Khi Tô Nhiễm Tâm đi tới nhà họ Mộ, cả tòa nhà đèn đuốc sáng trưng.
Trước cửa dừng mấy chiếc xe cảnh sát Ulla, nhìn bao quát xung quanh đều nghiêm ngặt cẩn thận, khiến Tô Nhiễm Tâm liếc mắt nhìn suýt nữa thì hôn mê ngất lịm.
Bên cạnh có người vội vàng đỡ bà, rồi nói bên tai bà lời gì đó, Tô Nhiễm Tâm chỉ chăm chú nhìn chằm chằm tòa nhà, trong đầu hiện lên bóng dáng của Lan Khê,lqđ$ bà đẩy mạnh người đứng kế bên mình ra đi vào trong nhà Mộ!
. .. Đã xảy ra chuyện gì?
. .. Tại sao có nhiều xe cảnh sát dừng ở nơi này? !
Bà từ Manchester quay lại đây chỉ trễ một chút mà thôi. . . . . . Bà về nhà chỉ dừng lại không tới ba giờ đã quay trở lại rồi ! ! Nhưng vẫn chậm sao? . . . . . . Lan Khê đâu? Lan Khê của bà đâu?
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc, tiếng giày cao gót dồn dập bước vào trong nhà họ Mộ, cảm giác đã kinh động đến mấy người ở bên trong đó.
Tôi không cần biết. . . . . . Mộ Minh Thăng nắm chặt cây gậy trong tay, bàn tay run run, nét mặt trước nay vẫn trầm ổn nhưng bây giờ đã sớm thay đổi sắc mặt, tại sao các người chỉ tra hỏi nơi này? Các người hãy đến khách sạn mà tra hỏi đi! ! Con gái của tôi mất tích từ nơi đó, con bé là bị người bắt cóc đấy! Xe và điện thoại di động đều ở đấy cả, nhưng người thì không có! Các người trả con gái của tôi lại cho tôi! !
Nhìn thấy trong mắt ông hằn tơ máu như muốn xông lên liều mạng với cảnh sát, mấy người giúp việc sợ hãi kêu lên vội vàng chặn ông lại, nhưng bị ánh mắt hung dữ của ông làm cho hoảng sợ tới mức đứng lại không dám tiến lên nữa.
Gương mặt viên cảnh sát nghiêm trang khó xử, rất nhanh vờ trầm tĩnh nói: Nhưng Mộ tiên sinh, khách sạn Vân Sơn bên kia chúng tôi đã kiểm tra, hoàn toàn không có người tên là Phó Minh Lãng đến thuê phòng. . . . . .
Chính là người đó. . .! ! Nét mặt già nua của Mộ Minh Thăng đỏ lên, lồng ngực kịch liệt phập phồng cầm gậy chỉ vào mặt người cảnh sát, Chính là hắn ta mang con gái của tôi đi. . . . . . Các người không tìm phải hay không? Được, được. . . . . . Tôi đi tìm. . . . . .
Ông giận dữ đẩy người đứng bên cạnh qua một bên định đi ra ngoài.
Người cảnh sát cùng với các người giúp việc ở nhà họ Mộ cả kinh thất sắc, muốn ngăn ông lại, Mạc Như Khanh đứng bên cạnh đã không nhìn nổi, ánh mắt lạnh nhạt nhu lạnh đảo qua mạo hiểm giữ chặt tay ông, đè nỗi sợ hãi xuống thong thả dịu dàng nói: Minh Thăng ông chờ một chút, ông chậm một tí đã nào...! !
Ông đừng kích động như thế, suy nghĩ một chút đi, Lan Khê cũng lớn khôn rồi, hay con bé và bạn của Yến Thần cùng ra ngoài dạo chơi thì sao? Nói không chừng buổi tối con bé sẽ trở về, tự nhiên ông lại gây ầm ĩ làm gì không biết! ! Hơn nữa nếu nó muốn đi thì để nó đi đi, tôi vừa có chuyện muốn nói với ông, thì nó liền bỏ đi, vậy coi như cũng giúp ông tiết kiệm hơi sức đỡ phải mất công gặp mặt nó rồi lại đuổi ra khỏi nhà. . . . . .
