Tịch Mạt ngồi trong xe. Gắt gao tựa lưng vào ghế ngồi Bùi Hạo Thần mạnh mẽ vang dội cô lại một lần lĩnh hội tới.
Tôi hi vọng anh nói được thì là được! Tịch Mạt cúi đầu.
Tịch Mạt, tốt xấu gì tôi giống như anh trai cô thương cô bốn năm, cô không tín nhiệm tôi như vậy tôi rất khó cho qua! Bùi Hạo Thần nghiêng người tới gần Tịch Mạt.
Anh trai? Cô rất muốn cười. Dạ! Anh trai anh thật đặc biệt vừa nói đem tôi làm em gái thân thiết thương yêu vừa thiết kế tôi! Tịch Mạt gắt gao cắn răng kiềm chế cơ thểđau đến run rẩy. Hiện tại cô thật sự sâu sắc cảm nhận được bị người thân phản bội đau đớn như thế nào. Trong lúc cô gặp bất trắc như vậy mẹ thì nằm viện ba ba thì vào tù, lúc cô cảm thấy Bùi Hạo Thần hắn là người thân duy nhất nhưng tất cả lại là ngày cưới của bọn họ đêm đó hủy bỏ cô mới chỉ có mười bảy tuổi liền lập gia đình hơn nữa là gả cho một tay tính kế tất cả người Lương gia gặp tai hoạ.
Đúng là đem cô trở thành em gái tôi mới không đụng cô ! Bùi Hạo Thần oan ức giải thích.
Anh không phải chê tôi không sạch sẽ thấy tôi ta liền ghê tởm sao! Tịch Mạt thật mệt mỏi.
Oh? thì ra cô có biết! Bùi Hạo Thần cười. Vào đi thôi, Đường tổng đang đợi cô, hắn sẽ không chê cô không sạch sẽ chỉ cần hắn gật đầu bán mảnh đất kia ba ba của cô cũng không cần tiếp tục trở lại trong ngục giam chịu khổ! .
Tịch Mạt gật đầu đối với kính chiếu hậu sửa sang lại tóc một chút cô căng ô thò đầu muốn đi ra.
Cô cứ vội vã như vậy sao? Bùi Hạo Thần kéo Tịch Mạt lại giễu cợt.
Đây chẳng phải như anh mong muốn sao? Tịch Mạt không quay đầu lại. Tôi càng không chịu nổi anh không phải nên càng hài lòng! Tịch Mạt tuyên bố thẳng ấn xuống chuông cửa Đường gia.
Mở cửa là một người đàn ông trung niên mặt mập nhìn thấy vẻ mặt tươi cười bỉ ổi của hắn Tịch Mạt trong bụng nổi lên ghê tởm.
Tôi gọi cô là Lương tiểu thư? hay Bùi phu nhân? Hắn liếm láp đôi môi to bỉ ổi * cười châ biếm.
Tịch Mạt nắm chặt làn váy cố gắng tìm cách nở nụ cười. Cô tin Bùi Hạo Thần đã cùng hắn nói chuyện rồi mà trong người không có thật hiển nhiên cũng là có chỗ chuẩn bị. Nơi này không có Lương tiểu thư càng không có Bùi phu nhân chỉ có một người đàn ông và một người phụ nữ! Tịch Mạt vì lời nói của mình mà khinh thường. Tôi đã tắm qua hiện tại cần tắ lần nữa sao? Tịch Mạt hỏi. Cô vô cùng sợ hãi chỉ hi vọng sự việc nhanh một chút kết thúc. Không biết mẹ hiện tại thế nào rồi cho dù là mẹ thật sự sắp không chờ được cô thì mẹ cũng nhất định phải cùng ba ba gặp mặt một lần.
Không cần! không cần! người đàn ông lắc đầu nhìn Tịch Mạt hắn nuốt nước miếng. Bên này! Hắn dẫn Tịch Mạt đi vào đi vào một gian phòng.
Tịch Mạt bất an đứng giữa nhà. Còn chưa phản ứng kịp. Trên người chính là một trận đau rát, Tịch Mạt kêu một tiếng nhìn roi dây trong tay người đàn ông. Tịch Mạt bị hù dọa liền hô hấp đều không dám.
Ha ha! người đàn ông cười đi tới. Trước hết vừa hạ xuống Tịch Mạt biết trên làn da hiện ra tất cả vết máu đỏ tươi. Tịch Mạt kêu chậm rãi xê dịch cơ thể về phía sau. Đừng đừng tới đây! Tịch Mạt hét to.
Làm sao thế? Bùi Hạo Thần không có nói cho cô biết sao? Trên mặt người đàn ông mang theo tia thỏa mãn cười tươi.
Tôi xin ông đừng tới đây! Tịch Mạt lắc đầu. tôi xin ông! cô hoảng sợ không biết phải làm sao.
Bảo bối, hiện tại xin tha thứ còn hơi sớm chúng ta mới bắt đầu thôi mà! Hắn nói xong chìa đầu lưỡi đầy đặn liếm lấy roi lập tức lại dùng sức vung roi đảo qua hai má Tịch Mạt. Lưu lại một vết màu đỏ.
Không cần đánh! Không cần đánh! Trên mặt đất Tịch Mạt cuộn tròn thành một đoàn. Roi càng không ngừng rơi trên người y phục của cô lộn xộn rách nát. Lộ ra làn da còn có nhan sắc hồng lại càng người đàn ông trước mặt hưng phấn không thôi. Hô hấp hắn dồn dập đứng lên nuốt nước miếng theo bên hông lấy ra một bộ còng tay cười lớn xoải bước đi tới.
