Edit: Airy Nguyen
Ada chăm chú nhìn, cười gật đầu, sau đó nghi ngờ hỏi lại: Không phải bản tạp chí chỉ ra vài quyển thôi sao? Sao cô lại có được?
Tâm tình Giản Mạt có chút trầm trọng, chỉ có thể hỏi lại: Tôi có thể biết cảm nghĩ của cô lúc thiết bản vẽ này không?
Đương nhiên có thể! Ada cao hứng trả lời, Có người thưởng thức tác phẩm của tôi, tôi rất sẵn lòng chia sẻ...
Khóe miệng Giản Mạt cười, rồi uống cafe nghe Ada tâm sự lại thời điểm cô vẽ ra bản thiết kế này... Ngoài ý muốn của Giản Mạt, lúc Ada vẽ ra bản thiết kế này cũng là lúc cô ấy ở trong ngõ cụt của cuộc sống, rất nhiều suy nghĩ không tính đến mà hoàn toàn trùng khớp với Giản Mạt.
Tâm tình Giản Mạt càng lúc càng tệ, cuối cùng nhếch môi nói: Nghe cô nói vậy, nhất định cô đã dành rất nhiều tâm huyết cho bản thiết kế này!
Đương nhiên... Ada cười nói, Mặc dù tôi không phải nhà thiết kế danh tiếng gì, nhưng không có nhà thiết kế nào lại không quan tâm sản phẩm của mình.
Nghe những lời này, bởi vì cùng suy nghĩ, cô cảm thấy sự việc càng lúc càng khó giải quyết...
Cũng không thể nói Ada đem bản quyền thiết kế bán cho cô? Dù sau này không có tranh chấp bản quyền, nhưng cô cũng không thể đánh mất lòng tự trọng của mình.
Hàn huyên vài câu, Giản Mạt cầm quyển tạp chí đứng dậy, chào tạm biệt Ada, rồi xoay người rời khỏi quán cafe.
Nhìn bóng lưng Giản Mạt bỏ đi, nụ cười trên mặt Ada thu lại... rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Ada liền thấy một người đàn ông cầm một máy ảnh nhỏ, người đàn ông đưa tay ra hiệu ok với cô ta.
Giản Mạt bước ra khỏi quán cafe, xoay người biến mất trong đám đông. Thành phố A cũng là một đô thị rất phồn hoa. Lúc này, dân cư trong thành phố đổ ra đường càng đông.
Đứng một mình trong đám đông, Giản Mạt càng cảm thấy bản thân mình bi thương đến mức buồn cười... Rõ ràng cô không có sao chép, mà sau khi gặp Ada, cô lại cảm thấy mình giống như đi sao chép tác phẩm của người khác. Ý nghĩ như vậy thật đáng sợ... Nếu bản thân cô còn không tin, thì có cách nào để người khác tin cô?
Tiếng điện thoại reo lên, Giản Mạt vẫn không chú ý, mãi một hồi khi tiếng chuông ngày càng lớn, cô mới lấy điện thoại trong túi xách ra. Màn hình hiện tới cuộc gọi của Cố Bắc Thần, cô thấy sống mũi mình cay cay.
Nhấn trả lời cuộc gọi, cô không e dè kiêng nể gì, chỉ nức nở nói: Chồng ơi...
Cố Bắc Thần nghe giọng Giản Mạt nghèn nghẹn, anh hơi cau mày, Em làm sao vậy?
Vốn dĩ anh định gọi nhắc Giản Mạt tối nay nhớ trở về Lạc Thành, lúc này lại quên mất mà vì giọng nói của cô trở lên lo lắng.
Nghe được giọng nói trầm ấm bên tai, viền mắt Giản Mạt đã ửng đỏ, Nếu như... cô cắn môi e dè nói, Em chỉ hỏi nếu như... em năn nỉ anh cho phép em sửa lại bản thiết kế hội sở của Đế Hoàng, có được không?
