Lan Khê chợt cứng họng! !
Tia sáng nhỏ vun trong mắt nhanh chóng vụt tắt, cô siết chặt tập tài liệu không biết nên nói gì.
May mà Branda không vì điều đó mà làm khó cô, thu ánh mắt nhu hòa mà lạnh lùng lại: Được rồi. Em đi ra ngoài đi.
Lan Khê mặt đỏ tim đập tiến lên cầm lấy tấm danh thiếp kia, ra khỏi phòng làm việc của Branda, cách một đoạn đường dài, khi cô ngước mắt lên thì nhìn thấy tổng giám sát bộ phận lập kế hoạch – Kỷ Hằng đang giao phó công việc cho nhân viên vừa đi ra từ phía đối diện, chờ sau khi hết bận anh cũng ngước mắt, ánh mắt đồng thời chạm vào ánh mắt của cô, hai người cùng nở nụ cười.
Lan Khê vừa quay về chỗ ngồi vừa lấy tấm danh thiếp kia ra xem, mặt trên được viết bằng tiếng anh, không nhìn ra cái gì cả.
Đối phương là người Trung Quốc, bởi vì có họ là Yan, nhưng không biết cụ thể là chữ nào.
Cô lật lại để nhìn mặt sau, trong thoáng chốc bước chân cũng chậm lại, ánh mắt trong veo lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mấy dòng chữ nhỏ lanh lợi đề tên người kia trên bề mặt tấm danh thiếp, dấu ấn của màu mực khiến đôi mắt và trái tim của cô khẽ đau đớn như bị kim châm, thế giới như một mảnh băng lạnh lẽo, lạnh cóng khiến cô không còn cảm giác gì khác.
Nhan Mục Nhiễm.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy là ở Mộ trạch, cô ấy có khuôn mặt xinh đẹp, khi cười rộ lên thì dịu dàng, rực rỡ.
—— cô ấy từng tranh chấp với Mộ Yến Thần trong quán cà phê, dũng cảm ôm lấy hông của anh từ phía sau.
——ngày đó, khi tuyết đầu mùa ở thành phố C dần ngừng rơi, bọn họ từng đứng trước cửa lớn nhà họ Mộ hôn nhau say mê, lúc ấy cô đứng ở gần đó cũng nhìn thấy.
Giờ đây, tên của cô ấy lại được gọt dũa đặt bên cạnh dòng chữ tiếng anh tinh xảo, DiglandYork.
Cô ấy là nhân viên trong công ty anh.
Cách một đoạn xa, Kỷ Hằng đi từ phòng bên cạnh về phòng làm việc, nheo mắt lại nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia ở phía đối diện, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên trở nên rất nặng nề, đứng bất động, khuôn mặt khổ sở, ánh mắt mê mang khiến người ta nhìn vào mà đau lòng.
. . . . . .
Sắp đến giờ tan tầm, rốt cuộc Lan Khê mới có dũng khí, gọi đến dãy số điện thoại trên danh thiếp.
Điện thoại vang lên mấy tiếng thì được kết nối.
Một giọng nữ êm ái mang theo ý cười vang lên.
Không phải em đã nói là anh có thể gọi vào số điện thoại cá nhân của em sao, anh còn gọi vào số dùng cho công việc làm gì? A... mà đúng rồi, em quên mất khi làm việc em luôn tắt điện thoại cá nhân, anh chờ em một chút em mở ngay đây. . . . . . Này, anh còn ở đó hay không? Yến Thần?
Hai chữ cuối cùng kia, lay động con tim yếu ớt của Lan Khê!
Ấy. . . . . . Thật xin lỗi, chẳng lẽ là tôi nhầm sao? Trong giọng nói của Nhan Mục Nhiễm có chút nghi ngờ lúng túng, vội vàng nói, Ngại quá, là tôi nhận nhầm số, xin hỏi ngài là ai vậy?
Khuôn mặt nhỏ nhắn Lan Khê khẽ trắng bệch, buông ống nghe xuống, sau đó cúp điện thoại.
Cô không muốn nghe nữa, không muốn nghe giọng nói quen thuộc thân mật như vậy.
Thật tồi tệ.
Đúng là rất tệ.
