Cạnh khe suối nhỏ của Mạc Huyền Cốc, Tiểu Sát tay cầm kiếm, đôi mắt đằng đằng sát khí…Hiện giờ nàng đang làm một nhiêm vụ vô cùng quan trọng đó chính là không để mục tiêu tẩu thoát….Nhưng mà sao chẳng thấy bóng dáng con cá nào bơi ngang qua….Lũ cá chết bằm chẳng biết trốn hết đằng nào rồi…. Chờ thật lâu mất cả buổi trời, cuối cùng nàng cũng tóm được một con cá….Tiểu Sát nhanh nhẹn đậm xuyên qua con cá vừa ngang qua. Ngước đầu nhìn về phía Hạo Quân Viễn pía thượng nguồng vui vẻ khoe chiến tích
- Ta bắt được 1 con rồi….Tiểu Sát giơ thanh kiếm xiên ngang qua mình con cá lên.
- Vậy sao….vậy thì tốt quá….Tiểu Sát…nàng xem trong số bọn chúng chọn ra vài con to nhất hộ ta. Mắt ta không thấy gì không thể chọn được. Quân Viễn chỉ vào Bốn con cá đang dãy đành trên bờ mỉm cười nói. Bốn con cá kia béo tròn mập mạp, con nhỏ nhất cũng to hơn hẳn con cá mà nàng bắt được. Tiểu Sát nhìn lũ cá khẽ bờ cắn môi….Hắn làm thế nào mà bắt được nhiều cá như vậy. Quân Viễn lúc này đang thong thả chỉnh lại gấu quần, áo mà lúc nãy hắm đã sắn lên để không ướt nước khi lội ra giữa dòng suối.
- Bốn con cá này đều rất bé….kém xa với con cá ta bắt được….Tiểu Sát không cam lòng nói….Không phải chứ…hắn có thật sự bị mù không vậy?? Vừa nói Nàng vừa đưa mắt về phía Quân Viễn dò xét. Chỉ thấy hắn mỉm cười hòa nhã
- Vậy sao…vậy dành phải thả cả ra mà bắt những con khác vậy….Vừa nói hắn vừa quăng một con cá xuống suối.
- Đừng….Tuy không quá to nhưng cũng không quá bé….tốn bao công sức mới bắt được….thả chúng ra thì tiếc lắm….Nàng lắp bắp lên tiếng…. Tiếc nuồi đưa mắt nhìn hắn thả mất một con cá béo tròn…Hắn sao có thể nói thả là thả ngay như thế….Thả ra cả rồi thì lấy gì nấu bữa trưa đây.
- Được rồi….Nghe lời nàng vậy… Quân Viễn tủm tỉm cười….nàng đúng là rất đang yêu….hắn dù không thể nhìn thấy nhưng hắn có thể chắc chắn con cá mà nàng bắt được chính là con cá hắn chê nhỏ mà thả ra….tính theo tốc độ của dòng chảy…độ nhanh nhạy của con cá đó….và cả thời gian nàng dùng kiếm xuyên trúng nó…mà hắn đoán ra….
Sau khi bắt cá bọn họ cùng nhau hái lê và hái me dùng làm gia vị cho món cá chua ngọt của bọn họ. Trên đường trở về nhà tranh của Uyển Uyển Tiểu Sát thỉnh thoảng lại quay sang nhìn trộm hắn…nàng có một thắc mắt muốn hỏi mà lại thôi…
- Nàng có gì muốn hỏi ta sao???Quân Viễn bỗng nhên lên tiếng….
- Sao ngươi biêt, ta có chuyện muốn hỏi??? Có phải hắn giả vờ bị mù không vậy?? Tiểu Sát lại nhìn sang phía hắn dò xét…nhìn không giống làm bộ cho lắm….
- Vì nàng đã thở dài hai lần….hơi thở cũng không đều như bình thường… chứng tỏ đang phiền não thứ gì đó….Quân Viễn nhẹ nhàng giải thích, nàng bồn chồn không yên khiến hắn cũng cảm thấy khó chịu….
- Ngươi làm thế nào mà bắt được nhiều cá như vậy…hơn nữa bọn chúng đều còn sống…. Hít một hơi thật sâu…cuối cùng nàng gạt bỏ tự ái sang một bên, nêu ra thắc mắc của bản thân…
- Nàng muốn học không…ta có thể dạy nàng….Quân Viễn mỉm cười….Cuối cùng thì hắn cũng có thể đi bước đầu tiên trong kế hoạch thu phục thê tử của mình rồi.
Quân Viễn và Tiểu Sát bắt tay vào làm món cá sốt chua ngọt, nàng làm đôi mắt của hắn nên phải luôn ở bên cạnh giúp đỡ. Lúc đầu còn hơi rối vì bọn họ chưa thể bắt nhịp cùng đối phương….Người đưa nhưng không nói…kẻ với lấy nhung không rõ mình còn cách đối phương bao xa…Trong nhà bếp nhỏ cả hai bởi mất kiểm soát, nên hơi hỗn loạn.
