Gặp phải sự cố bất ngờ, tôi không kìm được kinh hãi kêu lên một tiếng, Hoán Bích đi theo cạnh kiệu vừa thấy vậy liền biết là không hay, vội chạy tới đứng chặn chỗ cửa kiệu, đỡ lấy thân thể thiếu chút nữa thì rơi ra ngoài của hai chúng tôi. Cùng lúc ấy, đám thái giám khiêng kiệu đã mau chóng lấy lại được thăng bằng cho chiếc kiệu, thấy tôi và My Trang phải chịu cơn kinh hãi thì liền hoang mang quỳ rạp cả xuống “Bọn nô tài có tội!”
Tôi liếc mắt thấy My Trang bên cạnh mặt mày tái nhợt, chẳng có tâm trạng đâu mà giận dữ, vội hỏi: “Tỷ tỷ không sao chứ?” Cúi xuống lại thấy hai tay tỷ ấy giữ chặt lấy tay tôi, thân thể thì chắn trước thân thể tôi, bất giác thầm cảm thấy ấm áp, nói: “Muội không sao đâu!”
My Trang còn chưa hết kinh hồn, một thoáng sau mới dần tỉnh táo trở lại, thở phào một hơi, nói: “Nguy hiểm quá!”
Tôi nước mắt lưng tròng, xót xa nói: “Tỷ chắn trước người muội như vậy, lỡ như bị ngã ra ngoài rồi muội lại đè lên người tỷ nữa thì biết phải làm sao?”
My Trang khẽ nói: “Phải như vậy mới tốt, chứ không muội ngã xuống đất rồi bị thương thì gay, muội đang có thai cơ mà.”
Một cảm giác ấm áp khó tả bất giác trào dâng, tôi tuôn rơi hai hàng lệ nóng. “Đứa bé của muội quan trọng, thân thể của tỷ tỷ lẽ nào không quan trọng sao?” Sau đó lại quay đầu nhìn qua Hoán Bích đang đứng chặn trước cửa kiệu, qua lớp rèm màu xanh lá cây trong suốt có thể nhìn thấy rõ mấy vết bầm tím trên cánh tay muội ấy, tôi vội hỏi với giọng quan tâm: “Hoán Bích, muội sao rồi?”
Hoán Bích lắc đầu lia lịa, khuôn mặt đầy vẻ lo âu, nôn nóng. “Tiểu thư không sao là tốt rồi!”, dứt lời bèn ngoảnh đầu qua gằn giọng quát: “Đúng là một lũ hồ đồ, khiêng kiệu kiểu gì thế? Ngồi bên trên là hai vị nương nương, các người làm việc không biết chú ý một chút sao? Cẩn thận kẻo ta kêu phủ Nội vụ chém cái đầu chó của các người đấy!”
Vừa rồi nếu chiếc kiệu đổ nhào, cho dù có My Trang chắn phía trước… Tôi gần như không dám nghĩ tiếp nữa. Đối với tôi bây giờ, đứa bé này chính là tất cả!
Nghĩ tới đây tôi không kìm được bừng bừng nổi giận, cố kìm nén cơn hoảng loạn trong lòng mà vỗ mạnh tay một cái, lớn tiếng quát: “Đáng chết!” Từ sau khi về cung, tôi vẫn luôn tỏ ra ôn tồn, thân thiện, lúc này mọi người thấy tôi giận dữ như thế thì đều sợ hãi vô cùng, vội vàng dập đầu lia lịa.
My Trang cố kìm nén cơn giận, lạnh lùng nói: “Đang yên đang lành tại sao lại bị vấp chân như thế? Không biết đi đường sao?”
Gã thái giám dẫn đầu trán tuôn đầy mồ hôi lạnh, vội vàng dập đầu thưa: “Con đường này vốn được lát đá lục lăng, đi rất vững vàng. Vậy mà không rõ vì sao hôm nay lại có mấy viên đá cuội lẫn ở giữa, do đó bọn nô tài mới bị trượt chân.”
Tôi cúi xuống nhìn, thấy trên con đường nhỏ lát đá lục lăng quả nhiên có mấy viên đá cuội tròn lẳn màu sắc tương đồng, bên trên mỗi viên còn có một lớp rêu màu xanh sẫm, chỉ cần sơ sẩy một chút là rất dễ bị trượt chân. Lớp rêu đó vẫn còn rất mới, thử bóp một chút vẫn còn nước chảy ra. Lòng tôi thầm máy động, lập tức hiểu ra là có chuyện gì, bèn ngoảnh đầu nháy mắt ra hiệu với Tiểu Doãn Tử vốn đứng sau lưng. Tiểu Doãn Tử hiểu ý, thừa lúc người khác không chú ý bèn nhặt lấy một viên đá cuội bỏ vào tay áo. Hoán Bích còn chưa hết giận, lớn tiếng nói: “Chỉ biết kiếm cớ linh tinh, đi lối nào không đi mà phải đi lối này, đây lẽ nào là con đường gần nhất để về Vị Ương cung sao? Các người đừng tưởng gạt ta là việc dễ dàng!”
Gã thái giám đó ủ rũ nói: “Bọn nô tài sao dám dối gạt Bích cô nương chứ. Con đường này vốn không phải là gần nhất nhưng đi trên con đường này vào mùa hè là mát mẻ nhất. Bọn nô tài nhủ thầm nương nương sợ nóng, do đó mới chọn đi con đường này, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. May mà hai vị nương nương không việc gì, bằng không bọn nô tài dù có một trăm cái đầu cũng không đủ để chém.”
Tôi thấy quanh đây đầy những cây cao ngợp trời, ánh nắng không thể chiếu xuống, quả là một nơi thanh tịnh, mát mẻ, bèn khẽ cất tiếng hỏi: “Đây là nơi nào vậy?”
My Trang ngó nhìn xung quanh một chút rồi đáp với giọng hơi lạnh lùng: “Đi tiếp về phía trước thì sẽ tới Ngọc Chiếu cung của Từ Tiệp dư.”
Tôi ngẩn ngơ nhìn về phía trước, quả nhiên thấy có một tòa cung điện không lớn lắm, trên tấm biển trước cửa có đề ba chữ vàng “Ngọc Chiếu cung” to bằng cái đấu. Tôi nhất thời chẳng để tâm, chỉ nghĩ tới việc vừa rồi. Thường khi không có lời dặn dò gì đặc biệt, các thái giám khiêng kiệu cho phi tần đi tới bằng đường nào thì sẽ đi về bằng đường đó, ngoài ra bây giờ trời đang nóng nực, con đường này lại mát mẻ như thế, có tám, chín phần mười là tôi sẽ đi qua, cho nên liền có người để ý đến.
Tôi hơi nhếch môi nở một nụ cười lạnh, tôi mới về cung có hai ngày mà đã có người không chờ nổi rồi, bèn không nói nhiều thêm, chỉ bảo: “Tạm thời tha cho các ngươi. Đợi lát nữa quay về, nếu tra ra vấn đề gì, cẩn thận cái đầu trên cổ các ngươi đấy!”
