Già La nhắc nhở, quá mức rêu rao sẽ dễ khiến cho người khác chú ý.
Nói thật, quần áo của bọn họ tuy rằng nhìn rất bình thường, nhưng nguyên liệu lại là đồ tiến cống, người hiểu biết vừa thấy đã nhận ra. Cho nên ở trong thành, Lý Già La mua một vài bộ quần áo loại tốt nhất ở một tiệm quần áo, như vậy mới khá hơn một chút.
Đặc biệt hai người nàng và Hoàng Thượng mặc đều là loại tốt nhất, như phú thương. Có đồ vật thương nhân cũng không mua được. Nếu muốn cải trang, vậy làm cho giống một chút, miễn cho bị người phát hiện.
Trương đại nhân nhìn, trong lòng gật đầu. Tuy rằng Hoàng Thượng mang theo quý phi, là một sĩ phu phong kiến, trong lòng Trương đại nhân có chút không vui. Nhưng quý phi để ý cả đến những chi tiết nhỏ nhặt, xác thật là tinh tế hơn nam nhân bọn hắn.
Nhưng thật ra quần áo của hắn không có vấn đề gì, nhờ lão thê chuẩn bị quần áo cũ trước kia, ăn mặc khó có thể phát hiện. Bởi vì nhà Trương đại nhân cũng không phải quá giàu có. Trước kia lão thê còn dựa vào thêu thùa may vá để kiếm sống, cho nên hiện tại quần áo hoàn toàn phù hợp tình huống.
Nhưng ngày thường mấy người Hoàng Thượng và quý phi đều mặc nguyên liệu tiến cống tốt nhất. Đây là đổi thang mà không đổi thuốc. Thật phải cải trang vi hành, vừa nhìn đã thấy không đổi.
Quý phi có thể nghĩ như vậy, đối với hành trình phía trước của bọn họ cũng có trợ giúp rất lớn.
Lão gia, ta chọn chút vải bông, mặc vào vài thoải mái. Bên ngoài thoạt nhìn lại không lóa mắt như tơ lụa.
Đương nhiên, quần áo tơ lụa cũng có, nhưng không được tốt như tơ lụa trong cung. Quần áo lúc trước đều thu lại.
Hoàng Thượng nói: Ngươi xem rồi làm, lão gia ta nghe phu nhân.
Kỳ thật mặc những quần áo này, Hoàng Thượng không cảm thấy gì không tốt. Rốt cuộc, ở phương diện này, nam nhân không để bụng lắm, cũng không thấy có vấn đề gì.
Hơn nữa, Hoàng Thượng cảm thấy, ngày thường ở trong cung, Quý phi mặc quần áo quý giá hoa lệ là một loại phong tình, hiện giờ mặc quần áo như vậy lại cho một cảm giác gần gũi trong trẻo, ngược lại hắn cảm thấy cũng rất tốt.
Bởi vì Lý Già La là phụ nhân, cho nên cũng không giống những thiếu nữ chưa lập gia đình, còn phải kiêng dè, mang theo mũ sa che mặt. Phong tục Đại Sở đối với nữ nhân cũng không quá nghiêm khắc, thiếu nữ chưa lập gia đình cũng có thể mang theo người nhà ra phố đi dạo. Đương nhiên, có người không muốn mang mũ sa che mặt, cũng không ai người ta nói không thể. Rốt cuộc nhiều hạ nhân đi theo như vậy, ai không có mắt lại đây tự tìm phiền phức?
Đối với phụ nhân đã kết hôn thì càng thoải mái, chỉ cần không phải đơn độc một mình. Mang theo nha hoàn, quang minh chính đại đi trên phố cũng có thể chấp nhận.
Lý Già La đây là đi theo phu quân cùng nhau trở về quê nhà cho nên càng không phải kiêng dè.
Chỉ là, bởi vì dung mạo của Lý Già La, dọc đường đi, không ít người trộm liếc nhìn Lý Già La.
Đương nhiên, lòng yêu cái đẹp ai cũng có, chỉ là trộm nhìn một cái. Sẽ không ai nhìn chằm chằm một người phụ nhân có trượng phu đi bên cạnh, như vậy chẳng phải sẽ bị nói thành kẻ háo sắc?
Cứ như vậy, Hoàng Thượng cũng có chút không vui, nhất định bắt Lý Già La phải đội mũ có mạng che lên, miễn cho bị người thấy. Nữ nhân của mình bị nam nhân khác nhìn lén, như thế mà còn nhịn được thì còn gì không nhịn được nữa.
Nếu không phải bởi vì thân phận hiện tại, trực tiếp kéo người ra ngoài chém! Dám nhìn quý phi của trẫm, đúng là chán sống rồi!
Vì thế mỗi lần Lý Già La xuống xe ngựa, đều bị yêu cầu mang mũ có mạng. Được thôi, nàng lý giải là Hoàng Thượng đang ghen, trong lòng cũng rất thỏa mãn. Chỉ là mang theo mũ có mạng che, nhìn mọi thứ sẽ không rõ ràng, luôn cách một tầng sa.
Lý Già La nghĩ, có nên hóa trang cho mình xấu đi một chút, như vậy cũng thuận tiện hơn?
Nhưng dựa theo ý của Hoàng Thượng, nhất định sẽ không vui. Cho nên nàng vẫn nên ngoan ngoãn mang mũ sa đi. Cũng may khoảng cách từ xe ngựa đến khách điếm cũng không xa. Ngày thường ở trên xe ngựa, thời điểm hành tẩu, Hoàng Thượng cho phép Lý Già La xem cảnh sắc phía bên ngoài cửa sổ.
Bởi vì sắc trời mau chóng tối đen, xung quanh chỉ có một cái khách điếm này, thời điểm tới khách điếm, Lưu Vĩnh Toàn phát hiện khách điếm đã không còn đủ phòng.
Vốn dĩ đoàn người người bọn họ, nàng và Hoàng Thượng yêu cầu một gian phòng, Trương đại nhân và thư đồng một gian, Dương Phấn một gian, Lưu Vĩnh Toàn và Anh Đào phải hầu hạ chủ tử, chỉ ở trên phòng đặt một bộ chăn đệm là được. Cũng may phòng cũng tương đối lớn, còn có giường, cho nên cũng không cảm thấy bất tiện.
Hai thị vệ cần một gian phòng, buổi tối bọn họ thay phiên nhau canh gác. Như vậy tính ra yêu cầu bốn gian. Nhưng hôm nay bởi vì khách điếm này người nhiều, cũng chỉ có hai gian phòng ở.
Nơi này xung quanh chỉ có một khách điếm, không ở đây không được.
Dương Phấn nói: Ta ở trên xe ngựa ở một đêm đi. Là người tập võ, chuyện như vậy cũng chỉ là việc nhỏ.
Hai thị vệ kia cũng tỏ vẻ, hôm nay đều ở bên ngoài trực đêm, không cần ngủ. Đối bọn họ mà nói, mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng là chuyện thường, huống chi chỉ một buổi tối?
Chủ yếu là các chủ tử được an bài tốt. Cho nên chuyện này rất nhanh đã được giải quyết.
Đặt hai gian phòng, mọi người đang định chuẩn bị đi vào trong phòng, nào ngờ chưởng quầy khách điếm lại chạy tới, nói với đoàn người Lý Già La: Thật ngại quá, khách quan, thật sự là tiểu nhị kia không biết, vừa rồi hai gian phòng kia đã có người đặt rồi, xin lỗi các vị.
Lưu Vĩnh Toàn nói: Chưởng quầy, ngươi có ý tứ gì? Chúng ta đến tiền đặt cọc cũng đưa ra rồi, ngươi lại nói phòng đã có người đặt, đây không phải lấy chúng ta ra trêu đùa sao?
Chưởng quầy mồ hôi tuôn ra, ngượng ngùng khom lưng cúi người, liên tiếp nhận lỗi Xin khách quan thứ lỗi. Thật ngại quá, hai gian phòng kia thật sự đã định rồi. Tiểu điếm là người buôn bán nhỏ, không thể thất tín với người. Như vậy đi, vì biểu đạt lời xin lỗi, tiểu điếm trừ bỏ trả khách quý tiền đặt cọc, mặt khác lại cho các vị thêm một lượng bạc được không?
Làm càn! Lưu Vĩnh Toàn nói một câu này, vội thấp giọng lại: Ngươi cho rằng chúng ta hiếm lạ một lượng bạc này sao?
Thế nhưng muốn dùng bạc tống cổ bọn họ, thật là mắt mù rồi!
Chỉ là rốt cuộc hiện giờ phải giấu thân phận, dọc đường đi Lưu Vĩnh Toàn vẫn phải thô giọng nói, miễn cho bị người phát hiện thân phận thái giám của mình, còn dán thêm cả râu giả.
Lý Già La trộm túm tay áo của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng gật đầu với Trương đại nhân. Trương đại nhân tiến lên, ôm quyền, nói với chưởng quầy: Chưởng quầy, có nơi nào khác không, để chúng ta có thể ở lại qua đêm. Ngươi xem lão gia và phu nhân chúng ta đi một ngày đường, thật sự là không có chỗ ở. Chúng ta cũng không cầu gì khác, chỉ cần có thể đặt chân là được.
Chưởng quầy kia thấy Trương đại nhân lớn tuổi, huống chi, thật sự hắn cũng cảm thấy đuối lý, sau đó nói: Nếu các vị không chê, có thể đến nhà ta ở qua đêm. Chuyện hôm nay thật xin lỗi!
Hoàng Thượng nghe xong gật đầu với Trương đại nhân. Trương đại nhân thay Hoàng Thượng đáp ứng.
