Sự kiện Ngoại Môn Đại Chiến kết thúc ‘tốt đẹp’, phần thường tất nhiên cũng theo quy định mà ban ra.
Bởi vì hạng nhất bị bỏ trống, 3000 điểm cống hiến tông môn và một thanh Thiên Nguyên Binh đã không tìm được chủ nhân cho mình.
Diệp Khắc Linh đứng hạng hai, nhận được 2900 điểm cống hiến tông môn, đồng thời được ban thưởng một thanh binh khí Địa Nguyên Binh
Đăng Dương xếp hạng ba, nhận được 2800 điểm cống hiến tông môn, đồng thời được ban thưởng kiện bảo giáp Địa Nguyên Binh, bên cạnh đó, do là người có màn thể hiện vũ lực xuất sắc nhất, hắn tiếp tục được ban thưởng một thanh Thiên Nguyên Binh cường đại.
Tương tự, năm người Diệt Thiên Hồng, Diệt Vân Hà, Vũ Văn Lập, Hắc Hổ và Bạch Sư cũng lần lược nhận được điểm cống hiến tông môn tương ứng với thứ hạng của mình, kèm theo một thanh binh khí hoặc bảo giáp Địa Nguyên Binh tùy chọn.
Sau khi đã ban thưởng xong, Tổng Lãnh Trưởng Lão – Vũ Tường Minh đưa ra tuyên bố…
Trừ những đệ tử Ngoại Môn có tu vi Võ giả yếu kém, tất cả đệ tử Ngoại Môn còn lại, nghĩa là có tu vi từ Võ Sư sơ cấp trở lên, sẽ có tổng cộng bảy ngày thời gian nghĩ ngơi để chữa trị thương thế, hồi phục thể lực từ trận đại chiến vừa qua, sau đó, toàn bộ sẽ xuất binh ra chiến trường.
Song song với đó, hết thảy đệ tử Ngoại Môn đạt đến cảnh giới Võ Tướng sơ cấp, đồng thời lọt vào hạng ba trăm, sau ba ngày nghỉ sẽ được tham gia Khảo Hạch Nội Môn mỗi năm một lần, nếu thành công thông qua, sẽ chính thức thăng cấp lên thành đệ tử Nội Môn, được vô số đệ tử Ngoại Môn tôn sùng, kính nể.
Thời điểm sự kiện Khảo Hạch Nội Môn kết thúc sẽ rơi vào ngày nghỉ thứ sáu, tức là dù có thông qua khảo hạch và trở thành đệ tử Nội Môn hay không, bọn họ vẫn sẽ tiến ra chiến trường cùng lúc với toàn bộ đệ tử Ngoại Môn còn lại, hoàn toàn không có chuyện kẻ đi trước, người tới sau, vô cùng chỉnh tể, phi thường thống nhất.
……….
Với ba ngày nghỉ ngơi được ban cho, điều đầu tiên mà Đăng Dương nghĩ đến, chính là mời Diệp Khắc Linh đi dạo chơi trong thành, ăn chút đồ ăn vặt ngon miệng, mua vài bộ quần áo xinh đẹp thời thượng, chọn vài món trang sức lộng lẫy mà nữ nhân thường yêu thích, cố gắng tiến thêm một bước nữa trên con đường chinh phục trái tim mỹ nhân.
Thế nhưng đáng tiếc, vì bị Đăng Dương chơi một vố hơi bị đau khi chọn vị trí xếp hạng Ngoại Môn Đại Chiến, khoảng thời gian vài ngày sau đó, Diệp Khắc Linh đã hoàn toàn làm mặt lạnh với Đăng Dương, mặc cho hắn nói cái gì, hỏi cái gì thì nàng cũng chỉ làm như không nghe, không thấy, nhiều lúc khiến cho Đăng Dương yểu xìu như bong bóng bị xì hơi, bại trận tan tác, không thắng lần nào.
Đối với tình huống dỡ khóc dỡ cười, tối tăm mịt mù này của Đăng Dương, Diệt Thiên Hồng bày tỏ thái độ bàng quan vô cảm, Diệt Vân Hà thì khinh thường không thôi, Vũ Văn Lập có tâm hơn một chút, đôi khi sẽ lựa lời an ủi Đăng Dương.
