Dù Mộ Dung Trần thật sự muốn nhốt người con gái kia ở trong phòng cả đời không để cho cô đi ra ngoài, nhưng dưới sự uy hiếp của những trưởng bối trong nhà, buộc phải đưa cô về Tiết gia, sau đó bàn đến chuyện kết hôn.
Anh có thể cố chấp, trực tiếp kéo cô đến tòa công chứng để kết hôn, nhưng anh không muốn. Anh muốn cho người phụ nữ của anh một hôn lễ mà cả thế giới đều phải hâm mộ, anh muốn tuyên bố với tất cả đàn ông trên thế giới rằng, Tiết Tình Tình chỉ thuộc về một mình anh. Ai cũng không thể tranh giành. Cho nên, sau 2 buổi tối ở lại nhà Mộ Dung, Tiết Tình cũng có thể nhìn thấy lại ánh mặt trời. Nếu như không phải Mộ Dung Trần kiên trì muốn đưa cô về nhà, cô nhất định sẽ càng vui vẻ.
Nhưng, cô không có sự lựa chọn. Bây giờ, ngồi ở trong xe người đàn ông này, cô chỉ mong có thể trở về nhà nhanh một chút, sau đó nhốt mình ở trong phòng, không suy nghĩ đến chuyện gì hết. 1 ngày 2 đêm có thể trở thành một giấc mơ, sau khi tỉnh lại có thể quên hết mọi thứ chứ?
“Thế nào?. Không phải vẫn muốn về nhà sao? Tại sao lại mất hứng?” Mộ Dung Trần vừa lái xe, vừa nghiên đầu nhìn cô gái tinh thần đang hoảng hốt.
Tối hôm qua, mặc kệ cô phản kháng như thế nào, anh cũng kiên trì muốn ôm cô ngủ. Biết rõ thân thể của cô không chịu nổi ham muốn của anh, nhưng người đàn ông đáng chết này buộc cô lấy tay, dùng miệng…. dùng…. Giúp anh ta… chỉ cần cô phản kháng sẽ trừng phạt cô thân thể rã rời.
Cho nên, cô chỉ có thể ngoan ngoãn để anh ta ôm ngủ, không dám cử động.
Mộ Dung Trần nghiêng đầu nhìn khí sắc của cô rõ ràng đã tốt hơn hôm qua rất nhiều. Không muốn đáp lại anh, cũng không biết nên cùng anh nói chuyện như thế nào. Hai bàn tay trắng noãn để trên đầu gối. Trên ngón tay vẫn đeo chiếc nhẫn đính hôn, lúc này ánh sáng của nó làm đau nhói mắt của cô. Bách Lâm, người đàn ông cô yêu nhất. Cô làm sao đối mặt với anh đây? Làm sao để giải thích tất cả?
“Tình Tình, bắt đầu từ hôm nay em là hôn thê của anh, anh là hôn phu của em rồi. Anh nhất định sẽ chăm sóc em cả đời, không để em chịu bất kì uất ức nào, được không?”
Dịu dàng khi đó, vì sao bây giờ nghĩ lại, lại biến thành sự châm chọc?
Cô không muốn khóc, không muốn! Nhưng, vì sao trái tim lại đau như vậy? Mộ Dung Trần, người đàn ông này thật đáng ghét! Tại sao lại ép buộc cô như vậy?
Đau lòng, tựa hồ như thác nước chảy xiết, càng ngăn cản, nó càng mạnh mẽ hơn, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống!
"Tiết Tình, em khóc cái gì? Tay cầm tay lái nắm thật chặt.
Người phụ nữ này! Trên đường về nhà, lại khóc như vậy. Vì người đàn ông kia sao? Đáp lại anh là tiếng nghẹn ngào của cô, một tiếng lại một tiếng.
“Tôi bảo em đừng khóc nữa, có nghe không?” Chưa từng có kinh nghiệm dỗ phụ nữ. Mộ Dung Trần muốn dịu dàng nhưng dịu dàng không nổi, Khóe mắt đột nhiên liếc qua chiếc nhẫn trên tay cô, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, tại sao anh lại không chú ý tới, trên tay cô vẫn còn chiếc nhẫn.
Đã là người phụ nữ của anh, tại sao có thể giữ đồ của người đàn ông khác chứ.
“Két….” Một tiếng, xe đã vững vàng ngừng lại ven đường.
“Anh….”
Thấy xe ngừng lại, Tình Tình cho là đến nhà, định đưa tay đẩy cửa xe, nhưng cửa xe không mở. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, căn bản là vẫn chưa về đến nhà. Vậy dừng xe lại làm gì?
“Cái này, là của người đàn ông đó cho?”
Không để ý đến khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đau lòng. Mộ Dung Trần kéo tay nhỏ bé của cô giơ lên trước mặt, đôi tay xinh đẹp như vậy, tại sao lại mang nhẫn của người đàn ông khác?
