Từ Washington trở lại New York, Úy Hải Lam nhốt mình ở trong phòng không bước chân ra khỏi cửa.
Dù sớm hay muộn, Vương San đều đúng hạn gọi cô dùng cơm.
Mỗi khi mở cửa phòng là cô có thể nhìn thấy cô ấy đứng ngay bệ cửa sổ, gió thổi tóc cô ấy tung bay, cô cũng đang đứng nghiêng thân hình mình và ngẩng đầu hướng lên trời xanh.
Sắp đến cuối tháng, cô cũng không nghĩ ra mình nên nghĩ ra thứ gì để làm tác phẩm thiết kế, mỗi ngày chỉ cứ vậy mà đờ người ra.
Vương San cho rằng cô không khỏe, lại thân thiết hỏi: Tiểu thư Úy, có phải cô không khoẻ?
Úy Hải Lam lắc đầu.
Cách mấy ngày, đột nhiên vào một ngày kia, sau giờ ngọ (ý là buổi trưa, khoảng 12h trưa) cô đòi ra ngoài.
Từ sau khi xảy ra chuyện nguy hiểm kia, Vương San bắt đầu chặt chẽ theo sát cô. Đương nhiên, cũng chỉ dám đứng trong bóng tối, mà Úy Hải Lam cũng không biết điều này. Vương San theo cô đi đến thư viện, thấy cô đứng nhìn quanh quất như tìm kiếm thứ gì. Đây chính là thư viện lớn nhất ở trung tâm Washington này, hương thơm nồng đậm, không khí thoải mái khiến người khác cảm thấy yên tĩnh vui mừng. Thế nhưng, vào lúc này vẻ mặt của Uý Hải Lam lại khác hẳn với những người khác, khuôn mặt cô tràn đầy lo lắng và bất an hiện rõ đến mức dị thường.
Tiểu thư, tôi có thể giúp cô gì không? Nhân viên quản lý nhiệt tình hỏi.
Vương San đứng sau lưng cô, lại nghe thấy cô nói: Cảm ơn , tôi nghĩ mình đang tìm một ít sách có liên quan đến thiên sứ và ma quỷ chẳng hạn.
Bước ra khỏi thư viện, Úy Hải Lam mang về rất nhiều sách.
Mà những loại sách kia lại dày đặc mấy trăm trang một quyển, đóng sách đến vô cùng đẹp, cô cầm sách trong tay bỗng có cảm giác trầm xuống. Bìa bên ngoài cũng đã cũ, bên trong là những hoa văn được chạm khắc thô sơ nhưng độc đáo.
Úy Hải Lam lại lần nữa nhốt mình trong phòng, đọc ngày đọc đêm không màng ăn uống.
Rốt cuộc Vương San cũng không nhịn được lòng tò mò mở miệng hỏi: Tiểu thư Uý, sao cô lại cảm thấy có hứng thú đối với những cuốn sách này như thế?
Úy Hải Lam vùi đầu xem, nhìn chằm chằm vào sách không chớp mắt, thăm thẳm nói: Tôi đang tìm.
Tìm cái gì?
Đáp án. Cô cũng không ngẩng đầu lên mà trực tiếp trả lời Vương San.
Đáp án sao? Vương San cảm thấy không hiểu gì cả, chỉ cảm thấy hôm nay cô vô cùng quái lạ.
Ngày cuối tháng ba, trong lúc Úy Hải Lam vẫn còn đang đọc những quyển sách kia thì Vương San nhắc nhở cô rằng hôm nay cô phải đi học. Thế nhưng cô chỉ đáp một tiếng, lại yêu cầu Vương San xin nghỉ giúp cô, chuyện này thực sự quá kỳ lạ. Tuy rằng Vương San tuân lệnh phải nghe theo lời dặn dò của cô mà làm việc nhưng bởi vì không yên lòng, cô lần đầu chủ động gọi điện thoại cho tiên sinh Lôi báo cáo tình huống. Thực ra, từ trước đến nay cũng chỉ có mình tiên sinh Lôi hỏi thì cô mới nói rõ sự thật.
Tiên sinh Lôi, mấy ngày nay tiểu thư Uý có những hành động rất kỳ quái.
Vương San đã đem những việc trải qua mấy ngày nay về những hành động khác thường của Úy Hải Lam nói với Lôi Thiệu Hành, cuối cùng lo âu hỏi: Tiên sinh Lôi, chúng ta có cần đi tìm bác sĩ?
