Editor: Đới Xuân Trúc
Giản Mạt trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, bị Sở Tử Tiêu ôm chặt. Khoảng khắc kia, cô dường như trở về thời đại học, khi vẫn còn cùng hắn ta ở trong sân trường...
Lý Tiểu Nguyệt chăm chú nhìn Giản Mạt bị ôm, đáy lòng phát ra cỗ lo lắng.
Cô không biết Giản Mạt nói lời kia là thật sự có tình ý với Sở Tử Tiêu, hay là... bởi vì trốn tránh sự thật bản thân đã động lòng với Cố Bắc Thần, nhưng mặc kệ là lý do nào, đối với Giản Mạt đều là thương tổn!
Giản Mạt rốt cuộc kịp phản ứng, cô muốn đẩy Sở Tử Tiêu ra, nhưng bị hắn ta ôm thật chặt, căn bản là không thoát ra được.
Buông tôi ra. Giản Mạt nói, hai tay trên ngực Sở Tử Tiêu không từ bỏ, dùng lực mạnh muốn thoát ra.
Không buông. Sở Tử Tiêu cứng đầu, Anh sẽ không bao giờ buông em ra.
Giản Mạt hạ mi mắt, âm thầm mắng bản thân ngu ngốc vạn lần! Hai tay lại dùng lực thêm... Đáng tiếc, không những không thoát ra được, mà còn bị Sở Tử Tiêu ôm chặt hơn trước.
Giản Mạt từ bỏ. Cô thở hổn hển, thanh âm đột nhiên mềm mại: Trước tiên thả tôi ra được không?
Sở Tư Tiêu cuối cùng đành phải buông Giản Mạt ra, hướng mắt về phía Lý Tiểu Nguyệt nói: “Lát nữa tôi và Giản Mạt sẽ tới thăm cô sau.” Dứt lời liền cầm lấy tay Giản Mạt, lôi đi.
Lý Tiểu Nguyệt nhíu mày, mặt có chút tái đi, trong lòng thầm nghĩ: “Mạt Mạt, cậu cứ dây dưa với hai cậu cháu nhà này, thì phải làm sao thoát thân?”
“Anh đưa tôi đi đâu?” Giản Mạt bất đắc dĩ hỏi, Sở Tư Tiêu bước từng bước dài, cô phải chạy mới có thể theo kịp.
Sở Tư Tiêu không nói câu nào, kéo Giản Mạt vào trong thang máy, ra khỏi bệnh viện, nhét cô vào trong xe, sau đó một mạch rời khỏi đó. Giản Mạt quyết định im lặng, lời vừa rồi khiến Sở Tư Tiêu hiểu lầm cũng chẳng có gì đáng trách… chỉ là, cũng vì hắn hiểu lầm, trong lòng cô mới càng muốn giải thích.
Cô còn yêu Sở Tư Tiêu sao?
Sợ rằng nhiều hơn đều là đối với hai năm trước tất cả chỉ là lưu luyến... Mà bây giờ, trong lúc vô tình lòng cô đã sớm hướng về Cố Bắc Thần mà không biết.
Cụp mắt, Giản Mạt mang vẻ mặt trầm trọng... Tiểu Nguyệt đã nhìn ra, là cô biểu hiện quá rõ ràng sao?
Sở Tử Tiêu dừng xe đợi đèn đỏ, dư quang đáy mắt nhìn thân ảnh của cô, hai tay nắm chặt tay lái, mãi cho đến khi đèn xanh, hắn ta mới dời mắt, cho xe chạy tiếp.
Cuối cùng, xe dừng ở Lạc Đại
Giản Mạt nhìn xung quanh, phía trước hóa ra là cánh đồng ngô ở Lạc đại.
Trời vào thu, một phần lá ngô đồng đã ố vàng rũ xuống, gió thổi làm lá rơi, trải trên nền đất một tầng lá.... tựa hệt như cảnh tượng năm đó.
Xuống xe, Giản Mạt không ngừng suy nghĩ. Cô chưa bao giờ nhiệt tình yêu một ai, có thể cùng Sở Tử Tiêu đến với nhau là ngoài ý muốn, yêu hắn cũng là ngoài ý muốn...
Sở Tử Tiêu nhìn cô, ánh mắt nóng rực, khóe miệng khẽ tạo thành đường cong tao nhã, bị mặt trời chiều chiếu vào đặc biệt mê người.