Còn về phần Hồ Tử Lục, sư phụ của năm người, thì kể từ khi sự kiện Ngoại Môn Đại Chiến bế mạc, đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa, chẳng biết lại đang âm mưu chuyện gì.
Sau nhiều lần tấn công Diệp Khắc Linh thất bại, Đăng Dương đã rút ra được một điều rằng, chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh mà AI bày cho hắn là hoàn toàn vô dụng, thế nên hắn bèn chuyển qua chiến thuật đánh chắc thắng chắc, quyết tâm chơi đường dài với Diệp Khắc Linh, dùng thời gian để bồi đắp tình cảm, tựa như tích tiểu thành đại, góp gió thành bão.
Chỉ cần hắn cố gắng kiên trì theo đuổi, đồng thời bóp chết bất kỳ tinh địch nào dám tới gần, thì đến một lúc nào đó, Diệp Khắc Linh chắc chắn sẽ cảm động, thấu hiểu được cảm xúc mà hắn dành cho nàng, rồi tự nguyện ngã vào lòng hắn mà thôi.
Hắn tin chắc là như vậy, chuyên gia tư vấn tình yêu AI cũng tin chắc là như vậy, bởi theo như AI nói, bí quyết quan trọng nhất trong việc cưa gái, đó là da mặt phải dày và cực kỳ chai lì.
Với lòng tin vào một tương lai tươi sáng không thể lay chuyển đó, Đăng Dương tạm thời lui binh, chừa lại không gian và thời gian trống trải để cho Diệp Khắc Linh từ từ nguôi giận.
Còn bản thân hắn thì dành cả ngày ngụp lặng bên trong Hồn Trì, hay nói đúng hơn là từng giây từng khắc, cùng Cổ Nguyệt kết nối với Tổ Hồn, tranh thủ thời gian rảnh rỗi để gia tăng càng nhiều Hồng Hà Hồn Tinh càng tốt, trước khi phải tham gia Khảo Hạch Nội Môn và xuất binh ra chiến trường.
……….
Trong khoảng thời gian ba ngày, Đăng Dương ăn uống ngủ nghỉ, nói chung là dọn đến sống luôn trong Hồn Trì, vị Huỳnh trưởng lão kia đã đến quan sát đến mấy lần, nhìn bộ dạng soi mói đến tận gốc rễ của ông ta, chắc là đang muốn xem thử, Đăng Dương rốt cuộc là có gì kỳ lạ, không… không phải là có gì kỳ lạ, mà là điều gì, thứ gì đã tạo nên một con quái vật Ngoại Môn như hắn.
Vừa có tu vi Hồn Sư không yếu, đặc biệt là khả năng tìm được đường ra sau khi bị lạc vào Loạn Hồn Mê Cung, nhưng đồng thời cũng vừa có cảnh giới võ đạo cực kỳ mạnh mẽ, lấy sức một người, đơn phương độc mã loại bỏ gần năm trăm quân địch với chiến thắng áp đảo tuyệt đối, nghiền ép tất cả những kẻ được gọi thiên tài dưới chân, một tay không chế phân cấp xếp hạng, thậm chí vứt luôn chức vô địch vào sọt rác, phá nát tan tành cả sự kiện Ngoại Môn Đại Chiến.
Cái này chính là Võ Hồn song tu trong truyền thuyết, ngàn vạn người không có lấy một người làm được, tuyệt đối không thể xem thường.
Và sau khi báo cáo việc này lên cho sư phụ, ông ta lại một lần nữa được sư phụ dặn dò là phải theo dõi sát sao nhất cử nhất động của Đăng Dương.
Đồng thời còn kèm theo một chỉ lệnh đặc biệt: ‘Hãy ra tay cứu mạng Đăng Dương khi cần thiết!’
……………
Hôm nay cũng không ngoại lệ, mới sáng sớm ngày nghỉ thứ ba, Huỳnh trưởng lão lại có mặt tại Hồn Trì.
