Tiếng đóng cửa vang lên vang dội, giống như đang thể hiện một cách rõ ràng nội tâm đang sợ hãi của cô.
Cô đang sợ hãi.
Sợ trong lúc lơ đãng, bản thân cô sẽ giao nộp toàn bộ trái tim ra ngoài, sợ chuyện tình bốn năm trước sẽ xảy ra một lần nữa. Rõ ràng chính cô nói phải bảo vệ mình, thế nhưng lúc này tại sao cô lại không nhịn được mà lệ thuộc vào anh? Thậm chí còn không nhịn được muốn biến anh thành vật sở hữu riêng?
Ánh mắt Mộ Yến Thần thâm thúy, đi đến cạnh cửa, giơ tay lên gõ một cái, dịu dàng nói: Lan Khê.
Lan Khê tựa sát vào cánh cửa, lông mày nhíu thành một hàng, vẻ mặt có phần thống khổ: Anh đừng quan tâm đến tôi . . . . Mộ Yến Thần, anh đừng nói chuyện với tôi!
Trong đôi mắt Mộ Yến Thần nghiền nát cảm giác đau đớn, ngữ điệu càng thả chậm hơn,ôn nhu hơn: Bảo bối, mở cửa ra.
Anh cũng đừng có gọi tôi như vậy! Tay Lan Khê khẽ run, chỉ cảm thấy anh càng ngày càng vượt qua ranh giới, Thật buồn nôn. .. .. .
Khóe miệng Mộ Yến Thần thoáng hiện lên một nụ cười, hơi khổ sở.
Anh biết đoạn đối thoại vừa rồi đã dọa cô sợ, anh cũng chỉ muốn mượn cơ hội này để cô đối mặt với trái tim của mình mà thôi, lại không nghĩ rằng cô vẫn mâu thuẫn, thế này có lẽ nên cho cô một khoảng thời gian ở một mình để cô tự mình suy nghĩ.
Nhưng mà ...
Ánh mắt Mộ Yến Thần lạnh nhạt, đặt tay lên tay nắm cửa xoay xoay lại phát hiện cô đã khóa lại: Lan Khê, thời tiết như thế này không nên đi chân không trên sàn nhà, dễ bị lạnh lắm.
Lan Khê hơi suy sụp dựa sát vào cửa tụt xuống, lòng bàn chân quả thật rất lạnh, nhưng lạnh hơn chính là trái tim, cô nhẹ nhàng ôm lấy mình nở nụ cười khổ, cắn môi khẽ hỏi: Mộ Yến Thần anh cũng thật buồn cười, chẳng phải anh muốn nói cho tôi biết chúng ta chỉ là vui đùa một chút thôi sao? Anh hứa hẹn với tôi làm gì? Chẳng lẽ bởi vì muốn dỗ cho tôi vui vẻ?
Mộ Yến Thần ngưng mắt nhìn bóng người trên cửa kính, khóe miệng im lặng lẽ lên một nụ cười khổ.
Anh muốn dỗ cho em vui vẻ thì sao nào? Anh khẽ nói, Anh yêu em, đương nhiên không muốn nhìn thấy em buồn, dù chỉ là một chút. Lan Khê, mặc dù thời gian chúng ta chính thức chung đụng ngắn, nhưng chẳng lẽ em lại không cảm thấy, anh đối đãi với em như thế nào?
Những ngày đó đâu chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chẳng lẽ còn không đủ để cô nhận thấy rằng, Mộ Yến Thần anh không chỉ muốn vui đùa một chút mà thôi?
Điện thoại trong phòng khách vang lên ròn giã.
Vốn không muốn để ý, nhưng mà âm thanh reng reng kéo dài, làm muộn phiền tâm trí người khác.
Mộ Yến Thần thấy cô không có ý mở cửa, ánh mắt dịu dàng hơi hòa hoãn, dựa sát vào cánh cửa khẽ nói: Nghe lời anh đứng lên, đợi anh quay lại.
Anh nói xong liền đi tới phòng khách cầm điện thoại di động ở trên sofa lên.
Không nghĩ tới người gọi điện thoại tới lại là Branda.
Rất xin lỗi Tổng giám đốc Mộ, tôi. . . . . . tôi vốn không muốn quấy rầy ngài, nhưng tôi muốn tìm Lan Khê. Branda lúng túng nói.
