Edit: Chang Phi
Beta: Sutháiphi
Bởi vì Nhị hoàng tử bị chết non, cho nên cũng không có lễ tang gì, cứ thế đưa đi mai táng.
Không lâu sau, trong cung cũng không còn dấu vết gì của Nhị hoàng tử và Tĩnh phi nữa.
Viên Thục Hoa nói với Lý Già La: Ngươi nói xem nàng ta làm nhiều việc như thế, cuối cùng lại nhận lấy kết quả này. Rốt cuộc nàng ta có hối hận không?
Chính mình đã không còn mạng, lại còn kéo theo cả hài tử. Nàng muốn hài tử còn chưa được đây. Còn người này đến tính mạng của hài tử của mình cũng không để ý.
Lý Già La lại biết trong cung này có không ít nữ nhân, chỉ coi hài tử là công cụ để tranh sủng. Nếu hài tử sinh bệnh, có thể mời Hoàng Thượng đến thăm, các nàng thà rằng thường xuyên làm cho hài tử sinh bệnh vặt, dù sao cũng không thể mất mạng, lại còn có thể làm Hoàng Thượng không quên mình.
Những chuyện như vậy vẫn thường gặp, nhưng Tĩnh phi còn lợi hại hơn. Quyết tâm đánh cược một lần, nếu thành công nàng ta có thể trở lại Trọng Hoa Cung. Nhưng không nghĩ tới lại thất bại, khiến cả nàng cùng hài tử đều mất mạng.
Lý Già La đối với Tĩnh phi không có một chút đồng tình, nếu không phải Hoàng Thượng ban chết cho Tĩnh phi, Lý Già La cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta. Bởi vì lần này thiếu chút nữa nàng ta đã hại được mẹ con nàng. Đối với Lý Già La trong cung này, hai đứa nhỏ chính là người thân nhất của nàng. Cho dù chỉ xảy ra chuyện nhỏ gây ảnh hưởng tới đứa nhỏ, nàng cũng sẽ rất đau lòng.
Mười lăm tháng tám, tết Trung Thu năm nay làm lớn, chủ yếu là để xua đi đen đủi trong cung. Năm nay, Trang phi đã chết, Tĩnh phi cũng bị ban chết, lại còn bị chết mất một hoàng tử. Làm cho mọi người cảm thấy u ám trong lòng, cho nên ngày hội càng được yêu cầu làm lớn hơn.
Để cho không khí náo nhiệt, xua tan đi không khí âm trầm này. Các mệnh phụ chỉ cần đủ phẩm cấp cũng đều được vào cung tham dự.
Vân thị mang một tin tức tốt cho Lý Già La, đó chính là Võ Uyển Đình đã có thai.
Tin tức này đối với Lý Già La mà nói có hay không cũng không khác gì. Nhưng đối với Vân thị thì là tin tốt vì Võ Uyển Đình là cốt nhục của bà ta, hơn nữa Võ Uyển Đình cũng có quan hệ huyết thống với Quý phi nương nương. Bà ta tiến cung báo một tiếng với nàng cũng chỉ có chỗ tốt chứ không xấu.
Lý Già La nghe xong nói Cũng tốt, khai chi tán diệp, sau khi trở thành mẫu thân, tính tình có thể trầm ổn chút ít.
Vân thị thầm nghĩ, còn muốn trầm ổn bao nhiêu nữa? Hiện tại, Uyển Đình đã có vẻ mặt u ám, trở lại nhà mẹ đẻ giơ tay nhấc chân đều rất quy củ. Hơn nữa so với trước kia cũng nói ít đi rất nhiều, theo bên người còn có hai ma ma giáo dưỡng.
Vân thị thấy vậy cũng rất đau lòng, nhưng cũng không có cách nào, dù sao như vậy mới tốt cho nữ nhi.
Lý Già La biết ý của Vân thị chẳng qua chuyện này cũng chỉ là dệt hoa trên gấm. Cho nên chọn chút đồ vật và dược liệu, để cho Hổ Phách mang theo tặng cho Võ Uyển Đình.
Người Liên gia rất quy củ con dâu trong nhà không được ra cổng lớn, không vào cổng trong. Trừ phi là đi dự tiệc, mới có thể đi ra tới đại môn.
Võ Uyển Đình từ ngày đầu tiên gả tới vẫn không ngừng gây rối, vi phạm gia quy. Cả cách làm người và cách nói chuyện cũng không khiến cho người khác yêu thích được. Liên thái thái cũng chính là mẹ chồng của Võ Uyển Đình, trực tiếp cầm gia quy bắt Võ Uyển Đình chép một trăm lần, sau đó mới dạy dỗ tiếp.
Khi đó, Võ Uyển Đình cùng trượng phu mình đang trong thời kỳ tân hôn ngọt ngào. Võ Uyển Đình không chịu bị quản giáo, nên không nói gì với mẹ chồng, mà trực tiếp cáo trạng với trượng phu.
Bởi vì khi còn nhỏ tình cảm đối với cha mẹ rất tốt, ngày thường nếu mẫu thân và tổ mẫu nổi lên xung đột, thường thường là phụ thân chống lưng cho mẫu thân. Cho nên Võ Uyển Đình cũng cảm thấy mình và trượng phu cảm tình thật tốt, trượng phu nàng nhất định sẽ bênh nàng.
Ai biết không như mong muốn, trượng phu nghe xong lại bực mình, cảm thấy thê tử sao có thể nói mẫu thân của mình không phải. Liền mắng cho thê tử một trận, một hai bắt thê tử phải học hết mọi quy củ cho tốt.