Chưởng quầy phái một tiểu nhị dẫn đám người Lý Già La tới. Trong một thôn cách khách điếm không xa chính là nhà của chưởng quầy, một ngôi nhà ngói, so với các nhà khác trong thôn coi như không tồi.
Tiểu nhị khách điếm kia nói lại sự tình với phu nhân chưởng quầy. Thật ra phu nhân chưởng quầy là người thiện tâm, vội vàng cho người trong nhà dọn dẹp phòng, còn muốn lấy chăn đệm mới ra cho khách nhân.
Lý Già La sai Anh Đào lấy ra năm lượng bạc, xem như phí ăn ở của đoàn người bọn họ đêm nay. Hơn nữa, nhờ gia đình họ chuẩn bị cơm canh. Thật sự là đi cả đoạn đường này, đúng là đã đói bụng.
Về phương diện thức ăn, Lý Già La cũng không sợ bọn họ giở trò quỷ. Có đôi khi càng tùy ý, càng khiến người phải dè chừng.
Cả nhà chưởng quầy thoạt nhìn đều không tồi, nhưng lúc ấy đuổi người lại là một cái dạng khác.
Trong đó nhất định có nội tình.
Là Hoàng Thượng, thời điểm này cần có lòng cảnh giác. Lưu Vĩnh Toàn dùng tài ăn nói của mình thám thính tin tức. Mà Lý Già La bên này cũng cho Anh Đào đi xuống bếp hỏi thăm.
Anh Đào là nữ nhi, càng dễ làm người buông tâm phòng bị. Kỳ thật sự tình đã nhanh chóng hỏi thăm ra, gia đình chưởng quầy cũng một bụng tức giận không biết từ đâu ra.
Vừa lúc cũng biết đám người đặt những gian phòng kia nhưng lại không ở.
Con dâu cả của chưởng quầy nói: Còn không phải bởi vì đám người Hải gia kia, nghe nói nhà bọn họ có một nương nương, cho nên ở vùng này bọn họ vô pháp vô thiên!
Anh Đào bất động thanh sắc Nương nương, người nói chính là nương nương trong cung sao?
Con dâu cả kia liền nói: Cũng không phải vậy. Cha chồng ta là chưởng quầy khách điếm, cũng là người giúp phát triển vùng này. Chính là thấy địa phương này vị trí tốt, cũng có thể kiếm tiền. Trước kia cha chồng ta cũng từng làm chưởng quầy, đã có kinh nghiệm, cho nên cha chồng ta gom góp vốn liếng mở khách điếm. Mấy năm nay vẫn luôn an ổn. Nào ngờ, một thời gian trước, có tin nói Hoàng Thượng muốn tới chỗ chúng ta. Nhóm quan gia trong thành nói phải dâng người cho Hoàng Thượng.
Ở vùng này, bộ dáng khuê nữ Hải gia đẹp như đóa hoa, đã sớm nổi tiếng là mỹ nhân khắp làng trên xóm dưới. Cho nên Hải gia liền đưa khuê nữ đến trong nha môn nhà quan gia, chờ Hoàng Thượng lại đây, sẽ hiến cho Hoàng Thượng. Hoàng Thượng thấy cô nương Hải gia, nhất định sẽ thích. Đến lúc đó còn không phải sẽ được mang tiến cung làm nương nương sao?
Ai, nhà bọn họ muốn có nương nương là có nương nương. Nhưng từ sau khi cô nương Hải gia được lựa chọn, Hải gia này càng huyênh hoang, mỗi ngày đều diễu võ dương oai. Lần này, nói là tất cả người Hải gia đều muốn vào thành xem cô nương nhà bọn hắn. Cho nên đến khách điếm của cha chồng ta, ở khách điếm không trả tiền không nói, còn nói muốn bao tất khách điếm.
Cha chồng ta nhất định để lại mấy gian phòng, sợ có người đi đường không có chỗ nghỉ ngơi. Nào ngờ những người này nghe nói từ nơi nào, nhất quyết bắt cha chồng ta phải nhường ra hai gian phòng kia, bằng không sẽ khiến cho cha chồng ta đẹp mặt. Ngươi nói một chút xem, chúng ta có thể làm sao bây giờ. Nếu cô nương Hải gia kia thật sự thành quý nhân nương nương, nếu cha chồng ta đây đắc tội nhà nàng ta, chẳng phải bọn họ sẽ xử trí chúng ta sao? Cho nên, chuyện hôm nay thật xin lỗi các ngươi! Các ngươi đừng để trong lòng. Thật sự chúng ta cũng không thể trêu vào bọn họ.
Lưu Vĩnh Toàn biết được tình huống, giống với chuyện Anh Đào nghe ngóng được.
Mọi người nghe xong đều có chút không biết nói gì cho phải. Đầu sỏ gây tội thế nhưng lại là Hoàng Thượng!
Mấy năm nay Hoàng Thượng chưa từng giận dữ như vậy. Nhưng hôm nay bởi vì chuyện này, hắn vô cùng tức giận! Hắn muốn tuyển mỹ nhân tiến cung khi nào? Đây là lấy tên tuổi của hắn, quan viên làm loạn. Thế nào cũng phải sửa trị bọn họ!
Trương đại nhân nói: Hoàng Thượng bớt giận! Bởi vì để hai thị vệ ở bên ngoài canh gác, cho nên mọi người nói chuyện cũng không che giấu Vi thần thấy, việc này cũng không thể dựa vào lời nói của một nhà này để định đoạt. Dù sao cũng là lời nói một phía. Chờ chúng ta tra rõ sự tình lại định tội cũng chưa muộn. Nhưng thật ra thần cảm thấy, quan viên có thể nghênh ngang làm ra việc này, cũng là bình thường. Chỉ cần điều tra ra bọn họ không có khuyết điểm coi như có thể bỏ qua.
Biết Hoàng Thượng muốn tới, muốn nịnh bợ Hoàng Thượng, đưa mỹ nhân cho Hoàng Thượng, đây cũng là thái độ bình thường của người bình thường.
Đáng giận chính là người Hải gia này, còn chưa biết thế nào đã bắt đầu diễu võ dương oai, có thể thấy được có bao nhiêu kiêu ngạo.
Dương Phấn nói: Trương đại nhân nói vậy, còn thần lại có lý giải khác.
Hoàng Thượng nói: Ngươi nói đi.
Nếu những quan viên này không làm chuyện gì trái với lương tâm, vì sao nhất định phải dùng loại thủ đoạn này để nịnh bợ lấy lòng Hoàng Thượng? Chẳng lẽ Hoàng Thượng được bọn họ đưa tặng người sẽ bỏ qua chuyện xấu của bọn họ sao? Thật ra thần cảm thấy, những người này tuy rằng không phạm sai lớn, nhưng phẩm hạnh lại chẳng ra gì, chỉ nghĩ a dua nịnh hót, nửa điểm thành thật đều không có.
Thật ra không phải Trương đại nhân nói chuyện hộ quan viên Nghênh châu. Bởi vì xem cuộc sống của người trong thôn này đều rất khá, chứng tỏ quan viên Nghênh châu vẫn có chỗ đáng khen. Về phần tuyển mỹ nữ này, không nhất định là toàn bộ đều đồng ý làm. Là nội các đại thần, suy nghĩ vấn đề không thể chỉ nghĩ một phương diện, còn phải tính đến các phương diện khác, con người không ai hoàn mỹ. Hoàng Thượng hiếm khi tới một chuyến, có quan viên cả đời đều không thấy được mặt Hoàng Thượng. Nghĩ có thể sử dụng mỹ nữ làm Hoàng Thượng vui vẻ, do đó được Hoàng Thượng thưởng thức, loại tâm tính này cũng rất bình thường. Trên đời không có người hoàn toàn chính trực. Người như vậy ở trong quan trường cũng không sống được. Đương nhiên, loại người đại gian đại ác càng không được.
Làm quan, khéo đưa đẩy rất quan trọng.
Hoàng Thượng không bằng thừa cơ hội này, chỉnh đốn quan viên Nghênh châu một chút. Tin tưởng kế tiếp sẽ không có ai dám đưa người nữa.
Chuyện như vậy ở nam tuần phía trước lại có thể gặp được, chỉ cần không làm cho người oán trách, cũng không tính là chuyện gì.
Ở nơi này còn có thế gia chủ động tặng người. Có điều quan viên Nghênh châu sao lại chọn thứ không ra gì như Hải gia? Biến thành như vậy. Có thể thấy được trình độ của quan viên Nghênh châu cũng không ra gì.
Nói đi lại nói lại, vấn đề chủ yếu là quan viên Nghênh châu có quấy nhiễu dân hay không, có phải bởi vì tiếp giá mà quấy nhiễu cuộc sống của bách tính hay không. Nếu tới cái nông nỗi ấy, quan viên Nghênh châu không cần làm quan nữa. Rốt cuộc làm quan, nếu chỉ nghĩ lấy lòng Hoàng Thượng mà quên đạo lý căn bản của làm quan thì còn làm quan làm gì nữa?
Cứ cho là phải tuyển người cho Hoàng Thượng, cũng nên hỏi thăm rõ ràng về đối phương. Loại người giống như Hải gia, còn chưa phát đạt đã cao ngạo làm trò hề thế này, thật khiến người ta chướng mắt.
Dương Phấn nói: Nếu như thế vậy, đó chẳng phải sẽ làm lộ hành tung của Hoàng Thượng sao? Bại lộ thân phận ở Nghênh châu chút không có lợi.
Trương đại nhân nói: Hoàng Thượng, thần cảm thấy, nếu quan viên Nghênh châu không để bách tính vào mắt, Hoàng Thượng thay dân chúng chủ trì công đạo cũng rất đáng giá.
Hoàng Thượng nói: Hai vị ái khanh nói đều có đạo lý. Trẫm đã có chủ trương, hôm nay các ngươi nghỉ ngơi đi thôi.
