Edit : Sóc Là Ta
Trong khuôn viên trường đại học đều nồng đậm không khí trang nghiêm học tập của các bạn sinh viên.
Con đường rừng rậm thật dài, từ cửa trường học dẫn tới nơi sâu xa tráng lệ. Những cây đại thụ che ánh nắng mặt trời như đang che chở cho mỗi sinh viên nơi đây, các cành cây nối liền nhau phảng phất như chúngđang đoàn kết tay trong tay với nhau, tươi tốt dày đặc lại rậm rạp ấm áp. Lá xanh bao phủ che chở ánh mặt trời mãnh liệt sau giờ ngọ, lại mang đến làn gió nhẹ nhàng mát mẻ thổi tới khiến con người không cảm thấy oi bức cũng như sẽ không cảm thấy chán nản mà có cảm giác thoải mái thư thái.
Phía nam là sân bóng rổ, cũng có vài sinh viên đang chơi ở đó.
Ầm ầm ầm … người kia đập bóng với một lực lớn khiến bóng va vào rổ vang lên một âm thanh mãnh liệt.
Đâu đó có tiếng kêu gào lại còn ngổn ngang tiếng bước chân đang chạy hoặc đột ngột đứng lại.
Nhìn chỗ ngồi chỉ có vài người ngồi đó cổ vũ, sân bóng rổ còn có một số nữ sinh viên đứng lên vì qúa khích. Trong tay các cô là khăn mặt hoặc nước suối, ánh mắt chỉ hướng nhìn về người nam sinh mình ái mộ, khuôn mặt trẻ trung vui tươi xuất hiện nụ cười đáng yêu, đáy mắt một mảnh hồn nhiên trông thật đáng yêu.
Úy Hải Lam cũng thu hồi ánh mắt, lại hướng nhìn về phía trước bước chậm rãi theo người đàn ông đang nghênh ngang đi kia.
Bọn họ cũng không sóng vai đi cùng nhau, cứ trầm ổn duy trì một trước một sau như vậy. Anh cũng không bước chậm lại, cô cũng không tăng tốc độ giống như vĩnh viễn ai cũng sẽ không vượt qua ai ở khoảng cách hai mét.
Thỉnh thoảng ở bốn phía còn có nhiều sinh viên chú ý hướng ánh mắt tập trung đến anh.
Người đàn ông này, quả nhiên là không thể cho người khác cảm giác được an bình.
Úy Hải Lam yên lặng nhìn anh, trong lòng nổi lên ngờ vực.
Tại sao anh lại muốn đến nơi này?
Vòng qua sân bóng rổ, phía trước là phòng học lớn.
Anh cũng chưa từng đến đại lộ, mà chỉ đi vòng theo đường nhỏ tiến vào một vườn hoa nhỏ.
Trên băng đá có nhiều cặp tình nhân đang ngồi trò chuyện vui vẻ cùng nhau, lại thân mật chụm đầu ghé tai sát gần. Nhìn thấy có người đi tới, bọn họ cũng liền ngừng trò chuyện không lại càn rỡ như vậy. Thế nhưng phía trước lại xuất hiện một cặp đôi to gan, mặc kệ có người hay không đi qua cũng thản nhiên nhiệt tình hôn nhau, Úy Hải Lam không khỏi đỏ mặt, còn có chút lúng túng.
Khi cô ngẩng đầu nhìn lên, người kia đã tự mình tìm ghế đá ngồi xuống.
Lôi Thiệu Hành nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch cong lên, nếu dùng ánh mắt phán đoán thì chắc chỉ phỏng chừng anh mới độ hai mươi lăm tuổi. Đôi môi cong nhẹ nhàng cũng sẽ không thái quá. Lông mi che mí mắt, ánh mặt trời chiếu xuống tia sáng loá mắt chiếu thẳng trên người anh tựa như có hoa văn như thế, trong phút chốc trở nên nhiều tông màu rực rỡ.
Đứng mãi không mệt sao? Anh đột nhiên mở miệng, giọng âm trầm thấp thoáng lại thăm thẳm vang lên.
Úy Hải Lam nghĩ đến Úy Thư Họa cũng học ở trường này, nhẹ giọng nói: Tôi muốn đi vòng quanh đây một chút.
Lôi Thiệu Hành lại phất tay, tản mạn dặn dò: Đừng đi quá xa, nếu không anh sẽ không tìm đuợc em.
Ừm.
Úy Hải Lam đi ra vườn hoa nhỏ đi dạo, lại gọi điện thoại cho Úy Thư Họa .