Không! Không cần! Tịch Mạt dùng sức lắc đầu.
Cô sẽ thích! Tôi cam đoan.
Tôi hi vọng anh nói được thì là được! Tịch Mạt cúi đầu.
Tịch Mạt, tốt xấu gì tôi giống như anh trai cô thương cô bốn năm, cô không tín nhiệm tôi như vậy tôi rất khó cho qua! Bùi Hạo Thần nghiêng người tới gần Tịch Mạt.
Anh trai? Cô rất muốn cười. Dạ! Anh trai anh thật đặc biệt vừa nói đem tôi làm em gái thân thiết thương yêu vừa thiết kế tôi! Tịch Mạt gắt gao cắn răng kiềm chế cơ thểđau đến run rẩy. Hiện tại cô thật sự sâu sắc cảm nhận được bị người thân phản bội đau đớn như thế nào. Trong lúc cô gặp bất trắc như vậy mẹ thì nằm viện ba ba thì vào tù, lúc cô cảm thấy Bùi Hạo Thần hắn là người thân duy nhất nhưng tất cả lại là ngày cưới của bọn họ đêm đó hủy bỏ cô mới chỉ có mười bảy tuổi liền lập gia đình hơn nữa là gả cho một tay tính kế tất cả người Lương gia gặp tai hoạ.
Đúng là đem cô trở thành em gái tôi mới không đụng cô ! Bùi Hạo Thần oan ức giải thích.
Anh không phải chê tôi không sạch sẽ thấy tôi ta liền ghê tởm sao! Tịch Mạt thật mệt mỏi.
Oh? thì ra cô có biết! Bùi Hạo Thần cười. Vào đi thôi, Đường tổng đang đợi cô, hắn sẽ không chê cô không sạch sẽ chỉ cần hắn gật đầu bán mảnh đất kia ba ba của cô cũng không cần tiếp tục trở lại trong ngục giam chịu khổ! .
Tịch Mạt gật đầu đối với kính chiếu hậu sửa sang lại tóc một chút cô căng ô thò đầu muốn đi ra.
Cô cứ vội vã như vậy sao? Bùi Hạo Thần kéo Tịch Mạt lại giễu cợt.
Đây chẳng phải như anh mong muốn sao? Tịch Mạt không quay đầu lại. Tôi càng không chịu nổi anh không phải nên càng hài lòng! Tịch Mạt tuyên bố thẳng ấn xuống chuông cửa Đường gia.
Mở cửa là một người đàn ông trung niên mặt mập nhìn thấy vẻ mặt tươi cười bỉ ổi của hắn Tịch Mạt trong bụng nổi lên ghê tởm.
Tôi gọi cô là Lương tiểu thư? hay Bùi phu nhân? Hắn liếm láp đôi môi to bỉ ổi * cười châ biếm.
Tịch Mạt nắm chặt làn váy cố gắng tìm cách nở nụ cười. Cô tin Bùi Hạo Thần đã cùng hắn nói chuyện rồi mà trong người không có thật hiển nhiên cũng là có chỗ chuẩn bị. Nơi này không có Lương tiểu thư càng không có Bùi phu nhân chỉ có một người đàn ông và một người phụ nữ! Tịch Mạt vì lời nói của mình mà khinh thường. Tôi đã tắm qua hiện tại cần tắ lần nữa sao? Tịch Mạt hỏi. Cô vô cùng sợ hãi chỉ hi vọng sự việc nhanh một chút kết thúc. Không biết mẹ hiện tại thế nào rồi cho dù là mẹ thật sự sắp không chờ được cô thì mẹ cũng nhất định phải cùng ba ba gặp mặt một lần.
Không cần! không cần! người đàn ông lắc đầu nhìn Tịch Mạt hắn nuốt nước miếng. Bên này! Hắn dẫn Tịch Mạt đi vào đi vào một gian phòng.
Tịch Mạt bất an đứng giữa nhà. Còn chưa phản ứng kịp. Trên người chính là một trận đau rát, Tịch Mạt kêu một tiếng nhìn roi dây trong tay người đàn ông. Tịch Mạt bị hù dọa liền hô hấp đều không dám.
Ha ha! người đàn ông cười đi tới. Trước hết vừa hạ xuống Tịch Mạt biết trên làn da hiện ra tất cả vết máu đỏ tươi. Tịch Mạt kêu chậm rãi xê dịch cơ thể về phía sau. Đừng đừng tới đây! Tịch Mạt hét to.
Làm sao thế? Bùi Hạo Thần không có nói cho cô biết sao? Trên mặt người đàn ông mang theo tia thỏa mãn cười tươi.
Tôi xin ông đừng tới đây! Tịch Mạt lắc đầu. tôi xin ông! cô hoảng sợ không biết phải làm sao.
Bảo bối, hiện tại xin tha thứ còn hơi sớm chúng ta mới bắt đầu thôi mà! Hắn nói xong chìa đầu lưỡi đầy đặn liếm lấy roi lập tức lại dùng sức vung roi đảo qua hai má Tịch Mạt. Lưu lại một vết màu đỏ.
Không cần đánh! Không cần đánh! Trên mặt đất Tịch Mạt cuộn tròn thành một đoàn. Roi càng không ngừng rơi trên người y phục của cô lộn xộn rách nát. Lộ ra làn da còn có nhan sắc hồng lại càng người đàn ông trước mặt hưng phấn không thôi. Hô hấp hắn dồn dập đứng lên nuốt nước miếng theo bên hông lấy ra một bộ còng tay cười lớn xoải bước đi tới.
Không! Không cần! Tịch Mạt dùng sức lắc đầu.
Cô sẽ thích! Tôi cam đoan.
/41
|