Buổi tối, Hoàng Thượng có chút ngủ không an giấc, Lý Già La nói:
Hoàng Thượng là người đứng trên vạn dân, nhất cử nhất động đều rất quan trọng đối với dân chúng. Quan viên Nghênh châu chẳng qua là không biết Hoàng Thượng là người như thế nào, cho nên mới phỏng đoán. Hoàng Thượng không cần để trong lòng.
Lý Già La biết Hoàng Thượng tức giận là phải. Những quan viên Nghênh này coi Hoàng Thượng là đồ háo sắc, người còn chưa tới đã tuyển ra mỹ nữ, khiến cho mọi người đều biết. Giống như Hoàng Thượng lại đây là vì mỹ nữ vậy.
Kỳ thật phần lớn các đời hoàng đế tới địa phương tuần tra, các quan viên đều ngầm đưa mỹ nữ. Cái này căn bản không tính là gì. Chẳng qua hiện tại Hoàng Thượng bị người Hải gia làm cho ghê tởm.
Hoàng Thượng cai trị, dân chúng đều an cư lạc nghiệp. Dân chúng họ cũng đều yêu Hoàng Thượng. Hoàng Thượng hà tất bởi vì việc nhỏ này mà phiền lòng? Lý Già La nói.
Trẫm đâu có phiền lòng. Trẫm biết, một người không có ai thập toàn thập mỹ. Nhưng những thần tử của trẫm sau lưng nói trẫm không tốt, cũng không ít. Trẫm làm hoàng đế nhiều năm như vậy, sao còn để ý điểm này? Rốt cuộc người dám mắng trẫm trước mặt trẫm còn chưa xuất hiện. Chẳng qua, hôm nay có chút cảm khái thôi. Mỗi tiếng nói hành động của thiên tử đều phải phù hợp quy củ. Bằng không một khi không cẩn thận sẽ làm người dưới học theo, nghiêm trọng làm cho dân chúng lầm than, đến giang sơn cũng không còn.
Các đời hoàng đế mất nước, chẳng lẽ thật sự như sách sử nói, đều hoang dâm vô đạo sao? Chẳng qua là đẩy tất cả sai lầm lên trên người hắn, giống như một mình hắn có thể làm ra nhiều chuyện như thế. Hoàng đế tiền triều chẳng qua chỉ nói một câu mỹ nhân eo nhỏ, khắp trên dưới bao nhiêu người lợi dụng danh nghĩa hoàng đế tuyển mỹ nhân eo nhỏ, mà mưu đồ tư lợi cho chính mình? Có đôi khi, trẫm cảm thấy vị trí hoàng đế này rất khó làm, còn không bằng làm một người bình thường đến là thoải mái.
Đây là thân phận cao bao nhiêu, trách nhiệm lớn bấy nhiêu.
Hoàng Thượng, ngài nói những điều này, bản thân đã cao minh hơn nhiều vị hoàng đế kia. Vị hoàng đế luôn luôn tỉnh táo, bản nhân hắn đã rất không tồi Ở trong lòng thần thiếp, Hoàng Thượng mới là minh quân! Nếu không thể nhận thức rõ ràng rằng làm đế vương rất nhiều bất đắc dĩ, sống mơ mơ màng màng, làm hoàng đế như vậy còn không bằng đừng làm.
Ha ha, bởi vì ái phi là người một nhà cho nên mới nói như vậy. Trẫm cách minh quân còn xa lắm. Hoàng Thượng cười nói.
Lý Già La nói: Thần thiếp nói là sự thật. Thần thiếp cũng đọc qua sách sử, có câu nói gọi là một ngày tam tỉnh. Chính là người trên đời này, có ai có thể ý thức được chính mình không tốt, hơn nữa nghĩ cách sửa đổi. Người bình thường đều cảm thấy mình không sai, đều là người khác sai. Càng là người có địa vị cao càng không thể chấp nhận người khác nói mình sai. Dù Hoàng Thượng nói chính mình không sai cũng sẽ không có người dám nói ngài cái gì. Nhưng ngài không những không như vậy, ngược lại còn có thể tự mình nhận ra, đây không phải minh quân thì là gì?
Hoàng Thượng nghe Lý Già La nói trong lòng rất thoải mái. Nếu không phải đang tá túc ở trong nhà người khác, nhất định Hoàng Thượng lại phải yêu thương quý phi của mình một phen.
Chẳng trách Hoàng Thượng thích quý phi. Thật sự là lời nói của quý phi làm Hoàng Thượng rất thoải mái, không phải a dua nịnh hót, nghe cũng là lời nói thật lòng.
Buổi sáng ngày hôm sau, đoàn người bọn họ rời khỏi nhà chưởng quầy, cũng không cho thêm bạc, bởi vì biết đạo lý giấu mình. Ngày hôm qua cho năm lượng bạc đã đủ rồi.
Chưởng quầy trở về từ khách điếm, vẫn liên tiếp xin lỗi, trong lòng nghĩ, những người này vừa nhìn đã biết là gia đình phú quý, có thể ở lại nhà mình mà không một câu oán hận, tâm địa xem như rất tốt. Ngày hôm qua hắn sợ đoàn người này tức giận, sau đó khách điếm bị xui xẻo. Nào ngờ, người ta tiếp nhận kiến nghị về nhà mình qua đêm.
Lão gia, ta thấy, mấy người này thoạt nhìn giống như là người nhà giàu, không giống người như chúng ta. Bộ dáng mỗi người đều đẹp. Ngày hôm qua bọn họ trả cho chúng ta năm lượng bạc coi như chi phí, ra tay cũng thật hào phóng.
Năm lượng bạc đủ cho bọn họ sống mười ngày.
Chưởng quầy vội nói: Ngươi đòi bọn họ bạc làm gì? Ta làm thế này coi như là kết cái thiện duyên, sao có thể lấy bạc đây?
Phu nhân chưởng quầy nói: Là phu nhân nhà đó sai nha hoàn nhất định đưa cho ta, không nhận không được, ta có thể có biện pháp gì? Lại nói tiếp, tuy rằng ta không nhìn thấy phu nhân kia trông như thế nào, nhưng xem bộ dáng nha hoàn của nàng rất đẹp, phu nhân kia nhất định cũng là một mỹ nhân. Xem thân hình đã đẹp rồi. Nam nhân nhà nàng cũng quá đẹp. Chỉ là ta nhìn có chút hoảng sợ. Ngươi nói có kỳ quái hay không, nam nhân nhà nàng còn không lớn tuổi bằng ta cái lão bà này, sao ta thấy lại sợ hãi đây? Cũng không biết phu nhân nhà này so sánh với cô nương Hải gia, ai đẹp hơn.
Chưởng quầy nói: Nói bậy cái gì? Về sau đừng nói đến Hải gia.
Làm sao vậy? Chẳng lẽ cô nương Hải gia đã tiến cung làm nương nương? Phu nhân chưởng quầy hỏi.
Nương nương cái gì mà nương nương. Sáng sớm hôm nay nhận được tin tức, nha môn tri phủ bên kia đưa cô nương Hải gia cô nương trở về. Tri phủ đại nhân còn mắng cho thê đệ (em trai của vợ) một trận, nói hắn làm loạn, làm cái gì mà tuyển mỹ nhân, Hoàng Thượng người ta cũng không tới Nghênh châu đâu, còn nói thê đệ hắn vọng đoán thánh ý. Nếu không phải tri phủ phu nhân đau khổ cầu xin thì hắn đã nhốt thê đệ vào nhà lao rồi. Chưởng quầy nói.
Cái gì? Hải gia cô nương không thể làm nương nương? Chưởng quầy phu nhân nói: Ha ha, lúc này hay rồi, xem người Hải gia còn kiêu ngạo như vậy không? Chỉ là cô nương nhà họ đã đưa đến tri phủ, đến lúc đó trở về, việc hôn nhân tính sao?
Nếu Hoàng Thượng tiếp nhận còn tốt, nhưng Hoàng Thượng lại không đến, thanh danh cô nương này lập tức bị hủy. Cũng là đáng đời, ai bảo người Hải gia kiêu ngạo như vậy. Sự tình còn chưa tới đâu đã coi chính mình trở thành thông gia của Hoàng Thượng. Cái sự đắc ý kia thật làm người cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Hiện tại tốt rồi, làm thông gia của Hoàng đế không được, trực tiếp làm hỏng thanh danh của cô nương kia. Ha ha, thật làm lòng người hả hê.
Cô nương Hải gia dù có bộ dáng xinh đẹp, cũng không chịu nổi bị người ta bàn ra tán vào. Một nữ nhân vốn là đưa cho Hoàng Thượng, đến cuối cùng cả mặt Hoàng Thượng cũng không thấy. Về sau hôn sự thật đúng là khó càng thêm khó.
Cái này là kết cục của việc khoe khoang. Nếu biết điều một chút, còn không đến kết cục mức này. Khoe khoang sự tình ra, đến lúc Hoàng Thượng không tới, hay rồi, tất cả chờ đợi đều thành vô ích.
Cho nên Hoàng Thượng căn bản không cần làm gì, vẫn có thể trừng phạt đám người Hải gia cuồng vọng. Đây gọi là giết người không thấy máu.
Đương nhiên, Hoàng Thượng cũng không phải không tra, cứ như vậy buông tha tri phủ Nghênh châu. Tri phủ Nghênh châu ấy à, công trạng vẫn có, nhìn phương diện bá tánh an cư lạc nghiệp mà nói, vẫn là có chút khả năng, ít nhất không phải tham quan. Chủ yếu là tri phủ Nghênh châu này có chút sợ vợ, mà tri phủ phu nhân từ nhỏ yêu thương đệ đệ. Đệ đệ này của tri phủ phu nhân chính là người không ra gì, thích làm chuyện bàng môn tà đạo, nghe nói Hoàng Thượng muốn lại đây, liền thả ra ngoài tin phải tìm mỹ nữ cho Hoàng Thượng, vừa mắt cô nương Hải gia. Chờ thời điểm tri phủ Nghênh châu biết chuyện, người Hải gia đã tuyên truyền khiến tất cả mọi người đều đã biết sự tình.