Sau đó buổi tối liền ngủ lại thư phòng, không để ý đến Võ Uyển Đình. Hiệp thứ nhất, toàn bại!
Bởi vì nàng không chép xong quy củ thì nhị gia Liên gia sẽ không trở về. Làm cho từ trên xuống dưới Liên gia, cảm thấy Võ Uyển Đình không tốt, lại còn cùng với trượng phu tách ra ngủ riêng.
Nàng là con dâu mới trong nhà, da mặt cũng mỏng, chỉ có thể là cắn răng chép đủ một trăm lần gia quy của Liên gia.
Sau khi giao cho Liên thái thái, Liên thái thái nhìn bản gia quy, nói nàng chép cũng tạm được, nhưng tính tình vẫn táo bạo về sau phải kiềm chế hơn. Thế là nàng lại phải theo Liên thái thái ăn chay niệm phật vài ngày, Liên thái thái mới bỏ qua cho nàng.
Sau trận này đã làm cho Võ Uyển Đình mặt xám mày tro. Muốn trở về cáo trạng nhưng ở Liên gia nếu không phải ngày lễ, ngày tết hoặc là có yến hội gì, thì con dâu của Liên gia đều không được phép bước ra khỏi đại môn nửa bước.
Gả cho người liền trở thành con dâu nhà người ta, không thể tự do về nhà mẹ đẻ nữa.
Võ Uyển Đình tạm thời bị ngăn cản nhưng trong lòng vẫn không phục. Ban đầu, nàng cũng không muốn nghĩ dựa vào Quý phi, vì dù sao nàng cùng Võ Uyển Trinh cũng có mâu thuẫn không thể hoà giải. Nàng tự cho là mình thanh cao nên khinh thường nhắc đến Võ Uyển Trinh với người khác.
Nếu nàng gả cho Liên gia nhị thiếu gia thì phía trên nhất định có Liên gia đại thiếu gia. Võ Uyển Đình lại khinh thường đại tẩu của mình, nàng cảm thấy nàng ta quá quy củ, không thú vị, hơn nữa xuất thân cũng không cao. Cho nên trong lòng nàng không có một chút tôn kính nào với đại tẩu.
Ngày thường gặp mặt đều nhàn nhạt, đại thiếu phu nhân Liên gia cũng không so đo với nàng. Bởi vì trước khi Võ Uyển Đình được gả vào, nàng cũng biết tính tình nàng ta như thế nào.
Không sai, đại thiếu phu nhân đã hỏi thăm qua. Nhưng nàng cũng không để bụng, dù sao đã vào Liên gia, sớm muộn gì cũng sẽ trở nên quy củ.
Võ Uyển Đình cùng đại thiếu phu nhân giao đấu, có thắng có bại, nhưng tổng thể là thua nhiều, thắng ít.
Bởi vì đại thiếu phu nhân có quy củ hơn, lại còn có hài tử, mà Võ Uyển Đình là dâu mới trong nhà, hài tử vẫn chưa có. So về tư lịch, so về kính phục của hạ nhân, đều không bằng người, cho nên Võ Uyển Đình lại đại bại.
Hơn nữa theo thời gian chậm rãi trôi qua, bụng nàng vẫn luôn không có động tĩnh gì, làm trong lòng cũng có chút lo lắng.
Bất quá Liên gia có chỗ tốt là không có đích trưởng tử sinh ra, liền không thể có con vợ lẽ. Lúc này mới làm Võ Uyển Đình cảm thấy gả đến Liên gia vẫn là có chỗ tốt.
Lo lắng chuyện không có con nối dòng làm cho Võ Uyển Đình lập tức ngừng đấu.Lần này mang thai, liền báo tin cho mẹ đẻ. Vân thị đến thăm nàng, còn cảm tạ Liên thái thái bao dung cho tính tình của Võ Uyển Đình.
Nữ nhi của mình mình biết, nàng như vậy, nhưng Liên gia cũng không có đối xử tệ với nàng. Còn chờ nhiều năm, rốt cuộc đến khi nữ nhi mình có mang vẫn chưa con vợ lẽ.
Cho nên dù Liên gia rất hà khắc, nhiều quy củ, nhưng Vân thị cũng không hối hận. Chính bởi vì nhiều quy củ, cho nên mới không làm chuyện sủng thiếp diệt thê gì.
Nữ nhi của mình nếu gặp phải người như vậy, tính tình nhất định sẽ càng táo bạo! Nói không chừng còn không ở yên tại Liên gia nổi nữa.
Võ Uyển Đình gặp được Hổ Phách, Hổ Phách đem quà tặng giao cho hạ nhân ở bên cạnh. Liên thái thái dẫn theo hai con dâu quỳ xuống tạ ơn.
Dù sao cũng là Quý phi nương nương ban thưởng. Hơn nữa Võ Quý phi không chỉ cho con dâu thứ, mà đến con dâu cả cũng được ban thưởng.
Trước kia, Liên thái thái chưa từng vào cung gặp Võ Quý phi nương nương. Bởi vì Liên lão gia nhà họ là Ngự Sử, không nên qua lại với người trong hậu cung.
Chính Liên đại nhân, ngày thường cũng không có qua lại gì với Võ gia, càng không cần phải nói đến mối quan hệ với Quý phi nương nương.Mấy năm nay, Võ Quý phi cũng không làm ra chuyện gì không thể tha thứ, trừ bỏ tương đối được sủng ái ra. Lại nói nàng còn sinh được hai hoàng tử, cũng được xem như là có cống hiến cho huyết mạch hoàng gia.
