Bảy ngàn lượng bạc đối với phường nhuộm Quý Ký đang nợ ngập đầu thì đúng là con số trên trời, cho dù có bán phường nhuộm Quý Ký đi thì cũng không đủ để trả số tiền lớn khủng khiếp như vậy.
Bởi vì chưởng quầy Tụ Bảo Trai nói có sách mách có chứng muốn đền tiền, Quý Như Vân thế lực vừa thấp vừa đuối lý lập tức hoảng hốt. Nàng nhìn mẫu thân là quan tứ phẩm của mình xin giúp đỡ: hô lên: "Nương, phải làm sao bây giờ!"
Nếu Quý Hiểu Phong biết chuyện này sớm thì bà đã có tiền để bỏ ra khai thông với quan, bảo các nàng đừng tiếp cận Tụ Bảo Trai rồi. Đồng thời, bà sẽ nói chuyện với thiếu đông gia Tụ Bảo Trai, hứa hẹn sau này mình sẽ che chở Tụ Bảo Trai, giành một ít chỗ tốt cho họ, hy vọng họ châm chước một phen làm bằng hữu.
Nếu không thể đồng ý, người đã tung hoành trong giới quan trường nhiều năm như Quý Hiểu Phong cũng có cách khác để lặng lẽ diệt trừ một thương nhân vừa phát triển trong kinh thành, làm cho Tụ Bảo Trai mở không bao lâu này sẽ biến mất trong kinh thành không một dấu vết.
Nhưng đôi tỷ muội Quý gia chỉ vì kinh doanh trước mắt mới rơi vào kế, phường nhuộm Quý Ký mới an ổn được hai năm, hoàn toàn là dựa vào vị Lai Bộ Thị Lang Quý Hiểu Phong này mới chống đỡ được. Mà bốn tháng trước, sau khi Quý Thư Mặc kết hôn với Tiêu Vãn, Quý gia ý vào có Tiêu gia chống lưng nên cáo mượn oai hùm, bắt đầu đi cướp mối làm ăn của người khác.
Chưởng quầy khá bất bình với chuyện này, nhưng dù giận cũng không dám nói gì.
Cho nên lúc này, bởi vì Tụ Bảo Trai tố cáo phường nhuộm Quý Ký không giao hàng trong thời gian quy định, chống đối với hợp đồng, chưởng quầy cũng không ra mặt bao che cho phường nhuộm Quý Ký mà là thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng nói ra những việc xấu mà phường nhuộm Quý Ký đã làm trước đó không lâu.
Trong một tháng này, việc phường nhuộm Quý Ký lật lọng đã làm mất đi sự tín nhiệm của rất nhiều khách hàng, khiến cho phường nhuộm Quý Ký vốn không được yêu thích bị chất vấn liên tiếp, không chỉ ném danh dự đi quét rác, càng bị tóm đuôi vạch trần việc xấu.
Nếu không có dân chúng đang bất bình vây xem, Quý Hiểu Phong còn có thể có cơ hội vình ổn họ.
Nhưng lúc này, phường nhuộm Quý Ký bị gần như là cả ngàn người bao vây, đạp lên danh tiếng. Thấy trường hợp này không thể khống chế nổi nữa, Quý Hiểu Phong vừa mất mặt vừa xấu hổ, bộ mặt già nua đỏ bừng, cái trán đầy gân xanh.
Quý gia không thể lấy ra bạc để bồi thường, không thể không dựa theo hợp đồng mà gán nợ phường nhuộm Quý Ký cho Tụ Bảo Trai. Cùng lúc đó, y theo pháp luật của nước Đông Ngụy, số tiền bỏ ra cho vụ án này đã là năm ngàn lượng bạc, Quý Như Vân là chủ nhân của phương Nhuộm Quý Ký phải bị giam ba ngày, đánh ba mươi roi.
Người từ nhỏ đã hưởng cẩm y ngọc thực như Quý Như Vân lập tức hoảng sợ! Dưới ánh mắt ra lệnh muốn bắt nàng của quan sai, nàng vội vã ôm cánh tay Quý Hiểu Phong, mặt tái nhợt giải thích: "Nương! Ta không muốn ngồi tù! Mối làm ăn này là tam muội làm với Tụ Bảo Trai, tơ lụa kém chất lượng cũng là tam muội bị lừa mới mua, trách nhiệm này đáng lẽ phải do nàng gánh chứ!"
Bị điểm danh đến, Quý Hân Đồng vội xua tay: "Nhị tỷ à, phường nhuộm này là do tỷ nắm quyền điều hành. Nếu xảy ra chuyện thì ngươi phải gánh là đúng rồi. Nhưng ngươi cứ yên tâm, tiểu muội ta sẽ cố gom đủ bạc, nói không chừng còn có thể chuộc ngươi ra được."
"Ngươi chuộc ta?" Quý Như Vân nổi điên, xông lên chỉ thẳng vào mặt Quý Hân Đồng mà mắng: "Đừng quên ngươi còn thiếu nợ ngân hàng ba trăm lượng! Giúp ta gom bảy ngàn lượng? Không đem đi đánh bạc hết là còn may đấy!"
Đến nay, Quý Hân Đồng vẫn chưa nói ra chuyện mình dùng tiệm gạo đi gán nợ cho ngân hàng, bản thân nợ một hai ngàn lượng bạc cho ai cả. Bây giờ thấy Quý Như Vân hùng hổ vạch trần chuyện mình từng lấy tiền của tiệm vải làm việc riêng, Quý Hân Đồng vốn chợt dạ lập tức đen mặt.
Nàng hất tay Quý Như Vân ra! Tức giận cảnh cáo: "Nhị tỷ, ngươi nói bậy cái gì vậy!"
"Cái gì mà ta nói bậy! Nếu không phải là ngươi nghiện bài bạc, lại còn ngu xuẩn bị lừa, vậy thì hôm nay......"
Không ngờ việc xấu trong nhà lại bị đem nói ra ngoài, Quý Hiểu Phong vội kéo tay Như Vân mặt đang xanh mét lại, tức giận quát: Như Vân, đủ rồi! "Đừng nói nữa!"
"Nương, ngài không thể bất công vậy được!: Nghĩ đến việc mình phải chịu ba mươi roi, còn bị ném vào trong tù ba ngày, Quý Như Vân tính tình nỏng nảy lập tức hoảng sợ, hoàn toàn không biết lời nói của mình có ảnh hưởng lớn thế nào.
"Nương, ngài cứu ta đi! Ngài là quan tứ phẩm, chỉ cần nói tình lý với tri huyện đại nhân, bảo nàng không cần bắt ta là được! Tri huyện mới là thất phẩm, thấp hơn ngươi tận ba cấp, nhất định sẽ nghe lời ngươi!"
