Một lát sau, Vệ Lâm đã trở ra, mặt đầy vẻ sợ hãi. “Khởi bẩm Hoàng thượng, Tĩnh phi vì ăn phải đồ ăn có chứa chất kịch độc Hạc Đỉnh Hồng cho nên đã bị động thai, từ đó mới xuất hiện tình trạng vỡ ối và chảy máu. May mà Tĩnh phi trúng độc không sâu, sau khi được các vị thái y nhất tề cứu trị nên đã đỡ hơn, vẫn còn sức để sinh nở.”
“Hạc Đỉnh Hồng?” Huyền Lăng biến hẳn sắc mặt, gằn giọng hỏi. “Trong một cung yến thế này sao lại có Hạc Đỉnh Hồng?”
Lời vừa mới dứt, lập tức có một thái giám cầm kim bạc đi kiểm tra những thứ mà Vưu Tĩnh Nhàn vừa ăn. Kim bạc từ đầu chí cuối đều sáng bóng, đủ thấy tất thảy đều không có vấn đề gì. Vệ Lâm hỏi: “Tĩnh phi đã ăn gì vào lúc cuối cùng?”
Một cung nữ chỉ tay vào đĩa chân giò hun khói trên bàn, run rẩy nói: “Là món này.”
Tôi thầm chấn động, đưa mắt nhìn hết một lượt những thứ đồ ăn thức uống trên bàn của nàng ta, cuối cùng chỉ tay vào chiếc bát bạch ngọc rơi dưới đất. “Tĩnh phi từng uống một ít canh hoa toàn phúc của Hàm Nhi.”
Vệ Lâm không dám chậm trễ, đích thâm cầm kim bạc đi tới chỗ bát canh còn sót lại một nửa để kiểm tra, mũi kim bạc bóng loáng vừa mới đưa vào đã lập tức biến thành màu đen thui đáng sợ. Tôi nhìn thấy thế, trái tim không kìm được trở nên tê dại, lại chỉ tay vào bát canh hoa toàn phúc mà mình vừa rồi còn chưa kịp uống trên bàn, gằn giọng nói: “Hãy kiểm tra thử bát này nữa đi.”
Vệ Lâm hiểu ý tôi, lập tức đổi một cây kim bạc khác đi tới nhúng vào trong bát, cây kim bạc sau nháy mắt cũng đã biến thành màu đen. Tôi biến hẳn sắc mặt, run rẩy nhìn qua phía Huyền Lăng. “Hoàng thượng, có người muốn giết thần thiếp và Hàm Nhi, vì thế đã làm liên lụy tới Tĩnh phi.”
Tôi vội vàng ôm Hàm Nhi lúc này còn chưa hết kinh hồn vào lòng, Huyền Lăng thì dùng sức ôm chặt lấy tôi và Hàm Nhi, trầm giọng nói: “Trẫm ở đây.”
Lúc này, những tiếng kêu đau xé gan xé ruột của Vưu Tĩnh Nhàn vang lên không ngớt, tiếng này nối tiếp tiếng kia, dường như muốn xé nát bầu trời đêm đen kịt. Huyền Thanh mặt mày tái nhợt như tờ giấy, đột ngột đứng bật dậy, ánh mắt sáng quắc. “Là ai? Là ai hạ độc hãm hại nàng ấy?”
Ngọc Ẩn vội vàng nắm chặt lấy bàn tay Huyền Thanh, dịu dàng cất lời an ủi: “Vương gia, thái y bây giờ còn đang cứu chữa cho Tĩnh phi và đứa bé, vương gia đừng nên lo lắng quá.” Kế đó, muội ấy lạnh lùng đưa mắt nhìn khắp mọi người một lượt. “Kẻ nào hạ độc hại người, Hoàng thượng ắt sẽ không tha. Có Hoàng thượng ở đây cơ mà.”
Giọng của Huyền Lăng vang lên lạnh tựa băng sương: “Lập tức điều tra cho trẫm, những thứ bẩn thỉu đó cớ gì lại xuất hiện trong canh của Thục phi và Hàm Nhi?”
Thận hình ty vốn có sở trường điều tra những việc thế này, do có nghiêm lệnh từ Huyền Lăng nên mọi việc lại càng được tiến hành với tốc độ như sấm rền gió cuốn. Trong điện vô cùng tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng tẻ nhạt, bất ngờ có mấy tiếng lộp bộp vang lên, tôi không ngờ lại có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi bên ngoài điện, đúng thế, tuyết đã rơi rồi.
Mọi người lúc này đều ngơ ngẩn, người đứng người ngồi, ngay đến thở mạnh cũng không dám. Chừng hai tuần trà sau, Lý Trường cầm phất trần quay trở lại bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đồ điểm tâm sau bữa ăn đều do ngự thiện phòng làm rồi được cung nhân đưa tới. Cung nhân đưa canh cho Thục phi và tam điện hạ nói là trên đường tới đây chỉ gặp Vinh Tần tiểu chủ ra ngoài thay y phục, Vinh Tần tiểu chủ còn mở nắp hai bát canh ra hỏi đó là thứ gì, ngoài ra không còn người nào khác nữa.”
Sắc mặt Huyền Lăng bất giác trở nên tím tái, hệt như màu sắc của những ngọn cỏ héo úa ngày thu. “Vinh Tần!” Y thấp giọng quát. “Nàng qua đây!”