Vẫn khoác trên người bộ áo choàng tím đen, liên tục ẩn hiện vô số Hồn Ấn xanh xanh đỏ đỏ, Huỳnh trưởng lão chắp tay sau lưng, đứng bên ngoài kết giới quang huyễn kỳ ảo, ánh mắt thâm sâu khó lường, từ tốn đánh giá người thanh niên đang nhập định tại giữa Hồn Trì.
Chỉ thấy, hắn ngồi yên như một bức tượng đá điêu khắc tinh mỹ, nét mặt bình thản, lồng ngực nhấp nhô, hô hấp đều đều rất có quy luật. Trên đầu hắn, Hồn Châu tỏa ra từng luồng ánh sáng diệu nhẹ, không ngừng hút vào vô hận Hồn Lực xung quanh rồi chuyển thẳng vào người thanh niên bên dưới, giúp cho tốc độ tu luyện của hắn tăng lên vào lần.
Đứng xem một lát, Huỳnh trưởng lão chợt lên tiếng hỏi “Hắn đã ở trong đó bao lâu rồi, vẫn như thường ngày à?”
Đứng ngay bên cạnh là một gã hộ vệ dáng người cao ráo, trên mặt có một vết xẹo dữ tợn, cũng chính là Đại Diêm, một trong bốn kẻ trước đó vài ngày, đã phát hiện ra hành tung bất thường của Đăng Dương bên trong Hồn Trì.
Nghe Huỳnh trưởng lão đức cao vọng trọng hỏi, Đại Diêm lập tức cung kính đáp
“Bẩm huỳnh trưởng lão, hắn đã ngồi như vậy được gần năm tiếng, bắt đầu từ 12 giờ đêm hôm qua cho tới hiện tại. Và cũng giống như hai ngày vừa qua, ngoại trừ lúc ăn uống và vệ sinh cá nhân ra, hắn đều dành toàn bộ thời gian của mình bên trong Hồn Trì. Mỗi ngày chia làm bốn canh, mỗi canh kéo dài năm tiếng, giữa mỗi canh lại có một tiếng để nghỉ ngơi, hồi phục”
“Nhìn thời gian, chắc là cũng sắp đến lúc hắn đi ra rồi”
“Hô!” Ngay khi Đại Diêm vừa mới dứt lời, thì trong Hồn Trì, hai mắt Đăng Dương bổng mở bừng ra, thần thái tĩnh lặng có phần mệt mỏi, lật đật từ bên trong phóng thẳng ra ngoài.
Thấy vậy, Huỳnh trưởng lão liền cau mày nói “Hết chịu nổi rồi à?”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Đăng Dương vội ngước đầu lên, cung kính chắp tay với trung niên nam tử đang hướng mình đi tới, tươi cười nói
“Đệ tử bái kiến Huỳnh trưởng lão, ngài lại đến nữa à?”
Huỳnh trưỡng lão phất tay ra hiệu cho Đăng Dương không cần hành lễ, lạnh lùng hỏi “Mỗi ngày đều liều mạng như thế, ngươi không muốn sống nữa sao?”
Đăng Dương gãi đầu đáp “Người thì ai mà chẳng muốn sống chứ, chỉ là đệ tử cảm thấy bản thân có thể chịu được cho nên cố gắng kiên trì thôi, dù sao thì vài hôm nữa, sau khi ra chiến trường rồi, cũng đâu thể tiến vào Hồn Trì tu luyện được nữa”
“Nếu ngươi đã tự tin như thế, thì ta cũng không còn gì để nói nữa, mỗi người đều chỉ có một mạng sống, ai biết quý trọng thì sẽ sống lâu hơn!”
Huỳnh trường lão thở dài một tiếng, hạ giọng xuống
“Tuy nhiên, ta cũng phải nhắc nhở ngươi một chuyện, linh hồn có thể chịu đựng được, không có nghĩa là tâm trí cũng chịu đựng được áp lực khủng khiếp của Hồn Trì. Lúc tu luyện, phải luôn luôn giữ cho tinh thần thanh tỉnh, đừng để tâm trí ngủ quên vì mệt mỏi, còn không, ngươi sẽ bị hóa điên đó. Đến lúc ấy, thì dù có là ông trời hạ phàm đi chăng nữa thì cũng chẳng thể cứu ngươi được đâu, biết không!”
