“Dù sao Tô Quân Ly cũng đồng ý cho cơ hội, năng lực của chị Mạt không thể chê, em nghĩ anh ta nhất định sẽ coi trọng.” Hướng Vãn tự tin nói với Giản Mạt.
Giản Mạt nhếch miệng cười cười, nhưng dù sao, Hướng Vãn không có ở đây vẫn nhẹ nhàng.
Nghe nhạc tuy rằng là loại nhỏ, mặc kệ từ vẻ ngoài vẫn là nội tại. Không chỉ có suy xét chính là biểu diễn tâm tình, còn có người nghe tâm lý, mỗi một cái phân đoạn lại không thể rơi xuống khuôn sáo cũ, muốn thiết kế tốt cô còn phải ngẫm lại.
Trong đầu Giản Mạt hiện ra nội dung thiết kế. Cô cắn bút vẽ bản đồ, lúc đó Tô Quân Ly cúi đầu lấy tư liệu. Cô ngẩng lên thì chạm mặt anh ta, lúc ấy anh ta trông có vẻ rất buồn bã?
Từ vô danh liền thành công thành danh toại, lại sinh ra trong một gia đình danh giá, mọi người lại luôn ủng hộ cho sự nghiệp của anh ta, thế thì buồn cái gì?
Âm nhạc linh cảm? Vẫn là cảm tình vấn đề?
“Giản Mạt, cô vẫn còn chưa về sao?” Đại Hùng thấy Giản Mạt vẫn còn ở trong phòng thiết kế, không nén nổi thắc mắc, hỏi.
“Hả?” Giản Mạt hoàn hồn.
Ngón tay Đại Hùng chỉ chỉ đồng hồ, nói.
Lúc này Giản Mạt mới nhận ra đã hết giờ làm việc. “Đi...” Cô nói, liền đem bản vẽ cùng tư liệu thu thập được cất vào túi, tính toán thời gian đi tới quán cà phê tiếp tục ý tưởng đồ thiết kế.
Xe đi được tới chỗ giao lộ thương trường, lại có một nhóm học sinh đi ngang qua, chắn ngang con đường. Giản Mạt dừng lại để chờ nhóm học sinh đó đi qua.
Giản Mạt đưa ánh mắt nhàm chán nhìn khắp nơi, tầm mắt dừng ở màn hình lớn của thương trường, chỉ thấy một dòng chữ to như vậy: “Thần thiếu gia từ nước ngoài đưa theo một nữ minh tinh, cùng tới Lạc Thành du lịch” tiêu đề đó ở bên trên màn hình lớn.
Trong màn hình, phóng viên vây đổ từ sân bay vip thẳng dài, tràn đầy toàn người, một đám đem microphone đi phía trước, đèn flash nháy liên tục hết đợt này đến đợt khác đến lóa tầm mắt.
“Mạn Mạn có quan hệ cùng Thần thiếu gia luôn là đề tài “tai tiếng” nóng nhất. Không biết bây giờ, Mạn Mạn với Thần thiếu gia đã có quan hệ tới mức nào rồi?”
Lục Mạn nở nụ cười quyến rũ, đôi mắt đẹp nhướn lên, nói: “Đại gia cũng chỉ là bạn bè...” Lại nói tiếp: “Quan hệ của tôi với Thần thiếu, chỉ có thể nói là tương đối...”
Nàng vừa mới nói xong, có phóng viên vội vàng hỏi: “Thần thiếu đi công tác bên Mỹ, có một bức ảnh chụp được một người bên cạnh Thần thiếu, người đó rất giống nữ phục vụ. Không biết đó có phải là cô Mạn đây?”
Một hình ảnh nhỏ được cắt ghép, chiếm cứ màn hình chính là Trương Ảnh chụp. Lọt vào trong tầm mắt của Mạt Mạt, tuy ảnh chụp rất xa, nhưng với những người đã quen thuộc với Cố Bắc Thần thì liếc mắt một cái đã có thể nhận ra hắn ngay.
Mà bên cạnh hắn là bóng dáng của một nữ nhân, không thấy rõ mặt. Xác thật là rất giống Lục Mạn, vì nữ nhân kia cũng có mái tóc xoăn xoăn.”Tôi đi Mỹ chỉ để làm quảng cáo...” Lục Mạn cười nhạt, nói; trợ lý cùng người đại diện đã bắt đầu khai đạo.
“Mạn Mạn, cô có thể cho chúng tôi biết Thần thiếu gia có ý định ly hôn với vợ hay không?”