Tri phủ Nghênh châu thật là khóc không ra nước mắt, chuyện như vậy, chung quy không thể giải thích với người khác, xem như không có việc này đi.
Có điều sau khi Hoàng Thượng phái người, âm thầm tìm tri phủ Nghênh châu, tri phủ Nghênh châu bị dọa một thân mồ hôi lạnh. Bốn chữ trị gia không nghiêm dọa tri phủ Nghện châu sợ mất mật, cho nên cũng không màng sợ vợ, bắt cậu em vợ của mình lại, hung hăng đánh mấy chục gậy, sau đó còn mắng cho phu nhân một trận. Cũng may tri phủ này không làm chuyện gì trái với lương tâm. Bằng không nào có thể có kết quả như vậy?
Tuy thê đệ (em vợ) của hắn làm chuyện này là sai, nhưng tổng thể mà nói, chưa gây ra nhiễu loạn gì. Có điều mấy năm nay hắn đã không có khen ngợi, còn bị phạt bổng lộc, vốn dĩ có thể thăng lên một bậc, phỏng chừng bởi vì chuyện này, cũng đành bỏ đi.
Hơn nữa, chuyện Hoàng Thượng phái người tìm hắn, hắn còn không thể nói ra, bằng không kết cục càng bi thảm. Hắn chỉ có thể thấy may mắn, tốt xấu vẫn còn đầu, về sau không thể lại sợ vợ!
Beta: Vân Chiêu Nghi
Lần này tương đối nhiều người Vương gia đi theo.
Vốn dĩ trong khoảng thời gian này, bởi vì sự kiện gạo mốc, Hoàng Thượng đối với Vương gia lãnh đạm không ít. Nhưng lần này nam tuần, lại nói Hoàng Thượng vẫn là coi trọng nhà ngoại của mình. Bằng không cũng sẽ không mang nhiều người Vương gia đi Nam tuần như vậy.
Cả trong kinh thành cũng là cho Âu Dương thủ phụ ở lại tọa trấn. Âu Dương thủ phụ chính là học trò của Vương thái sư.
Đầu xuân Vương thái hậu bị mấy trận bệnh, tâm tình cũng không tốt. Lần này Hoàng Thượng Nam tuần, để Thái Hậu đi phía Nam sơn thủy hữu tình ở một thời gian, có thể nói thật sự rất hiếu thuận.
Cho nên trong lòng người Vương gia đều có một loại cảm giác tự hào.
Suy nghĩ một chút, từ trên xuống dưới Đại Sở này, còn nhà ai có thể có đãi ngộ như Vương gia? Căn bản là không có.
Mỗi ngày Thái Hậu gặp người nhà mẹ đẻ một lần, thuận tiện lại tự tại, so với thời điểm ở trong cung, tâm tình khá hơn nhiều.
Đương nhiên, mọi người cố tình không nói đến người nhị phòng Vương gia. Bởi vì chuyện gạo mốc này, nhị phòng Vương gia xem như bị người xa cách, lần này Nam tuần, cũng không có người nhị phòng Vương gia đi theo.
Cũng là Thái Hậu nương nương dễ tính, không bắt nhóm con dâu lại đây hầu hạ. Bằng không các nàng nào có thể tự tại như vậy? Lão thái thái tam phòng Vương gia nói.
Kỳ thật càng là trong hoàng cung, càng không có đạo lý mỗi ngày con dâu đi hầu hạ mẹ chồng. Trong cung nhiều cung nhân như vậy, còn có thái giám, nào có cần Hoàng Hậu và phi tần mỗi ngày đi gắp thức ăn cho Thái hậu?
Vị Tam lão thái thái này cũng biết trong lòng Vương thái hậu không hài lòng với Quý phi, cho nên mới nói như vậy.
Thừa Ân công phu nhân không lên tiếng, bởi vì nữ nhi bà cũng là phi tần. Nếu mỗi ngày hầu hạ, chẳng phải nữ nhi bà cũng phải vậy?
Hơn nữa, lần này Thái Hậu không cho nữ nhi bà đi theo lại đây, tâm tình của bà cũng không vui vẻ, chỉ lẳng lặng nghe.
Cũng không biết một mình Minh Nhã ở trong cung thế nào. Lần này là cơ hội rất tốt lại cứ như vậy bỏ phí.
Thái Hậu còn vui vẻ như vậy, chẳng lẽ lại nghĩ tìm cô nương Vương gia khác tới thế thân nữ nhi của mình?
Đừng nói Thừa Ân công phu nhân không nên nghĩ như vậy, bởi vì Vương thái hậu đã có tiền lệ làm thế. Vương Nhàn Nhã còn không phải do Vương Thái hậu ngầm vứt bỏ?
Chỉ là từ nhỏ nữ nhi của mình đã được dạy dỗ cẩn thận. Vương thái hậu hẳn sẽ không dễ dàng từ bỏ. Lại nói, trong tay nữ nhi mình còn có Ngũ hoàng tử.
Thừa Ân công phu nhân cảm thấy mình nên thắp hương bái Phật nhiều hơn, phù hộ nữ nhi nhanh chóng sinh hài tử. Nhưng vừa nói đến sinh hài tử, bà liền nghĩ tới thứ mà nữ nhi không có. Hoàng Thượng không tới thì sao có thể sinh hài tử đây? Cứ thế lãng phí thời gian mấy tháng. Cho nên trong lòng Thừa Ân công phu nhân có oán giận với Vương thái hậu.
Lần này Nam tuần, đi nhiều địa phương. Chỉ là Thái Hậu lão nhân gia bà muốn đi hành cung Thanh Châu ở tạm. Rốt cuộc lão nhân gia bà lớn tuổi, lần này lại đây cũng chủ yếu là để an nhàn dưỡng lão. Hoàng Thượng còn có công sự phải làm, không có khả năng mang theo Thái Hậu đi nơi nơi, như vậy Thái Hậu cũng quá sức mệt mỏi.
Cái địa phương Thanh Châu này, từ mấy triều đại trước đã xây dựng hành cung ở đây, dựa núi nhìn sông, khí hậu hợp lòng người. Mỗi hoàng đế Đại Sở đều đã từng qua đây.
Trước kia còn có vị Thái thượng hoàng không ở kinh thành, trực tiếp đến biệt viện Thanh Châu ở. Bởi vì khí hậu tốt, hoàn cảnh cũng tốt, cho nên vị Thái thượng hoàng kia sống đến gần một trăm tuổi.
Đối với mọi người mà nói, biệt viện Thanh Châu là địa phương dưỡng sinh rất tốt.
Hoàng Thượng cũng thấy trong khoảng thời gian này Thái hậu luôn bệnh tật, cho nên muốn cho Thái Hậu đến biệt viện Thanh Châu ở một thời gian, ít nhất có thể dưỡng thân thể tốt hơn một chút.
Thái Hậu bên này còn có người Vương gia ở cạnh, cho nên cũng không tịch mịch.
Ở trên kênh đào, tới địa giới Thanh Châu, quan lại ở Thanh Châu đều tới tiếp giá.
Trực tiếp đưa Hoàng Thượng và Thái Hậu đến biệt viện Thanh Châu.
Ở biệt viện Thanh Châu vốn dĩ Lý Già La cũng có viện riêng của mình. Nhưng Hoàng Thượng ở biệt viện Thanh Châu không được mấy ngày, cho nên trực tiếp sắp xếp Lý Già La ở tại sương phòng của Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng còn phải đi các nơi tuần tra, cũng không phải lại đây an dưỡng. Nếu đến để nghỉ dưỡng, còn không bằng hắn ở lại trong kinh thành.
Cho nên sau yến tiệc tiếp đón, Hoàng Thượng phải cáo từ với Thái Hậu, để Thái Hậu ở lại biệt viện Thanh Châu an dưỡng. Đến thời điểm muốn trở về, cấm vệ đều ở lại, bất cứ khi nào cũng có thể trở về.
Vương thái hậu nói: Ngươi yên tâm đi đi. Ai gia bên này sẽ tự chiếu cố bản thân, để Quý phi chăm sóc ngươi ở trên đường. Nhưng chỉ có một mình quý phi, sợ là...?
Thật ra Vương thái hậu muốn chọn cho Hoàng Thượng thêm vài người. Nhưng nghĩ lần này Hoàng Thương mang bà ra ngoài, cả người Vương gia cũng đều mang theo, là cho chính mình một cái bậc thang, không nói thẳng ra.
Hoàng Thượng nói: Trẫm một đại nam nhân, bên người còn có Lưu Vĩnh Toàn, cần nhiều người như vậy làm gì? Mẫu hậu yên tâm, trẫm đi làm công sự, mang theo Quý phi, chẳng qua là để nàng chiếu cố cuộc sống hàng ngày của trẫm thôi.
Vương thái hậu thầm nghĩ, tất nhiên có rất nhiều người có thể chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của ngươi. Nhưng ngươi chỉ mang một mình quý phi, có thể thấy được là bất công.
Lần này các phi tần đi theo xem ra cũng chỉ có thể lưu tại biệt viện Thanh Châu bồi chính mình cái lão thái bà này.
Nhưng cũng không sao, người kia leo càng cao, đến lúc ngã càng đau. Hiện giờ Võ thị này được sủng ái, được Hoàng Thượng đối đãi đặc biệt. Chờ về sau nàng ta rớt đài, các phi tần này bị nàng ta cướp mất cơ hội sẽ chà đạp nàng ta như thế nào đây?
