Thương Dịch Dương từ từ áp sát mặt vào mặt của An An, chỉ còn một xíu nữa thôi là chạm vào chớp mũi, hơi thở ấm nóng phả vào hai má của cô, như ý thức được nguy hiểm, An An đưa tay đánh mạnh vào bàn tay đang giữ cầm cô, vừa thoát được, cố gắng bò dậy mà chạy nhưng một người không có tý võ công sao có thể thoát khỏi bàn tay của hắn được cơ chứ, Thương Dịch Dương chỉ cần lắc mình đã đi đến chặn ngay cửa động đem người giam trong lòng, An An cố vùng vẫy cô hét lớn:
- Cứu ta.... có ai ở ngoài đó không?.... cứu ta.... cướp.... cướp....!
Hắn dùng tay bóp mạnh cầm cô, An An ăn đau tiếp tục hét lớn:
- Đau, thả ta ra! Đau quá!
Biết mình làm cô đau, Thương Dịch Dương nới lỏng tay ra, An An rút về phía sau, tránh xa ma chảo của hắn, nhưng bất thành Thương Dịch Dương nhíu mày rồi nói:
- Giờ nàng có thể yên lặng nghe ta hỏi hay không?
An An biết dù có chống đối cũng chỉ thiệt thân, cô im lặng gật đầu nhẹ nói:
- Ngươi có thể buông ta ra được chưa?
Thương Dịch Dương luyến tiếc buôn người trong lòng ra, hương thơm thoang thoảng phản phất xung quanh làm hắn thấy càng thích thú với nữ nhân trước mặt này nhiều hơn hắn nói:
- Nàng tên gì? Nàng có quan hệ như thế nào đối với người của Thất Dương Cung?
- Ta tên là An An. Ta có người bạn ở Thất Dương Cung! Vậy còn ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta?
Thương Dịch Dương như có điều suy nghĩ rồi nói tiếp:
- Ta là Thương Dịch Dương đại công tử của Đằng Vân Các! Nàng nói nàng có người quen ở Thất Dương Cung có thể nói cho ta biết là ai hay không?
Khi An An vừa nghe hắn nói hắn là Thương Dịch Dương là người mà cô ghét nhất truyện, bỉ ối bắt ép Hiểu Nhiên để giết Bắc Viễn, là ngụy quân tử, ánh mắt trở nên chán ghét, mọi cảm xúc hiện rõ trên mặt của cô, làm hắn không khỏi phì cười, hắn nhẹ đưa tay lướt qua trên má cô, An An bị hành động của hắn làm giật mình cô đứng dậy đi vào bên trong, giọng không mấy vui vẻ nói:
- Bạn ta là ai cũng không liên quan tới ngươi, ta hỏi ngươi tại sao lại bắt ta? Ta không nghĩ đại công tử Đằng Vân Các lại có thể đi ức hiếp một nữ tử tay trói gà không chặc như ta.
An An ghét bỏ xoay người bỏ vào trong, hắn nhìn cô giận dỗi gương mặt càng xinh hơn, chưa có nữ nhân nào đứng trước mặt hắn mà không khuất phục, hắn bước theo sau An An giọng nói trầm ấm không chút tức giận, nói:
- Ta có làm gì nàng đâu mà nàng lại ghét bỏ ta như vậy An An!
- Ngươi còn hỏi! Ngươi là người chuyên ức hiếp nữ tử tay trói gà không chặc, tung tin đồn thất thiệt về người khác, chỉ giỏi đánh lén...
Thương Dịch Dương nghe cô kể hùng hồn, ánh mắt linh động, hai má đỏ lên vì tức giận hắn không khỏi buồn cười, hắn bước đến bắt lấy cánh tay cô đem cả người cô ôm vào lòng mặc cho An An ra sức phản kháng, cô hét lớn:
- Ngươi nhanh buông tay,.... thả... tay.... A... đau!
Hắn nhẹ nới lỏng vòng ôm nhẹ giọng nói:
- Nàng đừng nháo, ta sẽ làm đau nàng! Nàng có tin vào tình yêu sét đánh hay không? Ta muốn được ôm nàng như thế này, lần đầu tiên ta gặp nàng, trái tim ta đã đặp sai nhịp rồi! Ta yêu nàng, An An! Theo ta về Đằng Vân Các nhé!