Nơi ánh mắt mọi người cùng đổ dồn tới, Vinh Tần cầm một chén rượu nhẹ nhàng đứng dậy, lẳng lặng cất bước đi lên phía trước. Những chiếc móng tay dài hơn ba tấc của nàng ta đều sơn màu đỏ tươi, kết hợp với màu hổ phách của chén rượu làm toát ra một vẻ đẹp rợn người. Nàng ta cười tủm tỉm, đi tới trước mặt Huyền Lăng, móng tay vô tình quệt nhẹ qua rượu trong chén. “Hoàng thượng chớ nên tức giận, thần thiếp xin kính Hoàng thượng một chén này trước rồi giải thích sau có được chăng?”
Huyền Lăng lạnh lùng nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng ta, chỉ lặng im không nói năng gì. Vinh Tần cầm chén rượu một hồi lâu, sắc mặt dần trở nên cứng đờ, trong mắt thoáng qua một tia bất lực và tuyệt vọng, cuối cùng đành thu tay về. Nàng ta đặt ngón tay lên trên chén rượu, bàn tay hơi run rẩy, cuối cùng đưa chén rượu tới bên miệng định uống.
“Nàng ta muốn tự vẫn!” Trong khoảnh khắc ấy, Diễm Tần đột ngột hô lớn. Huyền Thanh nhanh tay nhanh mắt, lập tức đưa tay vỗ một cái vào chén rượu đã tới bên miệng Vinh Tần. “Choang” một tiếng, chén rượu vỡ tan dưới đất. Huyền Thanh lật tay chụp lấy tay Vinh Tần, Diễm Tần bước lên trước mấy bước, dùng sức vạch bàn tay đang nắm chặt của nàng ta ra, bên dưới móng tay của nàng ta thình lình vẫn còn sót lại một ít bột màu nâu chưa bị bỏ vào chén rượu.
Huyền Lăng bừng bừng nổi giận, vung tay tát mạnh một cái vào mặt Vinh Tần. “Tại sao ngươi muốn hại Thục phi?”
“Tại sao?” Nàng ta không thể giãy giụa, bèn cười lạnh, nói. “Hoàng thượng không phải vẫn luôn biết rõ ư?”
Thần sắc Huyền Lăng lạnh lùng vô hạn, duy có đôi mắt là như bập bùng hai ngọn lửa âm u. “Trẫm dung thứ cho nàng tới tận bây giờ, còn rất mực sủng hạnh, vậy mà nàng vẫn không thể buông bỏ quá khứ được ư?”
Tôi tức giận vô cùng, lập tức gọi Tiểu Doãn Tử lại, cất giọng lạnh lùng tựa băng sương: “Ả sợ tội tự vẫn thì cứ mặc kệ ả, ngươi mau đi quật mộ của Mộ Dung Thế Lan lên cho bản cung, nhân tiện đi quất xác đốt xương những người khác của nhà họ Mộ Dung luôn.”
“Chân Hoàn, ngươi dám?” Trên trán nổi rõ gân xanh, Vinh Tần không sao kìm nén được cơn tức giận, quay qua phía tôi gầm giọng quát lớn.
“Bản cung có gì mà không dám?” Hơi dừng một chút, tôi lại nói tiếp: “Bản cung nên gọi ngươi là Xích Thược hay Mộ Dung Thế Thược đây?”
Nàng ta ngước mắt, sững sờ, nói: “Chẳng lẽ ngươi sớm đã biết rồi?”
“Nhà họ Mộ Dung có bốn người con gái, Mộ Dung Thế Lan vào cung, một tỷ tỷ một muội muội của ả thì đã xuất giá gả cho con em nhà quyền quý, duy có tứ tiểu thư là còn ít tuổi chưa xuất giá. Trong bốn tỷ muội thì Mộ Dung Thế Lan và ấu muội Thế Thược cùng chung một mẹ, rất thương yêu nhau, vì trong tên của tiểu muội có chữ “thược” cho nên ả mới thích hoa thược dược. Khi nhà họ Mộ Dung suy bại thì vị tứ tiểu thư ấy còn ít tuổi, không cần theo các nữ quyến đã trưởng thành trong nhà đi làm quan kỹ, theo lệ được đưa vào vĩnh hạng làm nô tỳ cả đời. Tính ra, nếu vị tứ tiểu thư ấy còn sống thì tuổi tác cũng tương đương với Vinh Tần bây giờ, chẳng biết ngày xưa khi hầu hạ trong cung ngươi có từng gặp nàng ta không? Vốn là một thiên kim lá ngọc cành vàng, thế mà chỉ sau một ngày đã trở thành nô tỳ cho người ta sai bảo, vị tứ tiểu thư ấy thật đáng thương!”
“Ngươi không cần phải giả vờ như thế!” Nàng ta nhìn tôi, cất giọng khinh thường.
“Bản cung vốn không muốn đuổi tận giết tuyệt, do đó bấy lâu nay chẳng hề trút giận lên ngươi, nhưng ngươi đã vì bọn họ mà muốn lấy mạng của bản cung và Hàm Nhi, vậy thì bản cung sẽ đào mồ quật mả bọn họ lên, không cần nhẫn nhịn nữa!” Rồi tôi ngoảnh đầu qua nhìn Hoàng thượng. “Hoàng thượng dung thứ cho Vinh Xích Thược tới bây giờ là để đẩy thần thiếp và Hàm Nhi vào chỗ chết ư? Câu lòng lang dạ sói được dùng để nói về những người như thế này đấy.”
“Nàng ta là người nhà họ Mộ Dung sao?” Trinh Phi lộ vẻ chấn động tột cùng, sắc mặt sau nháy mắt đã trở nên tái nhợt. “Hôm nay Xích Thược vì nhà họ Mộ Dung mà trút giận lên Thục phi, sau này lỡ trút giận lên người Hoàng thượng thì biết phải làm thế nào? Hoàng thượng, người này quyết không thể giữ lại được!” Nhìn người mà nghĩ đến thân, Trinh Phi không kìm được ôm chặt Dư Bái vào lòng, lạnh lùng đưa mắt nhìn Xích Thược.
