Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 62 - Chương 55

/195


Lăng Nhã vừa trò chuyện với phu phụ Lăng Trụ, vừa tỉ mỉ lột vỏ nho. Đây là loại nho của Tây Vực, có màu đỏ tím, thịt giòn và ngọt, ngon hơn loại nho trồng ở vùng đất phía Nam rất nhiều, mà mùa vụ cũng dài, từ đầu hạ cho tới lúc sang đông, chỉ có một nhược điểm duy nhất là vỏ dính sát rất khó lột.

Lột xong quả nào thì Lăng Nhã dùng tăm bạc lấy đưa cho Lăng Trụ và Phú Sát thị trái đó, xong lại lột một quả khác, việc này cũng hơi rườm rà, nhưng Lăng Nhã rất thích. Từ khi vào phủ bối lặc này, dù không phải là cắt đứt liên lạc với người nhà, nhưng cũng không có cơ hội phụng dưỡng A mã Ngạch nương, nên nàng rất quý trọng những thời khắc không dễ có được này, sau hôm nay, không biết tới năm nào tháng nào nàng mới được báo hiếu với song thân nữa.

Nói một hồi cuối cùng cũng nhắc tới đề tài mà ai cũng muốn tránh né, Phú Sát thị kể với Lăng Nhã, sau khi nàng tham gia tuyển tú không lâu, Dung Viễn đã đóng cửa tiệm dược, chẳng biết đi đâu, cũng không biết có còn ở Kinh thành hay không.

Tưởng đâu Lăng Nhã nghe được tin này thì sẽ lo lắng, không ngờ nàng chỉ cười cười, tiếp tục lột cho xong quả nho đang cầm trên tay, sau đó mới nói: “Con biết, hiện giờ huynh ấy đã là Ngự y thất phẩm trong cung, tuy con chưa gặp, nhưng nghe nói Hoàng thượng và các vị nương nương rất coi trọng huynh ấy.”

Vì sao Dung Viễn lại muốn tiến cung? Không cần đoán cũng biết. Dung Viễn đối với Lăng Nhã tình thâm ý trọng, nhưng tạo hóa trêu ngươi, người tính không bằng trời tính, hắn vào được cung thì Lăng Nhã lại ở ngoài, hai người hai nơi, khó mà gặp mặt, đúng là khiến người thương cảm khôn nguôi.

“Nhã Nhi, con đã buông xuống được rồi sao?” Lúc nói chuyện này, Lăng Trụ vẫn luôn để ý thái độ của Lăng Nhã, thấy biểu hiện của nàng không có gì khác thường thì ngạc nhiên hỏi.

“Không buông bỏ thì có thể làm gì?” Lăng Nhã hỏi ngược lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉa mai, ngón nay nàng mơn trớn trên tà áo: “Con là con, huynh ấy là huynh ấy, từ lúc con quyết định vào cung thì đã không còn liên quan gì tới huynh ấy nữa rồi. Ngay lúc này đây, còn chỉ cầu mong huynh ấy có thể sớm quên con, tìm một nữ nhân mình yêu để nắm tay đi cả cuộc đời còn lại. Còn chân tình mà huynh ấy dành cho con, đời này con vẫn khắc ghi, kiếp sau nếu có cơ hội thì sẽ đền lại cho huynh ấy.”

“Huống hồ…” Lăng Nhã quay mặt lại cười, nụi cười xán lạn rực rỡ như ánh bình mình, nét mặt dịu dàng, có chút nhớ thương lưu luyến: “Huống hồ Bối lặc gia đối đãi với con rất tốt, con nhất định sẽ không bao giờ làm ra chuyện gì có lỗi với ngài.”

Hiểu con không ai bằng phụ mẫu, thấy nàng như vậy, hai người sao không cảm nhận được là nàng đã rung động đối với Dận Chân cơ chứ, chân thành với nhau dĩ nhiên là tốt, nhưng mà… Phu phụ Lăng Trụ đều nhìn ra được sự lo lắng trong mắt nhau, sau khi nghĩ ngợi thì Lăng Trụ quyết định nhắc nàng: “Nhã Nhi, con nên nhớ Bối lặc gia không phải là người bình thường, ngài ấy thân là A ca, phải có tam thể tứ thiếp, con trao chân tình cho ngài ấy, ngài ấy chưa chắc có thể đáp trả con bằng chân tình đâu.”

“Con biết mà, nên con cũng không dám hi vọng quá nhiều.” Nàng đứng lên, nhìn mưa bụi bên ngoài mờ mịt như sương mù, lẳng lặng nói: “Có điều, trái tim đã rung động rồi thì cũng khó mà kìm lại được, càng cố nén thì lại càng dữ dội, nhưng nữ nhi cũng là người may mắn, dù con đường phía trước gian nan tới đâu, ít ra con cũng có thể được ở bên cạnh người mình yêu thương, Bối lặc gia cũng tin tưởng con, cho nên con…” Nụ cười lại rực rỡ trên


/195

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status