Giản Mạt không có đi, vẫn ngồi ở trên bồn hoa ngay trước cửa của tập đoàn Đế Hoàng....... Nhìn Cố Bắc Thần đúng lúc đi ra, kỳ thực cô có chút ngẩn ngơ.
Mặc dù chờ, thế nhưng, cô nghĩ nhiều nhất là để Tiêu Cảnh hoặc là Tô San xuống đón cô, tuyệt đối không có khả năng hắn tự mình xuống.
Cố Bắc Thần nhìn thấy Giản Mạt trở nên lúng túng, khóe miệng đột nhiên hiện lên ý cười, nhưng hắn vẫn luôn có thói quen lạnh mặt, cũng không có biểu lộ ra, Thần thiếu? Hắn hơi dừng lại, nhẹ chế nhạo một tiếng, Dùng cơm vui vẻ sao? Thật đúng là nghĩ mình là người giao thức ăn nhanh sao?
Giản Mạt nâng khóe miệng cười, Không có cách nào khác mà....... Em cũng không thể ở trước mặt cô nàng tiếp tân đó, nói em là vợ của anh được đúng không? Giọng nói của cô nhẹ nhàng, Nếu nói như vậy không chừng cô nàng lễ tân đó có thể xem em là người bị bệnh hoang tưởng giai đoạn cuối, sẽ trực tiếp kêu bảo an đem em đuổi ra ngoài....... Như vậy chẳng phải là càng mất mặt sao?
Cố Bắc Thần mắt vẫn cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên bồn hoa, đã không còn vẻ bi thương cùa tối hôm qua, cũng ít đi vẻ chiến tranh lạnh của sáng hôm nay, dường như rất giống một người bình thường.
Cùng anh đi vào! Cố Bắc Thần lạnh lùng nói xong, liền xoay người đi vào bên trong.
Giản Mạt đứng dậy, cũng không biết có phải động thái đứng dậy quá nhanh, đầu lập tức có chút choáng vàng, trước mắt hoa cả lên....... Cô cắn cắn răng, cũng không có suy nghĩ nhiều, sau đó chớp mắt vài cái để giảm bớt cảm giác choáng váng........ Vừa lúc quay người liền đối diện với đáy mắt thâm thúy của Cố Bắc Thần.
Đi thôi! Giản Mạt vô tâm vô phế cười một cái, sau đó tiến đến.
Cố Bắc Thần đứng lại chờ, cảm giác được bước chân của Giản Mạt có chút không vững, nghĩ đến tối hôm qua hắn đem cô để ở trên cửa thô bạo chiếm hữu, âm thầm có chút áy náy lướt qua.........
Vươn tay ra, Cố Bắc Thần ra hiệu cho Giản Mạt.
Giản Mạt không biết Cố Bắc Thần đang muốn làm gì, thế nhưng, lúc này cô qua đây là có việc muốn cầu hắn, cũng liền tùy ý để hắn dắt tay của mình công khai tiến vào tập đoàn Đế Hoàng.
Ở đây, nếu có người dám đem tin đồn của Cố Bắc Thần truyền ra, vậy nhất định là cảm thấy cuộc sống quá thoải mái........ Muốn chết thử một lần.
Vì vậy, Giản Mạt cũng không lo lắng.
Trước cửa, cô nàng lễ tân khóc lóc hy vọng Tiêu Cảnh đi cầu tình với Cố Bắc Thần giúp mình, khi thấy Cố Bắc Thần kéo tay Giản Mạt tiến vào, mắt liền trừng lớn.........
Từ lúc nào tổng tài lại đối với một nữ nhân như vậy? Dù cho tin đồn với nữ nhân rất nhiều, nhưng cũng chỉ giới hạn ở thế giới bên ngoài, chưa bao giờ thấy tổng tài đối đãi với một nữ nhân như vậy ở trong tập đoàn Đế Hoàng!
Giản Mạt liếc mắt nhìn, cô nàng tiếp tân đó kinh ngạc nhìn cô, dường như nhìn thấy gì chuyện gì đó rất kinh sợ, nhưng cô không có để ý, chỉ là thuận miệng nói: Cô gái nhỏ đó rất siêng năng, cũng làm rất tốt phận sự của mình........ Hẳn là nên tăng tiền lương cho cô ấy.
Cố Bắc Thần đảo mắt liếc nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt Ừ một tiếng, người đã đến thang máy.
