“Ba ngày nữa, sắp tới rồi. Có lẽ là trận đấu cuối cùng. Nửa đời người rồi, chẳng biết đã đánh bao nhiêu trận nữa. Hoàng gia trang, Tản Viên, Bắc Sơn phái, danh gia đến ta cũng có thể nói là phát đại, không hổ với cha ông. Trận chiến tới, dù thắng hay bại, cũng nên kết thúc thôi.”
Trong đêm khuya tĩnh mịch, Hoàng Huy Nhân-trang chủ Hoàng gia trang- ngẫm về nửa đời ngang dọc giang hồ của mình. Đầu tháng tới, y sẽ làm lễ gác kiếm. Nhưng trước đó, ba ngày tới, đúng ngày rằm trung thu, y sẽ có trận đấu cuối cùng. Môn chủ Thanh Sơn môn gửi thư khiêu chiến, và Hoàng Huy Nhân coi đó là phép thi lễ sau cuối với võ lâm Lĩnh Nam. Những hình ảnh từ quá khứ cứ dội về trong tâm trí như muốn níu kéo y.
Canh ba… Y nằm nghiêng mình, lặng ngắm vợ y. Cả đời này y đã nợ thị quá nhiều rồi. Bao lần y xa nhà là bấy nhiêu đêm thị chìm trong sợ hãi. Lấy chồng giang hồ, là góa phụ lúc nào đâu ai hay. Hoàng Huy Nhân đưa bàn tay thô ráp, gân guốc lên vén vài lọn tóc vương trên khuôn mặt người vợ.
Đã được mấy lần, y quan tâm, chăm sóc cho người phụ nữ của đời mình. Có lẽ có, nhưng ít hơn những gì y bắt con người yếu ớt ấy phải chịu đựng.Cái danh Hoàng phu nhân thật bạc bẽo. Hai đứa con thơ, chắc là món quà duy nhất y dành cho vợ. Và giờ là lúc y quay về với vợ với con.
Đang trong cơn mê, bất chợt vợ y quờ quạng, hai tay bắt chặt bàn tay hãy còn đặt trên má nàng của y, miệng lẩm bẩm:
- Huy Nhân, chàng đừng rời xa mẹ con em.
Nắm chặt đôi bàn tay bé nhỏ của người vợ, Hoàng Huy Nhân tự nhủ:
- Lệ Thanh, nàng yên tâm, hết rồi, sẽ không còn gì khiến nàng phải sợ hãi. Ta sẽ mãi ở bên nàng và các con.
Ngày trung thu, mặt trời vừa thoát hẳn rặng tre, đã thấy một bóng người ngựa phi nhanh trên đường lên Hoàng gia trang. Người này thân hình to cao, mày rậm, mắt sâu, thần sắc hơn người. Y chính là môn chủ Thanh Sơn môn, Hiệp Đao Trấn Ác Lương Thành Nghiệp -kẻ quyết đấu với Hoàng trang chủ. Tay y năm năm cây đại đao, chuôi chạm trổ hình rồng_ chính là cây Hỏa Long Đao danh tiếng thiên hạ.
Lương Thành Nghiệp thắng ngựa bước chậm rãi từng bước trước cổng Hoàng gia trang, quét ánh mắt qua một lượt toàn bộ quang cảnh trước mặt. Rồi y trầm bình nhìn về phía trước. Từ trong gia trang bước ra hai người, một nam một nữ. Nam phong thái võ giả chính là Huy Nhân, trang chủ họ Hoàng, còn nữ dáng vẻ kiều diễm là Lệ Thanh. Trang chủ nói lớn:
- Cao nhân viễn khách tới thăm chốn cô sơn heo hút, thật vinh hạnh.
Lương trưởng môn liền vỗ một chưởng lên lưng ngựa, cất mình lên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống cách hai người mươi bước, tay bắt quyền đáp lễ.
- Hoàng trang chủ, Hoàng phu nhân.
Hoàng Huy Nhân đáp:
- Trưởng môn đường xa tới đây, xin mời vào trong uống chén trà đã.
Y muốn giữ lễ chủ khách. Nhưng Lương Thành Nghiệp chiến ý dâng cao, không còn câu lệ lễ nghĩa, cũng một phần dụng tâm đề phòng, nói lớn:
- Hoàng trang chủ, xin miễn cho. Nghiệp tôi hôm nay đến đây, chỉ muốn được cùng trang chủ phân cao thấp một phen, cho thỏa lòng kẻ võ.
- Hay cho câu thỏa lòng kẻ võ. Được, Lương trưởng môn, chúng ta quyết đấu một phen- Hoàng Huy Nhân đáp.
