Editor: Airy Nguyen
Cảm đêm Giản Mạt không sao ngủ được, không có tâm trạng để vẽ bản thiết kế… Mẹ vẫn còn nằm bệnh viện, Giản Hành thì đến uy hiếp, mọi chuyện xảy đến cứ như xé rách tâm trí cô.
“Chậc chậc, Mạt tỷ… chị đang vì bản thiết kế này mà đau đầu à?” Hướng Vãn nhìn Giản Mạt, lắc lắc đầu hỏi, ánh mắt chia sẻ.
Giản Mạt giật giật khoé miệng, không có lời nào giải thích.
“Mạt Mạt” Mạc Tiểu Nhã đi tới, quan tâm hỏi, “Đã vẽ được gì chưa?”
Giản Mạt lắc đầu, lấy tay xoa huyệt thái dương nói: “Còn chưa có ý tưởng gì cả!”
Mạc Tiểu Nhã nhíu mày, “Còn có ba ngày…” cô thở dài, nhẹ giọng động viên, “Cố gắng nhé!”
Giản Mạt hơi kéo khoé miệng, gật đầu, cô nhìn lại đồng hồ, “Chị đi tìm Du tổng có chút việc…”
Mạc Tiểu Nhã gật đầu, nhìn Giản Mạt rời khỏi với vẻ mệt mỏi, cũng không khỏi thắc mắc, “Mạt Mạt mấy ngày nay gặp chuyện gì không ổn à?”
“Có lẽ do áp lực từ dự án này quá lớn…” Hướng Vãn bĩu môi, “Ôi, rốt cuộc không biết thắng được đấu thầu hội sở của Đế Hoàng có liên quan gì đến việc Du tổng đề cử Mạt Tỷ đi tu nghiệp ở Đại Học London không.”
Giản Mạt đi tìm Du Tử Quân, ông ấy đang pha cà phê, thấy cô tới thì ông cũng thuận tiện mời cô một ly.
“Có ý tưởng gì về bản thiết kế?” Du Tử Quân hỏi.
Giản Mạt nhấp môi, hơi khó nói “Du tổng, tôi đến không phải vì việc bản thiết kế…” Cô ngập ngừng, bàn nắm chặt lại.
“Hửm?” Du Tử Quân nhẹ đáp lại, bàn tay chà xát vào bộ râu ở cằm, ánh mắt ông nghi hoặc nhìn Giản Mạt.
Giản Mạt lấy hết can đảm, bàn tay đã nắm chặt buông lỏng ra, cô cắn răng nói, “Du tổng, tôi muốn ứng trước tiền lương…” Cô không thể tiếp tục xin tiền của Cố Bắc Thần, bây giờ cô chỉ có thể nghĩ đến cách này.
Du Tử Quân có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn hỏi “Bao nhiêu?”
Giản Mạt cắn môi, rõ ràng thật khó để mở miệng, im lặng một lúc, cô nói: “Một trăm vạn…”
Không gian yên lặng, thời điểm Giản Mạt nói ra lời này, toàn bộ phòng làm việc như trở nên yên tĩnh kì lạ.
“Giản Mạt, cô nghĩ thu nhập một năm làm việc ở Tường Vũ thì cô được bao nhiêu?” Du Tử Quân hỏi.
Giản Mạt ngước mắt, “Nếu như các dự án thiết kế đạt kết quả không tệ, lương cơ bản, thưởng cùng với hoa hồng cộng lại cũng không quá hai mươi vạn…”
“Nếu đã nói vậy, không lẽ cô muốn ứng trước đến năm, sáu năm tiền lương?”
Ánh mắt Giản Mạt trầm lại, khoé miệng run run, cảm giác lời mình nói thật kì quặc.
Du Tử Quân nhận ra thái độ của Giản Mạt, ông cũng hiểu cô đang cố giữ lòng tự trọng bản thân, chậm rãi nói, “Tôi sẽ không hỏi cô mục đích của số tiền này… tôi cũng có thể ứng cho cô!”
Giản Mạt cảm thấy bất ngờ, cô ngẩng đầu nhìn Du Tử Quân.
“Chỉ là, thế giới này không có bữa cơm trưa miễn phí…” Du Tử Quân đang muốn giải quyết một công đôi chuyện, “Tôi đánh giá cô rất cao, càng hi vọng cô có thể đến đại học London tu nghiệp và đào tạo chuyên sâu… thế nhưng, Giản Mạt, tôi có một điều kiện.”
Giản Mạt không hỏi, cô chỉ im lặng nhìn Du Tử Quân.