“Anh muốn làm gì? Buông tôi ra…..”
Tình Tình cắn môi, cô nên sớm cất cái này đi, không cho anh ta nhìn thấy. Nhìn thấy sắc mặt âm trầm, ai biết người đàn ông cầm thú này sẽ làm ra loại chuyện gì.
“Em đã là người phụ nữ của tôi, chiếc nhẫn kia đã không còn bất kì ý nghĩa gì rồi” Không để ý đến tiếng của của cô, tay của anh đã mạnh mẽ tháo chiếc nhẫn ra, lúc cô còn chưa kịp ngăn cản, anh đã hạ cửa sổ xuống, sau đó ném vào bụi cỏ ven đường, cô nhỏ giọng kêu lên một tiếng, theo bản năng muốn chạy ra ngoài tìm lại, lại bị anh níu thật chặt.
“Em dám nhặt về, em thử xem” Khí phách ra lệnh giống như vương giả, tuyên cáo thành trì này của riêng anh, bất cứ ai cũng không được xâm phạm.
“Mộ Dung Trần, anh mau cho tôi xuống xe” Tình Tinh ở trong lòng anh la hét, tức giận đánh bùm bụp lên lồng ngực của anh, muốn tránh khỏi anh, nhưng đáng tiếc Mộ Dung Trần không chịu buông ta, đôi tay ngược lại ôm siết chặt cô vào trong ngực, không muốn cô đi đâu hết.
Người đàn ông này, vì sao có thể quá đáng như vậy?
Chiếc nhẫn đó là Bách Lâm tặng cô, dù cô không thể cùng anh ở chung một chỗ, nhưng cũng phải trả vật lại cho cố chủ.
“Tiết Tình Tình, em đừng mơ. Những thứ như vậy, em muốn bao nhiêu tôi đều có thể cho em. Nhưng, chiếc nhẫn đó, em không được lưu luyến, có nghe không?”
Muốn đi nhặt về! Không có cửa đâu.
“Mộ Dung Trần, anh buông tay. Tôi bảo anh buông tay anh có nghe không? Cái tên khốn kiếp, tại sao anh có thể ném đồ của người khác chứ?” Tình Tình không tự nhiên uốn éo người, người đàn ông này thật quá đáng, làm cho cô tính cách vốn ôn hòa cũng không chịu nổi.
Tại sao anh ta có thể quá đáng như vậy, tại sao có thể nói tựa như cô không có cảm xúc vậy! Sẽ không đau khổ vậy!
“Tôi không buông, em có thể làm gì tôi?” Tại sao nhà Mộ Dung lại có người đàn ông ác bá như vậy?
Tình Tình không hề nghĩ ngợi, đã há mồm cắn cánh tay anh một cái, vì cô dùng sức, nhưng người đàn ông kia vì sao vẫn không nhúc nhích?
Bắp thịt cứng rắn làm cho cô cảm thấy hàm răng của mình cũng mềm nhũn, nhưng không dùng được. Lại dùng sức, lại dùng sức….. Rốt cuộc cũng cảm thấy cả người người đàn ông này có phản ứng, nhưng một giây tiếp theo, cằm của cô lại bị cường ngạnh nắm lên, đôi môi đã bị anh bao phủ lấy.
Đây tuyệt đối là Mộ Dung Trần hôn để phát tiết!
Người phụ nữ này thật cứng đầu cứng cổ.
Mộ Dung Trần dùng sức ôm cô vào trong ngực, nụ hôn này tựa như muốn nuốt trọn lấy cô, hôn làm môi cô cảm thấy đau, lúc cô nghiêng đầu muốn né tránh thì đầu lưỡi của anh càng thêm bá đạo thăm dò trong miệng cô, cường ngạnh cuốn lấy lưỡi của cô không tha, giống như tuyên bố cô là sở hửu của anh vậy.
"Ưmh. . . . . ."
Nụ hôn này tựa hồ không có kết thúc, Tình Tình uốn éo người, liều mạng né tránh, nhưng mặc kệ cô né tránh như thế nào cũng không được. Môi của Mộ Dung Trần vẫn không buông tha môi cô, cơ hội để cô mở miệng mắng chửi người cũng không có.
Không biết qua bao lâu, khi anh không còn hôn mạnh nữa. ngược lại dịu dàng mút lấy đôi môi bị hôn đến phát sưng của cô, cánh môi thấy đau, tiếng rên rỉ phát ra sau đó bị anh bá đạo nuốt hết.
Đôi tay không ngừng đấm lồng ngực của anh, tiếng rên rỉ yếu ớt là tiếng kháng nghị của cô, ai ngờ cô mới phát ra tiếng than nhẹ, người đàn ông này quấn lấy hôn miệng của cô, hai tay cô đánh anh, cũng bởi vì hôn mà trở nên yếu xìu, chỉ có thể nắm chặt áo sơ mi anh.