An An đứng hình chừng 2 giây khi nghe cái tên mà cô ghét nhất truyện lại đang tỏ tình với mình! Mẹ ơi, cô có nghe lầm hay không? what the hell....
- Cứu ta.... có ai ở ngoài đó không?.... cứu ta.... cướp.... cướp....!
Hắn dùng tay bóp mạnh cầm cô, An An ăn đau tiếp tục hét lớn:
- Đau, thả ta ra! Đau quá!
Biết mình làm cô đau, Thương Dịch Dương nới lỏng tay ra, An An rút về phía sau, tránh xa ma chảo của hắn, nhưng bất thành Thương Dịch Dương nhíu mày rồi nói:
- Giờ nàng có thể yên lặng nghe ta hỏi hay không?
An An biết dù có chống đối cũng chỉ thiệt thân, cô im lặng gật đầu nhẹ nói:
- Ngươi có thể buông ta ra được chưa?
Thương Dịch Dương luyến tiếc buôn người trong lòng ra, hương thơm thoang thoảng phản phất xung quanh làm hắn thấy càng thích thú với nữ nhân trước mặt này nhiều hơn hắn nói:
- Nàng tên gì? Nàng có quan hệ như thế nào đối với người của Thất Dương Cung?
- Ta tên là An An. Ta có người bạn ở Thất Dương Cung! Vậy còn ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta?
Thương Dịch Dương như có điều suy nghĩ rồi nói tiếp:
- Ta là Thương Dịch Dương đại công tử của Đằng Vân Các! Nàng nói nàng có người quen ở Thất Dương Cung có thể nói cho ta biết là ai hay không?
Khi An An vừa nghe hắn nói hắn là Thương Dịch Dương là người mà cô ghét nhất truyện, bỉ ối bắt ép Hiểu Nhiên để giết Bắc Viễn, là ngụy quân tử, ánh mắt trở nên chán ghét, mọi cảm xúc hiện rõ trên mặt của cô, làm hắn không khỏi phì cười, hắn nhẹ đưa tay lướt qua trên má cô, An An bị hành động của hắn làm giật mình cô đứng dậy đi vào bên trong, giọng không mấy vui vẻ nói:
- Bạn ta là ai cũng không liên quan tới ngươi, ta hỏi ngươi tại sao lại bắt ta? Ta không nghĩ đại công tử Đằng Vân Các lại có thể đi ức hiếp một nữ tử tay trói gà không chặc như ta.
An An ghét bỏ xoay người bỏ vào trong, hắn nhìn cô giận dỗi gương mặt càng xinh hơn, chưa có nữ nhân nào đứng trước mặt hắn mà không khuất phục, hắn bước theo sau An An giọng nói trầm ấm không chút tức giận, nói:
- Ta có làm gì nàng đâu mà nàng lại ghét bỏ ta như vậy An An!
- Ngươi còn hỏi! Ngươi là người chuyên ức hiếp nữ tử tay trói gà không chặc, tung tin đồn thất thiệt về người khác, chỉ giỏi đánh lén...
Thương Dịch Dương nghe cô kể hùng hồn, ánh mắt linh động, hai má đỏ lên vì tức giận hắn không khỏi buồn cười, hắn bước đến bắt lấy cánh tay cô đem cả người cô ôm vào lòng mặc cho An An ra sức phản kháng, cô hét lớn:
- Ngươi nhanh buông tay,.... thả... tay.... A... đau!
Hắn nhẹ nới lỏng vòng ôm nhẹ giọng nói:
- Nàng đừng nháo, ta sẽ làm đau nàng! Nàng có tin vào tình yêu sét đánh hay không? Ta muốn được ôm nàng như thế này, lần đầu tiên ta gặp nàng, trái tim ta đã đặp sai nhịp rồi! Ta yêu nàng, An An! Theo ta về Đằng Vân Các nhé!
An An đứng hình chừng 2 giây khi nghe cái tên mà cô ghét nhất truyện lại đang tỏ tình với mình! Mẹ ơi, cô có nghe lầm hay không? what the hell....
/55
|