Thương Dịch Dương nâng khéo môi lên cười như không cười, ánh mắt sắc lạnh ném đến đám người hắc y nhân, hắn nói:
- Hóa ra là đợi không được! Muốn chết thì ta sẽ tiễn các ngươi đi một đoạn.
Nói rồi Thương Dịch Dương để An An dựa vào tảng đá gần đó, hắn dùng nội lực đạp nhẹ lên nhánh cây trước mắt rút thanh kiếm được ngụy trang thành thắt lưng của hắn, Thương Dịch Dương bay lên không trung xoay thanh kiếm chém tới thành công giết được mấy tên hắc y nhân, cả hai bên giao đấu kịch liệt, một tên trong số đó thấy tình hình không được khả quan lắm, bọn chúng đánh lạc hướng Thương Dịch Dương, số người còn lại đưa An An đi.
Sau một lúc giao tranh Thương Dịch Dương thấy có gì đó không đúng lắm, đến khi hắn phát hiện ra sự khác thường đó thì An An đã biến mất, hắn đưa mắt quét một đường dài nhưng vẫn không thấy bóng dáng An An ở đâu, nhìn lại chiếc xe ngựa đằng xa hắn càng điên cuồng chém giết. Thương Dịch Dương nghiến răng nói:
- Nếu các ngươi muốn chết ta sẽ thành toàn cho các ngươi! Cản đường ta chỉ có con đường chết! Để người của ta lại ta sẽ chừa cho các ngươi con đường sống.
Một tên hắc y nhân vừa đỡ được một kiếm của Thương Dịch Dương vừa lên tiếng đáp:
- Không hoàn thành nhiệm vụ trở về bọn ta cũng sẽ chết!
Một trận mưa máu, nơi Thương Dịch Dương đi qua là xác người nằm xuống, hắn là ai chứ đường đường là Đại công tử của Đằng Vân Các nghe đến tên thôi cũng phải khiếp sợ, vậy mà hôm nay trước mặt hắn mà dám đưa người của hắn đi sao! Kẻ đó ngại sống quá lâu rồi! Tên hắc y nhân nhìn thấy Thương Dịch Dương phóng ngựa đuổi theo phía sau cách một đoạn không xa, hắn dùng roi quất mạnh vào mông ngựa, ăn đau hai con tuần mã kéo cỗ xe ngựa lao nhanh về phía trước, xe vừa qua khúc quanh hắc y nhân đã lao ra khỏi xe ngựa, cỗ xe ngựa không người đánh phi như điên đến khi Thương Dịch Dương tiếp cận được xe ngựa thì chỉ là một cỗ xe trống.
Buổi tối khi An An tỉnh lại thấy mình đang nằm trên đóng cỏ khô đúng kiểu mấy phim kiếm hiệp như xem trên ti vi, còn đang chửi thầm tên Thương Dịch Dương khốn kiếp dám bỏ cô ở đây, cô mà thoát ra ngoài được sẽ độc cho hắn tiêu chảy 3 ngày 3 đêm mới vừa lòng, cô nhìn xung quanh tối đen chỉ có ánh đèn le lói chiếu sáng từ ngọn đèn dầu được treo trên cao, cô vừa định đứng lên đi một vòng thì cánh cửa được mở ra, người tới không phải Thương Dịch Dương mà là Tam Công Tử Thương Thần Phi, hóa ra là hắn đứng sau tất cả, khi cô đọc tiểu thuyết thì nhân vật này góp phần không nhỏ vào việc hại nam nữ chính thê thảm, hắn cũng là kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện kể cả cái chết của nhị ca hắn, An An đứng lên phủi lớp bụi trên quần áo cô nói:
- Không biết tam công tử đưa ta đến đây có mục đích gì?
Hắn nở nụ cười như gió xuân thổi đến rồi nhẹ nhàng nói:
- Ta chỉ nghĩ Hiểu Nhiên là đặc biệt đối với Cố Bắc Viễn, nhưng không ngờ An cô nương lại càng đặc biệt hơn, đối với đại ca ta và với Cố Nam Viễn. hâ…ha…ha… Ta phải làm sao với cô bây giờ đây, ta dẫn cô đánh tiên phong rồi đưa đến cầu treo xem Cố Nam Viễn và đại ca ta ai sẽ là người cứu cô trước nhé.
An An nhìn hắn với ánh mắt không mấy thiện cảm, cô nói:
- Ta và hai người họ chỉ là bằng hữu bình thường không hơn không kém! Họ sẽ không vì ta mà làm hỏng đại sự!
