Trong ngôi nhà dân bình thương hơi có vẻ cũ kỹ, An Ninh vội vàng bưng một chén cháo ra ngoài cửa.Gâu ——Một con chó nhỏ trốn ở trong hốc tường rào không muốn ra ngoài, nhìn thấy An Ninh bưng bát đến gần, vui vẻ kêu một tiếng, làm như thế nào cũng không ra được.An Ninh đặt bát cháo ở trước mặt con chó nhỏ: "Tiểu Hắc, ăn điểm tâm!"Gâu Gâu - -Con chó nhỏ kích động lại sủa hai tiếng, cúi đầu ăn bữa sáng.Mộ Viêm Huyên giống như nghe tiếng chó sủa, rướn cổ lên tìm âm thanh truyền tới, nhìn thấy phía sau tường rào có cô gái trẻ đang lầm bầm lầu bầu.Nhìn kỹ nữa, là đang nói chuyện với một con chó nhỏ trốn ở tường trong hốc.Con chó nhỏ ăn rất vui vẻ.Mộ Viêm Huyên nuốt nước bọt, bụng lại kháng nghị nữa rồi.Dường như An Ninh cảm giác được, theo bản năng nhìn qua, cuối tường rào cái gì cũng không có.Mộ Viêm Huyên đã rụt đầu về trước một bước.Cậu đường đường là đại thiếu gia nhà họ Mộ làm sao có thể cho người ta nhìn thấy dáng vẻ nghèo túng này?Ục ục...Bụng lại kêu."Mày đừng kêu có được không?" Mộ Viêm Huyên thấp giọng nói chuyện với bụng đang kháng nghị, trong lòng rất tức giận.An Ninh lặng lẽ đi qua, nhìn thấy trong góc cuối cùng tường rào có một chàng trai khắp người đầy dầu mỡ đang ngồi xổm nói chuyện với bụng đang kháng nghị.Mộ Viêm Huyên nhạy cảm phát hiện có người đến gần, lúc quay đầu, nhìn thấy bóng lưng cô gái xa lạ vội vàng rời đi.Cậu ta ngồi dưới đất than nhẹ giống như buồn bã ỉu xìu.Đột nhiên nghĩ đến cái gì, dùng sức vỗ vào đùi, vừa rồi sao không nghĩ đến mượn di động của cô gái kia để gọi điện thoại!Khi đi tìm bóng dáng cô gái kia, thì dadx sớm không còn tung tích.Mộ Viêm Huyên ủ rũ dựa vào trên tường, trong lòng ảo não, thật nên mở sách xem ngày tốt, tìm thầy trừ xui xẻo.Bên cạnh mơ hồ truyền đến tiếng động rất nhỏ, Mộ Viêm Huyên mở to mắt quay đầu nhìn sang bên cạnh, trong lúc vô tình nhìn thấy trên đất đặt một tờ giấy sạch sẽ, phía trên bày hai chiếc bánh mỳ nóng hầm hập.Tìm người để bánh mỳ, nhìn thấy phía xa bóng dáng một cô gái nhỏ nhắn rời đi.Không phải là cô gái vừa rồi cho con chó nhỏ ăn sao!Mộ Viêm Huyên nhìn thoáng qua, lại liếc mắt đánh giá con chó nhỏ đã ăn no nằm sấp xuống ngủ gật trong hốc tường rào, cầm lấy bánh mỳ cắn một miếng.Đột nhiên cảm thấy rất ngọt, rất ấm áp.Ăn ăn, nhưng lại nở nụ cười.Một cái bánh mỳ mà thôi, nhưng chưa từng cảm thấy ngon như vậy.So với những sơn hào hải vị mà cậu đã từng ăn còn ngon hơn không biết bao nhiêu lần.*Khi An Ninh chạy đến công ty đúng lúc điểm danh, bị gọi tiến vào văn phòng quản lí mắng một trận.Nói cô muộn nửa phút, thời gian trong điện thoại di động chênh lệch với ở công ty, bảo cô tự thu dọn đồ đạc rời đi.Đây là cái lý do rách gì?Đây đã là lần thứ mấy trong tháng này bị lấy các lý do kỳ quái để sa thải rồi hả?"An Ninh, cô đến đây làm việc một tuần rất nghiêm túc, tôi nhìn ở trong mắt, nhưng tôi chỉ là một quản lí nhỏ, cái gì cũng phải nghe ông chủ, tôi không có biện pháp." Quản lí ám chỉ ngầm nói một câu.An Ninh hiểu, cũng không có nhiều lời, thu dọn đồ đạc của mình rời đi.Một đồng nghiệp công ty gọi An Ninh chuẩn bị rời lại, nhìn xung quanh một cái, nhỏ giọng nói: "An Ninh, có phải cô đắc tội với người ta hả?"An Ninh nghi hoặc nhìn cô ấy.Đồng nghiệp nhỏ giọng nói: "Tối qua trước khi tôi tan làm đưa văn kiện cho quản lí, đúng lúc tổng giám đốc gọi điện thoại đến bảo quản lí tùy tiện tìm lý do sa thải cô, hình như có người cố ý muốn chỉnh cô."An Ninh lễ phép nở nụ cười một cái: "Cảm ơn cô.""Khách khí với tôi làm gì, cô đến đây một tuần, tôi thấy cô là người rất tốt, làm sao đắc tội với người ta vậy?"Đối phương dường như muốn nghe được cái gì, An Ninh khách khí lại nói cảm ơn sau đó ôm đồ của mình rời đi.Trên đường về nhà, An Ninh tính toán một chút, tháng này đã thay đổi công việc sáu lần, thời gian công việc lần này coi như dài nhất.Khi đi ngang qua đầu ngõ, thuận đường nhìn con chó nhỏ trong hốc tường rào một
/464
|