Tịch Mạt đứng ở một bên nhẹ nhàng mà uống nước trái cây cô không phải không cảm giác được ánh mắt của Thẩm Kỳ Nhiên chỉ là cô không có cách nào đối mặt nên cô lựa chọn tránh né.
Lâu lắm không có trở về người tới nơi này cô đều gần như không có quen biết! Cô nhìn Bùi Hạo Thần trong đám người như cá gặp nước cùng mọi người chào hỏi, Tịch Mạt chán ghét đem mặt quay sang chỗ khác có ai biết giới kinh doanh này cự tử truyền kỳ lại là một hung thủ gián tiếp giết người chứ! Nghĩ đến ba ba chết thảm Tịch Mạt nắm chặt ly rượu đầu ngón tay có chút trở nên trắng bệch.
Tịch Mạt! Mang theo một chút dè dặt thanh âm vang lên ở sau lưng Tịch Mạt quay đầu lại xem phía sau Trình Diệu Tình mặc lễ phục nịt vai thắt lưng, cô lễ phép cười một cái.
Trình ...
Đừng gọi mình là Trình tiểu thư! Trình Diệu Tình chân thành nhờ.
Tịch Mạt nhìn thấy dấu vét trên vai của Diệu Tình mặc dù cô đã dùng phấn trắng che dấu vết đi nhưng vẫn có thể nhìn thấy dấu vết nhàn nhạt, Tịch Mạt ngẩng đầu. Bốn năm trước không phải nói là cô cùng Thẩm Kỳ Nhiên sắp đính hôn sao! Vậy bây giờ sao lại ở cùng một chỗ với Tiêu Lăng Phong!
Tịch Mạt! Cô đi lên. Về Thẩm Kỳ Nhiên, cậu có thể có hiểu lầm, cậu nghe mình giải thích được không! Cô nắm lấy bả vai Tịch Mạt. Chỉ xin cậu cho mình một chút thời gian được không! Mình có rất nhiều lời muốn nói! Tịch Mạt! Nhiều năm như vậy, rốt cuộc là cậu đã đi đâu, cậu sống có tốt không!
Đối mặt với sự quan tâm của bạn cũ mũi Tịch Mạt có chút cay cay, cô quay mặt sang chỗ khác tránh né ánh mắt của Diệu Tình.
Không tốt có phải không! Diệu Tình tuyên bố. Một người từ bé đã được ba mẹ cưng chiều, một thiên kim tiểu thư được mọi người yêu chiều đột nhiên mất đi tất cả chỗ dựa cô cứ như vậy rời đi nghĩ cũng biết cuộc sống của Tịch Mạt khổ cực thế nào. Tịch Mạt! Mình biết cậu nhất định là thấy tin tức này nhưng đây không phải là sự thật! Cô lắc đầu. Tịch Mạt! Cậu có thể không tin tưởng mình nhưng không thể không tin tưởng Kỳ Nhiên! Tịch Mạt! Thanh âm của cô ấy rất nhẹ, khuynh đảo làm cho Tịch Mạt có thể tỉnh táo lại!
Tin tưởng anh ấy? Trong nháy mắt nước mắt trong mắt Tịch Mạt ánh lên ở dưới ánh đèn lấp lánh lên.
Uh! Cô ấy gật đầu. Tịch Mạt! Sự việc thật sự không phải như cậu nghĩ, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, mình làm sao có thể lừa cậu, làm sao có thể cướp đoạt đồ của cậu chứ!
Nước mắt trong mắt Tịch Mạt rơi xuống.
Cô không phải tôi cho nên...
Tịch Mạt! Tin tưởng mình được không? Diệu Tình hết sức truy hỏi, giải thích.
Diệu Diệu! Tịch Mạt nghẹn ngào.
Tịch Mạt! Diệu Tình giang hai tay ôm lấy Tịch Mạt. Cậu này cùng nha đầu chết tiệt kia vừa đi chính là bốn năm, cậu có biết không là mình có bao nhiêu lo lắng đâu! Diệu Tình ô ô khóc tiếng khóc của bọn họ hấp dẫn ngay cả những người chung quanh, ánh mắt kinh ngạc ở trên tiệc sinh nhật người khác mà như vậy quả thật có chút khiếm nhã. Các cô không để ý được nhiều như vậy chỉ ôm lấy thật chặt. Hạo Thần! Tiêu Lăng Phong cầm ly rượu đi đến chỗ Bùi Hạo thần. Cậu cũng không sợ Trình Diệu Tình đem chuyện này nói cho Lương Tịch Mạt?
Tôi chính là cần cô ấy đem sự việc giải thích rõ ràng! Bùi Hạo Thần nhíu mày. Bởi vì sự thật là tàn nhẫn nhất, biết sự thật rồi có ta mới có thể đau Bùi Hạo Thần một hơi uống sạch rượu trong cái ly ánh mắt liếc về phía hướng Tịch Mạt thật sự là cô ở trong đám người rất chói mắt ánh mắt mọi người đều nhìn Tịch Mạt chằm chằm như vậy nhất là Thẩm kỳ Nhiên, ánh mắt nóng bỏng làm toàn thân hắn cũng không dễ chịu.