Ánh mắt trong trẻo của Mộ Yến Thần quét một vòng đến cánh cửa phòng tắm, lạnh nhạt nói: Cô ấy tạm thời không rảnh, cô có thể nói với tôi.”
Branda nhíu mày, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: Là như thế này, hợp đồng mà chúng tôi kí với quý công ty lần trước ở chỗ cô ấy, bởi vì khác với tài liệu của hạng mục lần này, nên chúng tôi muốn so sánh quy định chi tiết trên hợp đồng, xem có đồng nhất hay không, ngài có thể hay không. . . . . .
Branda không nói nổi nữa, tự mình sai khiến tổng giám đốc của người ta đi làm chuyện như vậy, ai cũng sẽ cảm thấy rất buồn cười.
Mộ Yến Thần lại gật đầu một cái, đáp một tiếng rồi cúp điện thoại di động.
Anh cũng không biết thường ngày cô để tài liệu ở đâu, chỉ nhớ trong phòng ngủ không có tủ đầu giường, chắc là ở trong ngăn kéo phía dưới đèn bàn trong phòng khách, tiện tay kéo ra xem một chút, toàn là mấy món đồ linh tinh gì đó.
Phía dưới cùng của hộc tủ có chút cũ kỹ, không có khóa lại, kéo ra cũng là một đống giấy tờ loạn thất bát tao.
Phần lớn là giấy chứng nhận.
Bằng tốt nghiệp, bằng học vị, các loại thư đề cử và chứng minh, thậm chí còn có giấy chứng nhận đoàn viên khi cô học năm nhất trung học, mở ra xem một chút, phía trên có dán một tấm hình vẫn mới tinh, gương mặt non nớt của cô vẫn chưa nẩy nở, vẫn thanh tú xinh đẹp như cũ.
Híp híp mắt, Mộ Yến Thần thả giấy tờ chứng nhận về, cảm thấy chắc không có ở đây.
Nhưng trong nháy mắt khi đóng lại, anh nhìn thấy một cuốn sổ ghi chép màu vàng sẫm, cuốn sổ ghi chép cũ kỹ nhét vào tận trong cùng, lấy ra, hóa ra là một quyển bệnh án.
Lông mày Mộ Yến Thần nhảy lên!
Lan Khê ở trong phòng tắm ngây người một hồi rốt cuộc có phần không chịu dựng nổi, cô cũng nghe thấy tiếng anh gọi điện thoại theo bản năng nhận thấy được đối phương là ai, cô mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy anh đang đứng trước tủ đưa lưng về phía mình, lúng ta lúng túng, khẽ hỏi: Branda tìm tôi có chuyện gì?
Mộ Yến Thần không hề lên tiếng.
Hàng lông mày của Lan Khê nhẹ nhàng nhíu lại, cho rằng anh không nghe thấy, quyết định đi dép xong rồi đi tới: Là tôi nghe lầm sao? Không phải Branda tìm tôi à?
Bờ lưng kiên cường của Mộ Yến Thần cứng đờ, cuối cùng giật giật, giọng nói lạnh nhạt như nước vang lên: Cô ấy hỏi em về hợp đồng kí lần trước.
Lan Khê ngẩn ra, phản ứng kịp, gật đầu một cái: Ở chỗ tôi đây, tôi đi lấy.
Cô vừa xoay người, cổ tay lại bị nắm chặt.
Trong lòng Lan Khê khẩn trương, thầm nghĩ nếu như anh muốn tiếp tục chủ đề vừa rồi thì mình nên nói cái gì, lại không nghĩ rằng khi anh xoay người lại, trong mắt tràn sự u ám đáng sợ, môi mỏng mím lại có vẻ tái nhợt, phun ra mấy chữ lạnh như băng: Chẳng lẽ em không giải thích với anh một chút, chuyện gì xảy ra đây?
Mặt của Lan Khê thoáng chốc trắng bệch.
Không hiểu rốt cuộc anh có ý gì, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía anh vừa mới ngồi ngây ngốc, nhìn thấy rõ ngăn kéo tủ đựng tài liệu của mình bị mở ra, trên mặt đất chính là cuốn sổ ghi chép màu vàng sẫm, là quyển bệnh án của cô khi cô ở bệnh viện thành phố A. Cô không có thói quen dùng tên giả, nên phía trên là ba chữ rõ ràng Mộ Lan Khê , khiến trái tim và ánh mắt của cô đau nhói như kim châm.
