Editor: Nam Cung Tử Uyển
Cố Bắc Thần nhìn những tấm ảnh chụp ấy, đáy mắt dần dần trở nên u sâu không thấy đáy....... Cuối cùng nhìn lại phía phong thư, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Thần thiếu, chuyện này có cần phải đi xử lý không? Tiêu Cảnh nhìn sắc mặt rét lạnh của Cố Bắc Thần, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Hẹn! Môi mỏng của Cố Bắc Thần nhàn nhạt tràn ra một chữ, làm cho người ta nghe không ra cảm xúc lúc này của hắn.
Tiêu Cảnh cũng đã ở bên cạnh người Cố Bắc Thần rất lâu rồi, một chữ, cũng đã hiểu hắn muốn làm gì, Được. Tôi liền đi làm........ Dứt lời, hắn đã cầm phong bao đã đóng dấu cách thức liên lạc kia lên, sau đó xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Buổi tối, thế giới ngầm thuộc một quán bar ở trong bóng đêm yên lặng như trước truyền đến tiếng nhạc chói tai nổ vang, sàn nhảy phía trong, trai thanh gái lịch theo âm nhạc thỏa thích buông thả sự nhiệt tình của chính mình.
Ở đây, không còn có phiền não của ban ngày, chỉ có điên cuồng phát tiết!
Devil skiss, là nơi hắc ám nổi danh của Lạc Thành. Đồng thời ở đây không có ai biết giao dịch, nhưng ở một nơi đô thị lớn như Lạc Thành vẫn đứng sừng sững không ngã, có thể nghĩ đến phía sau có một thế lực chống đỡ lớn như thế nào.
Cố Bắc Thần ngồi ở một gian ghế dài, hai chân thon dài tùy ý nâng lên, để ở trên đùi, trên tay kẹp một điếu thuốc......
Ánh đèn lờ mờ ở góc chết, hắn như giấu mình ở trong đêm tối ma quỷ, tùy thời chờ đợi để cắn nuốt con mồi một cách triệt để.
Đang... Đát... Đang... Đát...
Tiếng bật lửa vang lên trong không gian của hộp đêm lại đặc biệt kỳ lạ, rơi vào lòng người ngồi đối diện trên sô pha, biến hóa thành sự kỳ lạ đến trầm lệ, có một cảm giác áp bách ập đến, cơ hồ khiến tim hắn ngừng đập.
Muốn bao nhiêu tiền? Cố Bắc Thần khẽ mở môi mỏng, trong thanh âm không có chút cảm tình nào.
Lăng Siêu âm thầm nuốt nước bọt, lúc hắn tiến vào đây không thấy quá rõ người ngồi đối diện là ai, chỉ là, khí thế trên người của người kia phút chốc khiến hắn sợ hãi mấy phần.
Năm...... Năm mươi vạn...... Lương Siêu nỗ lực để thanh âm của mình bình tĩnh.
Cố Bắc Thần nâng khóe môi, đáy mắt cụp xuống, Không nhiều...... Hai chữ thanh đạm, lộ ra một chút ý cười như không đành lòng nhìn thẳng.
Trong lòng Lương Siêu bỗng nhiên cả kinh, vội vàng nói: Tôi là nói, mỗi tháng năm mươi vạn.......
Tiêu Cảnh đứng ở một bên bật cười, Thần thiếu ghét nhất loại người có lòng tham không đáy........ Nếu như chỉ là năm mươi vạn, có lẽ thật sự sẽ cho. Tiền kia, không đủ để Giản tiểu thư mua thêm một chiếc xe mà chỉ có thể sắm một cái lốp xe.
Mỗi tháng năm mươi vạn với tôi mà nói..... Cũng chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi. Cố Bắc Thần giơ tay lên, đem điếu thuốc lên trên miệng, lập tức dùng bật lửa châm.
Ánh lửa yếu ớt khiến Lương Siêu trong nháy mắt thấy rõ Cố Bắc Thần, chỉ là liếc mắt một cái, hắn cảm thấy ánh mắt người nọ lạnh lẽo sâu thẳm không giống như người bình thường, giống như đi ra từ địa ngục, làm cho lòng người trong nháy mắt lạnh thấu xương.
Vậy, vậy ý của anh là là... Lương Siêu mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn không thể nào chống lại đáy lòng tham dục.
Môi mỏng của Cố Bắc Thần nhếch lên tạo thành một mạt ý cười, cười như vậy lại lộ ra lãnh trào nguy hiểm, Anh nói....... Anh cùng người đang chống ở phía sau lưng anh muốn bao nhiêu tiền?
