Anh tức giận, hai mắt trừng về phía cô giống như muốn đốt cả người cô thành tro bụi, bộ dáng uy nghiêm đáng sợ khiến trong lòng Úy Hải Lam khẽ run nhưng cô cũng không hèn nhát, càng không lui bước. Cô cũng đã bước tới tình cảnh như vậy, còn có cái gì có thể lưu luyến, cô dũng cảm nói, Tôi nói muốn ly hôn với anh!
A! Tiếng nói vừa ngừng, cô liền bị người khiêng.
Lôi Thiệu Hành chặn ngang người cô, khiêng cả người cô lên, thân thể của cô cũng liền nằm trên người anh, cả đêm ngủ không được ngon giấc, sau khi tỉnh lại cũng chưa ăn gì, tâm tình lo âu buồn bực cộng thêm mấy ngày gần đây sóng gió không ngừng cũng làm cho tinh thần của cô sa sút, tâm tình đã đến mép vực rồi.
Cô luân phiên nâng quả đấm mà đánh anh nhưng cũng không còn hơi sức, Lôi Thiệu Hành! Anh buông tôi ra! Anh thả tôi xuống!
Khang Lệ đứng ở bên cạnh nhìn thấy cũng kinh hồn bạt vía nhưng cô không dám mở miệng, cũng không dám bước đến ngăn cản.
Dù sao giờ phút này Lôi tiên sinh đang thật sự nổi giận, ai lại dám đi trêu chọc anh ta.
Vương San bước nhanh đi theo phía sau, nhìn thấy sắc mặt Úy Hải Lam vô cùng khó coi, khuôn mặt đã bắt đầu trắng bệch, cô cũng cực kỳ lo lắng.
Lôi Thiệu Hành cứ một đường vác cô về Tường Vi uyển, đi lên cầu thang, một đường điên cuồng như vậy, đầu của cô như muốn ngất.
Trong phòng đang có người đang quét dọn nên cửa phòng nửa mở nửa khép.
Lôi Thiệu Hành hét lớn, Cút ra ngoài.
Người kia bị dọa sợ đến run rẩy, một chữ cũng không dám đáp lại, vội vàng xoay người chạy vội đi ra ngoài.
Vương San và Khang Lệ cũng không tốt hơn trước, đứng ở bên ngoài.
Đầu Úy Hải Lam đã bị choáng váng nói không ra lời, dạ dày cuồn cuộn đến khó chịu.
Lôi Thiệu Hành khiêng cô chạy vào trong nhà, một cái ném cô trên giường. Anh dùng lực như vậy, thân thể của cô nặng nề té bên trên, nhờ giường lớn mềm mại nên cũng không gây ra va chạm mạnh nào. Thế nhưng đầu cô vẫn choáng váng như cũ không dứt, cũng không còn hơi sức nhúc nhích.
Cô cắn răng chống đỡ mình, sắc mặt trắng bệch sau đó lại bắt đầu phát xanh.
Đôi mắt xếch của Lôi Thiệu Hành nheo lại, ngực như có đốm lửa đang thiêu đốt nhưng nhìn cô vẫn thét lên như vậy, anh lập tức dịu chút. Giận dữ che mờ mắt, lúc này mới rõ, nhìn thấy dáng vẻ cô suy yếu khổ sở, khuôn mặt u ám, nói, Anh cảnh cáo em... tốt nhất em không nên có suy nghĩ này trong đầu!
Lôi Thiệu Hành cười lạnh hỏi, Không muốn bảo vệ Cẩn viên nữa sao? Còn muốn cứu ba em chứ? Hay là rất quý trọng? Nếu em ly hôn, anh lập tức phá hủy nó. Anh cũng sẽ dùng hết quyền lực khiến em cũng không thể lấy dù nửa phần tiền. Một viên ngói, một viên gạch cũng sẽ không giữ lại. Hay em muốn thử một chút, xem anh có thể làm được hay không.
