Hào Môn Ép Hôn: Phu Nhân Là Thiên Hậu
Chương 6.1: Quả nhiên là đàn ông cặn bã và phụ nữ đê tiện, tuyệt phối
/1279
|
Chương 6.1: Quả nhiên là đàn ông cặn bã và phụ nữ đê tiện, tuyệt phối
Vào giây phút ông chú trung niên này mở miệng, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra. Nhất là Tiêu Khả Thượng, thế nhưng, thân thể của anh ta vẫn đang không nhịn được mà run lên. Vừa rồi ánh mắt Cố Thiên Tình nhìn anh ta, loại hận thù kia, khiến anh ta gần như cho là mình đang ở trong địa ngục!
Thật là đáng sợ!
Tiêu Khả Thượng nhìn về phía Cố Thiên Tình, cô sớm đã trở lại là dáng vẻ mỉm cười nhẹ nhàng, đôi kia mắt, đôi mắt đẹp khiến cho người ta kinh diễm, khiến cho người ta run sợ kia, sớm đã không có vẻ đáng sợ vừa rồi nữa, thế nhưng Tiêu Khả Thượng vẫn không cách nào quên được ánh mắt vừa rồi, đến mức tiếp sau đó biểu hiện hoàn toàn thất thường.
Thẳng đến khi phỏng vấn kết thúc, tất cả mọi người đều không thể quên được biểu hiện của Cố Thiên Tình vừa rồi.
Tiêu Khả Thượng đuổi theo Cố Thiên Tình ra ngoài nói: "Cố Thiên Tình, cô lợi hại quá! Làm sao mà cô làm được như vậy!"
Cố Thiên Tình nhìn về phía Tiêu Khả Thượng, im lặng nói: "So với cái này, anh hẳn là càng nên quan tâm chính mình nhỉ?" Cô nhớ kỹ anh ta lại biểu hiện chẳng ra làm sao cả.
Tiêu Khả Thượng cười nói: "Tôi? Tôi không sao! Nhanh lên, cô mau nói cho tôi biết, cô đã làm như thế nào?! Chính là tình cảm biến hóa mãnh liệt như vậy, hơn nữa, tôi cảm giác loại hận ý vừa rồi kia, giống y như thật!"
Cố Thiên Tình nhìn nụ cười xán lạn của anh ta, thản nhiên nói: "Nếu như chúng ta còn có thể gặp lại, có lẽ tôi sẽ cân nhắc nói cho anh nghe."
Nói xong, Cố Thiên Tình quay người rời đi.
Đang đi ra tới tầng thứ hai mươi mốt, trợ lý phỏng vấn đã chờ từ trước đưa cho cô một phong thư.
Mỗi một người kết thúc phỏng vấn, đều sẽ nhận được một phong thư. Ở trong phong thư này, chứa vận mệnh tương lai của mỗi người.
Cố Thiên Tình rút tấm thẻ trong phong thư ra, trên mặt lộ ra nụ cười.
Tiêu Khả Thượng nhìn thấy Cố Thiên Tình cầm phong thư, muốn xông tới nhìn kết quả của cô, cổ áo lại bị một bàn tay thon dài kéo lại, nhấc lên...
Bàn tay của người đàn ông có những khớp xương ngón tay rõ ràng tay, thon dài xinh đẹp, lại không mất đi vẻ cứng cáp, dáng người của anh lại anh tuấn kinh người. Anh đứng đấy, nghiêm nghị đến mức khiến cho người ta kính sợ; ánh mắt của anh lãnh khốc, uy mà không phát, phía sau anh tất cả các cán bộ cao cấp đứng thành hai hàng, cung cung kính kính, một câu không dám nói.
Chỉ cần người đàn ông này còn ở đây, không thể nghi ngờ đều sẽ trở thành tiêu điểm toàn trường.
Mà bây giờ, anh công nhiên túm áo một người, cũng không có bất kỳ người nào dám bày tỏ gì.
Tiêu Khả Thượng quay đầu, sau khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng như thiên thần, anh tuấn bức người, mặt cũng lập tức nhăn thành một đám, lắp bắp nói: "Anh..."
Xong, lần này chết chắc rồi.
"Biểu hiện rất mất mặt, vừa rồi biểu diễn càng mất mặt." Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng hoa lệ như thần tuyên án, khiến cho người ta run rẩy không thôi.
"Anh, anh, anh cũng nhìn thấy màn biểu diễn vừa rồi!"
"A, bây giờ em còn rảnh rỗi quan tâm biểu diễn?"
Tiêu Khả Thượng nhìn gương mặt có thể xưng là kiệt tác của Chúa trời đang cong cong khóe miệng trước mắt kia, da đầu lập tức run lên: “A! Anh ơi, bỏ qua cho em đi!"
Tiêu Khả Thượng cầu khẩn, nhưng vẫn bị người ta kéo đi không lưu tình chút nào như cũ, anh ta cẩn thận mỗi bước đi, hi vọng Cố Thiên Tình có thể giải cứu mình, đáng tiếc, Cố Thiên Tình căn bản ngay cả quay đầu cũng không có.
/1279
|