Thai ổn định?
Một chút kinh ngạc trong lòng Lan Khê từ từ nhộn nhạo lên, giống như gợn sóng lăn tăn giữa hồ. Hàng mi dài run run, lúc này mới cảm nhận được thân hình người đàn ông đang ôm mình thay đổi khác thường một chút, cánh tay to lớn của anh ôm chặt lấy cô, bừng bừng phấn chấn sức mạnh cùng nhiệt độ nóng bỏng hun nóng da thịt cô, nụ hôn của anh cũng mang theo hương vị khát vọng cực độ.
Em... Không biết... dღđ。l。qღđ Lan Khê mê muội một phen, bị anh mút mạnh vào cổ làm cho toàn thân run rẩy, mê ly tê dại, năm ngón tay quấn quýt không nhịn được nhẹ nhàng đan xen bàn tay anh, Bác sĩ nói sau ba tháng mới tương đối ổn định, em không biết em không phải có thể...
Còn chưa dứt lời, cô đã thốt ra một tiếng ngâm khẽ, bắt đầu co rúm lại, cảm nhận được bị anh cắn vào vành tai của mình, hơi thở nặng nề nóng bỏng của anh làm cô như sắp bị phỏng, d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn bàn tay anh lách vào bên trong thăm dò nơi mềm mại dưới lớp áo len của cô, chạm vào da thịt mềm mại nhẵn nhụi nơi đó, nhào nặn, vuốt ve mãnh liệt
.
Không khí mát mẻ, kích thích cô uốn cong phần eo mềm mại.
Mộ Yến Thần hôn môi cô, có chút không khống chế được luồn tay ra sau tấm lưng thanh mảnh của cô cởi móc khóa áo ngực, tiếp theo bàn tay như lửa nóng di chuyển lên nơi mềm mại đẫy đà phía trước, thoắt nặng thoắt nhẹ vuốt ve nắn bóp, sắc hồng nhạt bởi bàn tay anh lưu lại trên ngực khiến hai nụ hồng đỏ bừng động tình dựng thẳng đứng lên, Mộ Yến Thần buông môi cô ra, cúi đầu vùi vào trước ngực cô.
... Kích thích mãnh liệt khiến cho Lan Khê suýt nữa thì nghẹn thở, tròng mắt trong suốt như nước tràn đầy mê ly, ngón tay trắng trẻo của cô luống cuống luồn sâu vào tóc anh, sau đó cô lại cảm thấy sự đột biến như lửa nóng tiến về giữa hai chân mình tìm kiếm, cô chưa kịp cự tuyệt, cạnh quần đã bị đẩy ra, bàn tay ấm áp như nước của anh mạnh mẽ bao phủ lại.
Yến Thần... Lan Khê mang theo một chút nức nở hô một tiếng, không biết trong thời gian mang thai khuây khoả mà lại mãnh liệt như vậy, cô nghĩ muốn kẹp chặt tay anh để dịu đi một phen trêu chọc trí mạng kia, lại bị anh cường thế trấn áp, ngón tay đè lên điểm kia khiến cho cô điên cuồng không khống chế được, trùng trùng điệp điệp đè nén vuốt ve, mơn trớn.
Ngước mặt lên, trong ánh mắt sâu thẳm Mộ Yến Thần mê ly mang theo một chút rung động, cúi đầu chăm chú nhìn người trong lòng mất khống chế sợ hãi kêu thành tiếng, anh khàn giọng hỏi: Em vừa mới bảo anh cái gì?
Anh xác định một tiếng vừa mới kia là cô vô ý thức khẽ gọi, cũng nhất định là thanh âm mà cô chôn sâu trong đáy lòng.
Lực đạo ngón tay vẫn không giảm, anh dán sát vào bên tai cô ép hỏi: Bảo anh cái gì?
Liên tiếp mất hồn, Lan Khê nào đâu nghe được anh đang hỏi cái gì, trên mắt bay lên hoa đào hồng, kiều diễm ướt át, hai tay vẫn bám chặt bờ vai của anh, cô khẽ cắn môi dùng ánh mắt trong suốt im lặng xin tha.