Trong cung tuyển phi, mục đích chủ yếu không phải là muốn kéo dài huyết mạch hoàng gia sao? Người ta đã làm được, người khác cũng không thể nói được cái gì.
Huống chi, cũng chưa từng nghe nói Võ Quý phi là cái loại hồ ly tinh mê hoặc người khác gì.
Cho nên Liên thái thái đối với con dâu hai vẫn có chút khoan dung. Trước kia sợ nàng ỷ vào mình có tỷ tỷ ở trong cung được sủng ái, liền không chịu quản giáo. Ai biết người ta lại không đề cập một chút gì tới Quý phi tỷ tỷ ở trong cung. (Thực ra là Võ Uyển Đình khinh thường dính líu với Quý phi, tiếc là Liên thái thái không biết được suy nghĩ thực của Võ Uyển Đình.)
Lần này sau khi tặng đồ cho Võ Uyển Đình, nàng ta vẫn có chút nghĩ một đằng nói một nẻo. Nhưng Lý Già La cũng mặc kệ, đưa ban thưởng là sau khi mình biết tin tức tốt , nên tỏ vẻ một chút. Nếu như thân muội muội có tin tức tốt, mà mình mặc kệ không hỏi, khẳng định sẽ làm cho người ta lên án.
Bất quá chỉ là thưởng vài thứ, nàng cũng sẽ không đau lòng. Trước đây nàng thưởng đồ cho người khác cũng khá nhiều đi.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Mẫu thân Tín Vương phi? Nàng tìm bổn cung làm gì? Lý Già La mới chỉ tiếp xúc với Tín Vương phi ở yến tiệc trừ tịch. Khi đó Tín Vương phi muốn xin một bộ quần áo Lạc Nhi đã mặc qua, nàng mới để cho Hổ Phách chuẩn bị.
Từ lúc đấy nàng cũng rất ít gặp Tín Vương phi. Càng không cần nói đến mẫu thân Tín Vương phi, nàng trước kia cũng chưa có nói chuyện cùng bà.
Mẫu thân Tín Vương phi là Hồ thái thái dòng dõi thư hương, trượng phu là Hồ lão gia giữ chức Hàn Lâm. Nếu đã trình thẻ bài, chắc là đã đi gặp Triệu hoàng hậu trước rồi. Lý Già La cũng không từ chối gặp Hồ thái thái.
Hồ thái thái ở bên ngoài chờ, còn sợ mình quá đường đột, làm Quý phi không vui. Không nghĩ tới Quý phi nương nương vẫn gặp mình, Trường Xuân Cung quả nhiên không tồi, đại khí trang nhã, nhưng Hồ thái thái cũng không dám nhìn nhiều.
Tuy rằng là mẫu thân của Tín Vương phi, nhưng tình hình của Tín Vương phi ở vương phủ tất cả mọi người đều biết.
Hồ thái thái bái kiến Quý phi nương nương, nhìn Quý phi một cái phát hiện Quý phi rất đoan trang, không có chút nào giống bộ dáng của sủng phi. Ước chừng ở trong lòng Hồ thái thái, sủng phi phải bộ dạng như hồ ly tinh vậy. Đây cũng là nàng kinh nghiệm bà lấy được từ chỗ của con rể Tín vương kia.
Cho nên có đôi khi loại kinh nghiệm này cũng không chính xác, ấn tượng của Hồ thái thái đối với Quý phi nương nương cũng tốt lên, hơn nữa Quý phi nương nương còn giúp nữ nhi mình một ân tình. Lần này bà lại đây chính là để tạ ơn.
Lý Già La cười: Hồ thái thái nói sáng nay Tín Vương phi vừa mới sinh con trai rồi sao?
Tin tức này khẳng định là mới đưa vào trong cung, bằng không sao Lý Già La có thể không biết.
Hồ thái thái cười tủm tỉm: Đúng vậy, rạng sáng nay đã sinh, được hơn bảy cân, là một tiểu tử mập mạp. Cũng nhờ nương nương cho Vương phi quần áo, bằng không Vương phi nào có được chuyện tốt như vậy?
Đây là nói đến chuyện lúc trước nàng cho Tín Vương phi quần áo của Lạc Nhi. Thật sự là quá trùng hợp đi, nào có chuyện xin được bộ quần áo nam hài là có thể sinh được nhi tử?
Lý Già La vội nói: Đây là phúc khí của chính Tín Vương phi, bổn cung có giúp được gì đâu.
Hồ thái thái vội xua tay: Nương nương đối với chúng ta chính là đại ân đại đức, chúng ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ. Bởi vì Vương phi không tự mình tạ ơn được, thần phụ ở chỗ này xin được khấu đầu với nương nương. Hồ thái thái nói xong, liền quỳ xuống dập đầu ba cái với Lý Già La.
Lý Già La vội cho người đỡ Hồ thái thái đứng dậy: Tạ lễ này của ngài quá nặng rồi, Hồ thái thái không cần khách khí như vậy, bổn cung thật sự không có làm được cái gì.
Chuyện sinh hài tử này là chuyện của nam nhân và nữ nhân. Hơn nữa sinh nam hay sinh nữ, đều năm mươi năm mươi ai biết sẽ sinh nhi tử hay là nữ nhi đâu.
Nhưng Hồ thái thái lại cảm thấy Quý phi nương nương quá khách khí. Phải biết rằng, Tín Vương phi sinh được nhi tử, về sau địa vị càng vững chắc. Tín vương có con vợ cả, không biết cao hứng đến cỡ nào hơn nữa có con vợ cả rồi ai còn muốn con vợ lẽ nữa.