Xích Thược quỳ xuống bái lạy. “Cho dù không biết tâm ý của nhị tỷ với Hoàng thượng thì thần thiếp cũng quyết không bao giờ hại Hoàng thượng. Xin tạ ơn Hoàng thượng đã thương yêu nhiều năm nay, nhưng nhị tỷ bị Chân Hoàn hại chết, nhà họ Mộ Dung thì bị nhà họ Chân làm cho suy bại, thần thiếp không thể không báo mối thù này!”
Tôi cười lạnh, nói: “Ngu xuẩn, ngươi thật sự cho rằng Mộ Dung Thế Lan chết trong tay ta ư?”
Huyền Lăng ngoảnh mặt qua một bên, thần sắc âm tình bất định, trong đầu như lóe hiện lại vô số chuyện đẹp đẽ năm xưa. Một lát sau y khôi phục lại vẻ lạnh lùng, ôm tôi và Hàm Nhi thật chặt, hờ hững nói: “Ban cái chết cho Vinh Tần.”
Nàng ta khẽ cười một tiếng, trên mặt đầy vẻ thê lương. “Thần thiếp đã sớm biết là sẽ có ngày này, có điều thực không ngờ Hoàng thượng lại chính miệng ban cái chết cho thần thiếp như thế.”
“Xích Thược, năm xưa cũng chính là trẫm đã đích thân hạ chỉ ban cái chết cho Thế Lan.” Huyền Lăng chậm rãi hít sâu một hơi, cất giọng ôn tồn. “Trẫm vẫn luôn nghĩ, nếu nàng có thể thay thế Thế Lan mà ở bên trẫm thì thật tốt biết bao.”
Xích Thược giận dữ nhìn tôi, sắc mặt đầy vẻ thê lương và dữ dằn, hệt như một u hồn đang chới với giữa cơn gió dữ dội. “Thần thiếp biết chứ, chính Chân Hoàn đã xúi giục Hoàng thượng giết nhị tỷ.”
“Đúng là ngoan cố! Cho dù ngươi đã nảy sinh tình cảm với Hoàng thượng thì cũng không cần phải trút giận lên Thục phi như thế!” Đoan Quý phi khẽ hất hàm một cái, Lý Trường hiểu ý, bèn sai thị vệ kéo Xích Thược ra ngoài.
Dường như có mấy tiếng “cạch cạch” vang lên, tôi cúi xuống nhìn, thấy từ trong lòng bàn tay Vinh Tần rơi ra mấy chiếc móng tay dài sơn màu đỏ tươi. Nàng ta dốc hết sức lực toàn thân, tựa như một con thú dữ bị nhốt trong lồng đang hướng về phía tôi mà nhe nanh múa vuốt. “Chân Hoàn, ngươi nhất định sẽ bị báo ứng.”
Nỗi căm hận không gì xua tan được, đó là thứ duy nhất mà Vinh Tần để lại trên thế gian.
Báo ứng ư? Tôi căn bản chẳng buồn để tâm tới. Tôi chỉ ôm chặt tấm thân bé bỏng của Hàm Nhi vào lòng, nó là máu thịt của tôi, cũng là của y, dù có phải liều tính mạng này tôi cũng quyết không để cho thằng bé phải chịu một chút tổn thương nào.
Trái tim tôi lúc này như bị ngâm trong nước băng, lạnh giá tột cùng. Ngoảnh đầu qua, tôi bắt gặp ánh mắt đầy vẻ quan tâm và thương xót của y, nỗi niềm cảm khái bất giác trào dâng tự đáy lòng. Tôi phải bảo vệ con của chúng tôi, còn y vốn không biết rõ nội tình từ nay cũng phải bảo vệ con của y với Vưu Tĩnh Nhàn. Tôi bất giác thầm cảm thấy may mắn, trong phen kinh tâm động phách hôm nay, y từ đầu chí cuối vẫn luôn ở bên tôi, không để tôi phải cô quạnh.
Từ trong lò hương, từng làn khói mỏng mang mùi bách hợp bay ra vương vất, vừa gặp gió từ ngoài điện thổi vào là nhanh chóng tan đi. Tính mạng của con người kỳ thực cũng giống như những làn khói kia, nói tan là tan ngay được.
Trong lúc đầu óc còn đang ngơ ngẩn, tôi chợt nghe thấy một tiếng trẻ con khóc rất khẽ vang lên, như thể có một ánh dương rực rỡ bất chợt soi sáng trái tim tôi. Bàn tay đang giữ vai tôi bất giác hơi run rẩy, Huyền Lăng ngoảnh đầu lại, hỏi: “Có phải là sinh rồi không?”
Bà đỡ bế một đứa bé nhỏ xíu ra ngoài, mừng rỡ nói: “Chúc mừng vương gia, là một vị tiểu vương tử đấy.”
Tôi ngẩng đầu nhìn nụ cười mừng rỡ khi lần đầu được làm cha của y, lòng thầm cảm thấy chua chát vô cùng, hệt như ăn một quả quýt còn chưa chín vậy, ngay đến đầu lưỡi cũng trở nên tê dại. Sau cơn tê dại, tôi bất giác cũng cảm nhận được một tia vui vẻ hiếm hoi, bèn gượng nở nụ cười, bình tĩnh nói: “Chúc mừng vương gia!”
Y nhìn tôi chăm chú, trong nụ cười mừng rỡ chừng như thấp thoáng một tia chua chát và sầu khổ. “Đa tạ Thục phi!” Y bế đứa bé trong lòng vô cùng cẩn thận, nhưng cũng có chút lúng túng.