Thấy ánh mắt này, trong lòng Mộ Yến Thần đại loạn, mím môi trong lúc đó, *** đặc hơn đã tràn ngập con ngươi.
Anh cũng không hỏi lại nữa, cúi đầu hung hăng hôn môi của cô, bàn tay dùng sức tăng thêm một chút, giống như là cố ý muốn ép cô mất khống chế, tiếp xúc, trêu chọc nơi mẫn cảm nhất của cô, từng chút một đưa cô lên đến tột cùng *** đỉnh.
Dáng người nằm dưới thân dần dần chịu không nổi, cảm giác khó chịu muốn hét lên thành tiếng, nhịn không được cả người bắt đầu co thắt, cuộn lại trong lòng anh.
Bụng dưới căng thẳng đến phát đau, cứng rắn như sắt, Mộ Yến Thần cố gắng chịu đựng, chợt nhớ khi ở Los Angeles, bác sĩ chẩn đoán tình trạng thể chất của cô, việc cô có thai trong hoàn cảnh đó còn tệ hơn so với người bình thường khác rất nhiều, giờ phút này anh không thể mạo hiểm như vậy.
Trên môi không ngừng ngân nga yêu thương cô ấy, anh trầm giọng nói: Thân thể em tạm thời còn chưa ổn... Qua một thời gian ngắn anh lại muốn em.
Ngừng một trận làm ầm ĩ để trên người cô bớt những giọt mồ hôi tinh tế, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nóng, cực kì đáng yêu.
Trong lòng Lan Khê không khỏi cảm động, vươn cánh tay vòng qua cổ anh ôm chặt lấy.
Mộ Yến Thần cũng ôm chặt thân hình cô, mặc dù cả hai người đều đang bị thương không sao thoải mái, nhưng chung quy mọi chuyện đã bị xé toạc ra tất cả. Nên hay không nên nói, cũng đã nói hết thảy ra miệng, ngay cả khi trời sập vào phút này, anh cũng quang minh chính đại ôm chặt cô, đồng sinh cộng tử (cùng sống cùng chết).
...
Khi Mạc Như Khanh về đến nhà, cảm thấy bầu không khí có chút khác thường.
Hỏi người hầu Mộ Minh Thăng đi đâu, người hầu nói ông ở trong thư phòng, từ sau bữa cơm chiều thì vẫn ngồi đờ ra ở trong đó.
. . .Trong thư phòng? Luyện chữ hay là nghe ca kịch?
Mạc Như Khanh mặc kệ, chỉ là bôn ba một ngày hơi mệt, ngồi xuống sô pha, lấy từ trong túi xách ra một danh sách đưa cho người hầu: Cầm lấy mang lên cho tiên sinh nhìn xem, đây là danh sách quà tặng ngày hôm nay ta ra ngoài chọn, đưa cho ông ấy tuyển chọn lại ta lập tức đi đặt trước, đợi đến khi đại thọ của ông cụ Tô nhà bên kia thì sẽ đưa đến.
Người hầu đáp ứng, định xoay người đi lên lầu.
“Đợi đã, Mạc Như Khanh nhíu mày hỏi tiếp: Yến Thần đâu?
Dạ..., thiếu gia và tiểu thư ra ngoài, nói là ngày mai sẽ trở về. Người hầu thành thật trả lời, Còn có, buổi chiều tiên sinh cũng đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về cơm chiều cũng chưa ăn, chỉ nói gì đó với chú Lưu một hồi lâu, bây giờ mới kêu chị Trương lên rồi.
Nghe người hầu nói xong, càng lúc Mạc Như Khanh càng cảm thấy kỳ quái.
Ngoài kỳ quái còn có một chút hận ý, bà cũng không vừa ý khi hiện tại Yến Thần lại mang theo Lan Khê đi ra ngoài, nghĩ đến bây giờ hai người lại ở chung một chỗ bà liền oán giận, trong lòng không thoải mái chút nào.
Bất quá cũng không bao lâu nữa...
Bà nghĩ tới đại thọ ông cụ nhà họ Tô vào ngày mốt, bà sẽ đưa tặng một phần lễ vật lớn nhất, nặng nhất ! !
...