Mộ Lan Khê, là ai nói không được thổ lộ tình cảm, không được động tình? Là ai nói dù ở chung một chỗ thì chưa chắc em yêu anh? Là ai nói nếu như có ngày anh tìm được đối tượng kết hôn, vậy thì hãy nói cho đối phương biết, Mộ Yến Thần, chúng ta đã ở bên nhau rồi cũng có lúc chia tay.
Thế gian này, hợp lại rồi chia ly, chẳng lẽ lại nhanh như vậy?
Tựa như nhân quả luân hồi báo ứng vậy, cô cho người khác vết thương tình cảm trí mạng, ông trời cũng sẽ không để cô tốt hơn?
Người trong công ty người của sắp rời đi hết, Lan Khê mới hoảng hốt phản ứng kịp thời gian tan việc đã qua.
Tắt đèn của cả tầng lầu rồi đi xuống, khi đi ra đến cửa chính bằng thủy tinh của công ty, cô đột nhiên được chứng kiến một màn quỷ dị, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Mộ Yến Thần vẫn đứng ở ngoài xe như cũ, đúng lúc đối diện với tầm mắt của cô một chiếc xe Cayenne liền đi tới, dừng ở trước mặt anh trong chốc lát, hô hấp của Lan Khê khẽ dừng lại, loáng thoáng có thể nhìn thấy bên trong Cayenne kia, trừ Kiều Khải Dương ra, còn có một người phụ nữ khác.
Thành thục xinh đẹp, cử chỉ ưu nhã, dù là Kiều Khải Dương đang lái xe vẫn cười yếu ớt quấn lấy cánh tay của anh không buông.
Cách một đoạn xa xa, Lan Khê không biết anh dừng lại nói những gì với Mộ Yến Thần, chỉ thấy người phụ nữ bên cạnh sáng rỡ sáng chói, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
Thật ra thì như vậy cũng không có gì không tốt, anh phải thật sự thích cô ấy nên anh mới giữ cô ấy lại, dù sao cô ấy cũng không quan tâm đến tôi. Khóe môi tuấn dật của Kiều Khải Dương thoáng gợi lên nụ cười yếu ớt mị hoặc, nói xong câu câu cuối cùng với anh.
Người phụ nữ ở bên cạnh dần dần không nhịn được nữa, ôm chặt cánh tay của anh dùng giọng nói mị hoặc khẽ gọi: Kiều Thiếu. . . . . .
Kiều Khải Dương ôm cô ta rồi cười, ngoái đầu lại vỗ vỗ mặt của người phụ nữ kia, đột nhiên từ trong cửa xe nhìn thấy Lan Khê đi ra, sắc mặt đột nhiên cứng đờ, sau đó cố ép mình quay đầu lại, hạ một nụ hôn xuống gò má của người phụ nữ kia, khởi động xe chạy nhanh ra ngoài.
Sắc trời dần tối xuống, trong con ngươi của Mộ Yến Thần, ánh sáng lúc sáng lúc tối, sắc mặt khẽ biến thành trắng bệch.
Sau một hồi lâu anh ngước mắt, tầm mắt rơi lên trên người Lan Khê.
Ánh nhìn này, giống như cách xa vạn năm vậy.
Sau một hồi lâu Mộ Yến Thần mới chậm rãi mở miệng: Không đến đây, chờ anh đến ôm em hả?
Giọng nói này, có chút lạnh lùng, có chút châm chọc, đổi lại là bình thường Lan Khê chắc chắn sẽ đỏ mặt khó chịu, phối hợp đi tới vì không muốn bị anh cười nhạo, nhưng hôm nay, không hiểu sao trong lòng cô hơi ê ẩm, ánh mắt trong trẻo, đứng yên tại chỗ, vẫn không đi qua.
Mộ Yến Thần híp mắt lại.
Bóng dáng tuấn dật của anh đi tới, khi anh đứng đối diện với cô, gió thổi tung tà váy của cô giống như một chiếc lá sen bồng bềnh, xinh đẹp bức người, anh đưa tay ra sờ sờ mặt của cô, ôm lấy cổ của cô kéo cô vào trong ngực, vuốt ve hai cái, cúi đầu muốn hôn.
Mộ Yến Thần Ánh mắt Lan Khê rung động, vội vàng đẩy anh ra, Đây là cửa công ty em!