My Trang không nói năng gì, chỉ nhìn Ngọc Chiếu cung đến ngẩn ngơ, lát sau bèn nói: “Để ta về cùng với muội, kẻo trên đường lại xảy ra vấn đề gì.”
Chúng tôi vừa về đến Nhu Nghi điện, Cận Tịch liền bước tới nghênh đón: “Hoàng thượng vừa mới tới đây, nghe nói nương nương đã đi thỉnh an Thái hậu liền nhắn lại là buổi tối sẽ quay lại.”
Tôi khẽ gật đầu, nói: “Ta biết rồi!”
My Trang ôn tồn nói: “Vừa phải chịu cơn kinh hãi, muội cứ nên gọi Ôn Thực Sơ tới xem thử cho yên tâm.”
Tôi lắc đầu: “Muội không bị thương ở đâu cả, không cần phải phiền phức như vậy”, rồi lại gọi Phẩm Nhi tới: “Hoán Bích bị thương ở tay, mau đưa muội ấy đi bôi thuốc giúp ta.”
Cận Tịch nghe thế thì kinh nghi bất định, vội vàng đóng cửa lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Cớ gì mà sắc mặt hai vị nương nương đều kém thế này?”
My Trang mặt mũi âm trầm nói: “Rốt cuộc đã có người không kìm nén được nữa rồi!”, sau đó bèn chọn những chỗ mấu chốt mà kể lại chuyện vừa rồi một lượt, giọng nói không giấu được vẻ sợ hãi: “Chiếc kiệu đó là kiệu lớn tám người khiêng, được đặt lên tận vai, nếu thực sự ngã từ trên cao như thế xuống con đường đá, đứa bé nhất định là không giữ được.”
Cận Tịch trầm ngâm nói: “Những viên đá lát đường trong cung đều được lựa chọn kĩ càng, tuyệt đối không thể bị lẫn đá cuội, xem ra đúng là có người… cố ý rồi. Hiện giờ trong cung chỉ có nương nương và Từ Tiệp dư là có thai, mà Từ Tiệp dư thì đã bị cấm túc, vậy chỉ còn lại một mình nương nương thôi!”
My Trang cười lạnh, nói: “Nếu xét về mức độ đáng ngờ, vị nương nương ở Chiêu Dương điện đó chẳng phải là khả nghi nhất sao? Ngoài nàng ta ra còn có thể là ai được nữa?”
Tôi ngả người tựa vào chiếc gối mềm được kê sau lưng, bình tĩnh nói: “Nếu như là bởi vì cái thai này, nàng ta tất nhiên là có động cơ nhưng cũng chưa chắc đã không thể là người khác. Còn nếu là bởi vì ghen tị việc muội về cung, vậy thì có rất nhiều người không thể thoát khỏi mối liên can. Cứ nhìn việc mà xét, vừa rồi Hồ Chiêu nghi về cùng chúng ta, nếu cô ta sai người bày trò thì hẳn là vẫn kịp.” Nói xong tôi lại trầm tư thêm một lát, cảm thấy toàn thân đều giá lạnh, tựa như bị rơi xuống hố băng. Càng nghĩ kĩ tôi lại càng cảm thấy trong cung này ai cũng đáng ngờ, xung quanh mình toàn là kẻ địch, muốn đề phòng cũng khó!
My Trang trầm ngâm chốc lát rồi chậm rãi nói: “Ta nghi ngờ Hoàng hậu tất nhiên là có lý do của mình, muội còn nhớ vừa rồi việc xảy ra ở nơi nào không?”
Tôi đáp: “Là ở gần Ngọc Chiếu cung.”
My Trang khẽ gật đầu rồi chăm chú nhìn tôi: “Chắc muội cũngbiết tại sao Từ Tiệp dư lại bị cấm túc rồi.”
“Nguy Nguyệt Yến xung nguyệt.” Tôi suy nghĩ một chút, không kìm được hít vào một hơi khí lạnh, lập tức hiểu ra nguyên nhân. “Nếu muội xảy ra chuyện trước cung của nàng ta, vậy hoàn toàn có thể nói là do xung khắc với Từ Tiệp dư. Mà nguyệt là chỉ Thái hậu và Hoàng hậu, nếu muội xảy ra chuyện tức là có điềm chủ nguyệt, mà Hoàng hậu lại vẫn khỏe mạnh, việc muội chủ nguyệt chính là tội đại bất kính. Đừng nói là Thái hậu, ngay đến Hoàng thượng cũng không tha cho muội được. Ngoài ra, Từ Tiệp dư đã xung khắc với Thái hậu và Hoàng hậu rồi, nếu lại làm hại đến muội và đứa bé trong bụng nữa, Hoàng thượng ắt sẽ không chịu dung thứ cho nàng ta, dù nàng ta có sinh nở thuận lợi thì đứa bé đó cũng sẽ bị Hoàng thượng khinh ghét. Mưu kế một tên ba đích như vậy…”
My Trang tiếp lời: “Mưu kế một tên ba đích như vậy, ngoài bụng dạ của Hoàng hậu, còn ai khác có thể nghĩ ra được nữa.”
Cận Tịch lo lắng nói: “Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, nương nương lại đang mang thai, bọn họ mà không ngừng ra tay như thế, e là sau này dù chúng ta có ngày đêm đề phòng cũng đề phòng không xuể. Nếu không có gì thay đổi, tối nay Hoàng thượng sẽ tới, nương nương cứ nên nói việc này cho Hoàng thượng biết thì hơn.”
Tôi trầm ngâm một chút rồi lớn tiếng gọi Tiểu Doãn Tử lại, hỏi: “Viên đá cuội ngươi nhặt hồi nãy đâu rồi?”
Tiểu Doãn Tử lấy viên đá từ trong tay áo ra, cẩn thận đặt lên bàn: “Dạ đây.”
Tôi nói: “Ngươi tới Hoa phòng tìm một người thợ trồng hoa tin cậy được, bảo y xem kĩ lớp rêu trên viên đá này xem có chỗ nào cổ quái không, bản cung thấy loại rêu này không bình thường chút nào.” Tiểu Doãn Tử biết đây là việc quan trọng, lập tức y lời rời đi ngay.
Tôi cười lạnh một tiếng, đưa tay ra trước bụng làm tư thế bảo vệ, nói với giọng sắt đá: “Bất kể là ai, đã làm ra việc này rồi, vậy thì chớ trách muội không dung tha cho cô ta!”
Chừng một tuần trà sau, từ bên ngoài vọng vào một tiếng thông báo: “Hoàng thượng giá đáo…”
Tôi làm bộ như không nghe thấy, trùm chăn lên đầu giả vờ ngủ, loáng thoáng nghe thấy tiếng Cận Tịch dẫn theo một đám người đi vào. “Hoàng thượng vạn phúc kim an, nương nương thân thể không khỏe, đang nằm ngủ trong nội điện.”
Tiếng bước chân của Huyền Lăng liền trở nên có chút dồn dập, vừa đi y vừa hỏi: “Tại sao thân thể nương nương lại không khỏe? Đã gọi thái y tới xem chưa? Sao không nói sớm cho trẫm biết?” Lời còn chưa dứt, người đã đi tới trước giường, rồi y vén chăn lên, nôn nóng hỏi: “Đang yên đang lành tại sao lại như vậy?”