“Tôi muốn cô ký hợp đồng lao động lâu dài với công ty…” Du Tử Quân cầm ly cà phê lên, để cho Giản Mạt trấn tĩnh một chút, ông tiếp tục nói, “Số tiền lương cô muốn ứng đã nhiều hơn số thu nhập cô có thể kiếm được trong thời gian hợp đồng hiện tại, tôi muốn cô tiếp tục gắn bó với công ty lâu hơn, thời hạn hợp đồng mới sẽ là mười năm.”
Ánh mắt Giản Mạt hơi mở to, đối với người là thiết kế kiến trúc mà nói, số năm kinh nghiệm càng nhiều thì trình độ chuyên môn cũng như giá trị khi thương lượng hợp đồng càng lớn, vì vậy rất ít ai chấp nhận ký hợp đồng lao động thời gian quá ba năm.
Trước đây vì mẹ bệnh phải điều trị, cô đã chấp nhận ký hợp đồng thời hạn năm năm với Tường Vũ. Đến thời điểm này thời hạn hợp đồng chỉ còn ba năm rưỡi, nếu như tiếp tục ký hợp đồng mười năm…
“Nếu như cô đồng ý, tôi sẽ chuẩn bị hợp đồng để cô ký, chi phiếu cũng sẽ được chuẩn bị sẵn.” Du Tử Quân để ly cà phê xuống, nhẹ nhàng nói.
Giản Mạt nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay, nhưng giờ cô có lẽ không biết đau là gì…
“Cô có thể suy nghĩ rồi quyết định sau.” Du Tử Quân nhún vai, “Đương nhiên, căn cứ vào năng lực làm việc của cô sau này, tiền lương và phần trăm hoa hồng cũng sẽ tăng, quyền lợi của cô sẽ không vì chuyện này mà ảnh hưởng.”
Giản Mạt âm thầm hít một hơi, “Không cần suy nghĩ nữa đâu…” Cô cắn môi, “Tôi ký!”
Du Tử Quân không nghĩ Giản Mạt sẽ đồng ý nhanh vậy, đối với ông thì đây là việc tốt. Giản Mạt có tài năng, phong cách thiết kế của cô độc đáo, chỉ cần cố gắng đào tạo thì sau này nhất định sẽ trở thành ngôi sao trong lĩnh vực thiết kế kiến trúc.
Cầm chi phiếu một trăm vạn, Giản Mạt chờ ở trong con hẻm nhỏ, bên ngoài đường tiếng xe cộ qua lại ồn ào, đáy mắt cô lướt qua vẻ bi ai.
Rốt cuộc cô muốn bảo vệ cái gì?
Chuyện cô thất thân mất đi lần đầu tiên trong đêm đó, đây là sự thật rõ ràng không thể thay đổi, nếu lần này nhượng bộ đem tiền cho Giản Hành, chỉ là đem tiền đổ vào hố sâu không đáy…
Nhưng cô không có cách nào đối mặt được chuyện đêm đó. Cô không dám tưởng tượng nếu đêm ô uế đó bại lộ trước mặt Cố Bắc Thần, hoặc là trước mặt Tô Quân Ly… sau này cô phải cư xử như thế nào…
Có lẽ, đây là hành động buồn cười cô cố gắng làm để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên trong con hẻm, Giản Mạt nghiêng đầu nhìn… chỉ thấy Giản Hành, hắn mặc bộ đồ có áo khoác rộng, đầu đội mũ lưỡi trai bước nhanh tiến đến gần cô.
“Tiền đâu?” Giản Hành mở miệng hỏi. Mặc dù hắn cố chế giấu, nhưng Giản Mạt vẫn thấy được vết thương ngay cổ hắn, cô không hỏi, cũng không có tâm tình để hỏi.
Ánh mắt Giản Hành đỏ ngầu nhìn Giản Mạt, hắn giựt lấy tờ chi phiếu, “Quả nhiên một trăm vạn không làm khó em… Xem ra, Cố Bắc Thần đối với em không tệ.”
Giản Mạt thất vọng nhìn người đứng trước mặt mình, người đáng lẽ ra đã là người anh trai phải luôn bảo vệ cô, "Giản Hành, số tiền này là tôi đã dùng hợp đồng bán thân cam kết làm việc mười năm để đổi lấy tiền lương dự chi trước…” Cô cắn răng, “Tôi và Cố Bắc Thần đã không còn quan hệ gì nữa!”
“Không có quan hệ mà em lại sợ hắn biết chuyện hai năm trước? Lại còn nhanh chóng đem tiền tới đây như vậy?”