Tại cửa tiệm thời trang, sau khi Lan Khê thử đến bộ lễ phục thứ ba cô hơi chán nản, thấy cô bán hàng vẫn còn muốn dẫn cô đi thử bộ thứ tư, cô lập tức lắc đầu, ánh mắt trong như nước có một chút cảm giác mất mác: Tôi không thử nữa, cô cất lại trước đi.
Sau đó cô nhìn nhìn bốn phía: Cô có thấy vị tiên sinh đi cùng tôi đến đây không?
Cô bán hàng cười: Dạ có thấy, anh ấy ở bên kia.
Nhìn theo hướng ngón tay cô bán hàng chỉ, Lan Khê khẽ cắn môi, không biết trong đại sảnh đó còn có loại váy lễ phục gì nữa, nhấc váy lên cô đi về phía đại sảnh, tiếng giày cao gót thanh thúy vang vọng trên hành lang trống trải làm mọi người giật mình, cô đi vào gian đại sảnh kia trong nháy mắt liền ngơ ngẩn, kinh ngạc vịn vào cửa, ngay cả thở cũng quên mất.
. . . Trong đại sảnh to gần trăm thước vuông như vậy, tràn ngập trong toàn căn phòng đều là màu trắng áo cưới, lễ phục kiểu nam chỉ chiếm một phần nhỏ, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh thuần khiết như tuyết trắng, làm nổi bật một số ít màu đen, mà giờ đây làm loá mắt bức người là một bóng dáng đang đứng trước bộ áo cưới, lạnh lùng tìm tòi chút gì đó.
Lan Khê cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng.
Gõ gõ cánh cửa gổ của đại sảnh, cô nhẹ giọng hỏi: Anh ở trong này nhìn cái gì?
Mộ Yến Thần chân mày nhảy lên, mũi chân xoay tròn, bóng dáng cao ngất lúc này mới nhìn qua phía cô đang đi tới, thấy trên người cô vẫn mặc bộ lễ phục khi anh tránh ra, anh dịu dàng hỏi: Như thế nào, không thích bộ nào cả à?
Lan Khê ngẩn ra, nhất thời lúng túng: Tất cả đều là thắt chặt ngay eo, bây giờ em mặc vô sẽ thấy ngấn rõ, không thích hợp.
Mộ Yến Thần nhìn lướt qua vòng bụng của cô, ánh mắt như không thể tin nổi, đi qua ôm cô vào trong ngực, hôn lên tóc cô: Để anh chọn giúp em.
Bị anh kéo đi ra, Lan Khê vẫn không quên vấn đề cô vừa hỏi khi nãy: Anh còn chưa nói cho em biết, sao đột nhiên anh lại đến chỗ này?
Em nhất định muốn anh nói sao? Anh nhàn nhạt hỏi lại, ánh mắt mị hoặc chống lại khuôn mặt hơi phiếm hồng của cô, Sớm hay muộn chuyện cũng sẽ tới, tại sao anh không tận dụng cơ hội này chuẩn bị lo trước tính sau?
Anh muốn kết hôn, nhưng anh không muốn kết hôn lén lút, nếu đã làm tất nhiên anh muốn làm một cách oanh oanh liệt liệt khiến cho cô suốt đời khó quên.
Đương nhiên, vừa mới nãy là anh đi qua xem một chút, coi có bộ nào thích hợp với cô hay không, còn tưởng tượng dáng vẻ khi cô mặc vào.
Gương mặt Lan Khê lại đỏ bừng, tuy biết chuyện này chắc chắn sẽ phát sinh, nhưng mỗi lần nhắc đến thì gương mặt cô vẫn đỏ bừng, cảm thấy tất cả sự việc tới quá mức đột nhiên.
Không nghĩ tới vừa đi ra thì phía đối diện có một người đẩy cửa tiến vào, tiếng chuông gió vang lên, một người đàn ông dáng vẻ mạnh mẽ rắn rỏi lôi cuốn, mặt mũi nhìn cũng ôn hoà hiền hậu nhu hòa, nhưng toàn thân tỏa ra hàn khí giống như băng tuyết sương lạnh như muốn đông lạnh hắn.