Lời nói vừa dứt, Lương Thành Nghiệp đã phi đao cắm xuống đất, song quyền nhắm thẳng đối phương. Thế tới ồ ạt, vừa
xuất chiêu đã đánh ra mười mấy quyền, quyết chiếm thượng phong. Hoàng Huy Nhân cũng bình tĩnh hóa giải, hữu chưởng đánh ra ảo diệu, tả kiếm chưa vội xuất kích.
Sau hồi đầu, thấy không chiếm được thế thượng phong, Lương Thành Nghiệp liền đề thăng nội lực, xuất chiêu hung hãn hơn gấp bội. Chỉ thấy bóng quyền loang loáng tràn tới.
Đối diện thế công của đối phương, Hoàng Huy Nhân không vội đánh trả. Y lách mình tránh lé, vung chưởng hộ thân.
Đường quyền xuất ra như tre trong lũy, đan xen nghiêm mật vậy mà không một chiêu nào trúng đích, tất cả chỉ cách trong gang tấc. Tuy vậy, mỗi quyền đánh sượt qua, kình phong cũng cuốn vạt áo bay theo, chứng tỏ Lương Thành Nghiệp nội lực cao thâm vô cùng, khiến Hoàng Huy Nhân không khỏi nể phục. Còn Lương Thành Nghiệp, đánh cả trăm chiêu mà không mảy may chạm được vào vạt áo của địch thủ, cũng ngầm khen ngợi:” Quả không hổ là bậc danh sư, thân thủ hơn người.” Nhưng y cũng tự phụ, cho rằng quyền mình uy mãnh vô song, khiến đối phương không dám trực diện đối đầu, chiến ý dâng cao, chiêu thức đánh ra càng mạnh mẽ.
Bên ngoài, Lệ Thanh đứng quan sát, lòng vô cùng lo lắng.
Càng đánh, Lương Thành Nghiệp càng như con thú dữ, điên cuồng lao vào con mồi. Nhưng Hoàng Huy Nhân lại tỏ ra là một tay lão luyện, không hề nao núng.
Một lần phát chiêu, Hoàng Huy Nhân đã dùng tả kiếm đỡ gạt, phá được thế quyền của đối phương. Rồi y thừa hư mà nhập, hữu chưởng đánh trúng vai trái Lương Thành Nghiệp. Đây chính là một chiêu thức trong Phục ba chưởng pháp, một trong hai tuyệt học của họ Hoàng. Khi Lương Thành Nghiệp còn chưa kịp định thần thì vị trang chủ lại bồi thêm một quyền nữa, vận ba thành nội lực, đánh thẳng tới ngực.
Tình thế nhanh trong khoảnh khắc. Việc Lương Thành Nghiệp thoát chiêu là rất khó. Vậy mà khi còn cách ngực địch thủ chừng một tấc, Hoàng Huy Nhân đột nhiên thu chiêu, thế quyền không tới nữa. Cao thủ giao đấu, chỉ xét chiêu thức cũng đủ phân thắng bại, vì vậy Hoàng Huy Nhân đã nương tay, tránh làm trọng thương Lương Thành Nghiệp.
Tuy nhiên, Lương Thành Nghiệp trong lòng không phục, chiến ý chưa cạn. Chỉ trong tích tắc đối phương thu chiêu, lão tay trái gạt qua, tay phải lại vung một quyền đánh thẳng vào ngực đối phương. Hoàng Huy Nhân trúng một quyền, thân hình bị bức ra sau, thọ thương không nhẹ, trong phút chốc thấy vùng ngực đau rát, khí huyết, hơi thở có chút rối loạn. Vì giữ phép giang hồ mà bị trúng quyền, Hoàng Huy Nhân trong lòng vô cùng tức giận, mắt rừng rực lửa chiến.
Bên ngoài, mắt thấy chồng bị đả thương, Lệ Thanh không khỏi xót xa, cất tiếng nói lớn:
- Lương trưởng môn, chồng tôi vì người mà không đánh. Tại sao người lại thừa cơ đánh trả chứ?
Lương Thành Nghiệp hừ lên một tiếng, không thèm đáp lại lời. Lão nhìn thẳng về phía Hoàng Huy Nhân nói:
- Hoàng trang chủ, một chưởng vừa rồi, đâu thể đánh bại được ta. Xem đao ta đây.
Rồi lão dồn công lực phát kình xuống đất. Kình lực lan tỏa, hất văng cây Hỏa Long đao lên trời. Lão nhanh nhẹn lao lên, chụp lấy cây đao, nhắm thẳng đầu Hoàng Huy Nhân bổ xuống.
Hoàng Huy Nhân đang trong cơn phẫn nộ, đáp một ánh mắt đày giận dữ về phía lão trưởng môn, rồi xuất kiếm khỏi vỏ, nhắm thẳng thế tới của đối phương mà đánh.