Nội điện vốn tối om, thấy Huyền Lăng đột ngột xông vào, các cung nhân vội vã thắp sáng cây nến đỏ trên chiếc đế hoa mạ vàng. Nến trong Nhu Nghi điện là loại thượng hạng, khi thắp lên không có chút khói nào bay ra. Lúc này mái tóc của tôi buông xõa, một tấm dung nhan uể oải cứ thế xuất hiện trước mắt Huyền Lăng, cùng với đó còn có một bộ đồ ngủ may bằng lụa mỏng màu trắng đã có phần hơi xộc xệch trên người. Trong giấc ngủ, chiếc áo của tôi chẳng được chỉnh tề, mấy chiếc cúc vải dưới cổ đều tuột cả ra, để lộ một mảng da thịt trắng trẻo, nõn nà. Huyền Lăng nuốt một ngụm nước bọt, ngoảnh đầu ra hiệu cho mấy người Cận Tịch ra ngoài. Thế nhưng khi tôi ngẩng lên, khuôn mặt hiện rõ trước ánh nến, Huyền Lăng liền không kìm được lộ vẻ xót xa, bởi chiếc áo ngủ kia vốn màu trắng, lại càng làm tôn lên vẻ mặt nhợt nhạt thấp thoáng nét hoang mang của tôi, khiến ai nhìn cũng phải thầm xao động. Y ngồi xuống bên giường, thấp giọng hỏi: “Có phải hồi chiều tới chỗ mẫu hậu, nàng đã phải chịu ấm ức rồi không?”
Tôi lập tức phủ nhận: “Thái hậu trước giờ vẫn luôn đối xử với thần thiếp rất tốt.”
Y thở phào một hơi. “Mẫu hậu đối tốt với nàng thì tốt quá rồi”, sau đó lại ôm tôi vào lòng, dịu giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao sắc mặt nàng lại khó coi như thế?”
Tôi cuộn tròn thân thể rúc vào lòng y, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, người cứ ôm thần thiếp thế này đừng buông được không?”
Y khẽ áp má vào trán tôi, sau một thoáng trầm ngâm bèn gọi Hoán Bích vào, ra lệnh: “Ngươi là nha hoàn tùy giá của nương nương, mau kể lại xem đã xảy ra chuyện gì.”
Hoán Bích trù trừ liếc mắt nhìn tôi rồi vội vã cúi đầu. Huyền Lăng thấy vẻ mặt này của Hoán Bích thì lại càng ngờ vực, bèn nghiêm túc nói: “Ngươi cứ việc nói, không ai dám trách tội ngươi đâu.”
Hoán Bích quỳ sụp xuống đất, nghẹn ngào nói: “Hồi chiều tối nay tiểu thư và Huệ Quý tần trở về từ chỗ Thái hậu, thiếu chút nữa đã ngã từ trên kiệu xuống, do đó tiểu thư mới phải chịu một phen kinh sợ.”
Huyền Lăng cả kinh đứng bật dậy. “Đang yên đang lành tại sao lại ngã từ trên kiệu xuống?”
Hoán Bích cúi gằm mặt. “Là vì đám thái giám khiêng kiệu không cẩn thận, giẫm phải đá cuội nên bị trượt chân.”
“Trượt chân ở đâu?”
“Ở con đường nhỏ lát đá lục lăng gần Ngọc Chiếu cung.”
Huyền Lăng nhắm mắt suy nghĩ một chút, đột ngột mở bừng mắt ra. “Đá lục lăng là loại đá chống trượt tốt nhất, tại sao bên trong lại có lẫn đá cuội? Chuyện này không thể chỉ trách phạt đám nô tài khiêng kiệu kia là xong”, sau đó lại khẽ nói: “Hoàn Hoàn, nàng nghi ngờ có người muốn hại nàng, đúng vậy không?”
Tôi vội lắc đầu, sợ hãi nói: “Sao có thể chứ? Thần thiếp không dám nghĩ như vậy!” Tôi cúi gằm mặt, nói giọng nghẹn ngào: “Thần thiếp chỉ cảm thấy số phận mình hẩm hiu, tuy được Hoàng thượng thương yêu mà cho quay về hầu hạ cận kề, nhưng chỉ tùy tiện ra ngoài một chút mà cũng suýt xảy ra chuyện, e là sau này chẳng có phúc để giữ được đứa bé này.”
Huyền Lăng khẽ cất tiếng trách móc nhưng lời lẽ lại dịu dàng như làn gió mùa xuân: “Nói bậy, con của chúng ta là đứa bé có phúc nhất trên đời này, sao lại không giữ được chứ? Việc hôm nay không chỉ là do đám nô tài kia không hiểu chuyện, e là có người thấy trẫm sủng ái nàng thì không vừa mắt nên mới cố ý bày trò.” Y lớn tiếng gọi Lý Trường vào, mặt mày âm trầm nói: “Mang đám thái giám khiêng kiệu cho Hoàn Phi hôm nay ra ngoài đánh mỗi người ba mươi gậy, đánh xong thì thẩm vấn kĩ càng cho trẫm. Dám đụng đến ái phi của trẫm, trẫm quyết không dung tha!”
Lý Trường vội vàng khom người đáp “vâng”, chuẩn bị ra ngoài. Tôi vội hô lên: “Hoàng thượng…” Tôi đứng dậy kéo góc áo Huyền Lăng, đau xót nói: “Thần thiếp cầu xin Hoàng thượng đừng làm lớn chuyện này.”
Y ngoảnh đầu lại nhìn tôi, tỏ ra khá khó hiểu. “Tại sao? Lần này rõ ràng là có người cố ý bày trò hại nàng, nếu trẫm không trừng phạt, sau này lại xảy ra chuyện như vậy nữa thì phải làm sao?”
Tôi nghẹn ngào khẽ nói: “Cho dù thực sự có người muốn hại thần thiếp, xin Hoàng thượng hãy giống như thần thiếp, tin rằng đây chỉ là một hành động vô tâm. Thần thiếp không muốn vì bản thân mà làm cho hậu cung không yên, khiến Hoàng thượng phải phiền lòng. Dù sao thần thiếp cũng chưa xảy ra chuyện gì cả.”
Trong mắt y bừng lên những nét thương yêu. “Nhưng Hoàn Hoàn, trẫm thực sự thương nàng, sợ lại có chuyện như vậy xảy ra lần nữa.”
Tôi khẽ cất tiếng khẩn cầu: “Con người ai mà không có lỗi lầm. Nếu Hoàng thượng làm lớn chuyện này, cho điều tra ráo riết, chỉ e sẽ khiến người đó chó cùng rứt giậu, lại gây ra chuyện gì khác nữa cũng chưa biết chừng. Chi bằng hãy ém chuyện này đi, để cô ấy tự mình hối cải là được rồi. Huống chi hiện giờ cả Thái hậu và Hoàng hậu đều đang không được khỏe, nếu thần thiếp vừa về cung mà đã xảy ra nhiều chuyện như thế, cho dù các phi tần không oán than bất mãn, chỉ e Thái hậu cũng sẽ trách thần thiếp vờ vịt bày trò.”