Bờ môi Mộ Yến Thần chỉ cách cô khoảng 0,5 cm, ánh mắt thâm thúy lấp lánh có hồn ngưng mắt nhìn cô, giọng nói trầm khàn bay vào trong tai cô: Em cũng nên biết tình huống này không nên ở đây cáu kỉnh với anh?
Ánh mắt Lan Khê chợt mềm nhũn, không biết tại sao trong lòng vô cùng đau đớn.
Mộ Yến Thần bình tĩnh nhìn cô một chút, hỏi: Có đói bụng không?
Lan Khê lắc đầu, đôi mắt chậm rãi cụp xuống, cô cũng thấy rất khó hiểu, bây giờ bản thân chẳng hề có khẩu vị gì cả.
Mộ Yến Thần gật đầu, bàn tay cầm tay của cô: Vậy đi cùng anh đến một nơi nhé.
Đi đâu?
Lòng hiếu kỳ của Lan Khê bị gợi lên, tiến lên di cùng anh: Chỗ nào?
Em đi rồi sẽ biết.
Trước khi khởi động xe, Lan Khê không nhịn được nhớ tới một màn trước khi chiếc Cayenne kia rời đi, nhẹ giọng hỏi: Mới vừa rồi Kiều Khải Dương nói gì với anh vậy?”
Lông mày Mộ Yến Thần nhíu lại!
Bờ môi mỏng khẽ mím lại, có độ cong sắc bén, lộ ra chút bạc bẽo.
Anh khẽ nắm chặt tay lái, dời ánh mắt đi: Không có gì.
—— chuyện anh ta vừa nói, vô cùng hoang đường, quá không thực tế, có một số việc nghe từ trong miệng người khác khó tránh khỏi có phần võ đoán, huống chi là đó là người anh để ở trong lòng, thương yêu cưng chiều nhiều năm, muốn biết cái gì, chính anh sẽ hỏi.
***
Lan Khê thật không ngờ, anh lại đưa cô đến tiệm xăm hình.
Ở khu vực phồn hoa náo nhiệt, xe bảy rẽ tám quẹo, sau khi tìm được bãi đậu xe thì dừng lại, anh dắt cô đi một mạch, khu vực trung tâm thành phố phồn hoa náo nhiệt, bóng dáng tuấn dật của anh đi ở phía trước, hoàn toàn không ăn khớp với cảnh tượng náo nhiệt này.
Trong ngõ nhỏ bí ản, cửa tiệm xăm hình được đặt ở tận cùng bên trong.
Hết giờ cao điểm, lượng khách cũng ít, bà chủ quán ăn mặc xinh đẹp, váy dài đến mắt cá chân đang ngồi trên ghế sửa móng tay, nhìn thấy người vừa tới, lông mày cô nhảy lên! Chỉ cảm thấy đối phương đang đi nhầm địa chỉ, chỗ này của cô cũng có không ít người đến, nhưng loại người trong xã hội thượng lưu, quang vinh chói lọi này, thật sự rất hiếm thấy.
Cầm một miếng vải để lau bụi trên ngón tay, cô đưa mắt quan sát hai người kia: Hai người các người ai muốn xăm?
Lan Khê ngơ ngẩn, theo bản năng siết chặt tay của anh.
Cô nhớ lại, mùa đông năm ấy ở Los Angeles, trên xe cáp treo, cô từng vui vẻ trêu anh, nói muốn cùng anh đi xăm hình.
Hai người muốn hoa văn như thế nào, thật là muốn đến đây xăm hình chứ? Bà chủ tiệm cầm một tập ảnh đi đến, mở ra rồi để trước mặt cho bọn họ nhìn, Nếu không hai người chọn trong đây xem, nếu như là người yêu tôi còn có thể tính rẻ cho . . . . .
Cô ta ngẩn ngơ, người đàn ông tuấn tú kia đã đứng dậy, anh cầm một tờ giấy ở bên cạnh bàn, dùng bút viết xuống nội dung muốn xăm.
Lòng hiếu kỳ của bà chủ tiệm bị khơi lên, cầm tờ giấy kia lên xem một chút, lại liếc mắt nhìn Lan Khê ở bên cạnh.
Khóe miệng nhếch lên: Vậy đi sang đây đi.
Đột nhiên Lan Khê lại hối hận. Cô chợt cảm thấy mình quá hoang đường.