Anh đã từng nói với em chưa? Trong bốn năm chúng ta tách ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần em hỏi anh cũng có thể nói cho em biết tất cả. Giờ đây anh cũng có thể nói cho em biết... Lan Khê, anh vẫn luôn một thân một mình. Em cảm thấy không thể có phải không? Anh cũng cảm thấy anh bị điên rồi, thời gian dài như vậy lại có thể không đụng đến ai, chỉ vì trong lòng anh chỉ chứa một mình em! Mộ Yến Thần cố nén không phun trào cơn giận dữ, hai mắt trở nên xanh mét, nặng nề ướt át, đau nhức hóa thành những tia máu hiện lên trong mắt, Tại sao em lại không thể thẳng thắn?
Lan Khê cảm thấy hô hấp của mình bị nghẹn lại, hơi nóng tràn đầy trong ngực, vẫn không thốt ra được một từ nào.
Mộ Yến Thần đột nhiên kéo cô vào trong ngực, đè nén cảm giác rung động xuống đáy lòng, ôm lấy cô, nói với giọng khàn khàn: Ngày đó khi Kiều Khải Dương nói với anh điều này anh vẫn không cho là thật, hiện tại anh chỉ muốn nghe lời giải thích của em, đã xảy ra chuyện gì? Lan Khê, chỉ cần em nói, anh sẽ tin.
Anh cúi người xuống, hơi thở nóng bỏng giao hòa cùng hô hấp của cô, đợi cô cho mình một cái đáp án.
Hốc mắt Lan Khê cực kì đau xót.
Cô vẫn luôn trốn tránh chuyện này, vẫn luôn muốn quên chuyện này, nhưng vẫn bị đích thần anh vạch trần. Cô có thể trả lời thế nào đây? Hiện tại, cô chỉ có cảm giác bản thân mình thật ti tiện, thật hết thuốc chữa, cô làm có thể quên được? Tại sao có thể quên ban đầu một mình cô ở một thành phố xa lạ phải đối mặt với chuyện vô lực như vậy, suýt nữa bị ép đến điên cuồng, mà hiện tại cô lại có thể dẫm lên vết xe đổ mà ở bên cạnh anh, cô còn phải giải thích với anh bốn năm qua cô đã không trung trinh, không tự trọng như thế nào, lêu lổng với người đàn ông khác, sẩy thai! Chỉ là một tờ giấy mỏng, lại khơi dậy dấu ấn khiến cô không chịu đựng nổi trong bốn năm qua của cô!
Trong mắt tràn đầy nước mắt ẩm ướt, cô nhẹ nhàng ngước mắt lên: . . . . . . Anh trai, tôi cũng sẽ lớn lên.
Giọng nói êm ái mềm mại này khiến thân thể cao lớn của Mộ Yến Thần rung xuống.
Cô nhẹ nhàng nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn vuốt ve lòng bàn tay của anh, dịu dàng nói: Dù sao lần đầu tiên yêu đương tôi đã như vậy rồi, sau này sao có thể tốt hơn? Tôi lại không thể ở bên anh cả đời, chẳng lẽ còn không cho phép tôi đi theo người khác? Về phần anh nhìn thấy cái này, cũng chỉ là một lần chơi đùa vội vã, phá thai cũng là chuyện cực kì bình thường.
Đè nén trái tim đang đau nhức như tê liệt, cô ngước mắt lên, nói với giọng khàn khàn: Về cơ bản, trong lớp chúng tôi hầu hết nữ sinh đều từng đến bệnh viện làm chuyện như vậy, chẳng qua là tôi không cẩn thận nên bị anh phát hiện ra mà thôi, sao nào, bây giờ, anh cũng bắt đầu ghét bỏ tôi sao?
Bước khập khiễng, bờ môi đỏ mọng mềm mại của Lan Khê phủ lên vành tai của anh, kìm nén nước mắt nóng bỏng đang dâng lên trong đáy mắt, nói: Mộ Yến Thần, anh liều mình dẫn tôi vào thế giới của người trưởng thành, anh dựa vào cái gì mà muốn trách tôi không được chơi đùa?
