Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 8 - Chương 365: Anh trai cậu to hơn cậu

/727


Tiếng ồn ào khoa trương phá vỡ sự yên tĩnh của phòng ngủ.

Niên Bách Tiêu nằm trên giường bị kinh động, nhưng có lẽ vì đang buồn ngủ khủng khiếp, cậu ta chỉ nhíu mày một cái, lẩm bẩm câu gì đó rồi lại lật người lại, ngủ tiếp.

Tố Diệp đương nhiên không thể nhảy lên giường túm cổ cậu ta dậy. Thấy vậy, cô càng gõ to thứ trong tay, tạo nên những tiếng ầm ĩ hơn.

Niên Bách Tiêu bực bội kéo cao chăn lên, che chặt đầu lại.

Tố Diệp gõ đến nỗi tay cũng dại đi. Thấy người trên giường không có ý định dậy, cô cũng đành thôi. Cô chống tay vào hông, đứng trên đầu giường, suy nghĩ một chút rồi đi tới sofa cầm theo mấy cái gối nữa, ném từng cái về phía Niên Bách Tiêu.

“Tối không chịu ngủ, sáng không chịu dậy. Niên Bách Tiêu! Cậu đâu còn bé bỏng gì nữa!”

Người trong chăn hơi cử động, rồi gào lên một tiếng sốt ruột: “Đừng làm phiền tôi!”

“Dậy mau lên!” Tố Diệp không hề bỏ cuộc.

Niên Bách Tiêu vẫn không có động tĩnh.

Tố Diệp nghĩ tiếp rồi quay người đi ra ngoài.

Căn phòng lặng yên trở lại.

Nhưng chẳng được mấy chốc, đã có tiếng bước chân vọng tới.

Tố Diệp quay lại. Lần này cô vác theo một cây lau nhà trên vai, đi từng bước tới đầu giường, chọc chiếc cán dài ngoẵng về phía cậu ta: “Dậy đi!”

Không có phản ứng.

Cô chọc thêm hai nhát: “Dậy đi! Dậy ngay!”

Người trong chăn bực bội trở mình.

Ngay sau đó cô bắt đầu chọc điên cuồng: “Dậy, dậy, dậy, dậy!”

Sau đó, cô nghe thấy Niên Bách Tiêu gào lên một tiếng, lật tung chăn ra, ngồi trên giường, tức lồng lộn nhìn người phụ nữ đáng ghét làm phiền giấc mơ đẹp của mình. Cậu ta đang định mở miệng mắng chửi, một giây sau bỗng dừng lại.

Vì cậu ta còn chưa kịp nói gì, Tố Diệp đã huơ huơ cán lau nhà trong tay, mỉm cười “nhắc nhở”: “Dám nói một câu khó nghe thử xem! Tôi nhất định sẽ đánh cho cậu bò xuống đất tìm răng thì thôi!”

Tuy rằng Niên Bách Tiêu không hiểu bò xuống đất tìm răng với hành động đánh có quan hệ gì, nhưng cũng biết chắc chắn chẳng phải câu gì tốt đẹp. Cậu ta bèn mím chặt môi, thở hồng hộc nhìn Tố Diệp. Biểu cảm đó thù hằn như nhìn đám người ngoài hành tinh tới xâm chiếm Trái Đất.

Tố Diệp như một nữ hiệp, chống giẻ lau nhà xuống đất, nhìn Niên Bách Tiêu với vẻ mặt hứng thú. Thấy gò má cậu ta hơi sưng, ít nhiều còn có chút xót xa. Cô bất giác oán trách Niên Bách Ngạn ra tay cũng quá mạnh, chẳng trách tối qua Niên Bách Tiêu giận đến nỗi ăn chẳng hết bữa đã chui vào phòng ngủ. Đổi lại là cô, cô cũng giận lắm. Nhất là cậu ta lại còn trẻ trung, trai tráng, bị anh trai tát một cái trước mặt người ngoài. Vấn đề sĩ diện này là một cái hố khó mà bước qua.

“Được rồi, đừng buồn phiền nữa! Chỉ có việc dậy thôi mà? Mau xuống nhà ăn cơm đi, tối qua cậu chưa ăn được gì cả, không đói sao?” Tố Diệp mỉm cười.