Không cần. Ở đầu dây điện thoại bên kia, Lôi Thiệu Hành trầm giọng phủ định.
Xin nghỉ ba ngày, đột nhiên tinh thần của Uý Hải Lam phấn chấn tỉnh dậy thật sớm, lại ra khỏi phòng chuẩn bị đi học ”Thư ký Vương, chào buổi sáng.
Chào buổi sáng... Vương San trợn to hai mắt.
À, đúng rồi, thư ký Vương, cô giúp tôi đem trả lại số sách tôi đã mượn cho thư viện đi.
Được rồi.
Chờ sau khi cô đi khỏi, Vương San mới bước vào phòng thu dọn.
Cô nhìn thấy một quyển sách mở ra, trang sách được gấp lại với hình tam giác nhỏ giống như là cố ý đánh dấu.
Mà ở ngay góc tờ giấy kia lại viết:
Trong truyền thuyết, thiên sứ là một vị thần hiền lành nhất, bọn họ là chính là sứ giả của thượng đế, là lính của thượng đế được sai phái đến hầu hạ thờ phụng như một tín đồ của thượng đế. Thế nhưng không phải hết thảy thiên sứ đều thánh khiết như vậy, bởi vì phạm vào sai lầm, bọn họ đã bị mất đi vầng sáng. Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn kiêu ngạo vì mình là thiên sứ, lựa chọn sa đọa để trở thành ma quỷ. Vì lẽ đó, bản tính của ma quỷ chính là bản tính kiêu ngạo. Những bạn đọc thân ái cũng đừng bao giờ quên rằng, ma quỷ cũng là thiên sứ, vì kiếp trước là một thiên sứ tuyệt vời, truyền bá chân thiện mỹ, cũng vì đẹp nhất nên kiêu ngạo.
Hải Lam, rốt cục cậu cũng đi học rồi. Cậu khỏi bệnh rồi sao? Lưu Tiệp vừa đến phòng học liền nhìn thấy người bạn thân thiết đã lâu không gặp mặt.
Lẽ dĩ nhiên, Úy Hải Lam cũng ngồi ở vị trí lúc trước, khóe miệng tràn trề mỉm cười Ừ! Tớ ổn rồi.
Mấy người
Dù sớm hay muộn, Vương San đều đúng hạn gọi cô dùng cơm.
Mỗi khi mở cửa phòng là cô có thể nhìn thấy cô ấy đứng ngay bệ cửa sổ, gió thổi tóc cô ấy tung bay, cô cũng đang đứng nghiêng thân hình mình và ngẩng đầu hướng lên trời xanh.
Sắp đến cuối tháng, cô cũng không nghĩ ra mình nên nghĩ ra thứ gì để làm tác phẩm thiết kế, mỗi ngày chỉ cứ vậy mà đờ người ra.
Vương San cho rằng cô không khỏe, lại thân thiết hỏi: Tiểu thư Úy, có phải cô không khoẻ?
Úy Hải Lam lắc đầu.
Cách mấy ngày, đột nhiên vào một ngày kia, sau giờ ngọ (ý là buổi trưa, khoảng 12h trưa) cô đòi ra ngoài.
Từ sau khi xảy ra chuyện nguy hiểm kia, Vương San bắt đầu chặt chẽ theo sát cô. Đương nhiên, cũng chỉ dám đứng trong bóng tối, mà Úy Hải Lam cũng không biết điều này. Vương San theo cô đi đến thư viện, thấy cô đứng nhìn quanh quất như tìm kiếm thứ gì. Đây chính là thư viện lớn nhất ở trung tâm Washington này, hương thơm nồng đậm, không khí thoải mái khiến người khác cảm thấy yên tĩnh vui mừng. Thế nhưng, vào lúc này vẻ mặt của Uý Hải Lam lại khác hẳn với những người khác, khuôn mặt cô tràn đầy lo lắng và bất an hiện rõ đến mức dị thường.
Tiểu thư, tôi có thể giúp cô gì không? Nhân viên quản lý nhiệt tình hỏi.
Vương San đứng sau lưng cô, lại nghe thấy cô nói: Cảm ơn , tôi nghĩ mình đang tìm một ít sách có liên quan đến thiên sứ và ma quỷ chẳng hạn.
Bước ra khỏi thư viện, Úy Hải Lam mang về rất nhiều sách.