Không ngờ, Quý Như Vân lại ngu xuẩn nói ra chuyện đáng xẩu hổ trước mặt mọi người như vậy. Đối mặt với đủ các loại ánh mắt kỳ quái, Quý Hiểu Phong tức đỏ mặt, ra vẻ chính nghĩa: Chắc chắn tri huyện đại nhân sẽ định đoạt công bằng, sao có thể để ngươi khóc nháo, ồn ào ở đây được!"
Vào lúc Quý Hiểu Phong đang nghiến răng nghiến lợi mắng Quý Như Vân, một chiếc xe ngựa bỗng chậm rãi đi tới, dừng lại trước của phường nhuộm Quý Ký. Hứa Vân thấy vậy, vội vàng tới gần xe ngựa.
Đưa tai nghe một chút, bà nâng giọng nói: "Quý đại nhân, bảy ngàn lượng đúng là nhiều. Công tử chúng ta nói chỉ cần các ngươi thật lòng nhận lỗi với Tụ Bảo Trai, vậy thì chúng ta sẽ rút đơn kiện lên quan, miễn tội cho Quý tiểu thư phải chịu roi và ngồi tù, chỉ cần mười ngày nữa phường nhuộm Quý Ký trả hết bảy ngàn lượng là được."
Mọi người lập tức hiểu được người ngồi trong xe ngựa chính là vị hôn phu của Tụ Bảo Trai, mà vị công tử này có địa vị cũng khá lớn trong Tụ Bảo Trai, cho nên chưởng quầy của Tụ Bảo Trai cũng nghe lời hắn nói.
Giống như người chết đuối tóm được sợi rơm cứu mạng, Quý Như Vân vội quỳ rạp xuống trước xe ngựa, khẩn thiết nói: "Công tử, phường nhuộm Quý Ký của chúng ta nói không giữ lời, không thể giao hàng trong thời gian hợp đồng. Là chúng ta sai, vì tham lợi mà thất tín, lật lọng, xin ngài đại nhân đại lương tha cho chúng ta."
Quý Như Vân trước đó vẫn còn là vịt chết mỏ vẫn còn cứng* không chịu nhận sai, giờ lại khép nép nhận lỗi, ánh mắt khinh thường lập tức đâm tới. Mà vài người bị hủy đơn hàng trước đó cũng oán hận, cho rằng phường nhuộm Quý Ký cũng phải trả lại công bằng cho họ! Nhận lỗi với họ!
(Candy: Vịt chết mỏ vẫn còn cứng: Ở đây là cứng đầu, chết cũng không chịu nhận tội.)
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Quý Như Vân đành cắn răng, căng da đầu nhận lỗi về việc nàng đã phạm phải. Nhưng cho dù nàng có xin lỗi, mọi người vẫn không thể nguôi giận được, vì thế do nàng không thật lòng xin lỗi, khắp người liền bị ném vài cục đá và trứng thúi, hình tượng muốn chật vật bao nhiêu liền chật vật bấy nhiêu.
Mà nàng ta vì không muốn chịu đánh và ngồi tù, lúc này phải cố nuốt sự tức giận vào lòng. Lúc này, răng cắn chặt, nắm tay trong áo nắm thành quyền, trong mắt nàng chứa đầy oán hận.
Quý Hiểu Phong đứng một bên xấu hổ không chịu nổi, mặt xanh mét vô cùng khó coi. Dù sao bà ta cũng là quan tứ phẩm, lại còn có người to gan lớn mật nhục mã nữ nhi mình như thế, chẳng khác gì đang đánh vào mặt bà ta cả.
Đáng giận nhất là bà ta phải giữ hình tượng tốt đẹp chính trực trước mặt dân chúng nên không thể nào phát giận được. Trong lòng bà ta rất sốt ruột, không hiểu tại sao người bà ta phái đi để cầu cứu vẫn chưa trở lại.
Cái trứng thúi đầu tiên chính là người của Tiêu Vãn ném. Một khi có người dám dùng uy quyền để khiêu khích, dân chúng liền sẽ dễ dàng bị lôi kéo sự tức giận, nháy mắt bộc phát dũng khí chưa từng có.
Nếu tỷ muội Quý gia đối xử hiền lành với người khác, kinh doanh có lương tâm thì Tiêu Vãn không thể xuống tay châm ngòi được. Nhưng chính bởi vì tỷ muội Quý gia nhận được đơn hàng lớn mà thất hứa với những người khác, kiêu ngạo làm nhục kẻ khác nên hôm nay Tiêu Vãn mới thành công, tạo ra cảnh ngàn người phẫn nộ.
Còn người Quý Hiểu Phong phái đi tìm người trợ giúp ư? Đó chính là đại tài chủ Tiêu Vãn.
Nhưng mà vị đại tài chủ này lại đang ngồi im trong xe ngựa cách đó không xa, thờ ơ nhìn trò khôi hài chưa từng có này.
Cảnh ầm ĩ trước mắt làm Tiêu Vãn oán hận nhớ tới kiếp trước. Quý Thư Mặc và Sở Mộ Thanh tính kế khiến Tiêu gia bị oan, phải mang lên đầu tội danh thông đồng với địch để bán nước, không chỉ khiến cho ngàn vạn dân chúng tức giận, còn bị mắng mỏ nhục nhã, cả tộc trăm người vô tội đều bị chém đầu, chết không toàn thây.
Còn những hạ nhân khác Quý Hiểu Phong lặng lẽ phái đi cũng đều bị nhóm người Họa Hạ đánh hôn mê khi vừa rời khỏi phủ, thế nên Quý Hiểu Phong đau khổ đợi mãi cũng không có một mống nào tới giúp.
Sau khi bị bắt xin lỗi, Quý Như Vân phát hiện ra Hứa Vân vẫn không hề đáp, mà công tử trong xe ngựa đang dùng ánh mắt ghen ghét để nhìn Quý Thư Mặc đang im lặng đứng một bên, nàng lập tức hiểu ra, vị Triệu công tử của Tụ Bảo Trai vốn không muốn nàng xin lỗi mà là Quý Thư Mặc xin lỗi. Lần này, mọi việc chuyển biến xấu đều là do lỗi của Quý Thư Mặc cho giận Triệu công tử, mới khiến cho bọn họ không chịu thả thêm mấy ngày.
Mà bởi vì nàng sai Quý Mặc gây ra việc này nên mới bị người trước mắt nhục nhã.
Nghĩ đến đây, Quý Như Vân càng oán trách Quý Thư Mặc hơn nữa, không khỏi tức giận đi tới bên người hắn, nhỏ giọng thúc giục: "Thư Mặc, mau đi nhận lỗi với Triệu công tử."
Nhận lỗi có nghĩa là thừa nhận việc mình đã làm ra là không thủ thân. Người cao ngạo như Quý Thư Mặc sao có thể thừa nhận tội danh như vậy.
"Nhị tỷ, Thư Mặc đâu có làm gì sai......" Thấy đôi mắt Triệu công tử rực lửa nhìn mình, Quý Như Vân giật mình, vội kinh hoảng đè Quý Thư Mặc xuống, dùng động tác thô lỗ bắt hắn quỳ xuống.
