editor: 9196
Tịch Mạt ngồi trong phòng ăn không dám ngẩng đầu nhìn Bùi Hạo Thần, cô chỉ có thể cúi đầu ăn bữa sáng. Trong lòng Bùi Hạo Thần thấy có chút kỳ quái, lại thấy được bóng dáng của Tịch Mạt lúc trước trong lòng hắn vẫn thấy có chút vui vẻ chỉ là anh không nghĩ tới thay đổi như vậy lại khiến cho bọn họ thấy xấu hổ như vậy!
Em có muốn đi học không? Bùi Hạo Thần nhàn nhạt hỏi.
Đi học? Tịch Mạt nhìn Bùi Hạo Thần sau đó lắc đầu. Đời này có mấy chỗ cô không muốn đi trong đó có một chỗ chính là trường học.
Cái này ở tuổi em không nên lãng phí thời gian như vậy! Bùi Hạo Thần nhíu mi giống như đang răn dạy một đứa trẻ không nghe lời.
Đúng là không nên lãng phí nhưng tôi đã lãng phí rồi! Tịch Mạt cười nhạt. Mười bảy tuổi cô đã rời khỏi trường học rồi.
Vậy em muốn làm gì? Bùi Hạo Thần khó có được nhẫn nại hỏi.
Tôi có thể khiêu vũ không? Tịch Mạt ngẩng đầu.
Bùi Hạo Thần có chút sửng sốt nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tịch Mạt cuối cùng vẫn gật đầu. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy chính là ở trên sân khấu, Lương Văn Xương dẫn theo hắn xem trận đấu khiêu vũ của Tịch Mạt, cô ấy giống như một Tinh Linh ở trên sân khấu, cô ấy có thể làm cho mọi người lu mờ.
Cám ơn! Tịch Mạt nhẹ nhàng nói một câu. Mặc dù vẫn còn khách sáo nhưng đã không còn lạnh nhạt giống những ngày trước. Bùi Hạo Thần muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không có nói ra. Có muốn tôi mời giúp em một cô giáo hay là giúp em đến trường học
Cám ơn anh Hạo Thần nhưng tự tôi có thể làm được! Tịch Mạt bỏ đũa xuống.
Từ nào thì Tịch Mạt có thể không lệ thuộc vào người khác như vậy! Bùi Hạo Thần nhìn bóng dáng Tịch Mạt vội vàng rời đi nghĩ đến tay hắn có phần dùng sức nắm chặt cái ly, cảm giác không được cần đến thật sự rất khó chịu.
Tịch Mạt ngồi ở bên cạnh trong tay cầm một chai nước khoáng cùng với một tờ báo.
Từ bé người bên cạnh đã luôn luôn nói Tịch Mạt sinh ra chính là làm khiêu vũ, cô có năng khiếu đồng ý chịu gian khổ cho nên khi còn nhỏ tuổi liền đạt được các loại giải thưởng lớn, Tịch Mạt muốn khiêu vũ nhưng cô càng muốn có một công việc. Cô từng luôn luôn muốn có một phòng múa riêng thuộc về mình nhưng bây giờ hi vọng đó hơi xa vời đi!
Cô ngẩng đầu lên nhìn mảnh chữ màu lam Thiên Không trên đầu kia than nhẹ một tiếng bỗng nhiên cô thấy nhớ nhà đúng vậy nhớ nhà — Lương gia.
Tịch Mạt đứng ở cửa đã từng rộng thoáng, sân sạch sẽ nay đã cực kì tan hoang. Từ cửa chính nhìn vào trong giấy niêm phong dán trên cửa phòng vẫn như cũ tay từ từ giơ lên tìm tòi, trong sân lộ ra cành cây, Tịch Mạt khẽ cười. Không có gì thay đổi! Cũng tốt, ba ba, con sẽ cố gắng làm việc, nhà của chúng ta con sẽ cố chuộc nó về. Đến lúc đó, con sẽ mang ba ba cùng mẹ đón về, cả nhà chúng ta vẫn ở trong này như trước không rời xa nhau.
Tịch Mạt! Nghe thấy có người gọi mình Tịch Mạt quay đầu lại thì thấy Thẩm Kỳ Nhiên, cô có chút sửng sốt.
Kỳ Nhiên! Tại sao anh lại ở đây? Thật khéo!
Không phải khéo, là anh ở chỗ này chờ em! Thẩm Kỳ Nhiên tiến lên.
Chờ em? Tịch Mạt có chút giật mình.
Đúng vậy! Chờ em! Thẩm Kỳ Nhiên gật đầu Tịch Mạt! Bùi Hạo Thần có làm khó em không? Ngày đó lúc hắn liền hối hận tại sao có thể tùy tiện cùng Bùi Hạo Thần đưa ra yêu cầu như vậy nếu như mang đến cho Tịch Mạt phiền toái thì biết làm thế nào thế.
Tịch Mạt lắc đầu. Kỳ Nhiên! Chuyện ngày hôm đó thật xin lỗi!
Nha đầu ngốc! Thẩm Kỳ Nhiên cười cười. Tại sao cùng anh nói xin lỗi!
Thấy hắn dịu dàng Tịch Mạt nổi lên một trận đau lòng, sâu sắc khắc sâu vào trong xương.
Kỳ Nhiên! ''
Tịch Mạt! Thẩm Kỳ Nhiên tiến lên ôm lấy Tịch Mạt thật chặt. Anh rất nhớ em, mấy ngày nay anh đều mơ thấy em, cuối cùng anh cũng đợi được em!