Đao của Lương Thành Nghiệp như con thác tràn xuống, sức nặng ngàn cân. Vậy mà Hoàng Huy Nhân không màng né tránh, một kiếm đâm ngược lên, nhắm thẳng yết hầu. Kiếm này nhanh vô cùng, đao chưa tới mà kiếm đã tới. Đây chính là chiêu Bạch hạc thăng thiên trong Bạch hạc kiếm pháp, tuyệt học thứ hai của nhà họ Hoàng.
Trước thế công xuất quỷ nhập thần của đối thủ, Lương Thành Nghiệp buộc phải nghiêng mình né tránh, đao kình chém vệt dài trên đất. Tuy vậy, lưỡi kiếm của Hoàng Huy Nhân vẫn kịp cắt một đường trên ngực lão. Máu từ chỗ vết thương ứa ra không ngừng.
Lương Thành Nghiệp loạng choạng chống đao xuống đất. Lão đưa mắt nhìn chằm chặp vào vệt máu đỏ loang trên áo, đôi tay khẽ rung lên vì giận dữ. Rồi lão hét lên, rồi điên cuồng lao vào Hoàng Huy Nhân. Máu chảy ra khiến chiến ý dâng trào, nội lực được bức lên đến cực hạn. Đao trong tay Lương Thành Nghiệp như cuồng phong bạo vũ, nửa điên nửa loạn, một mực đòi đoạt mạng đối thủ. Đao kình phát tứ phía. Cỏ cây, hoa lá, kể cả hai bức sư tử đá trước cổng cũng bị chém vụn. Cảnh tượng vô cùng hãi hùng. Lệ Thanh đứng ngoài, cũng may là không bị đao nào chém phải, nếu không tất vong mạng.
Đối diện với loạn đao, Hoàng Huy Nhân chỉ còn cách vung kiếm hộ thân, kết hợp với thân pháp ảo diệu để tránh né.
Sau khoảng trăm đao, Lương Thành Nghiệp không còn duy trì được nội lực, chân khí sụt giảm, đao pháp cũng bớt hung hãn. Chỉ chờ có vậy, Hoàng Huy Nhân lập tức phát chiêu, một cước đá bay cây đao trong tay lão.
Lúc này, nộ khí trong người cũng giảm, Lương Thành Nghiệp đứng yên một chỗ thủ thế, miệng thở hồng hộc, mồ hôi túa ra ướt đẫm, làm nhòe đi vết máu trên áo. Trái ngược lại, Hoàng Huy Nhân lại tỏ ra vô cùng sung mãn.
Bên ngoài, Lệ Thanh đã vơi đi rất nhiều nỗi lo sợ, sắc mặt có phần tươi tắn hơn.
Lương Thành Nghiệp nghĩ thầm:” Hoàng Huy Nhân, ngươi được lắm. Xem ta đây”
Lão nói:
- Hoàng trang chủ, đánh tiếp nào.
Dứt lời, Lương Thành Nghiệp lại vận chân khí lên, song quyền dựng thế lao đến Hoàng Huy Nhân. Hoàng Huy Nhân cũng dương kiếm lao vào cuộc chiến.
Lần này, y lấy kiếm phá quyền, mười phần lợi thế trong tay, thắng bại coi như đã rõ. Ấy vậy mà kì lạ thay, Lương Thành Nghiệp càng đánh lại càng tỏ ra nhanh nhẹn, chỉ trong mấy mươi chiêu đã chiếm thế chủ động.
Lúc này, Hoàng Huy Nhân thấy thân hình đối thủ vô cùng quỉ mị, còn bóng quyền thì chập chờn tứ phía. Sau một tiếng hét lớn, Lương Thành Nghiệp đã đánh bay bảo kiếm của đối thủ. Rồi y vận lên đến tám thành công lực, đánh liên tiếp ba quyền như trời giáng. Hoàng Huy Nhân trúng trọng quyền, thân hình bị hất bổng ra sau, kéo lê dài trên mặt đất. Y vừa gắng gượng bò dậy thì miệng đã ộc ra mấy ngụm máu tươi, khí huyết hỗn loạn, lồng ngực như muốn vỡ ra.
Quan sát thấy chồng bị trọng thương, Lệ Thanh vội vàng lao đến, đỡ chồng dậy, đôi mắt trào lệ, bờ môi run run:
- Mình, mình không sao chứ…
Tuy nhiên, bên ngoài, Lương Thành Nghiệp vẫn chưa muốn dừng cuộc chiến. Lão lại vận chiêu lao đến.
Trước tình cảnh như vậy, Lệ Thanh vội lao ra, lấy thân mình che chắn cho chồng, lĩnh chọn một quyền của Lương Thành Nghiệp.
