Trang Noãn Thần khóc không ra nước mắt nhìn điện thoại, một lúc lâu sau, cô mới bỏ vào giỏ xách. Tối thứ sáu, trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, kêu cô đi đâu tìm bạn trai đây? Cô vô thức thở dài, bản thân đúng là nói chuyện không nên nói mà.
"Gặp chuyện phiền phức à?" Người đàn ngồi cạnh cất giọng nhàn nhạt như gió mát.
Lúc này, Trang Noãn Thần mới ý thức bên cạnh mình còn một người đàn ông, chắc chắn anh nghe rõ cuộc gọi ban nãy. Cô bất đắc dĩ đáp, "Anh cũng nghe mà, lại chuyện xem mắt."
Đây là lần đầu tiên cô nhắc việc riêng của mình với anh. Tới tận hôm nay, ngoài lúc đi dự tiệc cô và anh chỉ như người xa lạ. Dù có cơ hội ở riêng với nhau, anh và cô cũng chỉ lãnh đạm, xa cách.
Giang Mạc Viễn hơi nới lỏng cravat, đuôi mắt thấp thoáng ý cười, cũng bày ra dáng vẻ châm chọc, "Nam lớn cưới vợ nữ lớn lấy chồng, đây là việc hết sức bình thường."
"Anh thử nghĩ một đôi nam nữ đi xem mắt với mục đích kết hôn là hết sức bình thường ư?" Cô phản vấn, hơi nghiêng người về phía anh, thần sắc nghi hoặc.
Giang Mạc Viễn nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, nhẹ giọng, "Chẳng lẽ không phải?"
Trang Noãn Thần nghẹn lời. Đúng vậy, chẳng lẽ không phải? Đi xem mắt cũng để kết hôn thì phải?
Giang Mạc Viễn thấy cô lặng thinh, cũng không tiếp tục đề tài này. Anh ngồi thẳng người, vẻ như vô tình, "Váy dạ hội hồng nude hợp với cô hơn màu tươi."
Một câu nói đánh thức Trang Noãn Thần. Khuôn mặt cô hơi ửng đỏ, lật đật lấy tất cả hóa đơn thanh toán ra khỏi giỏ xách, đặt lần lượt vào tay anh, "Cái này là tiền mua váy dạ hội, cái này là tiền đi thẩm mỹ viện, cái này tiền mua giầy, cái này là..."
"Nói thẳng bao nhiêu tiền là được rồi." Giang Mạc Viễn chẳng màng nhìn tới, cất giọng dứt khoát.
"Anh chờ một chút, để tôi tính." Trang Noãn Thần vội vàng tính toán. Cô luôn rõ ràng với Giang Mạc Viễn, anh là người thuê cô nên chi phí mua sắm này nọ phải tính cho anh.
Tính ra một dãy số cuối cùng, cô vừa muốn mở miệng lại sực nhớ chuyện tối qua, cô ngậm ngùi cất hết hóa đơn thanh toán vào giỏ xách.
Giang Mạc Viễn cảm thấy kỳ lạ, hỏi, "Cô sao vậy?"
Trang Noãn Thần thở dài, thành thật nhìn anh, "Tôi biết tiền thuê phòng tối qua đắt vô cùng, nên tôi không thể để anh trả thêm chi phí nào nữa. Anh Giang, tôi tính như thế này, sau này tôi sẽ đi dự tiệc miễn phí với anh, đến khi trả anh hết tiền thuê phòng tối qua mới thôi." Cô là người không thích lợi dụng người khác.
"Cô dùng cách này trả tiền cho tôi?" Có lẽ Giang Mạc Viễn chưa từng gặp kiểu trao đổi này bao giờ, ánh mắt anh vụt lên ý cười.
Trang Noãn Thần gật mạnh đầu, "Không dấu gì anh, tôi chỉ là một người làm công bình thường. Hằng ngày, tiết kiệm cũng không được bao nhiêu, nếu bắt tôi xuất nhiều tiền như vậy trong một lúc, chẳng khác gì muốn mạng của tôi." Nói đến đây, cô gấp rút bổ sung, "Nhưng tôi phải nói điều này, tôi chỉ chịu phân nửa tiền thuê thôi."
"Tại sao?" Giang Mạc Viễn cảm thấy hứng thú, hơi nghiêng người nhìn cô.
Cô giơ tay chỉ chỉ áo sơ mi anh, "Anh vẫn chưa thay áo sơ mi, vậy chứng minh đêm qua anh cũng có phần ở tứ hợp viện. Nên tiền thuê phải chia mỗi người một nửa."
Giang Mạc Viễn dường như bị chọc cười, làn môi mỏng khẽ nhếch, nhưng không biểu lộ gì nhiều, chỉ gật đầu, "Tùy cô."
"Vậy thì tốt quá." Trang Noãn Thần mệt mỏi xoay người nhìn ngoài cửa xe. Trời đất đột nhiên sụp đổ dưới chân cô. Cô chỉ muốn kiếm thêm một khoản thu nhập thôi mà, nhưng không ngờ bây giờ lại phải gánh khoản nợ năm trăm ngàn bên ngoài. Ông trời ơi, tuy cô có nghĩa khí thật, nhưng đừng đùa cô như vậy chứ, bây giờ cô chỉ còn biết cố gắng để trả hết nợ thôi.
Nhưng…
Cô chợt lóe lên một ý tưởng, Trang Noãn Thần hấp tấp xoay người, ngắm nghía Giang Mạc Viễn ngồi bên, bờ môi cô cong lên...