Mộ Minh Thăng trợn to mắt, hơi thở không ổn định nhìn chăm chú bà vợ trước mắt mình.
Tôi đuổi con bé? Ông giận dữ đẩy vợ mình ra, khiến Mạc Như Khanh lảo đảo, sắc mặt bà thoáng chốc cũng thay đổi, ánh mắt của Mộ Minh Thăng nhìn bà như đang nhìn quái vật khát máu, Bà không biết đó là con gái ruột của tôi sao? Bây giờ bà còn dám ở đây nói châm chọc này nọ? Tôi còn chưa hỏi bà, hôm nay bà hẹn con bé ra ngoài, trong quán cà phê bà đã nói cái gì? Khi con bé trở lại dáng vẻ như mất hết hồn vía đi theo người đàn ông kia! ! Hôm nay bà phải nói rõ ràng với tôi. . . . . .
Mạc Như Khanh bị đẩy ra, nét mặt lúc đỏ lúc trắng, trong đôi mắt nhu lạnh của bà tràn đầy căm hận.
Thật tình bà muốn nói ra sự thật, nhưng bây giờ đúng lúc sao?
Âm thanh Lộc cộc lộc cộc lộc cộc dồn dập thoáng chốc đã đến trước mặt, Tô Nhiễm Tâm gắt gao nhìn chằm chằm nhóm người trước mắt, không quản bọn họ kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, xoay người đi tới, lách qua vòng lên vòng xuống tìm bóng dáng mình muốn tìm: . . . . . . Lan Khê. . . . . . Lan Khê, dì nhỏ tới rồi, cháu ở đâu? Lan Khê! ! !
Vị tiểu thư này, Người cảnh sát cau mày ngăn hành vi của bà lại, chặn cánh tay của bà lại, Chúng tôi đang thụ lý án ở đây, vị tiểu thư mà người muốn tìm kia xế chiều hôm nay không hiểu sao đã mất tích, đến giờ vẫn chưa rõ tung tích.
Mất tích?
Tô Nhiễm Tâm kinh hãi ngây người.
Bà kinh ngạc nhìn người cảnh sát, một hồi lâu sau mới phản ứng kịp run rẩy cầm điện thoại muốn gọi điện.
Người cảnh sát cau mày, liếc nhìn bà một cái bất đắc dĩ lên tiếng ngăn cản: Sau khi xảy ra chuyện, điện thoại của Mộ tiểu thư được tìm thấy ở trên xe, đến giờ vẫn không liên lạc được với cô ấy.
Tô Nhiễm Tâm bị buộc dừng lại động tác, ánh mắt kịch liệt run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhìn người cảnh sát trước mặt.
Vậy làm sao bây giờ đây? Bà run giọng hỏi, Vậy bây giờ các người tìm con bé bằng cách nào? ! ! Đột nhiên bà phản ứng kịp, nắm chặt tay áo người cảnh sát, Anh nói cho tôi biết lần cuối con bé đi chung với ai? Anh nói cho tôi biết là ai? Lan Khê nhà tôi không phải không hiểu chuyện, con bé tuyệt đối sẽ không nói tiếng nào mà bỏ đi! !
Người cảnh sát bị bà lay lay cảm thấy khó chịu, nắm cánh tay của bà nói: Cô ấy không bỏ đi một mình, Mộ tiên sinh nói, lần cuối cô ấy đi cùng với một người đàn ông họ Phó, Mộ tiên sinh cũng đã gặp qua người này.
Họ Phó.
Tô Nhiễm Tâm trợn to hai mắt, bình tĩnh lại.
Bà đang suy nghĩ tìm tất cả những người có thể là họ Phó, bất chợt trong đầu lóe lên một cái tên, bà nghĩ đến một người, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, bà lập tức hiểu ra. Đôi môi tái nhợt run rẩy kịch liệt, bà khàn giọng hỏi: . . . . . . Người đàn ông kia, có phải tên là Phó Minh Lãng không?