- Hóa ra là đợi không được! Muốn chết thì ta sẽ tiễn các ngươi đi một đoạn.
Nói rồi Thương Dịch Dương để An An dựa vào tảng đá gần đó, hắn dùng nội lực đạp nhẹ lên nhánh cây trước mắt rút thanh kiếm được ngụy trang thành thắt lưng của hắn, Thương Dịch Dương bay lên không trung xoay thanh kiếm chém tới thành công giết được mấy tên hắc y nhân, cả hai bên giao đấu kịch liệt, một tên trong số đó thấy tình hình không được khả quan lắm, bọn chúng đánh lạc hướng Thương Dịch Dương, số người còn lại đưa An An đi.
Sau một lúc giao tranh Thương Dịch Dương thấy có gì đó không đúng lắm, đến khi hắn phát hiện ra sự khác thường đó thì An An đã biến mất, hắn đưa mắt quét một đường dài nhưng vẫn không thấy bóng dáng An An ở đâu, nhìn lại chiếc xe ngựa đằng xa hắn càng điên cuồng chém giết. Thương Dịch Dương nghiến răng nói:
- Nếu các ngươi muốn chết ta sẽ thành toàn cho các ngươi! Cản đường ta chỉ có con đường chết! Để người của ta lại ta sẽ chừa cho các ngươi con đường sống.
Một tên hắc y nhân vừa đỡ được một kiếm của Thương Dịch Dương vừa lên tiếng đáp:
- Không hoàn thành nhiệm vụ trở về bọn ta cũng sẽ chết!
Một trận mưa máu, nơi Thương Dịch Dương đi qua là xác người nằm xuống, hắn là ai chứ đường đường là Đại công tử của Đằng Vân Các nghe đến tên thôi cũng phải khiếp sợ, vậy mà hôm nay trước mặt hắn mà dám đưa người của hắn đi sao! Kẻ đó ngại sống quá lâu rồi! Tên hắc y nhân nhìn thấy Thương Dịch Dương phóng ngựa đuổi theo phía sau cách một đoạn không xa, hắn dùng roi quất mạnh vào mông ngựa, ăn đau hai con tuần mã kéo cỗ xe ngựa lao nhanh về phía trước, xe vừa qua khúc quanh hắc y nhân đã lao ra khỏi xe ngựa, cỗ xe ngựa không người đánh phi như điên đến khi Thương Dịch Dương tiếp cận được xe ngựa thì chỉ là một cỗ xe trống.
Buổi tối khi An An tỉnh lại thấy mình đang nằm trên đóng cỏ khô đúng kiểu mấy phim kiếm hiệp như xem trên ti vi, còn đang chửi thầm tên Thương Dịch Dương khốn kiếp dám bỏ cô ở đây, cô mà thoát ra ngoài được sẽ độc cho hắn tiêu chảy 3 ngày 3 đêm mới vừa lòng, cô nhìn xung quanh tối đen chỉ có ánh đèn le lói chiếu sáng từ ngọn đèn dầu được treo trên cao, cô vừa định đứng lên đi một vòng thì cánh cửa được mở ra, người tới không phải Thương Dịch Dương mà là Tam Công Tử Thương Thần Phi, hóa ra là hắn đứng sau tất cả, khi cô đọc tiểu thuyết thì nhân vật này góp phần không nhỏ vào việc hại nam nữ chính thê thảm, hắn cũng là kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện kể cả cái chết của nhị ca hắn, An An đứng lên phủi lớp bụi trên quần áo cô nói:
- Không biết tam công tử đưa ta đến đây có mục đích gì?
Hắn nở nụ cười như gió xuân thổi đến rồi nhẹ nhàng nói:
- Ta chỉ nghĩ Hiểu Nhiên là đặc biệt đối với Cố Bắc Viễn, nhưng không ngờ An cô nương lại càng đặc biệt hơn, đối với đại ca ta và với Cố Nam Viễn. hâ…ha…ha… Ta phải làm sao với cô bây giờ đây, ta dẫn cô đánh tiên phong rồi đưa đến cầu treo xem Cố Nam Viễn và đại ca ta ai sẽ là người cứu cô trước nhé.
An An nhìn hắn với ánh mắt không mấy thiện cảm, cô nói:
- Ta và hai người họ chỉ là bằng hữu bình thường không hơn không kém! Họ sẽ không vì ta mà làm hỏng đại sự!
/55
|