Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 134 - Xạ Hương

/195


Thấy Lăng Nhã đã thức dậy, Mặc Ngọc thở ra một hơi nhẹ nhõm, rốt cuộc thì nàng cũng thoát được vị Thập Tam gia đáng ghét này rồi, vội vàng đứng dậy, nàng nói với Dận Tường còn ngồi ở bậc thềm: “Thập Tam gia, ngài vào được rồi.”

Dận Tường mất hứng phủi phủi tà áo đứng lên, vừa định bước đi thì nghe thấy tiếng leng keng, cúi xuống nhìn mới phát hiện thấy mấy hạt vàng rơi dưới chân, là từ túi tiền hắn thường đeo bên hông bị bung chỉ mà rơi ra.

“Xem ra đã tới lúc phải đổi túi tiền khác rồi.” Dận Tường nhún vai, nhặt mấy hạt vàng lên rồi tiện tay ném cả túi cả hạt qua cho Mặc Ngọc: “Này, cầm đi, đây là gia ta thưởng cho ngươi, nhưng nhớ lần sau phải kể chuyện xưa gì hay hay cho ta nghe đó.”

“Nô tỳ không dám nhận.” Mặc Ngọc lật đật từ chối, tuy số bạc trong túi không nhiều, nhưng túi tiền đính hạt vàng này lại vô cùng quý giá.

“Lôi thôi, bảo ngươi cầm thì cầm đi, nói nhiều như vậy làm gì.” Dận Tường bực bội quát: “Chẳng phải sang năm ngươi được trở về nhà rồi sao? Túi tiền đính hạt vàng này cũng đủ để ngươi sắm sửa của hồi môn tươm tất, tìm một nhà tốt mà gả qua đó.”

Dận Tường bước vào phòng thì thấy Lăng Nhã đang ngồi trên ghế an tĩnh uống trà, bốn góc phòng đều là băng, vừa vào đã cảm thấy mát mẻ thoải mái, nóng bức tiêu tan. Dận Tường nhận lấy chén trà từ tay Thủy Tú uống một hơi cạn sạch, thở phào rồi mới nói: “Đệ nghe Tứ ca nói tiểu tẩu tử mang thai nên đặc biệt tới thăm.”

“Đa tạ Thập Tam gia.” Ánh mắt Lăng Nhã đảo mấy vòng trên người Dận Tường xong mới nhoẻn miệng cười: “Hình như Thập Tam gia và Mặc Ngọc rất hợp nhau?”

Dận Tường biết chắc chắn vừa rồi Lăng Nhã đã nghe mình và Mặc Ngọc nói chuyện, nên cũng chỉ lờ đi, cười hì hì: “Rảnh rỗi không có gì làm nên trêu chọc tiểu nha đầu đó một chút cho vui thôi, giảm bớt ưu phiền trong lòng.” Nói tới đây, hắn lấy trong người ra một hộp gấm rồi đưa qua: “Đây là nhân sâm mọc tự nhiên trên núi Trường Bạch mà đệ đã mua được ở quan ngoại, tuy nó chưa tới một trăm năm tuổi, nhưng cũng năm sáu chục năm rồi, rất hợp để tiểu tẩu tử bồi bổ thân mình.”

“Thập Tam gia khách khí quá rồi.” Ra hiệu cho Thủy Tú nhận lấy hộp gấm xong, Lăng Nhã vén tay áo thêu hoa rồi nhìn Dận Tường, cười như không cười hỏi: “Không biết Thập Tam gia đang có ưu phiền gì trong lòng, có tiện nói với ta không?”

Dận Tường vuốt trán đã được cạo tới sáng bóng, thở dài lên tiếng: “Mấy hôm trước Hoàng A mã triệu đệ vào cung, nói đã thay đệ định hôn sự rồi, là nữ nhi của Thượng thư Mã Nhĩ Hán Triệu Giai thị, tháng bảy sẽ thành hôn.”

“Đây là chuyện tốt mà, sao Thập Tam gia lại mang bộ dạng rầu rĩ như thế chứ, chẳng lẽ ngài không thích Triệu Giai thị kia sao?” Thật ra với thân phận của Dận Tường, bây giờ mới nạp đích phúc tấn đã là quá muộn, Thập tứ A ca, Thập Ngũ A ca nhỏ tuổi hớn hắn mà nay cũng đều thành A mã cả rồi.

Dận Tường phủi phủi bàn tay, nói: “Vấn đề là đệ chẳng biết gì về Triệu Giai thị này cả, chứ đừng nói tới việc thích hay không.” Ngừng một lát, hắn lại nói: “Tiểu tẩu tử người cũng biết đệ vì một lòng một dạ muốn tìm một nữ nhân lưỡng tình tương duyệt cùng nhau nắm tay đi đến hết đời hết kiếp, nên mới lần lữa không chịu thành hôn, nào ngờ tránh tới tránh lui vẫn không được số phận bị chỉ hôn.”

“Thập Tam gia cũng biết nói đó là số phận.” Lăng Nhã rót cho hắn thêm một chén trà lạnh, sau đó nói tiếp: “Ta nghe nói Triệu Giai thị bản tình ôn hòa lương thiện, dung mạo xuất chúng, là một nữ nhân tốt hiếm thấy, nói không chừng nàng ta chính là người mà ngài tìm kiếm đã bấy lâu mà không gặp được đó.”

“Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy chứ.” Nói tới đây, Dận Tường lắc đầu ra chiều chán nản: “Thôi, thật ra từ lâu đệ đã biết mình thân là A ca, không trốn được số phận này rồi, lưỡng tình tương duyện gì đó cùng lắm cũng chỉ là kẻ điên nằm mộng mà thôi, giờ tới lúc phải tỉnh lại rồi.”

Lời của Dận Tường khiến cho Lăng Nhã chẳng biết làm thế nào, chỉ có thể giúp hắn nghĩ thông suốt hơn một chút, dù sao thì Khang Hi cũng đã mở kim khẩu, không thể nào thu hồi lại được. Đời người có được có mất, Dận Tường sinh ra đã mang thân phận A ca cao quý, đồng thời cũng mất đi rất nhiều thứ, chẳng hạn như là tự do... Hắn vĩnh viễn không thể giống như một nam nhân bình thường, được tự mình lựa chọn người phối ngẫu, dù hắn có tìm được nữ nhân tâm đầu ý hợp, thì muốn bên nhau lâu dài cũng là điều không thể, vì hôn sự của hắn chỉ có thể do Hoàng thượng làm chủ mà thôi.

Cũng may Dận Tường là một người cởi mở, dù có chuyện không vui cũng sẽ không suy nghĩ bế tắc, tin rằng với tính cách này, hắn sẽ sớm thông suốt.

Hơn nữa nàng cũng tin, Triệu Giai thị ôn nhu lương thiện sẽ rất hợp với Dận Tường. Yêu, không nhất thiết phải rầm rầm rộ rộ; đôi khi, âm ỉ như nước ngầm mà lại bền chặt dài lâu.

Dận Tường nói với nàng, Lễ bộ đã chọn được ngày bảy tháng bảy để cử hành hôn lễ cho hắn, bảo nàng tới lúc đó nhất định phải cùng Dận Chân tới uống rượu mừng, tuyệt đối không được quên.

Nói thêm mấy câu nữa, Dận Tường mới đứng dậy rời đi, chân trước hắn vừa mới bước ra, chân sau Tiểu Lộ Tử đã vào bẩm báo Từ Thái y tới.

Dung Viễn... Nhìn bóng dáng vô cùng quen thuộc kia, trong lòng Lăng Nhã


/195

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status