“Mạn Mạn, ghe nói Thần thiếu gia đã tặng nhẫn cho cô!”
“Mạn Mạn...”
“...”
Trên màn hình lớn, Lục Mạn không trả lời lại bất kì vấn đề nào nữa, cô được người đại diện hộ tống lên xe.
Xe của Lục Mạn đi rồi, người ta để lại trên màn hình một câu như sau: “Chuyến du lịch lãng mạn bên nước ngoài của Cố Bắc Thần và Lục Mạn, Thần thiếu còn tặng nhẫn cho Lục Mạn. Cô vợ thần bí của Thần thiếu có lẽ sẽ li hôn, vây Lục Mạn sẽ là kẻ thứ ba chen chân?!”
Không thể nào không nghi ngờ, chỉ cần một scandal mà đã bị cho là sẽ kết hôn với Cố Bắc Thần. Lục Mạn đã liên tiếp rất nhiều lần cùng hắn tuôn ra tai tiếng, truyền thông hôm nay có chung điểm với nhau là chứng thực xem thông tin có đúng như vậy không, vả lại thêm thông tin chỉ để hấp dẫn người xem mà thôi.
“Bíp... Bíp... Bíp...”
Từ phía sau xe của Lục Mạn có tiếng còi xe. Theo bản năng Giản Mạt quay đầu lại nhìn, rồi lại ngoảnh lên, cuối cùng cũng hết tắc đường, cô vội vàng khỏi động xe chạy.
Giới giải trí từ trước đến nay là cái chảo nhuộm tai tiếng. Đại minh tinh Lục Mạn và Cố Bắc Thần có tai tiếng, khi tin tức ra tới, có người ủng hộ cho Lục Mạn, cư nhiên cũng có người ủng hộ cô vợ bí ẩn của Cố Bắc Thần xuất hiện.
Đương nhiên, không thiếu người muốn biết thêm thông tin.
Trong đầu Mạt lúc này chen rất nhiều cảm xúc... Mà thôi, có lẽ sau này cô và Bắc Thần cũng sẽ chia tay.
Từ đầu đến cuối, cô đều quan tâm đến hiện thực hơn, cô không lưu luyến hiện tại, cũng không ảo tưởng tương lai.
Xe dừng lại ở cửa quán cafe, đúng lúc đó điện thoại của Mạt vang lên một tiếng “tích“.
Giản Mạt lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
Thương tiên sinh: Đang làm gì vậy?
Giản Mạt cảm thấy hơi lạ, nghĩ thầm: “Cố Bắc Thần, ngoại trừ lần anh ta nói về Lam Trạch viên thì chưa lần nào anh ta nhắn tin với mình cả.
Giản Mạt bĩu môi, thuận tay nhắn lại: “Vừa mới xem tin của chồng và nữ minh tinh đi nước ngoài đấy!”
Điện thoại của Cố Bắc Thần đem cô về hiện thực.
Hả?!
Khóe miệng của Giản Mạt co giật.
Cô không nghĩ gì nữa, nghe điện thoại. Là giọng của Cố Bắc Thần:
“Anh vừa ra sân bay, bà nội gọi anh về nhà ăn cơm, em đang ở đâu? Để anh tới đón?” Có tiếng đàn violon ở đầu bên kia.
Giản Mạt hơi sửng sốt, cô hỏi ngược lại: “Anh đang ở đâu?”
“Anh đang trên đường trở về từ sân bay... Nếu em còn ở công ti thì bốn mươi phút nữa anh sẽ đến đón em!”
“Em cũng đang trên đường về.” Giản Mạt nói, nghĩ thầm, đừng có đùa, Cố Bắc Thần mà đứng trước công ti mình thì không biết sẽ có bao nhiêu rắc rối xảy ra?! Cô nói tiếp: “Hẹn gặp anh ở nhà nha!”
“Được.” Cố Bắc Thần nói.
Giản Mạt chờ Cố Bắc Thần cúp máy liền cất điện thoại, vội vàng khởi động xe quay về Lam Trạch Viên.
Cố Bắc Thần cười, anh tắt di động, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa xe.
Con đường cuối cùng dẫn đến Lam Trạch viên là Lâm Ấm.
Chỉ là trong ánh mắt lộ ra một chút bất mãn...
Cố Bắc Thần nghĩ: “Các cô gái có quan hệ cùng anh đều muốn công khai với công chúng, chỉ riêng Giản Mạt là khác hoàn toàn. Anh có nên trừ điểm của cô ấy không đây?