Quý Thư Mặc lảo đảo ngã ngồi trên đất, mắt phượng co lại, thân thể cứng ngắc, mãi vẫn không thể nói nổi một chữ.
Đang lúc Quý Như Vân định nhận lỗi, Tiêu Vãn xem diễn bây giờ mới chịu tới cứu.
"Triệu công tử, Thư Mặc là phu lang của ta, là người quang minh lỗi lạc, chính trực, chắc chắn sẽ không phá hỏng tình cảm phu thê hai vị đâu. Nhị tỷ bảo Thư Mặc tìm Vạn tiểu thư nói chuyện làm ăn chắc là vì nghĩ Thư Mặc có tài ăn nói hơn người, có thể thuyết phục Vạn tiểu thư cho thêm thời gian. Tạo thành hiểu lầm như vậy là vì Thư Mặc suy nghĩ chưa kỹ càng, Tiêu mỗ là Thê Chủ nguyện ý cầu xin tha thứ thay cho Thư Mặc, xin ngài có thể tha thứ cho hành đông vô lễ của Thư Mặc."
Quý gia là thông gia của Tiêu gia, nếu Quý gia không thể trả nợ, Tiêu gia sẽ bị truy cứu trách nhiệm. Đương nhiên dưới tình huống này, Tiêu Vãn hoàn toàn có thể ném lên người Quý Thư Mặc tội danh lả lơi ong bướm, lấy tội dâm trong thất xuất để hưu bỏ hắn, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Quý gia.
Nhưng tội danh này chưa đủ chứng cứ xác thực, dù sao thì Quý Thư Mặc cũng chưa bị bắt tận mặt cảnh yêu đương vụng trộm với Vạn tiểu thư. Nàng phải chậm rãi làm cho dân chúng dao động, dần thay đổi suy nghĩ về Quý Thư Mặc, khiến cho quan hệ mẹ con Quý gia và Quý Thư Mặc trở nên gay gắt, sau đó lấy bằng chứng Quý Thư Mặc cấu kết với Sở Mộ Thanh làm việc xấu.
Tiêu Vãn ra mặt hòa giải khiến cho hoàn cảnh dần tốt đẹp hơn. Dưới thái độ nguyện ý lấy ba trăm thước tơ lụa nhuộm từ Y Phô Tạ Tưởng và bồi thường hộ bốn ngàn lượng từ bảy ngàn lượng thay phường nhuộm Quý Ký, mà Quý Như Vân may mắn thoát được cảnh da thịt chịu khổ và ngồi tù.
Sau khi mọi chuyện được giải quyết, Quý Hiểu Phong tỏ ra rất nhiệt tình với Tiêu Vãn, nghĩ thầm nàng là con dâu quả nhiên vào lúc thời điểm mấu chốt thì rất đáng tin, còn có giá trị lợi dụng.
Nhưng Tiêu Vãn không cho bà ta cơ hội làm quen. Nghiêm túc nói mình còn phải đàm phán hiệp ước với chủ nhân Tụ Bảo Trai nên vội rời khỏi phường nhuộm Quý Ký.
Bởi vì bị Quý Như Vân đẩy xuống đất, đầu gối Quý Thư Mặc sưng tấy xanh tím. Sau khi về phủ, hắn bôi thuốc qua loa, khập khiễng đi tới sảnh.
"Nếu không phải tứ đệ đắc tội Triệu công tử thì phường nhuộm Quý Ký sẽ không bị Tụ Bảo Trai hận. Sớm biết hắn ta chỉ kéo chân sau*, thì thà ta tự đi xin Vạn Tiêu còn hơn."
(Candy: Kéo chân sau: Chỉ làm phiền thêm chứ không giúp được gì.)
Vừa rồi khi nhận lỗi, Quý Như Vân chưa từng bao giờ chịu nhục nhã như thế, vậy nên lúc này nàng ta nói chuyện cực kỳ chanh chua, mang theo tức giận, bất mãn phát tiết với Quý Hiểu Phong.
"Nhị tỷ, ngươi nói vậy là có ý gì!" Bị Quý Như Vân đảo lộn đúng sai bôi đen mình tới hai lần, Quý Thư Mặc giận tới phát run, khinh bỉ nói: "Chính mình ngu xuẩn mà bị lừa, ta tốt bụng giúp đỡ lại thành ta làm sai?"
"Tốt bụng giúp đỡ?!" Quý Như Vân vẫn luôn bị áp lực lập tức nổi giận lôi đình, chỉ vào mặt Quý Thư Mặc mà mắng: "Lúc trước gả ngươi cho Tiêu Vãn không phải vì mong ngươi có thể giúp đỡ nhà chồng để bọn ta thăng chức sao? Ngươi nhìn ngươi đi, gả cho Tiêu gia đã mấy tháng rồi mà chưa làm được cái gì cả! Bảo ngươi lấy tiền của Tiêu Vãn, kết quả lại bị Tiêu Vãn đòi tiền! Muốn ngươi bảo nàng đi giúp xin Tụ Bảo Trai giúp đỡ, kết quả làm phường nhuộm Quý Ký bị bôi đen! Không chỉ chưa làm ra chuyện gì, còn không nắm được lòng của Tiêu Vãn! Tạ Sơ Thần kia còn kiếm được nhiều tiền hơn so với ngươi! Đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!"
Hôm nay bị khuất nhục lớn như thế, Quý Như Vân đã giận tới hồ đồ. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói đều phát tiết bùm bùm.
Quý Thư Mặc chẳng khác gì, một bụng oán hận, đi khắp nơi bôn ba đã mệt mỏi, lại còn bị khuất nhục, rồi giờ còn bị Quý Như Vân châm chọc chửi rủa, lòng hắn đau như bị dao đâm, chảy đầy máu rươi.
Coi như đã nhìn rõ sự ích kỷ của Quý Như Vân, Quý Thư Mặc mỉm cười, giọng nói khàn khàn không có độ ấm tràn ra: "Nhị tỷ, nếu ta trong mắt ngươi là kẻ được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, vậy sau này đừng xin ta giúp nữa! Thư Mặc cáo từ, nhị tỷ tự giải quyết đi!"
Thấy Quý Thư Mặc giận dự phát áo bỏ đi, Quý Hiểu Phong trừng mắt nhìn Quý Như Vân một cái, sau đó vội vã đuổi theo.
Khập khiễng đi được vài bước đã thấy mẫu thân tới an ủi mình, Quý Thư Mặc vừa mới nhẹ nhõm hơn, cũng ấm áp hơn một chút, ai ngờ lại nghe được lời dặn của bà ta: "Thư Mặc, lúc nãy Tiêu Vãn chịu giúp, khẳng định là vẫn còn niệm tình cũ. Lần này ngươi phải cố gắng bắt lấy lòng Tiêu Vãn, nghĩ cách moi từ trong tay nàng......"