Quyền đó tuy không dùng đến năm thành công lực, lại được thu chiêu vào phút chót, nhưng kình lực vẫn đủ phá nát lục phủ ngũ tạng của người đàn bà không biết chút ít võ công. Cái chết là khó tránh khỏi. Hoàng Huy Nhân mắt thấy cảnh thảm tử, hai tay nắm chặt bàn tay của vợ, cố kéo người ra sau. Nhưng khốn thay lúc này y hoàn toàn không còn một chút sức lực, không thể cứu được tình thế nhanh trong khoảnh khắc.
“Bịch” một tiếng.
Lệ Thanh phụt ra mấy ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức trắng bệch, toàn thân lạnh giá. Hoàng Huy Nhân vội vàng ôm lấy vợ, máu bắn ra lấm tấm đầy trên mặt. Y hét lên đầy thảm thiết:
- Lệ Thanh, Lệ Thanh…
Tiếng hét rung động cả núi rừng, kinh tận trời xanh. Mấy người gia nhân trong nhà, vốn bị chủ nhân cấm không cho ra xem trận tỷ thí, nay nghe tiếng sầu thảm cũng kéo hết cả ra. Ai nấy túm tụm vây quanh, sụt sùi nước mắt.
Lệ Thanh đau đớn quằn quại, hai tay níu chặt tay áo chồng, miệng mấp máy như muốn nói mà không thành thiếng.
Trong cơn bi phẫn đến tột cùng, Hoàng Huy Nhân lồng lên như một con thú điên, vơ kiếm lao đến tấn công Lương Thành Nghiệp. Nhưng y giờ đã chẳng còn nổi hai phần sức lực, vốn không phải là đối thủ của vị trưởng môn. Y vừa lao đến đã lập tức bị đánh bật ra. Rồi y lại bò dậy, lao vào bất chấp sống chết. Kiếm đâm tới, Lương Thành Nghiệp nghiêng mình né tránh, hai tay chắp đao chặt mạnh khiến thanh kiếm gãy thành đôi. Rồi lão đánh liên tiếp hai chưởng, hất bổng Hoàng Huy Nhân ra sau. Chuôi kiếm văng đi, phá nát tấm bảng đề ba chữ “Hoàng gia trang” trên cổng.
Dù vậy, Hoàng Huy Nhân vẫn cố ngóc dậy lao đến kẻ thù. Nhưng lần này y đã không còn đủ sức nữa, vừa chống tay gượng dậy đã lại ngã lăn ra đất. Trong cơn đau tột cùng, y cố lê người đến bên vợ.
Đằng xa, Lương Thành Nghiệp cất tiếng nói lớn:
- Đao kiếm vô tình. Hoàng trang chủ, trận chiến này xem như kết thúc tại đây. Xin bái biệt.
Nói xong y thu đao rồi thúc ngựa bỏ đi.
Nằm trên mặt đất, Lệ Thanh cố dụng nốt chút lực tàn, thều thào nói với Hoang Huy Nhân:
- Mình, em… không… rồi… Mình ở lại… gắng nuôi dạy hai con. Không có em… mình phải cố sống cho tốt… vì các con, vì họ… Hoàng.
Nói dứt lời, Lệ Thanh miệng trào máu tươi và chết.
…………………………………………� �…………
Võ lâm Lĩnh Nam, trên có tam kì, dưới có ngũ hổ, đều là những bậc cao thủ bậc nhất của trời nam. Tam Kì bao gồm lão Tiếu Phong, đại sư Thích Thanh Không của chùa Tiêu Sơn, Hứa Văn Sơn của Tản Viên phái. Ba ngươi đều là kì tài võ học, đứng đầu trong thiên hạ.
Tuy vậy, lão Tiếu Phong thì biệt vô âm tín, không ai biết ở đâu, Hứa Văn Sơn thì đã quy ẩn giang hồ, còn Thích Thanh Không hiện đang làm trụ trì chùa Tiêu Sơn. Tuy nhiên tăng sư Tiêu Sơn trước nay ít tham gia chuyện võ lâm nên cả ba không còn hiện diện trên chốn giang hồ. Vì vậy mọi chuyện trong võ lâm lĩnh nam đều do ngũ hổ thống lĩnh. Ngũ hổ gồm có trưởng môn Tản Viên phái Khúc Vĩnh Lâm, trưởng môn Bắc Sơn phái Nguyễn Đăng Quang, môn chủ
Sau trận chiến tại Hoàng gia trang trên núi Ba Vì, Lương Thành Nghiệp đánh bại Hoàng Huy Nhân, vang danh khắp cõi lĩnh nam. Lão trở thành một trong ngũ hổ, thay thế vị trí của chính đối thủ. Còn Hoàng Huy Nhân, sau trận chiến đó thì không còn đi lại trên giang hồ nữa, hai năm sau thì mất. Từ đây, khởi tạo một cơn phong ba trong chốn trời nam.