Cảnh sát hết sức ngạc nhiên! !
Tiểu thư, chẳng lẽ ngài biết. . . . . .
Hai người đàn ông này thật là sát tinh mà! ! ! Tô Nhiễm Tâm không nhịn được, trừng mắt la lớn!
Bọn họ một cha một con, một già một trẻ.
Một cố tình đánh mất lương tâm không thừa nhận mình bên ngoài. . . Phản bội, không nhìn nhận đứa con gái ruột thịt của mình;
Một không biết rối rắm ân oán cái gì với Mộ Yến Thần, bắt cóc em gái ruột thịt của mình mà không biết, bây giờ không biết con bé sống chết ra sao!
Không được.
Tô Nhiễm Tâm sau khi phát tiết kịch liệt cảm xúc biết như vậy không được, bà cố gắng khiến mình trấn tĩnh lại.
Mộ Yến Thần nếu đã kêu mình trở về nước vậy hẳn là có dự liệu sẽ xảy ra chuyện gì, có thể là đề cập đến nhà họ Mộ, hoặc là ám chỉ Phó Minh Lãng, nhưng mặc kệ là ai, tình huống trước mắt này đều rất xấu.
Không được. . . . . . Bà phải nhanh chóng liên lạc báo cho Mộ Yến Thần biết! !
Mắt thấy nàng Lộc cộc lộc cộc lộc cộc muốn đi ra khỏi phòng, Mạc Như Khanh ngồi trên ghế sofa đang trấn an Mộ Minh Thăng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn, bà ta gọi Tô Nhiễm Tâm lại nói: Nếu như bà có tìm được Lan Khê, trước tiên hãy để nó ở bên cạnh bà đi, tạm thời chớ quay trở về nhà họ Mộ. Bởi vì có một số việc chính nó cũng rõ ràng, để cho nó cân nhắc suy nghĩ kỹ càng một chút rồi hãy nói sau, xem nó có còn mặt mũi bước vào nhà này hay không.
Bước chân Tô Nhiễm Tâm chợt ngừng lại.
Trước cửa dừng mấy chiếc xe cảnh sát Ulla, nhìn bao quát xung quanh đều nghiêm ngặt cẩn thận, khiến Tô Nhiễm Tâm liếc mắt nhìn suýt nữa thì hôn mê ngất lịm.
Bên cạnh có người vội vàng đỡ bà, rồi nói bên tai bà lời gì đó, Tô Nhiễm Tâm chỉ chăm chú nhìn chằm chằm tòa nhà, trong đầu hiện lên bóng dáng của Lan Khê,lqđ$ bà đẩy mạnh người đứng kế bên mình ra đi vào trong nhà Mộ!
. .. Đã xảy ra chuyện gì?
. .. Tại sao có nhiều xe cảnh sát dừng ở nơi này? !
Bà từ Manchester quay lại đây chỉ trễ một chút mà thôi. . . . . . Bà về nhà chỉ dừng lại không tới ba giờ đã quay trở lại rồi ! ! Nhưng vẫn chậm sao? . . . . . . Lan Khê đâu? Lan Khê của bà đâu?
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc, tiếng giày cao gót dồn dập bước vào trong nhà họ Mộ, cảm giác đã kinh động đến mấy người ở bên trong đó.
Tôi không cần biết. . . . . . Mộ Minh Thăng nắm chặt cây gậy trong tay, bàn tay run run, nét mặt trước nay vẫn trầm ổn nhưng bây giờ đã sớm thay đổi sắc mặt, tại sao các người chỉ tra hỏi nơi này? Các người hãy đến khách sạn mà tra hỏi đi! ! Con gái của tôi mất tích từ nơi đó, con bé là bị người bắt cóc đấy! Xe và điện thoại di động đều ở đấy cả, nhưng người thì không có! Các người trả con gái của tôi lại cho tôi! !