- Ái chà….thơm thật đó….Hạo ca ca….có cơm chưa?? Ta đói…..Uyển Uyển mỉm cười bước vào nhìn chằm chắm đĩa cá trên bàn có tới bốn con cá.
- Ba người sao có tới bốn con cá…Hạo ca ca…có phải muội sẽ được ăn hai con hay không??? Uyển yển lại reo lên như một đứa trẻ….
- Đừng có mà nằm mơ….ta ăn hai con….Hôm nay mọi việc đều do ta làm …Cũng không phải nàng tham ăn, nhưng trời sinh nàng đã ăn nhiều hơn người ta. Thế nên Vệ Thúc thúc luôn nói, nếu gả nàng đi phải gả vào nhà giàu. Nếu gả vào nhà một nông phu, có khi nàng sẽ ăn đến sập nhà phu quân mất. Uyển Uyển nghe thế chợt trở nên ỉu xìu không vui, không phải nàng tham ăn nhưng từ khi có bảo bảo thì ăn nhiều hơn hẳn.
- Uyển Uyển….Nếu muội ăn một con cá không no, ta sẽ nhường cho muội phần cá của ta….Quân Viễn thở dài…Biết thế hắn sẽ không vì trêu Tiểu Sát mà thả con cá kia đi….coi như là lỗi của hắn vậy…
- Hừm…cứ như là ta đang bắt nạt hai ngươi ấy. Tiểu Sát ăn xong con cá nhỏ xíu nàng bắt được thì buông đũa đứng lên bỏ ra ngoài…..nàng bực mình. Hết sức bực mình….Hắn vì sao cứ phải bảo vệ nữ nhân kia như vậy….
Phải rồi….cho dù nàng hiện giờ không thể gả cho hắn….cho dù nàng và hắn thực sự vô duyên….nhưng chỉ cần nghĩ hắn đối tốt với nữ nhân ấy như vậy…ngày đó vẫn vậy…bây giờ vẫn thế….Hắn liệu có còn nhớ đến lời hứa đã hứa với nàng hay không….Không …nói không chừng giống như Vệ thúc thúc nói….Lời hứa kia là nàng ép buộc hắn …dùng mạng hắn ép hắn hứa lấy nàng….
Mười lăm năm qua nàng không ngừng theo dấu hắn…..cũng cảm thấy hạnh phúc vì hắn quả thật rất giữ lời….Trong mười lăm năm qua hắn chưa một lần bỏ ý định tìm kiếm nàng. Vệ thường nói…. “ Do con bắt hắn hứa phải có sự cho phép của con hắn mới được thú thê tử khác…đó cũng có thể chính là lý do hắn nhất định phải tìm bằng được con không phải sao?”.Dù ngày nào ông cũng nói thế với nàng….dù biết đó chính là sự thật, nhưng bản thân mình nhận ra sự thật đó sao lại khó chịu đến vậy…???
- Ta bắt được 1 con rồi….Tiểu Sát giơ thanh kiếm xiên ngang qua mình con cá lên.
- Vậy sao….vậy thì tốt quá….Tiểu Sát…nàng xem trong số bọn chúng chọn ra vài con to nhất hộ ta. Mắt ta không thấy gì không thể chọn được. Quân Viễn chỉ vào Bốn con cá đang dãy đành trên bờ mỉm cười nói. Bốn con cá kia béo tròn mập mạp, con nhỏ nhất cũng to hơn hẳn con cá mà nàng bắt được. Tiểu Sát nhìn lũ cá khẽ bờ cắn môi….Hắn làm thế nào mà bắt được nhiều cá như vậy. Quân Viễn lúc này đang thong thả chỉnh lại gấu quần, áo mà lúc nãy hắm đã sắn lên để không ướt nước khi lội ra giữa dòng suối.
- Bốn con cá này đều rất bé….kém xa với con cá ta bắt được….Tiểu Sát không cam lòng nói….Không phải chứ…hắn có thật sự bị mù không vậy?? Vừa nói Nàng vừa đưa mắt về phía Quân Viễn dò xét. Chỉ thấy hắn mỉm cười hòa nhã
- Vậy sao…vậy dành phải thả cả ra mà bắt những con khác vậy….Vừa nói hắn vừa quăng một con cá xuống suối.
- Đừng….Tuy không quá to nhưng cũng không quá bé….tốn bao công sức mới bắt được….thả chúng ra thì tiếc lắm….Nàng lắp bắp lên tiếng…. Tiếc nuồi đưa mắt nhìn hắn thả mất một con cá béo tròn…Hắn sao có thể nói thả là thả ngay như thế….Thả ra cả rồi thì lấy gì nấu bữa trưa đây.
- Được rồi….Nghe lời nàng vậy… Quân Viễn tủm tỉm cười….nàng đúng là rất đang yêu….hắn dù không thể nhìn thấy nhưng hắn có thể chắc chắn con cá mà nàng bắt được chính là con cá hắn chê nhỏ mà thả ra….tính theo tốc độ của dòng chảy…độ nhanh nhạy của con cá đó….và cả thời gian nàng dùng kiếm xuyên trúng nó…mà hắn đoán ra….