Hắn ta tự nhiên lôi tay Giản Mạt, dẫn cô vào sâu hơn trong cánh đồng ngô... Giản Mạt khó chịu, gạt tay hắn ta ra.
Mạt Mạt? Sở Tử Tiêu quay đầu lại nghi hoặc nhìn cô
Giản Mạt mấp môi dưới, đắn đo một lúc, nhấc bước chân theo sau.
Ánh nắng gay gắt ban chiều xuyên qua lá ngô đồng, loang lổ chiếu trên hai người, sau đó đem bóng hai thân ảnh kéo thật dài...
Bởi vì bây giờ là thời điểm dùng bữa của trường học, nơi đây vô cùng yên tĩnh. Mạt Mạt, anh rất vui. Sở Tử Tiêu tựa như đứa nhỏ nói, nghiêm túc khi ở tòa án đã bay mất sạch.
Giản Mạt nhếch môi, ánh nắng loang lổ chiếu trên sườn mặt cô, tràn ra trầm trọng...
Em không biết, lúc trở về Thiên Đường Dạ gặp được em, anh đã nói những lời khó nghe, là do anh nóng nảy quá, vô dụng quá, cũng bất đắc dĩ quá... Sở Tử Tiêu khóe miệng khẽ cười, Bất kể như thế nào, cũng không đau lòng bằng câu còn yêu của em.
Sở Tử Tiêu nghiêng đầu liếc nhìn Giản Mạt, trên khuôn mặt tuấn dật đều là vẻ vui mừng: Mạt Mạt, theo anh rời đi. Mỗi ngày cùng nhau nắm tay đi dạo cánh đồng ngô...
Sau đó anh sẽ cầu hôn em.
Hắn ta thu tầm mắt, nhìn về phía xa, Nơi này đại biểu cho tình yêu giữa chúng ta... Anh nghĩ dắt tay em, cùng em đi thẳng đến... Sở Tử Tiêu khóe miệng đầy ý cười, ....khi chúng ta mất mới thôi.
Giản Mạt dừng bước chân, rút tay ra nhìn anh ta, Tử Tiêu, nếu như ban nãy em nói nhầm, em tình nguyện xin lỗi...
Sở Tử Tiêu nhăn mày kiếm.
Ban nãy là do em luống cuống... Giản Mạt mấp môi dưới đáp, mắt cô nỗ lực né tránh ánh mắt của anh ta: Cho nên, em mới nói với Tiểu Nguyệt như vậy!
Em.. Sở Tử Tiêu đáy mắt tràn ngập sự chống cự, ...có ý gì?
Giản Mạt hô hấp có chút nghiêm trọng, cô đè xuống tâm tư phức tạp, âm thầm cắn răng nói: Bởi vì không thương... Nguyên nhân này trước có lẽ lừa dối anh, hoặc cũng tự lừa dối bản thân em, nhưng bây giờ...
Hiện tại thế nào? Sở Tử Tiêu thanh âm lộ ra lạnh lùng, Bây giờ thật sự em không còn yêu anh, bởi vì... em đã yêu Cố Bắc Thần... có phải hay không? Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói hắn ta lộ ra tia ẩn nhẫn cảm xúc.
Giản Mạt cụp mắt, lập tức nâng lên, yên ổn trả lời: Đúng!
Cô luôn là người dám yêu dám hận, chưa bao giờ thích dong dài: Tử Tiêu, yêu Cố Bắc Thần là em không biết lượng sức, thế nhưng... em không quản được trái tim mình.
Ánh mắt Sở Tử Tiêu nhìn Giản Mạt lộ rõ sự thất vọng: Dù tim hắn không thuộc về em, dù hắn cưới em chỉ vì cần một người tới lấy lại cổ phần, dù hắn đối với em chỉ có dục vọng...
Nói đến cuối, hắn ta có chút không khống chế nổi mà gầm nhẹ ra tiếng.
Giản Mạt nhíu mày, tuy rằng toàn bộ đều là sự thật, nhưng bây giờ do chính miệng Sở Tử Tiêu nói ra, lại khiến thần kinh cô đau nhói.
Đúng... Giản Mạt cắn răng nói ra một chữ, đôi mắt đẹp không chút chần chừ: Tử Tiêu, không phải anh cũng rất hiểu em sao? Dù biết rõ, nhưng em vẫn không thể khống chế được tim mình như cũ.