Trái tim thắt chặt, niềm hy vọng cuối cùng trong lòng Quý Thư Mặc rốt cuộc đã bị đập nát. Một cảm giác chua xót, đau đớn tràn lên mắt hắn, hắn cười nhạt: "Chuyện này Thư Mặc bất lực, mong mẫu thân mời người khác."
"Thư Mặc, đây là thái độ gì! Nhị tỷ của ngươi chịu khổ, ngươi còn dám tranh cãi với nàng, bây giờ mẫu thân nói mà không nghe sao?"
"Nhị tỷ chịu khổ? À, đó là do nàng ta gieo gió gặt bão!"
"Bốp!"
Mấy ngày trước, mẫu thân dịu dàng và tỷ tỷ hiền lành vẫn còn tồn tại trong trí nhớ của Quý Thư Mặc, thậm chí hắn vẫn còn nhớ rõ cái ôm ấm áp của mẫu thân và sự chăm sóc của các tỷ tỷ.
Nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ hắn mới hiểu, thì ra sự ấm áp, đối xử thật lòng trước nay hắn có được, không có cái nào là không có sự tính kế, không cái nào là không vì lợi dụng hắn. Sự tương phản kịch liệt khiến hắn nhớ tới những lời nói của Sở Mộ Thanh, làm hắn không thể nhịn nổi mà nắm chặt tay.
Rất lâu sau đó, chất lỏng theo gương mặt hắn chảy xuống gò má, khiến cho vết hồng trên má hắn nóng rát, Quý Thư Mặc cười khẽ: "Lúc nãy ta khi ta bị các nàng bắt nạt, ngài cũng không nói giúp cho ta lấy một câu. Khi nhị tỷ và tam tỷ mắng ta, ngài càng giúp họ trách tội ta. Biết rõ lần này người sai là ai, nhưng vẫn cố tình che chở họ. Mẫu thân, ta thật sự là con ruột của ngài sao? Hay chỉ là viên đá kê chân cho ngài mà thôi? Khi dùng thì lấy tới, không dùng thì ném đi?"
Sau khi sống lại, Tiêu Vãn cứ cho rằng việc kinh tế Quý gia bị khó khăn hai năm trước là do Quý gia và Sở Mộ Thanh thiết kế, muốn Quý Thư Mặc gả tới Tiêu gia. Nhưng qua hai tháng điều tra, Tiêu Vãn mới nhận ra kinh tế của Quý gia hai năm đó là thật sự khó khăn, Quý Hiệu Phong thật sự muốn lấy hai gian cửa hàng của nàng để cứu lại vốn.
Khi đó, Tiêu Vãn hoàn toàn không biết Quý gia, Quý Thư Mặc và Sở Mộ Thanh có quan hệ với nhau như thế nào, nhưng bây giờ quan sát kĩ, Tiêu Vãn nhận ra giữa Quý gia và Sở Mộ Thanh vốn không có quan hệ gì.
Không phải là mưu kế được tính từ lâu như nàng tưởng tượng, thực ra tâm tư của Quý gia rất đơn giản, gả Quý Thư Mặc cho nàng chỉ vì muốn có sự che chở, việc thăng chức, vinh hoa phú quý vĩnh viễn của Tiêu gia mà thôi. Quý Thư Mặc có thật sự hạnh phúc hay trong lòng hắn có ai không thì cũng chẳng quan trọng, thậm chí họ cũng không quan tâm Quý Thư Mặc có đồng ý gả tới Tiêu phủ không.
Trong mắt các nàng, việc cẩn thận che chở, bồi dưỡng nhi tử thành người tài mạo song toàn là để câu một con rùa vàng.
Một khi tìm ra quan hệ giữa Quý gia và Quý Thư Mặc, đầu tiên là Tiêu Vãn vạch trần tình thân dối trá của Tiêu gia. Mẹ con Quý gia yêu thương bảo vệ Quý Thư Mặc từ nhỏ là bởi vì muốn lợi dụng hắn, là bởi vì Quý Thư Mặc đã thể hiện ra tài năng kinh người từ nhỏ, mà trong mắt họ chính là vàng bạc châu báu cuồn cuộn chảy tới.
Lần đầu tiên họ dựa vào Quý Thư Mặc để lừa lấy hai gian cửa hàng xong, họ liền bắt đầu càng ngày càng tham lam nên mới có thể đưa ra yêu cầu vô lý về sau.
Kiếp trước, phường nhuộm Quý Ký không quay vòng được tiền vốn là do Quý Thư Mặc âm thầm tham ô tiền của Tiêu gia, đổ tội cho Họa Hạ, còn lợi dụng tiệm gạo Tạ Tưởng để xoay vòng vốn.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, chỉ cần Quý gia có chuyện, đám tỷ muội vô dụng kia sẽ lập tức tìm Quý Thư Mặc tới giúp.
Nhưng, một khi Quý Thư Mặc không thể giúp họ đạt được ích lợi, thậm chí khiến họ phiền lòng thì lập tức bọn họ sẽ xé tan mặt nạ dối trá của mình ra, lộ ra bộ mặt hung ác vốn có.
Cái gọi là tình thân, máu mủ vốn phải là một loại tình cảm không cần lợi ích. Nhưng tình cảm mẹ con Quý gia được xây dựng nên hoàn toàn là dựa vào lợi ích.
Lợi ích trước mắt, nhân tính sẽ trở thành ích kỷ và tham lam, cho nên màn diễn này không chỉ vach trần sự thật tàn khốc và chân tướng đáng buồn cho Quý Thư Mặc mà còn chôn xuống hạt giống thù hận trong lòng hắn.
Một khi họ bắt đầu trốn tránh trách nhiệm, thoái thác, có thể thấy tình thân của họ rất nông cạn. Cho nên một mà kế nhỏ kia của Tiêu Vãn đã khiến cho tình thân của họ không chịu nổi dù chỉ một kích.
Thật ra lúc đầu, khi Tiêu Vãn bày kế, chỉ muốn vạch mặt bộ mặt tham lam ích kỷ của Quý gia, đoạt lại hai cửa hàng và tiền mình từng cho họ cùng với tình cảm nàng đã trao đi năm đó.
Khi tiếng xấu của Quý gia lan ra, việc trả thù Quý Thư Măc và Sở Mộ Thanh sẽ dễ hơn. Chỉ là nàng không hề ngờ được, tính ích kỷ của Quý gia đã sớm nhập vào tận xương tủy, mà tình cảm thân thích của họ thì hở ra một cái khe, cừu hận lại xuất hiện len lỏi vào đó, bắt đầu cãi nhau, xa cách, trở mặt thành thù.
Cuối cùng, phá hủy Quý gia, mãi mãi không bình yên.
Lưu lạc tới hoàn cảnh chạy như chuột như thế, hoàn toàn là vì sự ích kỷ, gieo gió gặt bão của họ. Tiêu Vãn không cảm thông, cũng sẽ không để ý, bởi nàng mãi mãi sẽ không tha thứ cho việc họ đã ích kỷ lợi dụng và lừa gạt nàng.
