Edit: Cố Tư Yên
Thời gian, dần dần trở về.
Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn, từ sáng đến tối, trên mặt đất đã rơi xuống một tầng tuyết thật dày.
Sắc mặt Giản Mạt càng ngày càng trắng, Tô Quân Ly lo lắng cô sẽ chịu không được, cho nên đã tìm một phòng bệnh VIP để cô nghỉ ngơi, rồi lại gọi điện thoại cho Lộ Hàm Đình, nói bà nhờ chị Hoa chuẩn bị một chút thức ăn rồi đưa đến tầng lầu của khoa phẫu thuật tim mạch.
Lộ Hàm Đình nghe thấy con trai vẫn còn đang ở bệnh viện, không khỏi trở nên hiếu kỳ... Để chị Hoa đi chuẩn bị ăn, chính mình cũng thay quần áo đi đến tầng phẫu thuật trước.
Ở phía xa, liền thấy Tô Quân Ly đang ôm một người con gái, nhìn qua mặc dù có vài điểm tiều tụy, nhưng bà vừa nhìn đứa trẻ kia liền thấy rất trắng trẻo nõn nà, rất xinh đẹp, bà không khỏi hé miệng cười cười, trong mắt lộ ra một tia ái muội.
Tiến đến gần, liếc nhìn phòng phẫu thuật, Lộ Hàm Đình mới hỏi: "Là bệnh tim sao?"
Tô Quân Ly ngẩng đầu, "Mẹ? Sao mẹ lại xuống đây?" Nói xong, anh liếc nhìn Giản Mạt, cô đã duy trì bộ dáng ngây dại này rất lâu rồi.
"Mẹ đến xem chuyện gì đang xảy ra..." Lộ Hàm Đình nhìn bộ dáng của Giản Mạt, có chút đau lòng, "Đi vào lâu rồi sao?"
Tô Quân Ly gật đầu, "Khi mẹ xuống đã tiến vào rồi."
Anh thỉnh thoảng sẽ đến bệnh viện trò chuyện với mẹ... Từ lần trước ở bệnh viện biết mẹ của Giản Mạt cũng ở đây, sau đó chỉ cần anh tới đây, đều sẽ nhân tiện đến xem Tô Mặc.
Thế nhưng, anh không nghĩ tới ngày hôm nay qua đây lại gặp phải tình huống như vậy.
Chị Hoa chuẩn bị xong canh gà dinh dưỡng liền nhanh chóng đưa qua đây, tình hình lúc này để Giản Mạt ăn cơm hiển nhiên sẽ không được, uống chút canh gà, vừa bổ sung nước, vừa có dinh dưỡng.
Giản Mạt nghe thanh âm thầm thì mềm mại của Tô Quân Ly bên tai, máy móc uống một chén canh gà, rõ ràng là đồ ngon, thế nhưng... Khi vào trong miệng lại không có một chút vị nào.
Đút cho đến khi thấy cô không còn muốn uống nữa, Tô Quân Ly mới dùng chén của cô, cũng uống một chén.
Lộ Hàm Đình vừa thấy, liếc nhìn chị Hoa, hai người nhìn nhau... Bọn họ đều biết, Tô Quân Ly có bệnh sạch sẽ, đồ người khác đã dùng qua anh sẽ cảm thấy rất mất vệ sinh, tuyệt đối sẽ không dùng.
Chị Hoa và Lộ Hàm Đình cùng cười thâm ý, sau đó hai người thu dọn rồi đi lên lầu.
Ngay khi hai người rời đi chưa được mấy phút, đúng lúc đó có một tiếng "loảng xoảng" truyền đến, Giản Mạt trong nháy mắt cả kinh đứng lên.
Bác sĩ Vương cùng y tá mệt mỏi từ bên trong đi ra, hai chân Giản Mạt giống như quán chì, muốn động đậy, thế nhưng không thể đứng dậy được.
Tô Quân Ly đỡ Giản Mạt, nhìn bác sĩ Vương đang đi tới, hỏi: "Bác sĩ, bác ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ Vương tháo khẩu trang xuống, sắc mặt nặng nề nhìn Giản Mạt...
Còn nhớ hai năm trước, khi ông lần đầu tiên nhìn thấy Giản Mạt ở bệnh viện... Khi đó, cô ôm thi thể của ba cô, khóc đến mức tê tâm liệt phế*.
(*) Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng.