Sở Tử Tiêu thất vọng lui về phía sau một bước, vì hắn biết, bây giờ cô đang nhắn nhủ rằng cô thật sự đã không còn quan tâm thời gian nữa, tim của hắn ta lập tức cảm thấy sợ hãi luống cuống.
Giống như, một giây trước còn đặt mình ở tận trời xanh, một giây sau lập tức đã bị rơi xuống đáy vực sâu. Cái loại cảm giác mất trọng lượng đó khiến hắn ta không thể nào thích ứng ngay được.
Giản Mạt... Giọng Sở Tử Tiêu lộ ra một chút khàn khàn: Hắn là kẻ vô tâm, tim của hắn, chỉ dành cho một cô gái duy nhất, em hiểu không?
Giản Mạt nháy mắt sững sờ tại chỗ, ý của Sở Tử Tiêu, cô hiểu.... ý là Cố Bắc Thần sẽ không thể yêu thêm một ai khác nữa sao?
Em chưa từng mong anh ấy sẽ yêu lại mình... Lồng ngực Giản Mạt vô cùng nghẹn thở, thế nhưng, trên mặt vẫn luôn tỏ ra yên ổn: Em không quan tâm trái tim mình là chuyện của em, em cũng chẳng có quyền yêu cầu anh ấy yêu lại em.
Thứ tồn tại ở trong thế giới của tình yêu là lòng tham... Sở Tử Tiêu nghiến răng nghiến lợi nói: Em yêu hắn nhiều như vậy, mà lại không hi vọng hắn sẽ đáp lại mình... Mạt Mạt, em là loại người kiêu ngạo, chẳng lẽ cứ muốn đặt mình vào vị trí hèn mọn như vậy mãi sao?
Giản Mạt nhắm mắt lại, khóe miệng hé ra nụ cười nhẹ nhàng chua chát: Tử Tiêu, chẳng lẽ lúc này anh phủ nhận không phải cũng là vì thế sao?
Chẳng sợ đặt bản thân mình vào giữa dơ bẩn hèn mọn... Giản Mạt ngước mắt, nhìn vẻ mặt thống khổ tan vỡ của Sở Tử Tiêu, lòng sinh ra áy náy, nhưng vẫn cắn răng nhẫn tâm nói ra những lời cay độc: Nếu lòng đã muốn như vậy, sao không khống chế bảo đừng yêu?
Giản Mạt trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, bị Sở Tử Tiêu ôm chặt. Khoảng khắc kia, cô dường như trở về thời đại học, khi vẫn còn cùng hắn ta ở trong sân trường...
Lý Tiểu Nguyệt chăm chú nhìn Giản Mạt bị ôm, đáy lòng phát ra cỗ lo lắng.
Cô không biết Giản Mạt nói lời kia là thật sự có tình ý với Sở Tử Tiêu, hay là... bởi vì trốn tránh sự thật bản thân đã động lòng với Cố Bắc Thần, nhưng mặc kệ là lý do nào, đối với Giản Mạt đều là thương tổn!
Giản Mạt rốt cuộc kịp phản ứng, cô muốn đẩy Sở Tử Tiêu ra, nhưng bị hắn ta ôm thật chặt, căn bản là không thoát ra được.
Buông tôi ra. Giản Mạt nói, hai tay trên ngực Sở Tử Tiêu không từ bỏ, dùng lực mạnh muốn thoát ra.
Không buông. Sở Tử Tiêu cứng đầu, Anh sẽ không bao giờ buông em ra.
Giản Mạt hạ mi mắt, âm thầm mắng bản thân ngu ngốc vạn lần! Hai tay lại dùng lực thêm... Đáng tiếc, không những không thoát ra được, mà còn bị Sở Tử Tiêu ôm chặt hơn trước.
Giản Mạt từ bỏ. Cô thở hổn hển, thanh âm đột nhiên mềm mại: Trước tiên thả tôi ra được không?
Sở Tư Tiêu cuối cùng đành phải buông Giản Mạt ra, hướng mắt về phía Lý Tiểu Nguyệt nói: “Lát nữa tôi và Giản Mạt sẽ tới thăm cô sau.” Dứt lời liền cầm lấy tay Giản Mạt, lôi đi.
Lý Tiểu Nguyệt nhíu mày, mặt có chút tái đi, trong lòng thầm nghĩ: “Mạt Mạt, cậu cứ dây dưa với hai cậu cháu nhà này, thì phải làm sao thoát thân?”
“Anh đưa tôi đi đâu?” Giản Mạt bất đắc dĩ hỏi, Sở Tư Tiêu bước từng bước dài, cô phải chạy mới có thể theo kịp.