Lúc ấy, cô mới 17 tuổi, trong lúc vô tình, cô nói ra một nguyện vọng mà không hề cân nhắc đến tình hình thực tế, giờ phút này cô cảm thấy chuyện như vậy, căn bản cũng không thích hợp đặt trên người Mộ Yến Thần, giống như cô ban đầu hoang đường cầm quà tặng của cửa hàng Ice Cream giá trị chưa đến 200 đồng đi đổi lấy đồng hồ đeo tay của anh, đúng là suy nghĩ bốc đồng.
Tranh thủ lúc bà chủ tiệm đi chuẩn bị, Lan Khê đi tới nhẹ nhàng kéo vai anh, cúi đầu nói: Mộ Yến Thần chúng ta không xăm có được hay không? Trên người anh vốn không nên có mấy thứ này, ngộ nhỡ về sau có người tìm anh làm người mẫu chụp ảnh trang bìa tạp chí hay tin tức gì, chắc chắn anh sẽ bị mất hình tượng. . . . . . Em sai rồi, lúc ấy em chỉ cao hứng nhất thời, anh đừng làm thật có được hay không?
Trên ghế sa lon, Mộ Yến Thần bởi vì mệt mỏi mà nhắm mắt nghỉ ngơi, cánh tay ưu nhã gác lên trên ghế sofa, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô rồi hôn xuống, Đi sang bên cạnh chờ anh một lúc.
Lan Khê cuối cùng hiểu, lời nói của cô vốn không thể tác động đến anh.
Em không, cô giận dỗi, quấn lên cổ của anh, Bà chủ kia rất có khí chất, em sẽ không cho anh cởi quần áo để cô ấy xăm đâu.
Mộ Yến Thần nghe vậy thì cười rộ lên, khóe miệng nâng lên thành một độ cong rất sâu, rất lớn, giống như là thật lâu rồi chưa từng buông lỏng như vậy.
Bàn tay nắm lấy gáy của cô, nghiêng đầu tìm được bờ môi của cô, rồi cùng cô hợp lại, độ sâu triền miên.
Khi bà chủ tiệm lúc đi ra thì thấy cảnh tượng kinh động lòng người như vậy, anh ta hôn cô bé kia, giống như đang thưởng thức vị ngọt của cuộc đời này.
Tia sáng nhỏ vun trong mắt nhanh chóng vụt tắt, cô siết chặt tập tài liệu không biết nên nói gì.
May mà Branda không vì điều đó mà làm khó cô, thu ánh mắt nhu hòa mà lạnh lùng lại: Được rồi. Em đi ra ngoài đi.
Lan Khê mặt đỏ tim đập tiến lên cầm lấy tấm danh thiếp kia, ra khỏi phòng làm việc của Branda, cách một đoạn đường dài, khi cô ngước mắt lên thì nhìn thấy tổng giám sát bộ phận lập kế hoạch – Kỷ Hằng đang giao phó công việc cho nhân viên vừa đi ra từ phía đối diện, chờ sau khi hết bận anh cũng ngước mắt, ánh mắt đồng thời chạm vào ánh mắt của cô, hai người cùng nở nụ cười.
Lan Khê vừa quay về chỗ ngồi vừa lấy tấm danh thiếp kia ra xem, mặt trên được viết bằng tiếng anh, không nhìn ra cái gì cả.
Đối phương là người Trung Quốc, bởi vì có họ là Yan, nhưng không biết cụ thể là chữ nào.
Cô lật lại để nhìn mặt sau, trong thoáng chốc bước chân cũng chậm lại, ánh mắt trong veo lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mấy dòng chữ nhỏ lanh lợi đề tên người kia trên bề mặt tấm danh thiếp, dấu ấn của màu mực khiến đôi mắt và trái tim của cô khẽ đau đớn như bị kim châm, thế giới như một mảnh băng lạnh lẽo, lạnh cóng khiến cô không còn cảm giác gì khác.
Nhan Mục Nhiễm.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy là ở Mộ trạch, cô ấy có khuôn mặt xinh đẹp, khi cười rộ lên thì dịu dàng, rực rỡ.
—— cô ấy từng tranh chấp với Mộ Yến Thần trong quán cà phê, dũng cảm ôm lấy hông của anh từ phía sau.
——ngày đó, khi tuyết đầu mùa ở thành phố C dần ngừng rơi, bọn họ từng đứng trước cửa lớn nhà họ Mộ hôn nhau say mê, lúc ấy cô đứng ở gần đó cũng nhìn thấy.
