Editor: Cin
Giản Mạt vừa nghe, lập tức mở to hai mắt nhìn Cố Bắc Thần… Sáng sớm này hắn phát điên cái gì vậy?
Cố Bắc Thần nhìn bộ dáng giật mình của Giản Mạt, hừ lạnh một tiếng nói: “Người phụ nữ của Cố Bắc Thần anh, không cần đến đàn ông khác mua quần áo cho…” Dứt lời, hắn lạnh lùng thu hồi tầm mắt, đã ra khỏi xe trước.
Giản Mạt sửng sốt vài giây, mới phản ứng được ý tứ của Cố Bắc Thần…
Nhất định là Tô Quân Ly sợ thời tiết ở thành phố A quá lạnh, cô giữ ấm không đủ nên mới đưa thêm quần áo, sau đó vừa lúc lại thấy Cố Bắc Thần!
Giản Mạt cảm giác chính mình rất ngốc… Mới sáng sớm lúc cô đang say ngủ vì lúc tối làm việc kiệt sức, cho nên cô không nghĩ đến hai người kia sẽ đụng vào nhau?
Trung tâm thương mại to như vậy, trừ nhân viên đang làm việc, cũng chỉ có Cố Bắc Thần và Giản Mạt là hai khách hàng…
Cố Bắc Thần coi như có lương tâm, mang cô đi ăn cơm trước rồi mới dẫn cô đi chọn mua quần áo.
Giản Mạt đã nghĩ, nếu như lúc này Cố Bắc Thần mà nói: Phụ nữ của tôi còn cần người đàn ông khác đưa quần áo cho? Giản Mạt, cái trung tâm thương mại này tặng cho em, tùy tiện mặc…
Ha ha ha… Quả thực thoái mái aaa!
Giản Mạt nghĩ như vậy, là bởi vì lúc này Cố Bắc Thần đang chọn quần áo, thật sự là rất quỷ dị.
Trước đây đều là Tô San định kỳ đưa quần áo các mùa qua, thường thuờng còn có rất nhiều quần áo mới treo chứ chưa dùng qua, đã hết mùa mặc…
Nghĩ Cố Bắc Thần tự mình hầu cô “Đi dạo phố", cô thực sự thụ hưởng cảm giác được tâng bốc này… Sau đó, Giản Mạt liền tùy tiện vào một cửa hàng, tùy tiện cầm lên một cái áo khoác lông màu xanh nhạt lên người.
Cố Bắc Thần nhìn bộ lông thú trên người Giản Mạt, môi mỏng dương lên một nụ cười như có như không, “Tô Quân Ly thật đúng là hiểu biết em…”
“Hả?” Giản Mạt có chút không hiểu, không biết vô duyên vô cớ hắn nói vậy là có ý gì.
Cố Bắc Thần hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm, xoay người rời đi…
Giản Mạt vội vàng đuổi theo, “A Thần?”
“Anh đợi chuyến bay quay lại Đông Hải,” Cô Bắc Thần lãnh đạm nói, “Xe để lại cho em… dùng xong rồi thì đưa đến công ty chi nhánh của Đế Hoàng.”
Giản Mạt ngừng bước chân, nhìn bóng lưng lạnh lùng của Cố Bắc Thần, không biết vì sao, trong lòng có chút khổ sở.
Dọc theo đường đi, Cô Bắc Thần lái xe đi sân bay, Giản Mạt ngồi ở một bên, hai người ai cũng không nói gì.
Sau khi tới sân bay, Cố Bắc Thần không xuống xe, ánh mắt đen thẳm chỉ rơi trên người đối phương hỏi: “Hỏi em một lần cuối cùng… Em qua thành phố A để làm gì?”
Giản Mạt mím môi, cắn răng, không nói gì.
Cô không muốn lừa dối hắn, thế nhưng, cô lại không có cách nào mở miệng nói…
Cố Bắc Thần liếc nhìn Giản Mạt, môi mỏng hơi nghiêng cười lạnh, lập tức tung dây nịt an toàn rồi xuống xe, thẳng hướng phòng khách trong sân bay mà đi đến…
Giản Mạt nhìn không thấy Cố Bắc Thần, cười cười thu hồi tầm mắt, xuống xe ngồi vào ghế lái, liền lái xe rời khỏi.
Cố Bắc Thần ngồi ở khoang ghế hạng nhất, xuyên qua cửa sổ nhỏ nhìn hình dáng sân bay, ưng con người dần dần trở nên u sâu không thấy đáy…
Vì sợ làm cô thương tâm, hắn quay lại Lạc Thành, sau đó tìm đến thành phố A!