Lương Siêu trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng, chỉ là sững sờ nhìn người hư ảnh ở đối diện.
Cố Bắc Thần hơi cúi người, báo cho Lương Siêu biết thân thủ, lập tức đem đầu mẩu thuốc lá vẫn đang cháy hung hăng dí ở trên tay của hắn ta.......
A Một tiếng kêu sợ hãi truyền đến, Lương Siêu bị bỏng, liền nghĩ muốn lùi tay về, thế nhưng, Tiêu Cảnh lại nhanh một bước trực tiếp đem cổ tay của hắn ép trở lại.
Cố Bắc Thần chậm rãi đứng dậy, nằm tựa ở trên sô pha, nhìn Lương Siêu bởi vì bị nóng mà đau đến vặn vẹo cả khuôn mặt, lạnh giọng nói: Mua mạng của chúng mày, chỉ cần mười vạn!
Trong lòng Lăng Siêu cả kinh, vô thức muốn thu tay lại.
Tiêu Cảnh nhìn có vẻ mỏng manh, yếu ớt, thế nhưng, sức lực ở tay cực lớn...... Hắn bỗng nhiên vung một cái, Lương Siêu đã bị ấn ở trên bàn. Vẫn là người mà Long Kiêu đã huấn luyện, mặt ngoài nhìn như người Bình dị gần gũi thế nhưng lại nguy hiểm khôn cùng?
Cố Bắc Thần lạnh lùng nhìn một màn này, thanh âm lạnh giá vô tình tràn ra môi mỏng, Cho tới bây giờ, không có người nào có thể uy hiếp tao, có hiểu không?
A —— Thanh âm đau đớn của Lương Siêu vang lên, Mày, mày muốn làm gì?
Cố Bắc Thần đốt thêm một điếu thuốc nữa, hút một hơi, sương mù phun ra môi mỏng, Ý mà tao muốn nói là, để bằng hữu của mày qua đây nói chuyện cùng tao! Hít một hơi, Chỉ cho mày mười phút! Nếu như hắn không đến...... Tao sẽ làm ra cái gì, chính tao cũng không thể bảo đảm.
Đúng lúc đó, Tiêu Cảnh buông Lương Siêu ra, lạnh lùng nhìn hắn.
Lương Siêu sợ đến co rúm lại, Tôi, bằng hữu tôi còn...... Còn đang...... Còn đang nằm viện....... Hắn đánh bạo đem lời nói của Giản Hành nói ra, Tôi chỉ là muốn đi bắt đền tiền thuốc men.
Ha? Cố Bắc Thần cười khẽ, Như vậy sao...... Vậy không bằng, mày đi vào bệnh viện bầu cùng bạn với bằng hữu của mày xem thử như thế nào?
Vừa mới dứt lời, Tiêu Cảnh đã bình thản nắm lấy cả người Lương Siêu ném về phía bàn trà....... Chỉ nghe một tiếng Phanh thật lớn truyền đến, thủy tinh ở trên bàn trà theo đó rơi xuống.
A —— một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, sau đó liền có tiếng kêu rên, Lương Siêu chỉ cảm thấy có cái gì sền sệt rơi xuống, khiến tầm mắt của hắn mơ hồ, trong khoảnh khắc đau đớn này càng giống như dời núi lấp biển đánh tới.
Cố Bắc Thần lạnh lùng nhìn Lương Siêu đang nằm trên mặt đất, thân thể đau đớn đến mức cuộn lại một chỗ, hắn có chút ghét bỏ nhìn Tiêu Cảnh, Chậc chậc, hạ thủ quá nặng.
Tiêu Cảnh âm thầm đảo mắt, trong lòng đem người chủ Cố Bắc Thần khát máu lạnh lùng kia oán thầm một trận, chậm rãi nói: Tôi vừa nhìn thấy máu, Thần thiếu...... Không bằng cuối tháng anh tăng tiền lương thêm ba mươi phần trăm để an ủi thần kinh của tôi đi?
Cố Bắc Thần vừa nghe, lắc đầu, Cho hắn tiền thuốc men cũng là mấy nghìn khối, ba mươi phần trăm tiền lương của cậu lại hơn trăm vạn, không thích hợp.
......... Tiêu Cảnh lập tức im bặt, Thần thiếu, anh có cần phải keo kiệt như vậy không?
Cố Bắc Thần bắt chéo hai chân, đầu mẩu thuốc lá đang cháy bị hắn tiện tay ném ra, vừa lúc rơi vào mu bàn tay của Lương Siêu, chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, hắn lãnh đạm nói: Tiền, một phân tao cũng sẽ không cho...... Muốn uy hiếp Giản Mạt, mày thử tiếp tục xem sao.
