Úy Hải Lam không thể suy tính nhiều, chuyện đã đến nước này, cô không còn lựa chọn thứ hai.
Cô nhắn một tin nhắn hỏi thăm Viên Viên. Nơi này đông người, lúc này chắc Viên Viên vẫn đang đi học, cô liền ngồi xuống bến chờ nha ga đợi. Một lúc sau, điện thoại di động rung lên, một tin nhắn đến. Ấn đọc tin, cô khẽ cười. Đang định thoát khỏi hộp thư đến, ánh mắt cô chợt quét thấy một tin nhắn đã đọc.
Là tin nhắn Viên Viên gửi tới từ lâu.
Tấm hình nhỏ không cách nào nhìn rõ, đằng sau còn có một chuỗi dấu chấm than kèm theo.
Thì ra là anh ta.
Úy Hải Lam đột nhiên cảm thấy thế giới này thật nhỏ, cho nên như vậy mới có thể gặp phải. Ngón tay bấm một phím, xác nhận đã xóa, lúc này cô mới lấy tấm danh thiếp ra, nhìn dãy số rồi bấm. Một người phụ nữ nghe máy, giọng nữ ngọt ngào chào hỏi, khiến cho cô có ảo giác, nghe điện là thiết bị ghi âm sẵn. Đối phương rất chuyên nghiệp nói: “Xin chào, tôi là Vương San- thư kí của Lôi tiên sinh, Lôi tiên sinh hiện không thể nghe điện thoại, có việc xin nhắn lại, tôi sẽ chuyển lời đến anh ấy.”
“Xin chào, tôi là Úy Hải Lam, xin chuyển lời tới Lôi tiên sinh, sáu giờ chiều tôi chờ anh ta tại quảng trường Hòa Bình.”
“Vâng, Úy tiểu thư, tôi sẽ thay cô chuyển lời.”
“Cảm ơn.”
“Không có gì, hẹn gặp lại cô.”
Cô thư ký vô cùng lễ phép lịch sự, Úy Hải Lam âm thầm tán thưởng, quay đầu thấy một chiếc xe buýt đang chạy tới, cô đứng dậy một mình lên xe.
Úy Hải Lam ở quảng trường chờ đến khoảng bảy giờ, sắc trời đã tối dần. Mới đầu khi cô đến quảng trường vẫn vô cùng ồn ào náo nhiệt, sau đó dần yên lặng, đến bây giờ lại có hoạt động khiêu vũ buổi chiều, tiếng người huyên náo, nhưng người kia vẫn không xuất hiện. Trước mắt người đến người đi qua lại không dứt, tất cả náo nhiệt như vậy đều không liên quan đến cô. Cô ngồi trên ghế ăn miếng bánh bao cuối cùng, đứng dậy ném khăn tay vào thùng rác, từ từ đi khỏi quảng trường.
Đèn đóm trong biệt thự Cẩn Viên sáng trưng, khiến người ta kinh ngạc.
“Nhị tiểu thư, cô ăn cơm chưa? Phu nhân và tiểu thư đều đang ở phòng khách ạ.” Lời nói càng khiến cô kinh ngạc, Úy Hải Lam trả lời một câu “Ăn rồi”, trong lòng có nghi ngờ, người làm lại nói, “Đại tiểu thư mời khách đến nhà ăn cơm tối.”
Mơ hồ đoán được là ai, Úy Hải Lam đi đến phòng khách.
Mọi người trong nhà trừ Úy Thư Họa theo trường học tổ chức đi chơi xuân, tất cả đều đông đủ. Cho dù là đại phu nhân Triệu Nhàn cũng không ngoại lệ. Bốn người phụ nữ ngồi quanh một người đàn ông trên ghế salon nói cười. Anh ta chỉ mặc áo sơ mi, vẫn bộ lúc chiều, áo vest móc ở trên giá treo bên kia. Mọi người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn vào cô, anh ta cũng đồng thời ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm, thoáng cười như cũ, ấm áp, hiền hòa.
Úy Hải Lam nở nụ cười, đôi mắt trống rỗng kia bỗng chốc sáng như minh châu, hiện lên một đốm lửa, trong nháy mắt lại tắt, “Vừa rồi nghe nói chị cả mời khách, thì ra là Lôi tiên sinh.”
“Lam tiểu thư, muộn như vậy mới về học, thật vất vả.”