“Đa tạ Huỳnh trưởng lão dạy dỗ, đệ tử xin thụ giáo” Đăng Dương cảm kích cuối đầu, trịnh trọng nói
Huỳnh trưởng lão thấy Đăng Dương tuy đã được tất cả mọi người xác nhận là Tuyệt Đỉnh Thiên Kiêu nhưng vẫn khiêm nhường như vậy thì hài lòng cười
“Vậy thì tốt, được rồi, ta không làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của ngươi nữa, tranh thủ mà hồi phục đi. Với lại cũng chuẩn bị một chút, sáng ngày mai là sẽ tiến hành Khảo Hạch Nội Môn, ta rất mong chờ biểu hiện kinh người tiếp theo của ngươi đấy, Đăng Dương”
Nói rồi, Huỳnh trưởng lão ra hiệu cho Đại Diêm tiếp tục coi chừng rồi xoay người rời đi, tại đằng sau, Đăng Dương phi thường cung kính nói lời từ biệt, ánh mắt thoắt ẩn thoắt hiện quang mang u tối.
…………
Cùng lúc đó, tại nơi tận cùng của Hồn Trì, xuyên qua Loạn Hồn Mê Cung phi thường hỗn loạn, trong mảnh không gian ngập tràn Hồn Lực tinh thuần, hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới.
Thanh âm mà Đăng Dương luôn luôn chờ đợi suốt hai ngày hôm nay, cuối cùng cũng đã vang lên
< Số lượng Hồn Tinh cơ bản của ngài đã chạm mốc 100 Hồn Tinh >
< Chúc mừng ngài đã thật sự đột phá đến cảnh giới Bách Tinh Hồn Sư, trở thành một Bách Tinh Hồn Sư chân chính, mà không cần nhờ vào kỹ năng Báu Vật Chúc Phúc >
< Theo đó, cũng loại bỏ hoàn toàn luôn hai chữ ‘tạm thời’ ra khỏi tất cả bảng thông tin, chính thức biến toàn bộ chỉ số ‘tạm thời’ thành chỉ số ‘cố định’ >
- ---------*-*----------
Bởi vì hạng nhất bị bỏ trống, 3000 điểm cống hiến tông môn và một thanh Thiên Nguyên Binh đã không tìm được chủ nhân cho mình.
Diệp Khắc Linh đứng hạng hai, nhận được 2900 điểm cống hiến tông môn, đồng thời được ban thưởng một thanh binh khí Địa Nguyên Binh
Đăng Dương xếp hạng ba, nhận được 2800 điểm cống hiến tông môn, đồng thời được ban thưởng kiện bảo giáp Địa Nguyên Binh, bên cạnh đó, do là người có màn thể hiện vũ lực xuất sắc nhất, hắn tiếp tục được ban thưởng một thanh Thiên Nguyên Binh cường đại.
Tương tự, năm người Diệt Thiên Hồng, Diệt Vân Hà, Vũ Văn Lập, Hắc Hổ và Bạch Sư cũng lần lược nhận được điểm cống hiến tông môn tương ứng với thứ hạng của mình, kèm theo một thanh binh khí hoặc bảo giáp Địa Nguyên Binh tùy chọn.
Sau khi đã ban thưởng xong, Tổng Lãnh Trưởng Lão – Vũ Tường Minh đưa ra tuyên bố…
Trừ những đệ tử Ngoại Môn có tu vi Võ giả yếu kém, tất cả đệ tử Ngoại Môn còn lại, nghĩa là có tu vi từ Võ Sư sơ cấp trở lên, sẽ có tổng cộng bảy ngày thời gian nghĩ ngơi để chữa trị thương thế, hồi phục thể lực từ trận đại chiến vừa qua, sau đó, toàn bộ sẽ xuất binh ra chiến trường.
Song song với đó, hết thảy đệ tử Ngoại Môn đạt đến cảnh giới Võ Tướng sơ cấp, đồng thời lọt vào hạng ba trăm, sau ba ngày nghỉ sẽ được tham gia Khảo Hạch Nội Môn mỗi năm một lần, nếu thành công thông qua, sẽ chính thức thăng cấp lên thành đệ tử Nội Môn, được vô số đệ tử Ngoại Môn tôn sùng, kính nể.