Dứt lời, hắn nâng bước chân định lạnh lùng rời đi........
Bước chân Cố Bắc Thần dẫm trên nền đất, ngay ở trước mặt Lương Siêu liền dừng lại, hơi nghiêng đầu hạ tầm mắt, liếc mắt nhìn xuống gã đàn ông đang nằm dưới chân, chậm rãi nói, Có một số người, không phải mày có thể chạm vào....... Nếu như không sợ chết, vậy mày cứ tiếp tục khiêu chiến giới hạn của tao.
Dứt lời, hắn không dừng lại một giây nào liền rời đi, giống như hộp đêm này có cái gì đó khiến hắn ghét bỏ như rác rưởi......
Tiêu Cảnh lưu lại một số việc cần xử lý, Thần thiếu tự mình ra mặt, có thể nghĩ đến đã uy hiếp khiến hắn ta sợ hãi đến mức nào...... Người này đúng là không tìm được người nào để uy hiếp, lại tìm đến Cố phu nhân? Quả thực muốn chết!
Ôi, cô nói thử xem, nếu cô thiếu tiền cũng cứ để mình thiếu tiền đi, không nên đắc tội với một số người không thể đắc tội a? Tiêu Cảnh ngữ khí có chút bất đắc dĩ, Sau này sẽ không thể nghỉ ngơi, cũng rất khó chịu a!
Cố Bắc Thần lái xe một đường chạy về hướng Lam Trạch viên, dưới bóng đêm, Lạc Thành giống như đang khoác một chiếc áo hoa lệ, mị hoặc, đồng thời khiến người ta càm thấy trầm luân, luôn bị lợi ích thúc đẩy.
Mở cửa vào phòng, Giản Mạt cuộn mình ngủ trên ghế sa lông, ti vi vẫn còn mở......
Có lẽ là động tĩnh có chút lớn, hoặc là Giản Mạt ngủ không sâu, cô mở đôi mắt nhập nhèm ra nhìn Cố Bắc Thần, thanh âm thì thầm nói: A Thần, anh đã về rồi......
Một khắc kia, trong lòng Cố Bắc Thần thậm chí có một loại ấm áp lướt qua....... Vào phòng đã có người chờ hắn, cảm giác như vậy có chút kỳ diệu
Cố Bắc Thần nhìn những tấm ảnh chụp ấy, đáy mắt dần dần trở nên u sâu không thấy đáy....... Cuối cùng nhìn lại phía phong thư, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Thần thiếu, chuyện này có cần phải đi xử lý không? Tiêu Cảnh nhìn sắc mặt rét lạnh của Cố Bắc Thần, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Hẹn! Môi mỏng của Cố Bắc Thần nhàn nhạt tràn ra một chữ, làm cho người ta nghe không ra cảm xúc lúc này của hắn.
Tiêu Cảnh cũng đã ở bên cạnh người Cố Bắc Thần rất lâu rồi, một chữ, cũng đã hiểu hắn muốn làm gì, Được. Tôi liền đi làm........ Dứt lời, hắn đã cầm phong bao đã đóng dấu cách thức liên lạc kia lên, sau đó xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Buổi tối, thế giới ngầm thuộc một quán bar ở trong bóng đêm yên lặng như trước truyền đến tiếng nhạc chói tai nổ vang, sàn nhảy phía trong, trai thanh gái lịch theo âm nhạc thỏa thích buông thả sự nhiệt tình của chính mình.
Ở đây, không còn có phiền não của ban ngày, chỉ có điên cuồng phát tiết!
Devil skiss, là nơi hắc ám nổi danh của Lạc Thành. Đồng thời ở đây không có ai biết giao dịch, nhưng ở một nơi đô thị lớn như Lạc Thành vẫn đứng sừng sững không ngã, có thể nghĩ đến phía sau có một thế lực chống đỡ lớn như thế nào.
Cố Bắc Thần ngồi ở một gian ghế dài, hai chân thon dài tùy ý nâng lên, để ở trên đùi, trên tay kẹp một điếu thuốc......
Ánh đèn lờ mờ ở góc chết, hắn như giấu mình ở trong đêm tối ma quỷ, tùy thời chờ đợi để cắn nuốt con mồi một cách triệt để.
Đang... Đát... Đang... Đát...
Tiếng bật lửa vang lên trong không gian của hộp đêm lại đặc biệt kỳ lạ, rơi vào lòng người ngồi đối diện trên sô pha, biến hóa thành sự kỳ lạ đến trầm lệ, có một cảm giác áp bách ập đến, cơ hồ khiến tim hắn ngừng đập.