Tùng câu nói rõ ràng, giống như con dao nhọn, từng chữ từng chữ mạnh mẽ đâm vào trái tim của anh, máu tươi giàn giụa! !
Mộ Yến Thần bị cơn đau nhức trong lồng ngực hành hạ đến không nói ra lời, anh ôm lấy cánh tay của cô bắt đầu run rẩy kịch liệt, rốt cuộc khi sự đau đớn đạt đến đỉnh điểm, không thể tiếp tục chịu được nữa, đột nhiên anh hung hăng đẩy cô từ trong lồng ngực ra! Bản thân cũng lảo đảo một phen.
...tại sao cô có thể như vậy?
.....Lan Khê, sao em có thể đối xử với anh như vậy?
Anh biết rõ tất cả mọi thứ đều không có gì đáng trách, anh biết mỗi câu nói của cô câu nào cũng đúng, căn bản anh không tìm được bất kỳ lý do gì để trách cô! ! Nhưng vì sao trong lòng anh lại đau đớn như vậy?
Anh đã đánh giá cao bản thân.
Ham muốn chiếm hữu của anh mãnh liệt như vậy, khi nhìn thấy cô ở bên cạnh Kiều Khải Dương là anh biết, cô bị người ta chạm vào một cái anh đã không thể dễ dàng tha thứ, sao anh có thể dễ dàng tha thứ chuyện cô có quan hệ xác thịt với người khác, thậm chí còn có em bé? !
Em bé. . . . . .
Hít sâu, nhưng ngay cả trong hô hấp cũng có cảm giác đau đớn như bị lửa thiêu đốt, Mộ Yến Thần đè nén sự đau đớn xuống dưới đáy mắt, một tay kéo cô vào trong ngực, chợt cảm thấy cô gầy đến đáng sợ, bàn tay anh nắm chặt, hận không thể dung nhập cô vào trong thân thể của chính mình.
Em ở đây một lát, bờ môi mỏng của anh đặt bên tai của cô, nói với giọng khàn khàn, Anh đi ra ngoài đi một chút, sẽ quay về ngay lập tức.
Cô đang sợ hãi.
Sợ trong lúc lơ đãng, bản thân cô sẽ giao nộp toàn bộ trái tim ra ngoài, sợ chuyện tình bốn năm trước sẽ xảy ra một lần nữa. Rõ ràng chính cô nói phải bảo vệ mình, thế nhưng lúc này tại sao cô lại không nhịn được mà lệ thuộc vào anh? Thậm chí còn không nhịn được muốn biến anh thành vật sở hữu riêng?
Ánh mắt Mộ Yến Thần thâm thúy, đi đến cạnh cửa, giơ tay lên gõ một cái, dịu dàng nói: Lan Khê.
Lan Khê tựa sát vào cánh cửa, lông mày nhíu thành một hàng, vẻ mặt có phần thống khổ: Anh đừng quan tâm đến tôi . . . . Mộ Yến Thần, anh đừng nói chuyện với tôi!
Trong đôi mắt Mộ Yến Thần nghiền nát cảm giác đau đớn, ngữ điệu càng thả chậm hơn,ôn nhu hơn: Bảo bối, mở cửa ra.
Anh cũng đừng có gọi tôi như vậy! Tay Lan Khê khẽ run, chỉ cảm thấy anh càng ngày càng vượt qua ranh giới, Thật buồn nôn. .. .. .
Khóe miệng Mộ Yến Thần thoáng hiện lên một nụ cười, hơi khổ sở.
Anh biết đoạn đối thoại vừa rồi đã dọa cô sợ, anh cũng chỉ muốn mượn cơ hội này để cô đối mặt với trái tim của mình mà thôi, lại không nghĩ rằng cô vẫn mâu thuẫn, thế này có lẽ nên cho cô một khoảng thời gian ở một mình để cô tự mình suy nghĩ.
Nhưng mà ...
Ánh mắt Mộ Yến Thần lạnh nhạt, đặt tay lên tay nắm cửa xoay xoay lại phát hiện cô đã khóa lại: Lan Khê, thời tiết như thế này không nên đi chân không trên sàn nhà, dễ bị lạnh lắm.