Anh hủy đi! Cặp mắt Úy Hải Lam cũng đỏ lên vì tức giận, lý trí đã sớm rời khỏi khuôn khổ, căm giận thét trở lại, Anh có thể phá hủy nó! Phá hủy cũng tốt! Tốt nhất một viên ngói, một viên gạch cũng đừng lưu lại! Người đã chết chính là một nhúm bụi đất, ai sẽ để ý Cẩn Viên này? Tùy anh thích như thế nào thì như thế đó, không liên quan đến tôi. Không liên quan đến tôi! Bây giờ anh hãy đi phá hủy nó đi! Anh hủy đi!
Cô nói ra một hồi vừa vội vừa nhanh, vẻ mặt càng thêm kiên quyết.
Bốn năm rồi, trong nháy mắt đã qua bốn năm rồi.
Cô khờ dại cho rằng chỉ cần giữ được Cẩn Viên, như vậy nhà này sẽ vẫn còn đó nhưng sự thật là người đi nhà trống, một tòa vườn không đại biểu cho cái gì. Một đời người trăm năm, sau trăm tuổi, không ai biết người nào vẫn còn, người nào ở lại trông nom nhà này, rốt cuộc có còn ở hay không. Chỉ là ai cũng đều có tương lai riêng, tất cả gia đình đều có nhà.
Quay đầu lại chỉ là một giấc mộng, thì ra chỉ có cô u mê không tỉnh.
Chỉ tiếc cô tỉnh quá muộn.
Lôi Thiệu Hành nhìn cô chằm chặp, muốn từ đáy mắt cô nhìn ra chút đầu mối, cô chỉ nhất thời tức giận nên nói không lựa lời, lỡ miệng nói ra thôi. Tuy nhiên không thể tìm kiếm ý đùa giỡn trên khuôn mặt cô, cô chân thật mà lại rõ ràng nói cho anh biết tòa vườn hủy đi hay không cũng đều không liên quan đến cô, thậm chí hận phẫn hận muốn mau chóng hủy nó. Phá hủy là được rồi, phá hủy sẽ được giải thoát.
Anh giống như không thể tìm được lý do gì nữa để giam cầm cô nữa.
Con chim nhỏ này bị anh giam cầm bốn năm, rốt cuộc cũng phải tìm bầu trời của mình.
Hai người cũng chỉ như vậy lẳng lặng bốn mắt nhìn nhau, nhìn một hồi lâu không nói gì.
Hai mắt Lôi Thiệu Hành cứ như vậy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sợi tóc của cô rơi rớt trên áo gối, tóc đen như gấm.
Chợt người kia đột ngột nói một câu, Tiểu Lam, tóc của em dài rồi.
Mà ánh mắt của anh cứ quấn quýt cô, khiến cho lồng ngực cô cũng cảm thấy buồn bực.
Bốn năm, chuyện cũ rõ ràng trước mắt, từng điểm từng điểm tái hiện.
Lời nói kia của Nhiếp Văn Thành cũng không phải không có lý.
Thế giới này vốn chính là cá lớn nuốt cá bé. Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân và mục đích nào, cô muốn bỏ qua lợi ích của gia tộc, tiền bạc quyền lợi, những thứ thương giới quen thuộc, giờ phút này cô đều không muốn để ý tới, tất cả đều vứt qua một bên. Người đàn ông này, mặc dù anh sắp xếp, nắm trong tay cuộc đời của cô, khiến cô không còn tự do, gặp nhiều trói buộc nhưng có một người như thế ở ngoài sáng trong ngầm chấp nhận bảo vệ cô bình an, không bị ai khác quấy nhiễu, vậy đây không phải là một chỗ dựa vững chắc sao?
Có một loại đau khổ thất vọng lan tràn, muốn bắt được thứ gì nhưng lại không biết nên làm sao, không biết tiếp tục như thế nào.
Qua một hồi lâu, Úy Hải Lam mới có động tác.
Cô cố hết sức từ trên giường ngồi lên ở mép giường, sửa lại quần áo của mình một chút, ngón tay thuận qua tóc mình lại bất tri bất giác nhận ra mình cắt tóc đã lâu. Thời gian không cách nào đuổi kịp, ngay cả mình cô cũng không nhớ nổi những sợi tóc này từ khi nào lại dài ra.
Chúng ta lại nói chuyện đàng hoàng có được hay không? Giọng nói của cô cũng yếu đuối, lại thăm thẳm nói.
Lôi Thiệu Hành mím môi, không nói một lời.