Cố Bắc Thần cau mày, lạnh lùng trả lời, Cho anh một lý do!
Có thể không hỏi em lý do được không? Giản Mạt nhỏ giọng dần, lộ ra chút nũng nịu yếu ớt.
Ánh mắt Cố Bắc Thần trầm lại, không nói gì.
Giản Mạt vẫn ở trong đám đông, càng mềm giọng nói: Anh có thể chiều ý em không... chỉ một lần này thôi!
Cố Bắc Thần muốn cự tuyệt, bởi vì điều này không hợp quy định, thậm chí... có thể ảnh hưởng tiến độ công việc. Là một người đứng đầu tập đoàn, là người ra quyết định, anh luôn phải cân nhắc sáng suốt.
Một ngày thì em có thể hoàn thành không? Nhưng mà đến lúc Cố Bắc Thần trả lời, câu hỏi này lại như là đồng ý.
Giản Mạt mừng rỡ, Có thể!
Cố Bắc Thần cảm nhận được sự vui mừng trong giọng nói của Giản Mạt, không còn sự nặng nề khi nãy, khóe miệng của anh cũng hơi nghiêng mỉm cười trong vô thức, ý cười cũng lan tràn trong đáy mắt.
Được, vậy để anh xem, trong một ngày em có thể vẽ ra cái gì cho anh! Cố Bắc Thần không để Giản Mạt trả lời, nói tiếp, Anh sẽ nói Tiêu Cảnh đặt vé máy bay cho em, tối nay phải về Lạc Thành.
Dù cho lúc này Cố Bắc Thần không nói, Giản Mạt cũng đã trào lên nỗi niềm mang tên nhớ nhà, nghe anh săn sóc như vậy, lập tức vui vẻ đáp, Chồng yêu của em là tốt nhất!
... Khóe miệng Cố Bắc Thần thêm ý cười, Nịnh nọt... anh mắng nhẹ rồi cúp điện thoại. Chỉ là trong nháy mắt khi cúp điện thoại, ánh mắt anh cười rất dịu dàng.
Nụ cười như vậy mà để các nhân viên của Đế Hoàng nhìn thấy, nhất định bọn họ sẽ cho là tổng tài uống lộn thuốc!
Cố Bắc Thần gọi Tiêu Cảnh tới, bàn giao hai việc... Một là đặt vé máy bay cho Giản Mạt về Lạc Thành. Hai là thông báo với Thượng Tuấn Hào, bản thiết kế tầng 18 hội sở của Đế Hoàng có thể phải sửa lại...
Tiêu Cảnh nghe, chỉ là kinh ngạc đến mức cằm muốn rớt xuống, Sao ạ? Sửa bản thiết kế? Ai sửa? Chúng ta thay đổi đối tác sao?
Liên tục mấy câu hỏi ập tới, có thể biết Tiêu Cảnh rất kinh ngạc. Chuyện như vậy là chưa từng có...
Hơn nữa, ngày công bố thiết kế chỉ còn một ngày, bức bách như vậy sao có thể đổi là đổi?
Chỉ là, Tiêu Cảnh không chờ Cố Bắc Thần trả lời, đã tự thấy câu hỏi của mình ngu xuẩn... bản thiết kế đó là của Giản Mạt, muốn sửa hẳn cũng không phải tự Thần thiếu muốn!
Nhưng... Thần thiếu vậy mà chiều ý để Giản Mạt sửa bản thiết kế?
Thôi thì mặc kệ nguyên nhân, đều phải lập tức đi làm việc được giao phó. Chỉ là cảm giác hôm nay mặt trời sẽ lặn ở hướng đông rồi chắc rơi xuống luôn... Thì ra, người đàn ông cực kỳ nguyên tắc này, cũng có lúc phải vì một người khác mà thay đổi.
Giản Mạt tức thì nhận được vé máy bay, cô nhìn lại giờ bay, là hai tiếng nữa sẽ khởi hành...