Tôi bất giác thầm buồn bã, Hàm Nhi và Linh Tê hồi còn quấn tã lại chưa từng được y bế thế này.
Huyền Thanh ngoảnh đầu qua, hỏi: “Tĩnh phi vẫn ổn chứ?”
Bà đỡ tươi cười rạng rỡ, đáp: “Vẫn ổn, chỉ bị mỏi mệt quá độ mà thôi.” Sau đó lại cười hì hì, nói: “Vương gia sau này phải đối tốt với vương phi đấy, vương phi lần này sinh nở thực là vất vả vô cùng.”
Huyền Thanh khẽ gật đầu. “Ta biết rồi.” Hơi dừng một lát, y lại nói thêm: “Tĩnh phi không phải là chính phi.”
Bà đỡ cười trừ, nói: “Giống nhau cả thôi mà, là mẹ ruột của tiểu vương tử.”
Đứa bé vừa mới tới nhân gian, chỉ biết khóc mãi không ngừng, tiếng khóc rất nhỏ hệt như một mũi kim sắc bén kề vào trái tim người ta, khiến mỗi người đều thấy xót xa và hoảng loạn. Ngọc Ẩn đưa tay tới đỡ khuỷu tay Huyền Thanh, đồng thời chăm chú nhìn tướng mạo đứa bé, không kìm được để lộ một tia ngưỡng mộ cùng mấy nét thê lương. Vừa khéo lúc này có cung nhân đưa canh sâm tới hậu điện, Ngọc Ẩn vốn không có việc gì làm bèn đưa tay đón lấy, nói: “Tĩnh phi bây giờ e là đã ngủ, những người không liên quan chớ nên đi vào thì hơn, cứ để ta là được rồi.”
Tà váy dài màu tím lê đi trên mặt đất, giống hệt như một bông hoa đồ my vừa nở, diễm lệ vô cùng. Sau khi đi vào nội điện, chừng một tuần trà sau, Ngọc Ẩn bưng chiếc bát rỗng trở ra, đưa nó cho cung nhân vừa nãy. “Tĩnh phi uống xong rồi.” Sau đó lại cười nói với Huyền Thanh: “Canh sâm có công hiệu an thần tốt lắm, Tĩnh phi chắc sẽ khỏe lại nhanh thôi.”
Huyền Thanh khẽ gật đầu, sau đó lại tiếp tục cưng nựng đứa bé, vẻ mặt chăm chú vô cùng. Ngọc Ẩn bất giác ngây ra, chiếc bát đưa được nửa chừng thì tuột tay rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh vụn. Huyền Lăng dường như không vừa ý lắm, liền khẽ “ừm” một tiếng vẻ không vui. Cung nhân đón bát sợ đến nỗi hồn bay phách tán, lập tức quỳ xuống van nài: “Ẩn phi tha mạng, Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ không cố ý đâu.”
Trong điện khó khăn lắm mới có việc mừng, Lý Trường vốn là người nhanh nhạy, lập tức tươi cười, nói: “Toái toái bình an, tuế tuế bình an[2]! Sau này tiểu vương tử nhất định sẽ phúc trạch sâu dày, năm nào cũng bình an như ý.”
[2] Toái là vỡ, tuế là năm, trong tiếng Hán, hai từ này đồng âm - ND.
Huyền Thanh vốn ôn hòa nho nhã, tất nhiên không quá để bụng, chỉ mỉm cười tiếp nhận lời chúc phúc của Lý Trường. Lý Trường thấy Huyền Thanh không trách móc, vội nháy mắt ra hiệu một cái, cung nhân kia lập tức quét dọn các mảnh vỡ rồi rời đi. Ngọc Ẩn khẽ thở phào một hơi, sắc mặt dần hồng hào trở lại, đi tới bên cạnh Huyền Thanh đón lấy đứa bé một cách thuần thục, cười tủm tỉm, nói: “Vương gia bế không đúng nên thằng bé mới khóc đấy, phải nâng đầu nó cao lên một chút mới được.”
Bà đỡ tươi cười nịnh nọt: “Ẩn phi còn chưa sinh quý tử nhưng đã ra dáng làm mẹ quá rồi.”
Huyền Thanh cũng khen: “Nàng từng giúp Thục phi chăm sóc lũ nhỏ, sau này Tĩnh Nhàn còn cần nhờ nàng giúp đỡ nhiều mới được.”
Ngọc Ẩn hơi sững ra, rất nhanh sau đó đã cười, nói: “Việc này là đương nhiên, vương gia khách sáo quá rồi.”
Đang khi mọi người vây quanh đứa bé, trong nội điện chợt có một tiếng kêu kinh hãi vang lên, nhưng rất nhanh đã chẳng còn động tĩnh gì nữa, tôi vội ngoảnh đầu lại xem có chuyện gì, thấy bức rèm được vén lên, Vệ Lâm thần sắc hoang mang rảo bước ra ngoài, liền vội hỏi: “Đang yên đang lành sao lại có chuyện gì nữa thế?”
Vệ Lâm quỳ sụp xuống đất, ủ rũ nói: “Tĩnh phi vừa sinh xong thì chất độc trong người tái phát, đã qua đời rồi.”
Giữa bầu trời đêm, những bông tuyết trắng lất phất tung bay, để mặc cho gió lạnh thổi bay đi tứ tán, thỉnh thoảng lại có một bông tuyết bay vào qua cửa sổ, sau nháy mắt liền bị hơi ấm trong điện làm tan ra thành nước. Trên đời này, sự sống và cái chết nhiều khi chỉ cách nhau một lằn ranh, khó ai lường trước được. Những bông tuyết tan chảy kia hình như đã ngấm vào mắt Huyền Thanh, dần dần biến thành hai hàng lệ lạnh giá. Ngọc Ẩn đang ôm đứa bé trong lòng cũng không kìm được mà thút thít nghẹn ngào.
