Sáng sớm chủ nhật vốn nên tỉnh táo nhưng bởi vì một cuộc điện thoại mà bị đánh thức.
Úy Hải Lam tưởng là ai nhưng nhìn tên biểu hiện trên màn hình khiến cô nhanh chóng trợn tròn mắt.
Chính là Úy Mặc Doanh rất lâu chưa từng liên lạc qua.
Một tiếng nữa, gặp ở quán trà Thanh Phong. Úy Mặc Doanh nói với cô như thế, không đợi cô mở miệng liền độc tài cắt đứt, tựa như cá tính hấp tấp của cô vậy.
Quán trà Thanh Phong có không gian đơn độc lịch sự tao nhã, Úy Mặc Doanh lẳng lặng ngồi bên trong. Một bộ váy tơ hoa hồng nhung mặc trên người cô nhìn qua cao quý đại khí(*), áo khoác ngoài màu đen hờ hững trên người, cô chỉ ngồi như vậy cũng không hề uống trà. Trước mặt cũng có một bình trà mới vừa được pha lên, còn bốc hơi nóng, một luồng khói trắng lượn lờ bay lên, khuôn mặt cô bị khói trắng che khuất hơi mơ hồ.
(*) Người đại khí nói năng đúng mực, tấm lòng thoáng đãng rộng mở, đối nhân xử thế hài hòa tự nhiên, thái độ sống ôn hòa, không vội vàng cũng không lười biếng
Úy Hải Lam đi vào.
Vừa mới ngồi xuống, Úy Mặc Doanh liền chủ động mở lời Vốn công ty bị khủng hoảng.
Chỉ một câu nói khiến Úy Hải Lam hiểu ra mục đích đến đây lần này của cô ấy, cô bình tĩnh hỏi ngược lại Cho nên?
Gương mặt cô thong dong tỉnh táo khiến Úy Mặc Doanh cô càng ngày càng tức giận giống như mình lại một lần nữa thất bại, trong lòng khó dằn, gương mặt chợt lãnh nhược băng sương(*), như cố ý nhẫn nại điều gì, lại nhỏ giọng nói ra Không phải năm đó miếng đất ở Thành Tây em đã bán rồi sao? Vậy trước tiên hãy lấy khoản tiền đó ra để giúp đỡ.
(*) lãnh nhược băng sương : khuôn mặt lạnh băng (người lạnh lùng băng giá ko để lộ cảm xúc ra bên ngoài.)
Thì ra là có chủ ý với khoản tiền kia.
Úy Hải Lam nhẹ giọng nói Khoản tiền kia là của em, dựa vào cái gì để lấy ra giúp chị?
Đây là lần đầu tiên Úy Mặc Doanh thấp giọng khép nép mở miệng nói chuyện với cô, không ngờ cô lại dùng thái độ này không để cho mình có chút mặt mũi, lại ngại vì tình hình quẫn bách nên cô vẫn nhẫn nại Em nên biết công ty là tâm huyết của ông nội và ba mình, tuyệt đối không thể bị suy sụp.
Đây là vấn đề của chị, là do chị kinh doanh thất bại. Úy Hải Lam sắc bén chỉ ra sự thật.
Úy Mặc Doanh bị nói trúng chỗ đau, sắc mặt càng trở nên khó coi, Chẳng lẽ em trơ mắt nhìn công ty bị đóng cửa sao?
Em sẽ suy nghĩ một chút. Úy Hải Lam lạnh nhạt bỏ lại những lời này.
Em đừng quên sở dĩ có khoản tiền kia cũng là do ông nội trao cho em. Nếu như không muốn ông nội không yên dưới lòng đất thì em nên lấy số tiền kia ra. Úy Mặc Doanh cuộn chặt nắm tay, ánh mắt đẹp nhẫn nại tức giận, bật thốt lên. Sau đó cô nhấc váy từ từ đứng dậy.
Cô tùy ý đi qua trước mặt, Úy Hải Lam yên tĩnh ngồi tại chỗ, có chút lạnh lẽo.
Thế nhưng trong phòng rõ ràng còn mở máy sưởi.
Úy Hải Lam một mình ra khỏi quán trà, từ từ đi ra đường cái nhiều người qua lại.
Thật ra sao cô lại không biết tầm quan trọng của công ty?
