Hào Môn Tuyệt Luyến Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
Chương 107: Bố cầu xin con, con hãy đến thương lượng với Vân Dật Bạch đi
/166
|
Chương 107: Bố cầu xin con, con hãy đến thương lượng với Vân Dật Bạch đi
Câu nói cuối cùng của mẹ Vân vẫn luẩn quẩn bên tai cô mãi không dứt. Một đêm không ngủ, cô chỉ nghĩ xem rốt cuộc câu nói đó của mẹ Vân là có ý gì.
Bà hết sức phản đối cô ở cùng một chỗ với Vân Dật Bạch vậy mà giờ bỗng nhiên bà lại yêu cầu cô sinh cho họ một đứa con. Điều này... rốt cuộc là sao? Cô không hiểu, cũng không thể hiểu được, rốt cuộc mục đích của mẹ Vân là gì.
Trong bóng tối, Thi Tĩnh ngồi dựa vào bên giường hai tay ôm chặt lấy cánh tay lạnh lẽo đưa mắt nhìn mọi vật trong phòng qua bóng tối.
Mắt thấy trời đang dần sáng lên, Thi Tĩnh xoay người từ trên giường đứng dậy, vừa ra khỏi phòng cô đã thấy bố cô ngồi hút thuốc ngoài phòng khách. Cô nhíu mày tiến lên trước, "Bố, sao bố lại dậy sớm vậy?"
Thi Vĩnh Thành vội quay đầu lại, ông không ngờ lại trông thấy con gái, ông hoảng sợ vội dập tắt điếu thuốc lá, "Tĩnh nhi, sao con cũng... dậy sớm như vậy?"
Cẩn thận đánh giá vẻ mặt bối rối của bố, Thi Tĩnh bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh ông, "Bố, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
"Không có!" Thi Vĩnh Thành lập tức phủ nhận. Việc ông vội vàng phủ nhận như vậy không khác gì chưa đánh đã khai.
"Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Thi Tĩnh bình tĩnh nói, "Có chuyện gì?" Cô nghĩ không ra bây giờ còn có thể có chuyện gì nữa chứ? Nơi ở, tiền... một trăm vạn kia e là cũng đã đủ để bố dùng rồi. Vậy thì còn vấn đề gì nữa chứ?
Ngay lúc đấy Thi Vĩnh Thành tựa như một đứa trẻ bình thường khi làm điều gì sai trái, đứng yên bứt rứt không nói lên lời.
Đôi mắt Thi Tĩnh thu lại thử mở miệng, "Bố, bố lại đị đánh bạc à?" Từng trải qua việc như vậy, cô không thể không phòng bị. Bởi vậy mà số tiền một trăm vạn Vân Dật Bạch cho cô sớm đã cất đi kỹ càng, không hề động đến. Số tiền bây giờ sử dụng cũng là do ba năm qua cô tích góp được.
"Không, bố không đánh bạc, thật sự không hề!" Thi Vĩnh Thành vội vàng phủ nhận, ông tuyệt đối sẽ không đi đánh bạc nữa.
"Vậy rốt cuộc là chuyện gì mà cả đêm qua bố không ngủ, một mình ngồi đây lo lắng?" Thi Tĩnh hiểu được trong chuyện này nhất định có nguyên nhân.
Nhìn vẻ mặt con gái, Thi Vĩnh Thành nhất thời có cảm giác nói không nên lời, từ từ xoay người đưa lưng về phía con gái, giọng ông như truyền đến từ phương xa, "Bố đã dùng tiền của con đi đầu tư!"
Đây là chuyện tốt mà! Vẻ mặt Thi Tĩnh không đổi hỏi, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó người đó cầm khoản tiền đấy đi cho vay nặng lãi. Bố..." Thi Vĩnh Thành không dám nói tiếp.
"Bố thế nào?"Giọng nói của Thi Tĩnh lạnh đi.
