Chương 130: Cầu xin giúp đỡ
"Tớ không cần thuốc an thần." Sức lực của người đang hoảng loạn thật đáng sợ, khuỷu tay Vân Dật Bạch dùng sức nhằm phía Lộ Dịch Nhiên mà đánh.
Lộ Dịch Nhiên che cái mũi của mình, đau đớn kinh hô một tiếng liền buông lỏng tay đang giữ Vân Dật Bạch, anh ngửi thấy mùi máu, có thể thấy lực đánh khá mạnh. Vân Dật Bạch nhanh chóng nhổ ống tiêm trên tay ra.
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?" Lăng Thiếu Dương mới vào cửa nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn trong phòng, sững sờ tại chỗ.
"Cậu còn ở đấy làm gì, lại giúp tớ giữ cậu ấy lại." Lộ Dịch Nhiên quay đầu hét lớn.
Một câu thức tỉnh người trong mộng, Lăng Thiếu Dương nhìn cánh tay Vân Dật Bạch đang chảy máu giãy dụa muốn xuống giường, lập tức chạy vội đến trước giường, giữ chặt lấy cậu ta.
"Vì sao lại cản tớ?" Vân Dật Bạch liều mạng giãy dụa.
Lộ Dịch Nhiên vội giải thích, "Anh Vân, em chỉ muốn tốt cho anh thôi!"
"Thuốc an thần!" Anh không kìm được hét lớn.
Y tá đứng đợi sẵn ở cửa lúc này mới vội vàng chạy vào phòng, đặt kim tiêm vào tay Lộ Dịch Nhiên, sau đó vội vàng rảo bước ra ngoài. Không phải cô không có can đảm. Mà là, cô thật sự không dám đối mặt với cơn thịnh nộ của bệnh nhân này.
Lộ Dịch Nhiên không chút do dự, nhờ sự giúp đỡ của Lăng Thiếu Dương, giữ chặt lấy tay phải cậu ta, chuẩn xác tiêm cho cậu ấy một mũi.
Hai người giữ chặt lấy Vân Dật Bạch, qua một khoảng thời gian ngắn, nhận thấy cả người cậu ta dần dần mềm nhũn, mới giảm bớt sức lực.
Gần như ngã ngồi ra đất, Lộ Dịch Nhiên thở phào nói, "Mọi việc đã xong." Làm anh mệt quá.
Lăng Thiếu Dương cũng thả lỏng tay đang giữ ra, nhẹ nhàng thở ra. Không nhịn được cảm thán. "Các cậu đã gặp qua nhiều người như vậy rồi sao?"
Lộ Dịch Nhiên nghe vậy, lộ ra một nụ cười khổ, cúi đầu cầm máu trên tay Vân Dật Bạch, sau đó cố định từng ống tiêm trên tay cậu ta, sau đó lùi ra sau, thả lỏng.
Lăng Thiếu Dương nhìn theo nhất cử nhất động của Lộ Dịch Nhiên, cuối cùng dừng tầm mắt trên mặt cậu ta, "Hắc! Soái ca, mũi cậu chảy máu kìa."
Nghe vậy, Lộ Dịch Nhiên đưa tay sờ một chút, nhìn vết máu trên tay, không bận tâm lắc đầu, "Bỏ đi! Tớ nhiều tiểu cầu lắm, sẽ nhanh ngừng chảy thôi."
"Người mệt nhất vẫn là bác sĩ, vậy mà lại không thể nói cùng ai." Lăng Thiếu Dương không nhịn được mắng. Chăm chú nhìn Vân Dật Bạch đang hôn mê.
Lộ Dịch Nhiên không trả lời, dù thế nào anh cũng không nghĩ tới, một người lý trí như Vân Dật Bạch vậy mà lại gây ra chuyện như lúc nãy. Ánh mắt anh dừng lại trên con dao gọt trái cây trên mặt đất, lại chuyển đến trên mặt anh Vân, nếu như không phải anh phản ứng nhanh, bây giờ có lẽ con dao này đang cắm trên người anh, chứ không phải rơi dưới đất.