Tiêu Cảnh vốn là một người rất thức thời, sớm đã ấn thang máy chờ........ Chờ bọn hắn đi vào, sau đó cũng chưa cùng đi vào, chỉ là đem thức ăn nhanh trong tay đưa cho Giản Mạt.
Thần thiếu, còn nữ tiếp tân đó....... Giản Mạt cũng nghe thấy lời nói của Tiêu Cảnh, chỉ là, Thần thiếu kia Ừ là có ý gì, hắn nghe không rõ ràng hay sao?
Lưu lại, tăng tiền lương!
Cố Bắc Thần vừa mới dứt lời, cửa thang máy vừa lúc đóng cửa.........
Tiêu Cảnh cười cười, lập tức nghiêng đầu nhìn về phía nữ tiếp tân vẫn đang căn môi, dáng vẻ ủy khuất kia, than nhẹ một tiếng nói: An tâm đi làm chờ tăng tiền lương đi....... Dứt lời, hắn ta xoay người rời đi trước ánh mắt kinh ngạc, sửng sốt của cô nàng tiếp tân, ấn một thang máy khác.
Một trước một sau, nữ tiếp tân thật giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc....... Có cảm giác như bị kích thích.
Sau Tiêu Cảnh lên lầu, liền nhanh chóng chia xẻ một màn ở đại sảnh của công ty cho Tô San biết.
Ý của anh là... Tô San hơi chần chừ nói, Thần thiếu vì thiếu phu nhân mà thay đổi chủ ý?
Tiêu Cảnh gật gật đầu: Thần thiếu hạ quyết định, lúc nào lại thay đổi? Còn dùng tốc độ nhanh như vậy? Bởi vì cảm mạo, trên mặt có chút chán chường lộ ra một mạt quang, Thần thiếu có phải không có đùa hay không?
Tô San trầm tư, lắc lắc đầu, Xem có chút không hiểu....... Anh nói, nếu như Thần thiếu thực sự đối với Giản tiểu thư nghiêm túc, vì sao còn để anh hẹn Lý cục?
Tiêu Cảnh sửng sốt, suy nghĩ một chút thấy cũng đúng........ Lý cục là trưởng phòng của phòng văn hóa, thời gian lúc trước còn ở nước ngoài, Lục Mạn gọi điện thoại, hình như cô ta muốn chơi thẻ của bộ văn hóa.
Thần thiếu đối với Lục Mạn gần đây rất để bụng, cô ta muốn làm gì, Thần thiếu rất tận lực thỏa mãn cô ta....... Nhìn hình như xác thực cũng rất ưu ái.
Cô nói xem, có phải hay không trong lòng Thần thiếu có Giản Mạt, nhưng chính hắn cũng không biết? Tiêu Cảnh nghi ngờ hỏi.
Tô San là một người mạnh mẽ, lúc Cố Bắc Thần còn chưa có tiếp nhận Đế Hoàng, cô cũng đã cùng ở bên cạnh hắn.......... Nói thực sự, tình yêu đối với cô có chút xa xỉ. Thế cho nên lúc này Tiêu Cảnh nói đến có khả năng, cô thật đúng là trả lời không được.
Tâm tư của Thần thiếu anh đừng đoán bừa, đoán đi đoán lại anh cũng đoán không ra đâu........ Tô San mỉm cười hát điệu hát dân gian, lập tức nói, Xuống lầu ăn cơm.
Bên ngoài trợ thủ đắc lực đem chính mình ra phân tích, Cố Bắc Thần hoàn toàn không biết, hắn chỉ là nhìn Giản Mạt đem hộp đồ ăn mở ra, sau đó đẩy tới trước mặt hắn, còn cầm chiếc đũa cho hắn.......
Hương vị bình thường, tuy nhiên thức ăn nhanh để lâu vẫn có một chút tệ.
Sáng sớm đi chỗ nào? Cố Bắc Thần làm bộ như không có việc gì hỏi, lúc ấy nhìn thấy cô lên xe của Sở Tử Tiêu, trong lòng hắn có chút không thoải mái.
Đi bệnh viện. Giản Mạt bình tĩnh trả lời, cầm cái chén uống nước.
Cố Bắc Thần hơi nhướn mày, Đi bệnh viện làm gì?