“Tôi không cần chị giả vờ tử tế!” Niên Bách Tiêu hằn học đáp.

Tố Diệp xoay cây lau nhà một hồi, buông một câu uy hiếp: “Tôi không thích cậu dùng tiếng Anh mắng tôi!”

Niên Bách Tiêu im bặt, nhìn cô đầy căm phẫn.

Tố Diệp thì không nhịn được cười.

“Chị cười cái gì?” Niên Bách Tiêu lại một lần nữa phẫn nộ lên tiếng, lần này là bằng tiếng Trung.

Tố Diệp cố tình dài giọng, điệu đà: “Tiểu Tiêu Tiêu! Trông cậu dễ thương quá đi~!”

Niên Bách Tiêu ngồi trên giường đích thực có chút cute, đáng yêu. Gương mặt nửa tỉnh nửa mơ kết hợp với đôi mắt hận đời. Sau khi về nước một thời gian, tóc cậu ta đã dài hơn một chút, thế nên vừa mới dậy có hơi bù xù. Có một sợi còn dựng đứng trên đỉnh đầu, hệt như một cái máy bắt tín hiệu vô tuyến.

Chỉ có điều không thể nhìn xuống dưới. Cậu ta ở trần nửa người. Những múi cơ trơn nhẵn và khung người rắn chắc giống hệt anh trai Niên Bách Ngạn. Cơ thể nam tính của người đàn ông trưởng thành không phù hợp chút nào với bộ dạng đáng yêu khi mới dậy đó.

Niên Bách Tiêu không hiểu tại sao cô bỗng nhiên nói như vậy, bèn nhíu mày, tuy vậy gương mặt vẫn đỏ bừng.

Một lúc sau, cậu ta xua tay, sốt ruột nói: “Tôi dậy rồi, chị đừng làm phiền tôi!”

“Được rồi, dậy đi!”

Nhưng Niên Bách Tiêu vẫn không nhúc nhích.

Tố Diệp vô cùng kiên nhẫn đứng yên tại đó, giết thời gian cùng cậu ta.

Cuối cùng người chịu thua là Niên Bách Tiêu. Cậu ta chỉ tay ra cửa: “Chị ra ngoài!”

Tố Diệp không giận mà bật cười, lắc đầu: “Tôi phải tận mắt nhìn thấy cậu xuống giường, nếu không tôi mà đi cậu lại ngủ tiếp.”

Niên Bách Tiêu trừng to mắt như quả cầu pha lê, giơ tay chỉ vào cô rồi lại chỉ vào mình, nhất thời hoảng loạn: “Chị nhìn tôi?”

“Đúng!”

Niên Bách Tiêu á khẩu.

“Đừng có nói với tôi cậu có thói quen cởi truồng khi ngủ đấy!” Chiếc chăn che đi phần dưới của cơ thể cậu ta, thế nên Tố Diệp cũng nói vậy, thử thăm dò.

Mặt Niên Bách Tiêu càng đỏ hơn, tức tối nói: “Tôi không có, chị không được nhìn!”

Tố Diệp chợt hiểu ra, bèn ngồi hẳn xuống giường, nắm chặt cây lau nhà trong tay: “Đừng nói nhiều nữa! Mau dậy đánh răng rửa mặt đi, lát nữa nhân viên dọn vệ sinh, cậu còn muốn cô ấy chặn chăn của cậu à?”

Niên Bách Tiêu thấy cô không có ý định ra ngoài, bèn cắn răng, ánh mắt phẫn nộ mấy giây sau chuyển thành hờ hững, hừ một tiếng: “Chị thích nhìn đàn ông? Thế thì cứ nhìn đi!”

Khi biểu đạt bằng tiếng Trung, cậu ta không thể nói rõ hoàn toàn ý của mình, nhưng ánh mắt thì rất rõ ràng.

Tố Diệp hiểu ý của cậu ta, cô cười: “Cậu sai rồi, trong mắt tôi, cậu chỉ là một thằng nhóc!”