Bởi vì chưởng quầy Tụ Bảo Trai nói có sách mách có chứng muốn đền tiền, Quý Như Vân thế lực vừa thấp vừa đuối lý lập tức hoảng hốt. Nàng nhìn mẫu thân là quan tứ phẩm của mình xin giúp đỡ: hô lên: "Nương, phải làm sao bây giờ!"
Nếu Quý Hiểu Phong biết chuyện này sớm thì bà đã có tiền để bỏ ra khai thông với quan, bảo các nàng đừng tiếp cận Tụ Bảo Trai rồi. Đồng thời, bà sẽ nói chuyện với thiếu đông gia Tụ Bảo Trai, hứa hẹn sau này mình sẽ che chở Tụ Bảo Trai, giành một ít chỗ tốt cho họ, hy vọng họ châm chước một phen làm bằng hữu.
Nếu không thể đồng ý, người đã tung hoành trong giới quan trường nhiều năm như Quý Hiểu Phong cũng có cách khác để lặng lẽ diệt trừ một thương nhân vừa phát triển trong kinh thành, làm cho Tụ Bảo Trai mở không bao lâu này sẽ biến mất trong kinh thành không một dấu vết.
Nhưng đôi tỷ muội Quý gia chỉ vì kinh doanh trước mắt mới rơi vào kế, phường nhuộm Quý Ký mới an ổn được hai năm, hoàn toàn là dựa vào vị Lai Bộ Thị Lang Quý Hiểu Phong này mới chống đỡ được. Mà bốn tháng trước, sau khi Quý Thư Mặc kết hôn với Tiêu Vãn, Quý gia ý vào có Tiêu gia chống lưng nên cáo mượn oai hùm, bắt đầu đi cướp mối làm ăn của người khác.
Chưởng quầy khá bất bình với chuyện này, nhưng dù giận cũng không dám nói gì.
Cho nên lúc này, bởi vì Tụ Bảo Trai tố cáo phường nhuộm Quý Ký không giao hàng trong thời gian quy định, chống đối với hợp đồng, chưởng quầy cũng không ra mặt bao che cho phường nhuộm Quý Ký mà là thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng nói ra những việc xấu mà phường nhuộm Quý Ký đã làm trước đó không lâu.
Trong một tháng này, việc phường nhuộm Quý Ký lật lọng đã làm mất đi sự tín nhiệm của rất nhiều khách hàng, khiến cho phường nhuộm Quý Ký vốn không được yêu thích bị chất vấn liên tiếp, không chỉ ném danh dự đi quét rác, càng bị tóm đuôi vạch trần việc xấu.
Nếu không có dân chúng đang bất bình vây xem, Quý Hiểu Phong còn có thể có cơ hội vình ổn họ.
Nhưng lúc này, phường nhuộm Quý Ký bị gần như là cả ngàn người bao vây, đạp lên danh tiếng. Thấy trường hợp này không thể khống chế nổi nữa, Quý Hiểu Phong vừa mất mặt vừa xấu hổ, bộ mặt già nua đỏ bừng, cái trán đầy gân xanh.
Quý gia không thể lấy ra bạc để bồi thường, không thể không dựa theo hợp đồng mà gán nợ phường nhuộm Quý Ký cho Tụ Bảo Trai. Cùng lúc đó, y theo pháp luật của nước Đông Ngụy, số tiền bỏ ra cho vụ án này đã là năm ngàn lượng bạc, Quý Như Vân là chủ nhân của phương Nhuộm Quý Ký phải bị giam ba ngày, đánh ba mươi roi.
Người từ nhỏ đã hưởng cẩm y ngọc thực như Quý Như Vân lập tức hoảng sợ! Dưới ánh mắt ra lệnh muốn bắt nàng của quan sai, nàng vội vã ôm cánh tay Quý Hiểu Phong, mặt tái nhợt giải thích: "Nương! Ta không muốn ngồi tù! Mối làm ăn này là tam muội làm với Tụ Bảo Trai, tơ lụa kém chất lượng cũng là tam muội bị lừa mới mua, trách nhiệm này đáng lẽ phải do nàng gánh chứ!"
Bị điểm danh đến, Quý Hân Đồng vội xua tay: "Nhị tỷ à, phường nhuộm này là do tỷ nắm quyền điều hành. Nếu xảy ra chuyện thì ngươi phải gánh là đúng rồi. Nhưng ngươi cứ yên tâm, tiểu muội ta sẽ cố gom đủ bạc, nói không chừng còn có thể chuộc ngươi ra được."
"Ngươi chuộc ta?" Quý Như Vân nổi điên, xông lên chỉ thẳng vào mặt Quý Hân Đồng mà mắng: "Đừng quên ngươi còn thiếu nợ ngân hàng ba trăm lượng! Giúp ta gom bảy ngàn lượng? Không đem đi đánh bạc hết là còn may đấy!"
Đến nay, Quý Hân Đồng vẫn chưa nói ra chuyện mình dùng tiệm gạo đi gán nợ cho ngân hàng, bản thân nợ một hai ngàn lượng bạc cho ai cả. Bây giờ thấy Quý Như Vân hùng hổ vạch trần chuyện mình từng lấy tiền của tiệm vải làm việc riêng, Quý Hân Đồng vốn chợt dạ lập tức đen mặt.
Nàng hất tay Quý Như Vân ra! Tức giận cảnh cáo: "Nhị tỷ, ngươi nói bậy cái gì vậy!"
"Cái gì mà ta nói bậy! Nếu không phải là ngươi nghiện bài bạc, lại còn ngu xuẩn bị lừa, vậy thì hôm nay......"
Không ngờ việc xấu trong nhà lại bị đem nói ra ngoài, Quý Hiểu Phong vội kéo tay Như Vân mặt đang xanh mét lại, tức giận quát: Như Vân, đủ rồi! "Đừng nói nữa!"
"Nương, ngài không thể bất công vậy được!: Nghĩ đến việc mình phải chịu ba mươi roi, còn bị ném vào trong tù ba ngày, Quý Như Vân tính tình nỏng nảy lập tức hoảng sợ, hoàn toàn không biết lời nói của mình có ảnh hưởng lớn thế nào.
"Nương, ngài cứu ta đi! Ngài là quan tứ phẩm, chỉ cần nói tình lý với tri huyện đại nhân, bảo nàng không cần bắt ta là được! Tri huyện mới là thất phẩm, thấp hơn ngươi tận ba cấp, nhất định sẽ nghe lời ngươi!"
Không ngờ, Quý Như Vân lại ngu xuẩn nói ra chuyện đáng xẩu hổ trước mặt mọi người như vậy. Đối mặt với đủ các loại ánh mắt kỳ quái, Quý Hiểu Phong tức đỏ mặt, ra vẻ chính nghĩa: Chắc chắn tri huyện đại nhân sẽ định đoạt công bằng, sao có thể để ngươi khóc nháo, ồn ào ở đây được!"