"Bây giờ phải làm sao?" Đưa khăn tay cho Lộ Dịch Nhiên, khuôn mặt không giấu được vẻ lo lắng, "Đã một tuần trôi qua, cậu không thể lúc nào cũng cho cậu ấy dùng thuốc an thần được!" Gần như ngày nào anh cũng đến xem, dường như ngày nào cũng như vậy.
Lộ Dịch Nhiên nhận lấy khăn tay, tùy tiện lau qua, nếu bây giờ anh biết phải làm gì thì đã tốt, anh hít sâu một hơi, nhìn Thi Tĩnh kinh ngạc đứng bên. "Thi tiểu thư, thật ngại quá!"
Lăng Thiếu Dương bên cạnh lúc này mới phát hiện ra Thi Tĩnh nãy giờ vẫn đứng trong góc. Anh ngoài ý muốn nhướng mày. Nhìn thoáng qua Thi Tĩnh. Thật không ngờ lại gặp cô ở đây. Anh còn tưởng cô thật sự sẽ không đến đây.
Thi Tĩnh gật đầu không nói gì, chậm rãi đi về phía giường, ánh mắt cô lưu luyến nhìn Vân Dật Bạch vẫn nằm yên đấy không dời, thì thào nói xin lỗi, nhanh chóng bước ra ngoài.
"Thi Tĩnh..." anh nhìn theo người đã sớm rời khỏi tầm mắt.
Anh đưa mắt nhìn về phía giường, trước mắt là một người đàn ông nằm yên ngủ giống như một đứa trẻ vậy.
"Dật Bạch, bây giờ thế nào rồi?" Lăng Thiếu Dương quay đầu quan tâm hỏi.
Lộ Dịch Nhiên lắc đầu, "Bây giờ dù ai nói gì cậu ấy cũng không nghe, tính bàn với cậu xem, cậu có cách nào giúp cậu ấy không."
Lăng Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn Vân Dật Bạch đang hôn mê, trầm tư chốc lát, "Có lẽ là có, chính là Thi Tĩnh!"
Vân Dật Bạch trở nên như vậy, đây cũng là phản ứng bình thường, dù sao một người đàn ông vốn có được mọi thứ, nhất thời mất đi tất cả, cảm giác này dù là bất kỳ ai cũng đều thấy không thoải mái, nếu Thi Tĩnh có thể khuyên cậu ấy, như vậy bản thân Vân Dật Bạch mới nghĩ thoáng ra được.
Nhớ đến cậu ta trước đây tinh thần phấn chấn, còn bây giờ gỗ mục tro tàn, nhìn trong mắt anh, nói đau lòng bao nhiêu thì là bấy nhiêu.
"Này, sao cậu lại ngẩn người ra vậy! Liệu còn có cách nào khác không, nghĩ kỹ lại xem. Việc này có liên quan gì đến Thi Tĩnh?" Lộ Dịch Nhiên nhìn Lăng Thiếu Dương, không nhịn được đẩy cậu ta một cái.
Anh nhíu mày, vài ngày gần đây anh Vân không ăn cơm, cho nên phải tiêm glucozo vào người cậu ấy để cung cấp nguồn dinh dưỡng thiết yếu, nhưng như vậy không phải là cách lâu dài, nhưng anh lại không thể ép Vân Dật Bạch ăn cơm, anh sốt ruột thở dài. Vết thương bên ngoài dần dần sẽ khỏi hẳn, nhưng tâm lý thì... Anh buồn rầu day day huyệt thái dương có chút đau nhức.
"Có một cách!" Anh đột nhiên mở miệng nói.
Lăng Thiếu Dương vẻ mặt chờ mong nhìn về phía cậu ta, "Cách gì?"
"Nếu các cậu có thể thuyết phục Thi Tĩnh ở lại đây, có lẽ Vân Dật Bạch sẽ chịu nghe lời cô ấy."