Câu nói ấy khiến Niên Bách Tiêu hoàn toàn tức nghẹn họng. Cậu ta lập tức dứt khoát kéo chăn ra, đứng dậy khỏi giường.

Dưới ánh đèn mờ mờ, Niên Bách Tiêu chỉ mặc độc một chiếc quần đùi. Đôi chân cơ bắp từ góc nhìn của Tố Diệp trở nên rất dài. Chân cậu ta có lẽ cũng dài ngang với chân Niên Bách Ngạn. Đây cũng là nguyên nhân Niên Bách Tiêu luôn có đủ quần áo để mặc.

Đương nhiên, khi Tố Diệp vô thức liếc cậu ta, cũng nhìn thấy thứ không nên nhìn.

Một đống to tướng phồng lên giữa hông.

Tố Diệp ít nhiều có chút ngượng ngập, vội quay đi chỗ khác.

Niên Bách Tiêu nhạy bén bắt được sự biến đổi tinh vi trong ánh mắt cô. Nét mặt cậu ta chuyển sang khinh bỉ. Cậu ta nhảy từ trên giường xuống, nói một câu: “Xấu hổ chứ gì? Đáng đời!”

Dáng vẻ hệt như cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Câu nói ấy đã khiến Tố Diệp không vui. Cô hét lên sau lưng cậu ta: “Cậu tự mãn cái gì? Nhóc à! Tôi đã nhìn thấy người to hơn cậu.”

Niên Bách Tiêu đột ngột dừng bước, quay đầu nhìn cô, đầu mày nhanh chóng hóa thành một sự giận dữ: “Chị với người đàn ông khác, dám phản bội anh tôi?”

Tố Diệp thấy cậu ta thẹn quá hóa giận, bèn bật cười, từ tốn đáp: “Cậu hiểu nhầm rồi. Người to hơn cậu chính là anh cậu.”

“Chị, chị, chị…” Gương mặt Niên Bách Tiêu căng phồng, đỏ bừng. Cậu ta chỉ vào cô, tức giận không nói nổi câu nào.

“Còn không đi rửa mặt?” Tố Diệp thì rất ung dung.

Niên Bách Tiêu nghiến chặt răng, một lúc sau mới nói: “Chị không xứng với anh tôi!”

“Ồ?” Tố Diệp nhướng mày.

Câu nói sau của Niên Bách Tiêu hoàn chỉnh hơn: “Chị không xứng với anh tôi… vì chị quá háo sắc!”

Sau đó cậu ta đi thẳng vào nhà tắm.

Tố Diệp ngây người giây lát, sau đó phì cười.

Lúc ăn sáng, nét mặt Niên Bách Tiêu vẫn còn khó chịu. Có lẽ vì bị câu nói “anh cậu to hơn cậu” của Tố Diệp kích thích, hoặc có thể cậu ta vẫn còn ấm ức chuyện tối qua bị Niên Bách Ngạn tát một cái.

Thế nên trong lúc ăn, cậu ta không nói một câu.

Tố Diệp cũng không nói gì nhiều. Trong lòng cô đang mải lo lắng không biết Niên Bách Ngạn tới Tinh Thạch có bị đám cổ đông đó gây khó dễ không. Có mấy lần cô rất muốn gọi điện thoại hỏi tình hình, nhưng lại sợ gọi tới làm phiền tới công việc của anh, nên lại nhẫn nhịn.

Công việc bên phía Liêm Chúng vẫn đang trong trạng thái ngưng trệ. Giáo sư Đinh dặn đi dặn lại bảo cô cứ ở nhà, vì đám nhà báo vẫn chưa buông tha cho Liêm Chúng. Còn phía trường đại học ông ấy cũng đã có lời. Người dạy thay cô lại là người cô ghét nhất, Phương Bội Lôi. Tố Diệp có thể tưởng tượng ra cái dáng vẻ kiêu ngạo của cô ta khi đi giày cao gót, ngạo nghễ bước vào giảng đường.

Ăn sáng xong, Tố Diệp lười biếng nằm trên sofa, dùng máy tính và tivi trong phòng hoàn toàn bằng điều khiển. Chiếc máy được bật lên. Chỉ cần cô nói bừa một chữ “Niên Bách Ngạn” hay “Tố Diệp” vào không trung, máy tính cũng sẽ tự động hiện ra hàng loạt tin tức mới nhất về vụ ảnh nóng. Tivi cũng sẽ tự động phát những kênh có liên quan.