Tuy nhiên, câu chuyện đã bắt đầu từ bốn năm trước cuộc quyết đấu.
.
Trong đêm khuya tĩnh mịch, Hoàng Huy Nhân-trang chủ Hoàng gia trang- ngẫm về nửa đời ngang dọc giang hồ của mình. Đầu tháng tới, y sẽ làm lễ gác kiếm. Nhưng trước đó, ba ngày tới, đúng ngày rằm trung thu, y sẽ có trận đấu cuối cùng. Môn chủ Thanh Sơn môn gửi thư khiêu chiến, và Hoàng Huy Nhân coi đó là phép thi lễ sau cuối với võ lâm Lĩnh Nam. Những hình ảnh từ quá khứ cứ dội về trong tâm trí như muốn níu kéo y.
Canh ba… Y nằm nghiêng mình, lặng ngắm vợ y. Cả đời này y đã nợ thị quá nhiều rồi. Bao lần y xa nhà là bấy nhiêu đêm thị chìm trong sợ hãi. Lấy chồng giang hồ, là góa phụ lúc nào đâu ai hay. Hoàng Huy Nhân đưa bàn tay thô ráp, gân guốc lên vén vài lọn tóc vương trên khuôn mặt người vợ.
Đã được mấy lần, y quan tâm, chăm sóc cho người phụ nữ của đời mình. Có lẽ có, nhưng ít hơn những gì y bắt con người yếu ớt ấy phải chịu đựng.Cái danh Hoàng phu nhân thật bạc bẽo. Hai đứa con thơ, chắc là món quà duy nhất y dành cho vợ. Và giờ là lúc y quay về với vợ với con.
Đang trong cơn mê, bất chợt vợ y quờ quạng, hai tay bắt chặt bàn tay hãy còn đặt trên má nàng của y, miệng lẩm bẩm:
- Huy Nhân, chàng đừng rời xa mẹ con em.
Nắm chặt đôi bàn tay bé nhỏ của người vợ, Hoàng Huy Nhân tự nhủ:
- Lệ Thanh, nàng yên tâm, hết rồi, sẽ không còn gì khiến nàng phải sợ hãi. Ta sẽ mãi ở bên nàng và các con.
Ngày trung thu, mặt trời vừa thoát hẳn rặng tre, đã thấy một bóng người ngựa phi nhanh trên đường lên Hoàng gia trang. Người này thân hình to cao, mày rậm, mắt sâu, thần sắc hơn người. Y chính là môn chủ Thanh Sơn môn, Hiệp Đao Trấn Ác Lương Thành Nghiệp -kẻ quyết đấu với Hoàng trang chủ. Tay y năm năm cây đại đao, chuôi chạm trổ hình rồng_ chính là cây Hỏa Long Đao danh tiếng thiên hạ.
Lương Thành Nghiệp thắng ngựa bước chậm rãi từng bước trước cổng Hoàng gia trang, quét ánh mắt qua một lượt toàn bộ quang cảnh trước mặt. Rồi y trầm bình nhìn về phía trước. Từ trong gia trang bước ra hai người, một nam một nữ. Nam phong thái võ giả chính là Huy Nhân, trang chủ họ Hoàng, còn nữ dáng vẻ kiều diễm là Lệ Thanh. Trang chủ nói lớn:
- Cao nhân viễn khách tới thăm chốn cô sơn heo hút, thật vinh hạnh.
Lương trưởng môn liền vỗ một chưởng lên lưng ngựa, cất mình lên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống cách hai người mươi bước, tay bắt quyền đáp lễ.
- Hoàng trang chủ, Hoàng phu nhân.
Hoàng Huy Nhân đáp:
- Trưởng môn đường xa tới đây, xin mời vào trong uống chén trà đã.
Y muốn giữ lễ chủ khách. Nhưng Lương Thành Nghiệp chiến ý dâng cao, không còn câu lệ lễ nghĩa, cũng một phần dụng tâm đề phòng, nói lớn:
- Hoàng trang chủ, xin miễn cho. Nghiệp tôi hôm nay đến đây, chỉ muốn được cùng trang chủ phân cao thấp một phen, cho thỏa lòng kẻ võ.
- Hay cho câu thỏa lòng kẻ võ. Được, Lương trưởng môn, chúng ta quyết đấu một phen- Hoàng Huy Nhân đáp.
Lời nói vừa dứt, Lương Thành Nghiệp đã phi đao cắm xuống đất, song quyền nhắm thẳng đối phương. Thế tới ồ ạt, vừa
xuất chiêu đã đánh ra mười mấy quyền, quyết chiếm thượng phong. Hoàng Huy Nhân cũng bình tĩnh hóa giải, hữu chưởng đánh ra ảo diệu, tả kiếm chưa vội xuất kích.
