Bùi Hạo Thần! Tịch Mạt đẩy Bùi Hạo Thần ra ngay cả một chút cảm giác áy náy anh ta cũng không có. Bốn năm trước anh đem ba ba của tôi đưa vào nhà giam vì vậy bệnh tình của mẹ tôi mới càng nặng thêm, bà chết trong bệnh viện lạnh băng, tôi vắng mặt, ba ba cũng không có mặt. Người một nhà chúng tôi ngay cả cơ hội gặp mặt lần cuối cùng cũng không có. Anh cảm thấy anh hại tôi còn chưa đủ thảm sao! Tịch Mạt không khống chế được hét lên.
Thảm? Bùi Hạo Thần cười đột nhiên anh nâng cằm Tịch Mạt lên! Em thấy được cái gì gọi là thảm hiện tại tôi có thể nói cho em biết so với nơi tôi chịu đựng. Của em không đáng kể chút nào!.
Cằm bị nắm đến phát đau Tịch Mạt bắt buộc ngẩng đầu lên nhìn hai mắt Bùi Hạo Thần. Ánh sáng không hề sáng nhưng cô lại thấy hận ý trong mắt Bùi Hạo Thần, Tịch Mạt chưa từng thấy ánh mắt âm tàn như vậy. Bốn năm anh ta lại càng thêm tàn nhẫn, khát máu. Bốn năm trước khi đối mặt với bệnh tình nguy kịch của mẹ cô anh ta thấy không sao cả. Tịch Mạt cảm giác được anh ta là súc sinh giờ phút này cô cảm thấy ngay cả súc sinh anh ta cũng không bằng.
Làm sao vậy? Thấy Tịch Mạt tức giận đến phát run Bùi Hạo Thần cười hỏi. Tịch Mạt thật sự tôi vẫn hỏi thăm tin tức của em! Anh tới gần Tịch Mạt. không cần nghĩ rời đi em có biết tôi chờ ngày này đã bốn năm sao? Lương Tịch Mạt nếu bốn năm trước em dũng cảm thừa nhận tất cả có lẽ tôi sẽ không hận em như vậy nhưng thật không may em rời đi như thế chúng ta liền nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt tôi sẽ đem Lương Văn Xương nợ Bùi gia chúng ta cùng em nợ của tôi cùng lúc mang cả tiền lời đòi lại!.
Bùi Hạo Thần, tôi không biết anh tại sao lại hận ba tôi như vậy! được cho dù chuyện ba ba của tôi làm là sai thì ông ấy đã bị anh hại chết còn có mẹ của tôi! Nhà của tôi đã bị anh làm hại nhà tan cửa nát ai mới là rất cần người nào! Tịch Mạt lạnh lùng hỏi. Hạo Thần, tôi lại nợ anh cái gì? Anh một tay đạo diễn thật là tốt diễn để tôi trở thành người thứ ba trong mắt mọi người, tôi là hồ ly tinh phá hư nhà người ta, ba của tôi không tin tôi, mẹ của tôi cũng không muốn tin tôi ngay cả khi bọn đã chết còn mang theo hiểu lầm đối với tôi cùng oán hận nhưng ngay cả cơ hội để giải thích tôi cũng không có! Tịch Mạt vô lực nói lên. Bùi Hạo Thần! Anh có tư cách gì để hận tôi! .
Tư cách? Hừ! Bùi Hạo Thần cười. Tịch Mạt! Thực lực chính là tư cách!
Anh cười nhắc nhở.
Phải! Thực lực chính là tư cách . Tịch Mạt gật đầu. Năm đó Lương Văn Xương bởi vì bị kiện rửa tiền tham ô phải vào tù các cô tìm không thấy căn cứ chính xác để tranh luận ngay cả luật sư nguyện ý biện hộ cho Lương Văn Xương cũng không có. Cho dù là lúc đó Bùi Hạo Thần dùng thực lực của tập đoàn Hạo Thần để bức bách cũng không có luật sư nguyện ý tiếp nhận. Lúc đó Tịch Mạt nghĩ đến chuyện ba ba thật sự rất nghiêm trọng sau cô lại nghĩ thông suốt hóa ra tất cả đều do Bùi Hạo Thần sắp đặt. Nếu như anh ta nói ra bởi vì hắn có thực lực. Mười mấy tuổi sáng lập công ty, chỉ ba năm ngắn ngủn tập đoàn Hạo Thần trong lúc nghiệp bên trong phong sinh thủy khởi lúc đó vì ba ba coi trọng anh ta tài cán đối với anh ta đặc biệt tán thưởng thảo khắp nơi dìu dắt, trợ giúp anh ta nhưng kết quả quan hệ bọn họ biến thành quan hệ nông phu cùng xà.
Biết là tốt rồi! Bùi Hạo Thần gật đầu. Tịch Mạt! Tôi biết em là người thông minh. Em cũng có thể hiểu tôi chuyện tôi muốn làm là không từ thủ đoạn nào cho nên tôi không muốn làm ra chuyện khiến em càng hận tôi! Anh nói xong nắm cằm Tịch Mạt đem cô kéo đến môi của mình vừa hôn lên môi của cô: Em nói xem ba ba của em nhìn chúng ta thân thiết như vậy sẽ có loại tâm tình gì? .
Lưng Tịch Mạt nháy mắt cứng ngắt.
Nếu như em không ngoan ngoãn cùng tôi trở về em có tin hay không tôi liền ở trước mặt Lương Văn Xương cùng Tô Tĩnh Thu phía trước em.
/41
|