Huyền Lăng nói: “Chuyện này có liên quan đến con của hai chúng ta, nếu có lỗi mà không phạt, lòng trẫm thực khó mà thoải mái được.”
Tôi kéo bàn tay y lại, dịu dàng nói: “Hoàng thượng hãy coi như tích phúc cho thần thiếp và đứa bé trong bụng đi. Dù gì cũng nên cho người đó có một cơ hội quay đầu, nếu còn có lần sau thì hãy phạt cả thể cũng không muộn. Ngoài ra, các thái giám khiêng kiệu kia cũng không cố ý, xảy ra chuyện bọn họ còn sợ hãi hơn bất cứ ai, Hoàng thượng cũng chớ nên phạt bọn họ, chỉ cần dặn bọn họ sau này cẩn thận hơn một chút là được rồi.”
Gian điện trở nên tịch mịch tột cùng, như thể bên trong chẳng có một ai, thỉnh thoảng lại có mấy tiếng ve kêu yếu ớt mênh mang từ phía đằng xa vẳng lại, nghe hết sức rõ ràng. Phía bên ngoài, gió đêm len qua lùm cây làm vang lên những tiếng xào xạc, nghe như tiếng mưa rơi, kết hợp với bầu không khí mát mẻ trong điện hiện giờ, khiến người ta có cảm giác thời gian đã quay trở lại dịp cuối xuân. Trên chiếc đế cắm nến mạ vàng, ngọn nến đỏ rung rinh tỏa ra những tia sáng dìu dịu, từng giọt sáp nến từ từ chảy xuống rồi đông lại biến thành hình dạng như những gốc san hô đỏ tươi vô cùng bắt mắt.
Huyền Lăng ôm tôi vào lòng, khẽ buông tiếng thở dài. “Hoàn Hoàn, nàng lúc nào cũng tốt bụng như thế!”
Tôi ngoan ngoãn tựa người vào lòng y. “Thần thiếp kỳ thực chẳng rộng lượng gì, chỉ là không muốn vì mình mà nảy sinh những chuyện thị phi làm ảnh hưởng tới Hoàng thượng. Việc triều chính đã đủ khiến Hoàng thượng phiền lòng rồi, về đến hậu cung nên được nghỉ ngơi thoải mái mới phải, bằng không lấy đâu ra sức lực để xử lý việc nước chứ?” Dừng một chút, tôi nói với giọng làm nũng: “Hoàng thượng hãy đồng ý với thỉnh cầu của thần thiếp vừa rồi nhé!”
Huyền Lăng đã bớt giận hơn nhiều, nói: “Vậy trẫm sẽ tạm thời tha cho bọn họ lần này.” Sau đó liền nghiêm mặt lại. “Nếu còn có lần sau, trẫm ắt sẽ nghiêm trị không tha.”
Bức rèm ngọc được vén lên, Hoán Bích lẳng lặng lui ra ngoài. Huyền Lăng khẽ xoa cằm tôi, cười nói: “Vừa rồi Hoàn Hoàn nói trẫm về đến hậu cung nên được nghỉ ngơi thoải mái, không biết sự nghỉ ngơi thoải mái đó là như thế nào đây?”
Tôi dắt tay y, dẫn y tới nằm xuống giường, lại xúc một thìa bột bạch đàn bỏ vào trong chiếc lò hương có hoa văn hình hoa lá màu xanh. Thìa bột bạch đàn trắng muốt như tuyết đó vừa được bỏ vào lò, một làn khói mỏng liền chậm rãi bay ra, lan tỏa khắp gian điện, vương vất giữa những nơi rèm gấm màn thưa, mang tới cho người ta cảm giác vô cùng thư thái. Lúc này gian đại điện rộng lớn giống như một đầm nước mùa thu tĩnh lặng, hoàn toàn chẳng có chút tiếng ồn nào.
Tôi tự tay bưng một bát canh ô mai tới mời y uống, dịu dàng nói: “Đã để nguội được khá lâu rồi, Hoàng thượng uống xong có thể xua đi cảm giác ngán ngấy sau khi dùng bữa tối.”
Đuôi mắt Huyền Lăng hơi xếch lên. “Chẳng qua chỉ là một bát canh ô mai thôi, như vậy thực là qua loa quá thì phải?”
Tôi khẽ cười, nói: “Thần thiếp đâu dám qua loa với Hoàng thượng chứ? Ô mai trong bát canh này đã được ngâm trong mật hoa quế, sau đó mới nấu lên cùng cam thảo, nhục quế và trần bì. Hai ngày nay Hoàng thượng không phải thỉnh thoảng vẫn bị ho đó sao? Uống bát canh này vào là tốt nhất đấy. Thần thiếp biết Hoàng thượng sẽ tới nên đã nấu canh từ sớm rồi múc sẵn ra ngoài cho nguội.”
Trong mắt Huyền Lăng ánh lên một tia ấm áp. “Vất vả cho nàng rồi, đã có thai mà còn chu đáo như vậy. Hôm nay Hồ Chiêu nghi hỏi trẫm tại sao lại thương nàng như thế, người ngoài thì đâu biết được điểm tốt của nàng chứ!”
Tôi cười, nói: “Uẩn Dung muội muội đã hỏi như vậy thật sao? Hôm nay thần thiếp đã gặp muội ấy và Hòa Mục Công chúa ở chỗ Thái hậu đấy!”
Huyền Lăng khẽ “ồ” một tiếng, hỏi: “Nàng ta không nói gì với nàng chứ? Uẩn Dung còn trẻ, nhiều lúc nói năng hơi thiếu suy nghĩ một chút.”
Tôi nói: “Hoàng thượng nói gì vậy, thần thiếp thấy Hồ Chiêu nghi thực sự là một nữ tử hết sức thông minh, xinh đẹp mà.”
Huyền Lăng đổi tư thế nằm cho thoải mái hơn, khẽ cười một tiếng. “Uẩn Dung tuy có hơi kiêu ngạo, nhưng tính tình kỳ thực không tệ.”
Tôi cầm một chiếc quạt lên, phe phẩy quạt cho y. “Hoàng thượng mệt rồi, chi bằng ngủ tạm một giấc ở đây rồi hãy tới chỗ của phi tần khác.” Tôi gượng cười một tiếng. “Thời gian này thần thiếp sợ là không thể hầu hạ Hoàng thượng được rồi.”
Huyền Lăng ngáp dài một cái, trong cặp mắt uể oải có một tia sáng rực rỡ lóe lên. “Trẫm chẳng đi đâu cả, cho dù nàng không tiện thị tẩm thì trẫm cũng sẽ ở lại đây ngủ cùng nàng.”
Tôi áy náy nói: “Thần thiếp đâu xứng để Hoàng thượng phải làm như vậy chứ!”