Cô nhắn một tin nhắn hỏi thăm Viên Viên. Nơi này đông người, lúc này chắc Viên Viên vẫn đang đi học, cô liền ngồi xuống bến chờ nha ga đợi. Một lúc sau, điện thoại di động rung lên, một tin nhắn đến. Ấn đọc tin, cô khẽ cười. Đang định thoát khỏi hộp thư đến, ánh mắt cô chợt quét thấy một tin nhắn đã đọc.
Là tin nhắn Viên Viên gửi tới từ lâu.
Tấm hình nhỏ không cách nào nhìn rõ, đằng sau còn có một chuỗi dấu chấm than kèm theo.
Thì ra là anh ta.
Úy Hải Lam đột nhiên cảm thấy thế giới này thật nhỏ, cho nên như vậy mới có thể gặp phải. Ngón tay bấm một phím, xác nhận đã xóa, lúc này cô mới lấy tấm danh thiếp ra, nhìn dãy số rồi bấm. Một người phụ nữ nghe máy, giọng nữ ngọt ngào chào hỏi, khiến cho cô có ảo giác, nghe điện là thiết bị ghi âm sẵn. Đối phương rất chuyên nghiệp nói: “Xin chào, tôi là Vương San- thư kí của Lôi tiên sinh, Lôi tiên sinh hiện không thể nghe điện thoại, có việc xin nhắn lại, tôi sẽ chuyển lời đến anh ấy.”
“Xin chào, tôi là Úy Hải Lam, xin chuyển lời tới Lôi tiên sinh, sáu giờ chiều tôi chờ anh ta tại quảng trường Hòa Bình.”
“Vâng, Úy tiểu thư, tôi sẽ thay cô chuyển lời.”
“Cảm ơn.”
“Không có gì, hẹn gặp lại cô.”
Cô thư ký vô cùng lễ phép lịch sự, Úy Hải Lam âm thầm tán thưởng, quay đầu thấy một chiếc xe buýt đang chạy tới, cô đứng dậy một mình lên xe.
Úy Hải Lam ở quảng trường chờ đến khoảng bảy giờ, sắc trời đã tối dần. Mới đầu khi cô đến quảng trường vẫn vô cùng ồn ào náo nhiệt, sau đó dần yên lặng, đến bây giờ lại có hoạt động khiêu vũ buổi chiều, tiếng người huyên náo, nhưng người kia vẫn không xuất hiện. Trước mắt người đến người đi qua lại không dứt, tất cả náo nhiệt như vậy đều không liên quan đến cô. Cô ngồi trên ghế ăn miếng bánh bao cuối cùng, đứng dậy ném khăn tay vào thùng rác, từ từ đi khỏi quảng trường.
Đèn đóm trong biệt thự Cẩn Viên sáng trưng, khiến người ta kinh ngạc.
“Nhị tiểu thư, cô ăn cơm chưa? Phu nhân và tiểu thư đều đang ở phòng khách ạ.” Lời nói càng khiến cô kinh ngạc, Úy Hải Lam trả lời một câu “Ăn rồi”, trong lòng có nghi ngờ, người làm lại nói, “Đại tiểu thư mời khách đến nhà ăn cơm tối.”
Mơ hồ đoán được là ai, Úy Hải Lam đi đến phòng khách.
Mọi người trong nhà trừ Úy Thư Họa theo trường học tổ chức đi chơi xuân, tất cả đều đông đủ. Cho dù là đại phu nhân Triệu Nhàn cũng không ngoại lệ. Bốn người phụ nữ ngồi quanh một người đàn ông trên ghế salon nói cười. Anh ta chỉ mặc áo sơ mi, vẫn bộ lúc chiều, áo vest móc ở trên giá treo bên kia. Mọi người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn vào cô, anh ta cũng đồng thời ngẩng đầu lên, không nhanh không chậm, thoáng cười như cũ, ấm áp, hiền hòa.
Úy Hải Lam nở nụ cười, đôi mắt trống rỗng kia bỗng chốc sáng như minh châu, hiện lên một đốm lửa, trong nháy mắt lại tắt, “Vừa rồi nghe nói chị cả mời khách, thì ra là Lôi tiên sinh.”
“Lam tiểu thư, muộn như vậy mới về học, thật vất vả.”
/192
|