Nhìn thấy trong mắt ông hằn tơ máu như muốn xông lên liều mạng với cảnh sát, mấy người giúp việc sợ hãi kêu lên vội vàng chặn ông lại, nhưng bị ánh mắt hung dữ của ông làm cho hoảng sợ tới mức đứng lại không dám tiến lên nữa.
Gương mặt viên cảnh sát nghiêm trang khó xử, rất nhanh vờ trầm tĩnh nói: Nhưng Mộ tiên sinh, khách sạn Vân Sơn bên kia chúng tôi đã kiểm tra, hoàn toàn không có người tên là Phó Minh Lãng đến thuê phòng. . . . . .
Chính là người đó. . .! ! Nét mặt già nua của Mộ Minh Thăng đỏ lên, lồng ngực kịch liệt phập phồng cầm gậy chỉ vào mặt người cảnh sát, Chính là hắn ta mang con gái của tôi đi. . . . . . Các người không tìm phải hay không? Được, được. . . . . . Tôi đi tìm. . . . . .
Ông giận dữ đẩy người đứng bên cạnh qua một bên định đi ra ngoài.
Người cảnh sát cùng với các người giúp việc ở nhà họ Mộ cả kinh thất sắc, muốn ngăn ông lại, Mạc Như Khanh đứng bên cạnh đã không nhìn nổi, ánh mắt lạnh nhạt nhu lạnh đảo qua mạo hiểm giữ chặt tay ông, đè nỗi sợ hãi xuống thong thả dịu dàng nói: Minh Thăng ông chờ một chút, ông chậm một tí đã nào...! !
Ông đừng kích động như thế, suy nghĩ một chút đi, Lan Khê cũng lớn khôn rồi, hay con bé và bạn của Yến Thần cùng ra ngoài dạo chơi thì sao? Nói không chừng buổi tối con bé sẽ trở về, tự nhiên ông lại gây ầm ĩ làm gì không biết! ! Hơn nữa nếu nó muốn đi thì để nó đi đi, tôi vừa có chuyện muốn nói với ông, thì nó liền bỏ đi, vậy coi như cũng giúp ông tiết kiệm hơi sức đỡ phải mất công gặp mặt nó rồi lại đuổi ra khỏi nhà. . . . . .
Mộ Minh Thăng trợn to mắt, hơi thở không ổn định nhìn chăm chú bà vợ trước mắt mình.
Tôi đuổi con bé? Ông giận dữ đẩy vợ mình ra, khiến Mạc Như Khanh lảo đảo, sắc mặt bà thoáng chốc cũng thay đổi, ánh mắt của Mộ Minh Thăng nhìn bà như đang nhìn quái vật khát máu, Bà không biết đó là con gái ruột của tôi sao? Bây giờ bà còn dám ở đây nói châm chọc này nọ? Tôi còn chưa hỏi bà, hôm nay bà hẹn con bé ra ngoài, trong quán cà phê bà đã nói cái gì? Khi con bé trở lại dáng vẻ như mất hết hồn vía đi theo người đàn ông kia! ! Hôm nay bà phải nói rõ ràng với tôi. . . . . .
Mạc Như Khanh bị đẩy ra, nét mặt lúc đỏ lúc trắng, trong đôi mắt nhu lạnh của bà tràn đầy căm hận.
Thật tình bà muốn nói ra sự thật, nhưng bây giờ đúng lúc sao?
Âm thanh Lộc cộc lộc cộc lộc cộc dồn dập thoáng chốc đã đến trước mặt, Tô Nhiễm Tâm gắt gao nhìn chằm chằm nhóm người trước mắt, không quản bọn họ kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, xoay người đi tới, lách qua vòng lên vòng xuống tìm bóng dáng mình muốn tìm: . . . . . . Lan Khê. . . . . . Lan Khê, dì nhỏ tới rồi, cháu ở đâu? Lan Khê! ! !
Vị tiểu thư này, Người cảnh sát cau mày ngăn hành vi của bà lại, chặn cánh tay của bà lại, Chúng tôi đang thụ lý án ở đây, vị tiểu thư mà người muốn tìm kia xế chiều hôm nay không hiểu sao đã mất tích, đến giờ vẫn chưa rõ tung tích.