Giản Hành cười lạnh, đem tấm chi phiếu nhét vào trong túi, “Giản Mạt, em nói em và Cố Bắc Thần không có quan hệ, ai tin được chứ?”
“Giản Hành, tôi chỉ không muốn anh dùng chuyện đó để uy hiếp tôi…” Toàn thân Giản Mạt run rẩy vì tức giận, “Nếu như, anh còn chút lương tri thì hãy thực hiện đúng lời đã nói!”
Cô nghiến răng tức giận, nói từng lời cay đắng, “Từ giờ trở đi anh không phải anh của tôi nữa, tôi và anh không còn bất cứ quan hệ nào.”
“Yên tâm, không phải vạn bất đắc dĩ, anh sẽ không nói cho người khác biết.” Giản Hành nói xong, khoé miệng hắn nhoẻn nụ cười nhìn gương mặt âm u của Giản Mạt rồi cũng nhanh chóng bỏ đi.
Giản Mạt bước đi nặng nề trở về Nhuận Trạch Viên, cô cảm thấy mệt mỏi không còn chút sức lực, ấn ổ khoá sau đó mở cửa vào căn hộ… không gian vắng vẻ hiu quạnh, ánh đèn đã mở khắp cả nhà.
Giản Mạt dựa người vào cửa, không hề động đậy… cũng không sau bao lâu, cô mới mệt mỏi đứng dậy, chậm chạp đi vào…
Cô đột nhiên ngừng bước chân, nhìn bản vẽ thiết kế đang bày bừa trên bàn cơm, cô bước đến gần suy nghĩ. Chỉ còn ba ngày là đến ngày đấu thầu, mà giờ này cô còn ở đây suy nghĩ chuyện bi thương trong quá khứ…
Giản Mạt ngồi xuống, lấy một bản vẽ mới và cầm bút lên… nhìn trên màn hình sơ đồ của hội sở, tầm mắt nhìn vào vị trí tầng 18.
Tầng 18…
Giản Mạt nhìn dòng chữ trên màn hình, đột nhiên khoé miệng cô bật cười, một linh cảm lướt qua trong đầu… linh cảm bi thương đến tuyệt vọng.
Tầng 18, là tầng sâu nhất trong địa ngục…c
Cảm đêm Giản Mạt không sao ngủ được, không có tâm trạng để vẽ bản thiết kế… Mẹ vẫn còn nằm bệnh viện, Giản Hành thì đến uy hiếp, mọi chuyện xảy đến cứ như xé rách tâm trí cô.
“Chậc chậc, Mạt tỷ… chị đang vì bản thiết kế này mà đau đầu à?” Hướng Vãn nhìn Giản Mạt, lắc lắc đầu hỏi, ánh mắt chia sẻ.
Giản Mạt giật giật khoé miệng, không có lời nào giải thích.
“Mạt Mạt” Mạc Tiểu Nhã đi tới, quan tâm hỏi, “Đã vẽ được gì chưa?”
Giản Mạt lắc đầu, lấy tay xoa huyệt thái dương nói: “Còn chưa có ý tưởng gì cả!”
Mạc Tiểu Nhã nhíu mày, “Còn có ba ngày…” cô thở dài, nhẹ giọng động viên, “Cố gắng nhé!”
Giản Mạt hơi kéo khoé miệng, gật đầu, cô nhìn lại đồng hồ, “Chị đi tìm Du tổng có chút việc…”
Mạc Tiểu Nhã gật đầu, nhìn Giản Mạt rời khỏi với vẻ mệt mỏi, cũng không khỏi thắc mắc, “Mạt Mạt mấy ngày nay gặp chuyện gì không ổn à?”
“Có lẽ do áp lực từ dự án này quá lớn…” Hướng Vãn bĩu môi, “Ôi, rốt cuộc không biết thắng được đấu thầu hội sở của Đế Hoàng có liên quan gì đến việc Du tổng đề cử Mạt Tỷ đi tu nghiệp ở Đại Học London không.”
Giản Mạt đi tìm Du Tử Quân, ông ấy đang pha cà phê, thấy cô tới thì ông cũng thuận tiện mời cô một ly.
“Có ý tưởng gì về bản thiết kế?” Du Tử Quân hỏi.
Giản Mạt nhấp môi, hơi khó nói “Du tổng, tôi đến không phải vì việc bản thiết kế…” Cô ngập ngừng, bàn nắm chặt lại.