Số điện thoại này là do tam phu nhân đưa cho cô nhưng cô cũng chưa lần nào điện thoại qua.
Từ trước đến nay đều ở cùng một chỗ, sớm muộn đều gặp nhau cho nên ba chị em bọn họ đều sẽ giữ liên lạc với nhau. Tín hiệu kết thông, cô lẳng lặng chờ đợi, rốt cục cũng có người bắt máy nhưng lại là giọng một cô gái, có thể cũng không phải Uý Thư Hoạ. Lúc này, đối phương lại mở miệng nói: Xin chào, tôi là bạn cùng phòng với Úy Thư Họa, cô ấy đang bận giặt quần áo nên tôi giúp cô ấy nghe điện thoại. Xin hỏi có chuyện gì không?
Úy Hải Lam hỏi: Vừa lúc tôi đến trường học nên muốn đến thăm cô ấy một chút, cô ấy đang ở ký túc xá sao?
Bạn cùng phòng với Uý Thư Hoạ lập tức nói cụ thể nơi ở của hai người cho Uý Hải Lam biết.
Úy Hải Lam tìm đến nơi đó, quả nhiên cô cũng không có sai lầm.
Đi tới lầu bốn, cô tìm tới ký túc xá kia.
Gõ cửa, người nữ sinh bạn cùng phòng với Uý Thư Hoạ chỉ tay nói: Ầy, không phải là cô ấy ở kia à?
Úy Hải Lam theo hướng tay cô ấy chỉ, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn yêu kiều, tóc cũng được cột lên cao làm thành chiếc đuôi ngựa nhỏ phía sau vô cùng đáng yêu. Như thế trông cô cũng trở nên cao hơn, cũng biến thành xinh đẹp hơn. Cô bưng một chậu quần áo đang đứng tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt tựa hồ không ngờ Uý Hải Lam lại xuất hiện ở đây.
Úy Thư Họa từ từ đi tới trước mặt cô, dẩu đôi môi mang tính trẻ con lên như muốn nói điều gì.
Giặt quần áo sao? Uý Hải Lam hỏi.
Ừm.
Không biết sạch hay không nhưng đã có xà phòng rồi chứ?
Uý Hải Lam cố ý chế nhạo, Úy
Trong khuôn viên trường đại học đều nồng đậm không khí trang nghiêm học tập của các bạn sinh viên.
Con đường rừng rậm thật dài, từ cửa trường học dẫn tới nơi sâu xa tráng lệ. Những cây đại thụ che ánh nắng mặt trời như đang che chở cho mỗi sinh viên nơi đây, các cành cây nối liền nhau phảng phất như chúngđang đoàn kết tay trong tay với nhau, tươi tốt dày đặc lại rậm rạp ấm áp. Lá xanh bao phủ che chở ánh mặt trời mãnh liệt sau giờ ngọ, lại mang đến làn gió nhẹ nhàng mát mẻ thổi tới khiến con người không cảm thấy oi bức cũng như sẽ không cảm thấy chán nản mà có cảm giác thoải mái thư thái.
Phía nam là sân bóng rổ, cũng có vài sinh viên đang chơi ở đó.
Ầm ầm ầm … người kia đập bóng với một lực lớn khiến bóng va vào rổ vang lên một âm thanh mãnh liệt.
Đâu đó có tiếng kêu gào lại còn ngổn ngang tiếng bước chân đang chạy hoặc đột ngột đứng lại.
Nhìn chỗ ngồi chỉ có vài người ngồi đó cổ vũ, sân bóng rổ còn có một số nữ sinh viên đứng lên vì qúa khích. Trong tay các cô là khăn mặt hoặc nước suối, ánh mắt chỉ hướng nhìn về người nam sinh mình ái mộ, khuôn mặt trẻ trung vui tươi xuất hiện nụ cười đáng yêu, đáy mắt một mảnh hồn nhiên trông thật đáng yêu.
Úy Hải Lam cũng thu hồi ánh mắt, lại hướng nhìn về phía trước bước chậm rãi theo người đàn ông đang nghênh ngang đi kia.
Bọn họ cũng không sóng vai đi cùng nhau, cứ trầm ổn duy trì một trước một sau như vậy. Anh cũng không bước chậm lại, cô cũng không tăng tốc độ giống như vĩnh viễn ai cũng sẽ không vượt qua ai ở khoảng cách hai mét.
Thỉnh thoảng ở bốn phía còn có nhiều sinh viên chú ý hướng ánh mắt tập trung đến anh.