Sở Tư Tiêu không nói câu nào, kéo Giản Mạt vào trong thang máy, ra khỏi bệnh viện, nhét cô vào trong xe, sau đó một mạch rời khỏi đó. Giản Mạt quyết định im lặng, lời vừa rồi khiến Sở Tư Tiêu hiểu lầm cũng chẳng có gì đáng trách… chỉ là, cũng vì hắn hiểu lầm, trong lòng cô mới càng muốn giải thích.
Cô còn yêu Sở Tư Tiêu sao?
Sợ rằng nhiều hơn đều là đối với hai năm trước tất cả chỉ là lưu luyến... Mà bây giờ, trong lúc vô tình lòng cô đã sớm hướng về Cố Bắc Thần mà không biết.
Cụp mắt, Giản Mạt mang vẻ mặt trầm trọng... Tiểu Nguyệt đã nhìn ra, là cô biểu hiện quá rõ ràng sao?
Sở Tử Tiêu dừng xe đợi đèn đỏ, dư quang đáy mắt nhìn thân ảnh của cô, hai tay nắm chặt tay lái, mãi cho đến khi đèn xanh, hắn ta mới dời mắt, cho xe chạy tiếp.
Cuối cùng, xe dừng ở Lạc Đại
Giản Mạt nhìn xung quanh, phía trước hóa ra là cánh đồng ngô ở Lạc đại.
Trời vào thu, một phần lá ngô đồng đã ố vàng rũ xuống, gió thổi làm lá rơi, trải trên nền đất một tầng lá.... tựa hệt như cảnh tượng năm đó.
Xuống xe, Giản Mạt không ngừng suy nghĩ. Cô chưa bao giờ nhiệt tình yêu một ai, có thể cùng Sở Tử Tiêu đến với nhau là ngoài ý muốn, yêu hắn cũng là ngoài ý muốn...
Sở Tử Tiêu nhìn cô, ánh mắt nóng rực, khóe miệng khẽ tạo thành đường cong tao nhã, bị mặt trời chiều chiếu vào đặc biệt mê người.
Hắn ta tự nhiên lôi tay Giản Mạt, dẫn cô vào sâu hơn trong cánh đồng ngô... Giản Mạt khó chịu, gạt tay hắn ta ra.
Mạt Mạt? Sở Tử Tiêu quay đầu lại nghi hoặc nhìn cô
Giản Mạt mấp môi dưới, đắn đo một lúc, nhấc bước chân theo sau.
Ánh nắng gay gắt ban chiều xuyên qua lá ngô đồng, loang lổ chiếu trên hai người, sau đó đem bóng hai thân ảnh kéo thật dài...
Bởi vì bây giờ là thời điểm dùng bữa của trường học, nơi đây vô cùng yên tĩnh. Mạt Mạt, anh rất vui. Sở Tử Tiêu tựa như đứa nhỏ nói, nghiêm túc khi ở tòa án đã bay mất sạch.
Giản Mạt nhếch môi, ánh nắng loang lổ chiếu trên sườn mặt cô, tràn ra trầm trọng...
Em không biết, lúc trở về Thiên Đường Dạ gặp được em, anh đã nói những lời khó nghe, là do anh nóng nảy quá, vô dụng quá, cũng bất đắc dĩ quá... Sở Tử Tiêu khóe miệng khẽ cười, Bất kể như thế nào, cũng không đau lòng bằng câu còn yêu của em.
Sở Tử Tiêu nghiêng đầu liếc nhìn Giản Mạt, trên khuôn mặt tuấn dật đều là vẻ vui mừng: Mạt Mạt, theo anh rời đi. Mỗi ngày cùng nhau nắm tay đi dạo cánh đồng ngô...
Sau đó anh sẽ cầu hôn em.
Hắn ta thu tầm mắt, nhìn về phía xa, Nơi này đại biểu cho tình yêu giữa chúng ta... Anh nghĩ dắt tay em, cùng em đi thẳng đến... Sở Tử Tiêu khóe miệng đầy ý cười, ....khi chúng ta mất mới thôi.
Giản Mạt dừng bước chân, rút tay ra nhìn anh ta, Tử Tiêu, nếu như ban nãy em nói nhầm, em tình nguyện xin lỗi...
Sở Tử Tiêu nhăn mày kiếm.