Lôi Thiệu Hành, mặc dù anh khiến em vắng mặt trong buổi thi tốt nghiệp trung học nhưng chính bởi vì như vậy, em mới có thể nghĩ
A! Tiếng nói vừa ngừng, cô liền bị người khiêng.
Lôi Thiệu Hành chặn ngang người cô, khiêng cả người cô lên, thân thể của cô cũng liền nằm trên người anh, cả đêm ngủ không được ngon giấc, sau khi tỉnh lại cũng chưa ăn gì, tâm tình lo âu buồn bực cộng thêm mấy ngày gần đây sóng gió không ngừng cũng làm cho tinh thần của cô sa sút, tâm tình đã đến mép vực rồi.
Cô luân phiên nâng quả đấm mà đánh anh nhưng cũng không còn hơi sức, Lôi Thiệu Hành! Anh buông tôi ra! Anh thả tôi xuống!
Khang Lệ đứng ở bên cạnh nhìn thấy cũng kinh hồn bạt vía nhưng cô không dám mở miệng, cũng không dám bước đến ngăn cản.
Dù sao giờ phút này Lôi tiên sinh đang thật sự nổi giận, ai lại dám đi trêu chọc anh ta.
Vương San bước nhanh đi theo phía sau, nhìn thấy sắc mặt Úy Hải Lam vô cùng khó coi, khuôn mặt đã bắt đầu trắng bệch, cô cũng cực kỳ lo lắng.
Lôi Thiệu Hành cứ một đường vác cô về Tường Vi uyển, đi lên cầu thang, một đường điên cuồng như vậy, đầu của cô như muốn ngất.
Trong phòng đang có người đang quét dọn nên cửa phòng nửa mở nửa khép.
Lôi Thiệu Hành hét lớn, Cút ra ngoài.
Người kia bị dọa sợ đến run rẩy, một chữ cũng không dám đáp lại, vội vàng xoay người chạy vội đi ra ngoài.
Vương San và Khang Lệ cũng không tốt hơn trước, đứng ở bên ngoài.
Đầu Úy Hải Lam đã bị choáng váng nói không ra lời, dạ dày cuồn cuộn đến khó chịu.
Lôi Thiệu Hành khiêng cô chạy vào trong nhà, một cái ném cô trên giường. Anh dùng lực như vậy, thân thể của cô nặng nề té bên trên, nhờ giường lớn mềm mại nên cũng không gây ra va chạm mạnh nào. Thế nhưng đầu cô vẫn choáng váng như cũ không dứt, cũng không còn hơi sức nhúc nhích.
Cô cắn răng chống đỡ mình, sắc mặt trắng bệch sau đó lại bắt đầu phát xanh.
Đôi mắt xếch của Lôi Thiệu Hành nheo lại, ngực như có đốm lửa đang thiêu đốt nhưng nhìn cô vẫn thét lên như vậy, anh lập tức dịu chút. Giận dữ che mờ mắt, lúc này mới rõ, nhìn thấy dáng vẻ cô suy yếu khổ sở, khuôn mặt u ám, nói, Anh cảnh cáo em... tốt nhất em không nên có suy nghĩ này trong đầu!
Lôi Thiệu Hành cười lạnh hỏi, Không muốn bảo vệ Cẩn viên nữa sao? Còn muốn cứu ba em chứ? Hay là rất quý trọng? Nếu em ly hôn, anh lập tức phá hủy nó. Anh cũng sẽ dùng hết quyền lực khiến em cũng không thể lấy dù nửa phần tiền. Một viên ngói, một viên gạch cũng sẽ không giữ lại. Hay em muốn thử một chút, xem anh có thể làm được hay không.
Anh hủy đi! Cặp mắt Úy Hải Lam cũng đỏ lên vì tức giận, lý trí đã sớm rời khỏi khuôn khổ, căm giận thét trở lại, Anh có thể phá hủy nó! Phá hủy cũng tốt! Tốt nhất một viên ngói, một viên gạch cũng đừng lưu lại! Người đã chết chính là một nhúm bụi đất, ai sẽ để ý Cẩn Viên này? Tùy anh thích như thế nào thì như thế đó, không liên quan đến tôi. Không liên quan đến tôi! Bây giờ anh hãy đi phá hủy nó đi! Anh hủy đi!