Trước kia, địa vị của nữ nhi bà ở Tín vương phủ không ổn, không phải là vì không có sinh được nhi tử sao? Hiện tại có nhi tử rồi, mấy con hồ ly tinh ở Tín vương phủ còn dám bất kính với nữ nhi mình nữa sao?
Lúc chưa có sinh nhi tử, người khác đều nhìn nữ nhi mình với ánh mắt đồng tình cùng đáng thương. Hiện tại sinh được nhi tử rồi, xem các nàng còn dùng ánh mắt như vậy nữa không!
Cho nên Quý phi nương nương chính là đại ân nhân của nhà bọn họ. Nàng chỉ dập đầu lạy ba cái, vẫn là nhẹ.
Rốt cuộc cũng tiễn được Hồ thái thái không ngừng cảm tạ kia đi. Lý Già La thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bởi vì ở trước mặt Hồ thái thái, nàng cảm thấy có chút chột dạ. Lúc trước cho Tín Vương phi cũng không phải là quần áo cũ của Lạc Nhi. Chắc là được cho quần áo, trong lòng Tín Vương phi an ổn thoải mái, nên mới dễ dàng hoài thai.
Nhưng nếu muốn nói, bởi vì bộ quần áo kia có hiệu quả thần kỳ như vậy, thật đúng là chê cười.
Hổ phách cũng cười ha hả, nói với Lý Già La: Chủ tử, ngài nói người Hồ gia có thể nói ra ngoài hay không? Nếu thế chỗ của nương nương chẳng phải thành Tống Tử Quan Âm, người tới tìm nương nương muốn xin quần áo cũng thật nhiều đi.
Tiểu Lục Tử nghe xong nói: Nương nương là chủ tử của chúng ta, người có tư cách tới xin đồ vật có được mấy người đâu? Cho nên nương nương không cần phải lo lắng, người muốn cự tuyệt liền cự tuyệt, không cần sợ đắc tội với ai.
Hổ phách nghe xong gật đầu: Lời này nói rất đúng, nếu ai cũng lại đây xin quần áo, Trường Xuân Cung chẳng phải là thành chỗ người đến người đi tuỳ tiện sao? Cho nên chúng ta không cần phải lo lắng.
Lý Già La cười: Nếu từ chối không được, thì đợi các nàng cảm thấy không chuẩn, sẽ không tìm bổn cung xin nữa.
Chỉ cần một người sinh được nữ nhi, liền biết chuyện này không đúng nhiệt tình cũng sẽ biến mất. Nhưng mà cũng giống như Tiểu Lục Tử nói, không phải ai cũng có thể tìm mình xin đồ vật. Thân phận cao vẫn thật tốt, hơn nữa trong hậu cung này, không phải ai cũng có thể xin tiến cung được.
Nói cho cung nhân của Trường Xuân Cung cung nhớ kỹ. Đừng tham chút đồ vật, tùy tiện đáp ứng người khác cái gì, đến lúc đó bổn cung biết được sẽ nghiêm trị không tha!
Từ chỗ của Quý phi nàng không chiếm được đồ vật, khó chắc sẽ không đánh chủ ý lên hạ nhân. Muốn lấy một bộ quần áo cũ của tiểu hoàng tử cũng không phải là việc khó gì.
Không nói cho bọn họ biết, bọn họ sẽ cảm thấy không phải chuyện quan trọng gì. Đến lúc đó bị người lợi dụng sẽ không tốt, cho nên phải cẩn thật cẩn thận, mới có đứng vững được ở hậu cung.
Tiểu Lục Tử cùng Hổ Phách đều đáp ứng, sẽ nhắc mọi người chú ý.
Bất quá, chờ lúc Hoàng Thượng lại đây. Lý Già La đem chuyện này nói giỡn cùng Hoàng Thượng. Chủ yếu không phải sợ người bên ngoài, mà là sợ người trong cung sau khi biết chuyện này, vì cầu tử, liền đến Trường Xuân Cung xin xỏ. Nữ nhân trong cung cũng nhiều, vì tránh những phiền toái không cần thiết, nàng nói trước cho Hoàng Thượng biết.
Hoàng Thượng, ngài nói nếu như tất cả mọi người đều tin, đều lại đây muốn xin quần áo cũ của Lạc Nhi thì phải làm sao bây giờ? Không cho cũng không tốt, nhưng nếu cho, đến lúc đó sinh không được nhi tử, chẳng phải là lại muốn oán hận thần thiếp thì sao?
Hoàng Thượng nói: Loại sự tình này, sao chỉ bằng một bộ quần áo là có thể thành? Về sau nếu ai lại đây tìm ngươi muốn xin, thì để cho người đi tìm trẫm, trẫm đồng ý mới được. Hoàng Thượng cũng biết chuyện này khẳng định sẽ có phiền toái, từ Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử bị bệnh thuỷ đậu. Hoàng Thượng càng quan tâm đến Trường Xuân Cung hơn. Hơn nữa tiểu hài tử đã bị lên thuỷ đậu, về sau suốt cuộc đời cũng sẽ không tái phát nữa, cơ hội lớn lên cũng cao hơn so người khác.
Nhớ kỹ, ngươi là Quý phi, trong cung này, trừ Thái Hậu cùng Hoàng Hậu, không có người nào dám làm gì ngươi! Hoàng Thượng nói.
Tác giả có lời muốn nói: Nếu ai xuyên vào Võ Uyển Đình, cũng thật khó xoay chuyển càn khôn.
