Bốn năm sau. Tập đoàn Hạo Thần.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trên thảm sàn mềm mại nhưng lại không có chút cảm giác ấm áp nào. Phòng làm việc mang lấy tông màu xám làm chủ. Vải ghế sô pha màu xám cùng rẻm cửa màu đen trằng xen kẽ nhau. Bàn làm việc màu đen rộng rãi tất cả thoạt nhìn đều là áp lực như vậy khiến người ta có cảm giác không thể thở.
Trước bàn làm việc. Người đàn ông mặc áo sơmi màu trắng. Cổ tay áo xắn lên, xắn đến lộ ra một chút cánh tay cường tráng. Cổ áo hơi mở rộng lộ ra một làn da cùng Kim Sa giống nhau mà hắn đang cúi đầu lật văn kiện trong tay lên xem. Bên trong điều hòa mở hơn mười độ cả người hắn đều tản ra hơi thở lạnh lẽo. Hạ xuống vỡ phát ngăn trở ánh mắt của hắn không cách nào che chắn lãnh khốc, tàn nhẫn bên trong mắt hắn.
Cộc Cộc Cộc
Theo tiếng gõ cửa hạ xuống một người đàn ông trẻ tuổi đi tới. Một thân đoan trang màu đen mang tơ vàng vừa ánh mắt cả người thoạt nhìn đều đặc biệt tao nhã lịch sự!.
“ Tổng giám đốc đây là sắp xếp hành trình tuần này! “ Anh ta buông tập văn kiện xuống cũng không có rời đi.
Còn có việc gì? Bùi Hạo Thần để bút trong tay xuống ngẩng đầu hỏi. Trong con ngươi màu đen trầm tĩnh, lạnh lùng khiến người ta có cảm giác ngạt thở. Bốn năm hắn lại càng trở nên thành thục anh tuấn lịch lãm Cậu mấy ngày nay có chút khác thường! Anh nhìn trợ lý của mình
Phương Uyển Kiệt lắc đầu hai mắt nhìn Bùi Hạo Thần.
Vừa ở sân bay có chuyện gì xảy ra vậy! Phương Uyển Kiệt nghĩ một cái vẫn là mở miệng nói.
Thì ra cậu có biết! Bùi Hạo Thần bình thản nói một câu. Được rồi, cậu cũng không cần quản chuyện này, mọi lộ trình tuần này đều hủy bỏ cho tôi! Anh khép văn kiện trong tay lại rồi đứng dậy Cậu có thể đi ra ngoài rồi một kỳ nghỉ phép với gì toàn bộ đều do công ty chi trả .
Anh đây là đuổi tôi sao? Uyển Kiệt hỏi.
Làm sao có thể chứ, chẳng qua cảm thấy cậu theo tôi nhiều năm như vậy cũng chưa có kỳ nghỉ nào .
Phương Uyển Kiệt chau mày. Hạo Thần! Hắn thật sự gọi Đã bốn năm anh thật sự không thể buông tha sao! Lúc ở khắp sân bay Bùi Hạo Thần người mà hắn nhìn chăm chú ở đó chỉ có một một người đó chính là Lương Tịch Mạt.
Buông tha? Bùi Hạo Thần cười nhạo. Tôi tại sao phải buông tha! Anh nhíu mày.
Lương Văn Xương đã chết ngay cả Tô Tĩnh Thu cũng đã chết cho dù có mối thù lớn đi nữa anh cũng nên buông tha đi! Tịch Mạt là vô tội! “ Phương Uyển Kiệt kiên nhẫn nói. Nếu cô ấy đã rời đi cũng đừng có đi tìm cô ấy nữa không được sao! .
Lương Văn Xương may mắn, ông ta đã chết, có thể không cần chịu trách nhiệm về sai lầm của mình. Người của Lương gia phải chịu trách nhiệm đối với sự việc kia. Đặc biệt là Lương Tịch Mạt trốn đi anh trả thù còn chưa có bắt đầu cô làm sao có thể trốn đi! Hừ, trên thế giới này không ai có thể phản bội anh. Không ai là có thể! .
Hạo Thần! Dù thế nào anh đem Tịch Mạt nắm ở trong lòng bàn tay cũng đã bốn năm thương tổn cô ấy anh cũng không đau lòng sao? .
Trái tim? Cậu không phải cũng đã nói tôi không có trái tim sao! Bùi Hạo Thần một mực không cho là đúng! Anh chưa bao giờ có cảm giác là anh sai! .
Trong bốn năm anh chưa từng ngừng tìm kiếm trong nước, thế lực của hắn ở bên nước ngoài cũng dùng đến, nơi không thể chạm đến anh cũng không có bỏ qua. Nhưng cũng không có tin tức gì.
Tìm bốn năm cũng không tìm được vậy thì không cần tìm nữa Phương Uyển Kiệt khuyên nhủ.
Tôi bảo đảm rằng cô ta sẽ trở lại! Bùi Hạo Thần vô cùng tự tin nói. Năm đó cô cũng không có tham gia lễ tang Lương Văn Xương cùng Tô Tĩnh Thu trong bốn năm này ngày giỗ của bọn họ cô cũng chưa từng xuất hiện. Như vậy năm nay cô ấy sẽ trở lại!.
Anh có từng nghĩ Tịch Mạt có lẽ đã chết lúc cô ấy rời đi mới mười bảy tuổi trên người cũng không có đồng nào. Cô ấy là một thiên kim tiểu thư làm sao cô có thể lo cho cuộc sống! Phương Uyển Kiệt mở miệng.
Chết? Ha ha nếu cô ta thật đã chết rồi vậy cậu nên chúc mừng cô ta bởi vì nếu cô ta còn sống tôi sẽ cho cô ta biết cái gì gọi là sống không bằng chết .
