Chương 2.2: Trở lại nhân gian
Lâm Tố Tâm không quan tâm cô ấy đang nói những gì, chỉ là dùng sức kéo cô ấy lại, dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể cố gắng đứng lên, nóng lòng nhìn vào chiếc gương trang điểm cao nửa người trong phòng tắm. Ngay lập tức, cô sững sờ.
Khuôn mặt trong gương rất trẻ, giống như cô gái bên cạnh, chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi. Tất nhiên điều này nằm trọng dự đoán của cô, bởi vì trong khoảnh khắc nhìn thấy vết thương trên tay, cô đã nhận ra rằng mình có lẽ hoặc đại khái giống như những gì được viết trong tiểu thuyết giả tưởng--- xuyên không rồi.
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt này vẫn khiến cô cảm thấy bất ngờ. Bởi vì chủ nhân của cơ thể này là một đại mỹ nhân không chê vào đâu được, dù tuổi còn nhỏ, trên mặt vẫn còn nét phúng phính, thân hình cũng không có đường cong như một cái ván vò quần áo, nhưng vẻ đẹp của dung mạo này không thể không chú ý.
Khi nhìn thấy khuôn mặt ở trong gương, tất cả những ký ức thuộc về cơ thể này đồng thời cũng hiện về trong tâm trí cô.
Cô gái này trùng tên với cô, cũng là Lâm Tố Tâm, có thể đây là nguyên nhân chính khiến cô xuyên không vào cơ thể cô ấy sau khi chết. Có người nói tên là linh hồn ngôn ngữ ngắn nhất, là một loại định mệnh trong thế giới bí ẩn và vô hình, có lẽ, thật sự có lý.
Lâm Tố Tâm không khỏi cảm thán rằng bản thân thật cao số. Chưa kể cha mẹ đều mất từ khi cô còn nhỏ, khi lớn lên lại bị chính người yêu và bạn thân phản bội, có thể nói là mất hết người thân, bất ngờ là sau khi chết lại được trùng sinh. Tất nhiên, điều đáng ngạc nhiên nhất là cơ thể mà cô trùng sinh có lẽ cũng là một trẻ mồ côi.
Nói một cách chính xác, cô ấy là một đứa con gái ngoài giá thú không biết cha mình là ai và đang sống cùng với mẹ.
Trong ký ức của chủ nhân ban đầu của cơ thể này, mẹ của cô ấy vô cùng xinh đẹp, khí chất tao nhã, lại có trình độ cao về văn học, mỹ thuật và âm nhạc, nhưng lại là một người phụ nữ lạnh lùng, rất ít biểu hiện cảm xúc trên mặt, vui buồn thất thường, có khi trước đó tâm trạng đang rất tốt, nhưng một giây sau lập tức nổi giận.
Cô ấy không những không gần gũi với bà, ngược lại vẫn luôn có chút sợ hãi.
Một năm trước, mẹ của cô ấy bị ung thư tụy, mặc dù đã phát hiện sớm và tiến hành phẫu thuật, nhưng chỉ còn chưa đầy một năm để sống.
Có thể là khi con người ta sắp chết, tính tình cũng ôn hòa hơn rất nhiều. So với bình thường, thái độ của bà đối với chủ cơ thể có thể coi là vui vẻ hòa nhã, còn nhờ thầy hướng dẫn trước kia của mình đi cửa sau đưa cô ấy đến học tại trường cũ của bà là trung học Học viện Ngân Diệu.
Lúc này, chủ cơ thể mới biết rằng mẹ cô ấy lại tốt nghiệp từ Học viện Ngân Diệu tiếng tăm lừng lẫy.
Ngôi trường liên cấp từ trung học đến đại học này có thể nói là ngôi trường tinh anh quý tộc nổi tiếng nhất Trung Quốc, các nhân vật nổi tiếng thuộc mọi giới đều tốt nghiệp từ Học viện Ngân Diệu, đặc biệt rất giỏi kinh doanh, luật và nghệ thuật.
Học sinh trong học viện đại khái có thể chia thành hai loại: “phú nhị đại”, “quan nhị đại” có tiền, có quyền, có danh tiếng và người có tài, có tiềm năng trở thành “phú nhất đại” có tiền, có quyền, có danh tiếng trong tiếng lai gần.
Nhưng đáng buồn là, chủ cơ thể không phải là một trong hai loại, cô ấy vào trường bằng cửa sau.
Ở Học viện Ngân Diệu, các “phụ nhị đại” và những người tiềm năng chia thành hai phe lớn, cạnh tranh với nhau vô cùng khốc liệt, nhưng cũng giúp đỡ và hỗ trợ rất nhiều cho các thành viên trong phe của mình.
Tuy nhiên, chủ cơ thể vừa không có gia thế, cũng không có năng lực, nghiễm nhiên trở thành đối tượng bị hai bên coi thường. May mắn cô là người sống hướng nội, trầm tính, hàng ngày đều lặng lẽ đến và đi, gần như người vô hình, cũng đã trải qua một năm một cách thuận lợi.
/1548
|