“Hạc Đỉnh Hồng?” Huyền Lăng biến hẳn sắc mặt, gằn giọng hỏi. “Trong một cung yến thế này sao lại có Hạc Đỉnh Hồng?”
Lời vừa mới dứt, lập tức có một thái giám cầm kim bạc đi kiểm tra những thứ mà Vưu Tĩnh Nhàn vừa ăn. Kim bạc từ đầu chí cuối đều sáng bóng, đủ thấy tất thảy đều không có vấn đề gì. Vệ Lâm hỏi: “Tĩnh phi đã ăn gì vào lúc cuối cùng?”
Một cung nữ chỉ tay vào đĩa chân giò hun khói trên bàn, run rẩy nói: “Là món này.”
Tôi thầm chấn động, đưa mắt nhìn hết một lượt những thứ đồ ăn thức uống trên bàn của nàng ta, cuối cùng chỉ tay vào chiếc bát bạch ngọc rơi dưới đất. “Tĩnh phi từng uống một ít canh hoa toàn phúc của Hàm Nhi.”
Vệ Lâm không dám chậm trễ, đích thâm cầm kim bạc đi tới chỗ bát canh còn sót lại một nửa để kiểm tra, mũi kim bạc bóng loáng vừa mới đưa vào đã lập tức biến thành màu đen thui đáng sợ. Tôi nhìn thấy thế, trái tim không kìm được trở nên tê dại, lại chỉ tay vào bát canh hoa toàn phúc mà mình vừa rồi còn chưa kịp uống trên bàn, gằn giọng nói: “Hãy kiểm tra thử bát này nữa đi.”
Vệ Lâm hiểu ý tôi, lập tức đổi một cây kim bạc khác đi tới nhúng vào trong bát, cây kim bạc sau nháy mắt cũng đã biến thành màu đen. Tôi biến hẳn sắc mặt, run rẩy nhìn qua phía Huyền Lăng. “Hoàng thượng, có người muốn giết thần thiếp và Hàm Nhi, vì thế đã làm liên lụy tới Tĩnh phi.”
Tôi vội vàng ôm Hàm Nhi lúc này còn chưa hết kinh hồn vào lòng, Huyền Lăng thì dùng sức ôm chặt lấy tôi và Hàm Nhi, trầm giọng nói: “Trẫm ở đây.”
Lúc này, những tiếng kêu đau xé gan xé ruột của Vưu Tĩnh Nhàn vang lên không ngớt, tiếng này nối tiếp tiếng kia, dường như muốn xé nát bầu trời đêm đen kịt. Huyền Thanh mặt mày tái nhợt như tờ giấy, đột ngột đứng bật dậy, ánh mắt sáng quắc. “Là ai? Là ai hạ độc hãm hại nàng ấy?”
Ngọc Ẩn vội vàng nắm chặt lấy bàn tay Huyền Thanh, dịu dàng cất lời an ủi: “Vương gia, thái y bây giờ còn đang cứu chữa cho Tĩnh phi và đứa bé, vương gia đừng nên lo lắng quá.” Kế đó, muội ấy lạnh lùng đưa mắt nhìn khắp mọi người một lượt. “Kẻ nào hạ độc hại người, Hoàng thượng ắt sẽ không tha. Có Hoàng thượng ở đây cơ mà.”
Giọng của Huyền Lăng vang lên lạnh tựa băng sương: “Lập tức điều tra cho trẫm, những thứ bẩn thỉu đó cớ gì lại xuất hiện trong canh của Thục phi và Hàm Nhi?”
Thận hình ty vốn có sở trường điều tra những việc thế này, do có nghiêm lệnh từ Huyền Lăng nên mọi việc lại càng được tiến hành với tốc độ như sấm rền gió cuốn. Trong điện vô cùng tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng tẻ nhạt, bất ngờ có mấy tiếng lộp bộp vang lên, tôi không ngờ lại có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi bên ngoài điện, đúng thế, tuyết đã rơi rồi.
Mọi người lúc này đều ngơ ngẩn, người đứng người ngồi, ngay đến thở mạnh cũng không dám. Chừng hai tuần trà sau, Lý Trường cầm phất trần quay trở lại bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đồ điểm tâm sau bữa ăn đều do ngự thiện phòng làm rồi được cung nhân đưa tới. Cung nhân đưa canh cho Thục phi và tam điện hạ nói là trên đường tới đây chỉ gặp Vinh Tần tiểu chủ ra ngoài thay y phục, Vinh Tần tiểu chủ còn mở nắp hai bát canh ra hỏi đó là thứ gì, ngoài ra không còn người nào khác nữa.”
Sắc mặt Huyền Lăng bất giác trở nên tím tái, hệt như màu sắc của những ngọn cỏ héo úa ngày thu. “Vinh Tần!” Y thấp giọng quát. “Nàng qua đây!”
Nơi ánh mắt mọi người cùng đổ dồn tới, Vinh Tần cầm một chén rượu nhẹ nhàng đứng dậy, lẳng lặng cất bước đi lên phía trước. Những chiếc móng tay dài hơn ba tấc của nàng ta đều sơn màu đỏ tươi, kết hợp với màu hổ phách của chén rượu làm toát ra một vẻ đẹp rợn người. Nàng ta cười tủm tỉm, đi tới trước mặt Huyền Lăng, móng tay vô tình quệt nhẹ qua rượu trong chén. “Hoàng thượng chớ nên tức giận, thần thiếp xin kính Hoàng thượng một chén này trước rồi giải thích sau có được chăng?”