Chào tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài? Cô bán hàng nhiệt tình nghênh tiếp.
Hắn cười nhàn nhạt, vừa muốn mở miệng nói đột nhiên thấy cách mình khoảng vài thước có hai bóng người ôm nhau, nụ cười của hắn nhất thời đông cứng lại, ánh mắt trong veo hơi kinh ngạc, nhưng hắn vẫn bình tĩnh.
Lâu lắm không gặp, Lan Khê cơ hồ có chút nói không ra lời, sau một lúc lâu mới mở miệng kêu nhỏ cùng lúc với hắn.
Học trưởng?
Lan Khê.
Vừa lên tiếng, hai người đều nhịn không được khẽ bật cười, không nghĩ tới ở chỗ này lại đụng mặt nhau.
Sao anh lại đến chổ này? Không phải bây giờ anh đang làm việc sao? Lan Khê cực kỳ nghi hoặc hỏi.
Hai ngày trước mẹ anh tái phát bệnh cũ phải nhập viện, anh xin nghỉ hai ngày về đây, ngày hôm qua mới vừa đi qua bệnh viện thăm bà ấy, cũng may chỉ là do bà sợ bóng sợ gió một hồi, Kỷ Hằng giải thích nói, Vừa đúng dịp đại thọ ông ngoại em, ông ấy là chính giới lão nhân( người kỳ cựu trong giới chính trị), quan hệ giao thiệp rất rộng, ba anh phải ở lại bệnh viện để săn sóc mẹ anh không thể tới dự được nên để cho anh đại diện tham dự thay.
Nói xong hắn nhìn Mộ Yến Thần đứng phía sau Lan Khê cười cười: Xin chào, đã lâu không gặp.
Mộ Yến Thần nhàn nhạt gật gật đầu.
Nhất thời nghẹn lời, Lan Khê cũng không biết nên nói cái gì, hơn nữa giờ phút này để Kỷ Hằng nhìn thấy hình ảnh hai người bọn họ thân mật ôm nhau, cô có phần xấu hổ, nhưng cũng không buông tay Mộ Yến Thần ra.
Một chút kinh ngạc trong lòng Lan Khê từ từ nhộn nhạo lên, giống như gợn sóng lăn tăn giữa hồ. Hàng mi dài run run, lúc này mới cảm nhận được thân hình người đàn ông đang ôm mình thay đổi khác thường một chút, cánh tay to lớn của anh ôm chặt lấy cô, bừng bừng phấn chấn sức mạnh cùng nhiệt độ nóng bỏng hun nóng da thịt cô, nụ hôn của anh cũng mang theo hương vị khát vọng cực độ.
Em... Không biết... dღđ。l。qღđ Lan Khê mê muội một phen, bị anh mút mạnh vào cổ làm cho toàn thân run rẩy, mê ly tê dại, năm ngón tay quấn quýt không nhịn được nhẹ nhàng đan xen bàn tay anh, Bác sĩ nói sau ba tháng mới tương đối ổn định, em không biết em không phải có thể...
Còn chưa dứt lời, cô đã thốt ra một tiếng ngâm khẽ, bắt đầu co rúm lại, cảm nhận được bị anh cắn vào vành tai của mình, hơi thở nặng nề nóng bỏng của anh làm cô như sắp bị phỏng, d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn bàn tay anh lách vào bên trong thăm dò nơi mềm mại dưới lớp áo len của cô, chạm vào da thịt mềm mại nhẵn nhụi nơi đó, nhào nặn, vuốt ve mãnh liệt
.
Không khí mát mẻ, kích thích cô uốn cong phần eo mềm mại.
Mộ Yến Thần hôn môi cô, có chút không khống chế được luồn tay ra sau tấm lưng thanh mảnh của cô cởi móc khóa áo ngực, tiếp theo bàn tay như lửa nóng di chuyển lên nơi mềm mại đẫy đà phía trước, thoắt nặng thoắt nhẹ vuốt ve nắn bóp, sắc hồng nhạt bởi bàn tay anh lưu lại trên ngực khiến hai nụ hồng đỏ bừng động tình dựng thẳng đứng lên, Mộ Yến Thần buông môi cô ra, cúi đầu vùi vào trước ngực cô.
