Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 123 - Châm Ngòi

/195




Phỉ Thúy mỉm cười gật đầu, tựa như rất hài lòng với câu trả lời của Diệp thị, nàng vỗ tay ra hiệu cho hai nha hoàn đi theo, một người bê một cái khay được lót vải nhung đen, trên đó là một vòng cổ hải đường như ý trường thọ, trên bốn cánh hoa hải đường, mỗi cánh được khảm một viên đá mắt mèo, một viên hồng bảo thạch và một viên ngọc trai, bên dưới rũ xuống một chuỗi chín hạt ngọc mạ vàng, mỗi hạt đều có đính lam bảm thạch, tinh tế quý giá vô cùng, là một bảo vật hiếm có.

Phỉ Thúy cầm lên vuốt ve thêm một lát rồi mới đưa cho Diệp thị, cảm thán thốt lên: “Cái vòng cổ này là năm đó khi thế tử đầy tháng, Hoàng thượng đã ban thưởng xuống, chủ tử vẫn luôn xem như trân bảo, không dễ gì lấy ra, ngay cả nô tỳ cũng không ngờ chủ tử sẽ ban nó cho người, chứng tỏ chủ tử yêu thương A ca vô cùng vô tận.”

“Được đích phúc tấn quan tâm là phúc khí Hoằng Thời tu luyện tới mấy đời mới có được, ngày mai nhất định đích thân ta sẽ bế nó tới khấu tạ đích phúc tấn.” Diệp thị cảm động đến rớt nước mắt ra hiệu cho Hồng Ngọc cẩn thận nhận lấy. Sau đó, Phỉ Thúy lại chỉ tay vào một cuộn gấm trắng tinh trên tay một nha hoàn khác: “Đây là gấm Chiết Giang được dệt riêng để đưa vào kinh, không chút tì vết, mỏng nhẹ vô cùng, mặc như không mặc, dùng để may yếm cho tiểu A ca là thích hợp nhất. Loại gấm này chủ tử chỉ có được vài cuộn, bảo quản bấy lâu nay, vậy mà bây giờ lại bảo nô tỳ lấy đưa đến đây, mong Diệp phúc tấn người không chê ít.”

Diệp Tú biết đây là tố cẩm quý giá, vội tạ ơn không ngừng, lệnh cho hạ nhân nhận lấy, ngoài hai món Phỉ Thúy đích thân nói tới ra, còn có một cái chăn tơ tằm Vân Nam nữa, nào ngờ lúc Hồng Ngọc bước tới đỡ lấy chăn thì bỗng dưng một nha hoàn vội vã tiến vào hét lên: “Chăn tơ tằm này không phải ban cho Diệp phúc tấn.”

Lúc này, Phỉ Thúy mới giật mình, lập tức trách mắng: “Tiểu nô tỳ ngươi vào đây làm gì, còn không nhanh ra ngoài chờ.”

Đợi tiểu nha đầu này sợ hãi lui ra rồi, Phỉ Thúy mới lúng túng giải thích: “Diệp phúc tấn thứ lỗi, hạ nhân mới tới không hiểu chuyện, khiến người chê cười rồi.”

Diệp Tú phủi phủi cổ tay áo thêu hoa, nhã nhặn nói: “Không có gì, nhưng thật ra ta cũng hơi tò mò, cô cô tính đưa cái chăn này tới cho ai?” thấy Phỉ Thúy ngập ngừng không nói, nàng liền đưa mắt ra hiệu, Hồng Ngọc lập tức hiểu ý, nhét vào tay Phỉ Thúy một đĩnh bạc: “Chủ tử nhà ta gửi cô cô ít bạc uống trà, mong cô cô vui lòng nhận cho.”

“Cái này...” Phỉ Thúy đánh giá trọng lượng của đĩnh bạc trong tay, một lúc lâu sau mới khẽ cắn môi, nói: “Không giấu gì Diệp phúc tấn, chủ tử nhà ta vốn tính ban chăn tơ tằm Vân Nam cho người chung với vòng trường thọ và cuộn vải sa tanh kia, người cũng biết tơ tằm Vân Nam hiếm vô cùng, mà làm thành chăn thì nhẹ như không, lại rất mềm mại, ban cho Hoằng Thời A ca là đúng nhất. Nhưng không phải là Lăng phúc tấn đang mang thai sao? Vương gia xem nàng ta còn hơn bảo bối, vừa mới nhìn thấy chăn tơ tằm này thì lập tức vui mừng, bảo rằng Lăng phúc tấn mang thai nên không thể bị đè nặng, dùng chăn này thì không gì bằng, nên lệnh ngay cho nô tỳ mang tới Tịnh Tư cư cho Lăng phúc tấn, chủ tử tuy nghĩ cho Diệp phúc tấn người, nhưng vẫn không thể nào làm trái ý Vương gia.”

“Ta hiểu rồi.” Nụ cười trên mặt Diệp Tú hơi gượng gạo, nuốt giận vào lồng ngực, nàng tiếp: “Lăng muội muội đang mang hài tử, dĩ nhiên phải cao quý hơn


/195

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status