Sau hồi đầu, thấy không chiếm được thế thượng phong, Lương Thành Nghiệp liền đề thăng nội lực, xuất chiêu hung hãn hơn gấp bội. Chỉ thấy bóng quyền loang loáng tràn tới.
Đối diện thế công của đối phương, Hoàng Huy Nhân không vội đánh trả. Y lách mình tránh lé, vung chưởng hộ thân.
Đường quyền xuất ra như tre trong lũy, đan xen nghiêm mật vậy mà không một chiêu nào trúng đích, tất cả chỉ cách trong gang tấc. Tuy vậy, mỗi quyền đánh sượt qua, kình phong cũng cuốn vạt áo bay theo, chứng tỏ Lương Thành Nghiệp nội lực cao thâm vô cùng, khiến Hoàng Huy Nhân không khỏi nể phục. Còn Lương Thành Nghiệp, đánh cả trăm chiêu mà không mảy may chạm được vào vạt áo của địch thủ, cũng ngầm khen ngợi:” Quả không hổ là bậc danh sư, thân thủ hơn người.” Nhưng y cũng tự phụ, cho rằng quyền mình uy mãnh vô song, khiến đối phương không dám trực diện đối đầu, chiến ý dâng cao, chiêu thức đánh ra càng mạnh mẽ.
Bên ngoài, Lệ Thanh đứng quan sát, lòng vô cùng lo lắng.
Càng đánh, Lương Thành Nghiệp càng như con thú dữ, điên cuồng lao vào con mồi. Nhưng Hoàng Huy Nhân lại tỏ ra là một tay lão luyện, không hề nao núng.
Một lần phát chiêu, Hoàng Huy Nhân đã dùng tả kiếm đỡ gạt, phá được thế quyền của đối phương. Rồi y thừa hư mà nhập, hữu chưởng đánh trúng vai trái Lương Thành Nghiệp. Đây chính là một chiêu thức trong Phục ba chưởng pháp, một trong hai tuyệt học của họ Hoàng. Khi Lương Thành Nghiệp còn chưa kịp định thần thì vị trang chủ lại bồi thêm một quyền nữa, vận ba thành nội lực, đánh thẳng tới ngực.
Tình thế nhanh trong khoảnh khắc. Việc Lương Thành Nghiệp thoát chiêu là rất khó. Vậy mà khi còn cách ngực địch thủ chừng một tấc, Hoàng Huy Nhân đột nhiên thu chiêu, thế quyền không tới nữa. Cao thủ giao đấu, chỉ xét chiêu thức cũng đủ phân thắng bại, vì vậy Hoàng Huy Nhân đã nương tay, tránh làm trọng thương Lương Thành Nghiệp.
Tuy nhiên, Lương Thành Nghiệp trong lòng không phục, chiến ý chưa cạn. Chỉ trong tích tắc đối phương thu chiêu, lão tay trái gạt qua, tay phải lại vung một quyền đánh thẳng vào ngực đối phương. Hoàng Huy Nhân trúng một quyền, thân hình bị bức ra sau, thọ thương không nhẹ, trong phút chốc thấy vùng ngực đau rát, khí huyết, hơi thở có chút rối loạn. Vì giữ phép giang hồ mà bị trúng quyền, Hoàng Huy Nhân trong lòng vô cùng tức giận, mắt rừng rực lửa chiến.
Bên ngoài, mắt thấy chồng bị đả thương, Lệ Thanh không khỏi xót xa, cất tiếng nói lớn:
- Lương trưởng môn, chồng tôi vì người mà không đánh. Tại sao người lại thừa cơ đánh trả chứ?
Lương Thành Nghiệp hừ lên một tiếng, không thèm đáp lại lời. Lão nhìn thẳng về phía Hoàng Huy Nhân nói:
- Hoàng trang chủ, một chưởng vừa rồi, đâu thể đánh bại được ta. Xem đao ta đây.
Rồi lão dồn công lực phát kình xuống đất. Kình lực lan tỏa, hất văng cây Hỏa Long đao lên trời. Lão nhanh nhẹn lao lên, chụp lấy cây đao, nhắm thẳng đầu Hoàng Huy Nhân bổ xuống.
Hoàng Huy Nhân đang trong cơn phẫn nộ, đáp một ánh mắt đày giận dữ về phía lão trưởng môn, rồi xuất kiếm khỏi vỏ, nhắm thẳng thế tới của đối phương mà đánh.
Đao của Lương Thành Nghiệp như con thác tràn xuống, sức nặng ngàn cân. Vậy mà Hoàng Huy Nhân không màng né tránh, một kiếm đâm ngược lên, nhắm thẳng yết hầu. Kiếm này nhanh vô cùng, đao chưa tới mà kiếm đã tới. Đây chính là chiêu Bạch hạc thăng thiên trong Bạch hạc kiếm pháp, tuyệt học thứ hai của nhà họ Hoàng.