Giản Mạt đến trước sảnh khách sạn, tìm Tô Quân Ly để báo cô phải đi, không thể tham dự buổi hòa nhạc.
Tô Quân Ly có chút tiếc nuối, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt Giản Mạt không còn sự ủ dột như hôm qua, cũng nhẹ nhàng đáp, Chờ dịp khác cũng được... Ánh mắt anh nhìn bộ đồ lông thú trên người Giản Mạt, dịu dàng cười nói: Đúng là màu này rất hợp với em!
Giản Mạt nhìn lại y phục của mình, cũng không suy nghĩ gì mà gật gật đầu... Có lẽ vì Cố Bắc Thần đồng ý để cô sửa bản thiết kế, tâm tình Giản Mạt lúc này không tệ, cô cười hỏi lại: Nhìn đẹp đúng không?
Ừ. Khóe miệng Tô Quân Ly tràn tiếu ý, ánh mắt thâm thúy nhìn Giản Mạt, đành cất giấu tình cảm vào trong lòng.
Thôi em đi trước, sau này có dịp sẽ mời anh bữa cơm. Giản Mạt nhìn đồng hồ, không dám nói nữa vì sợ trễ giờ đến sân bay.
Tô Quân Ly đáp, Anh chờ điện thoại của em... đừng quên đó!
Nhất định không rồi! Giản Mạt tươi cười nói rồi vẫy tay chào rời khỏi.
Tô Quân Ly nhìn bóng lưng Giản Mạt, nụ cười trên khóe miệng cũng dần tắt... Anh có chút bất đắc dĩ, thì thào nói: Còn định tối nay sẽ dẫn em đi tham quan chợ đêm nổi tiếng ở đây, em nhất định sẽ thích chỗ đó!
Dẫn ai đi? Âm thanh ngọt ngào từ sau truyền đến.
Tô Quân Ly nhìn Wing, nhún vai, Dù sao cũng không phải cô...
Ada chăm chú nhìn, cười gật đầu, sau đó nghi ngờ hỏi lại: Không phải bản tạp chí chỉ ra vài quyển thôi sao? Sao cô lại có được?
Tâm tình Giản Mạt có chút trầm trọng, chỉ có thể hỏi lại: Tôi có thể biết cảm nghĩ của cô lúc thiết bản vẽ này không?
Đương nhiên có thể! Ada cao hứng trả lời, Có người thưởng thức tác phẩm của tôi, tôi rất sẵn lòng chia sẻ...
Khóe miệng Giản Mạt cười, rồi uống cafe nghe Ada tâm sự lại thời điểm cô vẽ ra bản thiết kế này... Ngoài ý muốn của Giản Mạt, lúc Ada vẽ ra bản thiết kế này cũng là lúc cô ấy ở trong ngõ cụt của cuộc sống, rất nhiều suy nghĩ không tính đến mà hoàn toàn trùng khớp với Giản Mạt.
Tâm tình Giản Mạt càng lúc càng tệ, cuối cùng nhếch môi nói: Nghe cô nói vậy, nhất định cô đã dành rất nhiều tâm huyết cho bản thiết kế này!
Đương nhiên... Ada cười nói, Mặc dù tôi không phải nhà thiết kế danh tiếng gì, nhưng không có nhà thiết kế nào lại không quan tâm sản phẩm của mình.
Nghe những lời này, bởi vì cùng suy nghĩ, cô cảm thấy sự việc càng lúc càng khó giải quyết...
Cũng không thể nói Ada đem bản quyền thiết kế bán cho cô? Dù sau này không có tranh chấp bản quyền, nhưng cô cũng không thể đánh mất lòng tự trọng của mình.
Hàn huyên vài câu, Giản Mạt cầm quyển tạp chí đứng dậy, chào tạm biệt Ada, rồi xoay người rời khỏi quán cafe.