Trong cung sóng sau xô sóng trước, ai nói chuẩn được?
Một sự tình nho nhỏ cũng có khả năng làm ngươi ngã từ trên cao xuống dưới.
Buổi sáng sau khi Lý Già La tỉnh lại, cũng đã ở trên xe ngựa. Tối hôm qua hai người phấn đấu đến nửa đêm, cuối cùng Lý Già La trực tiếp ngủ thiếp đi vì mệt.
Hiện tại tỉnh lại vừa thấy, xe ngựa này sao không giống như xe ngựa ngự dụng? Mà rất giản dị? Sau đó lại xem quần áo của mình, căn bản là quần áo của một phụ nhân gia đình phú quý. Lý Già La nháy mắt minh bạch, đây là Hoàng Thượng muốn cải trang đi tuần.
Cũng đúng, nếu tùy tiện đi ra ngoài, đó không phải nói cho mọi người, hoàng đế lại đây, các ngươi nhanh chóng đem giấu những đồ không nên xuất hiện đi? Tương đương là nhắc nhở mọi người, nào còn có thể tra ra cái gì?
Chỉ có ở dưới tình huống mọi người không hiểu rõ, âm thầm hỏi, mới có thể biết những chuyện mà khi hỏi với thân phận hoàng đế không thể biết được.
Anh Đào thấy chủ tử nhà mình tỉnh, vội hỏi: Chủ tử, người có đói bụng không ạ? Chủ tử còn chưa ăn cơm sáng.
Lý Già La nói: Lần này đi cùng chúng ta có bao nhiêu người? Nếu cải trang, như vậy khẳng định không thể mang quá nhiều người, bằng không không phải bại lộ sao?
Anh Đào thấy chủ tử không cảm thấy kỳ quái, ngược lại hỏi có bao nhiêu người. Nhưng chủ tử nhà nàng chính là lợi hại, cái này cũng không là gì, liền nói: Chủ tử, nha hoàn bên người chỉ có mình nô tỳ. Hiện tại nô tỳ là nha hoàn của chủ tử. Lão gia nói, phải kêu chủ tử là phu nhân, không cần kêu chủ tử.
Anh Đào có chút ngượng ngùng. Nàng ở trong cung, kêu đều là nương nương, ở bên ngoài có đôi khi kêu chủ tử, nhưng kêu phu nhân, vẫn là lần đầu tiên đâu. Nàng không quen, cho nên vừa rồi không dám kêu.
Lý Già La cười, lão gia này nhất định chính là Hoàng Thượng. Lý Già La hỏi: Ừ, ta hỏi chính là bên người lão gia có bao nhiêu người? Lão gia thân phận cao quý. Người không an bài thỏa đáng, ta rất lo lắng.
Ai, cả Lý Già La cũng có chút không quen. Ở trong cung, kêu bổn cung bổn cung đã nhiều năm, hiện tại mở miệng cũng không thuận.
Anh Đào cười nói: Lão gia nói, bảo phu nhân không cần lo lắng. Bên người người đều an bài rất thỏa đáng, trước mắt có Lưu quản gia, có hai gã thị vệ, còn có một phụ tá Trương đại nhân, mặt khác còn có một biểu đệ họ hàng xa.
Biểu đệ họ xa? Đây là ai, đến thời điểm Lý Già La rốt cuộc biết biểu đệ họ hàng xa này là ai, không khỏi cười, thế nhưng là Dương Phấn.
Nhưng tính ra, Hoàng Thượng vẫn là trượng phu muội muội của Dương Phấn. Nói Dương Phấn là biểu đệ, miễn cưỡng tính vậy đi.
Dương Phấn là thống lĩnh cấm quân, tất nhiên võ công không cần phải nói, tuyệt đối là một địch trăm.
Mặt khác hai gã thị vệ cũng là thị vệ đại nội, thân phận trước mắt của bọn họ chẳng qua là thủ vệ của lão gia và phu nhân. Hai người vốn ở kinh thành làm buôn bán, hiện tại muốn trở về quê, mừng thọ người lớn trong nhà.
Cho nên dọc đường đi không nhanh không chậm, cũng không có người hoài nghi.
Về phần vị Trương đại nhân kia nghe nói sau khi Âu Dương thủ phụ nghỉ hưu, Hoàng Thượng có khả năng để hắn nhận chức thủ phụ. Lần này cùng nhau lại đây, cũng là để vị Trương đại nhân này quan sát chuyện dân sinh, về sau dễ bề làm việc.
Bên người Trương đại nhân chỉ mang theo một thư đồng. Rốt cuộc, dọc đường này cũng cần có người hầu hạ hắn. Về phần Hoàng Thượng lão gia này có Lưu Vĩnh Toàn vị quản gia toàn năng, cái gì cũng an bài chu đáo.
Hoàng Thượng, mang vài người thế này, thần thiếp vẫn có chút không an tâm, lỡ như gặp tình huống khẩn cấp. Lý Già La lo lắng nói.
Không cần lo lắng, trừ bỏ những người này, trẫm cũng ngầm phái người. An toàn của đoàn người chúng ta không thành vấn đề. Trừ phi là gặp đội quân tạo phản. Chỉ là, người muốn tạo phản, cũng không thể nói cái gì. Ít người có chỗ tốt của ít người, nhưng thật ra trẫm muốn nhìn xem, thần tử của trẫm nói thái bình thịnh thế rốt cuộc là cái dạng gì.
Đến trước mặt hoàng đế luôn luôn nói tốt lên. Rốt cuộc Hoàng Thượng là trời cao hoàng đế xa. Lần này Hoàng Thượng đi ra ngoài, cải trang cũng là có mục đích.
Đương nhiên, hắn cũng để lại chuẩn bị phía sau, cũng đã suy xét đến tình huống xấu nhất. Nếu chính mình bất hạnh gặp chuyện gì, như vậy kinh thành bên kia, hắn cũng đã để lại mật chỉ. Có Hoàng Hậu tọa trấn, còn có Uy Viễn Hầu, hắn lại mang đại bộ phận người Vương gia lại đây, tin tưởng sự tình sẽ không đáng lo ngại.
Đương nhiên, không có chuyện là tốt nhất. Hiếm khi được cải trang thành thân phận khác ra ngoài, xem tâm tình quý phi cũng vui vẻ hơn nhiều ở trong cung.
Một hoàng đế đến an toàn của chính mình cũng không thể đảm bảo, vị trí hoàng đế này cũng không cần làm nữa.
Nhưng quý phi dù sao cũng là lo lắng cho mình. À không, hiện tại hẳn phải gọi là phu nhân.
Hoàng Thượng cảm thấy cách xưng hô này rất tốt, dọc đường đi, kêu phu nhân rất nhiều lần, làm cho Lý Già La có chút dở khóc dở cười. Kỳ thật, phu nhân chân chính của Hoàng Thượng phải là Hoàng Hậu, nàng nhiều lắm tính là quý thiếp. Nhưng nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cùng với bộ dáng luôn tâm sự nặng nề, còn không bằng thừa dịp này, thả lỏng một chút. Bằng không chờ lúc hồi kinh vào hoàng cung, tất cả đều trở lại như cũ.
Lý Già La chưa bao giờ hỏi đến chính sự của Hoàng Thượng. Dọc đường đi đều có Lưu Vĩnh Toàn an bài, nàng vui vẻ tự tại.
Đoàn người này chỉ có hai nữ nhân nàng và Anh Đào. Lý Già La trừ bỏ hầu hạ Hoàng Thượng, thật sự không có việc gì.
Hôm nay, thời điểm chạng vạng, bọn họ tới một gian khách điếm. Lần này Lưu Vĩnh Toàn không giống lần đầu tiên, yêu cầu phòng thượng đẳng. Bởi vì Lý Già La nhắc nhở, quá mức rêu rao sẽ dễ khiến cho người khác chú ý.
Nói thật, quần áo của bọn họ tuy rằng nhìn rất bình thường, nhưng nguyên liệu lại là đồ tiến cống, người hiểu biết vừa thấy đã nhận ra. Cho nên ở trong thành, Lý Già La mua một vài bộ quần áo loại tốt nhất ở một tiệm quần áo, như vậy mới khá hơn một chút.
Đặc biệt hai người nàng và Hoàng Thượng mặc đều là loại tốt nhất, như phú thương. Có đồ vật thương nhân cũng không mua được. Nếu muốn cải trang, vậy làm cho giống một chút, miễn cho bị người phát hiện.
Trương đại nhân nhìn, trong lòng gật đầu. Tuy rằng Hoàng Thượng mang theo quý phi, là một sĩ phu phong kiến, trong lòng Trương đại nhân có chút không vui. Nhưng quý phi để ý cả đến những chi tiết nhỏ nhặt, xác thật là tinh tế hơn nam nhân bọn hắn.
Nhưng thật ra quần áo của hắn không có vấn đề gì, nhờ lão thê chuẩn bị quần áo cũ trước kia, ăn mặc khó có thể phát hiện. Bởi vì nhà Trương đại nhân cũng không phải quá giàu có. Trước kia lão thê còn dựa vào thêu thùa may vá để kiếm sống, cho nên hiện tại quần áo hoàn toàn phù hợp tình huống.
Nhưng ngày thường mấy người Hoàng Thượng và quý phi đều mặc nguyên liệu tiến cống tốt nhất. Đây là đổi thang mà không đổi thuốc. Thật phải cải trang vi hành, vừa nhìn đã thấy không đổi.
Quý phi có thể nghĩ như vậy, đối với hành trình phía trước của bọn họ cũng có trợ giúp rất lớn.