"So với tớ các cậu hẳn nên hiểu tính tình sếp của các cậu, bây giờ căn bản là cậu ấy không muốn sống. Người duy nhất có thể khuyên được cậu ấy chỉ có Thi Tĩnh! Chỉ có điều phải xem xem Thi Tĩnh có đồng ý giúp hay không!"
Dứt lời hai người cùng đưa mắt nhìn nhau, bên trong nhất thời rơi vào trầm mặc.
Đột nhiên nhìn ra ngoài cửa thấy Thi Tĩnh quay lại, Lộ Dịch Nhiên lập tức mở miệng nói, "Thi tiểu thư, là cô phải không? Cô có thể vào đây một chút được không?"
Thi Tĩnh vốn định rời đi, nhưng cô nhìn thấy ánh mắt của Lộ Dịch Nhiên, đành kiên trì bước vào. Lộ ra một nụ cười.
Lăng Thiếu Dương nhìn qua Lộ Dịch Nhiên, nháy mắt hiểu được ý tứ trong câu nói của Lộ Dịch Nhiên, thản nhiên tiếp lời, "Tôi biết cô không muốn ở lại đây. Thế nhưng, cô có thể không đồng ý giúp chúng tôi, chỉ cần nghĩ cách giúp Dật Bạch! Cô cũng biết, cậu ấy là người kiêu ngạo như vậy, bộ dạng cậu ấy bây giờ..." Anh muốn nói lại thôi.
Thi Tĩnh do dự nhìn Vân Dật Bạch nằm trên giường. Cô bỗng nhiên đến đây nhận được một cú sốc lớn, "Tôi đâu phải bác sĩ."
"Cô có thể giúp chúng tôi một tay!" Lăng Thiếu Dương cố gắng phát huy khả năng thuyết phục của mình. Dùng những thủ đoạn đối phó với thương nhân để đối phó với cô. "Không phải chỉ có bác sĩ mới giúp được cậu ấy." Anh nhìn cô, bây giờ bắt đầu cảm thấy không biết chừng cô có thể giúp được Dật Bạch.
"Cậu ấy là anh trai Dật Thanh. Cô... cô có thể..." Anh cẩn thận thăm dò.
Đáy mắt cô chợt lóe lên chút bối rối, cũng không vạch trần, chỉ nhẹ nhàng nói sang chuyện khác, "Mặc kệ quan hệ giữa cô và cậu ấy có là gì. Cho dù không quen cũng được, có lẽ cậu ấy đối xử với một người xa lạ so với đối
với những người làm bạn như chúng tôi có khác thì sao? Huống hồ cậu ấy là anh trai Dật Thanh, nhìn Dật Thanh lớn lên..."
Thi Tĩnh nghe vậy, vội lắc đầu, "Tôi không nghĩ mình có thể làm được. Anh nên tìm người khác thì hơn!" Cô từ chối.
Tuy rằng trong lòng cô muốn nhận lời, bởi vì cô từng ở cùng với anh, nhưng lý trí lại mách bảo cô, cho dù cô muốn ở bên chăm sóc Vân Dật Bạch, cũng sẽ có người không đồng ý, mẹ Vân chỉ còn lại một người con trai. Lúc này, cô không thể lại khiến mẹ Vân suy sụp. Cho nên cô lựa chọn từ chối.
Bước lên từng bước, "Cô đến thăm cậu ấy, cho thấy cô rất lo cho cậu ấy. Vậy đi, cô có thể thử xem sao, nếu thật sự không được, thì đành vậy!" Anh cảm thấy bản thân giống như chữa ngựa chết thành ngựa sống.
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết. Cô hãy thử xem..." Bản thân Lăng Thiếu Dương chưa bao giờ cố chấp ngắt ngang lời cô đồng thời mang theo ánh mắt khẩn cầu, nhìn cô chằm chằm, "Cầu xin cô."
"Phải đấy! Thi tiểu thư cầu xin cô, hãy giúp anh Vân, đó không phải người Dật thanh quan tâm nhất sao?" Lộ Dịch Nhiên phụ họa theo.
