Xem cho thật kỹ! Nhặt lên cho anh xem! Lôi Thiệu Hành quát lạnh một tiếng.
Úy Hải Lam sợ run lên, đối với sự đột nhiên xuất hiện của những lá thư này trước mặt mình, cô cảm thấy có chút xa lạ. Rốt cuộc cô cũng cúi người xuống, nhặt lên một phong thư mở ra xem. Giấy viết thư trắng tinh, nhàn nhạt dấu vết ố vàng, có lẽ đã viết qua rất nhiều ngày rồi. Mà mở ra lá thư đầu tiên khiến trong lòng cô khẽ run, một người luôn luôn lạnh nhạt như cô cũng cảm thấy chạnh lòng.
—— Viết cho Lam lá thư thứ nhất.
Lam, đột nhiên phát hiện, tớ đi tới nước Mĩ đã hơn một tháng rồi.
Tớ cũng bắt đầu có thể thích ứng hoàn cảnh cuộc sống nơi này rồi. À, đúng rồi, giới thiệu với cậu bạn cùng ở ký túc xá với tớ, cậu ta là người Anh. Hôm nay cậu ta đột nhiên nhìn thấy album ảnh của tớ, chỉ vào bức hình cậu hỏi tớ, cô bé này là ai. Tớ nói với cậu ta rằng cậu là bạn gái của tớ. Cậu ta liền khen tớ, nói bạn gái của tớ xinh đẹp, trong lòng tớ cũng lấy làm vui mừng.
Thật ra xưa nay tớ cũng chưa hỏi cậu, rằng có đồng ý làm bạn gái của tớ hay không?
Tớ vẫn muốn, chờ lên đại học, tớ lại hỏi cậu.
Hiện tại, tớ có thể mình phải đợi đến sau khi học xong đại học nữa.
—— Viết cho Lam lá thư thứ hai mươi ba.
Hỏng bét, hôm nay khi đi học, tớ đột nhiên ngủ gà ngủ gật, còn bị giáo sư điểm danh.
Rất mất mặt, phải không?
Hôm nay tớ nhớ cậu da diết, có lẽ bởi vì hôm nay là sinh nhật của cậu.
Không biết cậu phải trải qua như thế nào, có người nào làm bạn bên cạnh cậu không? Tớ nhớ chúng ta cùng đi qua một quán nhỏ, cậu nói nơi đó có con búp bê Tiểu Hùng rất đáng yêu. Lúc đó tớ đã nghĩ, chờ đến lúc sinh nhật cậu sẽ tặng cho cậu làm quà sinh nhật. Đáng tiếc, bây giờ tớ cách cậu quá xa, cũng không thể tự tay mình tặng cho cậu. Nhưng mà tớ đã mua cho cậu, chờ đến sau khi tớ về nước, nhất định sẽ tặng cho cậu.
Lam, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
—— Viết cho Lam lá thư thứ tám mươi sáu.
Lam, chúng ta đã nửa năm không gặp.
. . . . . .
Úy Hải Lam nhìn loạn xạ ba phong thư nhưng nhìn đến phong thư nào cũng khiến cô càng cảm thấy khổ sở.
Cách biệt ba năm, hơn một ngàn ngày, người con trai ấm áp luôn xuất hiện ngay cả trong tính mạng của mình lại lặng lẽ dùng phương thức như vậy nhớ nhung mình. Nhiều thư như vậy, ba loại quà sinh nhật nhưng lại chứa đựng tràn đầy tâm ý khiến cho cô không thể chịu đựng. Cô tình nguyện không biết, tình nguyện chỉ tình cờ gặp nhau, chào hỏi một tiếng rồi lại đi qua mặt nhau và ly biệt lần nữa.
Hiện tại lại là gì đây, tại sao phải cho cô xem những thứ này?
Trong tay Lôi Thiệu Hành vẫn còn cầm một lá thư, anh cầm một góc thư, đọc toàn bộ nội dung trong đó lên.