Vốn là sáng sớm có chuyến bay, lại bởi vì chiếc túi mà Tô Quân Ly gửi đến, hắn lại đổi thành sau 11 giờ trưa mới bay… Cũng chỉ là một gánh bài bạc.
Đôi mắt như ưng của Cố Bắc Thần híp lại, đối với việc Giản Mạt chọn được quần áo mà cô thích lại cùng hãng với chiếc túi mà Tô Quân Ly gửi đến, trong lòng có chút ngột ngạt… Tô Quân Ly so với hắn còn hiểu hơn về sở thích của Giản Mạt, dù hắn mới chỉ làm chồng cô được hai năm!
Máy bay mang theo tiếng nổ vang thanh cùng tâm tình buồn bã của Cố Bắc Thần hướng về phía trời xanh, lưu lại một mảng sương mù màu trắng, ở tầng mây trung gian dần dần tản ra…
Cùng lúc đó, Thẩm Sơ mang kính mát vip Channel mơ hồ che nửa khuôn mặt đi ra ngoài, sau đó trực tiếp đi đến bãi đỗ xe của sân bay lấy xe.
Đang lúc đi trên đường, cô ấn nút gọi trên vô lăng, “Sự tình có biến, nhanh chóng đem tin tức tuôn ra…”
“Nhưng bản thảo cuối của Đế Hoàng bên kia vẫn chưa có ra, hiện tại tôi sợ tôi không thể đạt được kết quả như kỳ vọng mà cô muốn?” Trong điện thoại truyền đến tiếng phụ nữ đang chần chừ.
Thẩm Sơ hơi trầm con ngươi, trầm ngâm một chút, mới vừa nói lại: “Chờ một chút đi!” Dứt lời, cô lập tức cúp điện thoại.
Tối hôm qua Bắc Thần nói có việc, mà chuyện của hắn chính là đuổi theo Giản Mạt đến thành phố A sao?
Là trùng hợp hay là cái gì?
Thẩm Sơ nghĩ đến, chân đạp chân ga không khỏi thêm tăng tốc, “Giản Mạt, dù cho tôi không chiếm được Bắc Thần… Tôi cũng sẽ không để cho cô có được tình yêu thuận lợi như vậy đâu!”
Cuời lạnh một tiếng, đôi mắt đẹp của Thẩm Sơ lộ ra hơi thở lạnh lẽo.
Mặt trời của thành phố A hôm nay vô cùng sáng, Giản Mạt đến say bay rồi trực tiếp đi đến công ty chi nhánh của Đế Hoàng đem xe để lại, sau đó gọi xe đi đến tòa soạn tạp chí.
Nhìn qua tòa soạn nay có chút cũ kỹ, Giản Mạt nghi hoặc lại liếc nhìn cửa treo bảng tên, xác định không có đi nhầm chỗ, mới từ cửa nhỏ đi vào…
“Ôi, cô...nói cô...Cô đang làm gì vậy?”
Giản Mạt mới đi đến giữa sân, sau lưng liền truyền đến tiếng gào.
Cô xoay người quay đầu nhìn lại, là một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi, "Xin chào, cháu muốn hỏi là… tạp chí toàn soạn này… Còn mở cửa không?”
Bà ta vừa nghe là tìm tạp chí toàn soạn, tiến lên nói: “Đóng cửa rồi… sau khi đăng tin cuối cùng trong tạp chí, không có thêm một đơn đặt hàng nào nên đóng cửa…”
Giản Mạt tức thì nhíu mày, “Đóng cửa sao?” Cô không nghĩ đến kết quả sẽ là như vậy.
“Ừ" Bà ta có chút không kiên nhẫn nói, “Được rồi được rồi, đi ra ngoài đi… Ở đây sẽ cho người khác thuê.”
Giản Mạt quay đầu lại nhìn căn nhà hai tầng, sắc mặt có chút ngưng trọng hỏi: “Bà ơi, đây là số điện thoại của người phụ trách của tạp chí toàn soạn sao? Cháu tìm họ có chút chuyện cần nói…”
Bà ta nhìn nhìn Giản Mạt, cảm thấy cô gái nhỏ này nhìn không tệ, người cũng sạch sẽ, cũng không giống người xấu gì…. Xoay người đi lên cầm một đống thứ liên quan đến số điện thoại liên hệ cho cô, “Này, tất cả đều ở trên, tự cô liên hệ đi.”