Trời ơi, ai có thể nói cho cô biết, vì sao có người rõ ràng được sống bình thản lại không chịu ngoan ngoãn nghe lời, lại cứ nhất định phải đi gây chuyện chứ?
"Người đó cầm tiền rồi bỏ trốn, bây giờ bọn cho vay nặng lãi không thu được tiền, đều đến tìm bố! Bố..."
"Chờ một lát!" Thi Tĩnh híp mắt khó hiểu mở miệng, "Người cầm tiền của bố đi cho vay nặng lãi thì có liên quan gì đến bố, nhiều lắm thì không thu được tiền. Vì sao bọn họ lại đến tìm bố?"
"Bởi vì... bởi vì..."
"Bố?!"
"Bởi vì bố đảm bảo, đảm bảo người đó nhất định có thể thu tiền về cho bọn chúng, cho nên... bây giờ bọn chúng đều đến tìm bố!" Ông cũng không ngờ mọi việc lại biến thành như vậy, rõ ràng là tiền của ông, vì sao ông lại có thể may mắn mà đưa cho kẻ xấu chứ?
Vội đứng lên, Thi Tĩnh không dám tin nhìn người bố trước mặt. Ông đưa lưng về phía cô là vì tự biết mình mắc sai lầm lớn, không dám đối mặt với cô. Theo lời nói lo lắng bất an, cô có thể khẳng định bây giờ bố đang rất hối hận. Trên thế giới này có bán thuốc hối hận sao?
Hít sâu vào một hơi, ổn định lại hô hấp của mình, Thi TĨnh nắm chặt bàn tay cố gắng kiềm chế không để xúc động quá mà hét lên, bình tĩnh mở miệng, "Bố, nói cho con biết, còn có gì mà bố chưa hài lòng với cuộc sống hiện tại. rốt cuộc bố còn muốn thế nào thì mới chịu bằng lòng với sự yên bình mãi mới có được này?!" Ngay khi nói câu cuối, rốt cuộc không kiềm chế được mà giọng nói của Thi Tĩnh nâng cao mấy độ.
Cô không hiểu, vì sao, cô chỉ muốn có một ngày yên ổn, có thể nuôi sống bản thân, có thể gánh vác bất cứ cái gì của cuộc sống. Chỉ đơn giản như vậy thôi, vì sao bố lại không chịu cho cô một cơ hội như vậy chứ?
Bố có biết hay không, vì bố, con phải hy sinh những gì?
Bố có biết hay không, vì bố, con phải trả giá những gì?
Bố không biết, chỉ sợ bố còn thấy bây giờ chưa đủ bình yên, muốn tiêu tiền như nước giống người ta.
Thế nhưng, có thể sao?
Thi Vĩnh Thành hoàn toàn đoán được con gái sẽ tức giận, ông tình nguyện nghe con gái la hét, sau đó sẽ cố gắng, cũng không muốn thấy con gái cố gắng áp chế lửa giận trong mình.
Quay đầu vẻ khiếp sợ, Thi Vĩnh Thành run sợ mở miệng, "Hôm nay... là kỳ hạn cuối cùng!"
Trên miệng xuất hiện nụ cười đau thương, toàn thân Thi Tĩnh vô lực nhìn bố. Lúc lâu sau mới nghe thấy cô mở miệng, "Bao nhiêu tiền?"
"À... Tĩnh nhi, bố muốn nói..."
"Bao nhiêu tiền?" cô không định động đến số tiền Vân Dật Bạch cho, nhưng bây giờ...
"Tĩnh nhi, cho dù là bao nhiêu tiền, chúng ta cũng sẽ không có đủ!" Thi Vĩnh Thành bỗng hô lớn thành tiếng.
Hàng loạt điềm xấu nổi lên trong lòng, Thi Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu hoảng hốt nhìn bố, hỏi, "Là có ý gì?"
"Bố đã đem khoản tiền đó của con cho... cậu ta!" Từ cuối cùng bị ông ngậm lại trong miệng không nói ra.
