Hào Môn Quyền Thế Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 109: Bà xã, anh đã chuẩn bị tốt, mau tới đi

/211


Editor: Minh Anh

Anh vừa mới tắm, nước trên người cũng chưa lau khô hoàn toàn, ướt sũng, cứ thế tiến vào, ôm lấy Tư Mộ.

Khăn tắm trên người Tư Mộ bị anh chà hai cái rơi ra, tấm lưng cô trơn bóng ấm áp dán lên ngực anh. Trên người anh ẩm ướt, lạnh lẽo, Tư Mộ rùng mình vì lạnh.

Giãy dụa đẩy anh ra: "Anh ngủ đi, đừng ôm em, trên người anh lạnh quá."

Ngôn Mặc Bạch buông cô ra, dùng khăn tắm nhanh chóng lau người hai cái, lại ôm lấy cô tiếp tục cọ xát: "Bà xã, anh chuẩn bị tốt rồi, mau tới đi."

Tư Mộ bị anh làm cho cứng họng: "Chuẩn bị cái gì? Anh chuẩn bị làm gì cơ?"

Nha!

Cô xấu hổ đúng không?

Ngôn Mặc Bạch cũng không để ý, ấn đầu cô xuống dưới, giọng khàn khàn đứt quãng nói: "Em giục anh nhanh lên, tắm rửa, ngủ, không, là, cho anh...sao?"

Tư Mộ lúc này mới hiểu ý anh nói chính là cái gì, chân đá anh vài cái, căm giận nện lên lưng anh: "Cái đồ quỷ háo sắc, cả ngày chỉ nghĩ đến việc kia!"

Ngôn Mặc Bạch nén giận, sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như vậy, bàn tay dịu dàng vuốt ve, chu du trên người cô, cô bị trêu ghẹo yêu kiều ngâm nga, cả người xụi lơ, ngay cả sức lực đây anh ra cũng không có.

Ngôn Mặc Bạch đem khăn tắm trên người kéo ra, hai người kề sát một chỗ. Thân thể vừa mới tắm xong, da thịt mềm nhẵn nhụi, cảm giác vô cùng êm ái, Ngôn Mặc Bạch càng yêu thích không buông tay, khiến cục cưng bảo bối đau.

"Ngôn, Mặc, Bạch." Tư Mộ hô hấp cũng khó khăn, chỉ cảm thấy giờ phút này trời đất nghiêng ngả, mà tim của cô đập đều bị anh khống chế, theo tiết tấu trên tay anh, hoặc nhanh, hoặc chậm.

"Gì?" Giọng nam trầm thấp của Ngôn Mặc Bạch bên tai cô, giọng nói rất quyến rũ. Anh có thể cảm giác được thân thể cô bị anh làm cho run rẩy.

"A" Ngôn Mặc Bạch ngậm vành tai cô, cười nhẹ: "Bảo bối à, nhanh lên"

Trước đây vài lần hưởng qua thân thể ngon ngọt, dường như đã thành nghiện. Mỗi lần anh động tình không chịu nổi, sẽ lôi kéo Tư Mộ giúp anh giải quyết.

Tư Mộ nhiều lần đều chết đi sống lại, còn anh thì không sứt mẻ gì, vì thế oán giận nói: "Ngôn Mặc Bạch, anh tại sao lại khỏe như thế chứ? Đi chết đi!"

Lúc ấy Ngôn Mặc Bạch tinh tế cúi đầu hôn người cô, ẩn nhẫn cười: "Bảo bối, rõ ràng là gia đây rất dũng mãnh chiến đấu!"

Trước đây làm qua vài lần, Tư Mộ tự nhiên một chút cũng không muốn phối hợp với anh.

Nhưng trừ bỏ dùng tay, Ngôn Mặc Bạch chưa từng lại yêu cầu cô dùng những thứ khác.

