Ô ô ô! Vừa ra khỏi sở sự vụ, Giang Mai lại khóc .
Giang Mai vốn là người bi thương (buồn bã), cô cũng không phải dân bản xứ ở Xuân Thành này, vừa tròn hai mươi tuổi đi theo Lý Vĩnh Sinh, gả cho anh ta lại đi tới Xuân Thành, sau mấy năm khổ cực, hai người cũng có một đứa con trai. Tuy không có ai giúp đỡ nhưng cô cũng chưa từng oán hận, chỉ muốn bình thản nuôi lớn con trai mình, người một nhà cực khổ mấy đi nữa nhưng cũng hạnh phúc. Hôm nay ông trời không có mắt, chuyện xảy ra như vậy khiến cho cô ngay lập tức mất đi chỗ dựa duy nhất, thế giới của cô cũng sụp đổ hoàn toàn.
Giang Mai càng nghĩ càng đau lòng cũng khóc đến thương tâm.
Chị Mai, chị đừng khóc, chúng ta sẽ nghĩ cách khác được không? Úy Hải Lam nhất thời mơ hồ, nhìn cô ấy khóc ra như vậy nên vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Giang Mai tức giận khó ngăn cản, một tay đẩy tay cô ra Coi như tôi đã nhìn thấu, thế giới này không có một ai tốt. Cô cũng đừng giả mù sa mưa(*), cô và tên luật sư Lôi kia là một bọn, các người đều là đồng bọn. Vụ kiện của tôi cũng sẽ không ai chịu nhận. Hài cốt đáng thương của Vĩnh Sinh chưa lạnh, chết sẽ không nhắm mắt. Tôi cũng không cầu các người nữa. Tôi muốn đi Thượng Kinh, sẽ dẫn theo A Chí đi Thượng Kinh. Cho dù chết, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
(*) muốn nói một người giở trò che mắt mọi người để che đậy chuyện xấu xa của mình
Giang Mai nói ra những lời hận thù, đưa tay lau nước mắt, bước chân căm giận bất bình tựa như thấy chết không sờn.
Úy Hải Lam vội vàng kéo cô lại, chỉ sợ cô ấy thực sự sẽ nghĩ không thông.
Cô buông ra! Giang Mai quát, cảm xúc lần nữa lại mất khống chế.
Úy Hải Lam cũng không buông tay, giọng nữ trong trẻo lạnh lùng lấn át cô Nếu như cô có chuyện không may, A Chí làm thế nào? Cậu bé còn nhỏ như thế, chỉ mới bốn tuổi, ba đi rồi, nếu như mẹ cũng đi, cậu bé nên làm gì? Chẳng lẽ cô sẽ đành lòng gửi cậu vào cô nhi viện sao? Chẳng lẽ cô muốn nhìn cậu lẻ loi hiu quạnh sao?
Vừa nhắc tới con trai bảo bối của mình, Giang Mai càng thêm gào khóc Cô cho rằng tôi muốn sao? Tôi không còn cách nào! Cô nói tôi nên làm gì? Tôi nên sống như thế nào!
Chị Mai, chị phải tỉnh lại, chúng ta sẽ nghĩ ra biện pháp, có được không? Úy Hải Lam lau nước mắt cho cô, kiên nhẫn khuyên nhủ Vì A Chí, chị cũng không thể ủ rũ!
Giang Mai nghẹn ngào một tiếng, khốn khổ gật đầu Không luật sư nào chịu nhận vụ án, vụ này nên làm sao bây giờ?
Úy Hải Lam lập tức ngưng mắt (nhìn chăm chú vào một nơi nào đó), trong nháy mắt lại đang cân nhắc nghĩ tới một người Chị Mai, tôi biết có một vị luật sư nhất định sẽ chấp nhận cùng chị lên tòa án.”
Người nào? Giang Mai đang hỗn độn chợt ánh mắt có chút ánh sáng.