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trên thảm sàn mềm mại nhưng lại không có chút cảm giác ấm áp nào. Phòng làm việc mang lấy tông màu xám làm chủ. Vải ghế sô pha màu xám cùng rẻm cửa màu đen trằng xen kẽ nhau. Bàn làm việc màu đen rộng rãi tất cả thoạt nhìn đều là áp lực như vậy khiến người ta có cảm giác không thể thở.
Trước bàn làm việc. Người đàn ông mặc áo sơmi màu trắng. Cổ tay áo xắn lên, xắn đến lộ ra một chút cánh tay cường tráng. Cổ áo hơi mở rộng lộ ra một làn da cùng Kim Sa giống nhau mà hắn đang cúi đầu lật văn kiện trong tay lên xem. Bên trong điều hòa mở hơn mười độ cả người hắn đều tản ra hơi thở lạnh lẽo. Hạ xuống vỡ phát ngăn trở ánh mắt của hắn không cách nào che chắn lãnh khốc, tàn nhẫn bên trong mắt hắn.
Cộc Cộc Cộc
Theo tiếng gõ cửa hạ xuống một người đàn ông trẻ tuổi đi tới. Một thân đoan trang màu đen mang tơ vàng vừa ánh mắt cả người thoạt nhìn đều đặc biệt tao nhã lịch sự!.
“ Tổng giám đốc đây là sắp xếp hành trình tuần này! “ Anh ta buông tập văn kiện xuống cũng không có rời đi.
Còn có việc gì? Bùi Hạo Thần để bút trong tay xuống ngẩng đầu hỏi. Trong con ngươi màu đen trầm tĩnh, lạnh lùng khiến người ta có cảm giác ngạt thở. Bốn năm hắn lại càng trở nên thành thục anh tuấn lịch lãm Cậu mấy ngày nay có chút khác thường! Anh nhìn trợ lý của mình
Phương Uyển Kiệt lắc đầu hai mắt nhìn Bùi Hạo Thần.
Vừa ở sân bay có chuyện gì xảy ra vậy! Phương Uyển Kiệt nghĩ một cái vẫn là mở miệng nói.
Thì ra cậu có biết! Bùi Hạo Thần bình thản nói một câu. Được rồi, cậu cũng không cần quản chuyện này, mọi lộ trình tuần này đều hủy bỏ cho tôi! Anh khép văn kiện trong tay lại rồi đứng dậy Cậu có thể đi ra ngoài rồi một kỳ nghỉ phép với gì toàn bộ đều do công ty chi trả .
Anh đây là đuổi tôi sao? Uyển Kiệt hỏi.
Làm sao có thể chứ, chẳng qua cảm thấy cậu theo tôi nhiều năm như vậy cũng chưa có kỳ nghỉ nào .
Phương Uyển Kiệt chau mày. Hạo Thần! Hắn thật sự gọi Đã bốn năm anh thật sự không thể buông tha sao! Lúc ở khắp sân bay Bùi Hạo Thần người mà hắn nhìn chăm chú ở đó chỉ có một một người đó chính là Lương Tịch Mạt.
Buông tha? Bùi Hạo Thần cười nhạo. Tôi tại sao phải buông tha! Anh nhíu mày.
Lương Văn Xương đã chết ngay cả Tô Tĩnh Thu cũng đã chết cho dù có mối thù lớn đi nữa anh cũng nên buông tha đi! Tịch Mạt là vô tội! “ Phương Uyển Kiệt kiên nhẫn nói. Nếu cô ấy đã rời đi cũng đừng có đi tìm cô ấy nữa không được sao! .
Lương Văn Xương may mắn, ông ta đã chết, có thể không cần chịu trách nhiệm về sai lầm của mình. Người của Lương gia phải chịu trách nhiệm đối với sự việc kia. Đặc biệt là Lương Tịch Mạt trốn đi anh trả thù còn chưa có bắt đầu cô làm sao có thể trốn đi! Hừ, trên thế giới này không ai có thể phản bội anh. Không ai là có thể! .
Hạo Thần! Dù thế nào anh đem Tịch Mạt nắm ở trong lòng bàn tay cũng đã bốn năm thương tổn cô ấy anh cũng không đau lòng sao? .
Trái tim? Cậu không phải cũng đã nói tôi không có trái tim sao! Bùi Hạo Thần một mực không cho là đúng! Anh chưa bao giờ có cảm giác là anh sai! .
Trong bốn năm anh chưa từng ngừng tìm kiếm trong nước, thế lực của hắn ở bên nước ngoài cũng dùng đến, nơi không thể chạm đến anh cũng không có bỏ qua. Nhưng cũng không có tin tức gì.
Tìm bốn năm cũng không tìm được vậy thì không cần tìm nữa Phương Uyển Kiệt khuyên nhủ.
Tôi bảo đảm rằng cô ta sẽ trở lại! Bùi Hạo Thần vô cùng tự tin nói. Năm đó cô cũng không có tham gia lễ tang Lương Văn Xương cùng Tô Tĩnh Thu trong bốn năm này ngày giỗ của bọn họ cô cũng chưa từng xuất hiện. Như vậy năm nay cô ấy sẽ trở lại!.
Anh có từng nghĩ Tịch Mạt có lẽ đã chết lúc cô ấy rời đi mới mười bảy tuổi trên người cũng không có đồng nào. Cô ấy là một thiên kim tiểu thư làm sao cô có thể lo cho cuộc sống! Phương Uyển Kiệt mở miệng.
Chết? Ha ha nếu cô ta thật đã chết rồi vậy cậu nên chúc mừng cô ta bởi vì nếu cô ta còn sống tôi sẽ cho cô ta biết cái gì gọi là sống không bằng chết .
/41
|