Nhớ rõ lần đầu tiên ở cửa Autumn, Tư Mộ dùng miệng, lần đó cô ăn đến muốn nôn. Vì thế Ngôn Mặc Bạch sẽ không bắt cô làm như vậy giúp anh nữa, nếu anh khó chịu, sẽ tự dùng tay mình, hoặc đi tắm nước lạnh.

Ngôn Mặc Bạch bắt được tay cô, Tư Mộ đột nhiên xoay người, cười đến vô cùng đáng khinh nói: "Ngôn Mặc Bạch, hay là em bảo Diêu Dao lên mạng mua cho anh cái bơm búp bê nhé! Muốn làm liền làm. Tư thế tùy anh, anh đem nó biến thành hình dạng gì cũng được, chỉ cần anh biết, anh có thể làm được. Hơn nữa thời gian, anh hoàn toàn khống chế."

Ánh mắt Ngôn Mặc Bạch càng lúc càng lạnh, bỗng xiết chặt cằm Tư Mộ, khuôn mặt vì tức giận mà tái đi, nhìn Tư Mộ nói: "Đừng ép anh bóp chết em!"

Tư Mộ cười hắc hắc gượng gạo vài tiếng, vội vàng nhận sai.

"Được rồi, đừng nóng giận đừng nóng giận, em nói giỡn mà!" Ôm cổ Ngôn Mặc Bạch làm nũng.

Ngôn Mặc Bạch hừ lạnh một tiếng, hất cánh tay cô ra, lập tức xoay người xuống giường, sải chân dài bước đi, Tư Mộ không kịp phản ứng sự việc thế nào, đã thấy Ngôn Mặc Bạch định vào phòng tắm. Tiếp theo nghe từ trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.

Tư Mộ nhếch miệng, nện xuống giường cười to.

Ha ha, Ngôn Mặc Bạch lại có thể không nhịn được, chỗ trọng yếu phải tắm nước lạnh để dập tắt lửa!

Khi Ngôn Mặc Bạch lại từ phòng tắm đi ra, không biết tắm nước lạnh đến đông cứng, hay là thế nào, nhưng xung quanh người đều tản ra khí lạnh, giá buốt không dám tới gần.

Tư Mộ lấp tức thu lại nụ cười, chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt nhìn trộm anh.

Dáng người Ngôn Mặc Bạch thật quá tốt, sau khi tắm rửa đọng lại nước, càng làm cho người ta mơ màng.

Tư Mộ bất giác nuốt nước miếng, trong nháy mắt, cô buồn bực bản thân sao lại mang thai! Nếu không mang thai, nhất định sẽ cùng anh đại chiến ba trăm hiệp, cho dù anh có sức chiến đấu mạnh đến đâu, chiến đấu triền miên thế nào, cô kiệt sức hôn mê cũng cam tâm!

Đem chăn kéo xuống một chút, lộ ra cái đầu, Tư Mộ hướng nơi đó của Ngôn Mặc Bạch thổi thổi, vô cùng lưu manh đùa giỡn, đột nhiên bị Ngôn Mặc Bạch cho một cái trừng mắt u ám, làm cô sợ tới mức đem toàn bô người thu vào trong chăn.

Ở trong chăn nín thở chốc lát, cách tấm chăn nghe thấy tiếng đóng cửa, cách chăn, nhưng lại cảm thấy được có chút hoảng hốt.

Tư Mộ nhô đầu ra, nhìn lướt qua trong phòng, quả nhiên là anh đã đi ra ngoài.

Nghĩ kĩ, dù sao cũng là cô không phối hợp trước. Đàn ông có vợ mang thai, là lúc dễ dàng ra bên ngoài nhất. VÌ thế cô khoác chăn mỏng xuống giường, tính xem Ngôn Mặc Bạch ở đâu,

Vừa mới ra ngoài, liền thấy cửa thư phòng bên cạnh mở rộng, lòng liền thấy đỡ hơn.

Tư Mộ cúi đầu nghĩ lại.

Có phải bản thân không chăm sóc tốt, làm cho ông xã buổi tối thà chạy đến thư phòng, cũng không muốn trở về phòng ngủ trên giường.