Người đàn ông này, quả nhiên là không thể cho người khác cảm giác được an bình.
Úy Hải Lam yên lặng nhìn anh, trong lòng nổi lên ngờ vực.
Tại sao anh lại muốn đến nơi này?
Vòng qua sân bóng rổ, phía trước là phòng học lớn.
Anh cũng chưa từng đến đại lộ, mà chỉ đi vòng theo đường nhỏ tiến vào một vườn hoa nhỏ.
Trên băng đá có nhiều cặp tình nhân đang ngồi trò chuyện vui vẻ cùng nhau, lại thân mật chụm đầu ghé tai sát gần. Nhìn thấy có người đi tới, bọn họ cũng liền ngừng trò chuyện không lại càn rỡ như vậy. Thế nhưng phía trước lại xuất hiện một cặp đôi to gan, mặc kệ có người hay không đi qua cũng thản nhiên nhiệt tình hôn nhau, Úy Hải Lam không khỏi đỏ mặt, còn có chút lúng túng.
Khi cô ngẩng đầu nhìn lên, người kia đã tự mình tìm ghế đá ngồi xuống.
Lôi Thiệu Hành nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch cong lên, nếu dùng ánh mắt phán đoán thì chắc chỉ phỏng chừng anh mới độ hai mươi lăm tuổi. Đôi môi cong nhẹ nhàng cũng sẽ không thái quá. Lông mi che mí mắt, ánh mặt trời chiếu xuống tia sáng loá mắt chiếu thẳng trên người anh tựa như có hoa văn như thế, trong phút chốc trở nên nhiều tông màu rực rỡ.
Đứng mãi không mệt sao? Anh đột nhiên mở miệng, giọng âm trầm thấp thoáng lại thăm thẳm vang lên.
Úy Hải Lam nghĩ đến Úy Thư Họa cũng học ở trường này, nhẹ giọng nói: Tôi muốn đi vòng quanh đây một chút.
Lôi Thiệu Hành lại phất tay, tản mạn dặn dò: Đừng đi quá xa, nếu không anh sẽ không tìm đuợc em.
Ừm.
Úy Hải Lam đi ra vườn hoa nhỏ đi dạo, lại gọi điện thoại cho Úy Thư Họa .
Số điện thoại này là do tam phu nhân đưa cho cô nhưng cô cũng chưa lần nào điện thoại qua.
Từ trước đến nay đều ở cùng một chỗ, sớm muộn đều gặp nhau cho nên ba chị em bọn họ đều sẽ giữ liên lạc với nhau. Tín hiệu kết thông, cô lẳng lặng chờ đợi, rốt cục cũng có người bắt máy nhưng lại là giọng một cô gái, có thể cũng không phải Uý Thư Hoạ. Lúc này, đối phương lại mở miệng nói: Xin chào, tôi là bạn cùng phòng với Úy Thư Họa, cô ấy đang bận giặt quần áo nên tôi giúp cô ấy nghe điện thoại. Xin hỏi có chuyện gì không?
Úy Hải Lam hỏi: Vừa lúc tôi đến trường học nên muốn đến thăm cô ấy một chút, cô ấy đang ở ký túc xá sao?
Bạn cùng phòng với Uý Thư Hoạ lập tức nói cụ thể nơi ở của hai người cho Uý Hải Lam biết.
Úy Hải Lam tìm đến nơi đó, quả nhiên cô cũng không có sai lầm.
Đi tới lầu bốn, cô tìm tới ký túc xá kia.
Gõ cửa, người nữ sinh bạn cùng phòng với Uý Thư Hoạ chỉ tay nói: Ầy, không phải là cô ấy ở kia à?
Úy Hải Lam theo hướng tay cô ấy chỉ, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn yêu kiều, tóc cũng được cột lên cao làm thành chiếc đuôi ngựa nhỏ phía sau vô cùng đáng yêu. Như thế trông cô cũng trở nên cao hơn, cũng biến thành xinh đẹp hơn. Cô bưng một chậu quần áo đang đứng tại chỗ, vẻ mặt mờ mịt tựa hồ không ngờ Uý Hải Lam lại xuất hiện ở đây.
Úy Thư Họa từ từ đi tới trước mặt cô, dẩu đôi môi mang tính trẻ con lên như muốn nói điều gì.
Giặt quần áo sao? Uý Hải Lam hỏi.
Ừm.
Không biết sạch hay không nhưng đã có xà phòng rồi chứ?
Uý Hải Lam cố ý chế nhạo, Úy
/192
|