Beta: Sutháiphi
Bởi vì Nhị hoàng tử bị chết non, cho nên cũng không có lễ tang gì, cứ thế đưa đi mai táng.
Không lâu sau, trong cung cũng không còn dấu vết gì của Nhị hoàng tử và Tĩnh phi nữa.
Viên Thục Hoa nói với Lý Già La: Ngươi nói xem nàng ta làm nhiều việc như thế, cuối cùng lại nhận lấy kết quả này. Rốt cuộc nàng ta có hối hận không?
Chính mình đã không còn mạng, lại còn kéo theo cả hài tử. Nàng muốn hài tử còn chưa được đây. Còn người này đến tính mạng của hài tử của mình cũng không để ý.
Lý Già La lại biết trong cung này có không ít nữ nhân, chỉ coi hài tử là công cụ để tranh sủng. Nếu hài tử sinh bệnh, có thể mời Hoàng Thượng đến thăm, các nàng thà rằng thường xuyên làm cho hài tử sinh bệnh vặt, dù sao cũng không thể mất mạng, lại còn có thể làm Hoàng Thượng không quên mình.
Những chuyện như vậy vẫn thường gặp, nhưng Tĩnh phi còn lợi hại hơn. Quyết tâm đánh cược một lần, nếu thành công nàng ta có thể trở lại Trọng Hoa Cung. Nhưng không nghĩ tới lại thất bại, khiến cả nàng cùng hài tử đều mất mạng.
Lý Già La đối với Tĩnh phi không có một chút đồng tình, nếu không phải Hoàng Thượng ban chết cho Tĩnh phi, Lý Già La cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta. Bởi vì lần này thiếu chút nữa nàng ta đã hại được mẹ con nàng. Đối với Lý Già La trong cung này, hai đứa nhỏ chính là người thân nhất của nàng. Cho dù chỉ xảy ra chuyện nhỏ gây ảnh hưởng tới đứa nhỏ, nàng cũng sẽ rất đau lòng.
Mười lăm tháng tám, tết Trung Thu năm nay làm lớn, chủ yếu là để xua đi đen đủi trong cung. Năm nay, Trang phi đã chết, Tĩnh phi cũng bị ban chết, lại còn bị chết mất một hoàng tử. Làm cho mọi người cảm thấy u ám trong lòng, cho nên ngày hội càng được yêu cầu làm lớn hơn.
Để cho không khí náo nhiệt, xua tan đi không khí âm trầm này. Các mệnh phụ chỉ cần đủ phẩm cấp cũng đều được vào cung tham dự.
Vân thị mang một tin tức tốt cho Lý Già La, đó chính là Võ Uyển Đình đã có thai.
Tin tức này đối với Lý Già La mà nói có hay không cũng không khác gì. Nhưng đối với Vân thị thì là tin tốt vì Võ Uyển Đình là cốt nhục của bà ta, hơn nữa Võ Uyển Đình cũng có quan hệ huyết thống với Quý phi nương nương. Bà ta tiến cung báo một tiếng với nàng cũng chỉ có chỗ tốt chứ không xấu.
Lý Già La nghe xong nói Cũng tốt, khai chi tán diệp, sau khi trở thành mẫu thân, tính tình có thể trầm ổn chút ít.
Vân thị thầm nghĩ, còn muốn trầm ổn bao nhiêu nữa? Hiện tại, Uyển Đình đã có vẻ mặt u ám, trở lại nhà mẹ đẻ giơ tay nhấc chân đều rất quy củ. Hơn nữa so với trước kia cũng nói ít đi rất nhiều, theo bên người còn có hai ma ma giáo dưỡng.
Vân thị thấy vậy cũng rất đau lòng, nhưng cũng không có cách nào, dù sao như vậy mới tốt cho nữ nhi.
Lý Già La biết ý của Vân thị chẳng qua chuyện này cũng chỉ là dệt hoa trên gấm. Cho nên chọn chút đồ vật và dược liệu, để cho Hổ Phách mang theo tặng cho Võ Uyển Đình.
Người Liên gia rất quy củ con dâu trong nhà không được ra cổng lớn, không vào cổng trong. Trừ phi là đi dự tiệc, mới có thể đi ra tới đại môn.
Võ Uyển Đình từ ngày đầu tiên gả tới vẫn không ngừng gây rối, vi phạm gia quy. Cả cách làm người và cách nói chuyện cũng không khiến cho người khác yêu thích được. Liên thái thái cũng chính là mẹ chồng của Võ Uyển Đình, trực tiếp cầm gia quy bắt Võ Uyển Đình chép một trăm lần, sau đó mới dạy dỗ tiếp.
Khi đó, Võ Uyển Đình cùng trượng phu mình đang trong thời kỳ tân hôn ngọt ngào. Võ Uyển Đình không chịu bị quản giáo, nên không nói gì với mẹ chồng, mà trực tiếp cáo trạng với trượng phu.
Bởi vì khi còn nhỏ tình cảm đối với cha mẹ rất tốt, ngày thường nếu mẫu thân và tổ mẫu nổi lên xung đột, thường thường là phụ thân chống lưng cho mẫu thân. Cho nên Võ Uyển Đình cũng cảm thấy mình và trượng phu cảm tình thật tốt, trượng phu nàng nhất định sẽ bênh nàng.
Ai biết không như mong muốn, trượng phu nghe xong lại bực mình, cảm thấy thê tử sao có thể nói mẫu thân của mình không phải. Liền mắng cho thê tử một trận, một hai bắt thê tử phải học hết mọi quy củ cho tốt.