Trước thế công xuất quỷ nhập thần của đối thủ, Lương Thành Nghiệp buộc phải nghiêng mình né tránh, đao kình chém vệt dài trên đất. Tuy vậy, lưỡi kiếm của Hoàng Huy Nhân vẫn kịp cắt một đường trên ngực lão. Máu từ chỗ vết thương ứa ra không ngừng.
Lương Thành Nghiệp loạng choạng chống đao xuống đất. Lão đưa mắt nhìn chằm chặp vào vệt máu đỏ loang trên áo, đôi tay khẽ rung lên vì giận dữ. Rồi lão hét lên, rồi điên cuồng lao vào Hoàng Huy Nhân. Máu chảy ra khiến chiến ý dâng trào, nội lực được bức lên đến cực hạn. Đao trong tay Lương Thành Nghiệp như cuồng phong bạo vũ, nửa điên nửa loạn, một mực đòi đoạt mạng đối thủ. Đao kình phát tứ phía. Cỏ cây, hoa lá, kể cả hai bức sư tử đá trước cổng cũng bị chém vụn. Cảnh tượng vô cùng hãi hùng. Lệ Thanh đứng ngoài, cũng may là không bị đao nào chém phải, nếu không tất vong mạng.
Đối diện với loạn đao, Hoàng Huy Nhân chỉ còn cách vung kiếm hộ thân, kết hợp với thân pháp ảo diệu để tránh né.
Sau khoảng trăm đao, Lương Thành Nghiệp không còn duy trì được nội lực, chân khí sụt giảm, đao pháp cũng bớt hung hãn. Chỉ chờ có vậy, Hoàng Huy Nhân lập tức phát chiêu, một cước đá bay cây đao trong tay lão.
Lúc này, nộ khí trong người cũng giảm, Lương Thành Nghiệp đứng yên một chỗ thủ thế, miệng thở hồng hộc, mồ hôi túa ra ướt đẫm, làm nhòe đi vết máu trên áo. Trái ngược lại, Hoàng Huy Nhân lại tỏ ra vô cùng sung mãn.
Bên ngoài, Lệ Thanh đã vơi đi rất nhiều nỗi lo sợ, sắc mặt có phần tươi tắn hơn.
Lương Thành Nghiệp nghĩ thầm:” Hoàng Huy Nhân, ngươi được lắm. Xem ta đây”
Lão nói:
- Hoàng trang chủ, đánh tiếp nào.
Dứt lời, Lương Thành Nghiệp lại vận chân khí lên, song quyền dựng thế lao đến Hoàng Huy Nhân. Hoàng Huy Nhân cũng dương kiếm lao vào cuộc chiến.
Lần này, y lấy kiếm phá quyền, mười phần lợi thế trong tay, thắng bại coi như đã rõ. Ấy vậy mà kì lạ thay, Lương Thành Nghiệp càng đánh lại càng tỏ ra nhanh nhẹn, chỉ trong mấy mươi chiêu đã chiếm thế chủ động.
Lúc này, Hoàng Huy Nhân thấy thân hình đối thủ vô cùng quỉ mị, còn bóng quyền thì chập chờn tứ phía. Sau một tiếng hét lớn, Lương Thành Nghiệp đã đánh bay bảo kiếm của đối thủ. Rồi y vận lên đến tám thành công lực, đánh liên tiếp ba quyền như trời giáng. Hoàng Huy Nhân trúng trọng quyền, thân hình bị hất bổng ra sau, kéo lê dài trên mặt đất. Y vừa gắng gượng bò dậy thì miệng đã ộc ra mấy ngụm máu tươi, khí huyết hỗn loạn, lồng ngực như muốn vỡ ra.
Quan sát thấy chồng bị trọng thương, Lệ Thanh vội vàng lao đến, đỡ chồng dậy, đôi mắt trào lệ, bờ môi run run:
- Mình, mình không sao chứ…
Tuy nhiên, bên ngoài, Lương Thành Nghiệp vẫn chưa muốn dừng cuộc chiến. Lão lại vận chiêu lao đến.
Trước tình cảnh như vậy, Lệ Thanh vội lao ra, lấy thân mình che chắn cho chồng, lĩnh chọn một quyền của Lương Thành Nghiệp.
Quyền đó tuy không dùng đến năm thành công lực, lại được thu chiêu vào phút chót, nhưng kình lực vẫn đủ phá nát lục phủ ngũ tạng của người đàn bà không biết chút ít võ công. Cái chết là khó tránh khỏi. Hoàng Huy Nhân mắt thấy cảnh thảm tử, hai tay nắm chặt bàn tay của vợ, cố kéo người ra sau. Nhưng khốn thay lúc này y hoàn toàn không còn một chút sức lực, không thể cứu được tình thế nhanh trong khoảnh khắc.