Lão gia, ta chọn chút vải bông, mặc vào vài thoải mái. Bên ngoài thoạt nhìn lại không lóa mắt như tơ lụa.
Đương nhiên, quần áo tơ lụa cũng có, nhưng không được tốt như tơ lụa trong cung. Quần áo lúc trước đều thu lại.
Hoàng Thượng nói: Ngươi xem rồi làm, lão gia ta nghe phu nhân.
Kỳ thật mặc những quần áo này, Hoàng Thượng không cảm thấy gì không tốt. Rốt cuộc, ở phương diện này, nam nhân không để bụng lắm, cũng không thấy có vấn đề gì.
Hơn nữa, Hoàng Thượng cảm thấy, ngày thường ở trong cung, Quý phi mặc quần áo quý giá hoa lệ là một loại phong tình, hiện giờ mặc quần áo như vậy lại cho một cảm giác gần gũi trong trẻo, ngược lại hắn cảm thấy cũng rất tốt.
Bởi vì Lý Già La là phụ nhân, cho nên cũng không giống những thiếu nữ chưa lập gia đình, còn phải kiêng dè, mang theo mũ sa che mặt. Phong tục Đại Sở đối với nữ nhân cũng không quá nghiêm khắc, thiếu nữ chưa lập gia đình cũng có thể mang theo người nhà ra phố đi dạo. Đương nhiên, có người không muốn mang mũ sa che mặt, cũng không ai người ta nói không thể. Rốt cuộc nhiều hạ nhân đi theo như vậy, ai không có mắt lại đây tự tìm phiền phức?
Đối với phụ nhân đã kết hôn thì càng thoải mái, chỉ cần không phải đơn độc một mình. Mang theo nha hoàn, quang minh chính đại đi trên phố cũng có thể chấp nhận.
Lý Già La đây là đi theo phu quân cùng nhau trở về quê nhà cho nên càng không phải kiêng dè.
Chỉ là, bởi vì dung mạo của Lý Già La, dọc đường đi, không ít người trộm liếc nhìn Lý Già La.
Đương nhiên, lòng yêu cái đẹp ai cũng có, chỉ là trộm nhìn một cái. Sẽ không ai nhìn chằm chằm một người phụ nhân có trượng phu đi bên cạnh, như vậy chẳng phải sẽ bị nói thành kẻ háo sắc?
Cứ như vậy, Hoàng Thượng cũng có chút không vui, nhất định bắt Lý Già La phải đội mũ có mạng che lên, miễn cho bị người thấy. Nữ nhân của mình bị nam nhân khác nhìn lén, như thế mà còn nhịn được thì còn gì không nhịn được nữa.
Nếu không phải bởi vì thân phận hiện tại, trực tiếp kéo người ra ngoài chém! Dám nhìn quý phi của trẫm, đúng là chán sống rồi!
Vì thế mỗi lần Lý Già La xuống xe ngựa, đều bị yêu cầu mang mũ có mạng. Được thôi, nàng lý giải là Hoàng Thượng đang ghen, trong lòng cũng rất thỏa mãn. Chỉ là mang theo mũ có mạng che, nhìn mọi thứ sẽ không rõ ràng, luôn cách một tầng sa.
Lý Già La nghĩ, có nên hóa trang cho mình xấu đi một chút, như vậy cũng thuận tiện hơn?
Nhưng dựa theo ý của Hoàng Thượng, nhất định sẽ không vui. Cho nên nàng vẫn nên ngoan ngoãn mang mũ sa đi. Cũng may khoảng cách từ xe ngựa đến khách điếm cũng không xa. Ngày thường ở trên xe ngựa, thời điểm hành tẩu, Hoàng Thượng cho phép Lý Già La xem cảnh sắc phía bên ngoài cửa sổ.
Bởi vì sắc trời mau chóng tối đen, xung quanh chỉ có một cái khách điếm này, thời điểm tới khách điếm, Lưu Vĩnh Toàn phát hiện khách điếm đã không còn đủ phòng.
Vốn dĩ đoàn người người bọn họ, nàng và Hoàng Thượng yêu cầu một gian phòng, Trương đại nhân và thư đồng một gian, Dương Phấn một gian, Lưu Vĩnh Toàn và Anh Đào phải hầu hạ chủ tử, chỉ ở trên phòng đặt một bộ chăn đệm là được. Cũng may phòng cũng tương đối lớn, còn có giường, cho nên cũng không cảm thấy bất tiện.
Hai thị vệ cần một gian phòng, buổi tối bọn họ thay phiên nhau canh gác. Như vậy tính ra yêu cầu bốn gian. Nhưng hôm nay bởi vì khách điếm này người nhiều, cũng chỉ có hai gian phòng ở.
Nơi này xung quanh chỉ có một khách điếm, không ở đây không được.
Dương Phấn nói: Ta ở trên xe ngựa ở một đêm đi. Là người tập võ, chuyện như vậy cũng chỉ là việc nhỏ.
Hai thị vệ kia cũng tỏ vẻ, hôm nay đều ở bên ngoài trực đêm, không cần ngủ. Đối bọn họ mà nói, mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng là chuyện thường, huống chi chỉ một buổi tối?
Chủ yếu là các chủ tử được an bài tốt. Cho nên chuyện này rất nhanh đã được giải quyết.
Đặt hai gian phòng, mọi người đang định chuẩn bị đi vào trong phòng, nào ngờ chưởng quầy khách điếm lại chạy tới, nói với đoàn người Lý Già La: Thật ngại quá, khách quan, thật sự là tiểu nhị kia không biết, vừa rồi hai gian phòng kia đã có người đặt rồi, xin lỗi các vị.
Lưu Vĩnh Toàn nói: Chưởng quầy, ngươi có ý tứ gì? Chúng ta đến tiền đặt cọc cũng đưa ra rồi, ngươi lại nói phòng đã có người đặt, đây không phải lấy chúng ta ra trêu đùa sao?
Chưởng quầy mồ hôi tuôn ra, ngượng ngùng khom lưng cúi người, liên tiếp nhận lỗi Xin khách quan thứ lỗi. Thật ngại quá, hai gian phòng kia thật sự đã định rồi. Tiểu điếm là người buôn bán nhỏ, không thể thất tín với người. Như vậy đi, vì biểu đạt lời xin lỗi, tiểu điếm trừ bỏ trả khách quý tiền đặt cọc, mặt khác lại cho các vị thêm một lượng bạc được không?
Làm càn! Lưu Vĩnh Toàn nói một câu này, vội thấp giọng lại: Ngươi cho rằng chúng ta hiếm lạ một lượng bạc này sao?
Thế nhưng muốn dùng bạc tống cổ bọn họ, thật là mắt mù rồi!
Chỉ là rốt cuộc hiện giờ phải giấu thân phận, dọc đường đi Lưu Vĩnh Toàn vẫn phải thô giọng nói, miễn cho bị người phát hiện thân phận thái giám của mình, còn dán thêm cả râu giả.
Lý Già La trộm túm tay áo của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng gật đầu với Trương đại nhân. Trương đại nhân tiến lên, ôm quyền, nói với chưởng quầy: Chưởng quầy, có nơi nào khác không, để chúng ta có thể ở lại qua đêm. Ngươi xem lão gia và phu nhân chúng ta đi một ngày đường, thật sự là không có chỗ ở. Chúng ta cũng không cầu gì khác, chỉ cần có thể đặt chân là được.
Chưởng quầy kia thấy Trương đại nhân lớn tuổi, huống chi, thật sự hắn cũng cảm thấy đuối lý, sau đó nói: Nếu các vị không chê, có thể đến nhà ta ở qua đêm. Chuyện hôm nay thật xin lỗi!
Hoàng Thượng nghe xong gật đầu với Trương đại nhân. Trương đại nhân thay Hoàng Thượng đáp ứng.
Chưởng quầy phái một tiểu nhị dẫn đám người Lý Già La tới. Trong một thôn cách khách điếm không xa chính là nhà của chưởng quầy, một ngôi nhà ngói, so với các nhà khác trong thôn coi như không tồi.
Tiểu nhị khách điếm kia nói lại sự tình với phu nhân chưởng quầy. Thật ra phu nhân chưởng quầy là người thiện tâm, vội vàng cho người trong nhà dọn dẹp phòng, còn muốn lấy chăn đệm mới ra cho khách nhân.
Lý Già La sai Anh Đào lấy ra năm lượng bạc, xem như phí ăn ở của đoàn người bọn họ đêm nay. Hơn nữa, nhờ gia đình họ chuẩn bị cơm canh. Thật sự là đi cả đoạn đường này, đúng là đã đói bụng.
Về phương diện thức ăn, Lý Già La cũng không sợ bọn họ giở trò quỷ. Có đôi khi càng tùy ý, càng khiến người phải dè chừng.
Cả nhà chưởng quầy thoạt nhìn đều không tồi, nhưng lúc ấy đuổi người lại là một cái dạng khác.
Trong đó nhất định có nội tình.
Là Hoàng Thượng, thời điểm này cần có lòng cảnh giác. Lưu Vĩnh Toàn dùng tài ăn nói của mình thám thính tin tức. Mà Lý Già La bên này cũng cho Anh Đào đi xuống bếp hỏi thăm.
Anh Đào là nữ nhi, càng dễ làm người buông tâm phòng bị. Kỳ thật sự tình đã nhanh chóng hỏi thăm ra, gia đình chưởng quầy cũng một bụng tức giận không biết từ đâu ra.
Vừa lúc cũng biết đám người đặt những gian phòng kia nhưng lại không ở.
Con dâu cả của chưởng quầy nói: Còn không phải bởi vì đám người Hải gia kia, nghe nói nhà bọn họ có một nương nương, cho nên ở vùng này bọn họ vô pháp vô thiên!