Anh có thể cố chấp, trực tiếp kéo cô đến tòa công chứng để kết hôn, nhưng anh không muốn. Anh muốn cho người phụ nữ của anh một hôn lễ mà cả thế giới đều phải hâm mộ, anh muốn tuyên bố với tất cả đàn ông trên thế giới rằng, Tiết Tình Tình chỉ thuộc về một mình anh. Ai cũng không thể tranh giành. Cho nên, sau 2 buổi tối ở lại nhà Mộ Dung, Tiết Tình cũng có thể nhìn thấy lại ánh mặt trời. Nếu như không phải Mộ Dung Trần kiên trì muốn đưa cô về nhà, cô nhất định sẽ càng vui vẻ.
Nhưng, cô không có sự lựa chọn. Bây giờ, ngồi ở trong xe người đàn ông này, cô chỉ mong có thể trở về nhà nhanh một chút, sau đó nhốt mình ở trong phòng, không suy nghĩ đến chuyện gì hết. 1 ngày 2 đêm có thể trở thành một giấc mơ, sau khi tỉnh lại có thể quên hết mọi thứ chứ?
“Thế nào?. Không phải vẫn muốn về nhà sao? Tại sao lại mất hứng?” Mộ Dung Trần vừa lái xe, vừa nghiên đầu nhìn cô gái tinh thần đang hoảng hốt.
Tối hôm qua, mặc kệ cô phản kháng như thế nào, anh cũng kiên trì muốn ôm cô ngủ. Biết rõ thân thể của cô không chịu nổi ham muốn của anh, nhưng người đàn ông đáng chết này buộc cô lấy tay, dùng miệng…. dùng…. Giúp anh ta… chỉ cần cô phản kháng sẽ trừng phạt cô thân thể rã rời.
Cho nên, cô chỉ có thể ngoan ngoãn để anh ta ôm ngủ, không dám cử động.
Mộ Dung Trần nghiêng đầu nhìn khí sắc của cô rõ ràng đã tốt hơn hôm qua rất nhiều. Không muốn đáp lại anh, cũng không biết nên cùng anh nói chuyện như thế nào. Hai bàn tay trắng noãn để trên đầu gối. Trên ngón tay vẫn đeo chiếc nhẫn đính hôn, lúc này ánh sáng của nó làm đau nhói mắt của cô. Bách Lâm, người đàn ông cô yêu nhất. Cô làm sao đối mặt với anh đây? Làm sao để giải thích tất cả?
“Tình Tình, bắt đầu từ hôm nay em là hôn thê của anh, anh là hôn phu của em rồi. Anh nhất định sẽ chăm sóc em cả đời, không để em chịu bất kì uất ức nào, được không?”
Dịu dàng khi đó, vì sao bây giờ nghĩ lại, lại biến thành sự châm chọc?
Cô không muốn khóc, không muốn! Nhưng, vì sao trái tim lại đau như vậy? Mộ Dung Trần, người đàn ông này thật đáng ghét! Tại sao lại ép buộc cô như vậy?
Đau lòng, tựa hồ như thác nước chảy xiết, càng ngăn cản, nó càng mạnh mẽ hơn, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống!
"Tiết Tình, em khóc cái gì? Tay cầm tay lái nắm thật chặt.
Người phụ nữ này! Trên đường về nhà, lại khóc như vậy. Vì người đàn ông kia sao? Đáp lại anh là tiếng nghẹn ngào của cô, một tiếng lại một tiếng.
“Tôi bảo em đừng khóc nữa, có nghe không?” Chưa từng có kinh nghiệm dỗ phụ nữ. Mộ Dung Trần muốn dịu dàng nhưng dịu dàng không nổi, Khóe mắt đột nhiên liếc qua chiếc nhẫn trên tay cô, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, tại sao anh lại không chú ý tới, trên tay cô vẫn còn chiếc nhẫn.
Đã là người phụ nữ của anh, tại sao có thể giữ đồ của người đàn ông khác chứ.
“Két….” Một tiếng, xe đã vững vàng ngừng lại ven đường.
“Anh….”
Thấy xe ngừng lại, Tình Tình cho là đến nhà, định đưa tay đẩy cửa xe, nhưng cửa xe không mở. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, căn bản là vẫn chưa về đến nhà. Vậy dừng xe lại làm gì?
“Cái này, là của người đàn ông đó cho?”
Không để ý đến khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đau lòng. Mộ Dung Trần kéo tay nhỏ bé của cô giơ lên trước mặt, đôi tay xinh đẹp như vậy, tại sao lại mang nhẫn của người đàn ông khác?
“Anh muốn làm gì? Buông tôi ra…..”