“Hửm?” Du Tử Quân nhẹ đáp lại, bàn tay chà xát vào bộ râu ở cằm, ánh mắt ông nghi hoặc nhìn Giản Mạt.
Giản Mạt lấy hết can đảm, bàn tay đã nắm chặt buông lỏng ra, cô cắn răng nói, “Du tổng, tôi muốn ứng trước tiền lương…” Cô không thể tiếp tục xin tiền của Cố Bắc Thần, bây giờ cô chỉ có thể nghĩ đến cách này.
Du Tử Quân có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn hỏi “Bao nhiêu?”
Giản Mạt cắn môi, rõ ràng thật khó để mở miệng, im lặng một lúc, cô nói: “Một trăm vạn…”
Không gian yên lặng, thời điểm Giản Mạt nói ra lời này, toàn bộ phòng làm việc như trở nên yên tĩnh kì lạ.
“Giản Mạt, cô nghĩ thu nhập một năm làm việc ở Tường Vũ thì cô được bao nhiêu?” Du Tử Quân hỏi.
Giản Mạt ngước mắt, “Nếu như các dự án thiết kế đạt kết quả không tệ, lương cơ bản, thưởng cùng với hoa hồng cộng lại cũng không quá hai mươi vạn…”
“Nếu đã nói vậy, không lẽ cô muốn ứng trước đến năm, sáu năm tiền lương?”
Ánh mắt Giản Mạt trầm lại, khoé miệng run run, cảm giác lời mình nói thật kì quặc.
Du Tử Quân nhận ra thái độ của Giản Mạt, ông cũng hiểu cô đang cố giữ lòng tự trọng bản thân, chậm rãi nói, “Tôi sẽ không hỏi cô mục đích của số tiền này… tôi cũng có thể ứng cho cô!”
Giản Mạt cảm thấy bất ngờ, cô ngẩng đầu nhìn Du Tử Quân.
“Chỉ là, thế giới này không có bữa cơm trưa miễn phí…” Du Tử Quân đang muốn giải quyết một công đôi chuyện, “Tôi đánh giá cô rất cao, càng hi vọng cô có thể đến đại học London tu nghiệp và đào tạo chuyên sâu… thế nhưng, Giản Mạt, tôi có một điều kiện.”
Giản Mạt không hỏi, cô chỉ im lặng nhìn Du Tử Quân.
“Tôi muốn cô ký hợp đồng lao động lâu dài với công ty…” Du Tử Quân cầm ly cà phê lên, để cho Giản Mạt trấn tĩnh một chút, ông tiếp tục nói, “Số tiền lương cô muốn ứng đã nhiều hơn số thu nhập cô có thể kiếm được trong thời gian hợp đồng hiện tại, tôi muốn cô tiếp tục gắn bó với công ty lâu hơn, thời hạn hợp đồng mới sẽ là mười năm.”
Ánh mắt Giản Mạt hơi mở to, đối với người là thiết kế kiến trúc mà nói, số năm kinh nghiệm càng nhiều thì trình độ chuyên môn cũng như giá trị khi thương lượng hợp đồng càng lớn, vì vậy rất ít ai chấp nhận ký hợp đồng lao động thời gian quá ba năm.
Trước đây vì mẹ bệnh phải điều trị, cô đã chấp nhận ký hợp đồng thời hạn năm năm với Tường Vũ. Đến thời điểm này thời hạn hợp đồng chỉ còn ba năm rưỡi, nếu như tiếp tục ký hợp đồng mười năm…
“Nếu như cô đồng ý, tôi sẽ chuẩn bị hợp đồng để cô ký, chi phiếu cũng sẽ được chuẩn bị sẵn.” Du Tử Quân để ly cà phê xuống, nhẹ nhàng nói.
Giản Mạt nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay, nhưng giờ cô có lẽ không biết đau là gì…
“Cô có thể suy nghĩ rồi quyết định sau.” Du Tử Quân nhún vai, “Đương nhiên, căn cứ vào năng lực làm việc của cô sau này, tiền lương và phần trăm hoa hồng cũng sẽ tăng, quyền lợi của cô sẽ không vì chuyện này mà ảnh hưởng.”
Giản Mạt âm thầm hít một hơi, “Không cần suy nghĩ nữa đâu…” Cô cắn môi, “Tôi ký!”
Du Tử Quân không nghĩ Giản Mạt sẽ đồng ý nhanh vậy, đối với ông thì đây là việc tốt. Giản Mạt có tài năng, phong cách thiết kế của cô độc đáo, chỉ cần cố gắng đào tạo thì sau này nhất định sẽ trở thành ngôi sao trong lĩnh vực thiết kế kiến trúc.
