Chương 1.2: Hay cho một đôi nam nữ khốn nạn
An Lợi Kiệt nghe được câu này, cười lạnh vỗ về Cố Vũ Phỉ, giọng điệu hung ác nói: "Cố Thiên Tình, cô không có tư cách cùng tôi nói ly hôn, muốn ly hôn cũng chỉ có thể là tôi ly hôn! Cô chỉ là một sao nữ hạng ba vô danh tiểu tốt, tôi chịu cưới cô đã là phúc khí của cô rồi! Cô chính là không có em gái của mình chỉ dạy, cho nên mới lưu lạc tới kết cục ngày hôm nay!"
Nói xong, An Lợi Kiệt cúi đầu nhìn về phía người trong ngực, nói khẽ: "Em yêu, bị sợ hãi rồi hả ~ "
Nghe được câu này, toàn thân Cố Thiên Tình run lên, trong bụng truyền đến từng cơn đau đớn. Cô cắn chặt răng, muốn đi đến đầu bậc thang, cô không thể khiến cho đứa bé vô tội bị liên lụy được.
"Đạo diễn An, người ta không muốn nhìn thấy cô ta nữa đâu ~" Giọng nói của Cố Vũ Phỉ càng thêm kiều mị, tiếng cũng không nhỏ, căn bản là cố ý nói cho Cố Thiên Tình nghe.
An Lợi Kiệt điểm một cái lên mũi Cố Vũ Phỉ: “Nghịch ngợm."
Miệng An Lợi Kiệt đã sắp chạm vào môi Cố Vũ Phỉ, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Cố Thiên Tình, cút về đi! Đừng để tôi lại nhìn thấy cô đi ra, nếu không, tôi sẽ khiến cho cô hối hận!"
Cố Thiên Tình gắt gao nắm chặt thang cuốn, trong bụng cảm giác đau đớn đã càng ngày càng mạnh, cô muốn kêu cứu, thế nhưng lại nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Cố Vũ Phỉ nhìn sang đây, toàn thân cô liền đau đến nói không nên lời.
"Vũ Phỉ..."
Giọng nói của Cố Thiên Tình rất suy yếu, giống như là lời nói cuối cùng của người sắp chết.
Cố Vũ Phỉ ngửa đầu, hưởng thụ sự phục vụ của An Lợi Kiệt, cô ta còn cố ý lớn tiếng phát ra âm thanh.
"Anh rể ~ anh nhanh lên ~ chị gái còn nhìn đấy, đừng để chị ta thất vọng, a ~"
"Anh rể ~ "
"Anh rể!" Cố Vũ Phỉ chịu không nổi kích thích hô to, ánh mắt ác độc của cô ta nhìn Cố Thiên Tình, dùng khẩu hình miệng nói với cô: "Chị gái, anh rể thật tuyệt."
Cố Thiên Tình chỉ cảm thấy một dòng máu xông lên ngực, mắt cô tối sầm lại, ngã thẳng từ trên cầu thang xuống.
Tiếng động lăn lộn cực lớn hù dọa An Lợi Kiệt.
"A! Thiên Tình!"
Cố Thiên Tình nằm trên mặt đất, ở giữa hai chân, máu tươi chảy ròng, cả người cô đau đớn khổ sở co rúm lại. Cô không hề kêu đau, chỉ cắn chặt cánh môi, hai con ngươi mở to, nhìn chằm chằm vào An Lợi Kiệt cùng Cố Vũ Phỉ ôm nhau đứng chung một chỗ.
"Nhanh! Mau gọi 120!" An Lợi Kiệt đỡ Cố Thiên Tình dậy, sợ hãi hô to.
Thế nhưng là Cố Vũ Phỉ lại không hề nhúc nhích, cô ta vẩy mái tóc dài của mình một chút, chỉnh trang tốt lại quần áo nói: "Lợi Kiệt, người phụ nữ này chết rồi, không phải càng tốt sao? Hơn nữa, anh nhìn dáng vẻ của cô ta căn bản là chịu không được đến khi xe cứu thương đến, nếu như bị người nhìn thấy dáng vẻ của chúng ta, đến lúc đó chúng ta có muốn nói cũng nói không rõ."
An Lợi Kiệt cả người cứng đờ, sau đó bỗng nhiên đẩy Cố Thiên Tình ra, đứng lên!
Cố Thiên Tình bị đẩy hung hăng đụng vào ghế salon, vào lúc An Lợi Kiệt và Cố Vũ Phỉ cho là cô chết chắc, đã thấy cô đột nhiên vịn ghế sô pha đứng lên.
Cô toàn thân máu tươi, mặt trắng như quỷ.
"Thiên... Thiên Tình..."
"Chị..."
Phụt!
Cố Thiên Tình bỗng nhiên phun ra một ngụm máu bắn hết lên mặt An Lợi Kiệt, sau đó dùng toàn bộ khí lực cuối cùng của mình, nâng bàn tay máu me đầm đìa lên, hung hăng quăng một bạt tai vào mặt Cố Vũ Phỉ!
Ngay sau đó, cả người cô cạn kiệt sức lực, ngã rầm trên mặt đất!
Cố Thiên Tình thề, chỉ cần cô không chết, cô nhất định sẽ làm cho đôi cặn nam tiện nữ này vĩnh viễn không siêu sinh! Cô nhất định sẽ đứng tại đỉnh cao nhất, làm cho tất cả mọi người ngưỡng vọng! Cô nhất định phải trở thành thiên hậu chạm tay có thể bỏng!
/1279
|