Tịch Mạt ngồi trong phòng ăn không dám ngẩng đầu nhìn Bùi Hạo Thần, cô chỉ có thể cúi đầu ăn bữa sáng. Trong lòng Bùi Hạo Thần thấy có chút kỳ quái, lại thấy được bóng dáng của Tịch Mạt lúc trước trong lòng hắn vẫn thấy có chút vui vẻ chỉ là anh không nghĩ tới thay đổi như vậy lại khiến cho bọn họ thấy xấu hổ như vậy!
Em có muốn đi học không? Bùi Hạo Thần nhàn nhạt hỏi.
Đi học? Tịch Mạt nhìn Bùi Hạo Thần sau đó lắc đầu. Đời này có mấy chỗ cô không muốn đi trong đó có một chỗ chính là trường học.
Cái này ở tuổi em không nên lãng phí thời gian như vậy! Bùi Hạo Thần nhíu mi giống như đang răn dạy một đứa trẻ không nghe lời.
Đúng là không nên lãng phí nhưng tôi đã lãng phí rồi! Tịch Mạt cười nhạt. Mười bảy tuổi cô đã rời khỏi trường học rồi.
Vậy em muốn làm gì? Bùi Hạo Thần khó có được nhẫn nại hỏi.
Tôi có thể khiêu vũ không? Tịch Mạt ngẩng đầu.
Bùi Hạo Thần có chút sửng sốt nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tịch Mạt cuối cùng vẫn gật đầu. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy chính là ở trên sân khấu, Lương Văn Xương dẫn theo hắn xem trận đấu khiêu vũ của Tịch Mạt, cô ấy giống như một Tinh Linh ở trên sân khấu, cô ấy có thể làm cho mọi người lu mờ.
Cám ơn! Tịch Mạt nhẹ nhàng nói một câu. Mặc dù vẫn còn khách sáo nhưng đã không còn lạnh nhạt giống những ngày trước. Bùi Hạo Thần muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không có nói ra. Có muốn tôi mời giúp em một cô giáo hay là giúp em đến trường học
Cám ơn anh Hạo Thần nhưng tự tôi có thể làm được! Tịch Mạt bỏ đũa xuống.
Từ nào thì Tịch Mạt có thể không lệ thuộc vào người khác như vậy! Bùi Hạo Thần nhìn bóng dáng Tịch Mạt vội vàng rời đi nghĩ đến tay hắn có phần dùng sức nắm chặt cái ly, cảm giác không được cần đến thật sự rất khó chịu.
Tịch Mạt ngồi ở bên cạnh trong tay cầm một chai nước khoáng cùng với một tờ báo.
Từ bé người bên cạnh đã luôn luôn nói Tịch Mạt sinh ra chính là làm khiêu vũ, cô có năng khiếu đồng ý chịu gian khổ cho nên khi còn nhỏ tuổi liền đạt được các loại giải thưởng lớn, Tịch Mạt muốn khiêu vũ nhưng cô càng muốn có một công việc. Cô từng luôn luôn muốn có một phòng múa riêng thuộc về mình nhưng bây giờ hi vọng đó hơi xa vời đi!
Cô ngẩng đầu lên nhìn mảnh chữ màu lam Thiên Không trên đầu kia than nhẹ một tiếng bỗng nhiên cô thấy nhớ nhà đúng vậy nhớ nhà — Lương gia.
Tịch Mạt đứng ở cửa đã từng rộng thoáng, sân sạch sẽ nay đã cực kì tan hoang. Từ cửa chính nhìn vào trong giấy niêm phong dán trên cửa phòng vẫn như cũ tay từ từ giơ lên tìm tòi, trong sân lộ ra cành cây, Tịch Mạt khẽ cười. Không có gì thay đổi! Cũng tốt, ba ba, con sẽ cố gắng làm việc, nhà của chúng ta con sẽ cố chuộc nó về. Đến lúc đó, con sẽ mang ba ba cùng mẹ đón về, cả nhà chúng ta vẫn ở trong này như trước không rời xa nhau.
Tịch Mạt! Nghe thấy có người gọi mình Tịch Mạt quay đầu lại thì thấy Thẩm Kỳ Nhiên, cô có chút sửng sốt.
Kỳ Nhiên! Tại sao anh lại ở đây? Thật khéo!
Không phải khéo, là anh ở chỗ này chờ em! Thẩm Kỳ Nhiên tiến lên.
Chờ em? Tịch Mạt có chút giật mình.
Đúng vậy! Chờ em! Thẩm Kỳ Nhiên gật đầu Tịch Mạt! Bùi Hạo Thần có làm khó em không? Ngày đó lúc hắn liền hối hận tại sao có thể tùy tiện cùng Bùi Hạo Thần đưa ra yêu cầu như vậy nếu như mang đến cho Tịch Mạt phiền toái thì biết làm thế nào thế.
Tịch Mạt lắc đầu. Kỳ Nhiên! Chuyện ngày hôm đó thật xin lỗi!
Nha đầu ngốc! Thẩm Kỳ Nhiên cười cười. Tại sao cùng anh nói xin lỗi!
Thấy hắn dịu dàng Tịch Mạt nổi lên một trận đau lòng, sâu sắc khắc sâu vào trong xương.
Kỳ Nhiên! ''
Tịch Mạt! Thẩm Kỳ Nhiên tiến lên ôm lấy Tịch Mạt thật chặt. Anh rất nhớ em, mấy ngày nay anh đều mơ thấy em, cuối cùng anh cũng đợi được em!
/41
|