Nhìn bóng lưng Giản Mạt bỏ đi, nụ cười trên mặt Ada thu lại... rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Ada liền thấy một người đàn ông cầm một máy ảnh nhỏ, người đàn ông đưa tay ra hiệu ok với cô ta.
Giản Mạt bước ra khỏi quán cafe, xoay người biến mất trong đám đông. Thành phố A cũng là một đô thị rất phồn hoa. Lúc này, dân cư trong thành phố đổ ra đường càng đông.
Đứng một mình trong đám đông, Giản Mạt càng cảm thấy bản thân mình bi thương đến mức buồn cười... Rõ ràng cô không có sao chép, mà sau khi gặp Ada, cô lại cảm thấy mình giống như đi sao chép tác phẩm của người khác. Ý nghĩ như vậy thật đáng sợ... Nếu bản thân cô còn không tin, thì có cách nào để người khác tin cô?
Tiếng điện thoại reo lên, Giản Mạt vẫn không chú ý, mãi một hồi khi tiếng chuông ngày càng lớn, cô mới lấy điện thoại trong túi xách ra. Màn hình hiện tới cuộc gọi của Cố Bắc Thần, cô thấy sống mũi mình cay cay.
Nhấn trả lời cuộc gọi, cô không e dè kiêng nể gì, chỉ nức nở nói: Chồng ơi...
Cố Bắc Thần nghe giọng Giản Mạt nghèn nghẹn, anh hơi cau mày, Em làm sao vậy?
Vốn dĩ anh định gọi nhắc Giản Mạt tối nay nhớ trở về Lạc Thành, lúc này lại quên mất mà vì giọng nói của cô trở lên lo lắng.
Nghe được giọng nói trầm ấm bên tai, viền mắt Giản Mạt đã ửng đỏ, Nếu như... cô cắn môi e dè nói, Em chỉ hỏi nếu như... em năn nỉ anh cho phép em sửa lại bản thiết kế hội sở của Đế Hoàng, có được không?
Cố Bắc Thần cau mày, lạnh lùng trả lời, Cho anh một lý do!
Có thể không hỏi em lý do được không? Giản Mạt nhỏ giọng dần, lộ ra chút nũng nịu yếu ớt.
Ánh mắt Cố Bắc Thần trầm lại, không nói gì.
Giản Mạt vẫn ở trong đám đông, càng mềm giọng nói: Anh có thể chiều ý em không... chỉ một lần này thôi!
Cố Bắc Thần muốn cự tuyệt, bởi vì điều này không hợp quy định, thậm chí... có thể ảnh hưởng tiến độ công việc. Là một người đứng đầu tập đoàn, là người ra quyết định, anh luôn phải cân nhắc sáng suốt.
Một ngày thì em có thể hoàn thành không? Nhưng mà đến lúc Cố Bắc Thần trả lời, câu hỏi này lại như là đồng ý.
Giản Mạt mừng rỡ, Có thể!
Cố Bắc Thần cảm nhận được sự vui mừng trong giọng nói của Giản Mạt, không còn sự nặng nề khi nãy, khóe miệng của anh cũng hơi nghiêng mỉm cười trong vô thức, ý cười cũng lan tràn trong đáy mắt.
Được, vậy để anh xem, trong một ngày em có thể vẽ ra cái gì cho anh! Cố Bắc Thần không để Giản Mạt trả lời, nói tiếp, Anh sẽ nói Tiêu Cảnh đặt vé máy bay cho em, tối nay phải về Lạc Thành.
Dù cho lúc này Cố Bắc Thần không nói, Giản Mạt cũng đã trào lên nỗi niềm mang tên nhớ nhà, nghe anh săn sóc như vậy, lập tức vui vẻ đáp, Chồng yêu của em là tốt nhất!
... Khóe miệng Cố Bắc Thần thêm ý cười, Nịnh nọt... anh mắng nhẹ rồi cúp điện thoại. Chỉ là trong nháy mắt khi cúp điện thoại, ánh mắt anh cười rất dịu dàng.
