Editor: 9196
Tập đoàn Hạo Thần
Trong phòng làm việc, đều là tiếng bồm bộp của tập tài liệu bị Bùi Hạo Thần ném rơi đầy trên mặt đất, cuối cùng cái cốc trong tay cũng bị anh ném ra ngoài nhưng hình như lửa giận vẫn còn tích tụ trong lòng như trước.
Vẻ mặt lạnh nhạt của Tịch Mạt thủy chung vẫn ở trong đầu, hắn xua cũng không đi.
Phương Uyển Kiệt đứng ở một bên vòng tay quanh ngực nhìn Bùi Hạo Thần nổi giận, khóe miệng vén lên nụ cười thản nhiên. Trước đây người có bản lĩnh khiến Bùi Hạo Thần dở khóc dở cười cũng chỉ có cô tiểu thư của Lương gia - Tịch Mạt, hiện tại anh chắc chắn bộ dạng này của anh ta nhất định có quan hệ với Tịch Mạt.
Bùi Hạo Thần nổi giận quát : Còn không đem tập tài liệu ký tên đi, trong tay tôi vẫn còn nhiều việc!
Hình như anh rất thích ở đây xem tôi nổi giận! Bùi Hạo Thần không vui ngẩng lên đầu.
Đứng ở lập trường bạn bè tôi thừa nhận tôi nhìn có chút hả hê! Phương Uyển Kiệt gật đầu. Hạo Thần ! Tôi nói rồi anh đem Tịch Mạt nâng trong lòng bàn tay, thương yêu bốn năm, nuông chiều cũng bốn năm, tổn thương cô ấy anh không thể không có một chút cảm giác nào đổi lại ở khía cạnh nếu cô ấy không phải con gái của Lương Văn Xương suy nghĩ một chút anh sẽ như thế sao!
Bùi Hạo Thần dừng lại một chút. Lập tức cười một tiếng. Nói đùa nếu cô ấy không phải con gái của Lương Văn Xương tại sao anh còn vắt óc tìm kế tiếp cận cố ấy!
Chỉ mong ngày nào đó anh sẽ không có hối hận! Phương Uyển Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu.
Hối hận? Bùi Hạo Thần hừ lạnh. Tôi tuyệt đối không hối hận, tôi bảo đảm . Lạnh lùng cất tiếng, Bùi Hạo Thần mở tập tài liệu ở bên dưới ký lên chữ rồng bay phượng múa của mình lên. Cậu có thể mang đi!
Phương Uyển Kiệt tiếp nhận tập tài liệu, không có nói gì mà hơi có ý nghĩ sâu xa nhìn Bùi Hạo Thần một cái. Biết rằng phiền muộn trong lòng chính là nhiều chuyện nhưng sự việc may ra còn có thể có cơ hội vãn hồi!
Hối hận? Hừ! Lương Tịch Mạt! Tôi bảo đảm người hối hận chính là cô! Chỉ có tôi có thể không cần, còn cô thì nhất định không được! Bùi Hạo Thần nắm chặt bút trong tay trong mắt thoáng qua một chút lạnh lẽo.
Tịch Mạt ôm lấy đầu gối tất cả nhàm chán làm biếng ngồi ở trên ban công, ánh nắng ấm áp lúc này cô gần như tham lam hưởng thụ lấy ánh mặt trời chiếu rọi nhưng vẫn như cũ không cảm giác được ấm áp của ánh nắng mặt trời chiếu tới. Cô rất muốn ngủ một giấc, ánh nắng ấm áp ở chỗ này đã từng là yêu cầu xa vời của cô bởi vì cô phải cố gắng làm việc cộng thêm trốn tránh Bùi Hạo Thần thời thời khắc khắc theo dõi.
Khe khẽ thở dài, cô giơ tay lên áp vào hai má nơi đó vẫn còn hương chanh nhàn nhạt còn có ấm áp trên đầu ngón tay của Thẩm Kỳ Nhiên. Nhắm mắt lại âm thanh của hắn vẫn còn phảng phất bên tai.
Tịch Mạt! Tất cả chuyện đã qua, anh cũng không quan tâm, Tịch Mạt, anh yêu em, quay lại đi! Chúng ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra! Ánh mắt bị thương cua hắn luôn luôn thoáng hiện lên ở trong đầu, Tịch Mạt cảm thấy cô giống như là bị cấu xé.
Kỳ Nhiên! Em cũng yêu anh! Thật sự rất yêu! Mạt nhẹ cất tiếng. Nếu như không có hiểu lầm kia, nếu cô không có rời đi như vậy giờ phút này bọn họ có thể ở cùng một chỗ không! Nhưng hiện giờ cô thật sự là thân bất do kỷ!
Cô ôm đầu gối thật chặt chợt thấy thật đau vì Thẩm Kỳ Nhiên cũng vì Trình Diệu Tình. Vì dời ánh mắt của những người đó mà bọn họ cố ý đóng giả thân mật sau đó trên báo chí liền có tin tức đám hỏi của hai nhà Thẩm Trình.
A! Tịch Mạt cười khổ. Chẳng lẽ thật sự là ý trời sao! Tịch Mạt, nếu cô dũng cảm một chút như vậy sự việc chắc chắn sẽ không có tình hình như ngày hôm nay! Lắm chặt lan can đứng dậy, Tịch Mạt nhìn bể bơi màu lam dưới lầu. Tịch Mạt, nhiều sóng gió như vậy cô đều trải qua còn có gì phải sợ! Cô phải kiên cường đặc biệt là không thể thua bởi Bùi Hạo Thần, tuyệt đối không thể Tịch Mạt nói xong nắm chặt lan can tay hơi dùng sức một chút, khớp xương tay nhỏ rõ rệt nổi lên từng đợt trắng bạch.