Lan Khê hơi suy sụp dựa sát vào cửa tụt xuống, lòng bàn chân quả thật rất lạnh, nhưng lạnh hơn chính là trái tim, cô nhẹ nhàng ôm lấy mình nở nụ cười khổ, cắn môi khẽ hỏi: Mộ Yến Thần anh cũng thật buồn cười, chẳng phải anh muốn nói cho tôi biết chúng ta chỉ là vui đùa một chút thôi sao? Anh hứa hẹn với tôi làm gì? Chẳng lẽ bởi vì muốn dỗ cho tôi vui vẻ?
Mộ Yến Thần ngưng mắt nhìn bóng người trên cửa kính, khóe miệng im lặng lẽ lên một nụ cười khổ.
Anh muốn dỗ cho em vui vẻ thì sao nào? Anh khẽ nói, Anh yêu em, đương nhiên không muốn nhìn thấy em buồn, dù chỉ là một chút. Lan Khê, mặc dù thời gian chúng ta chính thức chung đụng ngắn, nhưng chẳng lẽ em lại không cảm thấy, anh đối đãi với em như thế nào?
Những ngày đó đâu chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chẳng lẽ còn không đủ để cô nhận thấy rằng, Mộ Yến Thần anh không chỉ muốn vui đùa một chút mà thôi?
Điện thoại trong phòng khách vang lên ròn giã.
Vốn không muốn để ý, nhưng mà âm thanh reng reng kéo dài, làm muộn phiền tâm trí người khác.
Mộ Yến Thần thấy cô không có ý mở cửa, ánh mắt dịu dàng hơi hòa hoãn, dựa sát vào cánh cửa khẽ nói: Nghe lời anh đứng lên, đợi anh quay lại.
Anh nói xong liền đi tới phòng khách cầm điện thoại di động ở trên sofa lên.
Không nghĩ tới người gọi điện thoại tới lại là Branda.
Rất xin lỗi Tổng giám đốc Mộ, tôi. . . . . . tôi vốn không muốn quấy rầy ngài, nhưng tôi muốn tìm Lan Khê. Branda lúng túng nói.
Ánh mắt trong trẻo của Mộ Yến Thần quét một vòng đến cánh cửa phòng tắm, lạnh nhạt nói: Cô ấy tạm thời không rảnh, cô có thể nói với tôi.”
Branda nhíu mày, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: Là như thế này, hợp đồng mà chúng tôi kí với quý công ty lần trước ở chỗ cô ấy, bởi vì khác với tài liệu của hạng mục lần này, nên chúng tôi muốn so sánh quy định chi tiết trên hợp đồng, xem có đồng nhất hay không, ngài có thể hay không. . . . . .
Branda không nói nổi nữa, tự mình sai khiến tổng giám đốc của người ta đi làm chuyện như vậy, ai cũng sẽ cảm thấy rất buồn cười.
Mộ Yến Thần lại gật đầu một cái, đáp một tiếng rồi cúp điện thoại di động.
Anh cũng không biết thường ngày cô để tài liệu ở đâu, chỉ nhớ trong phòng ngủ không có tủ đầu giường, chắc là ở trong ngăn kéo phía dưới đèn bàn trong phòng khách, tiện tay kéo ra xem một chút, toàn là mấy món đồ linh tinh gì đó.
Phía dưới cùng của hộc tủ có chút cũ kỹ, không có khóa lại, kéo ra cũng là một đống giấy tờ loạn thất bát tao.
Phần lớn là giấy chứng nhận.
Bằng tốt nghiệp, bằng học vị, các loại thư đề cử và chứng minh, thậm chí còn có giấy chứng nhận đoàn viên khi cô học năm nhất trung học, mở ra xem một chút, phía trên có dán một tấm hình vẫn mới tinh, gương mặt non nớt của cô vẫn chưa nẩy nở, vẫn thanh tú xinh đẹp như cũ.
Híp híp mắt, Mộ Yến Thần thả giấy tờ chứng nhận về, cảm thấy chắc không có ở đây.
Nhưng trong nháy mắt khi đóng lại, anh nhìn thấy một cuốn sổ ghi chép màu vàng sẫm, cuốn sổ ghi chép cũ kỹ nhét vào tận trong cùng, lấy ra, hóa ra là một quyển bệnh án.