Nụ cười như vậy mà để các nhân viên của Đế Hoàng nhìn thấy, nhất định bọn họ sẽ cho là tổng tài uống lộn thuốc!
Cố Bắc Thần gọi Tiêu Cảnh tới, bàn giao hai việc... Một là đặt vé máy bay cho Giản Mạt về Lạc Thành. Hai là thông báo với Thượng Tuấn Hào, bản thiết kế tầng 18 hội sở của Đế Hoàng có thể phải sửa lại...
Tiêu Cảnh nghe, chỉ là kinh ngạc đến mức cằm muốn rớt xuống, Sao ạ? Sửa bản thiết kế? Ai sửa? Chúng ta thay đổi đối tác sao?
Liên tục mấy câu hỏi ập tới, có thể biết Tiêu Cảnh rất kinh ngạc. Chuyện như vậy là chưa từng có...
Hơn nữa, ngày công bố thiết kế chỉ còn một ngày, bức bách như vậy sao có thể đổi là đổi?
Chỉ là, Tiêu Cảnh không chờ Cố Bắc Thần trả lời, đã tự thấy câu hỏi của mình ngu xuẩn... bản thiết kế đó là của Giản Mạt, muốn sửa hẳn cũng không phải tự Thần thiếu muốn!
Nhưng... Thần thiếu vậy mà chiều ý để Giản Mạt sửa bản thiết kế?
Thôi thì mặc kệ nguyên nhân, đều phải lập tức đi làm việc được giao phó. Chỉ là cảm giác hôm nay mặt trời sẽ lặn ở hướng đông rồi chắc rơi xuống luôn... Thì ra, người đàn ông cực kỳ nguyên tắc này, cũng có lúc phải vì một người khác mà thay đổi.
Giản Mạt tức thì nhận được vé máy bay, cô nhìn lại giờ bay, là hai tiếng nữa sẽ khởi hành...
Giản Mạt đến trước sảnh khách sạn, tìm Tô Quân Ly để báo cô phải đi, không thể tham dự buổi hòa nhạc.
Tô Quân Ly có chút tiếc nuối, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt Giản Mạt không còn sự ủ dột như hôm qua, cũng nhẹ nhàng đáp, Chờ dịp khác cũng được... Ánh mắt anh nhìn bộ đồ lông thú trên người Giản Mạt, dịu dàng cười nói: Đúng là màu này rất hợp với em!
Giản Mạt nhìn lại y phục của mình, cũng không suy nghĩ gì mà gật gật đầu... Có lẽ vì Cố Bắc Thần đồng ý để cô sửa bản thiết kế, tâm tình Giản Mạt lúc này không tệ, cô cười hỏi lại: Nhìn đẹp đúng không?
Ừ. Khóe miệng Tô Quân Ly tràn tiếu ý, ánh mắt thâm thúy nhìn Giản Mạt, đành cất giấu tình cảm vào trong lòng.
Thôi em đi trước, sau này có dịp sẽ mời anh bữa cơm. Giản Mạt nhìn đồng hồ, không dám nói nữa vì sợ trễ giờ đến sân bay.
Tô Quân Ly đáp, Anh chờ điện thoại của em... đừng quên đó!
Nhất định không rồi! Giản Mạt tươi cười nói rồi vẫy tay chào rời khỏi.
Tô Quân Ly nhìn bóng lưng Giản Mạt, nụ cười trên khóe miệng cũng dần tắt... Anh có chút bất đắc dĩ, thì thào nói: Còn định tối nay sẽ dẫn em đi tham quan chợ đêm nổi tiếng ở đây, em nhất định sẽ thích chỗ đó!
Dẫn ai đi? Âm thanh ngọt ngào từ sau truyền đến.
Tô Quân Ly nhìn Wing, nhún vai, Dù sao cũng không phải cô...
/412
|