“Bịch” một tiếng.
Lệ Thanh phụt ra mấy ngụm máu tươi, sắc mặt lập tức trắng bệch, toàn thân lạnh giá. Hoàng Huy Nhân vội vàng ôm lấy vợ, máu bắn ra lấm tấm đầy trên mặt. Y hét lên đầy thảm thiết:
- Lệ Thanh, Lệ Thanh…
Tiếng hét rung động cả núi rừng, kinh tận trời xanh. Mấy người gia nhân trong nhà, vốn bị chủ nhân cấm không cho ra xem trận tỷ thí, nay nghe tiếng sầu thảm cũng kéo hết cả ra. Ai nấy túm tụm vây quanh, sụt sùi nước mắt.
Lệ Thanh đau đớn quằn quại, hai tay níu chặt tay áo chồng, miệng mấp máy như muốn nói mà không thành thiếng.
Trong cơn bi phẫn đến tột cùng, Hoàng Huy Nhân lồng lên như một con thú điên, vơ kiếm lao đến tấn công Lương Thành Nghiệp. Nhưng y giờ đã chẳng còn nổi hai phần sức lực, vốn không phải là đối thủ của vị trưởng môn. Y vừa lao đến đã lập tức bị đánh bật ra. Rồi y lại bò dậy, lao vào bất chấp sống chết. Kiếm đâm tới, Lương Thành Nghiệp nghiêng mình né tránh, hai tay chắp đao chặt mạnh khiến thanh kiếm gãy thành đôi. Rồi lão đánh liên tiếp hai chưởng, hất bổng Hoàng Huy Nhân ra sau. Chuôi kiếm văng đi, phá nát tấm bảng đề ba chữ “Hoàng gia trang” trên cổng.
Dù vậy, Hoàng Huy Nhân vẫn cố ngóc dậy lao đến kẻ thù. Nhưng lần này y đã không còn đủ sức nữa, vừa chống tay gượng dậy đã lại ngã lăn ra đất. Trong cơn đau tột cùng, y cố lê người đến bên vợ.
Đằng xa, Lương Thành Nghiệp cất tiếng nói lớn:
- Đao kiếm vô tình. Hoàng trang chủ, trận chiến này xem như kết thúc tại đây. Xin bái biệt.
Nói xong y thu đao rồi thúc ngựa bỏ đi.
Nằm trên mặt đất, Lệ Thanh cố dụng nốt chút lực tàn, thều thào nói với Hoang Huy Nhân:
- Mình, em… không… rồi… Mình ở lại… gắng nuôi dạy hai con. Không có em… mình phải cố sống cho tốt… vì các con, vì họ… Hoàng.
Nói dứt lời, Lệ Thanh miệng trào máu tươi và chết.
…………………………………………� �…………
Võ lâm Lĩnh Nam, trên có tam kì, dưới có ngũ hổ, đều là những bậc cao thủ bậc nhất của trời nam. Tam Kì bao gồm lão Tiếu Phong, đại sư Thích Thanh Không của chùa Tiêu Sơn, Hứa Văn Sơn của Tản Viên phái. Ba ngươi đều là kì tài võ học, đứng đầu trong thiên hạ.
Tuy vậy, lão Tiếu Phong thì biệt vô âm tín, không ai biết ở đâu, Hứa Văn Sơn thì đã quy ẩn giang hồ, còn Thích Thanh Không hiện đang làm trụ trì chùa Tiêu Sơn. Tuy nhiên tăng sư Tiêu Sơn trước nay ít tham gia chuyện võ lâm nên cả ba không còn hiện diện trên chốn giang hồ. Vì vậy mọi chuyện trong võ lâm lĩnh nam đều do ngũ hổ thống lĩnh. Ngũ hổ gồm có trưởng môn Tản Viên phái Khúc Vĩnh Lâm, trưởng môn Bắc Sơn phái Nguyễn Đăng Quang, môn chủ
Sau trận chiến tại Hoàng gia trang trên núi Ba Vì, Lương Thành Nghiệp đánh bại Hoàng Huy Nhân, vang danh khắp cõi lĩnh nam. Lão trở thành một trong ngũ hổ, thay thế vị trí của chính đối thủ. Còn Hoàng Huy Nhân, sau trận chiến đó thì không còn đi lại trên giang hồ nữa, hai năm sau thì mất. Từ đây, khởi tạo một cơn phong ba trong chốn trời nam.
Tuy nhiên, câu chuyện đã bắt đầu từ bốn năm trước cuộc quyết đấu.
.
/11
|