Vào lúc Quý Hiểu Phong đang nghiến răng nghiến lợi mắng Quý Như Vân, một chiếc xe ngựa bỗng chậm rãi đi tới, dừng lại trước của phường nhuộm Quý Ký. Hứa Vân thấy vậy, vội vàng tới gần xe ngựa.
Đưa tai nghe một chút, bà nâng giọng nói: "Quý đại nhân, bảy ngàn lượng đúng là nhiều. Công tử chúng ta nói chỉ cần các ngươi thật lòng nhận lỗi với Tụ Bảo Trai, vậy thì chúng ta sẽ rút đơn kiện lên quan, miễn tội cho Quý tiểu thư phải chịu roi và ngồi tù, chỉ cần mười ngày nữa phường nhuộm Quý Ký trả hết bảy ngàn lượng là được."
Mọi người lập tức hiểu được người ngồi trong xe ngựa chính là vị hôn phu của Tụ Bảo Trai, mà vị công tử này có địa vị cũng khá lớn trong Tụ Bảo Trai, cho nên chưởng quầy của Tụ Bảo Trai cũng nghe lời hắn nói.
Giống như người chết đuối tóm được sợi rơm cứu mạng, Quý Như Vân vội quỳ rạp xuống trước xe ngựa, khẩn thiết nói: "Công tử, phường nhuộm Quý Ký của chúng ta nói không giữ lời, không thể giao hàng trong thời gian hợp đồng. Là chúng ta sai, vì tham lợi mà thất tín, lật lọng, xin ngài đại nhân đại lương tha cho chúng ta."
Quý Như Vân trước đó vẫn còn là vịt chết mỏ vẫn còn cứng* không chịu nhận sai, giờ lại khép nép nhận lỗi, ánh mắt khinh thường lập tức đâm tới. Mà vài người bị hủy đơn hàng trước đó cũng oán hận, cho rằng phường nhuộm Quý Ký cũng phải trả lại công bằng cho họ! Nhận lỗi với họ!
(Candy: Vịt chết mỏ vẫn còn cứng: Ở đây là cứng đầu, chết cũng không chịu nhận tội.)
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Quý Như Vân đành cắn răng, căng da đầu nhận lỗi về việc nàng đã phạm phải. Nhưng cho dù nàng có xin lỗi, mọi người vẫn không thể nguôi giận được, vì thế do nàng không thật lòng xin lỗi, khắp người liền bị ném vài cục đá và trứng thúi, hình tượng muốn chật vật bao nhiêu liền chật vật bấy nhiêu.
Mà nàng ta vì không muốn chịu đánh và ngồi tù, lúc này phải cố nuốt sự tức giận vào lòng. Lúc này, răng cắn chặt, nắm tay trong áo nắm thành quyền, trong mắt nàng chứa đầy oán hận.
Quý Hiểu Phong đứng một bên xấu hổ không chịu nổi, mặt xanh mét vô cùng khó coi. Dù sao bà ta cũng là quan tứ phẩm, lại còn có người to gan lớn mật nhục mã nữ nhi mình như thế, chẳng khác gì đang đánh vào mặt bà ta cả.
Đáng giận nhất là bà ta phải giữ hình tượng tốt đẹp chính trực trước mặt dân chúng nên không thể nào phát giận được. Trong lòng bà ta rất sốt ruột, không hiểu tại sao người bà ta phái đi để cầu cứu vẫn chưa trở lại.
Cái trứng thúi đầu tiên chính là người của Tiêu Vãn ném. Một khi có người dám dùng uy quyền để khiêu khích, dân chúng liền sẽ dễ dàng bị lôi kéo sự tức giận, nháy mắt bộc phát dũng khí chưa từng có.
Nếu tỷ muội Quý gia đối xử hiền lành với người khác, kinh doanh có lương tâm thì Tiêu Vãn không thể xuống tay châm ngòi được. Nhưng chính bởi vì tỷ muội Quý gia nhận được đơn hàng lớn mà thất hứa với những người khác, kiêu ngạo làm nhục kẻ khác nên hôm nay Tiêu Vãn mới thành công, tạo ra cảnh ngàn người phẫn nộ.
Còn người Quý Hiểu Phong phái đi tìm người trợ giúp ư? Đó chính là đại tài chủ Tiêu Vãn.
Nhưng mà vị đại tài chủ này lại đang ngồi im trong xe ngựa cách đó không xa, thờ ơ nhìn trò khôi hài chưa từng có này.
Cảnh ầm ĩ trước mắt làm Tiêu Vãn oán hận nhớ tới kiếp trước. Quý Thư Mặc và Sở Mộ Thanh tính kế khiến Tiêu gia bị oan, phải mang lên đầu tội danh thông đồng với địch để bán nước, không chỉ khiến cho ngàn vạn dân chúng tức giận, còn bị mắng mỏ nhục nhã, cả tộc trăm người vô tội đều bị chém đầu, chết không toàn thây.
Còn những hạ nhân khác Quý Hiểu Phong lặng lẽ phái đi cũng đều bị nhóm người Họa Hạ đánh hôn mê khi vừa rời khỏi phủ, thế nên Quý Hiểu Phong đau khổ đợi mãi cũng không có một mống nào tới giúp.
Sau khi bị bắt xin lỗi, Quý Như Vân phát hiện ra Hứa Vân vẫn không hề đáp, mà công tử trong xe ngựa đang dùng ánh mắt ghen ghét để nhìn Quý Thư Mặc đang im lặng đứng một bên, nàng lập tức hiểu ra, vị Triệu công tử của Tụ Bảo Trai vốn không muốn nàng xin lỗi mà là Quý Thư Mặc xin lỗi. Lần này, mọi việc chuyển biến xấu đều là do lỗi của Quý Thư Mặc cho giận Triệu công tử, mới khiến cho bọn họ không chịu thả thêm mấy ngày.
Mà bởi vì nàng sai Quý Mặc gây ra việc này nên mới bị người trước mắt nhục nhã.
Nghĩ đến đây, Quý Như Vân càng oán trách Quý Thư Mặc hơn nữa, không khỏi tức giận đi tới bên người hắn, nhỏ giọng thúc giục: "Thư Mặc, mau đi nhận lỗi với Triệu công tử."
Nhận lỗi có nghĩa là thừa nhận việc mình đã làm ra là không thủ thân. Người cao ngạo như Quý Thư Mặc sao có thể thừa nhận tội danh như vậy.
"Nhị tỷ, Thư Mặc đâu có làm gì sai......" Thấy đôi mắt Triệu công tử rực lửa nhìn mình, Quý Như Vân giật mình, vội kinh hoảng đè Quý Thư Mặc xuống, dùng động tác thô lỗ bắt hắn quỳ xuống.