"Tôi không thể và cũng không có khả năng giúp được anh ấy." Thi Tĩnh có chút do dự nói. Lòng đã hơi dao động.
"Không thử thì sao biết được?" Nhận thấy cô đã mềm lòng, Lăng Thiếu Dương vội nói, "Bây giờ Dật Bạch không chịu nghe bất kỳ ai nói gì. Cậu ấy cần có người giúp, mà cô có lẽ chính là lựa chọn tốt nhất, cô cần phải nhớ, cậu ấy bây giờ là bệnh nhân nên bất luận cậu ấy làm gì cô cũng phải nhẫn nại." Anh nhấn mạnh.
Có nên ở lại hay không? Thi Tĩnh nghĩ thầm, cuối cùng, dưới ánh mắt Lăng Thiếu Dương, nhẹ thở dài, "Tôi có thể thử xem sao, nhưng nếu anh ấy không tiếp nhận, tôi sẽ..."
"Chúng tôi tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng cô!" Lăng Thiếu Dương vội nói. "Bây giờ việc quan trọng nhất là, để cậu ấy ăn một chút gì đó, cô bảo nên làm thế nào mới ổn?"
"Tôi cũng không biết, nhưng chúng ta có thể thử xem sao." Thi Tĩnh khẽ nói. Sẽ không ngồi yên nhìn Vân Dật Bạch tự hủy hoại bản thân, có lẽ, nếu có một cách cô cũng muốn thử một lần.
"Đợi đến khi anh ấy tỉnh lại, xin các anh hãy lập tức rời khỏi phòng. Cho dù là ai cũng không được ở lại làm phiền!" Cô ngẩng đầu đáp lại ánh mắt Lăng Thiếu Dương.
"Được, tôi sẽ dặn dò kẻ dưới đi ra!" Lăng Thiếu Dương lập tức gật đầu. Xoay người lôi kéo Lộ Dịch Nhiên vẻ mặt thâm trầm ra ngoài.
Sau một thời gian dài không ăn cơm cơ thể trở nên mất sức, Vân Dật Bạch ngủ một giấc say, ba tiếng sau mới tỉnh lại. Mở mắt ra bị ánh sáng làm cho chói mắt, anh ngồi thẳng dậy hét lớn. "Là kẻ nào?"
Thứ đầu tiên đập vào mắt là một bóng lưng đưa về phía anh. Bóng dáng mảnh khảnh này dù không cần nhìn kĩ, anh cũng biết đó là ai. Rốt cuộc cô cũng chịu đến đây sao?!
Bóng dáng người đó đang lật tìm thứ gì đó trong phòng, vốn dĩ căn phòng đã bừa bộn lắm rồi lúc này lại càng thêm bừa bộn.
Vân Dật Bạch nhất thời lạnh mặt, nụ cười giễu cợt nở trên môi, "Cô ở trong này làm gì?" Câu nói dài nhất mấy ngày nay của anh chính là câu này.
Nghe được âm thanh từ sau lưng, tay Thi Tĩnh đang lục lọi đồ vật ngưng lại, trên gương mặt thanh tú chứa vẻ khó hiểu. Đứng thẳng dậy xoay người thản nhiên đưa mắt nhìn Vân Dật Bạch nằm trên giường.
"Giấy tờ tùy thân của tôi tất cả đều ở chỗ anh..." Cô cười nói.
Lời vừa nói xong, Vân Dật Bạch nhất thời đen mặt, trong lòng nổi lên cơn thịnh nộ, cô đến đây chỉ để lấy giấy tờ tùy thân thôi sao? Cô không thèm mở miệng hỏi thăm xem hiện tại anh thế nào sao?
Khẳng định anh trừng mắt tức giận, trên khuôn mặt tuấn tú tím lại do giận, cô chịu đựng đau đớn trong lòng cười nói, "Nhìn tôi như vậy làm gì? Bây giờ ra ngoài làm gì cũng cần phải có giấy tờ!"
"Thi Tĩnh!" Vân Dật Bạch gọi tên cô từng chữ từng chữ một.
/166
|