Lông mày Mộ Yến Thần nhảy lên!
Lan Khê ở trong phòng tắm ngây người một hồi rốt cuộc có phần không chịu dựng nổi, cô cũng nghe thấy tiếng anh gọi điện thoại theo bản năng nhận thấy được đối phương là ai, cô mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy anh đang đứng trước tủ đưa lưng về phía mình, lúng ta lúng túng, khẽ hỏi: Branda tìm tôi có chuyện gì?
Mộ Yến Thần không hề lên tiếng.
Hàng lông mày của Lan Khê nhẹ nhàng nhíu lại, cho rằng anh không nghe thấy, quyết định đi dép xong rồi đi tới: Là tôi nghe lầm sao? Không phải Branda tìm tôi à?
Bờ lưng kiên cường của Mộ Yến Thần cứng đờ, cuối cùng giật giật, giọng nói lạnh nhạt như nước vang lên: Cô ấy hỏi em về hợp đồng kí lần trước.
Lan Khê ngẩn ra, phản ứng kịp, gật đầu một cái: Ở chỗ tôi đây, tôi đi lấy.
Cô vừa xoay người, cổ tay lại bị nắm chặt.
Trong lòng Lan Khê khẩn trương, thầm nghĩ nếu như anh muốn tiếp tục chủ đề vừa rồi thì mình nên nói cái gì, lại không nghĩ rằng khi anh xoay người lại, trong mắt tràn sự u ám đáng sợ, môi mỏng mím lại có vẻ tái nhợt, phun ra mấy chữ lạnh như băng: Chẳng lẽ em không giải thích với anh một chút, chuyện gì xảy ra đây?
Mặt của Lan Khê thoáng chốc trắng bệch.
Không hiểu rốt cuộc anh có ý gì, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía anh vừa mới ngồi ngây ngốc, nhìn thấy rõ ngăn kéo tủ đựng tài liệu của mình bị mở ra, trên mặt đất chính là cuốn sổ ghi chép màu vàng sẫm, là quyển bệnh án của cô khi cô ở bệnh viện thành phố A. Cô không có thói quen dùng tên giả, nên phía trên là ba chữ rõ ràng Mộ Lan Khê , khiến trái tim và ánh mắt của cô đau nhói như kim châm.
Anh đã từng nói với em chưa? Trong bốn năm chúng ta tách ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần em hỏi anh cũng có thể nói cho em biết tất cả. Giờ đây anh cũng có thể nói cho em biết... Lan Khê, anh vẫn luôn một thân một mình. Em cảm thấy không thể có phải không? Anh cũng cảm thấy anh bị điên rồi, thời gian dài như vậy lại có thể không đụng đến ai, chỉ vì trong lòng anh chỉ chứa một mình em! Mộ Yến Thần cố nén không phun trào cơn giận dữ, hai mắt trở nên xanh mét, nặng nề ướt át, đau nhức hóa thành những tia máu hiện lên trong mắt, Tại sao em lại không thể thẳng thắn?
Lan Khê cảm thấy hô hấp của mình bị nghẹn lại, hơi nóng tràn đầy trong ngực, vẫn không thốt ra được một từ nào.
Mộ Yến Thần đột nhiên kéo cô vào trong ngực, đè nén cảm giác rung động xuống đáy lòng, ôm lấy cô, nói với giọng khàn khàn: Ngày đó khi Kiều Khải Dương nói với anh điều này anh vẫn không cho là thật, hiện tại anh chỉ muốn nghe lời giải thích của em, đã xảy ra chuyện gì? Lan Khê, chỉ cần em nói, anh sẽ tin.
Anh cúi người xuống, hơi thở nóng bỏng giao hòa cùng hô hấp của cô, đợi cô cho mình một cái đáp án.
Hốc mắt Lan Khê cực kì đau xót.