Sau đó buổi tối liền ngủ lại thư phòng, không để ý đến Võ Uyển Đình. Hiệp thứ nhất, toàn bại!
Bởi vì nàng không chép xong quy củ thì nhị gia Liên gia sẽ không trở về. Làm cho từ trên xuống dưới Liên gia, cảm thấy Võ Uyển Đình không tốt, lại còn cùng với trượng phu tách ra ngủ riêng.
Nàng là con dâu mới trong nhà, da mặt cũng mỏng, chỉ có thể là cắn răng chép đủ một trăm lần gia quy của Liên gia.
Sau khi giao cho Liên thái thái, Liên thái thái nhìn bản gia quy, nói nàng chép cũng tạm được, nhưng tính tình vẫn táo bạo về sau phải kiềm chế hơn. Thế là nàng lại phải theo Liên thái thái ăn chay niệm phật vài ngày, Liên thái thái mới bỏ qua cho nàng.
Sau trận này đã làm cho Võ Uyển Đình mặt xám mày tro. Muốn trở về cáo trạng nhưng ở Liên gia nếu không phải ngày lễ, ngày tết hoặc là có yến hội gì, thì con dâu của Liên gia đều không được phép bước ra khỏi đại môn nửa bước.
Gả cho người liền trở thành con dâu nhà người ta, không thể tự do về nhà mẹ đẻ nữa.
Võ Uyển Đình tạm thời bị ngăn cản nhưng trong lòng vẫn không phục. Ban đầu, nàng cũng không muốn nghĩ dựa vào Quý phi, vì dù sao nàng cùng Võ Uyển Trinh cũng có mâu thuẫn không thể hoà giải. Nàng tự cho là mình thanh cao nên khinh thường nhắc đến Võ Uyển Trinh với người khác.
Nếu nàng gả cho Liên gia nhị thiếu gia thì phía trên nhất định có Liên gia đại thiếu gia. Võ Uyển Đình lại khinh thường đại tẩu của mình, nàng cảm thấy nàng ta quá quy củ, không thú vị, hơn nữa xuất thân cũng không cao. Cho nên trong lòng nàng không có một chút tôn kính nào với đại tẩu.
Ngày thường gặp mặt đều nhàn nhạt, đại thiếu phu nhân Liên gia cũng không so đo với nàng. Bởi vì trước khi Võ Uyển Đình được gả vào, nàng cũng biết tính tình nàng ta như thế nào.
Không sai, đại thiếu phu nhân đã hỏi thăm qua. Nhưng nàng cũng không để bụng, dù sao đã vào Liên gia, sớm muộn gì cũng sẽ trở nên quy củ.
Võ Uyển Đình cùng đại thiếu phu nhân giao đấu, có thắng có bại, nhưng tổng thể là thua nhiều, thắng ít.
Bởi vì đại thiếu phu nhân có quy củ hơn, lại còn có hài tử, mà Võ Uyển Đình là dâu mới trong nhà, hài tử vẫn chưa có. So về tư lịch, so về kính phục của hạ nhân, đều không bằng người, cho nên Võ Uyển Đình lại đại bại.
Hơn nữa theo thời gian chậm rãi trôi qua, bụng nàng vẫn luôn không có động tĩnh gì, làm trong lòng cũng có chút lo lắng.
Bất quá Liên gia có chỗ tốt là không có đích trưởng tử sinh ra, liền không thể có con vợ lẽ. Lúc này mới làm Võ Uyển Đình cảm thấy gả đến Liên gia vẫn là có chỗ tốt.
Lo lắng chuyện không có con nối dòng làm cho Võ Uyển Đình lập tức ngừng đấu.Lần này mang thai, liền báo tin cho mẹ đẻ. Vân thị đến thăm nàng, còn cảm tạ Liên thái thái bao dung cho tính tình của Võ Uyển Đình.
Nữ nhi của mình mình biết, nàng như vậy, nhưng Liên gia cũng không có đối xử tệ với nàng. Còn chờ nhiều năm, rốt cuộc đến khi nữ nhi mình có mang vẫn chưa con vợ lẽ.
Cho nên dù Liên gia rất hà khắc, nhiều quy củ, nhưng Vân thị cũng không hối hận. Chính bởi vì nhiều quy củ, cho nên mới không làm chuyện sủng thiếp diệt thê gì.
Nữ nhi của mình nếu gặp phải người như vậy, tính tình nhất định sẽ càng táo bạo! Nói không chừng còn không ở yên tại Liên gia nổi nữa.
Võ Uyển Đình gặp được Hổ Phách, Hổ Phách đem quà tặng giao cho hạ nhân ở bên cạnh. Liên thái thái dẫn theo hai con dâu quỳ xuống tạ ơn.
Dù sao cũng là Quý phi nương nương ban thưởng. Hơn nữa Võ Quý phi không chỉ cho con dâu thứ, mà đến con dâu cả cũng được ban thưởng.
Trước kia, Liên thái thái chưa từng vào cung gặp Võ Quý phi nương nương. Bởi vì Liên lão gia nhà họ là Ngự Sử, không nên qua lại với người trong hậu cung.
Chính Liên đại nhân, ngày thường cũng không có qua lại gì với Võ gia, càng không cần phải nói đến mối quan hệ với Quý phi nương nương.Mấy năm nay, Võ Quý phi cũng không làm ra chuyện gì không thể tha thứ, trừ bỏ tương đối được sủng ái ra. Lại nói nàng còn sinh được hai hoàng tử, cũng được xem như là có cống hiến cho huyết mạch hoàng gia.