Y mỉm cười kéo tôi tới bên mình, lại tiện tay buông màn xuống, khẽ nói: “Chỉ cần trẫm sẵn lòng là được rồi.”
Đêm đã về khuya, ngoài cửa sổ những vì sao đầy trời chiếu vào phòng mấy tia sáng lẻ loi nhưng tất thảy đều bị hòa tan vào giữa ánh nến dìu dịu.
Tôi liếc mắt thấy My Trang bên cạnh mặt mày tái nhợt, chẳng có tâm trạng đâu mà giận dữ, vội hỏi: “Tỷ tỷ không sao chứ?” Cúi xuống lại thấy hai tay tỷ ấy giữ chặt lấy tay tôi, thân thể thì chắn trước thân thể tôi, bất giác thầm cảm thấy ấm áp, nói: “Muội không sao đâu!”
My Trang còn chưa hết kinh hồn, một thoáng sau mới dần tỉnh táo trở lại, thở phào một hơi, nói: “Nguy hiểm quá!”
Tôi nước mắt lưng tròng, xót xa nói: “Tỷ chắn trước người muội như vậy, lỡ như bị ngã ra ngoài rồi muội lại đè lên người tỷ nữa thì biết phải làm sao?”
My Trang khẽ nói: “Phải như vậy mới tốt, chứ không muội ngã xuống đất rồi bị thương thì gay, muội đang có thai cơ mà.”
Một cảm giác ấm áp khó tả bất giác trào dâng, tôi tuôn rơi hai hàng lệ nóng. “Đứa bé của muội quan trọng, thân thể của tỷ tỷ lẽ nào không quan trọng sao?” Sau đó lại quay đầu nhìn qua Hoán Bích đang đứng chặn trước cửa kiệu, qua lớp rèm màu xanh lá cây trong suốt có thể nhìn thấy rõ mấy vết bầm tím trên cánh tay muội ấy, tôi vội hỏi với giọng quan tâm: “Hoán Bích, muội sao rồi?”
Hoán Bích lắc đầu lia lịa, khuôn mặt đầy vẻ lo âu, nôn nóng. “Tiểu thư không sao là tốt rồi!”, dứt lời bèn ngoảnh đầu qua gằn giọng quát: “Đúng là một lũ hồ đồ, khiêng kiệu kiểu gì thế? Ngồi bên trên là hai vị nương nương, các người làm việc không biết chú ý một chút sao? Cẩn thận kẻo ta kêu phủ Nội vụ chém cái đầu chó của các người đấy!”
Vừa rồi nếu chiếc kiệu đổ nhào, cho dù có My Trang chắn phía trước… Tôi gần như không dám nghĩ tiếp nữa. Đối với tôi bây giờ, đứa bé này chính là tất cả!
Nghĩ tới đây tôi không kìm được bừng bừng nổi giận, cố kìm nén cơn hoảng loạn trong lòng mà vỗ mạnh tay một cái, lớn tiếng quát: “Đáng chết!” Từ sau khi về cung, tôi vẫn luôn tỏ ra ôn tồn, thân thiện, lúc này mọi người thấy tôi giận dữ như thế thì đều sợ hãi vô cùng, vội vàng dập đầu lia lịa.
My Trang cố kìm nén cơn giận, lạnh lùng nói: “Đang yên đang lành tại sao lại bị vấp chân như thế? Không biết đi đường sao?”
Gã thái giám dẫn đầu trán tuôn đầy mồ hôi lạnh, vội vàng dập đầu thưa: “Con đường này vốn được lát đá lục lăng, đi rất vững vàng. Vậy mà không rõ vì sao hôm nay lại có mấy viên đá cuội lẫn ở giữa, do đó bọn nô tài mới bị trượt chân.”
Tôi cúi xuống nhìn, thấy trên con đường nhỏ lát đá lục lăng quả nhiên có mấy viên đá cuội tròn lẳn màu sắc tương đồng, bên trên mỗi viên còn có một lớp rêu màu xanh sẫm, chỉ cần sơ sẩy một chút là rất dễ bị trượt chân. Lớp rêu đó vẫn còn rất mới, thử bóp một chút vẫn còn nước chảy ra. Lòng tôi thầm máy động, lập tức hiểu ra là có chuyện gì, bèn ngoảnh đầu nháy mắt ra hiệu với Tiểu Doãn Tử vốn đứng sau lưng. Tiểu Doãn Tử hiểu ý, thừa lúc người khác không chú ý bèn nhặt lấy một viên đá cuội bỏ vào tay áo. Hoán Bích còn chưa hết giận, lớn tiếng nói: “Chỉ biết kiếm cớ linh tinh, đi lối nào không đi mà phải đi lối này, đây lẽ nào là con đường gần nhất để về Vị Ương cung sao? Các người đừng tưởng gạt ta là việc dễ dàng!”
Gã thái giám đó ủ rũ nói: “Bọn nô tài sao dám dối gạt Bích cô nương chứ. Con đường này vốn không phải là gần nhất nhưng đi trên con đường này vào mùa hè là mát mẻ nhất. Bọn nô tài nhủ thầm nương nương sợ nóng, do đó mới chọn đi con đường này, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. May mà hai vị nương nương không việc gì, bằng không bọn nô tài dù có một trăm cái đầu cũng không đủ để chém.”
Tôi thấy quanh đây đầy những cây cao ngợp trời, ánh nắng không thể chiếu xuống, quả là một nơi thanh tịnh, mát mẻ, bèn khẽ cất tiếng hỏi: “Đây là nơi nào vậy?”
My Trang ngó nhìn xung quanh một chút rồi đáp với giọng hơi lạnh lùng: “Đi tiếp về phía trước thì sẽ tới Ngọc Chiếu cung của Từ Tiệp dư.”
Tôi ngẩn ngơ nhìn về phía trước, quả nhiên thấy có một tòa cung điện không lớn lắm, trên tấm biển trước cửa có đề ba chữ vàng “Ngọc Chiếu cung” to bằng cái đấu. Tôi nhất thời chẳng để tâm, chỉ nghĩ tới việc vừa rồi. Thường khi không có lời dặn dò gì đặc biệt, các thái giám khiêng kiệu cho phi tần đi tới bằng đường nào thì sẽ đi về bằng đường đó, ngoài ra bây giờ trời đang nóng nực, con đường này lại mát mẻ như thế, có tám, chín phần mười là tôi sẽ đi qua, cho nên liền có người để ý đến.
Tôi hơi nhếch môi nở một nụ cười lạnh, tôi mới về cung có hai ngày mà đã có người không chờ nổi rồi, bèn không nói nhiều thêm, chỉ bảo: “Tạm thời tha cho các ngươi. Đợi lát nữa quay về, nếu tra ra vấn đề gì, cẩn thận cái đầu trên cổ các ngươi đấy!”
My Trang không nói năng gì, chỉ nhìn Ngọc Chiếu cung đến ngẩn ngơ, lát sau bèn nói: “Để ta về cùng với muội, kẻo trên đường lại xảy ra vấn đề gì.”