Quý Thư Mặc lảo đảo ngã ngồi trên đất, mắt phượng co lại, thân thể cứng ngắc, mãi vẫn không thể nói nổi một chữ.
Đang lúc Quý Như Vân định nhận lỗi, Tiêu Vãn xem diễn bây giờ mới chịu tới cứu.
"Triệu công tử, Thư Mặc là phu lang của ta, là người quang minh lỗi lạc, chính trực, chắc chắn sẽ không phá hỏng tình cảm phu thê hai vị đâu. Nhị tỷ bảo Thư Mặc tìm Vạn tiểu thư nói chuyện làm ăn chắc là vì nghĩ Thư Mặc có tài ăn nói hơn người, có thể thuyết phục Vạn tiểu thư cho thêm thời gian. Tạo thành hiểu lầm như vậy là vì Thư Mặc suy nghĩ chưa kỹ càng, Tiêu mỗ là Thê Chủ nguyện ý cầu xin tha thứ thay cho Thư Mặc, xin ngài có thể tha thứ cho hành đông vô lễ của Thư Mặc."
Quý gia là thông gia của Tiêu gia, nếu Quý gia không thể trả nợ, Tiêu gia sẽ bị truy cứu trách nhiệm. Đương nhiên dưới tình huống này, Tiêu Vãn hoàn toàn có thể ném lên người Quý Thư Mặc tội danh lả lơi ong bướm, lấy tội dâm trong thất xuất để hưu bỏ hắn, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với Quý gia.
Nhưng tội danh này chưa đủ chứng cứ xác thực, dù sao thì Quý Thư Mặc cũng chưa bị bắt tận mặt cảnh yêu đương vụng trộm với Vạn tiểu thư. Nàng phải chậm rãi làm cho dân chúng dao động, dần thay đổi suy nghĩ về Quý Thư Mặc, khiến cho quan hệ mẹ con Quý gia và Quý Thư Mặc trở nên gay gắt, sau đó lấy bằng chứng Quý Thư Mặc cấu kết với Sở Mộ Thanh làm việc xấu.
Tiêu Vãn ra mặt hòa giải khiến cho hoàn cảnh dần tốt đẹp hơn. Dưới thái độ nguyện ý lấy ba trăm thước tơ lụa nhuộm từ Y Phô Tạ Tưởng và bồi thường hộ bốn ngàn lượng từ bảy ngàn lượng thay phường nhuộm Quý Ký, mà Quý Như Vân may mắn thoát được cảnh da thịt chịu khổ và ngồi tù.
Sau khi mọi chuyện được giải quyết, Quý Hiểu Phong tỏ ra rất nhiệt tình với Tiêu Vãn, nghĩ thầm nàng là con dâu quả nhiên vào lúc thời điểm mấu chốt thì rất đáng tin, còn có giá trị lợi dụng.
Nhưng Tiêu Vãn không cho bà ta cơ hội làm quen. Nghiêm túc nói mình còn phải đàm phán hiệp ước với chủ nhân Tụ Bảo Trai nên vội rời khỏi phường nhuộm Quý Ký.
Bởi vì bị Quý Như Vân đẩy xuống đất, đầu gối Quý Thư Mặc sưng tấy xanh tím. Sau khi về phủ, hắn bôi thuốc qua loa, khập khiễng đi tới sảnh.
"Nếu không phải tứ đệ đắc tội Triệu công tử thì phường nhuộm Quý Ký sẽ không bị Tụ Bảo Trai hận. Sớm biết hắn ta chỉ kéo chân sau*, thì thà ta tự đi xin Vạn Tiêu còn hơn."
(Candy: Kéo chân sau: Chỉ làm phiền thêm chứ không giúp được gì.)
Vừa rồi khi nhận lỗi, Quý Như Vân chưa từng bao giờ chịu nhục nhã như thế, vậy nên lúc này nàng ta nói chuyện cực kỳ chanh chua, mang theo tức giận, bất mãn phát tiết với Quý Hiểu Phong.
"Nhị tỷ, ngươi nói vậy là có ý gì!" Bị Quý Như Vân đảo lộn đúng sai bôi đen mình tới hai lần, Quý Thư Mặc giận tới phát run, khinh bỉ nói: "Chính mình ngu xuẩn mà bị lừa, ta tốt bụng giúp đỡ lại thành ta làm sai?"
"Tốt bụng giúp đỡ?!" Quý Như Vân vẫn luôn bị áp lực lập tức nổi giận lôi đình, chỉ vào mặt Quý Thư Mặc mà mắng: "Lúc trước gả ngươi cho Tiêu Vãn không phải vì mong ngươi có thể giúp đỡ nhà chồng để bọn ta thăng chức sao? Ngươi nhìn ngươi đi, gả cho Tiêu gia đã mấy tháng rồi mà chưa làm được cái gì cả! Bảo ngươi lấy tiền của Tiêu Vãn, kết quả lại bị Tiêu Vãn đòi tiền! Muốn ngươi bảo nàng đi giúp xin Tụ Bảo Trai giúp đỡ, kết quả làm phường nhuộm Quý Ký bị bôi đen! Không chỉ chưa làm ra chuyện gì, còn không nắm được lòng của Tiêu Vãn! Tạ Sơ Thần kia còn kiếm được nhiều tiền hơn so với ngươi! Đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!"
Hôm nay bị khuất nhục lớn như thế, Quý Như Vân đã giận tới hồ đồ. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói đều phát tiết bùm bùm.
Quý Thư Mặc chẳng khác gì, một bụng oán hận, đi khắp nơi bôn ba đã mệt mỏi, lại còn bị khuất nhục, rồi giờ còn bị Quý Như Vân châm chọc chửi rủa, lòng hắn đau như bị dao đâm, chảy đầy máu rươi.
Coi như đã nhìn rõ sự ích kỷ của Quý Như Vân, Quý Thư Mặc mỉm cười, giọng nói khàn khàn không có độ ấm tràn ra: "Nhị tỷ, nếu ta trong mắt ngươi là kẻ được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, vậy sau này đừng xin ta giúp nữa! Thư Mặc cáo từ, nhị tỷ tự giải quyết đi!"
Thấy Quý Thư Mặc giận dự phát áo bỏ đi, Quý Hiểu Phong trừng mắt nhìn Quý Như Vân một cái, sau đó vội vã đuổi theo.
Khập khiễng đi được vài bước đã thấy mẫu thân tới an ủi mình, Quý Thư Mặc vừa mới nhẹ nhõm hơn, cũng ấm áp hơn một chút, ai ngờ lại nghe được lời dặn của bà ta: "Thư Mặc, lúc nãy Tiêu Vãn chịu giúp, khẳng định là vẫn còn niệm tình cũ. Lần này ngươi phải cố gắng bắt lấy lòng Tiêu Vãn, nghĩ cách moi từ trong tay nàng......"