Mặt mũi hơi trầm tĩnh, rón ra rón rén đi đến thư phòng bên cạnh, muốn xem trộm xem Ngôn Mặc Bạch đang làm gì.

Lặng lẽ đứng nép ở một bên cánh cửa, cái đầu nhỏ dò xét nhìn vào bên trong, Tư Mộ liền cảm thấy lòng chua xót.

Đêm đông lạnh lẽo, Ngôn Mặc Bạch lại tắm toàn nước lạnh, chỉ quấn một cái khăn tắm ở trong thư phòng làm việc với máy tính.

Cô có rất nhiều trách nhiệm không hoàn thành, để cho chính ông xã của mình chịu khổ như thế. Nếu anh bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?

Tư Mộ đi vào, bước nhẹ nhàng, cố gắng không ảnh hưởng đến anh, dần dần tới gần anh,

Thật ra khi Tư Mộ vừa mới mở cửa phòng ngủ Ngôn Mặc Bạch đã nghe thấy. Anh vừa mới bị cô trêu trọc nổi lên lửa dục, tắm nước lạnh tuy có thể ngăn chặn cơn tức một ít nhưng cơ thể không hoàn toàn bình ổn được.

Anh nghĩ đến thư phòng để yên lặng một chút, không biết sao lại xem chỗ tài liệu này?

Nội dụng trên máy tính, anh nhìn nửa ngày, một chữ cũng không lọt vào đầu, ngược lại trong đầu đều là bóng hình duyên dáng với mùi thơm cơ thể cô.

Thật sự rất phiền phức!

Vừa mới chuẩn bị đứng dậy trở về phòng, dù chỉ có thể ôm hay sờ vài cái cũng tốt, lại nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bên cạnh bị mở ra.

Ngôn Mặc Bạch lập tức ngồi xuống, hai mắt dừng lại ở màn hình máy tính, nhưng thật ra sự chú ý đều tập trung ở ngoài cửa.

Nhưng ánh mắt vừa nhìn thấy cái đầu nhỏ ở cạnh cửa, nụ cười trên môi Ngôn Mặc Bạch lặng lẽ giấu đi, trong lòng đầy vui vẻ.

Xem xem, vẫn là đến để dỗ anh!

Anh không di chuyển mắt vẫn nhìn chằm chằm máy tính, giống như hết sức chăm chú, những âm thanh bên ngoài, anh đều không nghe được. Bên ngoài đều không gì ảnh hưởng được đến anh, chỉ có Tư Mộ tới gần.

Tư Mộ thấy anh ra sức làm việc đau lòng đến mắt mũi còn thấy chua chua, càng cảm thấy mình làm vợ rất thất bại.

Cô đem áo khoác mỏng trên người vội vàng phủ thêm cho Ngôn Mặc Bạch, nói: "Đã khuya thế này, sao anh còn chưa ngủ? Cũng không mặc quần áo, nhỡ cảm lạnh thì làm sao bây giờ? Ban đêm mùa đông rất lạnh."

Ngôn Mặc Bạch giả bộ như vừa phát hiện ra cô, nâng mi mắt liếc cô một cái rồi lại dời tầm mắt về trên máy tính, giọng nói giống như đêm đông lạnh lẽo: "Rất nhiều chuyện chờ xử lý, em đi ngủ đi, không cần quan tâm anh." Nói xong đem áo khoác mỏng trên người đưa lại cho cô.

Tư Mộ không nhận, bĩu môi, uyển chuyển nhìn Ngôn Mặc Bạch, có chút nói lý.

"Ông xã ... trở về ngủ đi ..."

Toàn tâm Ngôn Mặc Bạch đều bị một tiếng kêu ông xã này của cô mà mềm nhũn. Trên mặt cũng không đổi sắc, lạnh nhạt như trước.

Tư Mộ làm nũng đứng lên, một chút sức lực chống đỡ đều không có.


/211

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status