Chỉ cần cô lên tiếng là có thể biết được những thông tin mới nhất.

Hai cái tên này quanh quẩn trong miệng cô mấy lần. Có vài lần đã tới tận đầu lưỡi, suýt nữa thì thốt ra ngoài nhưng cuối cùng cô vẫn nhẫn nhịn. Sau cùng, cả người cô ủ ê chán chường như quả bóng xì hơi.

Cho tới khi cô liếc thấy bóng Niên Bách Tiêu. Cô giơ tay, hạ quyết tâm tắt mấy thứ đồ điện tử này đi. Vẫn là nên nghe lời Niên Bách Ngạn, không quan tâm tới mấy chuyện này.

Thế thì trong lúc rảnh rỗi, cô chỉ biết xử lý Niên Bách Tiêu mà thôi.

“Đứng lại!” Cô uể oải kéo dài giọng.

Niên Bách Tiêu tuy bất mãn nhưng vẫn dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Tố Diệp từ phía sofa, quay đầu nhìn thẳng về phía cậu ta, như cười như không: “Đi đâu thế?”

“Ngủ bù!” Niên Bách Tiêu thốt ra từ trong cổ họng hai chữ này.

“Giờ mà cậu đi ngủ bù, tối lại không ngủ được.” Tố Diệp cười: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi phải điều chỉnh lại giờ giấc ăn ngủ của cậu. Cậu là người Trái Đất, nên thời gian ngủ phải giống với nhân loại, hiểu không?”

“Vô vị!” Niên Bách Tiêu nhíu mày.

Tố Diệp không quan tâm. Cô chỉ về phía ghế đối diện: “Lại đây ngồi!”

Niên Bách Tiêu đứng im.

“Nhanh nhẹn lên!” Cô hét lên.

Niên Bách Tiêu có lẽ không nghe hiểu câu này lắm, nhưng lại hiểu ý của cô, đành phải bước tới, ngồi thụp xuống đối diện cô, bực dọc hỏi: “Gì nữa?”

Tố Diệp đứng dậy: “Ngồi yên ở đây!”

Niên Bách Tiêu làm mặt sốt ruột.

Khi Tố Diệp bê hộp dụng cụ y tế và một thùng đá quay lại, thấy Niên Bách Tiêu vẫn ngoan ngoãn ngồi đó thì rất hài lòng. Cô tươi cười đi tới. Niên Bách Tiêu thấy vậy, không hiểu cô định làm gì, nhìn cô đầy cảnh giác.

Tố Diệp không nói nhiều, chỉ mở hộp dụng cụ ra, lấy từ trong một túi bông băng lớn, nhét một viên đá vào trong rồi cuộn tròn lại, áp lên gò má vẫn còn đang sưng phồng của cậu ta.

Niên Bách Tiêu né tránh theo phản xạ.

Tố Diệp cầm túi đá lên, không giận cũng không phiền, chỉ khẽ nói: “Tránh cái gì mà tránh? Tôi hại được cậu sao? Anh trưởng như cha, dâu trưởng như mẹ, chưa nghe câu này sao?”

Niên Bách Tiêu nhìn cô, không nói gì.

Tố Diệp cầm túi đá, nhẹ nhàng ấn lên má cậu ta.

Cậu ta xuýt xoa một tiếng, có lẽ vì quá lạnh.

Một lúc sau Niên Bách Tiêu nói một câu: “Tôi không “quen” chị là chị dâu của tôi.”

“Từ đó là “thừa nhận”.” Tố Diệp từ tốn sửa chữa lại.

Niên Bách Tiêu bĩu môi, rồi nói tiếp: “Tôi không thừa nhận chị là chị dâu của tôi.”

~Hết chương 364~

*Lảm nhảm: "Chị để tôi tới quán bar đi, anh tôi không biết được đâu!"

"Về muộn nữa là anh tôi về tới nhà đấy!"

"Thằng nhóc này hát hay đấy chứ!"

/727

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status