Huyền Lăng lạnh lùng nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng ta, chỉ lặng im không nói năng gì. Vinh Tần cầm chén rượu một hồi lâu, sắc mặt dần trở nên cứng đờ, trong mắt thoáng qua một tia bất lực và tuyệt vọng, cuối cùng đành thu tay về. Nàng ta đặt ngón tay lên trên chén rượu, bàn tay hơi run rẩy, cuối cùng đưa chén rượu tới bên miệng định uống.
“Nàng ta muốn tự vẫn!” Trong khoảnh khắc ấy, Diễm Tần đột ngột hô lớn. Huyền Thanh nhanh tay nhanh mắt, lập tức đưa tay vỗ một cái vào chén rượu đã tới bên miệng Vinh Tần. “Choang” một tiếng, chén rượu vỡ tan dưới đất. Huyền Thanh lật tay chụp lấy tay Vinh Tần, Diễm Tần bước lên trước mấy bước, dùng sức vạch bàn tay đang nắm chặt của nàng ta ra, bên dưới móng tay của nàng ta thình lình vẫn còn sót lại một ít bột màu nâu chưa bị bỏ vào chén rượu.
Huyền Lăng bừng bừng nổi giận, vung tay tát mạnh một cái vào mặt Vinh Tần. “Tại sao ngươi muốn hại Thục phi?”
“Tại sao?” Nàng ta không thể giãy giụa, bèn cười lạnh, nói. “Hoàng thượng không phải vẫn luôn biết rõ ư?”
Thần sắc Huyền Lăng lạnh lùng vô hạn, duy có đôi mắt là như bập bùng hai ngọn lửa âm u. “Trẫm dung thứ cho nàng tới tận bây giờ, còn rất mực sủng hạnh, vậy mà nàng vẫn không thể buông bỏ quá khứ được ư?”
Tôi tức giận vô cùng, lập tức gọi Tiểu Doãn Tử lại, cất giọng lạnh lùng tựa băng sương: “Ả sợ tội tự vẫn thì cứ mặc kệ ả, ngươi mau đi quật mộ của Mộ Dung Thế Lan lên cho bản cung, nhân tiện đi quất xác đốt xương những người khác của nhà họ Mộ Dung luôn.”
“Chân Hoàn, ngươi dám?” Trên trán nổi rõ gân xanh, Vinh Tần không sao kìm nén được cơn tức giận, quay qua phía tôi gầm giọng quát lớn.
“Bản cung có gì mà không dám?” Hơi dừng một chút, tôi lại nói tiếp: “Bản cung nên gọi ngươi là Xích Thược hay Mộ Dung Thế Thược đây?”
Nàng ta ngước mắt, sững sờ, nói: “Chẳng lẽ ngươi sớm đã biết rồi?”
“Nhà họ Mộ Dung có bốn người con gái, Mộ Dung Thế Lan vào cung, một tỷ tỷ một muội muội của ả thì đã xuất giá gả cho con em nhà quyền quý, duy có tứ tiểu thư là còn ít tuổi chưa xuất giá. Trong bốn tỷ muội thì Mộ Dung Thế Lan và ấu muội Thế Thược cùng chung một mẹ, rất thương yêu nhau, vì trong tên của tiểu muội có chữ “thược” cho nên ả mới thích hoa thược dược. Khi nhà họ Mộ Dung suy bại thì vị tứ tiểu thư ấy còn ít tuổi, không cần theo các nữ quyến đã trưởng thành trong nhà đi làm quan kỹ, theo lệ được đưa vào vĩnh hạng làm nô tỳ cả đời. Tính ra, nếu vị tứ tiểu thư ấy còn sống thì tuổi tác cũng tương đương với Vinh Tần bây giờ, chẳng biết ngày xưa khi hầu hạ trong cung ngươi có từng gặp nàng ta không? Vốn là một thiên kim lá ngọc cành vàng, thế mà chỉ sau một ngày đã trở thành nô tỳ cho người ta sai bảo, vị tứ tiểu thư ấy thật đáng thương!”
“Ngươi không cần phải giả vờ như thế!” Nàng ta nhìn tôi, cất giọng khinh thường.
“Bản cung vốn không muốn đuổi tận giết tuyệt, do đó bấy lâu nay chẳng hề trút giận lên ngươi, nhưng ngươi đã vì bọn họ mà muốn lấy mạng của bản cung và Hàm Nhi, vậy thì bản cung sẽ đào mồ quật mả bọn họ lên, không cần nhẫn nhịn nữa!” Rồi tôi ngoảnh đầu qua nhìn Hoàng thượng. “Hoàng thượng dung thứ cho Vinh Xích Thược tới bây giờ là để đẩy thần thiếp và Hàm Nhi vào chỗ chết ư? Câu lòng lang dạ sói được dùng để nói về những người như thế này đấy.”
“Nàng ta là người nhà họ Mộ Dung sao?” Trinh Phi lộ vẻ chấn động tột cùng, sắc mặt sau nháy mắt đã trở nên tái nhợt. “Hôm nay Xích Thược vì nhà họ Mộ Dung mà trút giận lên Thục phi, sau này lỡ trút giận lên người Hoàng thượng thì biết phải làm thế nào? Hoàng thượng, người này quyết không thể giữ lại được!” Nhìn người mà nghĩ đến thân, Trinh Phi không kìm được ôm chặt Dư Bái vào lòng, lạnh lùng đưa mắt nhìn Xích Thược.