Cẩn Viên cũng như công ty đều là tâm huyết cả đời của ông nội và ba mình, mà vườn này đối với ông nội và ba lại càng có ý nghĩa. Ba cô khổ tâm bỏ kinh phí đầu
Úy Hải Lam tưởng là ai nhưng nhìn tên biểu hiện trên màn hình khiến cô nhanh chóng trợn tròn mắt.
Chính là Úy Mặc Doanh rất lâu chưa từng liên lạc qua.
Một tiếng nữa, gặp ở quán trà Thanh Phong. Úy Mặc Doanh nói với cô như thế, không đợi cô mở miệng liền độc tài cắt đứt, tựa như cá tính hấp tấp của cô vậy.
Quán trà Thanh Phong có không gian đơn độc lịch sự tao nhã, Úy Mặc Doanh lẳng lặng ngồi bên trong. Một bộ váy tơ hoa hồng nhung mặc trên người cô nhìn qua cao quý đại khí(*), áo khoác ngoài màu đen hờ hững trên người, cô chỉ ngồi như vậy cũng không hề uống trà. Trước mặt cũng có một bình trà mới vừa được pha lên, còn bốc hơi nóng, một luồng khói trắng lượn lờ bay lên, khuôn mặt cô bị khói trắng che khuất hơi mơ hồ.
(*) Người đại khí nói năng đúng mực, tấm lòng thoáng đãng rộng mở, đối nhân xử thế hài hòa tự nhiên, thái độ sống ôn hòa, không vội vàng cũng không lười biếng
Úy Hải Lam đi vào.
Vừa mới ngồi xuống, Úy Mặc Doanh liền chủ động mở lời Vốn công ty bị khủng hoảng.
Chỉ một câu nói khiến Úy Hải Lam hiểu ra mục đích đến đây lần này của cô ấy, cô bình tĩnh hỏi ngược lại Cho nên?
Gương mặt cô thong dong tỉnh táo khiến Úy Mặc Doanh cô càng ngày càng tức giận giống như mình lại một lần nữa thất bại, trong lòng khó dằn, gương mặt chợt lãnh nhược băng sương(*), như cố ý nhẫn nại điều gì, lại nhỏ giọng nói ra Không phải năm đó miếng đất ở Thành Tây em đã bán rồi sao? Vậy trước tiên hãy lấy khoản tiền đó ra để giúp đỡ.
(*) lãnh nhược băng sương : khuôn mặt lạnh băng (người lạnh lùng băng giá ko để lộ cảm xúc ra bên ngoài.)
Thì ra là có chủ ý với khoản tiền kia.
Úy Hải Lam nhẹ giọng nói Khoản tiền kia là của em, dựa vào cái gì để lấy ra giúp chị?
Đây là lần đầu tiên Úy Mặc Doanh thấp giọng khép nép mở miệng nói chuyện với cô, không ngờ cô lại dùng thái độ này không để cho mình có chút mặt mũi, lại ngại vì tình hình quẫn bách nên cô vẫn nhẫn nại Em nên biết công ty là tâm huyết của ông nội và ba mình, tuyệt đối không thể bị suy sụp.
Đây là vấn đề của chị, là do chị kinh doanh thất bại. Úy Hải Lam sắc bén chỉ ra sự thật.
Úy Mặc Doanh bị nói trúng chỗ đau, sắc mặt càng trở nên khó coi, Chẳng lẽ em trơ mắt nhìn công ty bị đóng cửa sao?
Em sẽ suy nghĩ một chút. Úy Hải Lam lạnh nhạt bỏ lại những lời này.
Em đừng quên sở dĩ có khoản tiền kia cũng là do ông nội trao cho em. Nếu như không muốn ông nội không yên dưới lòng đất thì em nên lấy số tiền kia ra. Úy Mặc Doanh cuộn chặt nắm tay, ánh mắt đẹp nhẫn nại tức giận, bật thốt lên. Sau đó cô nhấc váy từ từ đứng dậy.
Cô tùy ý đi qua trước mặt, Úy Hải Lam yên tĩnh ngồi tại chỗ, có chút lạnh lẽo.
Thế nhưng trong phòng rõ ràng còn mở máy sưởi.
Úy Hải Lam một mình ra khỏi quán trà, từ từ đi ra đường cái nhiều người qua lại.
Thật ra sao cô lại không biết tầm quan trọng của công ty?
Cẩn Viên cũng như công ty đều là tâm huyết cả đời của ông nội và ba mình, mà vườn này đối với ông nội và ba lại càng có ý nghĩa. Ba cô khổ tâm bỏ kinh phí đầu
/192
|