Cô nói ra một hồi vừa vội vừa nhanh, vẻ mặt càng thêm kiên quyết.
Bốn năm rồi, trong nháy mắt đã qua bốn năm rồi.
Cô khờ dại cho rằng chỉ cần giữ được Cẩn Viên, như vậy nhà này sẽ vẫn còn đó nhưng sự thật là người đi nhà trống, một tòa vườn không đại biểu cho cái gì. Một đời người trăm năm, sau trăm tuổi, không ai biết người nào vẫn còn, người nào ở lại trông nom nhà này, rốt cuộc có còn ở hay không. Chỉ là ai cũng đều có tương lai riêng, tất cả gia đình đều có nhà.
Quay đầu lại chỉ là một giấc mộng, thì ra chỉ có cô u mê không tỉnh.
Chỉ tiếc cô tỉnh quá muộn.
Lôi Thiệu Hành nhìn cô chằm chặp, muốn từ đáy mắt cô nhìn ra chút đầu mối, cô chỉ nhất thời tức giận nên nói không lựa lời, lỡ miệng nói ra thôi. Tuy nhiên không thể tìm kiếm ý đùa giỡn trên khuôn mặt cô, cô chân thật mà lại rõ ràng nói cho anh biết tòa vườn hủy đi hay không cũng đều không liên quan đến cô, thậm chí hận phẫn hận muốn mau chóng hủy nó. Phá hủy là được rồi, phá hủy sẽ được giải thoát.
Anh giống như không thể tìm được lý do gì nữa để giam cầm cô nữa.
Con chim nhỏ này bị anh giam cầm bốn năm, rốt cuộc cũng phải tìm bầu trời của mình.
Hai người cũng chỉ như vậy lẳng lặng bốn mắt nhìn nhau, nhìn một hồi lâu không nói gì.
Hai mắt Lôi Thiệu Hành cứ như vậy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sợi tóc của cô rơi rớt trên áo gối, tóc đen như gấm.
Chợt người kia đột ngột nói một câu, Tiểu Lam, tóc của em dài rồi.
Mà ánh mắt của anh cứ quấn quýt cô, khiến cho lồng ngực cô cũng cảm thấy buồn bực.
Bốn năm, chuyện cũ rõ ràng trước mắt, từng điểm từng điểm tái hiện.
Lời nói kia của Nhiếp Văn Thành cũng không phải không có lý.
Thế giới này vốn chính là cá lớn nuốt cá bé. Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân và mục đích nào, cô muốn bỏ qua lợi ích của gia tộc, tiền bạc quyền lợi, những thứ thương giới quen thuộc, giờ phút này cô đều không muốn để ý tới, tất cả đều vứt qua một bên. Người đàn ông này, mặc dù anh sắp xếp, nắm trong tay cuộc đời của cô, khiến cô không còn tự do, gặp nhiều trói buộc nhưng có một người như thế ở ngoài sáng trong ngầm chấp nhận bảo vệ cô bình an, không bị ai khác quấy nhiễu, vậy đây không phải là một chỗ dựa vững chắc sao?
Có một loại đau khổ thất vọng lan tràn, muốn bắt được thứ gì nhưng lại không biết nên làm sao, không biết tiếp tục như thế nào.
Qua một hồi lâu, Úy Hải Lam mới có động tác.
Cô cố hết sức từ trên giường ngồi lên ở mép giường, sửa lại quần áo của mình một chút, ngón tay thuận qua tóc mình lại bất tri bất giác nhận ra mình cắt tóc đã lâu. Thời gian không cách nào đuổi kịp, ngay cả mình cô cũng không nhớ nổi những sợi tóc này từ khi nào lại dài ra.
Chúng ta lại nói chuyện đàng hoàng có được hay không? Giọng nói của cô cũng yếu đuối, lại thăm thẳm nói.
Lôi Thiệu Hành mím môi, không nói một lời.
Lôi Thiệu Hành, mặc dù anh khiến em vắng mặt trong buổi thi tốt nghiệp trung học nhưng chính bởi vì như vậy, em mới có thể nghĩ
/192
|