Giờ đây, tên của cô ấy lại được gọt dũa đặt bên cạnh dòng chữ tiếng anh tinh xảo, DiglandYork.
Cô ấy là nhân viên trong công ty anh.
Cách một đoạn xa, Kỷ Hằng đi từ phòng bên cạnh về phòng làm việc, nheo mắt lại nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia ở phía đối diện, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên trở nên rất nặng nề, đứng bất động, khuôn mặt khổ sở, ánh mắt mê mang khiến người ta nhìn vào mà đau lòng.
. . . . . .
Sắp đến giờ tan tầm, rốt cuộc Lan Khê mới có dũng khí, gọi đến dãy số điện thoại trên danh thiếp.
Điện thoại vang lên mấy tiếng thì được kết nối.
Một giọng nữ êm ái mang theo ý cười vang lên.
Không phải em đã nói là anh có thể gọi vào số điện thoại cá nhân của em sao, anh còn gọi vào số dùng cho công việc làm gì? A... mà đúng rồi, em quên mất khi làm việc em luôn tắt điện thoại cá nhân, anh chờ em một chút em mở ngay đây. . . . . . Này, anh còn ở đó hay không? Yến Thần?
Hai chữ cuối cùng kia, lay động con tim yếu ớt của Lan Khê!
Ấy. . . . . . Thật xin lỗi, chẳng lẽ là tôi nhầm sao? Trong giọng nói của Nhan Mục Nhiễm có chút nghi ngờ lúng túng, vội vàng nói, Ngại quá, là tôi nhận nhầm số, xin hỏi ngài là ai vậy?
Khuôn mặt nhỏ nhắn Lan Khê khẽ trắng bệch, buông ống nghe xuống, sau đó cúp điện thoại.
Cô không muốn nghe nữa, không muốn nghe giọng nói quen thuộc thân mật như vậy.
Thật tồi tệ.
Đúng là rất tệ.
Mộ Lan Khê, là ai nói không được thổ lộ tình cảm, không được động tình? Là ai nói dù ở chung một chỗ thì chưa chắc em yêu anh? Là ai nói nếu như có ngày anh tìm được đối tượng kết hôn, vậy thì hãy nói cho đối phương biết, Mộ Yến Thần, chúng ta đã ở bên nhau rồi cũng có lúc chia tay.
Thế gian này, hợp lại rồi chia ly, chẳng lẽ lại nhanh như vậy?
Tựa như nhân quả luân hồi báo ứng vậy, cô cho người khác vết thương tình cảm trí mạng, ông trời cũng sẽ không để cô tốt hơn?
Người trong công ty người của sắp rời đi hết, Lan Khê mới hoảng hốt phản ứng kịp thời gian tan việc đã qua.
Tắt đèn của cả tầng lầu rồi đi xuống, khi đi ra đến cửa chính bằng thủy tinh của công ty, cô đột nhiên được chứng kiến một màn quỷ dị, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Mộ Yến Thần vẫn đứng ở ngoài xe như cũ, đúng lúc đối diện với tầm mắt của cô một chiếc xe Cayenne liền đi tới, dừng ở trước mặt anh trong chốc lát, hô hấp của Lan Khê khẽ dừng lại, loáng thoáng có thể nhìn thấy bên trong Cayenne kia, trừ Kiều Khải Dương ra, còn có một người phụ nữ khác.
Thành thục xinh đẹp, cử chỉ ưu nhã, dù là Kiều Khải Dương đang lái xe vẫn cười yếu ớt quấn lấy cánh tay của anh không buông.
Cách một đoạn xa xa, Lan Khê không biết anh dừng lại nói những gì với Mộ Yến Thần, chỉ thấy người phụ nữ bên cạnh sáng rỡ sáng chói, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
Thật ra thì như vậy cũng không có gì không tốt, anh phải thật sự thích cô ấy nên anh mới giữ cô ấy lại, dù sao cô ấy cũng không quan tâm đến tôi. Khóe môi tuấn dật của Kiều Khải Dương thoáng gợi lên nụ cười yếu ớt mị hoặc, nói xong câu câu cuối cùng với anh.
Người phụ nữ ở bên cạnh dần dần không nhịn được nữa, ôm chặt cánh tay của anh dùng giọng nói mị hoặc khẽ gọi: Kiều Thiếu. . . . . .