Mà những loại sách kia lại dày đặc mấy trăm trang một quyển, đóng sách đến vô cùng đẹp, cô cầm sách trong tay bỗng có cảm giác trầm xuống. Bìa bên ngoài cũng đã cũ, bên trong là những hoa văn được chạm khắc thô sơ nhưng độc đáo.
Úy Hải Lam lại lần nữa nhốt mình trong phòng, đọc ngày đọc đêm không màng ăn uống.
Rốt cuộc Vương San cũng không nhịn được lòng tò mò mở miệng hỏi: Tiểu thư Uý, sao cô lại cảm thấy có hứng thú đối với những cuốn sách này như thế?
Úy Hải Lam vùi đầu xem, nhìn chằm chằm vào sách không chớp mắt, thăm thẳm nói: Tôi đang tìm.
Tìm cái gì?
Đáp án. Cô cũng không ngẩng đầu lên mà trực tiếp trả lời Vương San.
Đáp án sao? Vương San cảm thấy không hiểu gì cả, chỉ cảm thấy hôm nay cô vô cùng quái lạ.
Ngày cuối tháng ba, trong lúc Úy Hải Lam vẫn còn đang đọc những quyển sách kia thì Vương San nhắc nhở cô rằng hôm nay cô phải đi học. Thế nhưng cô chỉ đáp một tiếng, lại yêu cầu Vương San xin nghỉ giúp cô, chuyện này thực sự quá kỳ lạ. Tuy rằng Vương San tuân lệnh phải nghe theo lời dặn dò của cô mà làm việc nhưng bởi vì không yên lòng, cô lần đầu chủ động gọi điện thoại cho tiên sinh Lôi báo cáo tình huống. Thực ra, từ trước đến nay cũng chỉ có mình tiên sinh Lôi hỏi thì cô mới nói rõ sự thật.
Tiên sinh Lôi, mấy ngày nay tiểu thư Uý có những hành động rất kỳ quái.
Vương San đã đem những việc trải qua mấy ngày nay về những hành động khác thường của Úy Hải Lam nói với Lôi Thiệu Hành, cuối cùng lo âu hỏi: Tiên sinh Lôi, chúng ta có cần đi tìm bác sĩ?
Không cần. Ở đầu dây điện thoại bên kia, Lôi Thiệu Hành trầm giọng phủ định.
Xin nghỉ ba ngày, đột nhiên tinh thần của Uý Hải Lam phấn chấn tỉnh dậy thật sớm, lại ra khỏi phòng chuẩn bị đi học ”Thư ký Vương, chào buổi sáng.
Chào buổi sáng... Vương San trợn to hai mắt.
À, đúng rồi, thư ký Vương, cô giúp tôi đem trả lại số sách tôi đã mượn cho thư viện đi.
Được rồi.
Chờ sau khi cô đi khỏi, Vương San mới bước vào phòng thu dọn.
Cô nhìn thấy một quyển sách mở ra, trang sách được gấp lại với hình tam giác nhỏ giống như là cố ý đánh dấu.
Mà ở ngay góc tờ giấy kia lại viết:
Trong truyền thuyết, thiên sứ là một vị thần hiền lành nhất, bọn họ là chính là sứ giả của thượng đế, là lính của thượng đế được sai phái đến hầu hạ thờ phụng như một tín đồ của thượng đế. Thế nhưng không phải hết thảy thiên sứ đều thánh khiết như vậy, bởi vì phạm vào sai lầm, bọn họ đã bị mất đi vầng sáng. Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn kiêu ngạo vì mình là thiên sứ, lựa chọn sa đọa để trở thành ma quỷ. Vì lẽ đó, bản tính của ma quỷ chính là bản tính kiêu ngạo. Những bạn đọc thân ái cũng đừng bao giờ quên rằng, ma quỷ cũng là thiên sứ, vì kiếp trước là một thiên sứ tuyệt vời, truyền bá chân thiện mỹ, cũng vì đẹp nhất nên kiêu ngạo.
Hải Lam, rốt cục cậu cũng đi học rồi. Cậu khỏi bệnh rồi sao? Lưu Tiệp vừa đến phòng học liền nhìn thấy người bạn thân thiết đã lâu không gặp mặt.
Lẽ dĩ nhiên, Úy Hải Lam cũng ngồi ở vị trí lúc trước, khóe miệng tràn trề mỉm cười Ừ! Tớ ổn rồi.
Mấy người
/192
|