Trong cung tuyển phi, mục đích chủ yếu không phải là muốn kéo dài huyết mạch hoàng gia sao? Người ta đã làm được, người khác cũng không thể nói được cái gì.
Huống chi, cũng chưa từng nghe nói Võ Quý phi là cái loại hồ ly tinh mê hoặc người khác gì.
Cho nên Liên thái thái đối với con dâu hai vẫn có chút khoan dung. Trước kia sợ nàng ỷ vào mình có tỷ tỷ ở trong cung được sủng ái, liền không chịu quản giáo. Ai biết người ta lại không đề cập một chút gì tới Quý phi tỷ tỷ ở trong cung. (Thực ra là Võ Uyển Đình khinh thường dính líu với Quý phi, tiếc là Liên thái thái không biết được suy nghĩ thực của Võ Uyển Đình.)
Lần này sau khi tặng đồ cho Võ Uyển Đình, nàng ta vẫn có chút nghĩ một đằng nói một nẻo. Nhưng Lý Già La cũng mặc kệ, đưa ban thưởng là sau khi mình biết tin tức tốt , nên tỏ vẻ một chút. Nếu như thân muội muội có tin tức tốt, mà mình mặc kệ không hỏi, khẳng định sẽ làm cho người ta lên án.
Bất quá chỉ là thưởng vài thứ, nàng cũng sẽ không đau lòng. Trước đây nàng thưởng đồ cho người khác cũng khá nhiều đi.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Mẫu thân Tín Vương phi? Nàng tìm bổn cung làm gì? Lý Già La mới chỉ tiếp xúc với Tín Vương phi ở yến tiệc trừ tịch. Khi đó Tín Vương phi muốn xin một bộ quần áo Lạc Nhi đã mặc qua, nàng mới để cho Hổ Phách chuẩn bị.
Từ lúc đấy nàng cũng rất ít gặp Tín Vương phi. Càng không cần nói đến mẫu thân Tín Vương phi, nàng trước kia cũng chưa có nói chuyện cùng bà.
Mẫu thân Tín Vương phi là Hồ thái thái dòng dõi thư hương, trượng phu là Hồ lão gia giữ chức Hàn Lâm. Nếu đã trình thẻ bài, chắc là đã đi gặp Triệu hoàng hậu trước rồi. Lý Già La cũng không từ chối gặp Hồ thái thái.
Hồ thái thái ở bên ngoài chờ, còn sợ mình quá đường đột, làm Quý phi không vui. Không nghĩ tới Quý phi nương nương vẫn gặp mình, Trường Xuân Cung quả nhiên không tồi, đại khí trang nhã, nhưng Hồ thái thái cũng không dám nhìn nhiều.
Tuy rằng là mẫu thân của Tín Vương phi, nhưng tình hình của Tín Vương phi ở vương phủ tất cả mọi người đều biết.
Hồ thái thái bái kiến Quý phi nương nương, nhìn Quý phi một cái phát hiện Quý phi rất đoan trang, không có chút nào giống bộ dáng của sủng phi. Ước chừng ở trong lòng Hồ thái thái, sủng phi phải bộ dạng như hồ ly tinh vậy. Đây cũng là nàng kinh nghiệm bà lấy được từ chỗ của con rể Tín vương kia.
Cho nên có đôi khi loại kinh nghiệm này cũng không chính xác, ấn tượng của Hồ thái thái đối với Quý phi nương nương cũng tốt lên, hơn nữa Quý phi nương nương còn giúp nữ nhi mình một ân tình. Lần này bà lại đây chính là để tạ ơn.
Lý Già La cười: Hồ thái thái nói sáng nay Tín Vương phi vừa mới sinh con trai rồi sao?
Tin tức này khẳng định là mới đưa vào trong cung, bằng không sao Lý Già La có thể không biết.
Hồ thái thái cười tủm tỉm: Đúng vậy, rạng sáng nay đã sinh, được hơn bảy cân, là một tiểu tử mập mạp. Cũng nhờ nương nương cho Vương phi quần áo, bằng không Vương phi nào có được chuyện tốt như vậy?
Đây là nói đến chuyện lúc trước nàng cho Tín Vương phi quần áo của Lạc Nhi. Thật sự là quá trùng hợp đi, nào có chuyện xin được bộ quần áo nam hài là có thể sinh được nhi tử?
Lý Già La vội nói: Đây là phúc khí của chính Tín Vương phi, bổn cung có giúp được gì đâu.
Hồ thái thái vội xua tay: Nương nương đối với chúng ta chính là đại ân đại đức, chúng ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ. Bởi vì Vương phi không tự mình tạ ơn được, thần phụ ở chỗ này xin được khấu đầu với nương nương. Hồ thái thái nói xong, liền quỳ xuống dập đầu ba cái với Lý Già La.
Lý Già La vội cho người đỡ Hồ thái thái đứng dậy: Tạ lễ này của ngài quá nặng rồi, Hồ thái thái không cần khách khí như vậy, bổn cung thật sự không có làm được cái gì.
Chuyện sinh hài tử này là chuyện của nam nhân và nữ nhân. Hơn nữa sinh nam hay sinh nữ, đều năm mươi năm mươi ai biết sẽ sinh nhi tử hay là nữ nhi đâu.
Nhưng Hồ thái thái lại cảm thấy Quý phi nương nương quá khách khí. Phải biết rằng, Tín Vương phi sinh được nhi tử, về sau địa vị càng vững chắc. Tín vương có con vợ cả, không biết cao hứng đến cỡ nào hơn nữa có con vợ cả rồi ai còn muốn con vợ lẽ nữa.