Tập đoàn Hạo Thần
Trong phòng làm việc, đều là tiếng bồm bộp của tập tài liệu bị Bùi Hạo Thần ném rơi đầy trên mặt đất, cuối cùng cái cốc trong tay cũng bị anh ném ra ngoài nhưng hình như lửa giận vẫn còn tích tụ trong lòng như trước.
Vẻ mặt lạnh nhạt của Tịch Mạt thủy chung vẫn ở trong đầu, hắn xua cũng không đi.
Phương Uyển Kiệt đứng ở một bên vòng tay quanh ngực nhìn Bùi Hạo Thần nổi giận, khóe miệng vén lên nụ cười thản nhiên. Trước đây người có bản lĩnh khiến Bùi Hạo Thần dở khóc dở cười cũng chỉ có cô tiểu thư của Lương gia - Tịch Mạt, hiện tại anh chắc chắn bộ dạng này của anh ta nhất định có quan hệ với Tịch Mạt.
Bùi Hạo Thần nổi giận quát : Còn không đem tập tài liệu ký tên đi, trong tay tôi vẫn còn nhiều việc!
Hình như anh rất thích ở đây xem tôi nổi giận! Bùi Hạo Thần không vui ngẩng lên đầu.
Đứng ở lập trường bạn bè tôi thừa nhận tôi nhìn có chút hả hê! Phương Uyển Kiệt gật đầu. Hạo Thần ! Tôi nói rồi anh đem Tịch Mạt nâng trong lòng bàn tay, thương yêu bốn năm, nuông chiều cũng bốn năm, tổn thương cô ấy anh không thể không có một chút cảm giác nào đổi lại ở khía cạnh nếu cô ấy không phải con gái của Lương Văn Xương suy nghĩ một chút anh sẽ như thế sao!
Bùi Hạo Thần dừng lại một chút. Lập tức cười một tiếng. Nói đùa nếu cô ấy không phải con gái của Lương Văn Xương tại sao anh còn vắt óc tìm kế tiếp cận cố ấy!
Chỉ mong ngày nào đó anh sẽ không có hối hận! Phương Uyển Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu.
Hối hận? Bùi Hạo Thần hừ lạnh. Tôi tuyệt đối không hối hận, tôi bảo đảm . Lạnh lùng cất tiếng, Bùi Hạo Thần mở tập tài liệu ở bên dưới ký lên chữ rồng bay phượng múa của mình lên. Cậu có thể mang đi!
Phương Uyển Kiệt tiếp nhận tập tài liệu, không có nói gì mà hơi có ý nghĩ sâu xa nhìn Bùi Hạo Thần một cái. Biết rằng phiền muộn trong lòng chính là nhiều chuyện nhưng sự việc may ra còn có thể có cơ hội vãn hồi!
Hối hận? Hừ! Lương Tịch Mạt! Tôi bảo đảm người hối hận chính là cô! Chỉ có tôi có thể không cần, còn cô thì nhất định không được! Bùi Hạo Thần nắm chặt bút trong tay trong mắt thoáng qua một chút lạnh lẽo.
Tịch Mạt ôm lấy đầu gối tất cả nhàm chán làm biếng ngồi ở trên ban công, ánh nắng ấm áp lúc này cô gần như tham lam hưởng thụ lấy ánh mặt trời chiếu rọi nhưng vẫn như cũ không cảm giác được ấm áp của ánh nắng mặt trời chiếu tới. Cô rất muốn ngủ một giấc, ánh nắng ấm áp ở chỗ này đã từng là yêu cầu xa vời của cô bởi vì cô phải cố gắng làm việc cộng thêm trốn tránh Bùi Hạo Thần thời thời khắc khắc theo dõi.
Khe khẽ thở dài, cô giơ tay lên áp vào hai má nơi đó vẫn còn hương chanh nhàn nhạt còn có ấm áp trên đầu ngón tay của Thẩm Kỳ Nhiên. Nhắm mắt lại âm thanh của hắn vẫn còn phảng phất bên tai.
Tịch Mạt! Tất cả chuyện đã qua, anh cũng không quan tâm, Tịch Mạt, anh yêu em, quay lại đi! Chúng ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra! Ánh mắt bị thương cua hắn luôn luôn thoáng hiện lên ở trong đầu, Tịch Mạt cảm thấy cô giống như là bị cấu xé.
Kỳ Nhiên! Em cũng yêu anh! Thật sự rất yêu! Mạt nhẹ cất tiếng. Nếu như không có hiểu lầm kia, nếu cô không có rời đi như vậy giờ phút này bọn họ có thể ở cùng một chỗ không! Nhưng hiện giờ cô thật sự là thân bất do kỷ!
Cô ôm đầu gối thật chặt chợt thấy thật đau vì Thẩm Kỳ Nhiên cũng vì Trình Diệu Tình. Vì dời ánh mắt của những người đó mà bọn họ cố ý đóng giả thân mật sau đó trên báo chí liền có tin tức đám hỏi của hai nhà Thẩm Trình.
A! Tịch Mạt cười khổ. Chẳng lẽ thật sự là ý trời sao! Tịch Mạt, nếu cô dũng cảm một chút như vậy sự việc chắc chắn sẽ không có tình hình như ngày hôm nay! Lắm chặt lan can đứng dậy, Tịch Mạt nhìn bể bơi màu lam dưới lầu. Tịch Mạt, nhiều sóng gió như vậy cô đều trải qua còn có gì phải sợ! Cô phải kiên cường đặc biệt là không thể thua bởi Bùi Hạo Thần, tuyệt đối không thể Tịch Mạt nói xong nắm chặt lan can tay hơi dùng sức một chút, khớp xương tay nhỏ rõ rệt nổi lên từng đợt trắng bạch.
/41
|