... Kích thích mãnh liệt khiến cho Lan Khê suýt nữa thì nghẹn thở, tròng mắt trong suốt như nước tràn đầy mê ly, ngón tay trắng trẻo của cô luống cuống luồn sâu vào tóc anh, sau đó cô lại cảm thấy sự đột biến như lửa nóng tiến về giữa hai chân mình tìm kiếm, cô chưa kịp cự tuyệt, cạnh quần đã bị đẩy ra, bàn tay ấm áp như nước của anh mạnh mẽ bao phủ lại.
Yến Thần... Lan Khê mang theo một chút nức nở hô một tiếng, không biết trong thời gian mang thai khuây khoả mà lại mãnh liệt như vậy, cô nghĩ muốn kẹp chặt tay anh để dịu đi một phen trêu chọc trí mạng kia, lại bị anh cường thế trấn áp, ngón tay đè lên điểm kia khiến cho cô điên cuồng không khống chế được, trùng trùng điệp điệp đè nén vuốt ve, mơn trớn.
Ngước mặt lên, trong ánh mắt sâu thẳm Mộ Yến Thần mê ly mang theo một chút rung động, cúi đầu chăm chú nhìn người trong lòng mất khống chế sợ hãi kêu thành tiếng, anh khàn giọng hỏi: Em vừa mới bảo anh cái gì?
Anh xác định một tiếng vừa mới kia là cô vô ý thức khẽ gọi, cũng nhất định là thanh âm mà cô chôn sâu trong đáy lòng.
Lực đạo ngón tay vẫn không giảm, anh dán sát vào bên tai cô ép hỏi: Bảo anh cái gì?
Liên tiếp mất hồn, Lan Khê nào đâu nghe được anh đang hỏi cái gì, trên mắt bay lên hoa đào hồng, kiều diễm ướt át, hai tay vẫn bám chặt bờ vai của anh, cô khẽ cắn môi dùng ánh mắt trong suốt im lặng xin tha.
Thấy ánh mắt này, trong lòng Mộ Yến Thần đại loạn, mím môi trong lúc đó, *** đặc hơn đã tràn ngập con ngươi.
Anh cũng không hỏi lại nữa, cúi đầu hung hăng hôn môi của cô, bàn tay dùng sức tăng thêm một chút, giống như là cố ý muốn ép cô mất khống chế, tiếp xúc, trêu chọc nơi mẫn cảm nhất của cô, từng chút một đưa cô lên đến tột cùng *** đỉnh.
Dáng người nằm dưới thân dần dần chịu không nổi, cảm giác khó chịu muốn hét lên thành tiếng, nhịn không được cả người bắt đầu co thắt, cuộn lại trong lòng anh.
Bụng dưới căng thẳng đến phát đau, cứng rắn như sắt, Mộ Yến Thần cố gắng chịu đựng, chợt nhớ khi ở Los Angeles, bác sĩ chẩn đoán tình trạng thể chất của cô, việc cô có thai trong hoàn cảnh đó còn tệ hơn so với người bình thường khác rất nhiều, giờ phút này anh không thể mạo hiểm như vậy.
Trên môi không ngừng ngân nga yêu thương cô ấy, anh trầm giọng nói: Thân thể em tạm thời còn chưa ổn... Qua một thời gian ngắn anh lại muốn em.
Ngừng một trận làm ầm ĩ để trên người cô bớt những giọt mồ hôi tinh tế, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nóng, cực kì đáng yêu.
Trong lòng Lan Khê không khỏi cảm động, vươn cánh tay vòng qua cổ anh ôm chặt lấy.
Mộ Yến Thần cũng ôm chặt thân hình cô, mặc dù cả hai người đều đang bị thương không sao thoải mái, nhưng chung quy mọi chuyện đã bị xé toạc ra tất cả. Nên hay không nên nói, cũng đã nói hết thảy ra miệng, ngay cả khi trời sập vào phút này, anh cũng quang minh chính đại ôm chặt cô, đồng sinh cộng tử (cùng sống cùng chết).
...
Khi Mạc Như Khanh về đến nhà, cảm thấy bầu không khí có chút khác thường.