Giây tiếp theo Thi Tĩnh chợt chạy thẳng vào phòng, lật xem túi giấy da bên dưới giường sau đó cô xuất hiện trước mặt bố, "Bố lấy trộm một trăm vạn kia?"
Thi Vĩnh Thành ngầm thừa nhận.
"Bố?!" Thi Tĩnh rốt cuộc không nhịn được nữa mà hô lớn, " Tại sao bố có thể dùng đến khoản tiền đó? Bố có biết khoản tiền đó là gì không? Bố có biết không?" Đáy lòng tràn đến một cỗ chua xót, đôi mắt Thi Tĩnh trợn lên buồn bã nhìn bố.
"Đấy không phải tiền sao? Còn có thể là gì chứ?" Thi Vĩnh Thành không nhịn được mà trả lời.
"Cho dù đó có là do con gái dùng cơ thể để đổi lấy bố cũng muốn sao?"Rốt cuộc không nhịn được, Thi Tĩnh hờ hững nhìn bố bình tĩnh nói.
Toàn thân Thi Vĩnh Thành cứng đờ.
"Tiền do con gái của bố lấy thân xác để đổi dùng sướng lắm sao? A! Có khi nào khi dùng hết rồi lại kêu con gái ra ngoài đổi lần nữa phải không? Phải không?" Bất ngờ ngồi xuống sofa, chua xót trong hốc mũi khiến hốc mắt cô nóng lên, nước mắt cứ vậy mà chảy xuống hai má.
Nhẹ nhàng lau nước mắt, Thi Tĩnh cười yếu ớt, "Có phải như vậy bố mới có thể sống tốt không làm gì nữa không? Chẳng lẽ cuộc sống bây giờ vẫn chưa đủ hay sao? Rốt cuộc bố còn điều gì chưa hài lòng, bố hãy nói cho con biết. Còn điều gì chưa hài lòng nữa? Bố nói đi..."
Bắt đầu từ khi nào, bố cô lại có thói quen như vậy. Không còn thói quen sống an nhàn như nước, muốn theo đuổi những thứ xa xỉ.
Mạnh mẽ lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt, Thi Tĩnh nhìn vẻ mặt bất an của Thi Vĩnh Thành, lạnh lùng hỏi, "Sao lại không trả lời con? Bố còn điều gì chưa hài lòng? Bố, từ bao giờ mà bố lại biến thành như vậy? Chúng ta chỉ là những người bình thường, vì sao bố lại không thể giống như trước kia..."
"Không thể. Vì sao bố phải giống như trước kia. Bố từng có tám trăm vạn, bố từng được hưởng cuộc sống xa hoa. Bây giờ bố sống trong biệt thự, nhưng lại không có tiền. Bố muốn thay đổi cuộc sống này!" Đúng vậy. Vốn dĩ là không còn lựa chọn nào khác. Nhưng bây giờ đã khác. Ông phát hiện, chỉ cần có con gái, ông sẽ có tiền, nếu đã như vậy thì vì sao ông không lợi dụng. Mạng sống của nó có thể cho ông nhiều tiền, không phải sao?
"Đây vốn không phải cuộc sống của bố!" Thi Tĩnh dùng sức hét lớn, "Tất cả mọi thứ ở đây, đều không phải của chúng ta! Căn biệt thự này là của người ta! Còn khoản tiền đó, cũng không phải là của bố!" Không phải tiền của mình, làm sao có thể luôn bên cạnh mình chứ? Vì sao đã sống nửa cuộc đời rồi mà bố không hiểu điều này chứ?
Tám trăm vạn?!
Bất chợt, cô như nhớ ra điều gì. Vội vàng hỏi lại, "Không phải là một trăm vạn sao? Sao lại chỉ có tám trăm vạn?"
"Sao con lại biết?" Thi Vĩnh Thành bật thốt.