“Cảm ơn bà!” Giản Mạt cảm kích bà ta nói cám ơn, sau khi ra khỏi liền quay số gọi đến cho người tên Lý Mãnh Hải, tổng biên của tạp chí toà soạn.
Đối phương rất nhanh nhận máy, Giản Mạt sau khi chào hỏi mới lên tiếng: “ Tôi nhìn trúng bài đăng về một thiết kế của tạp chí chỗ anh, tôi cùng đối phương có thể liên hệ một chút không?”
Lý Mãnh Hải cảm thấy kỳ quái, trong lòng hắn nghĩ tờ tạp chí kia có cái gì về thiết kế sao?
Tuy nhiên, bởi vì là vấn đề cuối cùng của tờ tạp chí, tên của người đóng góp ở trên đã khiến hắn cảm thấy ấn tượng, “Cô chờ một chút, để tôi tìm phương thức liên lạc của người này.”
“Cảm ơn!” Giản Mạt vừa nghe, mắt lập tức liền sáng lên.
Nếu như liên lạc với nhà thiết kế, liền biết tình huống của thiết kế này… Bất kể là đụng phải vấn đề gì, bây giờ quan trọng nhất là phải tìm ra rõ ràng sự tình của chuyện này.
Lý Mãnh Hải không quá nửa giờ gọi điện lại, cho Giản Mạt và đối phương hẹn sau một giờ ở bách hóa Hoa Tây gần Starbucks gặp mặt.
Giản Mạt không khỏi mỉm cười, cô hôm nay cùng bách hóa Hoa Tây thật là có duyên…
Đánh xe, Giản Mạt đi Starbucks, dựa vào lời của Lý Mãnh Hải, cô tìm thấy nhà thiết kế ngồi cạnh cửa sổ.
“Xin chào! Tôi là Giản Mạt!”
“Xin chào…” Người phụ nữ mỉm cười đứng dậy cùng Giản Mạt bắt tay, “Tôi là Ada!”
Giản Mạt lấy từ trong túi ra một tờ tạp chí, mở trang bìa có tin "quan điểm thiết kế" ra, “Xin hỏi, cái này là tác phẩm của cô phải không?”
Giản Mạt vừa nghe, lập tức mở to hai mắt nhìn Cố Bắc Thần… Sáng sớm này hắn phát điên cái gì vậy?
Cố Bắc Thần nhìn bộ dáng giật mình của Giản Mạt, hừ lạnh một tiếng nói: “Người phụ nữ của Cố Bắc Thần anh, không cần đến đàn ông khác mua quần áo cho…” Dứt lời, hắn lạnh lùng thu hồi tầm mắt, đã ra khỏi xe trước.
Giản Mạt sửng sốt vài giây, mới phản ứng được ý tứ của Cố Bắc Thần…
Nhất định là Tô Quân Ly sợ thời tiết ở thành phố A quá lạnh, cô giữ ấm không đủ nên mới đưa thêm quần áo, sau đó vừa lúc lại thấy Cố Bắc Thần!
Giản Mạt cảm giác chính mình rất ngốc… Mới sáng sớm lúc cô đang say ngủ vì lúc tối làm việc kiệt sức, cho nên cô không nghĩ đến hai người kia sẽ đụng vào nhau?
Trung tâm thương mại to như vậy, trừ nhân viên đang làm việc, cũng chỉ có Cố Bắc Thần và Giản Mạt là hai khách hàng…
Cố Bắc Thần coi như có lương tâm, mang cô đi ăn cơm trước rồi mới dẫn cô đi chọn mua quần áo.
Giản Mạt đã nghĩ, nếu như lúc này Cố Bắc Thần mà nói: Phụ nữ của tôi còn cần người đàn ông khác đưa quần áo cho? Giản Mạt, cái trung tâm thương mại này tặng cho em, tùy tiện mặc…
Ha ha ha… Quả thực thoái mái aaa!
Giản Mạt nghĩ như vậy, là bởi vì lúc này Cố Bắc Thần đang chọn quần áo, thật sự là rất quỷ dị.
Trước đây đều là Tô San định kỳ đưa quần áo các mùa qua, thường thuờng còn có rất nhiều quần áo mới treo chứ chưa dùng qua, đã hết mùa mặc…
Nghĩ Cố Bắc Thần tự mình hầu cô “Đi dạo phố", cô thực sự thụ hưởng cảm giác được tâng bốc này… Sau đó, Giản Mạt liền tùy tiện vào một cửa hàng, tùy tiện cầm lên một cái áo khoác lông màu xanh nhạt lên người.