Tâm tình, trong nháy mắt như rơi vào đáy cốc.
"Vương... bác sĩ Vương..." Giản Mạt nỗ lực khiến cho mình bình tĩnh, thế nhưng, thanh âm phát ra lại rất run rẩy, "Mẹ con... Mẹ của con..." Cô nỗ lực nuốt nước bọt, "Mẹ, mẹ... Mẹ thế nào rồi?"
Bác sĩ Vương khổ sở nhìn Giản Mạt, âm thầm cắn răng, rốt cuộc nói: "Tiểu Giản, xin lỗi... Chúng tôi đã cố hết sức..."
Lông mi Giản Mạt bắt đầu không ngừng run rẩy, hai năm trước cô đã bắt đầu kháng cự câu nói này, nhưng lần này lại nghe thấy.
Hô hấp của cô đã bắt đầu hỗn loạn, thậm chí bắt đầu gấp gáp...
Tô Quân Ly nặng nề, lo lắng nhìn Giản Mạt, "Mạt Mạt..."
"Không, sẽ không... Tại sao có thể như vậy?" Giản Mạt không ngừng nhắm mở mắt, chống cự lắc đầu, "Sẽ không... Rõ ràng nói đã tìm được một trái tim thích hợp rồi, rõ ràng nói mẹ có thể qua khỏi... Vì sao, vì sao... Vì sao lại như vậy?"
Một tiếng cuối cùng, Giản Mạt là hướng về phía bác sĩ Vương gào lên.
Bác sĩ Vương khổ sở nhìn Giản Mạt, muốn khuyên giải an ủi mấy câu, thế nhưng, ông thân là bác sĩ... Lúc này trừ việc có thể báo cáo tin tức tử vong của Tô Mặc cho cô, những việc khác, ông cũng không còn cách nào làm được.
Y tá nhìn bộ dáng sắp sụp đổ của Giản Mạt, đầu mũi cũng bắt đầu chua xót...
Cô mới hai mươi ba tuổi, đang ở tuổi đẹp nhất, nhưng hai năm trước, cô mất đi người ba, bây giờ lại mất mẹ... Ông trời đối xử với cô ấy tại sao lại tàn nhẫn như vậy?
Hà Dĩ Ninh cầm báo cáo xét nghiệm máu, đứng ở thang máy trước mặt, nhìn bộ dạng suy sụp của Giản Mạt, vẻ mặt nặng nề.
"Mẹ sẽ không rơi xa tôi, sẽ không rời bỏ tôi..." Giản Mạt lắc đầu, nước mắt không khống chế được mãnh liệt rơi xuống, "Ông gạt tôi, ông gạt tôi... Ông..."
Một tiếng cuối cùng, Giản Mạt còn chưa kêu lên, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, cả người trong nháy mắt xụi lơ ngã xuống...
"Mạt Mạt, Mạt Mạt --" Tô Quân Ly nhanh tay đỡ thân thể mềm nhũn của Giản Mạt, ngồi xuống bế cô lên, nhanh chóng chạy đến phòng kiểm tra.
Hà Dĩ Ninh vội vàng đi theo, sau đó đi vào phòng kiểm tra.
"Con đi ra ngoài trước đi..." Hà Dĩ Ninh cầm lấy bao tay mang vào, đồng thời nói với Tô Quân Ly, sau đó phân phó y tá, nói, "Kêu bác sĩ Tống tới đây một chút."
Y tá đáp một tiếng, vội vàng đi gọi điện thoại cho bác sĩ Tống.
Bác sĩ Tống tới rất nhanh, lúc cô tới, Hà Dĩ Ninh đã kiểm tra sơ qua cho Giản Mạt, sau đó nói với cô: "Con bé đã mang thai được năm tuần rưỡi rồi, cô xem có ảnh hưởng đến thai nhi hay không?"
Bác sĩ Tống nghe xong, gật đầu, kéo thiết bị siêu âm qua, sau đó làm kiểm tra cho Giản Mạt...
Sau khi kiểm tra một cách cẩn thận xong, cô mới lên tiếng: "Phụ nữ mang thai thay đổi tâm trạng quá nhiều, có hiện tượng sẩy nhẹ."
Hà Dĩ Ninh khẽ nhíu mày, lập tức nói: "Cô xử lý trước đi, tôi xuống dưới thông báo với người nhà." Dứt lời, bà đã đi ra ngoài, nói tình huống hiện tại của Giản Mạt cho Tô Quân Ly biết.
