" Tổng giám đốc~ buổi sáng hảo ~" Lí Lan nở nụ cười mê hoặc nhìn Lý Minh Hiên lạnh lùng, trong đôi mắt đẹp chứa đầy sự mê luyến.
Lý Minh Hiên khẽ nhíu mày, gật đầu một cái, không để ý đến Lí Lan nữa. Ôn nhu dẫn Dao Dao vào phòng làm việc, thản nhiên đi ngang qua người của Lí Lan, không để ý đến những nét cương cứng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
Lý Minh Hiên dẫn Dao Dao đến một cái bàn làm việc khá tinh xảo, gần với vị trí của làm việc của hắn nhất, sau đó cười khẽ xoa xoa đầu cô, khóe môi hơi nhếch lên " Dao Dao, từ nay đây sẽ là nơi làm việc của em. Nếu em muốn thì chỉ cần ngồi chơi thôi là được "
" em sẽ cố gắng làm việc mà, anh yên tâm !" dù mặt ngoài khẽ nở nụ cười tự tin, nhưng bên trong Dao Dao đã muốn chảy ba vạch hắc tuyến.
Nếu cô không làm việc ' chăm chỉ ' thì sao bắt được điểm yếu của hắn được chứ ? Nên cô cần phải ' cố gắng ' hơn nữa.
Lí Lan từ đầu tới cuối như người vô hình, hai người đằng kia hoàn toàn không chú ý tới cô, làm cho cô có chút ngượng ngùng, nhưng nhiều hơn là tò mò cô gái đi cùng tổng giám đốc là ai, không hiểu sao trong lòng cô bỗng báo hiệu hồi chuông nguy hiểm.
Là tình địch hay là bạn ? Phải thử cô ta mới được ! Nếu không có quan hệ đặc biệt gì với tổng giám đốc thì không sao. Nếu không thì.....cô tuyệt đối sẽ không buông tha cho ả !
Lí Lan khẽ điều chỉnh y phục lại, đi từng bước chân nhẹ nhàng đến gần chỗ Lý Minh Hiên và Dao Dao, cười khẽ hỏi.
" tổng giám đốc, cô gái này là..."
Mùi nước hoa nồng nặc làm Lý Minh Hiên khẽ nhíu lại mày, lạnh giọng nói.
" em gái tôi, từ giờ con bé sẽ làm thư kí riêng của tôi. Lí tiểu thư, nếu cô rảnh thì đi đem mớ tài liệu của tháng sau thống kê lại cho tôi đi "
Lí Lan khẽ rùn mình, không dám nói gì nữa, khẽ cúi đầu rồi lui ra, trước khi quay đi còn nhìn Dao Dao với ánh mắt kì lạ.
Dao Dao híp lại mắt nhìn bóng lưng Lí Lan, trầm ngâm một chút rồi kéo tay áo Lý Minh Hiên.
" anh hai, cô gái đó là ai ? " giọng nói nhè nhẹ mang theo nghi hoặc trong đó làm người ta mềm lòng. Lý Minh Hiên ôm Dao Dao vào lòng, bế cô lên ngồi sofa, đưa cho cô một ly sữa vừa mớt rót ra, nói.
" cô ta tên Lí Lan, trưởng phòng bộ tài chính, cũng là một cỗ đông của công ty. Cô ta thân phận thật là tiểu thư hắc đạo, con của bang chủ bang Hắc Long - hiện đang là bang phái lớn nhất thế giới. Bang chủ bang Hắc Long đã gởi cô ta vào Lý thị làm việc, ỷ cha mình là ông chủ hắc đạo nên nhiều lần xằng bậy trong công ty. Vì tránh máu đổ nên anh cũng không nói gì, với một phần chuyện cô ta làm cũng không có gì quá đáng lắm "
" vậy sao...." Dao Dao lặng im không nói nữa, cô như có điều đang suy nghĩ.
Một lát sau, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười ma mị.
Thì ra là cô...Lí Lan....
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Khoảng tầm 5h30' chiều, cũng là lúc Dao Dao phải đến trường, Lý Minh Hiên đòi đưa cô đi nhưng lại bị cô từ chối.
Cả ngày hôm nay cô chẳng thu hoạch được gì cả, Lý Minh Hiên lúc nào cũng giữ cô bên mình, đi ăn, làm việc, đi họp, hắn đều bắt cô đi theo. Lúc trong phòng không có người thì hắn lại vừa ôm cô vào lòng vừa làm việc, cô đã phản khán rất nhiều nhưng vô dụng, đành phải ngoan ngoãn ngồi im luôn. Và hôm nay, cô cũng nhận được không ít cái nhìn đầy ẩn ý của Lí Lan khi đang trong phòng họp.
Người không biết còn tưởng cô ta có ' tình cảm đặc biệt ' với cô đâu. Nhưng mỗi lần như thế, cô đều nhìn lại cô ta, cười lễ phép gật đầu cùng cô ta.
