Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 24 - Chương 22

/195


Mấy người Thủy Tú hết sức tò mò, vị cách cách mới này rốt cuộc là thần thánh phương nào, trước tiên là dùng thân phận cách cách chuyển vào Tịnh Tư cư, sau đó lại được các vị phúc tấn liên tục ban thưởng, thật là có thể diện.

Dọn dẹp xong hết thì trời cũng đã tối, Thủy Tú và Thủy Nguyệt hầu hạ Lăng Nhã dùng bữa tối. Ăn xong, đang ngồi nghỉ ngơi thì Tiểu Lộ Tử đi vào, xoa xoa tay rặn từng chữ: “ Cô… cô nương, người đi… đi…nghỉ ngơi… sớm… sớm… một chút, nô tài canh… canh gác… ở… ở bên ngoài, người có… có việc gì… cần cứ… cứ gọi nô tài, nô… nô tài sẽ… sẽ… đến ngay.” Tối nay là phiên trực của hắn và Thủy Nguyệt, một người canh ở ngoài sân, một người trong phòng phụ trách những nhu cầu ban đêm của Lăng Nhã.

Lúc ở Lãm Nguyệt cư thì không có đãi ngộ này, nhưng giờ sống một mình một viện thì không thể vẫn giống y như cũ. Lăng Nhã uống được một nửa chén trà hạnh nhân thì bỗng nghĩ nghĩ đến điều gì đó bèn đặt xuống, nói với Mặc Ngọc: “Đi lấy cái chăn bông cũ tới đây.” Sau đó ôn tồn nói với Tiểu Lộ Tử: “Tiểu Lộ Tử, bây giờ tuy đã vào xuân nhưng trời vẫn còn se lạnh, ban đêm có lẽ còn lạnh hơn, rất dễ bệnh. Ngươi lấy chăn này đắp đi.”

Vừa dứt lời thì Mặc Ngọc đã ôm tới một cái chăn bông dày hơi cũ, đưa cho Tiểu Lộ Tử, thấy hắn sững sờ không nhận thì nhắc: “Nặng quá, còn không mau cầm đi.”

Lúc này Tiểu Lộ Tử mới như người tỉnh mộng, ôm lấy chăn bông. Trước khi tới Tịnh Tư cư hắn cũng đã từng hầu hạ qua vài vị chủ tử, nhưng vì tật nói lắp nên bị nhiều người xem thường, hắn làm gì cũng bị la mắng, chưa có ai đối xử vui vẻ với hắn. Nhiều khi nói chậm một chút còn bị người đánh đập, trên người có không ít vết thương. Nếu không nhờ Tiểu Tràng Tử lanh lợi thường nói tốt cho hắn, có lẽ hắn đã không được điều đến đây. Yên bình trông coi Tịnh Tư cư được hai năm, không ngờ nơi này lại có chủ tử mới nhanh như vậy, tuy chỉ là một vị cách cách, nhưng chứng kiến những gì xảy ra hôm nay, hắn biết cô nương này nhất định không phải là một người bình thường. Hắn rất sợ cô nương cũng sẽ giống với các vị chủ tử trước kia, ghét tật nói lắp của hắn, ghét hắn nói chuyện không trơn tru, không đuổi hắn đi thì cũng đánh mắng, cả ngày đều phải nhìn trước ngó sau nơm nớp lo sợ, khi không cần nói thì cố gắng không mở miệng. Vốn nghĩ rằng cô nương không hề nhớ tới tên của mình, ai ngờ cô nương không những nhớ kỹ mà còn quan tâm tới hắn. Nghĩ vậy, hắn không nhịn được mà rớm rớm nước mắt, lật đật quẹt mắt rồi nức nở: “Cảm… cảm ơn cô… cô nương, cảm… ơn… ơn cô… cô nương.”

Tiểu Tràng Tử và hắn đã quen biết mấy năm nên rất thên thiết. Tâm hình của hắn lúc này ra sao, Tiểu Tràng Tử hiểu rõ, hắn là người thành thật chất phác, ghét nhất là tính nịnh nọt bợ đỡ, cũng vì vậy mà nhận không ít khổ sở. Ngoại trừ Tiểu Tràng Tử ra thì chẳng có ai đối xử tốt với hắn, đây là lần đầu tiên, khó trách hắn lại kích động

/195

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status