Lâu lắm không có trở về người tới nơi này cô đều gần như không có quen biết! Cô nhìn Bùi Hạo Thần trong đám người như cá gặp nước cùng mọi người chào hỏi, Tịch Mạt chán ghét đem mặt quay sang chỗ khác có ai biết giới kinh doanh này cự tử truyền kỳ lại là một hung thủ gián tiếp giết người chứ! Nghĩ đến ba ba chết thảm Tịch Mạt nắm chặt ly rượu đầu ngón tay có chút trở nên trắng bệch.
Tịch Mạt! Mang theo một chút dè dặt thanh âm vang lên ở sau lưng Tịch Mạt quay đầu lại xem phía sau Trình Diệu Tình mặc lễ phục nịt vai thắt lưng, cô lễ phép cười một cái.
Trình ...
Đừng gọi mình là Trình tiểu thư! Trình Diệu Tình chân thành nhờ.
Tịch Mạt nhìn thấy dấu vét trên vai của Diệu Tình mặc dù cô đã dùng phấn trắng che dấu vết đi nhưng vẫn có thể nhìn thấy dấu vết nhàn nhạt, Tịch Mạt ngẩng đầu. Bốn năm trước không phải nói là cô cùng Thẩm Kỳ Nhiên sắp đính hôn sao! Vậy bây giờ sao lại ở cùng một chỗ với Tiêu Lăng Phong!
Tịch Mạt! Cô đi lên. Về Thẩm Kỳ Nhiên, cậu có thể có hiểu lầm, cậu nghe mình giải thích được không! Cô nắm lấy bả vai Tịch Mạt. Chỉ xin cậu cho mình một chút thời gian được không! Mình có rất nhiều lời muốn nói! Tịch Mạt! Nhiều năm như vậy, rốt cuộc là cậu đã đi đâu, cậu sống có tốt không!
Đối mặt với sự quan tâm của bạn cũ mũi Tịch Mạt có chút cay cay, cô quay mặt sang chỗ khác tránh né ánh mắt của Diệu Tình.
Không tốt có phải không! Diệu Tình tuyên bố. Một người từ bé đã được ba mẹ cưng chiều, một thiên kim tiểu thư được mọi người yêu chiều đột nhiên mất đi tất cả chỗ dựa cô cứ như vậy rời đi nghĩ cũng biết cuộc sống của Tịch Mạt khổ cực thế nào. Tịch Mạt! Mình biết cậu nhất định là thấy tin tức này nhưng đây không phải là sự thật! Cô lắc đầu. Tịch Mạt! Cậu có thể không tin tưởng mình nhưng không thể không tin tưởng Kỳ Nhiên! Tịch Mạt! Thanh âm của cô ấy rất nhẹ, khuynh đảo làm cho Tịch Mạt có thể tỉnh táo lại!
Tin tưởng anh ấy? Trong nháy mắt nước mắt trong mắt Tịch Mạt ánh lên ở dưới ánh đèn lấp lánh lên.
Uh! Cô ấy gật đầu. Tịch Mạt! Sự việc thật sự không phải như cậu nghĩ, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, mình làm sao có thể lừa cậu, làm sao có thể cướp đoạt đồ của cậu chứ!
Nước mắt trong mắt Tịch Mạt rơi xuống.
Cô không phải tôi cho nên...
Tịch Mạt! Tin tưởng mình được không? Diệu Tình hết sức truy hỏi, giải thích.
Diệu Diệu! Tịch Mạt nghẹn ngào.
Tịch Mạt! Diệu Tình giang hai tay ôm lấy Tịch Mạt. Cậu này cùng nha đầu chết tiệt kia vừa đi chính là bốn năm, cậu có biết không là mình có bao nhiêu lo lắng đâu! Diệu Tình ô ô khóc tiếng khóc của bọn họ hấp dẫn ngay cả những người chung quanh, ánh mắt kinh ngạc ở trên tiệc sinh nhật người khác mà như vậy quả thật có chút khiếm nhã. Các cô không để ý được nhiều như vậy chỉ ôm lấy thật chặt. Hạo Thần! Tiêu Lăng Phong cầm ly rượu đi đến chỗ Bùi Hạo thần. Cậu cũng không sợ Trình Diệu Tình đem chuyện này nói cho Lương Tịch Mạt?
Tôi chính là cần cô ấy đem sự việc giải thích rõ ràng! Bùi Hạo Thần nhíu mày. Bởi vì sự thật là tàn nhẫn nhất, biết sự thật rồi có ta mới có thể đau Bùi Hạo Thần một hơi uống sạch rượu trong cái ly ánh mắt liếc về phía hướng Tịch Mạt thật sự là cô ở trong đám người rất chói mắt ánh mắt mọi người đều nhìn Tịch Mạt chằm chằm như vậy nhất là Thẩm kỳ Nhiên, ánh mắt nóng bỏng làm toàn thân hắn cũng không dễ chịu.
/41
|