Cố Bắc Thần nhìn bộ lông thú trên người Giản Mạt, môi mỏng dương lên một nụ cười như có như không, “Tô Quân Ly thật đúng là hiểu biết em…”
“Hả?” Giản Mạt có chút không hiểu, không biết vô duyên vô cớ hắn nói vậy là có ý gì.
Cố Bắc Thần hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm, xoay người rời đi…
Giản Mạt vội vàng đuổi theo, “A Thần?”
“Anh đợi chuyến bay quay lại Đông Hải,” Cô Bắc Thần lãnh đạm nói, “Xe để lại cho em… dùng xong rồi thì đưa đến công ty chi nhánh của Đế Hoàng.”
Giản Mạt ngừng bước chân, nhìn bóng lưng lạnh lùng của Cố Bắc Thần, không biết vì sao, trong lòng có chút khổ sở.
Dọc theo đường đi, Cô Bắc Thần lái xe đi sân bay, Giản Mạt ngồi ở một bên, hai người ai cũng không nói gì.
Sau khi tới sân bay, Cố Bắc Thần không xuống xe, ánh mắt đen thẳm chỉ rơi trên người đối phương hỏi: “Hỏi em một lần cuối cùng… Em qua thành phố A để làm gì?”
Giản Mạt mím môi, cắn răng, không nói gì.
Cô không muốn lừa dối hắn, thế nhưng, cô lại không có cách nào mở miệng nói…
Cố Bắc Thần liếc nhìn Giản Mạt, môi mỏng hơi nghiêng cười lạnh, lập tức tung dây nịt an toàn rồi xuống xe, thẳng hướng phòng khách trong sân bay mà đi đến…
Giản Mạt nhìn không thấy Cố Bắc Thần, cười cười thu hồi tầm mắt, xuống xe ngồi vào ghế lái, liền lái xe rời khỏi.
Cố Bắc Thần ngồi ở khoang ghế hạng nhất, xuyên qua cửa sổ nhỏ nhìn hình dáng sân bay, ưng con người dần dần trở nên u sâu không thấy đáy…
Vì sợ làm cô thương tâm, hắn quay lại Lạc Thành, sau đó tìm đến thành phố A!
Vốn là sáng sớm có chuyến bay, lại bởi vì chiếc túi mà Tô Quân Ly gửi đến, hắn lại đổi thành sau 11 giờ trưa mới bay… Cũng chỉ là một gánh bài bạc.
Đôi mắt như ưng của Cố Bắc Thần híp lại, đối với việc Giản Mạt chọn được quần áo mà cô thích lại cùng hãng với chiếc túi mà Tô Quân Ly gửi đến, trong lòng có chút ngột ngạt… Tô Quân Ly so với hắn còn hiểu hơn về sở thích của Giản Mạt, dù hắn mới chỉ làm chồng cô được hai năm!
Máy bay mang theo tiếng nổ vang thanh cùng tâm tình buồn bã của Cố Bắc Thần hướng về phía trời xanh, lưu lại một mảng sương mù màu trắng, ở tầng mây trung gian dần dần tản ra…
Cùng lúc đó, Thẩm Sơ mang kính mát vip Channel mơ hồ che nửa khuôn mặt đi ra ngoài, sau đó trực tiếp đi đến bãi đỗ xe của sân bay lấy xe.
Đang lúc đi trên đường, cô ấn nút gọi trên vô lăng, “Sự tình có biến, nhanh chóng đem tin tức tuôn ra…”
“Nhưng bản thảo cuối của Đế Hoàng bên kia vẫn chưa có ra, hiện tại tôi sợ tôi không thể đạt được kết quả như kỳ vọng mà cô muốn?” Trong điện thoại truyền đến tiếng phụ nữ đang chần chừ.
Thẩm Sơ hơi trầm con ngươi, trầm ngâm một chút, mới vừa nói lại: “Chờ một chút đi!” Dứt lời, cô lập tức cúp điện thoại.
Tối hôm qua Bắc Thần nói có việc, mà chuyện của hắn chính là đuổi theo Giản Mạt đến thành phố A sao?
Là trùng hợp hay là cái gì?
Thẩm Sơ nghĩ đến, chân đạp chân ga không khỏi thêm tăng tốc, “Giản Mạt, dù cho tôi không chiếm được Bắc Thần… Tôi cũng sẽ không để cho cô có được tình yêu thuận lợi như vậy đâu!”