Trước kia, địa vị của nữ nhi bà ở Tín vương phủ không ổn, không phải là vì không có sinh được nhi tử sao? Hiện tại có nhi tử rồi, mấy con hồ ly tinh ở Tín vương phủ còn dám bất kính với nữ nhi mình nữa sao?
Lúc chưa có sinh nhi tử, người khác đều nhìn nữ nhi mình với ánh mắt đồng tình cùng đáng thương. Hiện tại sinh được nhi tử rồi, xem các nàng còn dùng ánh mắt như vậy nữa không!
Cho nên Quý phi nương nương chính là đại ân nhân của nhà bọn họ. Nàng chỉ dập đầu lạy ba cái, vẫn là nhẹ.
Rốt cuộc cũng tiễn được Hồ thái thái không ngừng cảm tạ kia đi. Lý Già La thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bởi vì ở trước mặt Hồ thái thái, nàng cảm thấy có chút chột dạ. Lúc trước cho Tín Vương phi cũng không phải là quần áo cũ của Lạc Nhi. Chắc là được cho quần áo, trong lòng Tín Vương phi an ổn thoải mái, nên mới dễ dàng hoài thai.
Nhưng nếu muốn nói, bởi vì bộ quần áo kia có hiệu quả thần kỳ như vậy, thật đúng là chê cười.
Hổ phách cũng cười ha hả, nói với Lý Già La: Chủ tử, ngài nói người Hồ gia có thể nói ra ngoài hay không? Nếu thế chỗ của nương nương chẳng phải thành Tống Tử Quan Âm, người tới tìm nương nương muốn xin quần áo cũng thật nhiều đi.
Tiểu Lục Tử nghe xong nói: Nương nương là chủ tử của chúng ta, người có tư cách tới xin đồ vật có được mấy người đâu? Cho nên nương nương không cần phải lo lắng, người muốn cự tuyệt liền cự tuyệt, không cần sợ đắc tội với ai.
Hổ phách nghe xong gật đầu: Lời này nói rất đúng, nếu ai cũng lại đây xin quần áo, Trường Xuân Cung chẳng phải là thành chỗ người đến người đi tuỳ tiện sao? Cho nên chúng ta không cần phải lo lắng.
Lý Già La cười: Nếu từ chối không được, thì đợi các nàng cảm thấy không chuẩn, sẽ không tìm bổn cung xin nữa.
Chỉ cần một người sinh được nữ nhi, liền biết chuyện này không đúng nhiệt tình cũng sẽ biến mất. Nhưng mà cũng giống như Tiểu Lục Tử nói, không phải ai cũng có thể tìm mình xin đồ vật. Thân phận cao vẫn thật tốt, hơn nữa trong hậu cung này, không phải ai cũng có thể xin tiến cung được.
Nói cho cung nhân của Trường Xuân Cung cung nhớ kỹ. Đừng tham chút đồ vật, tùy tiện đáp ứng người khác cái gì, đến lúc đó bổn cung biết được sẽ nghiêm trị không tha!
Từ chỗ của Quý phi nàng không chiếm được đồ vật, khó chắc sẽ không đánh chủ ý lên hạ nhân. Muốn lấy một bộ quần áo cũ của tiểu hoàng tử cũng không phải là việc khó gì.
Không nói cho bọn họ biết, bọn họ sẽ cảm thấy không phải chuyện quan trọng gì. Đến lúc đó bị người lợi dụng sẽ không tốt, cho nên phải cẩn thật cẩn thận, mới có đứng vững được ở hậu cung.
Tiểu Lục Tử cùng Hổ Phách đều đáp ứng, sẽ nhắc mọi người chú ý.
Bất quá, chờ lúc Hoàng Thượng lại đây. Lý Già La đem chuyện này nói giỡn cùng Hoàng Thượng. Chủ yếu không phải sợ người bên ngoài, mà là sợ người trong cung sau khi biết chuyện này, vì cầu tử, liền đến Trường Xuân Cung xin xỏ. Nữ nhân trong cung cũng nhiều, vì tránh những phiền toái không cần thiết, nàng nói trước cho Hoàng Thượng biết.
Hoàng Thượng, ngài nói nếu như tất cả mọi người đều tin, đều lại đây muốn xin quần áo cũ của Lạc Nhi thì phải làm sao bây giờ? Không cho cũng không tốt, nhưng nếu cho, đến lúc đó sinh không được nhi tử, chẳng phải là lại muốn oán hận thần thiếp thì sao?
Hoàng Thượng nói: Loại sự tình này, sao chỉ bằng một bộ quần áo là có thể thành? Về sau nếu ai lại đây tìm ngươi muốn xin, thì để cho người đi tìm trẫm, trẫm đồng ý mới được. Hoàng Thượng cũng biết chuyện này khẳng định sẽ có phiền toái, từ Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử bị bệnh thuỷ đậu. Hoàng Thượng càng quan tâm đến Trường Xuân Cung hơn. Hơn nữa tiểu hài tử đã bị lên thuỷ đậu, về sau suốt cuộc đời cũng sẽ không tái phát nữa, cơ hội lớn lên cũng cao hơn so người khác.
Nhớ kỹ, ngươi là Quý phi, trong cung này, trừ Thái Hậu cùng Hoàng Hậu, không có người nào dám làm gì ngươi! Hoàng Thượng nói.
Tác giả có lời muốn nói: Nếu ai xuyên vào Võ Uyển Đình, cũng thật khó xoay chuyển càn khôn.
/268
|