Mất tích?
Tô Nhiễm Tâm kinh hãi ngây người.
Bà kinh ngạc nhìn người cảnh sát, một hồi lâu sau mới phản ứng kịp run rẩy cầm điện thoại muốn gọi điện.
Người cảnh sát cau mày, liếc nhìn bà một cái bất đắc dĩ lên tiếng ngăn cản: Sau khi xảy ra chuyện, điện thoại của Mộ tiểu thư được tìm thấy ở trên xe, đến giờ vẫn không liên lạc được với cô ấy.
Tô Nhiễm Tâm bị buộc dừng lại động tác, ánh mắt kịch liệt run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhìn người cảnh sát trước mặt.
Vậy làm sao bây giờ đây? Bà run giọng hỏi, Vậy bây giờ các người tìm con bé bằng cách nào? ! ! Đột nhiên bà phản ứng kịp, nắm chặt tay áo người cảnh sát, Anh nói cho tôi biết lần cuối con bé đi chung với ai? Anh nói cho tôi biết là ai? Lan Khê nhà tôi không phải không hiểu chuyện, con bé tuyệt đối sẽ không nói tiếng nào mà bỏ đi! !
Người cảnh sát bị bà lay lay cảm thấy khó chịu, nắm cánh tay của bà nói: Cô ấy không bỏ đi một mình, Mộ tiên sinh nói, lần cuối cô ấy đi cùng với một người đàn ông họ Phó, Mộ tiên sinh cũng đã gặp qua người này.
Họ Phó.
Tô Nhiễm Tâm trợn to hai mắt, bình tĩnh lại.
Bà đang suy nghĩ tìm tất cả những người có thể là họ Phó, bất chợt trong đầu lóe lên một cái tên, bà nghĩ đến một người, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, bà lập tức hiểu ra. Đôi môi tái nhợt run rẩy kịch liệt, bà khàn giọng hỏi: . . . . . . Người đàn ông kia, có phải tên là Phó Minh Lãng không?
Cảnh sát hết sức ngạc nhiên! !
Tiểu thư, chẳng lẽ ngài biết. . . . . .
Hai người đàn ông này thật là sát tinh mà! ! ! Tô Nhiễm Tâm không nhịn được, trừng mắt la lớn!
Bọn họ một cha một con, một già một trẻ.
Một cố tình đánh mất lương tâm không thừa nhận mình bên ngoài. . . Phản bội, không nhìn nhận đứa con gái ruột thịt của mình;
Một không biết rối rắm ân oán cái gì với Mộ Yến Thần, bắt cóc em gái ruột thịt của mình mà không biết, bây giờ không biết con bé sống chết ra sao!
Không được.
Tô Nhiễm Tâm sau khi phát tiết kịch liệt cảm xúc biết như vậy không được, bà cố gắng khiến mình trấn tĩnh lại.
Mộ Yến Thần nếu đã kêu mình trở về nước vậy hẳn là có dự liệu sẽ xảy ra chuyện gì, có thể là đề cập đến nhà họ Mộ, hoặc là ám chỉ Phó Minh Lãng, nhưng mặc kệ là ai, tình huống trước mắt này đều rất xấu.
Không được. . . . . . Bà phải nhanh chóng liên lạc báo cho Mộ Yến Thần biết! !
Mắt thấy nàng Lộc cộc lộc cộc lộc cộc muốn đi ra khỏi phòng, Mạc Như Khanh ngồi trên ghế sofa đang trấn an Mộ Minh Thăng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn, bà ta gọi Tô Nhiễm Tâm lại nói: Nếu như bà có tìm được Lan Khê, trước tiên hãy để nó ở bên cạnh bà đi, tạm thời chớ quay trở về nhà họ Mộ. Bởi vì có một số việc chính nó cũng rõ ràng, để cho nó cân nhắc suy nghĩ kỹ càng một chút rồi hãy nói sau, xem nó có còn mặt mũi bước vào nhà này hay không.
Bước chân Tô Nhiễm Tâm chợt ngừng lại.
/337
|