Giản Mạt không thể thấy cặp lông mày của hắn đang nhíu lại, ngước mắt nhìn nam nhân đang thong thả ăn thức ăn nhanh đống thức ăn nhanh hai mươi khối kia, có chút nghi hoặc, Như vậy mà cũng có thể ăn hay sao? , quay đầu lại, rốt cuộc cô cũng không đem sự việc của mẹ mình nói ra, chỉ là nhàn nhạt mở miệng, Xử lý việc khẩn cấp sau khi xong việc thôi! (Theo mình hiểu sẽ là sau vụ đêm hôm qua, Giản Mạt đến bệnh viện chỉ để phòng tránh có thai!)
Bàn tay đang gắp thức ăn của Cô Bắc Thần đột nhiên ngưng lại, đem lời nói của Giản Mạt đi phân tích, sau đó cười lạnh nói: Giản Mạt, em cũng thật là tích cực thực hiện đúng thân phận của mình!
Giản Mạt cười, Đấy là đương nhiên........ Em không muốn tạo thêm phiền phức cho anh, thế nhưng sau khi kết hôn với em, điều kiện đầu tiên của em nêu ra là vậy mà!
Trong lòng Cố Bắc Thần có chút không thoải mái, tại sao lại không thoải mái như vậy thực ra hắn cũng không có suy nghĩ sâu xa, chỉ là liếc mắt cười lạnh........ Hắn cảm giác chính mình có chút tùy tiện, năng lực chữa trị của Giản Mạt mạnh bao nhiêu hắn không phải là không biết, nhưng mà, lại nghe Tiêu Cảnh nói cô đến bệnh viện, hắn vậy mà lo lắng.
Sau khi ăn cơm xong, Giản Mạt đem hộp thức ăn nhanh gom lại, sau đó đứng dậy đi liền đem đi vứt, cô lúc này suy nghĩ, sự tình lúc này nên nói hay là để tối nói đây.......
Cô sợ lúc này không nói, sẽ không có dũng khí nói lần nữa, còn chuyện khác, nam nhân này không chừng lại rất lâu sẽ không trở về nhà........ Hồ sơ ở bệnh viện đã ký, nếu như lúc này không có tiền, mẹ không chừng sẽ để lỡ mất cơ hội này.
Đợi được đến lúc có một quả tim thích hợp quả thật không hề dễ dàng........
Có việc gì? Đôi mắt sắc bén của Cố Bắc Thần híp lại nhìn Giản Mạt, chỉ là liếc mắt một cái, liền đem tâm sự của cô nhìn thấu.
Giản Mạt tiến lên, ôm lấy cổ Cố Bắc Thần vuốt ve, ở trên đùi của hắn ngồi xuống, A Thần, thật sự có việc...... Nói xong, cô ở trên mặt hắn thuận miệng lấy lòng.
Vô sự lấy lòng, không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm! Cố Bắc Thần lạnh lùng nói ra.
Tối hôm qua cô gái này còn giống như phát điên trực tiếp gọi hắn là Cố Bắc Thần , sáng nay lại đùa giỡn tâm tình khiến hắn tức giân ở trên xe....... Lúc này liền giống như không có việc gì đi lấy lòng hắn, xem ra đưa cơm qua đây, kỳ thực cũng có mục đích.
Chỉ là, chính hắn đã cho cô một con đường!
A Thần....... Giản Mạt hờn dỗi hô lên một tiếng, lại tiến đến khóe miệng của Cố Bắc Thần trêu chọc, Làm gì có ai nói với vợ mình như vậy?
Mông Giản Mạt ở trên đùi của Cố Bắc Thần cọ cọ, hắn tức thì liền nổi lên phản ứng. Hai người ở chung đa số đều là ở trên giường, hắn cũng không có che giấu dục vọng của chính mình, chỉ là trầm thấp thanh âm hỏi: Nói, chuyện gì?
Giản Mạt hơi mím môi, thật không dám nhìn thẳng tầm mắt của Cố Bắc Thần để nói: Lần trước anh nói, nếu như cần tiền liền nói với anh......
Ừ!
Kia....... Giản Mạt cắn môi dưới, dường như hạ quyết tâm rất lớn nói, ...... Anh có thể hay không cho em hai trăm vạn? Xem như là mượn! Cuối cùng, cô vội vàng thêm câu, còn lấy lòng lại hôn Cố Bắc Thần.