Giản Mạt nhếch miệng cười cười, nhưng dù sao, Hướng Vãn không có ở đây vẫn nhẹ nhàng.
Nghe nhạc tuy rằng là loại nhỏ, mặc kệ từ vẻ ngoài vẫn là nội tại. Không chỉ có suy xét chính là biểu diễn tâm tình, còn có người nghe tâm lý, mỗi một cái phân đoạn lại không thể rơi xuống khuôn sáo cũ, muốn thiết kế tốt cô còn phải ngẫm lại.
Trong đầu Giản Mạt hiện ra nội dung thiết kế. Cô cắn bút vẽ bản đồ, lúc đó Tô Quân Ly cúi đầu lấy tư liệu. Cô ngẩng lên thì chạm mặt anh ta, lúc ấy anh ta trông có vẻ rất buồn bã?
Từ vô danh liền thành công thành danh toại, lại sinh ra trong một gia đình danh giá, mọi người lại luôn ủng hộ cho sự nghiệp của anh ta, thế thì buồn cái gì?
Âm nhạc linh cảm? Vẫn là cảm tình vấn đề?
“Giản Mạt, cô vẫn còn chưa về sao?” Đại Hùng thấy Giản Mạt vẫn còn ở trong phòng thiết kế, không nén nổi thắc mắc, hỏi.
“Hả?” Giản Mạt hoàn hồn.
Ngón tay Đại Hùng chỉ chỉ đồng hồ, nói.
Lúc này Giản Mạt mới nhận ra đã hết giờ làm việc. “Đi...” Cô nói, liền đem bản vẽ cùng tư liệu thu thập được cất vào túi, tính toán thời gian đi tới quán cà phê tiếp tục ý tưởng đồ thiết kế.
Xe đi được tới chỗ giao lộ thương trường, lại có một nhóm học sinh đi ngang qua, chắn ngang con đường. Giản Mạt dừng lại để chờ nhóm học sinh đó đi qua.
Giản Mạt đưa ánh mắt nhàm chán nhìn khắp nơi, tầm mắt dừng ở màn hình lớn của thương trường, chỉ thấy một dòng chữ to như vậy: “Thần thiếu gia từ nước ngoài đưa theo một nữ minh tinh, cùng tới Lạc Thành du lịch” tiêu đề đó ở bên trên màn hình lớn.
Trong màn hình, phóng viên vây đổ từ sân bay vip thẳng dài, tràn đầy toàn người, một đám đem microphone đi phía trước, đèn flash nháy liên tục hết đợt này đến đợt khác đến lóa tầm mắt.
“Mạn Mạn có quan hệ cùng Thần thiếu gia luôn là đề tài “tai tiếng” nóng nhất. Không biết bây giờ, Mạn Mạn với Thần thiếu gia đã có quan hệ tới mức nào rồi?”
Lục Mạn nở nụ cười quyến rũ, đôi mắt đẹp nhướn lên, nói: “Đại gia cũng chỉ là bạn bè...” Lại nói tiếp: “Quan hệ của tôi với Thần thiếu, chỉ có thể nói là tương đối...”
Nàng vừa mới nói xong, có phóng viên vội vàng hỏi: “Thần thiếu đi công tác bên Mỹ, có một bức ảnh chụp được một người bên cạnh Thần thiếu, người đó rất giống nữ phục vụ. Không biết đó có phải là cô Mạn đây?”
Một hình ảnh nhỏ được cắt ghép, chiếm cứ màn hình chính là Trương Ảnh chụp. Lọt vào trong tầm mắt của Mạt Mạt, tuy ảnh chụp rất xa, nhưng với những người đã quen thuộc với Cố Bắc Thần thì liếc mắt một cái đã có thể nhận ra hắn ngay.
Mà bên cạnh hắn là bóng dáng của một nữ nhân, không thấy rõ mặt. Xác thật là rất giống Lục Mạn, vì nữ nhân kia cũng có mái tóc xoăn xoăn.”Tôi đi Mỹ chỉ để làm quảng cáo...” Lục Mạn cười nhạt, nói; trợ lý cùng người đại diện đã bắt đầu khai đạo.
“Mạn Mạn, cô có thể cho chúng tôi biết Thần thiếu gia có ý định ly hôn với vợ hay không?”
“Mạn Mạn, ghe nói Thần thiếu gia đã tặng nhẫn cho cô!”