Mấy ngày trước, Úy Hải Lam có gọi cho Viên Viên được biết cô ấy đang phải đi công tác không
Giang Mai vốn là người bi thương (buồn bã), cô cũng không phải dân bản xứ ở Xuân Thành này, vừa tròn hai mươi tuổi đi theo Lý Vĩnh Sinh, gả cho anh ta lại đi tới Xuân Thành, sau mấy năm khổ cực, hai người cũng có một đứa con trai. Tuy không có ai giúp đỡ nhưng cô cũng chưa từng oán hận, chỉ muốn bình thản nuôi lớn con trai mình, người một nhà cực khổ mấy đi nữa nhưng cũng hạnh phúc. Hôm nay ông trời không có mắt, chuyện xảy ra như vậy khiến cho cô ngay lập tức mất đi chỗ dựa duy nhất, thế giới của cô cũng sụp đổ hoàn toàn.
Giang Mai càng nghĩ càng đau lòng cũng khóc đến thương tâm.
Chị Mai, chị đừng khóc, chúng ta sẽ nghĩ cách khác được không? Úy Hải Lam nhất thời mơ hồ, nhìn cô ấy khóc ra như vậy nên vội vàng lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Giang Mai tức giận khó ngăn cản, một tay đẩy tay cô ra Coi như tôi đã nhìn thấu, thế giới này không có một ai tốt. Cô cũng đừng giả mù sa mưa(*), cô và tên luật sư Lôi kia là một bọn, các người đều là đồng bọn. Vụ kiện của tôi cũng sẽ không ai chịu nhận. Hài cốt đáng thương của Vĩnh Sinh chưa lạnh, chết sẽ không nhắm mắt. Tôi cũng không cầu các người nữa. Tôi muốn đi Thượng Kinh, sẽ dẫn theo A Chí đi Thượng Kinh. Cho dù chết, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
(*) muốn nói một người giở trò che mắt mọi người để che đậy chuyện xấu xa của mình
Giang Mai nói ra những lời hận thù, đưa tay lau nước mắt, bước chân căm giận bất bình tựa như thấy chết không sờn.
Úy Hải Lam vội vàng kéo cô lại, chỉ sợ cô ấy thực sự sẽ nghĩ không thông.
Cô buông ra! Giang Mai quát, cảm xúc lần nữa lại mất khống chế.
Úy Hải Lam cũng không buông tay, giọng nữ trong trẻo lạnh lùng lấn át cô Nếu như cô có chuyện không may, A Chí làm thế nào? Cậu bé còn nhỏ như thế, chỉ mới bốn tuổi, ba đi rồi, nếu như mẹ cũng đi, cậu bé nên làm gì? Chẳng lẽ cô sẽ đành lòng gửi cậu vào cô nhi viện sao? Chẳng lẽ cô muốn nhìn cậu lẻ loi hiu quạnh sao?
Vừa nhắc tới con trai bảo bối của mình, Giang Mai càng thêm gào khóc Cô cho rằng tôi muốn sao? Tôi không còn cách nào! Cô nói tôi nên làm gì? Tôi nên sống như thế nào!
Chị Mai, chị phải tỉnh lại, chúng ta sẽ nghĩ ra biện pháp, có được không? Úy Hải Lam lau nước mắt cho cô, kiên nhẫn khuyên nhủ Vì A Chí, chị cũng không thể ủ rũ!
Giang Mai nghẹn ngào một tiếng, khốn khổ gật đầu Không luật sư nào chịu nhận vụ án, vụ này nên làm sao bây giờ?
Úy Hải Lam lập tức ngưng mắt (nhìn chăm chú vào một nơi nào đó), trong nháy mắt lại đang cân nhắc nghĩ tới một người Chị Mai, tôi biết có một vị luật sư nhất định sẽ chấp nhận cùng chị lên tòa án.”
Người nào? Giang Mai đang hỗn độn chợt ánh mắt có chút ánh sáng.
Mấy ngày trước, Úy Hải Lam có gọi cho Viên Viên được biết cô ấy đang phải đi công tác không
/192
|