Muốn bao nhiêu tiền? Cố Bắc Thần khẽ mở môi mỏng, trong thanh âm không có chút cảm tình nào.
Lăng Siêu âm thầm nuốt nước bọt, lúc hắn tiến vào đây không thấy quá rõ người ngồi đối diện là ai, chỉ là, khí thế trên người của người kia phút chốc khiến hắn sợ hãi mấy phần.
Năm...... Năm mươi vạn...... Lương Siêu nỗ lực để thanh âm của mình bình tĩnh.
Cố Bắc Thần nâng khóe môi, đáy mắt cụp xuống, Không nhiều...... Hai chữ thanh đạm, lộ ra một chút ý cười như không đành lòng nhìn thẳng.
Trong lòng Lương Siêu bỗng nhiên cả kinh, vội vàng nói: Tôi là nói, mỗi tháng năm mươi vạn.......
Tiêu Cảnh đứng ở một bên bật cười, Thần thiếu ghét nhất loại người có lòng tham không đáy........ Nếu như chỉ là năm mươi vạn, có lẽ thật sự sẽ cho. Tiền kia, không đủ để Giản tiểu thư mua thêm một chiếc xe mà chỉ có thể sắm một cái lốp xe.
Mỗi tháng năm mươi vạn với tôi mà nói..... Cũng chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi. Cố Bắc Thần giơ tay lên, đem điếu thuốc lên trên miệng, lập tức dùng bật lửa châm.
Ánh lửa yếu ớt khiến Lương Siêu trong nháy mắt thấy rõ Cố Bắc Thần, chỉ là liếc mắt một cái, hắn cảm thấy ánh mắt người nọ lạnh lẽo sâu thẳm không giống như người bình thường, giống như đi ra từ địa ngục, làm cho lòng người trong nháy mắt lạnh thấu xương.
Vậy, vậy ý của anh là là... Lương Siêu mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn không thể nào chống lại đáy lòng tham dục.
Môi mỏng của Cố Bắc Thần nhếch lên tạo thành một mạt ý cười, cười như vậy lại lộ ra lãnh trào nguy hiểm, Anh nói....... Anh cùng người đang chống ở phía sau lưng anh muốn bao nhiêu tiền?
Lương Siêu trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng, chỉ là sững sờ nhìn người hư ảnh ở đối diện.
Cố Bắc Thần hơi cúi người, báo cho Lương Siêu biết thân thủ, lập tức đem đầu mẩu thuốc lá vẫn đang cháy hung hăng dí ở trên tay của hắn ta.......
A Một tiếng kêu sợ hãi truyền đến, Lương Siêu bị bỏng, liền nghĩ muốn lùi tay về, thế nhưng, Tiêu Cảnh lại nhanh một bước trực tiếp đem cổ tay của hắn ép trở lại.
Cố Bắc Thần chậm rãi đứng dậy, nằm tựa ở trên sô pha, nhìn Lương Siêu bởi vì bị nóng mà đau đến vặn vẹo cả khuôn mặt, lạnh giọng nói: Mua mạng của chúng mày, chỉ cần mười vạn!
Trong lòng Lăng Siêu cả kinh, vô thức muốn thu tay lại.
Tiêu Cảnh nhìn có vẻ mỏng manh, yếu ớt, thế nhưng, sức lực ở tay cực lớn...... Hắn bỗng nhiên vung một cái, Lương Siêu đã bị ấn ở trên bàn. Vẫn là người mà Long Kiêu đã huấn luyện, mặt ngoài nhìn như người Bình dị gần gũi thế nhưng lại nguy hiểm khôn cùng?
Cố Bắc Thần lạnh lùng nhìn một màn này, thanh âm lạnh giá vô tình tràn ra môi mỏng, Cho tới bây giờ, không có người nào có thể uy hiếp tao, có hiểu không?
A —— Thanh âm đau đớn của Lương Siêu vang lên, Mày, mày muốn làm gì?
Cố Bắc Thần đốt thêm một điếu thuốc nữa, hút một hơi, sương mù phun ra môi mỏng, Ý mà tao muốn nói là, để bằng hữu của mày qua đây nói chuyện cùng tao! Hít một hơi, Chỉ cho mày mười phút! Nếu như hắn không đến...... Tao sẽ làm ra cái gì, chính tao cũng không thể bảo đảm.
Đúng lúc đó, Tiêu Cảnh buông Lương Siêu ra, lạnh lùng nhìn hắn.