Xích Thược quỳ xuống bái lạy. “Cho dù không biết tâm ý của nhị tỷ với Hoàng thượng thì thần thiếp cũng quyết không bao giờ hại Hoàng thượng. Xin tạ ơn Hoàng thượng đã thương yêu nhiều năm nay, nhưng nhị tỷ bị Chân Hoàn hại chết, nhà họ Mộ Dung thì bị nhà họ Chân làm cho suy bại, thần thiếp không thể không báo mối thù này!”
Tôi cười lạnh, nói: “Ngu xuẩn, ngươi thật sự cho rằng Mộ Dung Thế Lan chết trong tay ta ư?”
Huyền Lăng ngoảnh mặt qua một bên, thần sắc âm tình bất định, trong đầu như lóe hiện lại vô số chuyện đẹp đẽ năm xưa. Một lát sau y khôi phục lại vẻ lạnh lùng, ôm tôi và Hàm Nhi thật chặt, hờ hững nói: “Ban cái chết cho Vinh Tần.”
Nàng ta khẽ cười một tiếng, trên mặt đầy vẻ thê lương. “Thần thiếp đã sớm biết là sẽ có ngày này, có điều thực không ngờ Hoàng thượng lại chính miệng ban cái chết cho thần thiếp như thế.”
“Xích Thược, năm xưa cũng chính là trẫm đã đích thân hạ chỉ ban cái chết cho Thế Lan.” Huyền Lăng chậm rãi hít sâu một hơi, cất giọng ôn tồn. “Trẫm vẫn luôn nghĩ, nếu nàng có thể thay thế Thế Lan mà ở bên trẫm thì thật tốt biết bao.”
Xích Thược giận dữ nhìn tôi, sắc mặt đầy vẻ thê lương và dữ dằn, hệt như một u hồn đang chới với giữa cơn gió dữ dội. “Thần thiếp biết chứ, chính Chân Hoàn đã xúi giục Hoàng thượng giết nhị tỷ.”
“Đúng là ngoan cố! Cho dù ngươi đã nảy sinh tình cảm với Hoàng thượng thì cũng không cần phải trút giận lên Thục phi như thế!” Đoan Quý phi khẽ hất hàm một cái, Lý Trường hiểu ý, bèn sai thị vệ kéo Xích Thược ra ngoài.
Dường như có mấy tiếng “cạch cạch” vang lên, tôi cúi xuống nhìn, thấy từ trong lòng bàn tay Vinh Tần rơi ra mấy chiếc móng tay dài sơn màu đỏ tươi. Nàng ta dốc hết sức lực toàn thân, tựa như một con thú dữ bị nhốt trong lồng đang hướng về phía tôi mà nhe nanh múa vuốt. “Chân Hoàn, ngươi nhất định sẽ bị báo ứng.”
Nỗi căm hận không gì xua tan được, đó là thứ duy nhất mà Vinh Tần để lại trên thế gian.
Báo ứng ư? Tôi căn bản chẳng buồn để tâm tới. Tôi chỉ ôm chặt tấm thân bé bỏng của Hàm Nhi vào lòng, nó là máu thịt của tôi, cũng là của y, dù có phải liều tính mạng này tôi cũng quyết không để cho thằng bé phải chịu một chút tổn thương nào.
Trái tim tôi lúc này như bị ngâm trong nước băng, lạnh giá tột cùng. Ngoảnh đầu qua, tôi bắt gặp ánh mắt đầy vẻ quan tâm và thương xót của y, nỗi niềm cảm khái bất giác trào dâng tự đáy lòng. Tôi phải bảo vệ con của chúng tôi, còn y vốn không biết rõ nội tình từ nay cũng phải bảo vệ con của y với Vưu Tĩnh Nhàn. Tôi bất giác thầm cảm thấy may mắn, trong phen kinh tâm động phách hôm nay, y từ đầu chí cuối vẫn luôn ở bên tôi, không để tôi phải cô quạnh.
Từ trong lò hương, từng làn khói mỏng mang mùi bách hợp bay ra vương vất, vừa gặp gió từ ngoài điện thổi vào là nhanh chóng tan đi. Tính mạng của con người kỳ thực cũng giống như những làn khói kia, nói tan là tan ngay được.
Trong lúc đầu óc còn đang ngơ ngẩn, tôi chợt nghe thấy một tiếng trẻ con khóc rất khẽ vang lên, như thể có một ánh dương rực rỡ bất chợt soi sáng trái tim tôi. Bàn tay đang giữ vai tôi bất giác hơi run rẩy, Huyền Lăng ngoảnh đầu lại, hỏi: “Có phải là sinh rồi không?”
Bà đỡ bế một đứa bé nhỏ xíu ra ngoài, mừng rỡ nói: “Chúc mừng vương gia, là một vị tiểu vương tử đấy.”
Tôi ngẩng đầu nhìn nụ cười mừng rỡ khi lần đầu được làm cha của y, lòng thầm cảm thấy chua chát vô cùng, hệt như ăn một quả quýt còn chưa chín vậy, ngay đến đầu lưỡi cũng trở nên tê dại. Sau cơn tê dại, tôi bất giác cũng cảm nhận được một tia vui vẻ hiếm hoi, bèn gượng nở nụ cười, bình tĩnh nói: “Chúc mừng vương gia!”
Y nhìn tôi chăm chú, trong nụ cười mừng rỡ chừng như thấp thoáng một tia chua chát và sầu khổ. “Đa tạ Thục phi!” Y bế đứa bé trong lòng vô cùng cẩn thận, nhưng cũng có chút lúng túng.
Tôi bất giác thầm buồn bã, Hàm Nhi và Linh Tê hồi còn quấn tã lại chưa từng được y bế thế này.
Huyền Thanh ngoảnh đầu qua, hỏi: “Tĩnh phi vẫn ổn chứ?”