Đáy mắt Cố Bắc Thần đột nhiên sâu lại, Lấy lòng anh, chính là vì tiền?
Mặc dù chờ, thế nhưng, cô nghĩ nhiều nhất là để Tiêu Cảnh hoặc là Tô San xuống đón cô, tuyệt đối không có khả năng hắn tự mình xuống.
Cố Bắc Thần nhìn thấy Giản Mạt trở nên lúng túng, khóe miệng đột nhiên hiện lên ý cười, nhưng hắn vẫn luôn có thói quen lạnh mặt, cũng không có biểu lộ ra, Thần thiếu? Hắn hơi dừng lại, nhẹ chế nhạo một tiếng, Dùng cơm vui vẻ sao? Thật đúng là nghĩ mình là người giao thức ăn nhanh sao?
Giản Mạt nâng khóe miệng cười, Không có cách nào khác mà....... Em cũng không thể ở trước mặt cô nàng tiếp tân đó, nói em là vợ của anh được đúng không? Giọng nói của cô nhẹ nhàng, Nếu nói như vậy không chừng cô nàng lễ tân đó có thể xem em là người bị bệnh hoang tưởng giai đoạn cuối, sẽ trực tiếp kêu bảo an đem em đuổi ra ngoài....... Như vậy chẳng phải là càng mất mặt sao?
Cố Bắc Thần mắt vẫn cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên bồn hoa, đã không còn vẻ bi thương cùa tối hôm qua, cũng ít đi vẻ chiến tranh lạnh của sáng hôm nay, dường như rất giống một người bình thường.
Cùng anh đi vào! Cố Bắc Thần lạnh lùng nói xong, liền xoay người đi vào bên trong.
Giản Mạt đứng dậy, cũng không biết có phải động thái đứng dậy quá nhanh, đầu lập tức có chút choáng vàng, trước mắt hoa cả lên....... Cô cắn cắn răng, cũng không có suy nghĩ nhiều, sau đó chớp mắt vài cái để giảm bớt cảm giác choáng váng........ Vừa lúc quay người liền đối diện với đáy mắt thâm thúy của Cố Bắc Thần.
Đi thôi! Giản Mạt vô tâm vô phế cười một cái, sau đó tiến đến.
Cố Bắc Thần đứng lại chờ, cảm giác được bước chân của Giản Mạt có chút không vững, nghĩ đến tối hôm qua hắn đem cô để ở trên cửa thô bạo chiếm hữu, âm thầm có chút áy náy lướt qua.........
Vươn tay ra, Cố Bắc Thần ra hiệu cho Giản Mạt.
Giản Mạt không biết Cố Bắc Thần đang muốn làm gì, thế nhưng, lúc này cô qua đây là có việc muốn cầu hắn, cũng liền tùy ý để hắn dắt tay của mình công khai tiến vào tập đoàn Đế Hoàng.
Ở đây, nếu có người dám đem tin đồn của Cố Bắc Thần truyền ra, vậy nhất định là cảm thấy cuộc sống quá thoải mái........ Muốn chết thử một lần.
Vì vậy, Giản Mạt cũng không lo lắng.
Trước cửa, cô nàng lễ tân khóc lóc hy vọng Tiêu Cảnh đi cầu tình với Cố Bắc Thần giúp mình, khi thấy Cố Bắc Thần kéo tay Giản Mạt tiến vào, mắt liền trừng lớn.........
Từ lúc nào tổng tài lại đối với một nữ nhân như vậy? Dù cho tin đồn với nữ nhân rất nhiều, nhưng cũng chỉ giới hạn ở thế giới bên ngoài, chưa bao giờ thấy tổng tài đối đãi với một nữ nhân như vậy ở trong tập đoàn Đế Hoàng!
Giản Mạt liếc mắt nhìn, cô nàng tiếp tân đó kinh ngạc nhìn cô, dường như nhìn thấy gì chuyện gì đó rất kinh sợ, nhưng cô không có để ý, chỉ là thuận miệng nói: Cô gái nhỏ đó rất siêng năng, cũng làm rất tốt phận sự của mình........ Hẳn là nên tăng tiền lương cho cô ấy.
Cố Bắc Thần đảo mắt liếc nhìn cô ta một cái, nhàn nhạt Ừ một tiếng, người đã đến thang máy.