Lương Siêu sợ đến co rúm lại, Tôi, bằng hữu tôi còn...... Còn đang...... Còn đang nằm viện....... Hắn đánh bạo đem lời nói của Giản Hành nói ra, Tôi chỉ là muốn đi bắt đền tiền thuốc men.
Ha? Cố Bắc Thần cười khẽ, Như vậy sao...... Vậy không bằng, mày đi vào bệnh viện bầu cùng bạn với bằng hữu của mày xem thử như thế nào?
Vừa mới dứt lời, Tiêu Cảnh đã bình thản nắm lấy cả người Lương Siêu ném về phía bàn trà....... Chỉ nghe một tiếng Phanh thật lớn truyền đến, thủy tinh ở trên bàn trà theo đó rơi xuống.
A —— một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, sau đó liền có tiếng kêu rên, Lương Siêu chỉ cảm thấy có cái gì sền sệt rơi xuống, khiến tầm mắt của hắn mơ hồ, trong khoảnh khắc đau đớn này càng giống như dời núi lấp biển đánh tới.
Cố Bắc Thần lạnh lùng nhìn Lương Siêu đang nằm trên mặt đất, thân thể đau đớn đến mức cuộn lại một chỗ, hắn có chút ghét bỏ nhìn Tiêu Cảnh, Chậc chậc, hạ thủ quá nặng.
Tiêu Cảnh âm thầm đảo mắt, trong lòng đem người chủ Cố Bắc Thần khát máu lạnh lùng kia oán thầm một trận, chậm rãi nói: Tôi vừa nhìn thấy máu, Thần thiếu...... Không bằng cuối tháng anh tăng tiền lương thêm ba mươi phần trăm để an ủi thần kinh của tôi đi?
Cố Bắc Thần vừa nghe, lắc đầu, Cho hắn tiền thuốc men cũng là mấy nghìn khối, ba mươi phần trăm tiền lương của cậu lại hơn trăm vạn, không thích hợp.
......... Tiêu Cảnh lập tức im bặt, Thần thiếu, anh có cần phải keo kiệt như vậy không?
Cố Bắc Thần bắt chéo hai chân, đầu mẩu thuốc lá đang cháy bị hắn tiện tay ném ra, vừa lúc rơi vào mu bàn tay của Lương Siêu, chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, hắn lãnh đạm nói: Tiền, một phân tao cũng sẽ không cho...... Muốn uy hiếp Giản Mạt, mày thử tiếp tục xem sao.
Dứt lời, hắn nâng bước chân định lạnh lùng rời đi........
Bước chân Cố Bắc Thần dẫm trên nền đất, ngay ở trước mặt Lương Siêu liền dừng lại, hơi nghiêng đầu hạ tầm mắt, liếc mắt nhìn xuống gã đàn ông đang nằm dưới chân, chậm rãi nói, Có một số người, không phải mày có thể chạm vào....... Nếu như không sợ chết, vậy mày cứ tiếp tục khiêu chiến giới hạn của tao.
Dứt lời, hắn không dừng lại một giây nào liền rời đi, giống như hộp đêm này có cái gì đó khiến hắn ghét bỏ như rác rưởi......
Tiêu Cảnh lưu lại một số việc cần xử lý, Thần thiếu tự mình ra mặt, có thể nghĩ đến đã uy hiếp khiến hắn ta sợ hãi đến mức nào...... Người này đúng là không tìm được người nào để uy hiếp, lại tìm đến Cố phu nhân? Quả thực muốn chết!
Ôi, cô nói thử xem, nếu cô thiếu tiền cũng cứ để mình thiếu tiền đi, không nên đắc tội với một số người không thể đắc tội a? Tiêu Cảnh ngữ khí có chút bất đắc dĩ, Sau này sẽ không thể nghỉ ngơi, cũng rất khó chịu a!
Cố Bắc Thần lái xe một đường chạy về hướng Lam Trạch viên, dưới bóng đêm, Lạc Thành giống như đang khoác một chiếc áo hoa lệ, mị hoặc, đồng thời khiến người ta càm thấy trầm luân, luôn bị lợi ích thúc đẩy.
Mở cửa vào phòng, Giản Mạt cuộn mình ngủ trên ghế sa lông, ti vi vẫn còn mở......
Có lẽ là động tĩnh có chút lớn, hoặc là Giản Mạt ngủ không sâu, cô mở đôi mắt nhập nhèm ra nhìn Cố Bắc Thần, thanh âm thì thầm nói: A Thần, anh đã về rồi......
Một khắc kia, trong lòng Cố Bắc Thần thậm chí có một loại ấm áp lướt qua....... Vào phòng đã có người chờ hắn, cảm giác như vậy có chút kỳ diệu
/412
|