Bà đỡ tươi cười rạng rỡ, đáp: “Vẫn ổn, chỉ bị mỏi mệt quá độ mà thôi.” Sau đó lại cười hì hì, nói: “Vương gia sau này phải đối tốt với vương phi đấy, vương phi lần này sinh nở thực là vất vả vô cùng.”
Huyền Thanh khẽ gật đầu. “Ta biết rồi.” Hơi dừng một lát, y lại nói thêm: “Tĩnh phi không phải là chính phi.”
Bà đỡ cười trừ, nói: “Giống nhau cả thôi mà, là mẹ ruột của tiểu vương tử.”
Đứa bé vừa mới tới nhân gian, chỉ biết khóc mãi không ngừng, tiếng khóc rất nhỏ hệt như một mũi kim sắc bén kề vào trái tim người ta, khiến mỗi người đều thấy xót xa và hoảng loạn. Ngọc Ẩn đưa tay tới đỡ khuỷu tay Huyền Thanh, đồng thời chăm chú nhìn tướng mạo đứa bé, không kìm được để lộ một tia ngưỡng mộ cùng mấy nét thê lương. Vừa khéo lúc này có cung nhân đưa canh sâm tới hậu điện, Ngọc Ẩn vốn không có việc gì làm bèn đưa tay đón lấy, nói: “Tĩnh phi bây giờ e là đã ngủ, những người không liên quan chớ nên đi vào thì hơn, cứ để ta là được rồi.”
Tà váy dài màu tím lê đi trên mặt đất, giống hệt như một bông hoa đồ my vừa nở, diễm lệ vô cùng. Sau khi đi vào nội điện, chừng một tuần trà sau, Ngọc Ẩn bưng chiếc bát rỗng trở ra, đưa nó cho cung nhân vừa nãy. “Tĩnh phi uống xong rồi.” Sau đó lại cười nói với Huyền Thanh: “Canh sâm có công hiệu an thần tốt lắm, Tĩnh phi chắc sẽ khỏe lại nhanh thôi.”
Huyền Thanh khẽ gật đầu, sau đó lại tiếp tục cưng nựng đứa bé, vẻ mặt chăm chú vô cùng. Ngọc Ẩn bất giác ngây ra, chiếc bát đưa được nửa chừng thì tuột tay rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh vụn. Huyền Lăng dường như không vừa ý lắm, liền khẽ “ừm” một tiếng vẻ không vui. Cung nhân đón bát sợ đến nỗi hồn bay phách tán, lập tức quỳ xuống van nài: “Ẩn phi tha mạng, Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ không cố ý đâu.”
Trong điện khó khăn lắm mới có việc mừng, Lý Trường vốn là người nhanh nhạy, lập tức tươi cười, nói: “Toái toái bình an, tuế tuế bình an[2]! Sau này tiểu vương tử nhất định sẽ phúc trạch sâu dày, năm nào cũng bình an như ý.”
[2] Toái là vỡ, tuế là năm, trong tiếng Hán, hai từ này đồng âm - ND.
Huyền Thanh vốn ôn hòa nho nhã, tất nhiên không quá để bụng, chỉ mỉm cười tiếp nhận lời chúc phúc của Lý Trường. Lý Trường thấy Huyền Thanh không trách móc, vội nháy mắt ra hiệu một cái, cung nhân kia lập tức quét dọn các mảnh vỡ rồi rời đi. Ngọc Ẩn khẽ thở phào một hơi, sắc mặt dần hồng hào trở lại, đi tới bên cạnh Huyền Thanh đón lấy đứa bé một cách thuần thục, cười tủm tỉm, nói: “Vương gia bế không đúng nên thằng bé mới khóc đấy, phải nâng đầu nó cao lên một chút mới được.”
Bà đỡ tươi cười nịnh nọt: “Ẩn phi còn chưa sinh quý tử nhưng đã ra dáng làm mẹ quá rồi.”
Huyền Thanh cũng khen: “Nàng từng giúp Thục phi chăm sóc lũ nhỏ, sau này Tĩnh Nhàn còn cần nhờ nàng giúp đỡ nhiều mới được.”
Ngọc Ẩn hơi sững ra, rất nhanh sau đó đã cười, nói: “Việc này là đương nhiên, vương gia khách sáo quá rồi.”
Đang khi mọi người vây quanh đứa bé, trong nội điện chợt có một tiếng kêu kinh hãi vang lên, nhưng rất nhanh đã chẳng còn động tĩnh gì nữa, tôi vội ngoảnh đầu lại xem có chuyện gì, thấy bức rèm được vén lên, Vệ Lâm thần sắc hoang mang rảo bước ra ngoài, liền vội hỏi: “Đang yên đang lành sao lại có chuyện gì nữa thế?”
Vệ Lâm quỳ sụp xuống đất, ủ rũ nói: “Tĩnh phi vừa sinh xong thì chất độc trong người tái phát, đã qua đời rồi.”
Giữa bầu trời đêm, những bông tuyết trắng lất phất tung bay, để mặc cho gió lạnh thổi bay đi tứ tán, thỉnh thoảng lại có một bông tuyết bay vào qua cửa sổ, sau nháy mắt liền bị hơi ấm trong điện làm tan ra thành nước. Trên đời này, sự sống và cái chết nhiều khi chỉ cách nhau một lằn ranh, khó ai lường trước được. Những bông tuyết tan chảy kia hình như đã ngấm vào mắt Huyền Thanh, dần dần biến thành hai hàng lệ lạnh giá. Ngọc Ẩn đang ôm đứa bé trong lòng cũng không kìm được mà thút thít nghẹn ngào.
/43
|