Tô Quân Ly sau khi nghe xong liền mở to hai mắt nhìn, anh không nghĩ đến, đứa bé này lại có vào giờ khắc này...
"Con không thể thay cô ấy quyết định," Tô Quân Ly nghiêm túc nói, "Thế nhưng, con hi vọng lúc này, mẹ hãy cố gắng bảo vệ đứa nhỏ... Chi phí không cần quan tâm."
Hà Dĩ Ninh gật đầu, lập tức xoay người trở về phòng kiểm tra.
Tô Quân Ly nhìn vào màn cửa kéo, đáy mắt có một tia cảm xúc phức tạp... Một sinh mệnh mất đi, một sinh mệnh lại đến... Ông trời đang an ủi Mạt Mạt sao?
Thế nhưng, cô và Cố Bắc Thần có thể tiếp tục không?
Cố Bắc Thần vừa hạ máy bay, Tô San lái xe tới đón.
"Phía JK bên kia đã phản kích." Sắc mặt Tô San trở nên nặng nề, nói, "Chuyện bên nước Mỹ, tôi nghi ngờ chính bọn họ đang giở trò quỷ..."
"Đáng tiếc, bọn họ không nghĩ đến Thần thiếu lại xử lý nhanh như vậy!" Tiêu Cảnh cười lạnh một tiếng, "Ngày mai thu mua, tất nhiên vẫn tiến hành đúng hạn."
Cố Bắc Thần không nói gì, chỉ cụp mắt mở điện thoại di động ra... Có tin nhắn, nội dung là nhắc nhở hắn có một cuộc điện thoại chưa nhận, một tin duy nhất nhưng không phải của Giản Mạt.
Có chút thất vọng...
Đáy mắt trầm xuống, ngón tay thon dài của Cố Bắc Thần lướt tự do ở trên màn hình, một tin nhắn ngắn gửi đến cho Giản Mạt, vang lên trong phòng bệnh của Tô Mặc, di động còn đang ở trong túi...
G tiên sinh: Xử lý xong chuyện của mình đi, anh có lời muốn nói với em! Nhớ ăn cơm!
Thời gian, dần dần trở về.
Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn, từ sáng đến tối, trên mặt đất đã rơi xuống một tầng tuyết thật dày.
Sắc mặt Giản Mạt càng ngày càng trắng, Tô Quân Ly lo lắng cô sẽ chịu không được, cho nên đã tìm một phòng bệnh VIP để cô nghỉ ngơi, rồi lại gọi điện thoại cho Lộ Hàm Đình, nói bà nhờ chị Hoa chuẩn bị một chút thức ăn rồi đưa đến tầng lầu của khoa phẫu thuật tim mạch.
Lộ Hàm Đình nghe thấy con trai vẫn còn đang ở bệnh viện, không khỏi trở nên hiếu kỳ... Để chị Hoa đi chuẩn bị ăn, chính mình cũng thay quần áo đi đến tầng phẫu thuật trước.
Ở phía xa, liền thấy Tô Quân Ly đang ôm một người con gái, nhìn qua mặc dù có vài điểm tiều tụy, nhưng bà vừa nhìn đứa trẻ kia liền thấy rất trắng trẻo nõn nà, rất xinh đẹp, bà không khỏi hé miệng cười cười, trong mắt lộ ra một tia ái muội.
Tiến đến gần, liếc nhìn phòng phẫu thuật, Lộ Hàm Đình mới hỏi: "Là bệnh tim sao?"
Tô Quân Ly ngẩng đầu, "Mẹ? Sao mẹ lại xuống đây?" Nói xong, anh liếc nhìn Giản Mạt, cô đã duy trì bộ dáng ngây dại này rất lâu rồi.
"Mẹ đến xem chuyện gì đang xảy ra..." Lộ Hàm Đình nhìn bộ dáng của Giản Mạt, có chút đau lòng, "Đi vào lâu rồi sao?"
Tô Quân Ly gật đầu, "Khi mẹ xuống đã tiến vào rồi."
Anh thỉnh thoảng sẽ đến bệnh viện trò chuyện với mẹ... Từ lần trước ở bệnh viện biết mẹ của Giản Mạt cũng ở đây, sau đó chỉ cần anh tới đây, đều sẽ nhân tiện đến xem Tô Mặc.