Trái tim thắt chặt, niềm hy vọng cuối cùng trong lòng Quý Thư Mặc rốt cuộc đã bị đập nát. Một cảm giác chua xót, đau đớn tràn lên mắt hắn, hắn cười nhạt: "Chuyện này Thư Mặc bất lực, mong mẫu thân mời người khác."
"Thư Mặc, đây là thái độ gì! Nhị tỷ của ngươi chịu khổ, ngươi còn dám tranh cãi với nàng, bây giờ mẫu thân nói mà không nghe sao?"
"Nhị tỷ chịu khổ? À, đó là do nàng ta gieo gió gặt bão!"
"Bốp!"
Mấy ngày trước, mẫu thân dịu dàng và tỷ tỷ hiền lành vẫn còn tồn tại trong trí nhớ của Quý Thư Mặc, thậm chí hắn vẫn còn nhớ rõ cái ôm ấm áp của mẫu thân và sự chăm sóc của các tỷ tỷ.
Nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ hắn mới hiểu, thì ra sự ấm áp, đối xử thật lòng trước nay hắn có được, không có cái nào là không có sự tính kế, không cái nào là không vì lợi dụng hắn. Sự tương phản kịch liệt khiến hắn nhớ tới những lời nói của Sở Mộ Thanh, làm hắn không thể nhịn nổi mà nắm chặt tay.
Rất lâu sau đó, chất lỏng theo gương mặt hắn chảy xuống gò má, khiến cho vết hồng trên má hắn nóng rát, Quý Thư Mặc cười khẽ: "Lúc nãy ta khi ta bị các nàng bắt nạt, ngài cũng không nói giúp cho ta lấy một câu. Khi nhị tỷ và tam tỷ mắng ta, ngài càng giúp họ trách tội ta. Biết rõ lần này người sai là ai, nhưng vẫn cố tình che chở họ. Mẫu thân, ta thật sự là con ruột của ngài sao? Hay chỉ là viên đá kê chân cho ngài mà thôi? Khi dùng thì lấy tới, không dùng thì ném đi?"
Sau khi sống lại, Tiêu Vãn cứ cho rằng việc kinh tế Quý gia bị khó khăn hai năm trước là do Quý gia và Sở Mộ Thanh thiết kế, muốn Quý Thư Mặc gả tới Tiêu gia. Nhưng qua hai tháng điều tra, Tiêu Vãn mới nhận ra kinh tế của Quý gia hai năm đó là thật sự khó khăn, Quý Hiệu Phong thật sự muốn lấy hai gian cửa hàng của nàng để cứu lại vốn.
Khi đó, Tiêu Vãn hoàn toàn không biết Quý gia, Quý Thư Mặc và Sở Mộ Thanh có quan hệ với nhau như thế nào, nhưng bây giờ quan sát kĩ, Tiêu Vãn nhận ra giữa Quý gia và Sở Mộ Thanh vốn không có quan hệ gì.
Không phải là mưu kế được tính từ lâu như nàng tưởng tượng, thực ra tâm tư của Quý gia rất đơn giản, gả Quý Thư Mặc cho nàng chỉ vì muốn có sự che chở, việc thăng chức, vinh hoa phú quý vĩnh viễn của Tiêu gia mà thôi. Quý Thư Mặc có thật sự hạnh phúc hay trong lòng hắn có ai không thì cũng chẳng quan trọng, thậm chí họ cũng không quan tâm Quý Thư Mặc có đồng ý gả tới Tiêu phủ không.
Trong mắt các nàng, việc cẩn thận che chở, bồi dưỡng nhi tử thành người tài mạo song toàn là để câu một con rùa vàng.
Một khi tìm ra quan hệ giữa Quý gia và Quý Thư Mặc, đầu tiên là Tiêu Vãn vạch trần tình thân dối trá của Tiêu gia. Mẹ con Quý gia yêu thương bảo vệ Quý Thư Mặc từ nhỏ là bởi vì muốn lợi dụng hắn, là bởi vì Quý Thư Mặc đã thể hiện ra tài năng kinh người từ nhỏ, mà trong mắt họ chính là vàng bạc châu báu cuồn cuộn chảy tới.
Lần đầu tiên họ dựa vào Quý Thư Mặc để lừa lấy hai gian cửa hàng xong, họ liền bắt đầu càng ngày càng tham lam nên mới có thể đưa ra yêu cầu vô lý về sau.
Kiếp trước, phường nhuộm Quý Ký không quay vòng được tiền vốn là do Quý Thư Mặc âm thầm tham ô tiền của Tiêu gia, đổ tội cho Họa Hạ, còn lợi dụng tiệm gạo Tạ Tưởng để xoay vòng vốn.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, chỉ cần Quý gia có chuyện, đám tỷ muội vô dụng kia sẽ lập tức tìm Quý Thư Mặc tới giúp.
Nhưng, một khi Quý Thư Mặc không thể giúp họ đạt được ích lợi, thậm chí khiến họ phiền lòng thì lập tức bọn họ sẽ xé tan mặt nạ dối trá của mình ra, lộ ra bộ mặt hung ác vốn có.
Cái gọi là tình thân, máu mủ vốn phải là một loại tình cảm không cần lợi ích. Nhưng tình cảm mẹ con Quý gia được xây dựng nên hoàn toàn là dựa vào lợi ích.
Lợi ích trước mắt, nhân tính sẽ trở thành ích kỷ và tham lam, cho nên màn diễn này không chỉ vach trần sự thật tàn khốc và chân tướng đáng buồn cho Quý Thư Mặc mà còn chôn xuống hạt giống thù hận trong lòng hắn.
Một khi họ bắt đầu trốn tránh trách nhiệm, thoái thác, có thể thấy tình thân của họ rất nông cạn. Cho nên một mà kế nhỏ kia của Tiêu Vãn đã khiến cho tình thân của họ không chịu nổi dù chỉ một kích.
Thật ra lúc đầu, khi Tiêu Vãn bày kế, chỉ muốn vạch mặt bộ mặt tham lam ích kỷ của Quý gia, đoạt lại hai cửa hàng và tiền mình từng cho họ cùng với tình cảm nàng đã trao đi năm đó.
Khi tiếng xấu của Quý gia lan ra, việc trả thù Quý Thư Măc và Sở Mộ Thanh sẽ dễ hơn. Chỉ là nàng không hề ngờ được, tính ích kỷ của Quý gia đã sớm nhập vào tận xương tủy, mà tình cảm thân thích của họ thì hở ra một cái khe, cừu hận lại xuất hiện len lỏi vào đó, bắt đầu cãi nhau, xa cách, trở mặt thành thù.
Cuối cùng, phá hủy Quý gia, mãi mãi không bình yên.
Lưu lạc tới hoàn cảnh chạy như chuột như thế, hoàn toàn là vì sự ích kỷ, gieo gió gặt bão của họ. Tiêu Vãn không cảm thông, cũng sẽ không để ý, bởi nàng mãi mãi sẽ không tha thứ cho việc họ đã ích kỷ lợi dụng và lừa gạt nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/114
|