Kiều Khải Dương ôm cô ta rồi cười, ngoái đầu lại vỗ vỗ mặt của người phụ nữ kia, đột nhiên từ trong cửa xe nhìn thấy Lan Khê đi ra, sắc mặt đột nhiên cứng đờ, sau đó cố ép mình quay đầu lại, hạ một nụ hôn xuống gò má của người phụ nữ kia, khởi động xe chạy nhanh ra ngoài.
Sắc trời dần tối xuống, trong con ngươi của Mộ Yến Thần, ánh sáng lúc sáng lúc tối, sắc mặt khẽ biến thành trắng bệch.
Sau một hồi lâu anh ngước mắt, tầm mắt rơi lên trên người Lan Khê.
Ánh nhìn này, giống như cách xa vạn năm vậy.
Sau một hồi lâu Mộ Yến Thần mới chậm rãi mở miệng: Không đến đây, chờ anh đến ôm em hả?
Giọng nói này, có chút lạnh lùng, có chút châm chọc, đổi lại là bình thường Lan Khê chắc chắn sẽ đỏ mặt khó chịu, phối hợp đi tới vì không muốn bị anh cười nhạo, nhưng hôm nay, không hiểu sao trong lòng cô hơi ê ẩm, ánh mắt trong trẻo, đứng yên tại chỗ, vẫn không đi qua.
Mộ Yến Thần híp mắt lại.
Bóng dáng tuấn dật của anh đi tới, khi anh đứng đối diện với cô, gió thổi tung tà váy của cô giống như một chiếc lá sen bồng bềnh, xinh đẹp bức người, anh đưa tay ra sờ sờ mặt của cô, ôm lấy cổ của cô kéo cô vào trong ngực, vuốt ve hai cái, cúi đầu muốn hôn.
Mộ Yến Thần Ánh mắt Lan Khê rung động, vội vàng đẩy anh ra, Đây là cửa công ty em!
Bờ môi Mộ Yến Thần chỉ cách cô khoảng 0,5 cm, ánh mắt thâm thúy lấp lánh có hồn ngưng mắt nhìn cô, giọng nói trầm khàn bay vào trong tai cô: Em cũng nên biết tình huống này không nên ở đây cáu kỉnh với anh?
Ánh mắt Lan Khê chợt mềm nhũn, không biết tại sao trong lòng vô cùng đau đớn.
Mộ Yến Thần bình tĩnh nhìn cô một chút, hỏi: Có đói bụng không?
Lan Khê lắc đầu, đôi mắt chậm rãi cụp xuống, cô cũng thấy rất khó hiểu, bây giờ bản thân chẳng hề có khẩu vị gì cả.
Mộ Yến Thần gật đầu, bàn tay cầm tay của cô: Vậy đi cùng anh đến một nơi nhé.
Đi đâu?
Lòng hiếu kỳ của Lan Khê bị gợi lên, tiến lên di cùng anh: Chỗ nào?
Em đi rồi sẽ biết.
Trước khi khởi động xe, Lan Khê không nhịn được nhớ tới một màn trước khi chiếc Cayenne kia rời đi, nhẹ giọng hỏi: Mới vừa rồi Kiều Khải Dương nói gì với anh vậy?”
Lông mày Mộ Yến Thần nhíu lại!
Bờ môi mỏng khẽ mím lại, có độ cong sắc bén, lộ ra chút bạc bẽo.
Anh khẽ nắm chặt tay lái, dời ánh mắt đi: Không có gì.
—— chuyện anh ta vừa nói, vô cùng hoang đường, quá không thực tế, có một số việc nghe từ trong miệng người khác khó tránh khỏi có phần võ đoán, huống chi là đó là người anh để ở trong lòng, thương yêu cưng chiều nhiều năm, muốn biết cái gì, chính anh sẽ hỏi.
***
Lan Khê thật không ngờ, anh lại đưa cô đến tiệm xăm hình.
Ở khu vực phồn hoa náo nhiệt, xe bảy rẽ tám quẹo, sau khi tìm được bãi đậu xe thì dừng lại, anh dắt cô đi một mạch, khu vực trung tâm thành phố phồn hoa náo nhiệt, bóng dáng tuấn dật của anh đi ở phía trước, hoàn toàn không ăn khớp với cảnh tượng náo nhiệt này.