" tiểu Dao, nhanh đi, trễ học rồi đó ! " tiếng Lâm Uyển Nghi vang lên giúp Dao Dao thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, cô vui vẻ chạy ra cổng và lên xe riêng của Lâm gia.
Xe bắt đầu chạy, bên trong xe, không khí có thể đạt tới -10°C.
Dao Dao nghi hoặc nhìn khuôn mặt thối thối của Lâm Uyển Nghi.
" làm sao vậy ? "
Lâm Uyển Nghi không trả lời cô mà lấy tay vịnh vai cô, khiến cô không khỏi đổ mồi hôi hột.
" rốt...rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ? "
" tên Dương Minh đó...."
" ân ?"
" Tôi ! Ghét ! Hắn ! " giọng la hét như heo chọc tiết của Lâm Uyển Nghi vang lên, dù xe có cách âm rất tốt nhưng vẫn thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, ai ai cũng nghi hoặc xoay đầu nhìn lại chiếc xe đắt tiền đang dần đi xa, bác tài xế riêng của Lâm thị không ngừng đổ mồ hôi.
Tiểu thư, chú ý hình tượng, chú ý hình tượng a....
Dao Dao khẽ lau mồ hôi " vậy rốt cuộc là chuyện gì ? " nam phụ a ! Rốt cuộc ngươi đã làm gì chọc giận nữ phụ thế này ? Nhưng là ngươi chọc giận cô ấy nhưng sao ta mới là người chịu đòn a ?!?
" tên khốn Dương Minh đó ! Cái gì mà ôn nhu như nắng ấm, sáng lạn như ánh dương chứ ! Rõ ràng là một con hồ ly chính hiệu mà ! Đã sắp chết rồi mà con sai này sai nọ bản tiểu thư, sai đút cháo cho hắn ăn, lau người cho hắn rồi còn lấy cớ gì mà đau tay tùm lum tùm la ! Quá đáng hơn là còn bắt bản tiểu thư hát ru cho hắn, làm gối ôm cho hắn ngủ nữa chứ ! Đã vậy thì người hầu biến đi đâu hết không biết ! Thật là bực mình ! Hừ ! " Lâm Uyển Nghi hận nghiến răng nghiến lợi nói, trong đầu xuất hiện khuôn mặt tuấn tú với nụ cười gian trá thì tim hơi đập nhanh chút, nhưng rất nhanh thay vào đó là lửa giận ngút trời.
Dao Dao cười ngượng an ủi cơn giận của Lâm Uyển Nghi, trong lòng thầm tạ lỗi với huynh tỷ muội người làm nhà họ Lâm.
Hình như cô đã hại người rồi thì phải.
Lý Minh Hiên khẽ nhíu mày, gật đầu một cái, không để ý đến Lí Lan nữa. Ôn nhu dẫn Dao Dao vào phòng làm việc, thản nhiên đi ngang qua người của Lí Lan, không để ý đến những nét cương cứng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
Lý Minh Hiên dẫn Dao Dao đến một cái bàn làm việc khá tinh xảo, gần với vị trí của làm việc của hắn nhất, sau đó cười khẽ xoa xoa đầu cô, khóe môi hơi nhếch lên " Dao Dao, từ nay đây sẽ là nơi làm việc của em. Nếu em muốn thì chỉ cần ngồi chơi thôi là được "
" em sẽ cố gắng làm việc mà, anh yên tâm !" dù mặt ngoài khẽ nở nụ cười tự tin, nhưng bên trong Dao Dao đã muốn chảy ba vạch hắc tuyến.
Nếu cô không làm việc ' chăm chỉ ' thì sao bắt được điểm yếu của hắn được chứ ? Nên cô cần phải ' cố gắng ' hơn nữa.
Lí Lan từ đầu tới cuối như người vô hình, hai người đằng kia hoàn toàn không chú ý tới cô, làm cho cô có chút ngượng ngùng, nhưng nhiều hơn là tò mò cô gái đi cùng tổng giám đốc là ai, không hiểu sao trong lòng cô bỗng báo hiệu hồi chuông nguy hiểm.
Là tình địch hay là bạn ? Phải thử cô ta mới được ! Nếu không có quan hệ đặc biệt gì với tổng giám đốc thì không sao. Nếu không thì.....cô tuyệt đối sẽ không buông tha cho ả !
Lí Lan khẽ điều chỉnh y phục lại, đi từng bước chân nhẹ nhàng đến gần chỗ Lý Minh Hiên và Dao Dao, cười khẽ hỏi.
" tổng giám đốc, cô gái này là..."
Mùi nước hoa nồng nặc làm Lý Minh Hiên khẽ nhíu lại mày, lạnh giọng nói.
" em gái tôi, từ giờ con bé sẽ làm thư kí riêng của tôi. Lí tiểu thư, nếu cô rảnh thì đi đem mớ tài liệu của tháng sau thống kê lại cho tôi đi "
Lí Lan khẽ rùn mình, không dám nói gì nữa, khẽ cúi đầu rồi lui ra, trước khi quay đi còn nhìn Dao Dao với ánh mắt kì lạ.