“Mạn Mạn...”
“...”
Trên màn hình lớn, Lục Mạn không trả lời lại bất kì vấn đề nào nữa, cô được người đại diện hộ tống lên xe.
Xe của Lục Mạn đi rồi, người ta để lại trên màn hình một câu như sau: “Chuyến du lịch lãng mạn bên nước ngoài của Cố Bắc Thần và Lục Mạn, Thần thiếu còn tặng nhẫn cho Lục Mạn. Cô vợ thần bí của Thần thiếu có lẽ sẽ li hôn, vây Lục Mạn sẽ là kẻ thứ ba chen chân?!”
Không thể nào không nghi ngờ, chỉ cần một scandal mà đã bị cho là sẽ kết hôn với Cố Bắc Thần. Lục Mạn đã liên tiếp rất nhiều lần cùng hắn tuôn ra tai tiếng, truyền thông hôm nay có chung điểm với nhau là chứng thực xem thông tin có đúng như vậy không, vả lại thêm thông tin chỉ để hấp dẫn người xem mà thôi.
“Bíp... Bíp... Bíp...”
Từ phía sau xe của Lục Mạn có tiếng còi xe. Theo bản năng Giản Mạt quay đầu lại nhìn, rồi lại ngoảnh lên, cuối cùng cũng hết tắc đường, cô vội vàng khỏi động xe chạy.
Giới giải trí từ trước đến nay là cái chảo nhuộm tai tiếng. Đại minh tinh Lục Mạn và Cố Bắc Thần có tai tiếng, khi tin tức ra tới, có người ủng hộ cho Lục Mạn, cư nhiên cũng có người ủng hộ cô vợ bí ẩn của Cố Bắc Thần xuất hiện.
Đương nhiên, không thiếu người muốn biết thêm thông tin.
Trong đầu Mạt lúc này chen rất nhiều cảm xúc... Mà thôi, có lẽ sau này cô và Bắc Thần cũng sẽ chia tay.
Từ đầu đến cuối, cô đều quan tâm đến hiện thực hơn, cô không lưu luyến hiện tại, cũng không ảo tưởng tương lai.
Xe dừng lại ở cửa quán cafe, đúng lúc đó điện thoại của Mạt vang lên một tiếng “tích“.
Giản Mạt lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
Thương tiên sinh: Đang làm gì vậy?
Giản Mạt cảm thấy hơi lạ, nghĩ thầm: “Cố Bắc Thần, ngoại trừ lần anh ta nói về Lam Trạch viên thì chưa lần nào anh ta nhắn tin với mình cả.
Giản Mạt bĩu môi, thuận tay nhắn lại: “Vừa mới xem tin của chồng và nữ minh tinh đi nước ngoài đấy!”
Điện thoại của Cố Bắc Thần đem cô về hiện thực.
Hả?!
Khóe miệng của Giản Mạt co giật.
Cô không nghĩ gì nữa, nghe điện thoại. Là giọng của Cố Bắc Thần:
“Anh vừa ra sân bay, bà nội gọi anh về nhà ăn cơm, em đang ở đâu? Để anh tới đón?” Có tiếng đàn violon ở đầu bên kia.
Giản Mạt hơi sửng sốt, cô hỏi ngược lại: “Anh đang ở đâu?”
“Anh đang trên đường trở về từ sân bay... Nếu em còn ở công ti thì bốn mươi phút nữa anh sẽ đến đón em!”
“Em cũng đang trên đường về.” Giản Mạt nói, nghĩ thầm, đừng có đùa, Cố Bắc Thần mà đứng trước công ti mình thì không biết sẽ có bao nhiêu rắc rối xảy ra?! Cô nói tiếp: “Hẹn gặp anh ở nhà nha!”
“Được.” Cố Bắc Thần nói.
Giản Mạt chờ Cố Bắc Thần cúp máy liền cất điện thoại, vội vàng khởi động xe quay về Lam Trạch Viên.
Cố Bắc Thần cười, anh tắt di động, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa xe.
Con đường cuối cùng dẫn đến Lam Trạch viên là Lâm Ấm.
Chỉ là trong ánh mắt lộ ra một chút bất mãn...
Cố Bắc Thần nghĩ: “Các cô gái có quan hệ cùng anh đều muốn công khai với công chúng, chỉ riêng Giản Mạt là khác hoàn toàn. Anh có nên trừ điểm của cô ấy không đây?
/412
|