Hỏi người hầu Mộ Minh Thăng đi đâu, người hầu nói ông ở trong thư phòng, từ sau bữa cơm chiều thì vẫn ngồi đờ ra ở trong đó.
. . .Trong thư phòng? Luyện chữ hay là nghe ca kịch?
Mạc Như Khanh mặc kệ, chỉ là bôn ba một ngày hơi mệt, ngồi xuống sô pha, lấy từ trong túi xách ra một danh sách đưa cho người hầu: Cầm lấy mang lên cho tiên sinh nhìn xem, đây là danh sách quà tặng ngày hôm nay ta ra ngoài chọn, đưa cho ông ấy tuyển chọn lại ta lập tức đi đặt trước, đợi đến khi đại thọ của ông cụ Tô nhà bên kia thì sẽ đưa đến.
Người hầu đáp ứng, định xoay người đi lên lầu.
“Đợi đã, Mạc Như Khanh nhíu mày hỏi tiếp: Yến Thần đâu?
Dạ..., thiếu gia và tiểu thư ra ngoài, nói là ngày mai sẽ trở về. Người hầu thành thật trả lời, Còn có, buổi chiều tiên sinh cũng đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về cơm chiều cũng chưa ăn, chỉ nói gì đó với chú Lưu một hồi lâu, bây giờ mới kêu chị Trương lên rồi.
Nghe người hầu nói xong, càng lúc Mạc Như Khanh càng cảm thấy kỳ quái.
Ngoài kỳ quái còn có một chút hận ý, bà cũng không vừa ý khi hiện tại Yến Thần lại mang theo Lan Khê đi ra ngoài, nghĩ đến bây giờ hai người lại ở chung một chỗ bà liền oán giận, trong lòng không thoải mái chút nào.
Bất quá cũng không bao lâu nữa...
Bà nghĩ tới đại thọ ông cụ nhà họ Tô vào ngày mốt, bà sẽ đưa tặng một phần lễ vật lớn nhất, nặng nhất ! !
...
Tại cửa tiệm thời trang, sau khi Lan Khê thử đến bộ lễ phục thứ ba cô hơi chán nản, thấy cô bán hàng vẫn còn muốn dẫn cô đi thử bộ thứ tư, cô lập tức lắc đầu, ánh mắt trong như nước có một chút cảm giác mất mác: Tôi không thử nữa, cô cất lại trước đi.
Sau đó cô nhìn nhìn bốn phía: Cô có thấy vị tiên sinh đi cùng tôi đến đây không?
Cô bán hàng cười: Dạ có thấy, anh ấy ở bên kia.
Nhìn theo hướng ngón tay cô bán hàng chỉ, Lan Khê khẽ cắn môi, không biết trong đại sảnh đó còn có loại váy lễ phục gì nữa, nhấc váy lên cô đi về phía đại sảnh, tiếng giày cao gót thanh thúy vang vọng trên hành lang trống trải làm mọi người giật mình, cô đi vào gian đại sảnh kia trong nháy mắt liền ngơ ngẩn, kinh ngạc vịn vào cửa, ngay cả thở cũng quên mất.
. . . Trong đại sảnh to gần trăm thước vuông như vậy, tràn ngập trong toàn căn phòng đều là màu trắng áo cưới, lễ phục kiểu nam chỉ chiếm một phần nhỏ, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh thuần khiết như tuyết trắng, làm nổi bật một số ít màu đen, mà giờ đây làm loá mắt bức người là một bóng dáng đang đứng trước bộ áo cưới, lạnh lùng tìm tòi chút gì đó.
Lan Khê cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng.
Gõ gõ cánh cửa gổ của đại sảnh, cô nhẹ giọng hỏi: Anh ở trong này nhìn cái gì?
Mộ Yến Thần chân mày nhảy lên, mũi chân xoay tròn, bóng dáng cao ngất lúc này mới nhìn qua phía cô đang đi tới, thấy trên người cô vẫn mặc bộ lễ phục khi anh tránh ra, anh dịu dàng hỏi: Như thế nào, không thích bộ nào cả à?