Dao Dao híp lại mắt nhìn bóng lưng Lí Lan, trầm ngâm một chút rồi kéo tay áo Lý Minh Hiên.
" anh hai, cô gái đó là ai ? " giọng nói nhè nhẹ mang theo nghi hoặc trong đó làm người ta mềm lòng. Lý Minh Hiên ôm Dao Dao vào lòng, bế cô lên ngồi sofa, đưa cho cô một ly sữa vừa mớt rót ra, nói.
" cô ta tên Lí Lan, trưởng phòng bộ tài chính, cũng là một cỗ đông của công ty. Cô ta thân phận thật là tiểu thư hắc đạo, con của bang chủ bang Hắc Long - hiện đang là bang phái lớn nhất thế giới. Bang chủ bang Hắc Long đã gởi cô ta vào Lý thị làm việc, ỷ cha mình là ông chủ hắc đạo nên nhiều lần xằng bậy trong công ty. Vì tránh máu đổ nên anh cũng không nói gì, với một phần chuyện cô ta làm cũng không có gì quá đáng lắm "
" vậy sao...." Dao Dao lặng im không nói nữa, cô như có điều đang suy nghĩ.
Một lát sau, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười ma mị.
Thì ra là cô...Lí Lan....
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Khoảng tầm 5h30' chiều, cũng là lúc Dao Dao phải đến trường, Lý Minh Hiên đòi đưa cô đi nhưng lại bị cô từ chối.
Cả ngày hôm nay cô chẳng thu hoạch được gì cả, Lý Minh Hiên lúc nào cũng giữ cô bên mình, đi ăn, làm việc, đi họp, hắn đều bắt cô đi theo. Lúc trong phòng không có người thì hắn lại vừa ôm cô vào lòng vừa làm việc, cô đã phản khán rất nhiều nhưng vô dụng, đành phải ngoan ngoãn ngồi im luôn. Và hôm nay, cô cũng nhận được không ít cái nhìn đầy ẩn ý của Lí Lan khi đang trong phòng họp.
Người không biết còn tưởng cô ta có ' tình cảm đặc biệt ' với cô đâu. Nhưng mỗi lần như thế, cô đều nhìn lại cô ta, cười lễ phép gật đầu cùng cô ta.
" tiểu Dao, nhanh đi, trễ học rồi đó ! " tiếng Lâm Uyển Nghi vang lên giúp Dao Dao thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, cô vui vẻ chạy ra cổng và lên xe riêng của Lâm gia.
Xe bắt đầu chạy, bên trong xe, không khí có thể đạt tới -10°C.
Dao Dao nghi hoặc nhìn khuôn mặt thối thối của Lâm Uyển Nghi.
" làm sao vậy ? "
Lâm Uyển Nghi không trả lời cô mà lấy tay vịnh vai cô, khiến cô không khỏi đổ mồi hôi hột.
" rốt...rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ? "
" tên Dương Minh đó...."
" ân ?"
" Tôi ! Ghét ! Hắn ! " giọng la hét như heo chọc tiết của Lâm Uyển Nghi vang lên, dù xe có cách âm rất tốt nhưng vẫn thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, ai ai cũng nghi hoặc xoay đầu nhìn lại chiếc xe đắt tiền đang dần đi xa, bác tài xế riêng của Lâm thị không ngừng đổ mồ hôi.
Tiểu thư, chú ý hình tượng, chú ý hình tượng a....
Dao Dao khẽ lau mồ hôi " vậy rốt cuộc là chuyện gì ? " nam phụ a ! Rốt cuộc ngươi đã làm gì chọc giận nữ phụ thế này ? Nhưng là ngươi chọc giận cô ấy nhưng sao ta mới là người chịu đòn a ?!?
" tên khốn Dương Minh đó ! Cái gì mà ôn nhu như nắng ấm, sáng lạn như ánh dương chứ ! Rõ ràng là một con hồ ly chính hiệu mà ! Đã sắp chết rồi mà con sai này sai nọ bản tiểu thư, sai đút cháo cho hắn ăn, lau người cho hắn rồi còn lấy cớ gì mà đau tay tùm lum tùm la ! Quá đáng hơn là còn bắt bản tiểu thư hát ru cho hắn, làm gối ôm cho hắn ngủ nữa chứ ! Đã vậy thì người hầu biến đi đâu hết không biết ! Thật là bực mình ! Hừ ! " Lâm Uyển Nghi hận nghiến răng nghiến lợi nói, trong đầu xuất hiện khuôn mặt tuấn tú với nụ cười gian trá thì tim hơi đập nhanh chút, nhưng rất nhanh thay vào đó là lửa giận ngút trời.
Dao Dao cười ngượng an ủi cơn giận của Lâm Uyển Nghi, trong lòng thầm tạ lỗi với huynh tỷ muội người làm nhà họ Lâm.
Hình như cô đã hại người rồi thì phải.
/53
|