Thi Tĩnh vội hỏi, "Số tiền đấy đâu?" Bất an trong lòng cô càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn.
"Đó là tiến của bố, chẳng liên quan gì đến con cả!" Thi Vĩnh Thành nói không chút suy nghĩ. Không thể để con gái biết được ông đã làm gì.
"Thật không? Nếu đã như vậy, vậy bố tự mình giải quyết đi!" Thi Tĩnh cười lạnh. Nắm chặt túi quần áo tiến về phía cửa. Nơi này, khó có thể ở lại nữa.
Tiền của bố? Ở đây làm gì có tiền nào của bố?
Số tiến đó... đều là nhờ hợp đồng bán thân của cô cả!
Mắt thấy con gái tức giận bỏ đi, Thi Vĩnh Thành nhanh chóng vòng qua sofa, ngăn trước mặt con gái, "Tĩnh nhi, bố van xin con, con hãy đến thương lượng với Vân Dật Bạch đi, chỉ cần con mở miệng, không phải cậu ta sẽ giúp con hay sao?" Ông khẩn cầu.
Ở đâu lại có thái độ cầu xin như vậy?!
Thi Tĩnh buồn bã trong lòng, nhìn người đàn ông đã cho mình cuộc sống này. Bỗng nhiên lúc đó, cô lại thấy toàn thân buốt lạnh.
Hờ hững đẩy bố ra, cô phải rời khỏi đây.
"Tĩnh nhi, bố cầu xin con. Những người cho vay nặng lãi đó đều có bối cảnh, bố không muốn chết đâu. Tĩnh nhi. Tĩnh nhi..." Tiếng gọi ầm ĩ của ông đều bị Thi Tĩnh bỏ lại sau lưng.
Cô muốn dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi cái nơi khiến người ta hít thở không thông này.
Vội chạy nhanh, cho đến khi mọi thứ phía sau đều biến mất lúc này Thi Tĩnh mới dừng bước chân, hít vào từng hơi từng hơi nhìn về phía mặt trời đang dần ló dạng. Nước mắt bên khóe mắt như vòi nước được mở van, ào ào tuôn rơi. Nước mắt kéo thành một đường chảy xuống cổ cô.
Cố gắng ngăn tiếng nức nở của chính mình, Thi Tĩnh ngẩn ngơ nhìn bầu trời u ám.
Vì sao lại bắt cô phải đối mặt với tình huống như vậy? Người bố dễ dàng hài lòng đã đâu mất rồi? Sao ông lại có thể dễ dàng mở miệng khẩn cầu cô tìm Vân Dật Bạch mượn tiền chứ.
Chẳng lẽ ông không nghĩ đến sao? Cô là con gái của ông, để con gái mình đến xin tiền một người đàn ông không hề quen biết là quan niệm ở đâu vậy? Ông vẫn là người bố luôn quan tâm yêu thương cô sao?
Không một ai có thể trả lời vấn đề này cho cô. Cô cũng chỉ có thể để mặc nước mắt mình tuôn rơi.
"A..." Dưới khoảng trống bầu trời, Thi Tĩnh dùng hết sức mình hét lớn. Trong không gian rộng lớn, chỉ có mình cô chìm trong tiếng hét khàn khàn. Nhưng không ai có thể trả lời cô.
Toàn thân vô lực ngồi bệt xuống đất, không có bất kỳ ai đi ngoài đường, sạch sẽ vắng vẻ. Không một ai biết cô ở đây, không một ai sẽ nhớ đến cô.
Lần đầu tiên, Thi Tĩnh cảm nhận được sự tĩnh mịch lan tràn khắp cơ thể.
Lần đầu tiên, Thi Tĩnh có suy nghĩ muốn chạy trốn.
Trốn yêu cầu của mẹ Vân.
Trốn lời khẩn cầu của bố.
Trốn sự trêu đùa của Vân Dật Bạch.
Chạy khỏi đây bỏ lại tất cả tất cả...
/166
|