Chúng tôi vừa về đến Nhu Nghi điện, Cận Tịch liền bước tới nghênh đón: “Hoàng thượng vừa mới tới đây, nghe nói nương nương đã đi thỉnh an Thái hậu liền nhắn lại là buổi tối sẽ quay lại.”
Tôi khẽ gật đầu, nói: “Ta biết rồi!”
My Trang ôn tồn nói: “Vừa phải chịu cơn kinh hãi, muội cứ nên gọi Ôn Thực Sơ tới xem thử cho yên tâm.”
Tôi lắc đầu: “Muội không bị thương ở đâu cả, không cần phải phiền phức như vậy”, rồi lại gọi Phẩm Nhi tới: “Hoán Bích bị thương ở tay, mau đưa muội ấy đi bôi thuốc giúp ta.”
Cận Tịch nghe thế thì kinh nghi bất định, vội vàng đóng cửa lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Cớ gì mà sắc mặt hai vị nương nương đều kém thế này?”
My Trang mặt mũi âm trầm nói: “Rốt cuộc đã có người không kìm nén được nữa rồi!”, sau đó bèn chọn những chỗ mấu chốt mà kể lại chuyện vừa rồi một lượt, giọng nói không giấu được vẻ sợ hãi: “Chiếc kiệu đó là kiệu lớn tám người khiêng, được đặt lên tận vai, nếu thực sự ngã từ trên cao như thế xuống con đường đá, đứa bé nhất định là không giữ được.”
Cận Tịch trầm ngâm nói: “Những viên đá lát đường trong cung đều được lựa chọn kĩ càng, tuyệt đối không thể bị lẫn đá cuội, xem ra đúng là có người… cố ý rồi. Hiện giờ trong cung chỉ có nương nương và Từ Tiệp dư là có thai, mà Từ Tiệp dư thì đã bị cấm túc, vậy chỉ còn lại một mình nương nương thôi!”
My Trang cười lạnh, nói: “Nếu xét về mức độ đáng ngờ, vị nương nương ở Chiêu Dương điện đó chẳng phải là khả nghi nhất sao? Ngoài nàng ta ra còn có thể là ai được nữa?”
Tôi ngả người tựa vào chiếc gối mềm được kê sau lưng, bình tĩnh nói: “Nếu như là bởi vì cái thai này, nàng ta tất nhiên là có động cơ nhưng cũng chưa chắc đã không thể là người khác. Còn nếu là bởi vì ghen tị việc muội về cung, vậy thì có rất nhiều người không thể thoát khỏi mối liên can. Cứ nhìn việc mà xét, vừa rồi Hồ Chiêu nghi về cùng chúng ta, nếu cô ta sai người bày trò thì hẳn là vẫn kịp.” Nói xong tôi lại trầm tư thêm một lát, cảm thấy toàn thân đều giá lạnh, tựa như bị rơi xuống hố băng. Càng nghĩ kĩ tôi lại càng cảm thấy trong cung này ai cũng đáng ngờ, xung quanh mình toàn là kẻ địch, muốn đề phòng cũng khó!
My Trang trầm ngâm chốc lát rồi chậm rãi nói: “Ta nghi ngờ Hoàng hậu tất nhiên là có lý do của mình, muội còn nhớ vừa rồi việc xảy ra ở nơi nào không?”
Tôi đáp: “Là ở gần Ngọc Chiếu cung.”
My Trang khẽ gật đầu rồi chăm chú nhìn tôi: “Chắc muội cũngbiết tại sao Từ Tiệp dư lại bị cấm túc rồi.”
“Nguy Nguyệt Yến xung nguyệt.” Tôi suy nghĩ một chút, không kìm được hít vào một hơi khí lạnh, lập tức hiểu ra nguyên nhân. “Nếu muội xảy ra chuyện trước cung của nàng ta, vậy hoàn toàn có thể nói là do xung khắc với Từ Tiệp dư. Mà nguyệt là chỉ Thái hậu và Hoàng hậu, nếu muội xảy ra chuyện tức là có điềm chủ nguyệt, mà Hoàng hậu lại vẫn khỏe mạnh, việc muội chủ nguyệt chính là tội đại bất kính. Đừng nói là Thái hậu, ngay đến Hoàng thượng cũng không tha cho muội được. Ngoài ra, Từ Tiệp dư đã xung khắc với Thái hậu và Hoàng hậu rồi, nếu lại làm hại đến muội và đứa bé trong bụng nữa, Hoàng thượng ắt sẽ không chịu dung thứ cho nàng ta, dù nàng ta có sinh nở thuận lợi thì đứa bé đó cũng sẽ bị Hoàng thượng khinh ghét. Mưu kế một tên ba đích như vậy…”
My Trang tiếp lời: “Mưu kế một tên ba đích như vậy, ngoài bụng dạ của Hoàng hậu, còn ai khác có thể nghĩ ra được nữa.”
Cận Tịch lo lắng nói: “Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, nương nương lại đang mang thai, bọn họ mà không ngừng ra tay như thế, e là sau này dù chúng ta có ngày đêm đề phòng cũng đề phòng không xuể. Nếu không có gì thay đổi, tối nay Hoàng thượng sẽ tới, nương nương cứ nên nói việc này cho Hoàng thượng biết thì hơn.”
Tôi trầm ngâm một chút rồi lớn tiếng gọi Tiểu Doãn Tử lại, hỏi: “Viên đá cuội ngươi nhặt hồi nãy đâu rồi?”
Tiểu Doãn Tử lấy viên đá từ trong tay áo ra, cẩn thận đặt lên bàn: “Dạ đây.”
Tôi nói: “Ngươi tới Hoa phòng tìm một người thợ trồng hoa tin cậy được, bảo y xem kĩ lớp rêu trên viên đá này xem có chỗ nào cổ quái không, bản cung thấy loại rêu này không bình thường chút nào.” Tiểu Doãn Tử biết đây là việc quan trọng, lập tức y lời rời đi ngay.
Tôi cười lạnh một tiếng, đưa tay ra trước bụng làm tư thế bảo vệ, nói với giọng sắt đá: “Bất kể là ai, đã làm ra việc này rồi, vậy thì chớ trách muội không dung tha cho cô ta!”
Chừng một tuần trà sau, từ bên ngoài vọng vào một tiếng thông báo: “Hoàng thượng giá đáo…”
Tôi làm bộ như không nghe thấy, trùm chăn lên đầu giả vờ ngủ, loáng thoáng nghe thấy tiếng Cận Tịch dẫn theo một đám người đi vào. “Hoàng thượng vạn phúc kim an, nương nương thân thể không khỏe, đang nằm ngủ trong nội điện.”
Tiếng bước chân của Huyền Lăng liền trở nên có chút dồn dập, vừa đi y vừa hỏi: “Tại sao thân thể nương nương lại không khỏe? Đã gọi thái y tới xem chưa? Sao không nói sớm cho trẫm biết?” Lời còn chưa dứt, người đã đi tới trước giường, rồi y vén chăn lên, nôn nóng hỏi: “Đang yên đang lành tại sao lại như vậy?”