Thời điểm sự kiện Khảo Hạch Nội Môn kết thúc sẽ rơi vào ngày nghỉ thứ sáu, tức là dù có thông qua khảo hạch và trở thành đệ tử Nội Môn hay không, bọn họ vẫn sẽ tiến ra chiến trường cùng lúc với toàn bộ đệ tử Ngoại Môn còn lại, hoàn toàn không có chuyện kẻ đi trước, người tới sau, vô cùng chỉnh tể, phi thường thống nhất.
……….
Với ba ngày nghỉ ngơi được ban cho, điều đầu tiên mà Đăng Dương nghĩ đến, chính là mời Diệp Khắc Linh đi dạo chơi trong thành, ăn chút đồ ăn vặt ngon miệng, mua vài bộ quần áo xinh đẹp thời thượng, chọn vài món trang sức lộng lẫy mà nữ nhân thường yêu thích, cố gắng tiến thêm một bước nữa trên con đường chinh phục trái tim mỹ nhân.
Thế nhưng đáng tiếc, vì bị Đăng Dương chơi một vố hơi bị đau khi chọn vị trí xếp hạng Ngoại Môn Đại Chiến, khoảng thời gian vài ngày sau đó, Diệp Khắc Linh đã hoàn toàn làm mặt lạnh với Đăng Dương, mặc cho hắn nói cái gì, hỏi cái gì thì nàng cũng chỉ làm như không nghe, không thấy, nhiều lúc khiến cho Đăng Dương yểu xìu như bong bóng bị xì hơi, bại trận tan tác, không thắng lần nào.
Đối với tình huống dỡ khóc dỡ cười, tối tăm mịt mù này của Đăng Dương, Diệt Thiên Hồng bày tỏ thái độ bàng quan vô cảm, Diệt Vân Hà thì khinh thường không thôi, Vũ Văn Lập có tâm hơn một chút, đôi khi sẽ lựa lời an ủi Đăng Dương.
Còn về phần Hồ Tử Lục, sư phụ của năm người, thì kể từ khi sự kiện Ngoại Môn Đại Chiến bế mạc, đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa, chẳng biết lại đang âm mưu chuyện gì.
Sau nhiều lần tấn công Diệp Khắc Linh thất bại, Đăng Dương đã rút ra được một điều rằng, chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh mà AI bày cho hắn là hoàn toàn vô dụng, thế nên hắn bèn chuyển qua chiến thuật đánh chắc thắng chắc, quyết tâm chơi đường dài với Diệp Khắc Linh, dùng thời gian để bồi đắp tình cảm, tựa như tích tiểu thành đại, góp gió thành bão.
Chỉ cần hắn cố gắng kiên trì theo đuổi, đồng thời bóp chết bất kỳ tinh địch nào dám tới gần, thì đến một lúc nào đó, Diệp Khắc Linh chắc chắn sẽ cảm động, thấu hiểu được cảm xúc mà hắn dành cho nàng, rồi tự nguyện ngã vào lòng hắn mà thôi.
Hắn tin chắc là như vậy, chuyên gia tư vấn tình yêu AI cũng tin chắc là như vậy, bởi theo như AI nói, bí quyết quan trọng nhất trong việc cưa gái, đó là da mặt phải dày và cực kỳ chai lì.
Với lòng tin vào một tương lai tươi sáng không thể lay chuyển đó, Đăng Dương tạm thời lui binh, chừa lại không gian và thời gian trống trải để cho Diệp Khắc Linh từ từ nguôi giận.
Còn bản thân hắn thì dành cả ngày ngụp lặng bên trong Hồn Trì, hay nói đúng hơn là từng giây từng khắc, cùng Cổ Nguyệt kết nối với Tổ Hồn, tranh thủ thời gian rảnh rỗi để gia tăng càng nhiều Hồng Hà Hồn Tinh càng tốt, trước khi phải tham gia Khảo Hạch Nội Môn và xuất binh ra chiến trường.
……….