Tình Tình cắn môi, cô nên sớm cất cái này đi, không cho anh ta nhìn thấy. Nhìn thấy sắc mặt âm trầm, ai biết người đàn ông cầm thú này sẽ làm ra loại chuyện gì.
“Em đã là người phụ nữ của tôi, chiếc nhẫn kia đã không còn bất kì ý nghĩa gì rồi” Không để ý đến tiếng của của cô, tay của anh đã mạnh mẽ tháo chiếc nhẫn ra, lúc cô còn chưa kịp ngăn cản, anh đã hạ cửa sổ xuống, sau đó ném vào bụi cỏ ven đường, cô nhỏ giọng kêu lên một tiếng, theo bản năng muốn chạy ra ngoài tìm lại, lại bị anh níu thật chặt.
“Em dám nhặt về, em thử xem” Khí phách ra lệnh giống như vương giả, tuyên cáo thành trì này của riêng anh, bất cứ ai cũng không được xâm phạm.
“Mộ Dung Trần, anh mau cho tôi xuống xe” Tình Tinh ở trong lòng anh la hét, tức giận đánh bùm bụp lên lồng ngực của anh, muốn tránh khỏi anh, nhưng đáng tiếc Mộ Dung Trần không chịu buông ta, đôi tay ngược lại ôm siết chặt cô vào trong ngực, không muốn cô đi đâu hết.
Người đàn ông này, vì sao có thể quá đáng như vậy?
Chiếc nhẫn đó là Bách Lâm tặng cô, dù cô không thể cùng anh ở chung một chỗ, nhưng cũng phải trả vật lại cho cố chủ.
“Tiết Tình Tình, em đừng mơ. Những thứ như vậy, em muốn bao nhiêu tôi đều có thể cho em. Nhưng, chiếc nhẫn đó, em không được lưu luyến, có nghe không?”
Muốn đi nhặt về! Không có cửa đâu.
“Mộ Dung Trần, anh buông tay. Tôi bảo anh buông tay anh có nghe không? Cái tên khốn kiếp, tại sao anh có thể ném đồ của người khác chứ?” Tình Tình không tự nhiên uốn éo người, người đàn ông này thật quá đáng, làm cho cô tính cách vốn ôn hòa cũng không chịu nổi.
Tại sao anh ta có thể quá đáng như vậy, tại sao có thể nói tựa như cô không có cảm xúc vậy! Sẽ không đau khổ vậy!
“Tôi không buông, em có thể làm gì tôi?” Tại sao nhà Mộ Dung lại có người đàn ông ác bá như vậy?
Tình Tình không hề nghĩ ngợi, đã há mồm cắn cánh tay anh một cái, vì cô dùng sức, nhưng người đàn ông kia vì sao vẫn không nhúc nhích?
Bắp thịt cứng rắn làm cho cô cảm thấy hàm răng của mình cũng mềm nhũn, nhưng không dùng được. Lại dùng sức, lại dùng sức….. Rốt cuộc cũng cảm thấy cả người người đàn ông này có phản ứng, nhưng một giây tiếp theo, cằm của cô lại bị cường ngạnh nắm lên, đôi môi đã bị anh bao phủ lấy.
Đây tuyệt đối là Mộ Dung Trần hôn để phát tiết!
Người phụ nữ này thật cứng đầu cứng cổ.
Mộ Dung Trần dùng sức ôm cô vào trong ngực, nụ hôn này tựa như muốn nuốt trọn lấy cô, hôn làm môi cô cảm thấy đau, lúc cô nghiêng đầu muốn né tránh thì đầu lưỡi của anh càng thêm bá đạo thăm dò trong miệng cô, cường ngạnh cuốn lấy lưỡi của cô không tha, giống như tuyên bố cô là sở hửu của anh vậy.
"Ưmh. . . . . ."
Nụ hôn này tựa hồ không có kết thúc, Tình Tình uốn éo người, liều mạng né tránh, nhưng mặc kệ cô né tránh như thế nào cũng không được. Môi của Mộ Dung Trần vẫn không buông tha môi cô, cơ hội để cô mở miệng mắng chửi người cũng không có.
Không biết qua bao lâu, khi anh không còn hôn mạnh nữa. ngược lại dịu dàng mút lấy đôi môi bị hôn đến phát sưng của cô, cánh môi thấy đau, tiếng rên rỉ phát ra sau đó bị anh bá đạo nuốt hết.
Đôi tay không ngừng đấm lồng ngực của anh, tiếng rên rỉ yếu ớt là tiếng kháng nghị của cô, ai ngờ cô mới phát ra tiếng than nhẹ, người đàn ông này quấn lấy hôn miệng của cô, hai tay cô đánh anh, cũng bởi vì hôn mà trở nên yếu xìu, chỉ có thể nắm chặt áo sơ mi anh.
/100
|