Nội điện vốn tối om, thấy Huyền Lăng đột ngột xông vào, các cung nhân vội vã thắp sáng cây nến đỏ trên chiếc đế hoa mạ vàng. Nến trong Nhu Nghi điện là loại thượng hạng, khi thắp lên không có chút khói nào bay ra. Lúc này mái tóc của tôi buông xõa, một tấm dung nhan uể oải cứ thế xuất hiện trước mắt Huyền Lăng, cùng với đó còn có một bộ đồ ngủ may bằng lụa mỏng màu trắng đã có phần hơi xộc xệch trên người. Trong giấc ngủ, chiếc áo của tôi chẳng được chỉnh tề, mấy chiếc cúc vải dưới cổ đều tuột cả ra, để lộ một mảng da thịt trắng trẻo, nõn nà. Huyền Lăng nuốt một ngụm nước bọt, ngoảnh đầu ra hiệu cho mấy người Cận Tịch ra ngoài. Thế nhưng khi tôi ngẩng lên, khuôn mặt hiện rõ trước ánh nến, Huyền Lăng liền không kìm được lộ vẻ xót xa, bởi chiếc áo ngủ kia vốn màu trắng, lại càng làm tôn lên vẻ mặt nhợt nhạt thấp thoáng nét hoang mang của tôi, khiến ai nhìn cũng phải thầm xao động. Y ngồi xuống bên giường, thấp giọng hỏi: “Có phải hồi chiều tới chỗ mẫu hậu, nàng đã phải chịu ấm ức rồi không?”
Tôi lập tức phủ nhận: “Thái hậu trước giờ vẫn luôn đối xử với thần thiếp rất tốt.”
Y thở phào một hơi. “Mẫu hậu đối tốt với nàng thì tốt quá rồi”, sau đó lại ôm tôi vào lòng, dịu giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao sắc mặt nàng lại khó coi như thế?”
Tôi cuộn tròn thân thể rúc vào lòng y, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, người cứ ôm thần thiếp thế này đừng buông được không?”
Y khẽ áp má vào trán tôi, sau một thoáng trầm ngâm bèn gọi Hoán Bích vào, ra lệnh: “Ngươi là nha hoàn tùy giá của nương nương, mau kể lại xem đã xảy ra chuyện gì.”
Hoán Bích trù trừ liếc mắt nhìn tôi rồi vội vã cúi đầu. Huyền Lăng thấy vẻ mặt này của Hoán Bích thì lại càng ngờ vực, bèn nghiêm túc nói: “Ngươi cứ việc nói, không ai dám trách tội ngươi đâu.”
Hoán Bích quỳ sụp xuống đất, nghẹn ngào nói: “Hồi chiều tối nay tiểu thư và Huệ Quý tần trở về từ chỗ Thái hậu, thiếu chút nữa đã ngã từ trên kiệu xuống, do đó tiểu thư mới phải chịu một phen kinh sợ.”
Huyền Lăng cả kinh đứng bật dậy. “Đang yên đang lành tại sao lại ngã từ trên kiệu xuống?”
Hoán Bích cúi gằm mặt. “Là vì đám thái giám khiêng kiệu không cẩn thận, giẫm phải đá cuội nên bị trượt chân.”
“Trượt chân ở đâu?”
“Ở con đường nhỏ lát đá lục lăng gần Ngọc Chiếu cung.”
Huyền Lăng nhắm mắt suy nghĩ một chút, đột ngột mở bừng mắt ra. “Đá lục lăng là loại đá chống trượt tốt nhất, tại sao bên trong lại có lẫn đá cuội? Chuyện này không thể chỉ trách phạt đám nô tài khiêng kiệu kia là xong”, sau đó lại khẽ nói: “Hoàn Hoàn, nàng nghi ngờ có người muốn hại nàng, đúng vậy không?”
Tôi vội lắc đầu, sợ hãi nói: “Sao có thể chứ? Thần thiếp không dám nghĩ như vậy!” Tôi cúi gằm mặt, nói giọng nghẹn ngào: “Thần thiếp chỉ cảm thấy số phận mình hẩm hiu, tuy được Hoàng thượng thương yêu mà cho quay về hầu hạ cận kề, nhưng chỉ tùy tiện ra ngoài một chút mà cũng suýt xảy ra chuyện, e là sau này chẳng có phúc để giữ được đứa bé này.”
Huyền Lăng khẽ cất tiếng trách móc nhưng lời lẽ lại dịu dàng như làn gió mùa xuân: “Nói bậy, con của chúng ta là đứa bé có phúc nhất trên đời này, sao lại không giữ được chứ? Việc hôm nay không chỉ là do đám nô tài kia không hiểu chuyện, e là có người thấy trẫm sủng ái nàng thì không vừa mắt nên mới cố ý bày trò.” Y lớn tiếng gọi Lý Trường vào, mặt mày âm trầm nói: “Mang đám thái giám khiêng kiệu cho Hoàn Phi hôm nay ra ngoài đánh mỗi người ba mươi gậy, đánh xong thì thẩm vấn kĩ càng cho trẫm. Dám đụng đến ái phi của trẫm, trẫm quyết không dung tha!”
Lý Trường vội vàng khom người đáp “vâng”, chuẩn bị ra ngoài. Tôi vội hô lên: “Hoàng thượng…” Tôi đứng dậy kéo góc áo Huyền Lăng, đau xót nói: “Thần thiếp cầu xin Hoàng thượng đừng làm lớn chuyện này.”
Y ngoảnh đầu lại nhìn tôi, tỏ ra khá khó hiểu. “Tại sao? Lần này rõ ràng là có người cố ý bày trò hại nàng, nếu trẫm không trừng phạt, sau này lại xảy ra chuyện như vậy nữa thì phải làm sao?”
Tôi nghẹn ngào khẽ nói: “Cho dù thực sự có người muốn hại thần thiếp, xin Hoàng thượng hãy giống như thần thiếp, tin rằng đây chỉ là một hành động vô tâm. Thần thiếp không muốn vì bản thân mà làm cho hậu cung không yên, khiến Hoàng thượng phải phiền lòng. Dù sao thần thiếp cũng chưa xảy ra chuyện gì cả.”
Trong mắt y bừng lên những nét thương yêu. “Nhưng Hoàn Hoàn, trẫm thực sự thương nàng, sợ lại có chuyện như vậy xảy ra lần nữa.”
Tôi khẽ cất tiếng khẩn cầu: “Con người ai mà không có lỗi lầm. Nếu Hoàng thượng làm lớn chuyện này, cho điều tra ráo riết, chỉ e sẽ khiến người đó chó cùng rứt giậu, lại gây ra chuyện gì khác nữa cũng chưa biết chừng. Chi bằng hãy ém chuyện này đi, để cô ấy tự mình hối cải là được rồi. Huống chi hiện giờ cả Thái hậu và Hoàng hậu đều đang không được khỏe, nếu thần thiếp vừa về cung mà đã xảy ra nhiều chuyện như thế, cho dù các phi tần không oán than bất mãn, chỉ e Thái hậu cũng sẽ trách thần thiếp vờ vịt bày trò.”