Tiêu Cảnh vốn là một người rất thức thời, sớm đã ấn thang máy chờ........ Chờ bọn hắn đi vào, sau đó cũng chưa cùng đi vào, chỉ là đem thức ăn nhanh trong tay đưa cho Giản Mạt.
Thần thiếu, còn nữ tiếp tân đó....... Giản Mạt cũng nghe thấy lời nói của Tiêu Cảnh, chỉ là, Thần thiếu kia Ừ là có ý gì, hắn nghe không rõ ràng hay sao?
Lưu lại, tăng tiền lương!
Cố Bắc Thần vừa mới dứt lời, cửa thang máy vừa lúc đóng cửa.........
Tiêu Cảnh cười cười, lập tức nghiêng đầu nhìn về phía nữ tiếp tân vẫn đang căn môi, dáng vẻ ủy khuất kia, than nhẹ một tiếng nói: An tâm đi làm chờ tăng tiền lương đi....... Dứt lời, hắn ta xoay người rời đi trước ánh mắt kinh ngạc, sửng sốt của cô nàng tiếp tân, ấn một thang máy khác.
Một trước một sau, nữ tiếp tân thật giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc....... Có cảm giác như bị kích thích.
Sau Tiêu Cảnh lên lầu, liền nhanh chóng chia xẻ một màn ở đại sảnh của công ty cho Tô San biết.
Ý của anh là... Tô San hơi chần chừ nói, Thần thiếu vì thiếu phu nhân mà thay đổi chủ ý?
Tiêu Cảnh gật gật đầu: Thần thiếu hạ quyết định, lúc nào lại thay đổi? Còn dùng tốc độ nhanh như vậy? Bởi vì cảm mạo, trên mặt có chút chán chường lộ ra một mạt quang, Thần thiếu có phải không có đùa hay không?
Tô San trầm tư, lắc lắc đầu, Xem có chút không hiểu....... Anh nói, nếu như Thần thiếu thực sự đối với Giản tiểu thư nghiêm túc, vì sao còn để anh hẹn Lý cục?
Tiêu Cảnh sửng sốt, suy nghĩ một chút thấy cũng đúng........ Lý cục là trưởng phòng của phòng văn hóa, thời gian lúc trước còn ở nước ngoài, Lục Mạn gọi điện thoại, hình như cô ta muốn chơi thẻ của bộ văn hóa.
Thần thiếu đối với Lục Mạn gần đây rất để bụng, cô ta muốn làm gì, Thần thiếu rất tận lực thỏa mãn cô ta....... Nhìn hình như xác thực cũng rất ưu ái.
Cô nói xem, có phải hay không trong lòng Thần thiếu có Giản Mạt, nhưng chính hắn cũng không biết? Tiêu Cảnh nghi ngờ hỏi.
Tô San là một người mạnh mẽ, lúc Cố Bắc Thần còn chưa có tiếp nhận Đế Hoàng, cô cũng đã cùng ở bên cạnh hắn.......... Nói thực sự, tình yêu đối với cô có chút xa xỉ. Thế cho nên lúc này Tiêu Cảnh nói đến có khả năng, cô thật đúng là trả lời không được.
Tâm tư của Thần thiếu anh đừng đoán bừa, đoán đi đoán lại anh cũng đoán không ra đâu........ Tô San mỉm cười hát điệu hát dân gian, lập tức nói, Xuống lầu ăn cơm.
Bên ngoài trợ thủ đắc lực đem chính mình ra phân tích, Cố Bắc Thần hoàn toàn không biết, hắn chỉ là nhìn Giản Mạt đem hộp đồ ăn mở ra, sau đó đẩy tới trước mặt hắn, còn cầm chiếc đũa cho hắn.......
Hương vị bình thường, tuy nhiên thức ăn nhanh để lâu vẫn có một chút tệ.
Sáng sớm đi chỗ nào? Cố Bắc Thần làm bộ như không có việc gì hỏi, lúc ấy nhìn thấy cô lên xe của Sở Tử Tiêu, trong lòng hắn có chút không thoải mái.
Đi bệnh viện. Giản Mạt bình tĩnh trả lời, cầm cái chén uống nước.
Cố Bắc Thần hơi nhướn mày, Đi bệnh viện làm gì?