Sau khi bắt cá bọn họ cùng nhau hái lê và hái me dùng làm gia vị cho món cá chua ngọt của bọn họ. Trên đường trở về nhà tranh của Uyển Uyển Tiểu Sát thỉnh thoảng lại quay sang nhìn trộm hắn…nàng có một thắc mắt muốn hỏi mà lại thôi…
- Nàng có gì muốn hỏi ta sao???Quân Viễn bỗng nhên lên tiếng….
- Sao ngươi biêt, ta có chuyện muốn hỏi??? Có phải hắn giả vờ bị mù không vậy?? Tiểu Sát lại nhìn sang phía hắn dò xét…nhìn không giống làm bộ cho lắm….
- Vì nàng đã thở dài hai lần….hơi thở cũng không đều như bình thường… chứng tỏ đang phiền não thứ gì đó….Quân Viễn nhẹ nhàng giải thích, nàng bồn chồn không yên khiến hắn cũng cảm thấy khó chịu….
- Ngươi làm thế nào mà bắt được nhiều cá như vậy…hơn nữa bọn chúng đều còn sống…. Hít một hơi thật sâu…cuối cùng nàng gạt bỏ tự ái sang một bên, nêu ra thắc mắc của bản thân…
- Nàng muốn học không…ta có thể dạy nàng….Quân Viễn mỉm cười….Cuối cùng thì hắn cũng có thể đi bước đầu tiên trong kế hoạch thu phục thê tử của mình rồi.
Quân Viễn và Tiểu Sát bắt tay vào làm món cá sốt chua ngọt, nàng làm đôi mắt của hắn nên phải luôn ở bên cạnh giúp đỡ. Lúc đầu còn hơi rối vì bọn họ chưa thể bắt nhịp cùng đối phương….Người đưa nhưng không nói…kẻ với lấy nhung không rõ mình còn cách đối phương bao xa…Trong nhà bếp nhỏ cả hai bởi mất kiểm soát, nên hơi hỗn loạn.
- Ái chà….thơm thật đó….Hạo ca ca….có cơm chưa?? Ta đói…..Uyển Uyển mỉm cười bước vào nhìn chằm chắm đĩa cá trên bàn có tới bốn con cá.
- Ba người sao có tới bốn con cá…Hạo ca ca…có phải muội sẽ được ăn hai con hay không??? Uyển yển lại reo lên như một đứa trẻ….
- Đừng có mà nằm mơ….ta ăn hai con….Hôm nay mọi việc đều do ta làm …Cũng không phải nàng tham ăn, nhưng trời sinh nàng đã ăn nhiều hơn người ta. Thế nên Vệ Thúc thúc luôn nói, nếu gả nàng đi phải gả vào nhà giàu. Nếu gả vào nhà một nông phu, có khi nàng sẽ ăn đến sập nhà phu quân mất. Uyển Uyển nghe thế chợt trở nên ỉu xìu không vui, không phải nàng tham ăn nhưng từ khi có bảo bảo thì ăn nhiều hơn hẳn.
- Uyển Uyển….Nếu muội ăn một con cá không no, ta sẽ nhường cho muội phần cá của ta….Quân Viễn thở dài…Biết thế hắn sẽ không vì trêu Tiểu Sát mà thả con cá kia đi….coi như là lỗi của hắn vậy…
- Hừm…cứ như là ta đang bắt nạt hai ngươi ấy. Tiểu Sát ăn xong con cá nhỏ xíu nàng bắt được thì buông đũa đứng lên bỏ ra ngoài…..nàng bực mình. Hết sức bực mình….Hắn vì sao cứ phải bảo vệ nữ nhân kia như vậy….
Phải rồi….cho dù nàng hiện giờ không thể gả cho hắn….cho dù nàng và hắn thực sự vô duyên….nhưng chỉ cần nghĩ hắn đối tốt với nữ nhân ấy như vậy…ngày đó vẫn vậy…bây giờ vẫn thế….Hắn liệu có còn nhớ đến lời hứa đã hứa với nàng hay không….Không …nói không chừng giống như Vệ thúc thúc nói….Lời hứa kia là nàng ép buộc hắn …dùng mạng hắn ép hắn hứa lấy nàng….
Mười lăm năm qua nàng không ngừng theo dấu hắn…..cũng cảm thấy hạnh phúc vì hắn quả thật rất giữ lời….Trong mười lăm năm qua hắn chưa một lần bỏ ý định tìm kiếm nàng. Vệ thường nói…. “ Do con bắt hắn hứa phải có sự cho phép của con hắn mới được thú thê tử khác…đó cũng có thể chính là lý do hắn nhất định phải tìm bằng được con không phải sao?”.Dù ngày nào ông cũng nói thế với nàng….dù biết đó chính là sự thật, nhưng bản thân mình nhận ra sự thật đó sao lại khó chịu đến vậy…???
/15
|