Thế nhưng, anh không nghĩ tới ngày hôm nay qua đây lại gặp phải tình huống như vậy.
Chị Hoa chuẩn bị xong canh gà dinh dưỡng liền nhanh chóng đưa qua đây, tình hình lúc này để Giản Mạt ăn cơm hiển nhiên sẽ không được, uống chút canh gà, vừa bổ sung nước, vừa có dinh dưỡng.
Giản Mạt nghe thanh âm thầm thì mềm mại của Tô Quân Ly bên tai, máy móc uống một chén canh gà, rõ ràng là đồ ngon, thế nhưng... Khi vào trong miệng lại không có một chút vị nào.
Đút cho đến khi thấy cô không còn muốn uống nữa, Tô Quân Ly mới dùng chén của cô, cũng uống một chén.
Lộ Hàm Đình vừa thấy, liếc nhìn chị Hoa, hai người nhìn nhau... Bọn họ đều biết, Tô Quân Ly có bệnh sạch sẽ, đồ người khác đã dùng qua anh sẽ cảm thấy rất mất vệ sinh, tuyệt đối sẽ không dùng.
Chị Hoa và Lộ Hàm Đình cùng cười thâm ý, sau đó hai người thu dọn rồi đi lên lầu.
Ngay khi hai người rời đi chưa được mấy phút, đúng lúc đó có một tiếng "loảng xoảng" truyền đến, Giản Mạt trong nháy mắt cả kinh đứng lên.
Bác sĩ Vương cùng y tá mệt mỏi từ bên trong đi ra, hai chân Giản Mạt giống như quán chì, muốn động đậy, thế nhưng không thể đứng dậy được.
Tô Quân Ly đỡ Giản Mạt, nhìn bác sĩ Vương đang đi tới, hỏi: "Bác sĩ, bác ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ Vương tháo khẩu trang xuống, sắc mặt nặng nề nhìn Giản Mạt...
Còn nhớ hai năm trước, khi ông lần đầu tiên nhìn thấy Giản Mạt ở bệnh viện... Khi đó, cô ôm thi thể của ba cô, khóc đến mức tê tâm liệt phế*.
(*) Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng.
Tâm tình, trong nháy mắt như rơi vào đáy cốc.
"Vương... bác sĩ Vương..." Giản Mạt nỗ lực khiến cho mình bình tĩnh, thế nhưng, thanh âm phát ra lại rất run rẩy, "Mẹ con... Mẹ của con..." Cô nỗ lực nuốt nước bọt, "Mẹ, mẹ... Mẹ thế nào rồi?"
Bác sĩ Vương khổ sở nhìn Giản Mạt, âm thầm cắn răng, rốt cuộc nói: "Tiểu Giản, xin lỗi... Chúng tôi đã cố hết sức..."
Lông mi Giản Mạt bắt đầu không ngừng run rẩy, hai năm trước cô đã bắt đầu kháng cự câu nói này, nhưng lần này lại nghe thấy.
Hô hấp của cô đã bắt đầu hỗn loạn, thậm chí bắt đầu gấp gáp...
Tô Quân Ly nặng nề, lo lắng nhìn Giản Mạt, "Mạt Mạt..."
"Không, sẽ không... Tại sao có thể như vậy?" Giản Mạt không ngừng nhắm mở mắt, chống cự lắc đầu, "Sẽ không... Rõ ràng nói đã tìm được một trái tim thích hợp rồi, rõ ràng nói mẹ có thể qua khỏi... Vì sao, vì sao... Vì sao lại như vậy?"
Một tiếng cuối cùng, Giản Mạt là hướng về phía bác sĩ Vương gào lên.
Bác sĩ Vương khổ sở nhìn Giản Mạt, muốn khuyên giải an ủi mấy câu, thế nhưng, ông thân là bác sĩ... Lúc này trừ việc có thể báo cáo tin tức tử vong của Tô Mặc cho cô, những việc khác, ông cũng không còn cách nào làm được.
Y tá nhìn bộ dáng sắp sụp đổ của Giản Mạt, đầu mũi cũng bắt đầu chua xót...
Cô mới hai mươi ba tuổi, đang ở tuổi đẹp nhất, nhưng hai năm trước, cô mất đi người ba, bây giờ lại mất mẹ... Ông trời đối xử với cô ấy tại sao lại tàn nhẫn như vậy?