Ban nãy là do em luống cuống... Giản Mạt mấp môi dưới đáp, mắt cô nỗ lực né tránh ánh mắt của anh ta: Cho nên, em mới nói với Tiểu Nguyệt như vậy!
Em.. Sở Tử Tiêu đáy mắt tràn ngập sự chống cự, ...có ý gì?
Giản Mạt hô hấp có chút nghiêm trọng, cô đè xuống tâm tư phức tạp, âm thầm cắn răng nói: Bởi vì không thương... Nguyên nhân này trước có lẽ lừa dối anh, hoặc cũng tự lừa dối bản thân em, nhưng bây giờ...
Hiện tại thế nào? Sở Tử Tiêu thanh âm lộ ra lạnh lùng, Bây giờ thật sự em không còn yêu anh, bởi vì... em đã yêu Cố Bắc Thần... có phải hay không? Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói hắn ta lộ ra tia ẩn nhẫn cảm xúc.
Giản Mạt cụp mắt, lập tức nâng lên, yên ổn trả lời: Đúng!
Cô luôn là người dám yêu dám hận, chưa bao giờ thích dong dài: Tử Tiêu, yêu Cố Bắc Thần là em không biết lượng sức, thế nhưng... em không quản được trái tim mình.
Ánh mắt Sở Tử Tiêu nhìn Giản Mạt lộ rõ sự thất vọng: Dù tim hắn không thuộc về em, dù hắn cưới em chỉ vì cần một người tới lấy lại cổ phần, dù hắn đối với em chỉ có dục vọng...
Nói đến cuối, hắn ta có chút không khống chế nổi mà gầm nhẹ ra tiếng.
Giản Mạt nhíu mày, tuy rằng toàn bộ đều là sự thật, nhưng bây giờ do chính miệng Sở Tử Tiêu nói ra, lại khiến thần kinh cô đau nhói.
Đúng... Giản Mạt cắn răng nói ra một chữ, đôi mắt đẹp không chút chần chừ: Tử Tiêu, không phải anh cũng rất hiểu em sao? Dù biết rõ, nhưng em vẫn không thể khống chế được tim mình như cũ.
Sở Tử Tiêu thất vọng lui về phía sau một bước, vì hắn biết, bây giờ cô đang nhắn nhủ rằng cô thật sự đã không còn quan tâm thời gian nữa, tim của hắn ta lập tức cảm thấy sợ hãi luống cuống.
Giống như, một giây trước còn đặt mình ở tận trời xanh, một giây sau lập tức đã bị rơi xuống đáy vực sâu. Cái loại cảm giác mất trọng lượng đó khiến hắn ta không thể nào thích ứng ngay được.
Giản Mạt... Giọng Sở Tử Tiêu lộ ra một chút khàn khàn: Hắn là kẻ vô tâm, tim của hắn, chỉ dành cho một cô gái duy nhất, em hiểu không?
Giản Mạt nháy mắt sững sờ tại chỗ, ý của Sở Tử Tiêu, cô hiểu.... ý là Cố Bắc Thần sẽ không thể yêu thêm một ai khác nữa sao?
Em chưa từng mong anh ấy sẽ yêu lại mình... Lồng ngực Giản Mạt vô cùng nghẹn thở, thế nhưng, trên mặt vẫn luôn tỏ ra yên ổn: Em không quan tâm trái tim mình là chuyện của em, em cũng chẳng có quyền yêu cầu anh ấy yêu lại em.
Thứ tồn tại ở trong thế giới của tình yêu là lòng tham... Sở Tử Tiêu nghiến răng nghiến lợi nói: Em yêu hắn nhiều như vậy, mà lại không hi vọng hắn sẽ đáp lại mình... Mạt Mạt, em là loại người kiêu ngạo, chẳng lẽ cứ muốn đặt mình vào vị trí hèn mọn như vậy mãi sao?
Giản Mạt nhắm mắt lại, khóe miệng hé ra nụ cười nhẹ nhàng chua chát: Tử Tiêu, chẳng lẽ lúc này anh phủ nhận không phải cũng là vì thế sao?
Chẳng sợ đặt bản thân mình vào giữa dơ bẩn hèn mọn... Giản Mạt ngước mắt, nhìn vẻ mặt thống khổ tan vỡ của Sở Tử Tiêu, lòng sinh ra áy náy, nhưng vẫn cắn răng nhẫn tâm nói ra những lời cay độc: Nếu lòng đã muốn như vậy, sao không khống chế bảo đừng yêu?
/412
|