Trong ngõ nhỏ bí ản, cửa tiệm xăm hình được đặt ở tận cùng bên trong.
Hết giờ cao điểm, lượng khách cũng ít, bà chủ quán ăn mặc xinh đẹp, váy dài đến mắt cá chân đang ngồi trên ghế sửa móng tay, nhìn thấy người vừa tới, lông mày cô nhảy lên! Chỉ cảm thấy đối phương đang đi nhầm địa chỉ, chỗ này của cô cũng có không ít người đến, nhưng loại người trong xã hội thượng lưu, quang vinh chói lọi này, thật sự rất hiếm thấy.
Cầm một miếng vải để lau bụi trên ngón tay, cô đưa mắt quan sát hai người kia: Hai người các người ai muốn xăm?
Lan Khê ngơ ngẩn, theo bản năng siết chặt tay của anh.
Cô nhớ lại, mùa đông năm ấy ở Los Angeles, trên xe cáp treo, cô từng vui vẻ trêu anh, nói muốn cùng anh đi xăm hình.
Hai người muốn hoa văn như thế nào, thật là muốn đến đây xăm hình chứ? Bà chủ tiệm cầm một tập ảnh đi đến, mở ra rồi để trước mặt cho bọn họ nhìn, Nếu không hai người chọn trong đây xem, nếu như là người yêu tôi còn có thể tính rẻ cho . . . . .
Cô ta ngẩn ngơ, người đàn ông tuấn tú kia đã đứng dậy, anh cầm một tờ giấy ở bên cạnh bàn, dùng bút viết xuống nội dung muốn xăm.
Lòng hiếu kỳ của bà chủ tiệm bị khơi lên, cầm tờ giấy kia lên xem một chút, lại liếc mắt nhìn Lan Khê ở bên cạnh.
Khóe miệng nhếch lên: Vậy đi sang đây đi.
Đột nhiên Lan Khê lại hối hận. Cô chợt cảm thấy mình quá hoang đường.
Lúc ấy, cô mới 17 tuổi, trong lúc vô tình, cô nói ra một nguyện vọng mà không hề cân nhắc đến tình hình thực tế, giờ phút này cô cảm thấy chuyện như vậy, căn bản cũng không thích hợp đặt trên người Mộ Yến Thần, giống như cô ban đầu hoang đường cầm quà tặng của cửa hàng Ice Cream giá trị chưa đến 200 đồng đi đổi lấy đồng hồ đeo tay của anh, đúng là suy nghĩ bốc đồng.
Tranh thủ lúc bà chủ tiệm đi chuẩn bị, Lan Khê đi tới nhẹ nhàng kéo vai anh, cúi đầu nói: Mộ Yến Thần chúng ta không xăm có được hay không? Trên người anh vốn không nên có mấy thứ này, ngộ nhỡ về sau có người tìm anh làm người mẫu chụp ảnh trang bìa tạp chí hay tin tức gì, chắc chắn anh sẽ bị mất hình tượng. . . . . . Em sai rồi, lúc ấy em chỉ cao hứng nhất thời, anh đừng làm thật có được hay không?
Trên ghế sa lon, Mộ Yến Thần bởi vì mệt mỏi mà nhắm mắt nghỉ ngơi, cánh tay ưu nhã gác lên trên ghế sofa, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô rồi hôn xuống, Đi sang bên cạnh chờ anh một lúc.
Lan Khê cuối cùng hiểu, lời nói của cô vốn không thể tác động đến anh.
Em không, cô giận dỗi, quấn lên cổ của anh, Bà chủ kia rất có khí chất, em sẽ không cho anh cởi quần áo để cô ấy xăm đâu.
Mộ Yến Thần nghe vậy thì cười rộ lên, khóe miệng nâng lên thành một độ cong rất sâu, rất lớn, giống như là thật lâu rồi chưa từng buông lỏng như vậy.
Bàn tay nắm lấy gáy của cô, nghiêng đầu tìm được bờ môi của cô, rồi cùng cô hợp lại, độ sâu triền miên.
Khi bà chủ tiệm lúc đi ra thì thấy cảnh tượng kinh động lòng người như vậy, anh ta hôn cô bé kia, giống như đang thưởng thức vị ngọt của cuộc đời này.
/337
|