Cuời lạnh một tiếng, đôi mắt đẹp của Thẩm Sơ lộ ra hơi thở lạnh lẽo.
Mặt trời của thành phố A hôm nay vô cùng sáng, Giản Mạt đến say bay rồi trực tiếp đi đến công ty chi nhánh của Đế Hoàng đem xe để lại, sau đó gọi xe đi đến tòa soạn tạp chí.
Nhìn qua tòa soạn nay có chút cũ kỹ, Giản Mạt nghi hoặc lại liếc nhìn cửa treo bảng tên, xác định không có đi nhầm chỗ, mới từ cửa nhỏ đi vào…
“Ôi, cô...nói cô...Cô đang làm gì vậy?”
Giản Mạt mới đi đến giữa sân, sau lưng liền truyền đến tiếng gào.
Cô xoay người quay đầu nhìn lại, là một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi, "Xin chào, cháu muốn hỏi là… tạp chí toàn soạn này… Còn mở cửa không?”
Bà ta vừa nghe là tìm tạp chí toàn soạn, tiến lên nói: “Đóng cửa rồi… sau khi đăng tin cuối cùng trong tạp chí, không có thêm một đơn đặt hàng nào nên đóng cửa…”
Giản Mạt tức thì nhíu mày, “Đóng cửa sao?” Cô không nghĩ đến kết quả sẽ là như vậy.
“Ừ" Bà ta có chút không kiên nhẫn nói, “Được rồi được rồi, đi ra ngoài đi… Ở đây sẽ cho người khác thuê.”
Giản Mạt quay đầu lại nhìn căn nhà hai tầng, sắc mặt có chút ngưng trọng hỏi: “Bà ơi, đây là số điện thoại của người phụ trách của tạp chí toàn soạn sao? Cháu tìm họ có chút chuyện cần nói…”
Bà ta nhìn nhìn Giản Mạt, cảm thấy cô gái nhỏ này nhìn không tệ, người cũng sạch sẽ, cũng không giống người xấu gì…. Xoay người đi lên cầm một đống thứ liên quan đến số điện thoại liên hệ cho cô, “Này, tất cả đều ở trên, tự cô liên hệ đi.”
“Cảm ơn bà!” Giản Mạt cảm kích bà ta nói cám ơn, sau khi ra khỏi liền quay số gọi đến cho người tên Lý Mãnh Hải, tổng biên của tạp chí toà soạn.
Đối phương rất nhanh nhận máy, Giản Mạt sau khi chào hỏi mới lên tiếng: “ Tôi nhìn trúng bài đăng về một thiết kế của tạp chí chỗ anh, tôi cùng đối phương có thể liên hệ một chút không?”
Lý Mãnh Hải cảm thấy kỳ quái, trong lòng hắn nghĩ tờ tạp chí kia có cái gì về thiết kế sao?
Tuy nhiên, bởi vì là vấn đề cuối cùng của tờ tạp chí, tên của người đóng góp ở trên đã khiến hắn cảm thấy ấn tượng, “Cô chờ một chút, để tôi tìm phương thức liên lạc của người này.”
“Cảm ơn!” Giản Mạt vừa nghe, mắt lập tức liền sáng lên.
Nếu như liên lạc với nhà thiết kế, liền biết tình huống của thiết kế này… Bất kể là đụng phải vấn đề gì, bây giờ quan trọng nhất là phải tìm ra rõ ràng sự tình của chuyện này.
Lý Mãnh Hải không quá nửa giờ gọi điện lại, cho Giản Mạt và đối phương hẹn sau một giờ ở bách hóa Hoa Tây gần Starbucks gặp mặt.
Giản Mạt không khỏi mỉm cười, cô hôm nay cùng bách hóa Hoa Tây thật là có duyên…
Đánh xe, Giản Mạt đi Starbucks, dựa vào lời của Lý Mãnh Hải, cô tìm thấy nhà thiết kế ngồi cạnh cửa sổ.
“Xin chào! Tôi là Giản Mạt!”
“Xin chào…” Người phụ nữ mỉm cười đứng dậy cùng Giản Mạt bắt tay, “Tôi là Ada!”
Giản Mạt lấy từ trong túi ra một tờ tạp chí, mở trang bìa có tin "quan điểm thiết kế" ra, “Xin hỏi, cái này là tác phẩm của cô phải không?”
/265
|