Anh Đào bất động thanh sắc Nương nương, người nói chính là nương nương trong cung sao?
Con dâu cả kia liền nói: Cũng không phải vậy. Cha chồng ta là chưởng quầy khách điếm, cũng là người giúp phát triển vùng này. Chính là thấy địa phương này vị trí tốt, cũng có thể kiếm tiền. Trước kia cha chồng ta cũng từng làm chưởng quầy, đã có kinh nghiệm, cho nên cha chồng ta gom góp vốn liếng mở khách điếm. Mấy năm nay vẫn luôn an ổn. Nào ngờ, một thời gian trước, có tin nói Hoàng Thượng muốn tới chỗ chúng ta. Nhóm quan gia trong thành nói phải dâng người cho Hoàng Thượng.
Ở vùng này, bộ dáng khuê nữ Hải gia đẹp như đóa hoa, đã sớm nổi tiếng là mỹ nhân khắp làng trên xóm dưới. Cho nên Hải gia liền đưa khuê nữ đến trong nha môn nhà quan gia, chờ Hoàng Thượng lại đây, sẽ hiến cho Hoàng Thượng. Hoàng Thượng thấy cô nương Hải gia, nhất định sẽ thích. Đến lúc đó còn không phải sẽ được mang tiến cung làm nương nương sao?
Ai, nhà bọn họ muốn có nương nương là có nương nương. Nhưng từ sau khi cô nương Hải gia được lựa chọn, Hải gia này càng huyênh hoang, mỗi ngày đều diễu võ dương oai. Lần này, nói là tất cả người Hải gia đều muốn vào thành xem cô nương nhà bọn hắn. Cho nên đến khách điếm của cha chồng ta, ở khách điếm không trả tiền không nói, còn nói muốn bao tất khách điếm.
Cha chồng ta nhất định để lại mấy gian phòng, sợ có người đi đường không có chỗ nghỉ ngơi. Nào ngờ những người này nghe nói từ nơi nào, nhất quyết bắt cha chồng ta phải nhường ra hai gian phòng kia, bằng không sẽ khiến cho cha chồng ta đẹp mặt. Ngươi nói một chút xem, chúng ta có thể làm sao bây giờ. Nếu cô nương Hải gia kia thật sự thành quý nhân nương nương, nếu cha chồng ta đây đắc tội nhà nàng ta, chẳng phải bọn họ sẽ xử trí chúng ta sao? Cho nên, chuyện hôm nay thật xin lỗi các ngươi! Các ngươi đừng để trong lòng. Thật sự chúng ta cũng không thể trêu vào bọn họ.
Lưu Vĩnh Toàn biết được tình huống, giống với chuyện Anh Đào nghe ngóng được.
Mọi người nghe xong đều có chút không biết nói gì cho phải. Đầu sỏ gây tội thế nhưng lại là Hoàng Thượng!
Mấy năm nay Hoàng Thượng chưa từng giận dữ như vậy. Nhưng hôm nay bởi vì chuyện này, hắn vô cùng tức giận! Hắn muốn tuyển mỹ nhân tiến cung khi nào? Đây là lấy tên tuổi của hắn, quan viên làm loạn. Thế nào cũng phải sửa trị bọn họ!
Trương đại nhân nói: Hoàng Thượng bớt giận! Bởi vì để hai thị vệ ở bên ngoài canh gác, cho nên mọi người nói chuyện cũng không che giấu Vi thần thấy, việc này cũng không thể dựa vào lời nói của một nhà này để định đoạt. Dù sao cũng là lời nói một phía. Chờ chúng ta tra rõ sự tình lại định tội cũng chưa muộn. Nhưng thật ra thần cảm thấy, quan viên có thể nghênh ngang làm ra việc này, cũng là bình thường. Chỉ cần điều tra ra bọn họ không có khuyết điểm coi như có thể bỏ qua.
Biết Hoàng Thượng muốn tới, muốn nịnh bợ Hoàng Thượng, đưa mỹ nhân cho Hoàng Thượng, đây cũng là thái độ bình thường của người bình thường.
Đáng giận chính là người Hải gia này, còn chưa biết thế nào đã bắt đầu diễu võ dương oai, có thể thấy được có bao nhiêu kiêu ngạo.
Dương Phấn nói: Trương đại nhân nói vậy, còn thần lại có lý giải khác.
Hoàng Thượng nói: Ngươi nói đi.
Nếu những quan viên này không làm chuyện gì trái với lương tâm, vì sao nhất định phải dùng loại thủ đoạn này để nịnh bợ lấy lòng Hoàng Thượng? Chẳng lẽ Hoàng Thượng được bọn họ đưa tặng người sẽ bỏ qua chuyện xấu của bọn họ sao? Thật ra thần cảm thấy, những người này tuy rằng không phạm sai lớn, nhưng phẩm hạnh lại chẳng ra gì, chỉ nghĩ a dua nịnh hót, nửa điểm thành thật đều không có.
Thật ra không phải Trương đại nhân nói chuyện hộ quan viên Nghênh châu. Bởi vì xem cuộc sống của người trong thôn này đều rất khá, chứng tỏ quan viên Nghênh châu vẫn có chỗ đáng khen. Về phần tuyển mỹ nữ này, không nhất định là toàn bộ đều đồng ý làm. Là nội các đại thần, suy nghĩ vấn đề không thể chỉ nghĩ một phương diện, còn phải tính đến các phương diện khác, con người không ai hoàn mỹ. Hoàng Thượng hiếm khi tới một chuyến, có quan viên cả đời đều không thấy được mặt Hoàng Thượng. Nghĩ có thể sử dụng mỹ nữ làm Hoàng Thượng vui vẻ, do đó được Hoàng Thượng thưởng thức, loại tâm tính này cũng rất bình thường. Trên đời không có người hoàn toàn chính trực. Người như vậy ở trong quan trường cũng không sống được. Đương nhiên, loại người đại gian đại ác càng không được.
Làm quan, khéo đưa đẩy rất quan trọng.
Hoàng Thượng không bằng thừa cơ hội này, chỉnh đốn quan viên Nghênh châu một chút. Tin tưởng kế tiếp sẽ không có ai dám đưa người nữa.
Chuyện như vậy ở nam tuần phía trước lại có thể gặp được, chỉ cần không làm cho người oán trách, cũng không tính là chuyện gì.
Ở nơi này còn có thế gia chủ động tặng người. Có điều quan viên Nghênh châu sao lại chọn thứ không ra gì như Hải gia? Biến thành như vậy. Có thể thấy được trình độ của quan viên Nghênh châu cũng không ra gì.
Nói đi lại nói lại, vấn đề chủ yếu là quan viên Nghênh châu có quấy nhiễu dân hay không, có phải bởi vì tiếp giá mà quấy nhiễu cuộc sống của bách tính hay không. Nếu tới cái nông nỗi ấy, quan viên Nghênh châu không cần làm quan nữa. Rốt cuộc làm quan, nếu chỉ nghĩ lấy lòng Hoàng Thượng mà quên đạo lý căn bản của làm quan thì còn làm quan làm gì nữa?
Cứ cho là phải tuyển người cho Hoàng Thượng, cũng nên hỏi thăm rõ ràng về đối phương. Loại người giống như Hải gia, còn chưa phát đạt đã cao ngạo làm trò hề thế này, thật khiến người ta chướng mắt.
Dương Phấn nói: Nếu như thế vậy, đó chẳng phải sẽ làm lộ hành tung của Hoàng Thượng sao? Bại lộ thân phận ở Nghênh châu chút không có lợi.
Trương đại nhân nói: Hoàng Thượng, thần cảm thấy, nếu quan viên Nghênh châu không để bách tính vào mắt, Hoàng Thượng thay dân chúng chủ trì công đạo cũng rất đáng giá.
Hoàng Thượng nói: Hai vị ái khanh nói đều có đạo lý. Trẫm đã có chủ trương, hôm nay các ngươi nghỉ ngơi đi thôi.
Buổi tối, Hoàng Thượng có chút ngủ không an giấc, Lý Già La nói:
Hoàng Thượng là người đứng trên vạn dân, nhất cử nhất động đều rất quan trọng đối với dân chúng. Quan viên Nghênh châu chẳng qua là không biết Hoàng Thượng là người như thế nào, cho nên mới phỏng đoán. Hoàng Thượng không cần để trong lòng.
Lý Già La biết Hoàng Thượng tức giận là phải. Những quan viên Nghênh này coi Hoàng Thượng là đồ háo sắc, người còn chưa tới đã tuyển ra mỹ nữ, khiến cho mọi người đều biết. Giống như Hoàng Thượng lại đây là vì mỹ nữ vậy.
Kỳ thật phần lớn các đời hoàng đế tới địa phương tuần tra, các quan viên đều ngầm đưa mỹ nữ. Cái này căn bản không tính là gì. Chẳng qua hiện tại Hoàng Thượng bị người Hải gia làm cho ghê tởm.
Hoàng Thượng cai trị, dân chúng đều an cư lạc nghiệp. Dân chúng họ cũng đều yêu Hoàng Thượng. Hoàng Thượng hà tất bởi vì việc nhỏ này mà phiền lòng? Lý Già La nói.
Trẫm đâu có phiền lòng. Trẫm biết, một người không có ai thập toàn thập mỹ. Nhưng những thần tử của trẫm sau lưng nói trẫm không tốt, cũng không ít. Trẫm làm hoàng đế nhiều năm như vậy, sao còn để ý điểm này? Rốt cuộc người dám mắng trẫm trước mặt trẫm còn chưa xuất hiện. Chẳng qua, hôm nay có chút cảm khái thôi. Mỗi tiếng nói hành động của thiên tử đều phải phù hợp quy củ. Bằng không một khi không cẩn thận sẽ làm người dưới học theo, nghiêm trọng làm cho dân chúng lầm than, đến giang sơn cũng không còn.