Lan Khê ngẩn ra, nhất thời lúng túng: Tất cả đều là thắt chặt ngay eo, bây giờ em mặc vô sẽ thấy ngấn rõ, không thích hợp.
Mộ Yến Thần nhìn lướt qua vòng bụng của cô, ánh mắt như không thể tin nổi, đi qua ôm cô vào trong ngực, hôn lên tóc cô: Để anh chọn giúp em.
Bị anh kéo đi ra, Lan Khê vẫn không quên vấn đề cô vừa hỏi khi nãy: Anh còn chưa nói cho em biết, sao đột nhiên anh lại đến chỗ này?
Em nhất định muốn anh nói sao? Anh nhàn nhạt hỏi lại, ánh mắt mị hoặc chống lại khuôn mặt hơi phiếm hồng của cô, Sớm hay muộn chuyện cũng sẽ tới, tại sao anh không tận dụng cơ hội này chuẩn bị lo trước tính sau?
Anh muốn kết hôn, nhưng anh không muốn kết hôn lén lút, nếu đã làm tất nhiên anh muốn làm một cách oanh oanh liệt liệt khiến cho cô suốt đời khó quên.
Đương nhiên, vừa mới nãy là anh đi qua xem một chút, coi có bộ nào thích hợp với cô hay không, còn tưởng tượng dáng vẻ khi cô mặc vào.
Gương mặt Lan Khê lại đỏ bừng, tuy biết chuyện này chắc chắn sẽ phát sinh, nhưng mỗi lần nhắc đến thì gương mặt cô vẫn đỏ bừng, cảm thấy tất cả sự việc tới quá mức đột nhiên.
Không nghĩ tới vừa đi ra thì phía đối diện có một người đẩy cửa tiến vào, tiếng chuông gió vang lên, một người đàn ông dáng vẻ mạnh mẽ rắn rỏi lôi cuốn, mặt mũi nhìn cũng ôn hoà hiền hậu nhu hòa, nhưng toàn thân tỏa ra hàn khí giống như băng tuyết sương lạnh như muốn đông lạnh hắn.
Chào tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài? Cô bán hàng nhiệt tình nghênh tiếp.
Hắn cười nhàn nhạt, vừa muốn mở miệng nói đột nhiên thấy cách mình khoảng vài thước có hai bóng người ôm nhau, nụ cười của hắn nhất thời đông cứng lại, ánh mắt trong veo hơi kinh ngạc, nhưng hắn vẫn bình tĩnh.
Lâu lắm không gặp, Lan Khê cơ hồ có chút nói không ra lời, sau một lúc lâu mới mở miệng kêu nhỏ cùng lúc với hắn.
Học trưởng?
Lan Khê.
Vừa lên tiếng, hai người đều nhịn không được khẽ bật cười, không nghĩ tới ở chỗ này lại đụng mặt nhau.
Sao anh lại đến chổ này? Không phải bây giờ anh đang làm việc sao? Lan Khê cực kỳ nghi hoặc hỏi.
Hai ngày trước mẹ anh tái phát bệnh cũ phải nhập viện, anh xin nghỉ hai ngày về đây, ngày hôm qua mới vừa đi qua bệnh viện thăm bà ấy, cũng may chỉ là do bà sợ bóng sợ gió một hồi, Kỷ Hằng giải thích nói, Vừa đúng dịp đại thọ ông ngoại em, ông ấy là chính giới lão nhân( người kỳ cựu trong giới chính trị), quan hệ giao thiệp rất rộng, ba anh phải ở lại bệnh viện để săn sóc mẹ anh không thể tới dự được nên để cho anh đại diện tham dự thay.
Nói xong hắn nhìn Mộ Yến Thần đứng phía sau Lan Khê cười cười: Xin chào, đã lâu không gặp.
Mộ Yến Thần nhàn nhạt gật gật đầu.
Nhất thời nghẹn lời, Lan Khê cũng không biết nên nói cái gì, hơn nữa giờ phút này để Kỷ Hằng nhìn thấy hình ảnh hai người bọn họ thân mật ôm nhau, cô có phần xấu hổ, nhưng cũng không buông tay Mộ Yến Thần ra.
/337
|