Anh dùng giọng nói chế nhạo châm chọc trầm trầm mở miệng, Viết cho Lam lá
Úy Hải Lam sợ run lên, đối với sự đột nhiên xuất hiện của những lá thư này trước mặt mình, cô cảm thấy có chút xa lạ. Rốt cuộc cô cũng cúi người xuống, nhặt lên một phong thư mở ra xem. Giấy viết thư trắng tinh, nhàn nhạt dấu vết ố vàng, có lẽ đã viết qua rất nhiều ngày rồi. Mà mở ra lá thư đầu tiên khiến trong lòng cô khẽ run, một người luôn luôn lạnh nhạt như cô cũng cảm thấy chạnh lòng.
—— Viết cho Lam lá thư thứ nhất.
Lam, đột nhiên phát hiện, tớ đi tới nước Mĩ đã hơn một tháng rồi.
Tớ cũng bắt đầu có thể thích ứng hoàn cảnh cuộc sống nơi này rồi. À, đúng rồi, giới thiệu với cậu bạn cùng ở ký túc xá với tớ, cậu ta là người Anh. Hôm nay cậu ta đột nhiên nhìn thấy album ảnh của tớ, chỉ vào bức hình cậu hỏi tớ, cô bé này là ai. Tớ nói với cậu ta rằng cậu là bạn gái của tớ. Cậu ta liền khen tớ, nói bạn gái của tớ xinh đẹp, trong lòng tớ cũng lấy làm vui mừng.
Thật ra xưa nay tớ cũng chưa hỏi cậu, rằng có đồng ý làm bạn gái của tớ hay không?
Tớ vẫn muốn, chờ lên đại học, tớ lại hỏi cậu.
Hiện tại, tớ có thể mình phải đợi đến sau khi học xong đại học nữa.
—— Viết cho Lam lá thư thứ hai mươi ba.
Hỏng bét, hôm nay khi đi học, tớ đột nhiên ngủ gà ngủ gật, còn bị giáo sư điểm danh.
Rất mất mặt, phải không?
Hôm nay tớ nhớ cậu da diết, có lẽ bởi vì hôm nay là sinh nhật của cậu.
Không biết cậu phải trải qua như thế nào, có người nào làm bạn bên cạnh cậu không? Tớ nhớ chúng ta cùng đi qua một quán nhỏ, cậu nói nơi đó có con búp bê Tiểu Hùng rất đáng yêu. Lúc đó tớ đã nghĩ, chờ đến lúc sinh nhật cậu sẽ tặng cho cậu làm quà sinh nhật. Đáng tiếc, bây giờ tớ cách cậu quá xa, cũng không thể tự tay mình tặng cho cậu. Nhưng mà tớ đã mua cho cậu, chờ đến sau khi tớ về nước, nhất định sẽ tặng cho cậu.
Lam, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
—— Viết cho Lam lá thư thứ tám mươi sáu.
Lam, chúng ta đã nửa năm không gặp.
. . . . . .
Úy Hải Lam nhìn loạn xạ ba phong thư nhưng nhìn đến phong thư nào cũng khiến cô càng cảm thấy khổ sở.
Cách biệt ba năm, hơn một ngàn ngày, người con trai ấm áp luôn xuất hiện ngay cả trong tính mạng của mình lại lặng lẽ dùng phương thức như vậy nhớ nhung mình. Nhiều thư như vậy, ba loại quà sinh nhật nhưng lại chứa đựng tràn đầy tâm ý khiến cho cô không thể chịu đựng. Cô tình nguyện không biết, tình nguyện chỉ tình cờ gặp nhau, chào hỏi một tiếng rồi lại đi qua mặt nhau và ly biệt lần nữa.
Hiện tại lại là gì đây, tại sao phải cho cô xem những thứ này?
Trong tay Lôi Thiệu Hành vẫn còn cầm một lá thư, anh cầm một góc thư, đọc toàn bộ nội dung trong đó lên.
Anh dùng giọng nói chế nhạo châm chọc trầm trầm mở miệng, Viết cho Lam lá
/192
|