Các đời hoàng đế mất nước, chẳng lẽ thật sự như sách sử nói, đều hoang dâm vô đạo sao? Chẳng qua là đẩy tất cả sai lầm lên trên người hắn, giống như một mình hắn có thể làm ra nhiều chuyện như thế. Hoàng đế tiền triều chẳng qua chỉ nói một câu mỹ nhân eo nhỏ, khắp trên dưới bao nhiêu người lợi dụng danh nghĩa hoàng đế tuyển mỹ nhân eo nhỏ, mà mưu đồ tư lợi cho chính mình? Có đôi khi, trẫm cảm thấy vị trí hoàng đế này rất khó làm, còn không bằng làm một người bình thường đến là thoải mái.
Đây là thân phận cao bao nhiêu, trách nhiệm lớn bấy nhiêu.
Hoàng Thượng, ngài nói những điều này, bản thân đã cao minh hơn nhiều vị hoàng đế kia. Vị hoàng đế luôn luôn tỉnh táo, bản nhân hắn đã rất không tồi Ở trong lòng thần thiếp, Hoàng Thượng mới là minh quân! Nếu không thể nhận thức rõ ràng rằng làm đế vương rất nhiều bất đắc dĩ, sống mơ mơ màng màng, làm hoàng đế như vậy còn không bằng đừng làm.
Ha ha, bởi vì ái phi là người một nhà cho nên mới nói như vậy. Trẫm cách minh quân còn xa lắm. Hoàng Thượng cười nói.
Lý Già La nói: Thần thiếp nói là sự thật. Thần thiếp cũng đọc qua sách sử, có câu nói gọi là một ngày tam tỉnh. Chính là người trên đời này, có ai có thể ý thức được chính mình không tốt, hơn nữa nghĩ cách sửa đổi. Người bình thường đều cảm thấy mình không sai, đều là người khác sai. Càng là người có địa vị cao càng không thể chấp nhận người khác nói mình sai. Dù Hoàng Thượng nói chính mình không sai cũng sẽ không có người dám nói ngài cái gì. Nhưng ngài không những không như vậy, ngược lại còn có thể tự mình nhận ra, đây không phải minh quân thì là gì?
Hoàng Thượng nghe Lý Già La nói trong lòng rất thoải mái. Nếu không phải đang tá túc ở trong nhà người khác, nhất định Hoàng Thượng lại phải yêu thương quý phi của mình một phen.
Chẳng trách Hoàng Thượng thích quý phi. Thật sự là lời nói của quý phi làm Hoàng Thượng rất thoải mái, không phải a dua nịnh hót, nghe cũng là lời nói thật lòng.
Buổi sáng ngày hôm sau, đoàn người bọn họ rời khỏi nhà chưởng quầy, cũng không cho thêm bạc, bởi vì biết đạo lý giấu mình. Ngày hôm qua cho năm lượng bạc đã đủ rồi.
Chưởng quầy trở về từ khách điếm, vẫn liên tiếp xin lỗi, trong lòng nghĩ, những người này vừa nhìn đã biết là gia đình phú quý, có thể ở lại nhà mình mà không một câu oán hận, tâm địa xem như rất tốt. Ngày hôm qua hắn sợ đoàn người này tức giận, sau đó khách điếm bị xui xẻo. Nào ngờ, người ta tiếp nhận kiến nghị về nhà mình qua đêm.
Lão gia, ta thấy, mấy người này thoạt nhìn giống như là người nhà giàu, không giống người như chúng ta. Bộ dáng mỗi người đều đẹp. Ngày hôm qua bọn họ trả cho chúng ta năm lượng bạc coi như chi phí, ra tay cũng thật hào phóng.
Năm lượng bạc đủ cho bọn họ sống mười ngày.
Chưởng quầy vội nói: Ngươi đòi bọn họ bạc làm gì? Ta làm thế này coi như là kết cái thiện duyên, sao có thể lấy bạc đây?
Phu nhân chưởng quầy nói: Là phu nhân nhà đó sai nha hoàn nhất định đưa cho ta, không nhận không được, ta có thể có biện pháp gì? Lại nói tiếp, tuy rằng ta không nhìn thấy phu nhân kia trông như thế nào, nhưng xem bộ dáng nha hoàn của nàng rất đẹp, phu nhân kia nhất định cũng là một mỹ nhân. Xem thân hình đã đẹp rồi. Nam nhân nhà nàng cũng quá đẹp. Chỉ là ta nhìn có chút hoảng sợ. Ngươi nói có kỳ quái hay không, nam nhân nhà nàng còn không lớn tuổi bằng ta cái lão bà này, sao ta thấy lại sợ hãi đây? Cũng không biết phu nhân nhà này so sánh với cô nương Hải gia, ai đẹp hơn.
Chưởng quầy nói: Nói bậy cái gì? Về sau đừng nói đến Hải gia.
Làm sao vậy? Chẳng lẽ cô nương Hải gia đã tiến cung làm nương nương? Phu nhân chưởng quầy hỏi.
Nương nương cái gì mà nương nương. Sáng sớm hôm nay nhận được tin tức, nha môn tri phủ bên kia đưa cô nương Hải gia cô nương trở về. Tri phủ đại nhân còn mắng cho thê đệ (em trai của vợ) một trận, nói hắn làm loạn, làm cái gì mà tuyển mỹ nhân, Hoàng Thượng người ta cũng không tới Nghênh châu đâu, còn nói thê đệ hắn vọng đoán thánh ý. Nếu không phải tri phủ phu nhân đau khổ cầu xin thì hắn đã nhốt thê đệ vào nhà lao rồi. Chưởng quầy nói.
Cái gì? Hải gia cô nương không thể làm nương nương? Chưởng quầy phu nhân nói: Ha ha, lúc này hay rồi, xem người Hải gia còn kiêu ngạo như vậy không? Chỉ là cô nương nhà họ đã đưa đến tri phủ, đến lúc đó trở về, việc hôn nhân tính sao?
Nếu Hoàng Thượng tiếp nhận còn tốt, nhưng Hoàng Thượng lại không đến, thanh danh cô nương này lập tức bị hủy. Cũng là đáng đời, ai bảo người Hải gia kiêu ngạo như vậy. Sự tình còn chưa tới đâu đã coi chính mình trở thành thông gia của Hoàng Thượng. Cái sự đắc ý kia thật làm người cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Hiện tại tốt rồi, làm thông gia của Hoàng đế không được, trực tiếp làm hỏng thanh danh của cô nương kia. Ha ha, thật làm lòng người hả hê.
Cô nương Hải gia dù có bộ dáng xinh đẹp, cũng không chịu nổi bị người ta bàn ra tán vào. Một nữ nhân vốn là đưa cho Hoàng Thượng, đến cuối cùng cả mặt Hoàng Thượng cũng không thấy. Về sau hôn sự thật đúng là khó càng thêm khó.
Cái này là kết cục của việc khoe khoang. Nếu biết điều một chút, còn không đến kết cục mức này. Khoe khoang sự tình ra, đến lúc Hoàng Thượng không tới, hay rồi, tất cả chờ đợi đều thành vô ích.
Cho nên Hoàng Thượng căn bản không cần làm gì, vẫn có thể trừng phạt đám người Hải gia cuồng vọng. Đây gọi là giết người không thấy máu.
Đương nhiên, Hoàng Thượng cũng không phải không tra, cứ như vậy buông tha tri phủ Nghênh châu. Tri phủ Nghênh châu ấy à, công trạng vẫn có, nhìn phương diện bá tánh an cư lạc nghiệp mà nói, vẫn là có chút khả năng, ít nhất không phải tham quan. Chủ yếu là tri phủ Nghênh châu này có chút sợ vợ, mà tri phủ phu nhân từ nhỏ yêu thương đệ đệ. Đệ đệ này của tri phủ phu nhân chính là người không ra gì, thích làm chuyện bàng môn tà đạo, nghe nói Hoàng Thượng muốn lại đây, liền thả ra ngoài tin phải tìm mỹ nữ cho Hoàng Thượng, vừa mắt cô nương Hải gia. Chờ thời điểm tri phủ Nghênh châu biết chuyện, người Hải gia đã tuyên truyền khiến tất cả mọi người đều đã biết sự tình.
Tri phủ Nghênh châu thật là khóc không ra nước mắt, chuyện như vậy, chung quy không thể giải thích với người khác, xem như không có việc này đi.
Có điều sau khi Hoàng Thượng phái người, âm thầm tìm tri phủ Nghênh châu, tri phủ Nghênh châu bị dọa một thân mồ hôi lạnh. Bốn chữ trị gia không nghiêm dọa tri phủ Nghện châu sợ mất mật, cho nên cũng không màng sợ vợ, bắt cậu em vợ của mình lại, hung hăng đánh mấy chục gậy, sau đó còn mắng cho phu nhân một trận. Cũng may tri phủ này không làm chuyện gì trái với lương tâm. Bằng không nào có thể có kết quả như vậy?
Tuy thê đệ (em vợ) của hắn làm chuyện này là sai, nhưng tổng thể mà nói, chưa gây ra nhiễu loạn gì. Có điều mấy năm nay hắn đã không có khen ngợi, còn bị phạt bổng lộc, vốn dĩ có thể thăng lên một bậc, phỏng chừng bởi vì chuyện này, cũng đành bỏ đi.
Hơn nữa, chuyện Hoàng Thượng phái người tìm hắn, hắn còn không thể nói ra, bằng không kết cục càng bi thảm. Hắn chỉ có thể thấy may mắn, tốt xấu vẫn còn đầu, về sau không thể lại sợ vợ!
/268
|