Trong khoảng thời gian ba ngày, Đăng Dương ăn uống ngủ nghỉ, nói chung là dọn đến sống luôn trong Hồn Trì, vị Huỳnh trưởng lão kia đã đến quan sát đến mấy lần, nhìn bộ dạng soi mói đến tận gốc rễ của ông ta, chắc là đang muốn xem thử, Đăng Dương rốt cuộc là có gì kỳ lạ, không… không phải là có gì kỳ lạ, mà là điều gì, thứ gì đã tạo nên một con quái vật Ngoại Môn như hắn.
Vừa có tu vi Hồn Sư không yếu, đặc biệt là khả năng tìm được đường ra sau khi bị lạc vào Loạn Hồn Mê Cung, nhưng đồng thời cũng vừa có cảnh giới võ đạo cực kỳ mạnh mẽ, lấy sức một người, đơn phương độc mã loại bỏ gần năm trăm quân địch với chiến thắng áp đảo tuyệt đối, nghiền ép tất cả những kẻ được gọi thiên tài dưới chân, một tay không chế phân cấp xếp hạng, thậm chí vứt luôn chức vô địch vào sọt rác, phá nát tan tành cả sự kiện Ngoại Môn Đại Chiến.
Cái này chính là Võ Hồn song tu trong truyền thuyết, ngàn vạn người không có lấy một người làm được, tuyệt đối không thể xem thường.
Và sau khi báo cáo việc này lên cho sư phụ, ông ta lại một lần nữa được sư phụ dặn dò là phải theo dõi sát sao nhất cử nhất động của Đăng Dương.
Đồng thời còn kèm theo một chỉ lệnh đặc biệt: ‘Hãy ra tay cứu mạng Đăng Dương khi cần thiết!’
……………
Hôm nay cũng không ngoại lệ, mới sáng sớm ngày nghỉ thứ ba, Huỳnh trưởng lão lại có mặt tại Hồn Trì.
Vẫn khoác trên người bộ áo choàng tím đen, liên tục ẩn hiện vô số Hồn Ấn xanh xanh đỏ đỏ, Huỳnh trưởng lão chắp tay sau lưng, đứng bên ngoài kết giới quang huyễn kỳ ảo, ánh mắt thâm sâu khó lường, từ tốn đánh giá người thanh niên đang nhập định tại giữa Hồn Trì.
Chỉ thấy, hắn ngồi yên như một bức tượng đá điêu khắc tinh mỹ, nét mặt bình thản, lồng ngực nhấp nhô, hô hấp đều đều rất có quy luật. Trên đầu hắn, Hồn Châu tỏa ra từng luồng ánh sáng diệu nhẹ, không ngừng hút vào vô hận Hồn Lực xung quanh rồi chuyển thẳng vào người thanh niên bên dưới, giúp cho tốc độ tu luyện của hắn tăng lên vào lần.
Đứng xem một lát, Huỳnh trưởng lão chợt lên tiếng hỏi “Hắn đã ở trong đó bao lâu rồi, vẫn như thường ngày à?”
Đứng ngay bên cạnh là một gã hộ vệ dáng người cao ráo, trên mặt có một vết xẹo dữ tợn, cũng chính là Đại Diêm, một trong bốn kẻ trước đó vài ngày, đã phát hiện ra hành tung bất thường của Đăng Dương bên trong Hồn Trì.
Nghe Huỳnh trưởng lão đức cao vọng trọng hỏi, Đại Diêm lập tức cung kính đáp
“Bẩm huỳnh trưởng lão, hắn đã ngồi như vậy được gần năm tiếng, bắt đầu từ 12 giờ đêm hôm qua cho tới hiện tại. Và cũng giống như hai ngày vừa qua, ngoại trừ lúc ăn uống và vệ sinh cá nhân ra, hắn đều dành toàn bộ thời gian của mình bên trong Hồn Trì. Mỗi ngày chia làm bốn canh, mỗi canh kéo dài năm tiếng, giữa mỗi canh lại có một tiếng để nghỉ ngơi, hồi phục”
“Nhìn thời gian, chắc là cũng sắp đến lúc hắn đi ra rồi”
“Hô!” Ngay khi Đại Diêm vừa mới dứt lời, thì trong Hồn Trì, hai mắt Đăng Dương bổng mở bừng ra, thần thái tĩnh lặng có phần mệt mỏi, lật đật từ bên trong phóng thẳng ra ngoài.