Hà Dĩ Ninh cầm báo cáo xét nghiệm máu, đứng ở thang máy trước mặt, nhìn bộ dạng suy sụp của Giản Mạt, vẻ mặt nặng nề.
"Mẹ sẽ không rơi xa tôi, sẽ không rời bỏ tôi..." Giản Mạt lắc đầu, nước mắt không khống chế được mãnh liệt rơi xuống, "Ông gạt tôi, ông gạt tôi... Ông..."
Một tiếng cuối cùng, Giản Mạt còn chưa kêu lên, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, cả người trong nháy mắt xụi lơ ngã xuống...
"Mạt Mạt, Mạt Mạt --" Tô Quân Ly nhanh tay đỡ thân thể mềm nhũn của Giản Mạt, ngồi xuống bế cô lên, nhanh chóng chạy đến phòng kiểm tra.
Hà Dĩ Ninh vội vàng đi theo, sau đó đi vào phòng kiểm tra.
"Con đi ra ngoài trước đi..." Hà Dĩ Ninh cầm lấy bao tay mang vào, đồng thời nói với Tô Quân Ly, sau đó phân phó y tá, nói, "Kêu bác sĩ Tống tới đây một chút."
Y tá đáp một tiếng, vội vàng đi gọi điện thoại cho bác sĩ Tống.
Bác sĩ Tống tới rất nhanh, lúc cô tới, Hà Dĩ Ninh đã kiểm tra sơ qua cho Giản Mạt, sau đó nói với cô: "Con bé đã mang thai được năm tuần rưỡi rồi, cô xem có ảnh hưởng đến thai nhi hay không?"
Bác sĩ Tống nghe xong, gật đầu, kéo thiết bị siêu âm qua, sau đó làm kiểm tra cho Giản Mạt...
Sau khi kiểm tra một cách cẩn thận xong, cô mới lên tiếng: "Phụ nữ mang thai thay đổi tâm trạng quá nhiều, có hiện tượng sẩy nhẹ."
Hà Dĩ Ninh khẽ nhíu mày, lập tức nói: "Cô xử lý trước đi, tôi xuống dưới thông báo với người nhà." Dứt lời, bà đã đi ra ngoài, nói tình huống hiện tại của Giản Mạt cho Tô Quân Ly biết.
Tô Quân Ly sau khi nghe xong liền mở to hai mắt nhìn, anh không nghĩ đến, đứa bé này lại có vào giờ khắc này...
"Con không thể thay cô ấy quyết định," Tô Quân Ly nghiêm túc nói, "Thế nhưng, con hi vọng lúc này, mẹ hãy cố gắng bảo vệ đứa nhỏ... Chi phí không cần quan tâm."
Hà Dĩ Ninh gật đầu, lập tức xoay người trở về phòng kiểm tra.
Tô Quân Ly nhìn vào màn cửa kéo, đáy mắt có một tia cảm xúc phức tạp... Một sinh mệnh mất đi, một sinh mệnh lại đến... Ông trời đang an ủi Mạt Mạt sao?
Thế nhưng, cô và Cố Bắc Thần có thể tiếp tục không?
Cố Bắc Thần vừa hạ máy bay, Tô San lái xe tới đón.
"Phía JK bên kia đã phản kích." Sắc mặt Tô San trở nên nặng nề, nói, "Chuyện bên nước Mỹ, tôi nghi ngờ chính bọn họ đang giở trò quỷ..."
"Đáng tiếc, bọn họ không nghĩ đến Thần thiếu lại xử lý nhanh như vậy!" Tiêu Cảnh cười lạnh một tiếng, "Ngày mai thu mua, tất nhiên vẫn tiến hành đúng hạn."
Cố Bắc Thần không nói gì, chỉ cụp mắt mở điện thoại di động ra... Có tin nhắn, nội dung là nhắc nhở hắn có một cuộc điện thoại chưa nhận, một tin duy nhất nhưng không phải của Giản Mạt.
Có chút thất vọng...
Đáy mắt trầm xuống, ngón tay thon dài của Cố Bắc Thần lướt tự do ở trên màn hình, một tin nhắn ngắn gửi đến cho Giản Mạt, vang lên trong phòng bệnh của Tô Mặc, di động còn đang ở trong túi...
G tiên sinh: Xử lý xong chuyện của mình đi, anh có lời muốn nói với em! Nhớ ăn cơm!
/265
|