"Anh Giang, anh có muốn kiếm một ít tiền từ tôi không?"
"Gặp chuyện phiền phức à?" Người đàn ngồi cạnh cất giọng nhàn nhạt như gió mát.
Lúc này, Trang Noãn Thần mới ý thức bên cạnh mình còn một người đàn ông, chắc chắn anh nghe rõ cuộc gọi ban nãy. Cô bất đắc dĩ đáp, "Anh cũng nghe mà, lại chuyện xem mắt."
Đây là lần đầu tiên cô nhắc việc riêng của mình với anh. Tới tận hôm nay, ngoài lúc đi dự tiệc cô và anh chỉ như người xa lạ. Dù có cơ hội ở riêng với nhau, anh và cô cũng chỉ lãnh đạm, xa cách.
Giang Mạc Viễn hơi nới lỏng cravat, đuôi mắt thấp thoáng ý cười, cũng bày ra dáng vẻ châm chọc, "Nam lớn cưới vợ nữ lớn lấy chồng, đây là việc hết sức bình thường."
"Anh thử nghĩ một đôi nam nữ đi xem mắt với mục đích kết hôn là hết sức bình thường ư?" Cô phản vấn, hơi nghiêng người về phía anh, thần sắc nghi hoặc.
Giang Mạc Viễn nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, nhẹ giọng, "Chẳng lẽ không phải?"
Trang Noãn Thần nghẹn lời. Đúng vậy, chẳng lẽ không phải? Đi xem mắt cũng để kết hôn thì phải?
Giang Mạc Viễn thấy cô lặng thinh, cũng không tiếp tục đề tài này. Anh ngồi thẳng người, vẻ như vô tình, "Váy dạ hội hồng nude hợp với cô hơn màu tươi."
Một câu nói đánh thức Trang Noãn Thần. Khuôn mặt cô hơi ửng đỏ, lật đật lấy tất cả hóa đơn thanh toán ra khỏi giỏ xách, đặt lần lượt vào tay anh, "Cái này là tiền mua váy dạ hội, cái này là tiền đi thẩm mỹ viện, cái này tiền mua giầy, cái này là..."
"Nói thẳng bao nhiêu tiền là được rồi." Giang Mạc Viễn chẳng màng nhìn tới, cất giọng dứt khoát.
"Anh chờ một chút, để tôi tính." Trang Noãn Thần vội vàng tính toán. Cô luôn rõ ràng với Giang Mạc Viễn, anh là người thuê cô nên chi phí mua sắm này nọ phải tính cho anh.
Tính ra một dãy số cuối cùng, cô vừa muốn mở miệng lại sực nhớ chuyện tối qua, cô ngậm ngùi cất hết hóa đơn thanh toán vào giỏ xách.
Giang Mạc Viễn cảm thấy kỳ lạ, hỏi, "Cô sao vậy?"
Trang Noãn Thần thở dài, thành thật nhìn anh, "Tôi biết tiền thuê phòng tối qua đắt vô cùng, nên tôi không thể để anh trả thêm chi phí nào nữa. Anh Giang, tôi tính như thế này, sau này tôi sẽ đi dự tiệc miễn phí với anh, đến khi trả anh hết tiền thuê phòng tối qua mới thôi." Cô là người không thích lợi dụng người khác.
"Cô dùng cách này trả tiền cho tôi?" Có lẽ Giang Mạc Viễn chưa từng gặp kiểu trao đổi này bao giờ, ánh mắt anh vụt lên ý cười.
Trang Noãn Thần gật mạnh đầu, "Không dấu gì anh, tôi chỉ là một người làm công bình thường. Hằng ngày, tiết kiệm cũng không được bao nhiêu, nếu bắt tôi xuất nhiều tiền như vậy trong một lúc, chẳng khác gì muốn mạng của tôi." Nói đến đây, cô gấp rút bổ sung, "Nhưng tôi phải nói điều này, tôi chỉ chịu phân nửa tiền thuê thôi."
"Tại sao?" Giang Mạc Viễn cảm thấy hứng thú, hơi nghiêng người nhìn cô.
Cô giơ tay chỉ chỉ áo sơ mi anh, "Anh vẫn chưa thay áo sơ mi, vậy chứng minh đêm qua anh cũng có phần ở tứ hợp viện. Nên tiền thuê phải chia mỗi người một nửa."
Giang Mạc Viễn dường như bị chọc cười, làn môi mỏng khẽ nhếch, nhưng không biểu lộ gì nhiều, chỉ gật đầu, "Tùy cô."
"Vậy thì tốt quá." Trang Noãn Thần mệt mỏi xoay người nhìn ngoài cửa xe. Trời đất đột nhiên sụp đổ dưới chân cô. Cô chỉ muốn kiếm thêm một khoản thu nhập thôi mà, nhưng không ngờ bây giờ lại phải gánh khoản nợ năm trăm ngàn bên ngoài. Ông trời ơi, tuy cô có nghĩa khí thật, nhưng đừng đùa cô như vậy chứ, bây giờ cô chỉ còn biết cố gắng để trả hết nợ thôi.
Nhưng…
Cô chợt lóe lên một ý tưởng, Trang Noãn Thần hấp tấp xoay người, ngắm nghía Giang Mạc Viễn ngồi bên, bờ môi cô cong lên...
"Anh Giang, anh có muốn kiếm một ít tiền từ tôi không?"
/335
|