Thấy vậy, Huỳnh trưởng lão liền cau mày nói “Hết chịu nổi rồi à?”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Đăng Dương vội ngước đầu lên, cung kính chắp tay với trung niên nam tử đang hướng mình đi tới, tươi cười nói
“Đệ tử bái kiến Huỳnh trưởng lão, ngài lại đến nữa à?”
Huỳnh trưỡng lão phất tay ra hiệu cho Đăng Dương không cần hành lễ, lạnh lùng hỏi “Mỗi ngày đều liều mạng như thế, ngươi không muốn sống nữa sao?”
Đăng Dương gãi đầu đáp “Người thì ai mà chẳng muốn sống chứ, chỉ là đệ tử cảm thấy bản thân có thể chịu được cho nên cố gắng kiên trì thôi, dù sao thì vài hôm nữa, sau khi ra chiến trường rồi, cũng đâu thể tiến vào Hồn Trì tu luyện được nữa”
“Nếu ngươi đã tự tin như thế, thì ta cũng không còn gì để nói nữa, mỗi người đều chỉ có một mạng sống, ai biết quý trọng thì sẽ sống lâu hơn!”
Huỳnh trường lão thở dài một tiếng, hạ giọng xuống
“Tuy nhiên, ta cũng phải nhắc nhở ngươi một chuyện, linh hồn có thể chịu đựng được, không có nghĩa là tâm trí cũng chịu đựng được áp lực khủng khiếp của Hồn Trì. Lúc tu luyện, phải luôn luôn giữ cho tinh thần thanh tỉnh, đừng để tâm trí ngủ quên vì mệt mỏi, còn không, ngươi sẽ bị hóa điên đó. Đến lúc ấy, thì dù có là ông trời hạ phàm đi chăng nữa thì cũng chẳng thể cứu ngươi được đâu, biết không!”
“Đa tạ Huỳnh trưởng lão dạy dỗ, đệ tử xin thụ giáo” Đăng Dương cảm kích cuối đầu, trịnh trọng nói
Huỳnh trưởng lão thấy Đăng Dương tuy đã được tất cả mọi người xác nhận là Tuyệt Đỉnh Thiên Kiêu nhưng vẫn khiêm nhường như vậy thì hài lòng cười
“Vậy thì tốt, được rồi, ta không làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của ngươi nữa, tranh thủ mà hồi phục đi. Với lại cũng chuẩn bị một chút, sáng ngày mai là sẽ tiến hành Khảo Hạch Nội Môn, ta rất mong chờ biểu hiện kinh người tiếp theo của ngươi đấy, Đăng Dương”
Nói rồi, Huỳnh trưởng lão ra hiệu cho Đại Diêm tiếp tục coi chừng rồi xoay người rời đi, tại đằng sau, Đăng Dương phi thường cung kính nói lời từ biệt, ánh mắt thoắt ẩn thoắt hiện quang mang u tối.
…………
Cùng lúc đó, tại nơi tận cùng của Hồn Trì, xuyên qua Loạn Hồn Mê Cung phi thường hỗn loạn, trong mảnh không gian ngập tràn Hồn Lực tinh thuần, hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới.
Thanh âm mà Đăng Dương luôn luôn chờ đợi suốt hai ngày hôm nay, cuối cùng cũng đã vang lên
< Số lượng Hồn Tinh cơ bản của ngài đã chạm mốc 100 Hồn Tinh >
< Chúc mừng ngài đã thật sự đột phá đến cảnh giới Bách Tinh Hồn Sư, trở thành một Bách Tinh Hồn Sư chân chính, mà không cần nhờ vào kỹ năng Báu Vật Chúc Phúc >
< Theo đó, cũng loại bỏ hoàn toàn luôn hai chữ ‘tạm thời’ ra khỏi tất cả bảng thông tin, chính thức biến toàn bộ chỉ số ‘tạm thời’ thành chỉ số ‘cố định’ >
- ---------*-*----------
/461
|