Giản Mạt không thể thấy cặp lông mày của hắn đang nhíu lại, ngước mắt nhìn nam nhân đang thong thả ăn thức ăn nhanh đống thức ăn nhanh hai mươi khối kia, có chút nghi hoặc, Như vậy mà cũng có thể ăn hay sao? , quay đầu lại, rốt cuộc cô cũng không đem sự việc của mẹ mình nói ra, chỉ là nhàn nhạt mở miệng, Xử lý việc khẩn cấp sau khi xong việc thôi! (Theo mình hiểu sẽ là sau vụ đêm hôm qua, Giản Mạt đến bệnh viện chỉ để phòng tránh có thai!)
Bàn tay đang gắp thức ăn của Cô Bắc Thần đột nhiên ngưng lại, đem lời nói của Giản Mạt đi phân tích, sau đó cười lạnh nói: Giản Mạt, em cũng thật là tích cực thực hiện đúng thân phận của mình!
Giản Mạt cười, Đấy là đương nhiên........ Em không muốn tạo thêm phiền phức cho anh, thế nhưng sau khi kết hôn với em, điều kiện đầu tiên của em nêu ra là vậy mà!
Trong lòng Cố Bắc Thần có chút không thoải mái, tại sao lại không thoải mái như vậy thực ra hắn cũng không có suy nghĩ sâu xa, chỉ là liếc mắt cười lạnh........ Hắn cảm giác chính mình có chút tùy tiện, năng lực chữa trị của Giản Mạt mạnh bao nhiêu hắn không phải là không biết, nhưng mà, lại nghe Tiêu Cảnh nói cô đến bệnh viện, hắn vậy mà lo lắng.
Sau khi ăn cơm xong, Giản Mạt đem hộp thức ăn nhanh gom lại, sau đó đứng dậy đi liền đem đi vứt, cô lúc này suy nghĩ, sự tình lúc này nên nói hay là để tối nói đây.......
Cô sợ lúc này không nói, sẽ không có dũng khí nói lần nữa, còn chuyện khác, nam nhân này không chừng lại rất lâu sẽ không trở về nhà........ Hồ sơ ở bệnh viện đã ký, nếu như lúc này không có tiền, mẹ không chừng sẽ để lỡ mất cơ hội này.
Đợi được đến lúc có một quả tim thích hợp quả thật không hề dễ dàng........
Có việc gì? Đôi mắt sắc bén của Cố Bắc Thần híp lại nhìn Giản Mạt, chỉ là liếc mắt một cái, liền đem tâm sự của cô nhìn thấu.
Giản Mạt tiến lên, ôm lấy cổ Cố Bắc Thần vuốt ve, ở trên đùi của hắn ngồi xuống, A Thần, thật sự có việc...... Nói xong, cô ở trên mặt hắn thuận miệng lấy lòng.
Vô sự lấy lòng, không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm! Cố Bắc Thần lạnh lùng nói ra.
Tối hôm qua cô gái này còn giống như phát điên trực tiếp gọi hắn là Cố Bắc Thần , sáng nay lại đùa giỡn tâm tình khiến hắn tức giân ở trên xe....... Lúc này liền giống như không có việc gì đi lấy lòng hắn, xem ra đưa cơm qua đây, kỳ thực cũng có mục đích.
Chỉ là, chính hắn đã cho cô một con đường!
A Thần....... Giản Mạt hờn dỗi hô lên một tiếng, lại tiến đến khóe miệng của Cố Bắc Thần trêu chọc, Làm gì có ai nói với vợ mình như vậy?
Mông Giản Mạt ở trên đùi của Cố Bắc Thần cọ cọ, hắn tức thì liền nổi lên phản ứng. Hai người ở chung đa số đều là ở trên giường, hắn cũng không có che giấu dục vọng của chính mình, chỉ là trầm thấp thanh âm hỏi: Nói, chuyện gì?
Giản Mạt hơi mím môi, thật không dám nhìn thẳng tầm mắt của Cố Bắc Thần để nói: Lần trước anh nói, nếu như cần tiền liền nói với anh......
Ừ!
Kia....... Giản Mạt cắn môi dưới, dường như hạ quyết tâm rất lớn nói, ...... Anh có thể hay không cho em hai trăm vạn? Xem như là mượn! Cuối cùng, cô vội vàng thêm câu, còn lấy lòng lại hôn Cố Bắc Thần.
Đáy mắt Cố Bắc Thần đột nhiên sâu lại, Lấy lòng anh, chính là vì tiền?
/412
|