Cầm chi phiếu một trăm vạn, Giản Mạt chờ ở trong con hẻm nhỏ, bên ngoài đường tiếng xe cộ qua lại ồn ào, đáy mắt cô lướt qua vẻ bi ai.
Rốt cuộc cô muốn bảo vệ cái gì?
Chuyện cô thất thân mất đi lần đầu tiên trong đêm đó, đây là sự thật rõ ràng không thể thay đổi, nếu lần này nhượng bộ đem tiền cho Giản Hành, chỉ là đem tiền đổ vào hố sâu không đáy…
Nhưng cô không có cách nào đối mặt được chuyện đêm đó. Cô không dám tưởng tượng nếu đêm ô uế đó bại lộ trước mặt Cố Bắc Thần, hoặc là trước mặt Tô Quân Ly… sau này cô phải cư xử như thế nào…
Có lẽ, đây là hành động buồn cười cô cố gắng làm để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên trong con hẻm, Giản Mạt nghiêng đầu nhìn… chỉ thấy Giản Hành, hắn mặc bộ đồ có áo khoác rộng, đầu đội mũ lưỡi trai bước nhanh tiến đến gần cô.
“Tiền đâu?” Giản Hành mở miệng hỏi. Mặc dù hắn cố chế giấu, nhưng Giản Mạt vẫn thấy được vết thương ngay cổ hắn, cô không hỏi, cũng không có tâm tình để hỏi.
Ánh mắt Giản Hành đỏ ngầu nhìn Giản Mạt, hắn giựt lấy tờ chi phiếu, “Quả nhiên một trăm vạn không làm khó em… Xem ra, Cố Bắc Thần đối với em không tệ.”
Giản Mạt thất vọng nhìn người đứng trước mặt mình, người đáng lẽ ra đã là người anh trai phải luôn bảo vệ cô, "Giản Hành, số tiền này là tôi đã dùng hợp đồng bán thân cam kết làm việc mười năm để đổi lấy tiền lương dự chi trước…” Cô cắn răng, “Tôi và Cố Bắc Thần đã không còn quan hệ gì nữa!”
“Không có quan hệ mà em lại sợ hắn biết chuyện hai năm trước? Lại còn nhanh chóng đem tiền tới đây như vậy?”
Giản Hành cười lạnh, đem tấm chi phiếu nhét vào trong túi, “Giản Mạt, em nói em và Cố Bắc Thần không có quan hệ, ai tin được chứ?”
“Giản Hành, tôi chỉ không muốn anh dùng chuyện đó để uy hiếp tôi…” Toàn thân Giản Mạt run rẩy vì tức giận, “Nếu như, anh còn chút lương tri thì hãy thực hiện đúng lời đã nói!”
Cô nghiến răng tức giận, nói từng lời cay đắng, “Từ giờ trở đi anh không phải anh của tôi nữa, tôi và anh không còn bất cứ quan hệ nào.”
“Yên tâm, không phải vạn bất đắc dĩ, anh sẽ không nói cho người khác biết.” Giản Hành nói xong, khoé miệng hắn nhoẻn nụ cười nhìn gương mặt âm u của Giản Mạt rồi cũng nhanh chóng bỏ đi.
Giản Mạt bước đi nặng nề trở về Nhuận Trạch Viên, cô cảm thấy mệt mỏi không còn chút sức lực, ấn ổ khoá sau đó mở cửa vào căn hộ… không gian vắng vẻ hiu quạnh, ánh đèn đã mở khắp cả nhà.
Giản Mạt dựa người vào cửa, không hề động đậy… cũng không sau bao lâu, cô mới mệt mỏi đứng dậy, chậm chạp đi vào…
Cô đột nhiên ngừng bước chân, nhìn bản vẽ thiết kế đang bày bừa trên bàn cơm, cô bước đến gần suy nghĩ. Chỉ còn ba ngày là đến ngày đấu thầu, mà giờ này cô còn ở đây suy nghĩ chuyện bi thương trong quá khứ…
Giản Mạt ngồi xuống, lấy một bản vẽ mới và cầm bút lên… nhìn trên màn hình sơ đồ của hội sở, tầm mắt nhìn vào vị trí tầng 18.
Tầng 18…
Giản Mạt nhìn dòng chữ trên màn hình, đột nhiên khoé miệng cô bật cười, một linh cảm lướt qua trong đầu… linh cảm bi thương đến tuyệt vọng.
Tầng 18, là tầng sâu nhất trong địa ngục…c
/265
|