Cô vẫn luôn trốn tránh chuyện này, vẫn luôn muốn quên chuyện này, nhưng vẫn bị đích thần anh vạch trần. Cô có thể trả lời thế nào đây? Hiện tại, cô chỉ có cảm giác bản thân mình thật ti tiện, thật hết thuốc chữa, cô làm có thể quên được? Tại sao có thể quên ban đầu một mình cô ở một thành phố xa lạ phải đối mặt với chuyện vô lực như vậy, suýt nữa bị ép đến điên cuồng, mà hiện tại cô lại có thể dẫm lên vết xe đổ mà ở bên cạnh anh, cô còn phải giải thích với anh bốn năm qua cô đã không trung trinh, không tự trọng như thế nào, lêu lổng với người đàn ông khác, sẩy thai! Chỉ là một tờ giấy mỏng, lại khơi dậy dấu ấn khiến cô không chịu đựng nổi trong bốn năm qua của cô!
Trong mắt tràn đầy nước mắt ẩm ướt, cô nhẹ nhàng ngước mắt lên: . . . . . . Anh trai, tôi cũng sẽ lớn lên.
Giọng nói êm ái mềm mại này khiến thân thể cao lớn của Mộ Yến Thần rung xuống.
Cô nhẹ nhàng nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn vuốt ve lòng bàn tay của anh, dịu dàng nói: Dù sao lần đầu tiên yêu đương tôi đã như vậy rồi, sau này sao có thể tốt hơn? Tôi lại không thể ở bên anh cả đời, chẳng lẽ còn không cho phép tôi đi theo người khác? Về phần anh nhìn thấy cái này, cũng chỉ là một lần chơi đùa vội vã, phá thai cũng là chuyện cực kì bình thường.
Đè nén trái tim đang đau nhức như tê liệt, cô ngước mắt lên, nói với giọng khàn khàn: Về cơ bản, trong lớp chúng tôi hầu hết nữ sinh đều từng đến bệnh viện làm chuyện như vậy, chẳng qua là tôi không cẩn thận nên bị anh phát hiện ra mà thôi, sao nào, bây giờ, anh cũng bắt đầu ghét bỏ tôi sao?
Bước khập khiễng, bờ môi đỏ mọng mềm mại của Lan Khê phủ lên vành tai của anh, kìm nén nước mắt nóng bỏng đang dâng lên trong đáy mắt, nói: Mộ Yến Thần, anh liều mình dẫn tôi vào thế giới của người trưởng thành, anh dựa vào cái gì mà muốn trách tôi không được chơi đùa?
Tùng câu nói rõ ràng, giống như con dao nhọn, từng chữ từng chữ mạnh mẽ đâm vào trái tim của anh, máu tươi giàn giụa! !
Mộ Yến Thần bị cơn đau nhức trong lồng ngực hành hạ đến không nói ra lời, anh ôm lấy cánh tay của cô bắt đầu run rẩy kịch liệt, rốt cuộc khi sự đau đớn đạt đến đỉnh điểm, không thể tiếp tục chịu được nữa, đột nhiên anh hung hăng đẩy cô từ trong lồng ngực ra! Bản thân cũng lảo đảo một phen.
...tại sao cô có thể như vậy?
.....Lan Khê, sao em có thể đối xử với anh như vậy?
Anh biết rõ tất cả mọi thứ đều không có gì đáng trách, anh biết mỗi câu nói của cô câu nào cũng đúng, căn bản anh không tìm được bất kỳ lý do gì để trách cô! ! Nhưng vì sao trong lòng anh lại đau đớn như vậy?
Anh đã đánh giá cao bản thân.
Ham muốn chiếm hữu của anh mãnh liệt như vậy, khi nhìn thấy cô ở bên cạnh Kiều Khải Dương là anh biết, cô bị người ta chạm vào một cái anh đã không thể dễ dàng tha thứ, sao anh có thể dễ dàng tha thứ chuyện cô có quan hệ xác thịt với người khác, thậm chí còn có em bé? !
Em bé. . . . . .
Hít sâu, nhưng ngay cả trong hô hấp cũng có cảm giác đau đớn như bị lửa thiêu đốt, Mộ Yến Thần đè nén sự đau đớn xuống dưới đáy mắt, một tay kéo cô vào trong ngực, chợt cảm thấy cô gầy đến đáng sợ, bàn tay anh nắm chặt, hận không thể dung nhập cô vào trong thân thể của chính mình.
Em ở đây một lát, bờ môi mỏng của anh đặt bên tai của cô, nói với giọng khàn khàn, Anh đi ra ngoài đi một chút, sẽ quay về ngay lập tức.
/337
|