Huyền Lăng nói: “Chuyện này có liên quan đến con của hai chúng ta, nếu có lỗi mà không phạt, lòng trẫm thực khó mà thoải mái được.”
Tôi kéo bàn tay y lại, dịu dàng nói: “Hoàng thượng hãy coi như tích phúc cho thần thiếp và đứa bé trong bụng đi. Dù gì cũng nên cho người đó có một cơ hội quay đầu, nếu còn có lần sau thì hãy phạt cả thể cũng không muộn. Ngoài ra, các thái giám khiêng kiệu kia cũng không cố ý, xảy ra chuyện bọn họ còn sợ hãi hơn bất cứ ai, Hoàng thượng cũng chớ nên phạt bọn họ, chỉ cần dặn bọn họ sau này cẩn thận hơn một chút là được rồi.”
Gian điện trở nên tịch mịch tột cùng, như thể bên trong chẳng có một ai, thỉnh thoảng lại có mấy tiếng ve kêu yếu ớt mênh mang từ phía đằng xa vẳng lại, nghe hết sức rõ ràng. Phía bên ngoài, gió đêm len qua lùm cây làm vang lên những tiếng xào xạc, nghe như tiếng mưa rơi, kết hợp với bầu không khí mát mẻ trong điện hiện giờ, khiến người ta có cảm giác thời gian đã quay trở lại dịp cuối xuân. Trên chiếc đế cắm nến mạ vàng, ngọn nến đỏ rung rinh tỏa ra những tia sáng dìu dịu, từng giọt sáp nến từ từ chảy xuống rồi đông lại biến thành hình dạng như những gốc san hô đỏ tươi vô cùng bắt mắt.
Huyền Lăng ôm tôi vào lòng, khẽ buông tiếng thở dài. “Hoàn Hoàn, nàng lúc nào cũng tốt bụng như thế!”
Tôi ngoan ngoãn tựa người vào lòng y. “Thần thiếp kỳ thực chẳng rộng lượng gì, chỉ là không muốn vì mình mà nảy sinh những chuyện thị phi làm ảnh hưởng tới Hoàng thượng. Việc triều chính đã đủ khiến Hoàng thượng phiền lòng rồi, về đến hậu cung nên được nghỉ ngơi thoải mái mới phải, bằng không lấy đâu ra sức lực để xử lý việc nước chứ?” Dừng một chút, tôi nói với giọng làm nũng: “Hoàng thượng hãy đồng ý với thỉnh cầu của thần thiếp vừa rồi nhé!”
Huyền Lăng đã bớt giận hơn nhiều, nói: “Vậy trẫm sẽ tạm thời tha cho bọn họ lần này.” Sau đó liền nghiêm mặt lại. “Nếu còn có lần sau, trẫm ắt sẽ nghiêm trị không tha.”
Bức rèm ngọc được vén lên, Hoán Bích lẳng lặng lui ra ngoài. Huyền Lăng khẽ xoa cằm tôi, cười nói: “Vừa rồi Hoàn Hoàn nói trẫm về đến hậu cung nên được nghỉ ngơi thoải mái, không biết sự nghỉ ngơi thoải mái đó là như thế nào đây?”
Tôi dắt tay y, dẫn y tới nằm xuống giường, lại xúc một thìa bột bạch đàn bỏ vào trong chiếc lò hương có hoa văn hình hoa lá màu xanh. Thìa bột bạch đàn trắng muốt như tuyết đó vừa được bỏ vào lò, một làn khói mỏng liền chậm rãi bay ra, lan tỏa khắp gian điện, vương vất giữa những nơi rèm gấm màn thưa, mang tới cho người ta cảm giác vô cùng thư thái. Lúc này gian đại điện rộng lớn giống như một đầm nước mùa thu tĩnh lặng, hoàn toàn chẳng có chút tiếng ồn nào.
Tôi tự tay bưng một bát canh ô mai tới mời y uống, dịu dàng nói: “Đã để nguội được khá lâu rồi, Hoàng thượng uống xong có thể xua đi cảm giác ngán ngấy sau khi dùng bữa tối.”
Đuôi mắt Huyền Lăng hơi xếch lên. “Chẳng qua chỉ là một bát canh ô mai thôi, như vậy thực là qua loa quá thì phải?”
Tôi khẽ cười, nói: “Thần thiếp đâu dám qua loa với Hoàng thượng chứ? Ô mai trong bát canh này đã được ngâm trong mật hoa quế, sau đó mới nấu lên cùng cam thảo, nhục quế và trần bì. Hai ngày nay Hoàng thượng không phải thỉnh thoảng vẫn bị ho đó sao? Uống bát canh này vào là tốt nhất đấy. Thần thiếp biết Hoàng thượng sẽ tới nên đã nấu canh từ sớm rồi múc sẵn ra ngoài cho nguội.”
Trong mắt Huyền Lăng ánh lên một tia ấm áp. “Vất vả cho nàng rồi, đã có thai mà còn chu đáo như vậy. Hôm nay Hồ Chiêu nghi hỏi trẫm tại sao lại thương nàng như thế, người ngoài thì đâu biết được điểm tốt của nàng chứ!”
Tôi cười, nói: “Uẩn Dung muội muội đã hỏi như vậy thật sao? Hôm nay thần thiếp đã gặp muội ấy và Hòa Mục Công chúa ở chỗ Thái hậu đấy!”
Huyền Lăng khẽ “ồ” một tiếng, hỏi: “Nàng ta không nói gì với nàng chứ? Uẩn Dung còn trẻ, nhiều lúc nói năng hơi thiếu suy nghĩ một chút.”
Tôi nói: “Hoàng thượng nói gì vậy, thần thiếp thấy Hồ Chiêu nghi thực sự là một nữ tử hết sức thông minh, xinh đẹp mà.”
Huyền Lăng đổi tư thế nằm cho thoải mái hơn, khẽ cười một tiếng. “Uẩn Dung tuy có hơi kiêu ngạo, nhưng tính tình kỳ thực không tệ.”
Tôi cầm một chiếc quạt lên, phe phẩy quạt cho y. “Hoàng thượng mệt rồi, chi bằng ngủ tạm một giấc ở đây rồi hãy tới chỗ của phi tần khác.” Tôi gượng cười một tiếng. “Thời gian này thần thiếp sợ là không thể hầu hạ Hoàng thượng được rồi.”
Huyền Lăng ngáp dài một cái, trong cặp mắt uể oải có một tia sáng rực rỡ lóe lên. “Trẫm chẳng đi đâu cả, cho dù nàng không tiện thị tẩm thì trẫm cũng sẽ ở lại đây ngủ cùng nàng.”
Tôi áy náy nói: “Thần thiếp đâu xứng để Hoàng thượng phải làm như vậy chứ!”
Y mỉm cười kéo tôi tới bên mình, lại tiện tay buông màn xuống, khẽ nói: “Chỉ cần trẫm sẵn lòng là được rồi.”
Đêm đã về khuya, ngoài cửa sổ những vì sao đầy trời chiếu vào phòng mấy tia sáng lẻ loi nhưng tất thảy đều bị hòa tan vào giữa ánh nến dìu dịu.
/144
|